Ám Ảnh

Chương 16: POGONOPHOBIA - SỢ RÂU QUAI NÓN

Carrie Jones

10/11/2016

Hai viên cảnh sát tiến lại gần cánh cửa. Tay cả hai đều lăm lăm khẩu súng giống như đang chuẩn bị để chiếnđấu.

“Zara phải không?” Viên cảnh sát cao hơn với bộ râu quai nón và mái tóc đỏ, ngắn cất tiếng hỏi.

Tôi gật đầu.

“Trung úy Fahey,” ông ta bỏ tay khỏi khẩu súng và bắt tay tôi. Fahey nhìn thấy Nick đứng sau tôi và mỉm cười với anh ấy. “Này Nick.”

Nick gật đầu và cười đáp lễ.

“Vậy ra cậu đã tìm được đường về.” Fahey nói và nhìn vào chiếc khăn đang choàng quanh người Nick. Ông ta gật đầu với viên cảnh sát còn lại, một người không có râu và trông khá trẻ trung. “An toàn và khỏe mạnh. Có nghĩa là... phải rồi. Tôi và ngài phó cảnh sát trưởng Clark sẽ không phải tìm kiếm nữa.”

“Không cần nữa ạ.” Nick tỏ vẻ áy náy. “Cháu rất xin lỗi vì chuyện này.”

“Không phải xin lỗi đâu. Đó là một tin tốt lành đấy.” Cảnh sát trưởng Clark nói. Sau đó, ông ta run lên vì lạnh.

“Xin lỗi. Mời các ngài vào trong đi ạ.” Tôi nói.

“Không. Cảm ơn.” Ông Fahey nói một cách dứt khoát và có lẽ điều đó làm viên cảnh sát Clark cảm thấy khó chịu. “Nhưng bà Betty nói với chúng tôi rằng cô đã nghe thấy gã nào đó gọi tên cô ở trong rừng phải không?”

Tôi gật đầu. “Và hắn ta còn muốn tấncông Nick nữa.”

Cặp mắt của trung úy Fahey mở to hết cỡ. “Thật sao?” Ông ta ngạc nhiên.

Nick liếc nhìn tôi và sau đó tôi nhận ra rằng chẳng có bằng chứng nào cho chuyện đó. Vết thương trên người Nick cũng đã lành. “Không có chuyện gì xảy ra cả. Cháu đã bỏ chạy.”

Quai hàm của Nick giật giật. Bỏ chạy là điều hoàn toàn trái ngược với tính cách và con người của anh. Vì thế phải cố gắng lắm Nick mới thốt lên được lời nói dối vừa rồi.

Phó cảnh sát trưởng Clark lôi ra một tập giấy và hỏi Nick. “Cậu có thể tả lại hắn ta chứ?”

Nick đồng ý. Họ vào nhà và ngồi trên chiếc đi-văng. Cảnh sát Clark đặt rất nhiều câu hỏi. Tôi thì cho rằng ông ta làm vậy vì không muốn quay trở ra và chịu cái lạnh ngoài kia. Sau đó, họ đứng dậy và hướng về phía khu rừng cùng với chiếc đèn pin chuyên dụng, tìm kiếm kẻ đã bám theo tôi.

Chúng tôi ngồi trước cửa sổ nhìn ánh đèn khuất dần vào bóng tối.

“Họ sẽ chẳng tìm thấy hắn ta đâu.” Nick quả quyết.

“Làm sao anh biết được.”

“Hắn ta không để lại bất cứ dấu vết nào.” Anh quay lại ngồi trên chiếc đi-văng.

Tôi vẫn đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Giọng tôi tắc nghẹn trong cổ họng. “Em cứ nghĩ anh sẽ không quay trở lại.”

“Anh mạnh mẽ hơn em tưởng nhiều.”

“Bởi vì anh là người thú mà.” Tôi kéo tấm rèm lại.

“Ừ.”

“Anh vẫn bị đau cho dù anh là người thú chăng nữa.” Tôi quay lại nhìn anh, một thân hình vạm vỡ và rắn chắc. Anh ngồi thả lỏng trên chiếc đi-văng, hoàn toàn là một con người bình thường trước mắt tôi.

“Nhưng chẳng phải em đã đọc mọi thứ trên trang web kia sao? Bọn anh là kẻ thù tự nhiên của yêu tinh.”

“Vậy có phải đến tuần vừa rồi anh mới biết đến sự tồn tại của yêu tinh?”

Nick hơi khép người, ôm lấy vai của mình. “Ừ. Nhưng khoảng một tháng trước anh và Devyn đã phát hiện ra điều gì đó khác thường ở ngoài kia, một điều gì đó chẳng lành. Issie cũng vậy. Bọn anh đã kể cho cô ấy.”

“Bố mẹ anh cũng là người thú? Chắc rồi. Và họ đang đi khắp nơi để chụp ảnh.”

“Để thu thập dữ liệu.”

“Và họ để mặc anh một mình ở đây. Em tưởng sói là loài sống bầy đàn và chúng luôn ở cùng nhau.”

“Đúng thế. Nhưng bố mẹ anh... Bọn anh thuộc kiểu gia đình mang tính kế thừa linh động.”

“Thế nghĩa là gì?”

“Khi con trai của con sói đầu đàn trưởng thành, nó hiển nhiên có đầy đủ những tư chất của một vị thủ lĩnh. Khi đó, mâu thuẫn sẽ bắt đầu nảy sinh bởi theo bản năng nó sẽ trở thành một con sói đầu đàn.”

“Một người đứng đầu. Một vị anh hùng phải không?”

“Gần như là thế. Nhưng thực tế chỉ có thể có duy nhất một người đứng đầu. Vì thế mà bố mẹ anh phảithực hiện những chuyến đi xa như vậy cho đến khi anh vào đại học. Đó là cách duy nhất để bố anh và anh không ảnh hưởng đến nhau.”

“Bởi vì cả hai đều là thủ lĩnh?”

Anh gật đầu.

“Chà! Kỳ lạ thật.”

Có tiếng xe tải gầm lên ngoài ngõ. Tôi trông thấy hai viên cảnh sát đã ra khỏi khu rừng và đang nói chuyện với nội Betty ngay cạnh chiếc xe của bà. Sau đó, hai viên cảnh sát rời đi và nội bước vào nhà.

Nội chỉ tay vào Nick. “Cởi áo ra đi.”

Nick làm theo.

“Sao nội lại bắt anh ấy cởi áo... ” Tôi hỏi.

“Vì bà biết.” Nick ngắt lời tôi. “Bà biết anh là người thú.”

Nội gật đầu và nhìn chăm chú vào vết thương đã lành của Nick.

“Cháu kể với Zara rồi sao?”

“Rằng nội cũng là người thú phải không?” Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế da màu xanh gần cửa ra vào. “Phải. Anh ấy đã kể cho cháu nghe tất cả rồi.”

“Con bé làm tốt chứ?” Nội hỏi.

“Cũng không hẳn.” Nick đáp.

Nội mỉm cười. “Vết thương khá lành. Cháu đã làm tốt lắm Zara.”



Tôi gật đầu ngượng ngùng.

“Cảnh sát đã không tìm thấy gì.” Nội cho thêm một ít củi vào lò. Tiếng nổ tí tách vang lên. “Nhưng ta không hy vọng họ tìm thấy điều gì. Cháu cũng nên hy vọng thế.”

“Chúng cháu nghĩ hắn ta là yêu tinh bà ạ.” Tôi lắp bắp.

Nội gật đầu. “Cháu nghĩ chính xác lắm. Thanh cời lửa đâu rồi?”

Tôi tìm thấy nó ở cửa trước. “Cháu đã lấy nó... Có lẽ là một thứ vũ khí hiệu quả.”

“Một ý tưởng hay đấy.” Nội cầm lấy chiếc cời lửa và dùng nó để khơi mấy thanh củi đang cháy dở trong lò. Hai đốm than hồng bay lên không trung rồi vụt tắt. “Ta vừa gọi cho mẹ cháu. Mẹ muốn cháu trở về. Bà ấy nghĩ đã sai lầm khi gửi cháu đến đây.”

Cổ họng tôi nghẹn lại. Tôi đứng nhìn khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện của nội dưới ánh sáng bập bùng của ngọn lửa. “Vậy nội nghĩ sao?”

Nick trả lời thay cho nội. “Sẽ an toàn cho em nếu em rời khỏi đây.”

“Cháu sẽ không bỏ chạy đâu.” Tôi quả quyết. “Hắn đã tìm cháu khắp mọi nơi phải không? Hắn đã tìm cháu ở Charleston. Hắn đã không tấn công hay làm điều gì với cháu ngay cả khi cháu ở ngoài kia, trong khu rừng này. Cháu không phải là một đứa con trai mà chúng cần, cũng chẳng phải cháu đang gặp nguy hiểm.”

“Cháu không biết được đâu Zara.” Nội nói.

“Nhưng mẹ gửi cháu đến đây vì cho rằng cháu sẽ được an toàn, được an toàn khi ở cạnh bà.” Tôi phân trần. “Và bởi vì bà là người thú. Nếu Nick cũng là người thú thì chẳng phải cháu an toàn gấp đôi sao?”

“Hy vọng là thế.”

“Cháu sẽ không đi đâu.” Tôi đứng dậy và tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt nội. “Bà không được để cháu quay trở về.”

“Không.” Nội đáp. “Ta sẽ không để cháu quay về. Nhưng ở đây rất nguy hiểm. Chúng ta không biết làm thế nào để ngăn hắn lại.”

Nick đứng dậy, vòng tay qua người tôi. “Chúng ta sẽ làm rõ một số chuyện.”

Nick ngủ qua đêm ở nhà nội. Vì không phải đến trường nên tôi ngủ đến quá trưa. Ánh sáng của tuyết rọi vào căn phòng khiến mọi vật trở nên sáng sủa, an toàn và không còn rùng rợn nữa.

Nick đi ngang qua phòng, liếc nhìn vào trong và tôi đoán anh đã biết tôi thức dậy. Anh mỉm cười nhìn tôi, “Em ngủ cứ như chưa bao giờ được ngủ vậy.”

“Em mệt quá.” Tôi đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc và cảm thấy lo lắng về hơi thở của mình. Sau đó, tôi phát hiện ra một điều ở anh. “Anh đã có quần rồi à.”

“Anh để một chiếc dự phòng trong xe.” Nói rồi anh tiến lại và ngồi bên cạnh giường tôi. “Thất vọng lắm à?”

“Một chút thôi.”

Tôi ngồi dựa vào thành giường và dụi tay vào mắt. “Sáng nay anh đã làm gì rồi?”

“Anh đã gọi cho Issie và Devyn. Hai đứa đang nghĩ xem làm cách nào để rời khỏi nhà. Bố của Devyn có một chiếc xe trượt tuyết nhưng họ không muốn cậu ta sử dụng nó vì sợ nguy hiểm. Nội Betty đã đến chỗ làm bằng chiếc xe tuyệt vời của bà ấy rồi.”

“Tuyệt vời à?”

“Ừ. Em đã bao giờ nhìn vào mấy chiếc lốp của nó chưa?”

“Nhưng anh cũng có một chiếc Mini Cooper còn gì.”

“Điều đó không có nghĩa là anh không thích một chiếc xe tải hoàn hảo.” Anh mỉm cười và vuốt tóc tôi, giống như anh là anh trai của tôi vậy. “Anh đã làm vài cái bánh kếp và còn một ít trong lò. Anh cũng đang đọc dở cuốn sách cũ của Stephen King.”

“Chà! Có vẻ hay đấy, nó có làm anh sợ không?”

“Anh không dễ gì sợ được.”

“Mạnh mẽ nhỉ.”

Anh cười. Tôi nhìn anh và mỉm cười. “Anh thực sự đã làm mấy chiếc bánh kếp à?”

Anh nắm lấy tay tôi rồi kéo tuột đi. “Theo anh nào.”

“Chà, anh thực sự có thể nuốt chửng nó ấy nhỉ?”

“Bản năng mà.”

Tôi bắt đầu cười khúc khích. “Em cũng nghĩ thế.”

Chiếc lúm đồng tiền hiện ra trên má anh. “Em có thể để dành cũng được mà.”

“Những chiếc bánh anh làm ngon thật đấy.”

“Cảm ơn.”

“Em nghĩ anh nên chuyển đến đây và làm bánh cho em ăn hàng ngày.”

“Bà Betty nấu ăn tệ lắm sao?”

“Vâng. Và em cũng chẳng khá hơn.”

“Có lẽ anh nên ở đây cho đến khi mọi chuyện lắng xuống hoặc là...”

Bụng tôi thắt lại, tôi cắn miếng bánh kếp và chẳng thèm nhìn vào anh. “Em sẽ không quay trở lại Charleston đâu.”

“Ở đó sẽ an toàn hơn.”

“Chỉ mỗi mình em thôi. Hắn ta sẽ tiếp tục bắt những đứa trẻ khác cho đến khi hắn tìm thấy nữ hoàng của hắn. Em không thể để chuyện đó xảy ra được.”

“Đó không phải là cuộc chiến của em.”

“Phải.” Tôi đưa chiếc nĩa lên miệng, ngậm lại và bắt đầu nhìn Nick. Trông anh rất rắn rỏi và mạnh mẽ nhưng vẫn là một người bằng xương bằng thịt, không thể không tránh khỏi thương tích. “Vậy cuộc chiến này là của ai? Chỉ của anh thôi sao? Không thể nào. Anh không phải là đấng cứu thế, một mình cứu cả thế giới đúng không?”

Nick rưới thêm một ít siro lên miếng bánh kếp rồi miễn cưỡng đáp. “Ừ. Được rồi. Đó là cuộc chiến của chúng ta, tất cả chúng ta.”

“Siro nhỏ ra sách kìa.” Tôi lấy ngón tay quệt mấy giọt siro khỏi cuốn sách. Đến lúc này tôi mới để ý đến tựa của nó. “Con tàu ma à.”

“Ừ. Của Stephen King.”

Tim tôi bỗng ngừng đập, bộ não trở nên minh mẫn như trước. “Em biết nó là của Stephen King. Chỉ là... có một điều liên quan đến nó.” Tôi lật quyển sách lại.



“Sao cơ?” Nick thắc mắc.

“Hổ đã ở đây.”

Anh kéo chiếc ghế lại sát bàn, xích lại gần tôi, ngả người lên bàn và chờ đợi.

“Ba em đã viết những từ này phía sau cuốn sách của thư viện: “Đừng sợ. Hổ đã ở đây. 157.”

“Anh nhớ rồi. Anh nghĩ Devyn hay bà Betty hay ai đó đã nói rằng đấy là một cuốn tiểu thuyết khoa học. Nó không phải là tác phẩm của Stephen King đúng không?” Hơi thở của Nick phả vào cổ tôi khiến tôi không thể nào tập trung được.

“Nó là của Ray Bradbury, em đoán thế. Nhưng cũng có thể hai người đặt tựa đề giống nhau.”

Tôi lật cuốn sách đến trang 157 rồi đặt lên bàn để cả hai chúng tôi đều có thể đọc được. “Nhìn này.”

“Ông ấy đã viết cái gì đó ở đây. Em đọc được không?”

“Nó mờ lắm.”

“Sao ông ấy lại dùng bút chì nhỉ?”

“Ba luôn dùng bút chì. Ba là người lập dị mà.” Tôi đáp. Tôi nâng cuốn sách lại gần và đọc “Vật bảo vệ: người thú, sắt. Vấn đề là nếu sự thèm khát quá lớn chúng có thể xuất hiện vào ban ngày. Christine. Hay thật. Bí ẩn quá. Ông gạch chân dưới những dòng nói về những con hổ đói dữ tợn trong câu chuyện.”

“Ai là Christine?”

“Một tác phẩm khác của Stephen King, viết về một chiếc xe thì phải.”

Nick đẩy chiếc ghế đang ngồi ra sau và nói. “Em đọc lại đi. Hình như anh đã thấy cuốn sách đó ở trên gác.”

Nick di chuyển một cách mau lẹ, chớp mắt đã đi từ dưới nhà lên tầng và quay lại với một cuốn sách khác của Stephen King trên tay, loài sói thường rất nhanh nhẹn mà.

“Ông ấy nói là chúng có thể xuất hiện cả vào ban ngày nếu như sự thèm khát của chúng quá lớn. Anh nghĩ ta nên gọi cho bà Betty.” Anh nói.

“Để em xem cuốn sách trước đã.” Tôi với tay cầm lấy cuốn sách từ anh. Tôi mở nó ra và một mẩu giấy rơi xuống sàn.

Nick cúi xuống nhặt nó lên và đưa cho tôi trước khi tôi kịp phản ứng. Tay tôi run lên khi mở tờ giấy ra. “Có lẽ là một tấm các visit hay một lời nhắn ông gửi cho mẹ...”

“Đọc nó đi Zara.” Nick thúc giục. Tôi không thể chậm trễ hơn nữa.

“Nếu mẹ tìm thấy lời nhắn này cũng có nghĩa là sự thèm khát của hắn đã trở lại. Hắn nói không hề muốn sự thèm khát và hắn cố để chống lại nó. Con đã tin vào điều hắn nói nhưng như thế không có nghĩa mọi chuyện đã được giải quyết. Khi không thể cưỡng lại được lòng khao khát, hắn sẽ cần đến máu và linh hồn để thỏa mãn cơn khát ngày một lớn khi hắn bước sang tuổi trưởng thành và cần có một nữ chúa bên cạnh. Mẹ biết lý do vì sao chúng con phải rời đi. Con không thể để cô ấy hy sinh nhiều hơn nữa. Hắn sẽ nổi giận. Và thật khó để tin vào điều hắn nói.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Nick. “Anh biết điều này nghĩa là gì không?”

“Không hiểu lắm. Nó chỉ có thế thôi à?”

“Không. Vẫn còn vài dòng nữa.” Tôi đọc tiếp. “Sự thèm khát của hắn sẽ lên đến đỉnh điểm và mẹ sẽ được báo trước điều đó một khi hắn không còn chỉ xuất hiện trong bóng tối nữa. Hắn sẽ tìm kiếm con mồi dưới ánh sáng mặt trời. Sắt sẽ làm cho hắn yếu đi. Hắn rất nhanh nhưng chúng ta còn nhanh hơn và tất nhiên có thể giết hắn. Tốc độ và ánh sáng là hy vọng duy nhất của chúng ta.”

Tôi gấp miếng giấy lại rồi đặt nó lên bàn. Tôi chợt nhớ ra điều gì đó và cẩn thận cất nó vào túi áo. “Ba em đã viết nó.”

Nick gật đầu. “Bọn chúng sẽ trở lại vào một ngày nào đó.”

“Nếu như sự thèmkhát của chúng lên đến đỉnh điểm.”

“Anh không có một cơ hội nào cho chuyện này.” Nick nói. “Anh sẽ gọi cho bà Betty.”

Tôi nắm tay anh và ngăn lại. “Nick.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng. “Sao em?”

“Em cảm thấy lạ quá.”

“Sợ là chuyện bình thường thôi Zara. Anh sẽ gọi cho bà Betty và chúng ta sẽ bảo vệ em an toàn. Được chứ?”

“Không. Nó giống như những con nhện.” Tôicố gắng giải thích cho cả tôi lẫn anh về cái cảm giác của mình. Hơi nóng bốc lên mặt. “Đieu này thật ngớ ngẩn. Nó giống như cái cảm giác có hàng trăm con nhện đang di chuyển trên người em. Em chẳng biết phải giải thích thế nào nữa.”

Nick âu yếm vuốt ve bàn tay tôi. “Chuyện này xảy ra lâu chưa?”

“Em không biết. Cõ lẽ từ lúc rời khỏi Charleston. Nhất là mỗi khi nhìn thấy gã mà em trông thấy ở sân bay cũng như lúc nghe thấy giọng nói ấy.”

“Giọng nói phát ra ở trong rừng phải không?”

Tôi gật đầu.

Nick buông tay tôi ra và hướng về chiếc lò sưởi.Anh cầm lấy chiếc cời lửa và đặt nó vào tay tôi. “Emcầm lấy đi.”

“Cái gì? Tại sao lại thế?”

Anh nói như ra lệnh. “Có nghĩa là hắn đang quay lại. Hắn sẽ dụ dỗ em mở cửa. Nhớ đừng để hắn vào nhà.”

Tôi định cãi lại nhưng mấy ngón tay của anh siết chặt lấy tay tôi, ánh mắt của anh chăm chú nhìn tôi giống như ánh mắt của loài sói. Tại sao tôi không nhận ra điều đó trước đây nhỉ?

“Anh muốn em hứa là sẽ không thể để cho bất cứ ai vào nhà Zara ạ.”

“Chúng sẽ không xông vào nhà chứ?” Tôi bước đi lập bập trên nền nhà như một đứa trẻ lên hai. Tôi đã quá nản chí. Tôi chỉ mong anh im lặng và hôn tôi lần nữa. Tôi không muốn anh là người sói. Tôi chỉ muốn anh là một người con trai bình thường của tôi thôi. Tôi không muốn anh làm tôi sợ thêm nữa.

Anh không trả lời, chỉ tiến đến kéo mấy tấm rèm lại.

“Em nên đi nhặt con dao đã đánh rơi dưới bếp đi.” Nick nhìn về phía cầu thang. “Cửa sổ trên tầng đã đóng hết rồi chứ?”

“Em không biết.” Tôi la lên, nắm chặt thanh sắt trong tay. Cảm giác sợ hãi bắt đầu chạy dần trên da thịt tôi. Tôi chẳng biết làm gì hơn, đứng nhìn Nick chạy lên gác, bước đến ba bậc thang một lúc.

“Chuyện gì xảy ra nếu chúng phá cửa xông vào?”

“Chúng không thể.”

“Làm sao anh biết được. Hắn ta trông rất khỏe mạnh.”

Nick gào lên. “Yêu tinh cũng giống như ma cà rồng, chúng phải được mời thì mới được vào. Anh đọc điều đó trên internet.”

“Ừm. Anh đã nói thế thì có nghĩa là thật.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook