Ám Ảnh

Chương 6: COUPLOGAGOPHOBIA - SỢ TRỞ THÀNH NGƯỜI THỨ BA

Carrie Jones

10/11/2016

Tối hôm đó, tôi đã mơ về ba, một giấc mơ dài. Ba đứng ngay trên con đường dẫn vào nhà nội. Tuyết đang rơi. Có nhiều dấu chân khổng lồ in trên tuyết. Miệng ba mở rộng và mấp máy nhưng không nói thành lời.

Tôi tự đánh thức mình dậy. Căn phòng lạnh ngắt. Gió thổi những cành cây đập vào ngôi nhà phát ra những âm thanh rờn rợn. Tôi bật chiếc đèn ngủ ở gần giường lên, cố gắng để không rơi vào cảm giác hoảng loạn.

“Chỉ là mơ thôi,” Tôi thì thầm. Nhưng sự thực là lúc ba chết, miệng của ba cũng mấp máy nhưng không nói thành lời được.

Tôi và ba trở về sau cuộc chạy bộ buổi sáng. Chúng tôi luôn chạy trước giờ ăn sáng, trước khi ánh mặt trời bao trùm lên Charleston và khiến cho việc chạy trở nên khó khăn hơn. Chúng tôi đang nói chuyện về hôn nhân đồng giới. Ba là người đã khiến tôi bắt đầu viết những lá thư gửi lên tổ chức Ân xá Quốc tế. Lúc còn là một cô bé sáu tuổi tôi đã than phiền rằng viết thư cho Ân xá Quốc tế là công việc tẻ nhạt, ngớ ngẩn và cực kỳ lãng phí thời gian.Ba dẫn tôi đến ngồi bên chiếc bàn ăn và bắt đầu kể cho tôi nghe những gì mà con người phải chịu đựng. Ba bảo tôi rằng viết thư chẳng bao giờ là việc lãng phí thời gian và sau đó tôi viết lá thư đầu tiên.

Lúc đó, chúng tôi không còn nói về những hoạt động ân xá nữa. Thay vào đó, chúng tôi hay nói về chú Dave và Don, những người bạn của ba, về công việc nghệ sỹ mà chú Don đang làm không thể chi trả nổi cho cuộc sống và việc chú Dave đang cần chăm sóc sức khỏe đến mức nào.

Ba mở cửa và tôi bước vào nhà. “Thật tệ quá. Lấy cho ta ít nước đi con gái.” Ba nói và mỉm cười với tôi. Ba cúi người xuống, cố gắng thở đều, tay chống lên đầu gối để giữ thăng bằng. Ba đã bỏ chiếc mũ hiệu Red Sox ra, mái tóc ngả màu bạc của ba ướt đẫm mồ hôi.

Tôi chạy đến tủ lạnh và mang đến hai chai nước Poland Spring, tôi chạy quanh ba và cảm giác như ba không còn ở đó nữa. Đó là cách duy nhất mà tôi có thể diễn tả được. Khuôn mặt ba co rúm lại. Làn da hồng hào của ba đã chuyển sang màu trắng và xám xịt.

“Ba?”

Ba không trả lời, chỉ giơ tay lên vẫy tôi. Rồi ba chỉ tay qua ô cửa sổ phía trên bồn rửa bát. “Ngoài cửa sổ. Hắn ta... Ba đã thấy hắn. Chạy đi.”

“Sao ba?” Tôi nói.

“Đừng để hắn bắt được...”

“Ba?”

Tôi quay lại và nhìn về phía cửa sổ. Sau đó ba gụcxuống sàn, miệng há to cố gắng để hít thở không khí. Tôi đoán vậy. Máu của ba ngưng đọng vì con tim ba đã ngừng đập.

Tôi đánh rơi hai chai nước xuống sàn. Một chai lăn đến chân ba, chai kia lăn về phía chiếc tủ lạnh và biến mất, tôi thấy vậy. Tôi cũng muốn biến mất. Tim tôi đập điên cuồng, không thể nào cưỡng lại được nữa, cả lồng ngực tôi rung lên. Tôi với và nắm chặt lấy tay ba. Ba nắm lấy tay tôi với bàn tay không còn cứng cáp và khỏe mạnh như trước. Ba thực sự rất yếu.

“Mẹ.” Tôi hét lên. “Mẹ ơi.”

Mẹ chạy bổ xuống cầu thang và dừng lại ngay ngưỡng cửa phòng ăn. Mẹ thở dài thất vọng, vịn tay vào cây cọ rất to bên cạnh bồn rửa bát. Mẹ nói như thì thào: “Ba con bị đau tim.”

Tim tôi bỗng như ngừng đập, mắt ba mở to nhìn tôi như trăng trối. Tôi chưa từng nhìn thấy ánh mắt ba như thế bao giờ. Miệng ba khẽ mấp máy nhưng không nói thành lời.

Ở trường, tôi và Issie luôn ở cùng nhau trong những giờ ăn trưa và hầu như là cả giờ học. Devyn cũng ngồi chung với chúng tôi vào giờ ăn. Cậu ta và Issie lúc nào cũng cười nói với nhau về những chuyện cực kỳ ngớ ngẩn mà tôi phải cố gắng lắm mới có thể mỉm cười với họ. Thực ra tôi làm như vậy để duy trì cuộc nói chuyện.

Tôi thực sự ít khi cảm thấy khó chịu bởi vì Issie và Devyn cực kỳ đáng yêu.

“Tớ nghĩ là tớ có thể tin hai cậu về gã yêu tinh kia.” Tôi nói.

“Tại sao?” Issie hỏi.

Tôi nhai ngấu nghiến miếng bánh mỳ và trả lời. “Hôm qua tớ đã bị kẹt trong tuyết. Xe tớ bị trượt ra khỏi đường.”

“Nick đã kể với bọn tớ chuyện đó rồi.” Devyn nói.

“Nick có kể các cậu nghe về đám bụi không?” Tôi nhìn Devyn cho miếng bánh kẹp thịt vào miệng và hỏi.

“Có.” Cậu ta nói với cái mồm đầy thức ăn.

“Nó thật kỳ lạ. Đặc biệt là đứa trẻ bị mất tích tuần trước. Tớ nghĩ giữa chúng có sự liên quan đến nhau.” Tôi nói.

“Cậu biết chuyện đó à?” Issie hỏi.

“Nội Betty nói với tớ là trước đây đã từng xảy ra chuyện này. Tớ đang định vào mạng để tìm kiếm một chút thông tin.”

“Tớ sẽ đi cùng cậu.” Devyn vừa nói vừa ăn nốt chỗ bánh mỳ còn lại.

“Tớ cũng đi.” Issie thu dọn số thức ăn thừa của Devyn và cậu ta.

“Hai cậu nên trở thành một cặp,” tôi nói với Issie khi chúng tôi ném số thức ăn thừa vào sọt rác. “Hai cậu vẫn chưa phải là một cặp đúng không?”

“Tớ và Devyn à?” Issie rít lên.

“Ừ, cậu và Devyn.” Tôi ôm lấy hông Issie. “Tớ nghĩ cậu ta thích cậu đấy.”

Issie ném vỏ chai xô-đa vào chiếc thùng tái chế rồi quay lại nhìn Devyn.

Devyn đang vẫy tay.

Issie cười rất tươi.

“Thật à?” Issie hỏi.

Tôi quăng lõi trái táo vừa ăn xong vào thùng rác và trả lời. “Thật.”

Issie vòng tay qua người tôi, “Tớ rất vui vì cậu ở đây, Zara ạ. Và rất vui vì cậu không đi chung với nhóm của Megan.”

Issie đưa mắt về phía Megan, cô ả đang bị quây quần bởi đám đông những kẻ hâm mộ mình.

Megan ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của tôi. Tôi thề là nếu cô ta có thể bắn về phía tôi một tia lửa hay ít nhất là chùm tia laze thì cô ta cũng sẽ làm.

“Cô ta ghét tớ.” Tôi nói. “Chẳng hề chi. Tớ thích kết bạn với cậu hơn.” Nghe có vẻ lấy lòng nhưng Issie cũng đón nhận nó.

“Thật chứ? Cậu biết là cậu sẽ phải vượt qua nhiều thứ đấy. Có quá nhiều điều tớ rất muốn nói với cậu.” Issie giữ chặt lấy tôi trong suốt đoạn đường trở lại bàn ăn. “Devyn, đoán xem Zara đã nói gì nào?”

“Rằng cậu ấy thích tuyết.” Devyn hỏi. “Và cậu ấy không còn là nạn nhân của chứng sợ lạnh nữa.”

Issie liếm những giọt mật chảy từ chiếc bánh mỳ xuống mấy ngón tay.

“Không.”

Tôi lè lười về phía Devyn. “Rằng cậu ấy thực sự đã giải phóng cho tất cả tù nhân chính trị trên thế giới này.”

“Devyn!”

Cậu ta cười. “Được rồi. Được rồi. Tớ chỉ đùa vui thôi mà.”

Devyn quay sang Issie và hỏi với giọng ngọt ngào. “Vậy Zara đã nói gì?”

“Cậu ấy nói rằng cậu ấy muốn làmbạn với tớ hơn làMegan.”

“Zara đâu phải kẻ khờ.” Devyn nói. Cậu ta nhướng cặp lông mày về phía tôi. “Tớ biết là cô ấy có vị trí trong lòng cậu.”



Tôi hoàn toàn bối rối. “Cậu muốn nói gì?”

“Một sự lựa chọn đúng đắn.” Devyn nói. “Cậu nên chọn Issie ngay cả khi Megan không ghét cậu, đúng không?”

Tôi liếc sang nhìn Megan, một ánh mắt lạnh lùng, một mái tóc hoàn hảo, một nụ cười hạnh phúc và một nhóm người hâm mộ. “Cô ta rất lạnh lùng.”

Devyn gật đầu. “Chính xác.”

Chúng tôi tìm kiếm đến phát điên. Tất cả những con yêu tinh tìm thấy trên google đều là nhân vật trong một bộ phim nào đó. Sau đó chúng tôi thử tìm kiếm những gì liên quan đến bụi và yêu tinh.

NHIỀU NGƯỜI NGHĨ RẰNG YÊU TINH LÀ MỘT SINH VẬT RẤT NHỎ, THƯỜNG BÁO HIỆU NHỮNG ĐIỀU KHÔNG MAY VÀ HAY CHỌC PHÁ CON NGƯỜI. THỰC SỰ THÌ KHÔNG PHẢI THẾ. YÊU TINH KHÁ GẦN GŨI VỚI LOÀI MA CÀ RỒNG HUNG ÁC LUÔN MUỐN XÂM CHIẾM CUỘC SỐNG CỦA LOÀI NGƯỜI. CON NGƯỜI NÊN TRÁNH XA YÊU TINH BẰNG MỌI GIÁ. KẺ CÓ THỂ BẢO VỆ LOÀI NGƯỜI KHỎI SỰ PHẪN NỘ CỦA YÊU TINH CŨNG CHÍNH LÀ KẺ THÙ LỚN NHẤT CỦA CHÚNG - NGƯỜI HÓA THÚ.

“Người hóa thú à?”. Tôi thắc mắc.

Issie và Devyn nhìn nhau rồi nói với tôi. “Weres ở đây còn có nghĩa là người hóa thú.”

Devyn cười như thể những điều cậu ta vừa nói là cực kỳ uyên bác.

“Cậu đang đùa đấy à?” Tôi ngả người ra sau ghế và lắc đầu.

“Người hóa thú là hộ vệ của con người.” Issie giải thích. “Kiểu như một nhiệm vụ thần thánh hay gì đó.”

“Vậy làm sao biết nó như thế nào?”

“Đề tài nghiên cứu về sinh vật lạ.” Issie nhìn chăm chú vào màn hình. “Có tìm ra điều gì khác không, Devyn?”

Chúng tôi im lặng đọc kỹ từng dòng chữ viết trên đó. Devyn có vẻ đọc nhanh hơn chúng tôi vì mắt cậu ta đã hướng xuống cuối trang.

“Yêu tinh thường có xu hướng tụ tập trong các khu rừng. Chúng có thể sống giữa thế giới loài người và cósự tác động qua lại với con người. Con người vẫn luôn phải cảnh giác với chúng. Khi không được giao phối với con cái trong một khoảng thời gian nhất định nào đó, những con yêu tinh đực buộc phải tìm kiếm thân xác của một chàng trai trẻ để thay thế...”

Devyn đọc nốt đoạn còn lại, “Đó là những người bị chúng giết để thỏa mãn cơn khát máu.”

“Như thế chẳng hay ho gì.” Issie nói.

“Đúng là chẳng hay ho gì.” Tôi tán thành.

Tôi đọc tiếp đoạn còn lại. “Những người bị bắt sẽ bị tra tấn từ từ cho đến khi bị hoảng loạn. Linh hồn của họ tan biến dần cho đến khi chỉ còn lại một cái xác vô hồn và chờ đợi cái chết.”

“Thật khủng khiếp.” Issie thì thào và nắm lấy tay Devyn.

Ánh mắt Devyn tỏ vẻ không vui và hoảng sợ nhưng giọng nói thì vẫn rắn rỏi. “Không sao đâu, Issie ạ.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu những điều này là sự thật?” Tôi thì thầm. “Và sẽ ra sao nếu những điều đó đang xảy ra?”

Tôi nhìn sang hai khuôn mặt trắng bệch và bất động. Tôi cố tỏ ra can đảm và nói, “Nhưng nó chỉ là một trang web thôi phải không? Ai cũng có thể viết bất cứ điều gì lên đó.”

Tiếng chuông báo giờ vào lớp vang lên.

“Phải.” Nói xong Devyn bấm nút xóa địa chỉ trang web mà chúng tôi vừa truy cập.

Mọi người đều tỏ vẻ căng thẳng vì thế tôi nói đùa: “Tớ đoán là bọn người thú quanh đây sẽ chẳng làm được công việc gì tử tế.”

Nhưng cả hai thậm chí chẳng thèm nhếch mép cười.

“Thôi nào. Các cậu thực sự không tin vào những điều đó, đúng không?”

Issie lấy khuỷu tay lau lên sống mũi. “Ở chừng mực nào đấy.”

Tôi nhìn xuống chỗ Devyn. “Cậu tin vào ma sói và yêu tinh à? Cuộc sống này chưa có đủ những điều kỳ lạ hay sao? Hay cậu muốn có nhiều hơn?”

“Zara, cậu có thể nói rõ hơn về những đám bụi không?”

Tôi hít một hơi sâu, nhớ lại những gì mình đã nhìn thấy trên xe, cạnh bìa rừng và trên áo của Nick. “Không.”

“Cậu có nghĩ là con người có đủ thông minh để hiểu tất cả mọi điều không?”

“Không.” Tôi nhìn vào mặt cậu ta. “Theo cậu thì Nick nghĩ sao về chuyện này? Liệu anh ta có tin cái gã kia là yêu tinh không?”

Bỗng nhiên giọng nói của Nick vang lên phía sautôi. “Ồ, anh sẽ nói là anh tin.”

Nick tắt màn hình máy tính khi tôi quay lại nhìn anh ta.

“Miệng cậu đang há ra kìa Zara.” Issie nói nhỏ với tôi.

Nick đưa tay đỡ tôi đứng dậy. “Các cậu đã ăn gì chưa?”

Tôi gật đầu.

“Muốn cùng ăn với anh chứ?” Nick hỏi.

Tôi lại gật đầu và nhìn chằm chằm vào bàn tay anh ta đang nắm lấy tay tôi. Issie cười khúc khích và Nick bỏ tay ra.

Chúng tôi ngồi quây quần bên chiếc bàn ăn. Nick nhai ngấu nghiến một chiếc pho mát thịt băm và đưa cho tôi một miếng thịt rán kiểu Pháp. Anh ấy giơ nó lên khiến cho nước xốt cà chua chảy từng giọt trên tay, hệt như những ngón tay bị nhuốm máu.

“Em ăn nhé.”

“Không. Cảm ơn anh.” Tôi từ chối.

“Nhiều mỡ thế kia không tốt cho anh đâu.” Issie nói.

Nick cười: “Anh nghĩ anh có thể ăn được.”

Issie ngồi nhấm nháp mấy miếng cà rốt. “Béo phì đấy. Zara, cậu có nghĩ như thế sẽ bị béo phì không?”

Tôi nhún vai tỏ vẻ đồng ý. Lúc ấy, tôi không thể ngăn mình nhìn vào miệng của Nick. Nó căng phồng thức ăn nhưng không phải quá nhiều, không hề bị khô, nứt nẻ, cũng như bị mỡ từ thức ăn bám vào. Đôi môi của Nick nhìn hấp dẫn và rất hợp với...

“Zara, cậu làm sao thế Zara?”. Issie nhìn sát vào mặt tôi.

Tôi có cảm giác má mình đang ửng lên. Tôi vớ lấy chai nước và bật nắp. “Xin lỗi.”

“Cậu đang nghĩ điều gì thế?”. Devyn nhìn tôi săm soi. “Cậu đang căng thẳng vì gã kia à?” Issie mở to mắt nhìn tôi. “Gã yêu tinh ấy.”

“Chúng ta đâu biết hắn có phải là yêu tinh hay không?” - Nick lẩm bẩm.

“Nhưng chẳng phải Zara đã nhìn thấy bụi của nó là gì?”



“Đó chẳng phải là bằng chứng thuyết phục.” Nick nhìn sang phía tôi.

Tôi gật đầu và uống một ngụm nước. Tôi không nhìn vào môi của Nick nữa. “Em cứ nghĩ là anh tin điều đó.”

Nick nhúng miếng thịt rán vào bát súp cà chua. “Anh không nói là anh không tin. Nhưng anh muốn biết chắc chắn điều mà chúng ta đang dính dáng tới. Anh ghét nhất là không biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với mình. Làm sao em có thể chiến đấu với những thứ mà em chẳng biết nó là gì?”

“Phải.” Issie chỉ miếng cà rốt đang ăn dở ở phía tôi. “Nhưng tớ bảo này Zara, đừng có nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ như thế, trông cậu cứ ngây ra thật dễ sợ.”

Tôi nháy mắt liên tục. “Tớ nhìn chằm chằm à?” “Lúc nào cũng thế.” Nick đưa cho tôi một miếng thịt rán khác không có sốt cà chua.

“Cậu như biến thành một người hoàn toàn trống rỗng. Chẳng có chút phản kháng nào.” Issie nói.

“Cậu thấy đấy, tớ luôn nghĩ là hắn muốn làm cho tớ phát điên lên mới thôi.”

“Hắn cũng làm cho bọn anh phát khùng lên ấy chứ.” Nick nói. “Điều đó có nghĩa là hắn có tất cả sức mạnh và quyền lực.”

“Và như thế là không hay.” Issie thêm vào.

Devyn vớ lấy một miếng thịt rán trên đĩa của Nick. “Đó là lý do vì sao chúng ta cần tìm hiểu kỹ hơn.”

“Trên mạng à?” Issie hỏi.

“Không. Chúng ta phải đến thư viện một chuyến.” Devyn trả lời.

Tuyết hầu như đã tan hết vì thế chúng tôi đã có thể luyện tập cho cuộc thi việt dã ở bên ngoài. Đường chạy là điều mà bạn mong chờ nhất ở Maine. Bạn sẽ chạy qua một cánh đồng lớn và băng qua một con đường đầy gió xuyên qua những cánh rừng. Đó là những rừng thông mọc san sát, cành của chúng vươn ra che lấy con đường. Có cảm giác như chúng có thể chụp lấy bạn bất cứ lúc nào nếu chạy ngang qua dưới chúng. Nó là nơi ẩn nấp cực kỳ lý tưởng cho kẻ nào đó muốn vồ lấy bạn.

Nhưng điều đó chẳng bao giờ xảy ra. Tuy nhiên, tôi vẫn ước gì mình có một bình xịt hơi cay hay vật gì đó trong người. Chúng tôi tập trung quanh huấn luyện viên. Ông ta ưỡn người ra như thể mình là người thực sự quan trọng với chúng tôi. Một kẻ độc tài chuyên đưa ra những điều luật cho người khác thì đúng hơn, tôi cho là vậy. Khung cảnh hệt như một lễ Nô-en. Tôi có thể ngửi thấy rất nhiều thứ mùi khác nhau trong cái khung cảnh chật chội đó, mùi của chất khử mùi thân thể, mùi của phấn trẻ con... và tôi đoán chắc mùi phấn trẻ con chính là của con bé Megan.

Sau khi tập hợp, huấn luyện viên nói với chúng tôi. “Chúng ta sẽ chạy theo từng cặp. Megan sẽ chạy cùng với người bạn mới của chúng ta.”

Megan lấy làm khó chịu nói. “Không thể nào.”

“Em sẽ chạy với Zara.” Cả Ian và Nick đều nói cùng một lúc.

“Ồ, ngưỡng mộ thật.” Megan mỉa mai trong khi huấn luyện viên lắc đầu.

“Được rồi. Colt, cậu chạy với Zara.”

Nick gật đầu. Tôi lầm bầm điều gì đó và hình như quá to đủ để huấn luyện viên nghe thấy và ông ta hỏi lại, “Sao? Em không muốn chạy với cậu ấy hả?”

“Không.” Tôi nói khẽ. “Không có vấn đề gì đâu ạ.”

Thầy Walsh chia chúng tôi thành từng nhóm, mỗi nhóm hai người và dặn dò - “Hôm nay chỉ chạy khởi động thôi. Không phải để lấy “PRS”.”

“Có nghĩa là lập kỷ lục cá nhân đấy.” Megan giải thích.

“Tớ cũng biết nó nghĩa là gì mà.” Tôi dẫm nhẹ đầu ngón chân xuống đất và nói với cô ta.

Chúng tôi là nhóm chạy sau cùng. Nick luôn chạy kè kè phía sau tôi một bước và điều đó khiến tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, giống như tôi không phải là người xứng đáng để chạy cùng anh ta vậy.

Khi chúng tôi chuẩn bị chạy qua một đoạn đường đồi quanh co dẫn vào khu rừng, tôi buột miệng hỏi Nick. “Anh cứ nhất thiết phải chạy sau em như thế à?”

“Điều đó khiến em khó chịu sao?”

“Vâng.”

“Chẳng phải anh cố ý nhìn lưng em hay cái gì khác đâu.”

Tôi bỗng đứng sựng lại và anh ta đâm sầm vào tôi. Cả hai gần như ngã nhào xuống đất. Tôi giơ tay ra để chống cho mình khỏi ngã nhưng dường như là không cần thiết. Nick đã đưa tay vòng qua lưng tôi, xoay một vòng và lấy lưng mình đỡ lấy cả hai. Tôi nằm ngay trên anh ta. Trong khoảng khắc, tay Nick không hề cử động. Tôi tự chống tay đứng lên, khi ấy Nick thả tôi ra. Nick cũng đứng dậy và nhìn sang phía khác, tôi nghĩ anh ấy đang cố hình dung chuyện gì vừa xảy ra.

Nick quát lên với tôi. “Em làm gì vậy?”

“Em thử cái lưng của anh.” Tôi đáp. Tôi để mặc anh ta phía sau, cố chạy nhanh qua cánh đồng, gặp thầy giáo để lấy thành tích và sau đó tôi có thể về nhà.

Sau khi hoàn thành đường chạy, tất cả chúng tôi tập trung lại và làm những động tác thả lỏng trong khi huấn luyện viên kiểm tra lại bảng thành tích cá nhân của chúng tôi.

Ian tiến lại ngồi cạnh tôi. Anh ấy kéo hai chân về phía sau. Tôi cúi xuống chạm tay vào mấy ngón chân. Mặt đất lạnh lẽo và đầy tuyết. Ian cười và hỏi:

“Nick đã khiến em vất vả lắm à?”

Tôi lẩm bẩm điều gì đó không thành lời rồi vươn hai tay hướng lên trời.

“Anh nghĩ cậu ta thích em.”

“Vậy sao?”

“Ừ. Cậu ta là người thích ở một mình và chưa bao giờ có bạn gái.”

“Anh nói nghiêm túc đấy chứ?”

Ian giơ tay lên thề thốt. “Anh thề đấy.”

“Vậy cũng tốt.”

“Tốt sao?”

Ian đặt mạnh chân xuống đất. Tôi nhìn thoáng qua phía Nick. Anh ấy đang chạy lòng vòng và hình như không có ý định dừng lại để thả lỏng. Nick dừng lại trước mặt tôi, thậm chí anh ấy chẳng thèm liếc nhìn Ian. Anh nói:

“Anh nghĩ nên đưa em về nhà để chắc chắn rằng em không bị trượt ra khỏi đường lần nữa.”

“Em chưa về nhà bây giờ...”

Nick quay mặt sang hỏi. “Sao thế?”

“Tớ sẽ đưa Zara đi đăng ký chiếc xe.” Ian đứng ngay cạnh tôi.

Mũi của Nick đỏ lên. Anh ta nhìn tôi. “Ồ, vậy sao. Anh gặp em sau đó nhé, Zara. Đi cẩn thận nhé, đường nhiều băng lắm đấy.”

“Nhưng tuyết đã tan rồi mà?”

“Nó đã tan ra nhưng sẽ nhanh chóng bị đóng băng trở lại. Người ta gọi là lớp băng trên mặt đường. Nó rất nguy hiểm, vì thế em hãy cẩn thận, được chứ?”

“Được rồi.” Tôi nhìn Nick bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook