Ám Ảnh

Chương 4: SITOPHOBIA - SỢ ĂN

Carrie Jones

10/11/2016

Thầy Walsh kiểm lại thành tích của mọi người và công bố trước lớp. Ánh mắt Nick vẫn nhìn chằm chằm vào tôi. “Thực dụng.” Anh ta nhắc lại.

Tôi há hốc mồm định nói điều gì đó. Nhưng tôi chưa kịp nói thì anh ta đã quay lưng bỏ đi.

Ian nhìn với vẻ cau có và chỉ vào Nick. “Cậu ta làm phiền em à?”

“Em không biết nữa.” Tôi trả lời anh ta một cách thành thật.

Vẻ mặt Ian đanh lại. “Hãy quên cậu ta đi, được chứ? Cậu ta là một tên ngớ ngẩn. Cậu ta mắc hội chứng cảnh sát.”

“Hội chứng cảnh sát à?”

“Cậu ta cứ nghĩ mình biết tất cả mọi điều và giỏi hơn bất kỳ ai. Nhưng không phải như vậy. Cậu ta chỉ là một gã côn đồ to xác biết chạy mà thôi. Cậu ta trở nên lập dị từ sau vụ tai nạn của Devyn. Tuần trước, một đứa trẻ bị mất tích và Nick cứ khăng khăng rằng điều đó có dính líu đến những vụ giết người hàng loạt. Anh thề là cậu ta đã xem quá nhiều cảnh bạo lực. Không có gì ngạc nhiên vì bố mẹ cậu ta luôn ở xa nhà.”

“Xa nhà là sao?”

“Hình như là những công việc liên quan đến nhiếp ảnh. Họ làm phim về tự nhiên. Anh cũng không rõ lắm. À, áo của em đẹp đấy!”

Tôi nhìn xuống chiếc áo U2 của mình. Mồ hôi đọng thành từng vệt màu xám và trông nó có vẻ nhàu nát. Thường thì sau mỗi lần chạy hết sức nó đều như vậy. Dòng chữ “WAR” - tên của một album của U2 - in trên áo đã bị bong ra. Tôi không thể ngăn được những suy nghĩ về Nick. Anh ta có vẻ như đang quá căng thẳng. Tôi cũng chẳng biết nữa.

Ian khoác tay lên vai tôi. Cái cách mà những người ở Maine thể hiện tình cảm thật mãnh liệt. Tôi cố xoay người để thoát ra nhưng mấy ngón tay anh ta xiết lại và giữ lấy vai tôi.

“Này Zara, em đừng để ý đến cậu ta.” Ian nhắc lại. Anh ta thả lỏng mấy ngón tay và phủi mấy sợi vải bám trên áo tôi. “Cậu ta là một gã ngớ ngẩn. Em hiểu chứ?”

Nick đang đứng cạnh Devyn. Anh ta đá nhẹ vào bánh xe của Devyn. Tôi bắt gặp ánh mắt của Nick đang nhìn mình.

“Em hiểu.” Nhưng tôi biết mình đang nói dối.

Tôi biết tôi chẳng muốn giữ khoảng cách với Nick.

Thời gian còn lại của ngày học đầu tiên cuối cùng cũng trôi qua tốt đẹp. Có nhiều ánh mắt nhìn tôi một cách ngớ ngẩn cũng như nhiều lời đồn thổi. Issie cố gắng nói với tôi về từng người một. Nhưng tôi chẳng nhớ được gì.

“Có phải gã tóc vàng kia là Jay Dahlberg không?”Tôi hỏi Issie khi hai đứa đi trên cầu thang dẫn lên phòng ăn. “Không phải. Đó là Paul Rasku, anh ta là người biết cách chế tạo pháo bí ngô.” Issie đã nói với tôi điều đó đến lần thứ 800 chứ không ít. “Jat Dahlberg là cái cậu đi ván trượt, cậu ta hay làm những chiếc kèn bằng giấy cứng dài đến 9 feet và thổi nó trong suốt các trận đấu bóng rổ hay bóng đá. Cậu ta là người rất thú vị.”

“Tớ chẳng thích điều đó.”

“Rồi cậu sẽ thấy.”

Tôi không thể tin là mình đang sống ở đây, vào lúc này.

Nhưng Issie thực sự rất đáng yêu. Cô ta và Devyn ngồi cạnh tôi trong giờ ăn trưa. Tôi đã xem quá đủ những đoạn phim nói về những cô bé lẻ loi trong những giờ ăn trưa, đó là điều tôi lo sợ nhất khi đến đây.

Tôi thực sự rất hài lòng.

Tôi ngoạm một miếng bánh sandwich rồi đưa mắt nhìn khuôn mặt vui vẻ của Devyn.

“Các cậu sống ở Miane từ bé à?”

“Ừ. Ngoại trừ Issie chuyển đến đây từ Portland.”

“Vào năm nhất.” Tôi nhớ là Issie đã nói như vậy.

Issie cười và giơ miếng cà rốt đang ăn dở về phíaDevyn. “Tớ nói với cậu ấy rồi.”

Issie giơ thẳng hai tay lên trời và ngáp rõ to, đến nỗi mà tôi có thể nhìn thấy cả cuống họng của cậu ấy. Devyn đưa tay qua bịt lấy miệng của Issie. “Các cậu biết Nick ở đâu chứ?”

Vẻ mặt tôi hơi thay đổi khi nghe câu trả lời của Devyn. "Nick được lắm. Chỉ có điều anh ấy cứ hay tỏ vẻ là một người bảo vệ kì lạ mà thôi.”

Tôi lật hai nửa chiếc sandwich ra, nhét lại mấy cọng rau diếp lòi ra bên ngoài. Tôi chạm vào sợi chỉ trên ngón tay mình.

Sau đó, tôi đưa tay lau miệng, bỏ miếng dưa chuột ra khỏi chiếc bánh đang ăn dở và chuyển câu chuyện sang một chủ đề khác. “Cậu có cuốn sách nào về Ân xá Quốc tế ở đây không?”

“Tớ từng rất quan tâm đến những vấn đề này. Cậu làm việc cho tổ chức đó à?” - Issie lấy làm ngạc nhiên. Cậu ta bỏ mấy miếng xúc xích bò ra khỏi miếng bánh pizza. Lập tức, Devyn xúc lấy chúng và ăn ngấu nghiến. Issie nhìn cậu ta mỉm cười. “Cậu ấy luôn làm vậy. Thích những món ăn giàu đạm và thức ăn tái.”

“Giống như món sushi à?” - Tôi hỏi.

“Ừ, giống như món sushi...” - Giọng Issie ngân dài ra.

“Có nhiều người lại sợ ăn cá. Người ta gọi là Ichthyophobia (bệnh sợ cá).” Tôi lấy tay che miệng mình lại vì không muốn nói thêm về những điều này. Nhưng Devyn lại tỏ ra quan tâm đến chúng.

“Này, tớ nghĩ nó còn hay hơn là chứng ideophobia đấy.” Cậu ta nói.

Tôi bỏ tay xuống và hỏi: “Cậu biết chứng ideophobia là gì sao?”

Issie trả lời thay cho cậu ta. “Devyn biết tất cả mọi thứ liên quan đến nỗi sợ hãi và các loại bệnh tâm thần.”

“Bố mẹ tớ là chuyên gia về tâm thần học.” Devyn giải thích. “Ideophobia là bệnh sợ những ý tưởng.”

“Ừm. Thậm chí tớ cũng có thể mắc căn bệnh này.” Issie hếch mũi về phía Devyn. “Còn vấn đề ân xá, tớ nghĩ chúng ta nên viết một bài, đồng ý không Devyn?”

Devyn gật đầu và lau sạch vết mỡ bám trên ngón tay.

Sau tất cả những gì đã xảy ra, tôi cảm thấy cuộc sống ở đây thực sự tốt nếu như thời tiết không quá lạnh.

Đột nhiên, vẻ mặt Devyn bị biến sắc. Một âm thanh khe khẽ phát ra từ cổ họng cậu ta, nghe như tiếng rên rỉ. Issie nắm lấy tay Devyn.

“Chuyện gì thế Issie?” - cậu ta thì thào.

Issie không trả lời.

Tôi nhìn theo ánh mắt của Issie hướng ra ngoài cánh cửa sổ rất to của phòng ăn. Và tôi nhìn thấy thứ đã khiến Issie trở nên hốt hoảng. Một gã nào đó đang đứng ở bìa rừng ngoài kia.

“Khốn kiếp thật!” Tôi nói.

Issie không để ý đến câu chửi thề của tôi: “Cậu biết hắn ta sao?”

Cả Issie và Devyn đều tập trung sự chú ý về phía tôi. Tôi cố gắng thu người mình lại. Rất muốn nhìn vào khuôn mặt của cả hai lúc ấy nhưng tôi không thể nào rời mắt khỏi cái gã đang chỉ tay về phía chúng tôi đang ngồi, cũng có thể hắn ta đang chỉ vào tôi.

“Hắn đang chỉ vào tớ kìa.” - Devyn nói. Cả ngườicậu ta co rúm lại. Nỗi sợ đã khiến giọng nói của cậu ta đông cứng và dễ vỡ.

Issie chộp lấy người Devyn. “Hắn đang chỉ vào tớ. Ôi chúa ơi...”

“Không phải đâu. Hắn ta chỉ vào tớ.” Tôi nói và cảm thấy cơ bắp như căng ra. “Lạy chúa. Hắn là thứ chết tiệt gì vậy?”

Một con chó đang băng qua bãi tuyết và lao về phía hắn ta. Ngay lúc ấy, tôi đứng bật dậy chạy nhào ra cửa thoát hiểm, đâm sầm vào một ai đó đang bưng chiếc khay ăn màu xanh, hất tung nó lên khiến cho con bé Megan và lũ bạn ngồi gần đó lãnh trọn cốc coca cola trên chiếc khay vào người. Tôi nhấn vào cái nút bằng kim loại rất to trên cánh cửa. Còi báo động vang lên. Đó cũng là điều tôi muốn.

“Này cô, này cô!”. Một giáo viên nào đó kéo tôi vào bên trong. Xoay người tôi lại và phun nước bọt phì phì vào mặt tôi khi anh ta nói. “Em nghĩ em đang làm chuyện gì vậy?”

Lúc ấy, cả Issie và Devyn vẫn còn há mồm ra vì kinh ngạc.

“Em... em cảm thấy hơi sợ cái cảm giác bị giam giữ.” - Tôi nói dối. - “Em bị mê sảng.”

“Thưa thầy Marr... bạn ấy có vấn đề liên quan đến việc thiếu đường.” Issie ngắt lời.

“Đó không phải là vấn đề riêng của cô ta.” Megan trông như một con quái vật bên chiếc bàn của cô ả. Mọi người cười ồ lên, tôi chẳng quan tâm đến những điều đó vì người đàn ông ngoài kia đã bỏ đi, biến mất vào trong rừng hay một nơi nào đó. Con chó cũng đã đi mất.

Issie tiếp tục thanh minh cho tôi: “Bà nội của Zara đã kể cho em nghe về chuyện đó. Bà ấy là Betty. Thầy chắc hẳn cũng biết bà Betty. Bà ấy làm việc cho dịch vụ cấp cứu Downeast”.

Tôi nhìn Issie với ánh mắt biết ơn.

Tóc thầy Marr hầu như đã hói gần hết, chỉ còn lại vài sợi lưa thưa bay bay trong gió. Thầy đưa tay đóng sầm cánh cửa thoát hiểm rồi nói với tôi. “Được rồi. Tốt hơn hết là đi kiếm một ít đường đi cô bé ạ.”

Issie kéo tôi quay trở lại bàn. Tôi ngồi xuống và giả vờ nhấp vài ngụm coca cola như thể để nạp một chút đường vào cơ thể. Thầy Marr bỏ đi và không nhìn tôi nữa.

“Sao cậu lại làm thế?”

Tôi nhún vai: “Hắn ta đã bám theo tớ.”

“Hắn ta bám theo cậu à?” - Devyn nói. “Gã ngoài kia sao? Cậu chắc chứ?”

“Tớ biết điều đó khá kỳ lạ”. Tôi cảm thấy bối rối tột độ và gấp chiếc khăn ăn của mình thành hình vuông nhỏ dần và nhỏ dần.

“Tớ thề đó là sự thật. Tớ đã thấy hắn ta ở Charleston, ở sân bay và bây giờ là ở đây. Có chuyện gì đó rất nghiêm trọng đang xảy ra. Đó không phải là điều bình thường, không hề bình thường chút nào.”

Devyn lắc đầu. “Đó không thể là điều tốt.”

“Ý cậu là sao?”

Một hồi chuông vang lên. Issie đứng dậy trong khi Devyn vẫn ngồi lỳ trên ghế. “Hãy để tớ tìm hiểu về chuyện này được chứ? Sau đó, chúng ta sẽ nói chuyện.”

Tôi đứng lên: “Sao cơ? Cậu nghĩ hắn ta là một kẻ giết người hàng loạt, một kẻ rình lén hay một kẻ nào đó à?”



Devyn chậm rãi gật đầu.

“Điều đó không hợp lý cho lắm. Tớ không biết tại sao hắn ta lại có mặt ở những nơi mà tớ đến. Cậu có nghĩ rằng chuyện này có dính dáng đến đứa bé mất tích không?”. Tôi nhìn lên đỉnh đầu của Devyn. Tóc cậu ta xoắn lại như một cái xoáy nước. Mắt cậu ta nhìn chăm chăm vào tôi. Cảm giác như cậu ta đã hiểu được một điều gì đó. “Cậu nghĩ là hắn ta chỉ tay về phía cậu.”

Một bên má của Devyn giật giật, đầu cậu ta quay sang một hướng khác: “Tớ đoán là tớ đã nhầm.”

“Cậu đã rất sợ.” Tôi nói.

Cậu ta lại nhìn tôi. Mắt cậu ta sáng lên như vừa phát hiện ra điều gì đó. “Cậu cũng vậy mà.”

Suốt giờ học buổi chiều, tôi dành thời gian để nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm gã đang bám theo tôi. Tôi mải miết nhìn vào khu rừng, nhìn những mảnh tuyết rơi xuống từ những cành cây nhưng không hề trông thấy hắn ta. Tôi căng thẳng đến nỗi khi đứng lên khỏi ghế tim tôi đập mạnh như vừa mới chạy xong. Vì thế, khi tôi đang cất đồ của mình vào ngăn tủ, một bàn tay ai đó đặt lên vai khiến tôi giật bắn người và hét lên.

Thầy thể dục lùi người lại phía sau. Cặp kính màu nâu nhạt của ông trễ xuống tận mũi. “Zara à? Em là Zara phải không?”

“À, Vâng.”

“Em bị giật mình à? Có phải thầy đã làm em sợ không?” Ông nói nhanh như đạn bắn, khác hẳn những gì thường thấy ở Maine.

“Em xin lỗi.” Thầy khoát tay không để tôi kịp nói hết. “Mặc kệ chuyện đó đi. Nghe này, thầy biết là thời gian không còn nhiều nhưng thầy nghĩ là em muốn tham gia.”

Tôi xoa xoa khủy tay. “Tham gia cái gì ạ?”

“Chạy việt dã.”

Nhiều người đi lang thang bên cạnh hai chúng tôi. Họ nhìn chúng tôi. Nhưng tôi không để ý đến điều đó. “Được ạ, em sẽ tham gia. Chắc sẽ tuyệt lắm.”

“Đừng cười to thế.” Ông cười và chỉ vào miệng tôi: “Vi trùng thâm nhập từ đó đấy.”

Tôi ngậm miệng lại khi thầy vỗ nhẹ vào vai tôi. “Ta chỉ đùa thôi.” Thầy lại cười với tôi. “Hẹn gặp em ngày mai nhé, cô bé.”

“Hay quá!” - Tôi reo lên khi thầy đã đi đến giữa hội trường. Mái tóc cắt ngắn của ông như lọt thỏm giữa hàng chục cái đầu của đám học sinh. Tôi hét lên, “Cảm ơn thầy.”

Thầy giơ tay lên và ra dấu đồng ý với tôi. Ngay lúc đó, điện thoại của tôi đổ chuông. Tôi nhìn vào màn hình. Là mẹ.

“Mọi việc ổn không con gái?” Mẹ hỏi.

Tôi đưa mắt nhìn chiếc tủ cá nhân màu nâu, nhạtnhẽo, hoàn toàn khác hẳn với ngăn tủ được trang trí lòe loẹt của những người khác. Issie đã dán đầy hình mèo Hello Kitty lên ngăn tủ của cô ấy.

“Ổn ạ.”

“Tốt.”

Ai đó trong hội trường hét gọi Megan.

“Kết bạn rồi à?”

Tôi với lấy mấy quyển sách nhưng chẳng biết cầm nó để làm gì. “Vâng.” Trong phút chốc, cả hai cùng im lặng.

“Con luôn luôn biết cách tìm những người bạn mới, con là người cởi mở mà.”

Tôi đẩy qua đẩy lại mấy quyển sách, một trong số chúng rơi xuống và lật ra, tôi cúi xuống nhặt nó lên.

“Con sẽ tham gia chạy việt dã.” Tôi nói. “Cuộc đua chủ yếu ở ngoài trời. Và một đoạn ở đường chạy trong trường.”

“Ở trong nhà sao?”

“Tất nhiên.”

Sự im lặng lại tiếp tục.

Cuối cùng mẹ nói, “Mẹ rất nhớ con.”

Issie chạy đến đứng ngay cạnh tôi. Tôi gật đầu chào với cậu ấy rồi nói vào điện thoại: “Thế thì mẹ không nên gửi con đến đây.”

Tôi cúp máy. Tôi cảm thấy có lỗi vì hành động của mình, một cảm giác lạ lùng.

“Là mẹ tớ gọi.” Tôi nói với Issie khi cả hai cùngbước ra ngoài, về phía chiếc Sarabu của tôi. Trông Issie cứ như muốn nhảy cẫng lên.

“Chắc hẳn bà ấy rất nhớ cậu.”

“Tớ đoán vậy.”

“Cậu giận mẹ vì gửi cậu đến một nơi lạnh lẽo như Bắc Cực này à?” Issie đẩy cánh cửa bằng kính to đùng mở ra, nó là cửa chính của trường. Một cơn gió ùa đến, thổi những mẩu tuyết bé xíu trên mái nhà rơi xuống và chạm vào mặt chúng tôi.

“Một chút thôi.” Tôi tỏ vẻ thành thật. “Tớ nhớ Charleston, một nơi rất bận rộn, đông đúc, có nhiều hoa, còn ở đây thì quá...”

“Quá lạnh à?”

Tôi gật đầu. Một con thỏ thò cái đầu màu nâu về phía chúng tôi. Nó đang đứng ở góc của bãi đỗ xe và nhìn ngó. Chiếc mũi giật giật liên hồi.

“Ôi, một con thỏ kìa.” Tôi chỉ về phía nó đang đứng. Một đứa trẻ như tôi cực kỳ thích những con thỏ. “Tớ từng ao ước có một con thỏ.”

Issie ngếch đầu lên. “Thật à? Một con thỏ sao?”

Con thỏ ngúng nguẩy mấy sợi râu rồi đưa mắt quan sát xung quanh. Chỉ duy nhất con mắt của nó chuyển động.

Tôi đỏ mặt vì ngượng. “Tớ biết là rất ngớ ngẩn nhưng tớ rất thích sự mềm mại, đáng yêu của chúng. Tớ cũng chẳng hiểu tại sao nữa.”

“Cậu cũng giống tớ.” - Issie nói.

“Giống cậu à?”

“Đều thích thỏ.” Issie cười và ôm lấy tôi. “Có nhiều người thích những con vật mềm mại, dễ thương nhưng cũng không ít người thích ăn thịt chúng.”

Tôi vỗ nhẹ vào vai Issie.

“Tớ rất vui vì cậu đã ở đây.” Issie nói.

Suy nghĩ giây lát cô ấy nói tiếp. “Ý tớ là mặc dù nơi đây thật sự lạnh lẽo nhưng chúng ta cũng có những con thỏ và điều đó cũng giống như việc cậu có chúng ở Charleston.”

Tôi nghiến môi và cảm thấy mình đã nói quá nhiều về bản thân, về sở thích nuôi thỏ của mình. Tôi thậm chí còn có cả một bộ quần áo mang hình dáng của thỏ nhưng tôi không bao giờ kể với Issie và bất cứ ai về điều đó. Và cả Adga nữa, con thỏ nhồi bông cũ vẫn thường ngủ cùng tôi.

“Cậu muốn vượt qua những điều này chứ?” - Issie hỏi. Gió thổi làm tóc Issie xòa xuống trán và dính vào miệng cô ấy. Issie gạt chúng sang hai bên và mỉm cười với tôi. “Tóc chả ngon lành gì.” - Issie khá hóm hỉnh. “Trông cậu lạnh cóng rồi kìa.”

“A...” - Tôi mở cửa xe và đặt tay lên bụng. “Tớ quên mất, tớ phải đi đăng ký chiếc xe này. Tớ xin lỗi.”

Tôi thực sự đã làm cho Issie cảm thấy thất vọng, giống cách bạn nói với một đứa trẻ rằng kem ốc quế đã bị cấm. Và nếu thực sự nó bị cấm thì bạn cũng chẳng hề muốn là người đưa ra lệnh cấm đó.

Issie vẫn đứng ở đó. Khuôn mắt lộ vẻ thất vọng nhưng không muốn bỏ cuộc. “Ừ, được. Tớ có một con mèo rất đáng yêu. Nó tên là Muffin. Tớ chắc là cậu sẽ thích nó.”

Tôi gật đầu. “Cái tên rất hợp với con mèo đấy.”

“Nó cũng không thực sự hay lắm.” Issie nói và khoanh tay lại. “Cậu nghĩ sao nếu đến đó muộn hơn một chút không? Có rất nhiều thứ hay ho ở thị trấn mà tớ muốn chỉ cho cậu. Hơn nữa, Devyn rất muốn cậu kể cho cậu ta nghe về cái gã mà cậu đã nhìn thấy. Chúng ta hãy vòng ra trước và đón cậu ấy. Tớ luôn đưa cậu ấy về nhà. Cảm ơn chúa vì cậu ấy ghét đi trên những chiếc xe buýt đáng nguyền rủa ở đây.”

“Nghe thú vị đấy.” Tôi nói và mở cửa xe. “Cậu không nghĩ là cậu ấy còn ở đây chứ?”

“Devyn à?”

“Không. Hắn ta cơ.”

“À. Tớ nghĩ là hắn ta đã đi xa rồi.” Issie nói. “Phải thế không? Nào, hãy theo tớ nhé.”

Con thỏ nhảy vọt lên và chạy thẳng vào rừng. Phần thân của loài thỏ thường bật tung lên mỗi khi nhảy. Đó là điều thú vị nhất mà tôi từng thấy.

“Tớ chưa bao giờ thấy một con thỏ hoang dã nào trước đây.” Tôi nói với Issie. “Cảm giác ấm áp, dễ chịu khi ôm ấp một con thỏ trong tay đang lan tỏa trong cơ thể của tôi, xua tan đi mọi cảm giác lạnh lẽo.” Tôi chà xát hai bàn tay với nhau và hà hơi vào chúng.

“Tớ rất vui vì đã đến nơi này. Cậu cũng sẽ như vậy. Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp.”

“Ai cũng bảo với tớ như thế.” Tôi mỉm cười. “Tớ rất vui được gặp cậu ở đây, Issie ạ.”

“Tớ cũng thế! Tớ cũng thế!”

Issie vẫy tay, chân cô ấy nhảy cẫng lên và tôi cười, một nụ cười thực sự. Tôi hoàn toàn cảm nhận bằng trái tim mình về nụ cười ấy. Tôi đã không cười như thế từ rất lâu rồi, nhưng chỉ bởi vì Issie là người thực sự dễ thương và đáng yêu đến nỗi tôi dường như có cảm tình hơn với Maine vì cô ấy.

Những đợt tuyết rơi dày bắt đầu đổ xuống. Tôi hơicúi người xuống. Bầu trời thật đẹp mỗi khi tuyết rơi thưa và chậm. Tôi thè lưỡi ra và đón lấy một bông tuyết. Lập tức nó tan ra.

Tôi hứng lấy một hạt khác và một hạt khác nữa.

Con đường không bị đóng băng khủng khiếp lắm.Tôi cố gắng bám theo chiếc Volkswagen nhỏ của Issie đến nhà của cô ấy mà không hề bị trượt hay phải thắng gấp.

Trong suốt quãng thời gian lái xe, tôi nghĩ miên man: “Đây là nơi ba đã lớn lên. Đây là con đường mà ba từng đi qua. Đó cũng là con đường mà ba không bao giờ đi qua nữa.” Tôi lách xe sang một bên để tránh cái hố trên đường.

Issie kéo chiếc xe lăn của Devyn ra khỏi xe khi tôi đứng ngắm ngôi nhà. “Nhà cậu đẹp thật đấy.” Tôi nói.



“Nó là loại nhà ốp bằng ván rất đặc trưng.” Issie hơi nhăn nhó. “Rất Maine. Những căn nhà ở Charleston không giống ở đây đúng không?”

“Không hẳn.” Tôi khóa chiếc xe lại, một tiếng“píp” vang lên.

“Cậu chẳng cần phải khóa nó đâu.” Devyn nói khi đang đứng bên cạnh chiếc xe lăn. Có lẽ tôi vừa có một hành động ngốc nghếch. “Xem này, tớ đứng được rồi.”

“Xin lỗi. Tớ thật ngốc. Tớ chỉ đứng nhìn phải không? Chúa ơi, thật đáng sợ. Tớ đúng là một đứa lạ lùng.” Tôi cảm thấy mặt đỏ bừng lên vì thẹn khi nhìn thấy Devyn ngồi phịch xuống chiếc xe.

“Tớ sẽ bỏ qua cho cậu lần này.” Devyn mỉm cười. Cậu ta bật bộ phận gì đó bên cạnh chiếc xe và chạy thẳng đến cửa chính.

“Cuối cùng cậu ta cũng sẽ đi lại được.” Issie khoevà mở cánh cửa màu đỏ ra. “Cậu ta khiến cho bác sĩ cũng phải kinh ngạc. Không ai nghĩ là cậu ta có thể đi lại được sau vụ tai nạn. Cậu ấy hồi phục rất tốt.”

Devyn trông có vẻ đau đớn và bối rối nên tôi không hỏi thêm về vụ tai nạn nữa. Cậu ấy chuyển sang chuyện khác, “Bố mẹ Issie thường đi làm về muộn.”

“Ở ngân hàng.” Issie nói thêm. Cô ấy đặt mạnh người xuống ghế, kéo chiếc gối lại gần người rồi nói với hai đứa tôi. “Chà. Tớ nên mời các cậu chút gì đó. Hai cậu đói chưa?”

“Tớ không đói lắm.” Tôi bước vào phòng, một nơi thật ấm áp. Ngôi nhà dường như được làm toàn bằng gỗ. Tôi đoán vậy.

“Tớ sắp chết đói rồi.” - Devyn nói.

Issie chạy vào bếp và mang ra một hộp kem Breyers. Issie đặt nó vào lòng Devyn và đưa cho cậu ta một chiếc thìa. “Cậu lúc nào chẳng đói.”

Devyn bật nắp hộp kem và bắt đầu ăn. “Quá đúng!”

Chúng tôi ngồi nhìn cậu ta ăn. Issie nằm hẳn raghế nhưng vẫn rất hiếu động. Chân cô ấy cứ rung lên liên hồi. Một sự im lặng lớn.

“Vậy...” - Tôi nói. - “Các cậu nói là sẽ kể với tớ về gã đã đứng bên ngoài phòng ăn trưa nay. Các cậu đã thấy hắn ta lần nào chưa?”

Devyn nuốt miếng kem và nói: “Tớ cũng không chắc nữa. Hắn ta làm tớ sợ chết khiếp. Tớ biết như thế là không mạnh mẽ cho lắm.”

“Cậu thực sự rất mạnh mẽ.” Lời tuyên bố của Issie khiến cả tôi và Devyn đều cảm thấy ngượng. Cô ấy thôi không rung chân nữa. “Devyn đã tìm thấy một vài điều. Cậu sẽ cần thời gian để tin những điều đó là thật đấy.”

“Các cậu có manh mối gì à?”

“Cậu muốn nói với Zara phải không Devyn?”

Devyn cắm thẳng chiếc thìa lên hộp kem.

“Bọn tớ nghĩ hắn ta là một con yêu tinh.”

Tôi chờ đợi. “Vậy à...”

Issie chen vào. “Được rồi. Nghe có vẻ kỳ lạ nhưng hãy nghe bọn tớ nói hết đã. Được chứ?”

“Được.”

Trong giây lát, tôi tự hỏi liệu có phải tất cả mọi người ở Bedford, Maine đều điên khùng hay chỉ có Issievà Devyn hoặc cũng có thể chỉ có mình tôi không bình thường. Tôi quyết định tiếp tục cuộc chơi.

“Được rồi.” Issie tiếp. “Ờ...”

“Cậu nghĩ cậu đã nhìn thấy hắn ta ở sân bay Charleston?” Devyn bắt đầu nói.

“Ở trên đường băng.” - Tôi ngồi khoanh chân lên ghế - “và tớ nhìn thấy hắn ta ở đó.” Tôi rùng mình nhớ lại.

“Điều đó rất kỳ lạ.” Issie vỗ tay lên đùi.

“Tớ biết điều đó rất lạ.” Tôi gật đầu, cầm lấy chiếc gối trên ghế. Nó màu xanh đen và có vài chiếc lá ở trên đó. Tôi ôm nó vào lòng. “Tớ nghĩ tớ đã tưởng tượng ra nhưng hôm nay rõ ràng mọi người đều nhìn thấy phải không?”

Cả hai gật đầu.

Tôi hỏi: “Các cậu nghĩ hắn ta là yêu tinh à?”

Cả hai lại gật đầu.

Chiếc thìa cắm trên hộp kem nghiêng sang một bên.

“Yêu tinh có phải là thứ gì đó biết bay thườngnhảy múa trong vườn hoa không?” Tôi hỏi.

“Không phải thế.” Devyn giữ lấy chiếc thìa như thể nó làm cậu ta cảm thấy vững vàng hơn.

“Sao cậu nghĩ hắn ta là yêu tinh?” Cuối cùng, tôi cũng muốn tìm hiểu cặn kẽ chuyện này.

“Hắn ta di chuyển rất nhanh từ nơi này đến nơi khác và để lại những hạt bụi màu vàng ở những nơi hắn đi qua.” Issie nói. “Hoàn toàn trùng khớp với hành vi của bọn yêu tinh. Ít nhất thì cũng giống những gì được nói đến trong một trang web mà Devyn đã tìm thấy.”

“Hạt bụi vàng à? Giống như thiên thần Tinker Belle sao?” Tôi đứng dậy. Như thế là quá đủ. “Đây là một trò đùa phải không? Một kiểu trêu đùa những người mới đến.”

“Bọn tớ chẳng bao giờ làm như thế với cậu cả. Điều đó thật hèn hạ.” Issie nói với vẻ nghiêm túc và giận dữ.

Devyn lên giọng: “Tớ đã bảo cậu đừng nói với Zara vềnhững hạt bụi. Nghe có vẻ điên khùng thật mà.”

“Tớ biết là nghe có vẻ điên khùng nhưng đó là sự thật.” Issie đứng bên cạnh tôi.

“Ừ. Nó là sự thật.” Tôi nói. Tôi đung đưa chiếc chìa khóa xe, định ra về nhưng lại muốn nghe tiếp câu chuyện mà không biết vì một lý do ngớ ngẩn nào.

Issie nói một cách thực tế hơn. “Nhưng trang web kia đã nói như vậy.”

“Được rồi Issie, chúng ta cũng không chắc là nó có thật hay không. Đó là một giả thuyết mở.” Devyn nói. Ánh mắt cậu ta lộ vẻ đau đớn. “Tớ biết chuyện này thật buồn cười, Zara ạ! Ý tớ là tớ nghĩ nó rất buồn cười. Nhưng tớ đã đọc hết những gì viết trên trang web kia và tớ không thể tìm ra cách giải thích nào hơn về kẻ đang bám theo cậu.”

“Tại sao hắn ta lại bám theo tớ?”

“Đó là một câu hỏi hay.” - Devyn nói. “Lần đầu tiên cậu thấy hắn là lúc nào?”

Tôi đã không muốn nghĩ về điều đó. Tôi không nghĩ đến nó từ bốn tháng trước nhưng Issie và Devyn đang nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi và tin tưởng. Tôi quyết định đối diện với nỗi đau của mình, mặc cho sự nhức nhối giày xéo. “Sau khi ba tớ chết.”

Khuôn mặt Issie và Devyn trở nên bối rối.

“Cậu nhìn thấy hắn sau khi ba cậu qua đời sao?” - Issie thắc mắc.

Và tôi nhớ lại. Sáng nay, tôi đã nhìn thấy những vệt sáng bên cạnh chiếc xe của mình. Bụi. Bụi của yêu tinh. Không thể nào là như vậy, nhưng có thể đó là dấu hiệu mà những kẻ giết người hàng loạt thường để lại.

“Sao vậy?” Devyn hỏi. Cậu ta đẩy chiếc xe lại gần tôi hơn. “Cậu vừa phát hiện ra điều gì à?”

“Làm sao cậu biết Zara vừa phát hiện ra điều gì?”

“Qua ánh mắt của cậu ấy.”

Tôi nhắm mắt lại rồi mở ra. “Tớ không chắc chắn là tớ tin vào tất cả những điều liên quan đến yêu tinh nhưng...”

“Nhưng sao?” Issie chờ đợi.

“Nhưng...” - tôi tiếp tục - “... tớ cam đoan một điều là người mà tớ nhìn thấy khi ba tớ qua đời và người xuất hiện ở trường đều là một. Đó là điều chắc chắn và tớ rất muốn tìm hiểu xem cái gã khốn đó là ai.”

“Nếu hắn ta là yêu tinh thì sao?” Issie cố thuyết phục tôi.

Tôi gần như bật cười. “Tớ không nghĩ hắn ta thực sự là yêu tinh. Có thể là một gã thích rình trộm người khác.”

“Ý cậu là hắn ta đã đọc những gì viết trên trang web và làm theo y hệt những gì viết trên đó?”

“Ừ. Tớ cũng chẳng biết nữa. Nhưng nếu hắn ta có vấn đề về thần kinh thì làm sao hắn có thể di chuyển nhanh chóng từ nơi này sang nơi khác được? Điều đó là không hợp lý. Có lẽ đó chỉ là một sự trùng hợp lớn, ngẫu nhiên.”

“Cậu không tin vào những điều này. Cậu đang tự lừa dối bản thân cậu, để làm cho cậu cảm thấy không sợ hãi.” Issie nói.

Tôi không phản ứng lại. Cô ấy nói đúng.

“Còn những hạt bụi thì sao?” Devyn nhấn mạnh. “Nó không nhiều nhưng nó xuất hiện ở đây và tớ cóthể nhìn thấy nó.”

“Tớ chẳng biết gì về những hạt bụi nào cả. Có thể đó là một dạng ám hiệu rùng rợn nào đó.” Tôi nói và nhìn đồng hồ. “Xin lỗi. Tớ phải đi đăng ký chiếc xe trước khi người ta đóng cửa.”

Đó là thực tế nhưng tôi thực sự muốn đi khỏi đó bởi tôi muốn có một giây phút riêng tư, một giây phút để tôi tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

Khi tôi bước ra cửa, Issie dịu dàng cầm lấy cổ tay tôi. “Cậu hãy cẩn thận nhé!”

Tôi gật đầu.

“Cậu không tin bọn tớ sao?” Denyn quay chiếc ghế ra ngoài, nhìn về phía chúng tôi và hỏi.

“Tớ không biết nữa.” Tôi nói. “Tớ không biết. Tất cả những chuyện về yêu tinh đều kỳ lạ nhưng ý tớ là việc tớ có mặt ở Maine này cũng là một điều kỳ lạ.”

“Và thế là hắn ta theo cậu.” Devyn nói thêm.

“Nó không hề kỳ lạ.” Issie nói. “Nó rất đáng sợ. Cực kỳ đáng sợ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook