Chương 14: GIÔNG BÃO LẠI NỔI LÊN
Lana Phạm
11/02/2015
Một buổi chiều như thường lệ, Duy Bảo đang từ văn phòng bước ra xe trở về nhà. Khi anh vừa ra khỏi cửa. Chợt nghe thấy từ phía bên kia đường, đối diện với trụ sở của tập đoàn, là tiếng kêu cứu thất thanh của một cô gái. Xung quanh có ba gã đàn ông, đang chuẩn bị thực hiện hành vi đồi bại của mình. Trụ sở tập đoàn Phương Thị vì diện tích khá lớn nên nằm tận ngoại ô thành phố nên hầu như, các con đường quanh đây đều khá vắng vẻ. Không một chút đắn đo, anh chạy thật nhanh qua bên đường, miệng không quên nhắc Thẩm quản gia:
- Thẩm quản gia, báo cảnh sát mau lên. Cháu sẽ sang bên kia đường trước..
- Đại thiếu gia, nhớ cẩn thận!
Sang đến nơi, Duy Bảo cùng với ba tên côn đồ kia đánh với nhau một trận kịch liệt, xem ra đây chỉ là mấy tên du côn nhãi nhép ỷ thế mạnh mà muốn dở trò với cô gái chân yếu tay mềm kia, do được học võ từ nhỏ nên việc hạ gục mấy tên côn đồ đó với Duy Bảo không mấy khó khăn. Anh chạy đến, cởi bỏ tấm áo vest bên ngoài ra khoác lên người cô gái, vì áo của cô đã bị rách do ba tên du côn kia xé nát. Cô gái ngẩng đầu lên, anh nhận ra cô gái đó không ai xa lạ, mà chính là cô………………..
- Là cô, Hứa Khương Như…
- Cảm ơn anh đã cứu em, cảm ơn anh.- Khuôn mặt cô vẫn chưa hết vẻ bàng hoàng. Cô ôm lấy anh, tựa đầu vào ngực anh, cảm ơn rối rít.
Giật mình trước cái ôm của Khương Như, nhưng trong tình cảnh ấy Duy Bảo không thể nhẫn tâm mà đẩy cô ra được.
- May mà có anh, nếu không thì……………... Lần này, cô ôm lấy bờ vai anh. Hướng ánh mắt đến một người đang ở trong góc khuất đằng kia, một ống kính máy ảnh được đưa lên, và chụp liên tiếp..Rồi cô vờ như ngại ngùng, đẩy anh ra:
- Em xin lỗi, em không nên ôm anh như thế. Lúc nãy, em sợ quá nên…Có gì mong anh bỏ qua cho em.
- Không sao, tôi không để tâm đâu. Lần sau, cô nhớ cẩn thận hơn, trước khi ra về nên gọi người lái xe chờ sẵn, đừng tự mình về, đoạn đường này vắng nên mấy tên lưu manh đó rất dễ làm bậy- Duy Bảo giọng lại trở nên lạnh lùng nhưng không thiếu đi sự quan tâm chân thành. – Mà hình như cảnh sát tới rồi kìa, cô đến trình bày vụ việc cho họ giải quyết. Tôi phải về đây, muộn rồi. – Nói rồi, Duy Bảo cất bước.
- Ơ anh Duy Bảo này, áo của anh-Khương Như gọi to.
- Cô cứ giữ lấy đi, áo của cô rách hết rồi mà. Lúc nào trả tôi cũng được.- Lần này, Duy Bảo quay đầu bước lên chiếc BMW mà Thẩm quan gia đã lái sang đây. Chiếc xe từ từ lăn bánh rồi khuất dần. Bấy giờ, trên môi cô nở một nụ cười mãn nguyện. “Em biết, anh luôn là như thế. Dù có như thế nào, mỗi khi em gặp nạn, anh đều sẵn sàng giúp đỡ em, con người của anh tình cảm là thế, nồng nhiệt là thế nhưng lúc nào cũng tỏ ra băng giá, nhưng chính điều đó làm em yêu anh, yêu rất nhiều đó”. Một người thanh niên bấy giờ mới chạy đến bên cô, nói với cô một điều gì đó. Cô nghe xong, thì tỏ ra vô cùng phấn khởi. Lúc sau, người thanh niên đến nói với hai viên cảnh sát vài câu, họ gật gù rồi quay đi.
Cô bước lên chiếc Audi nụ cười vẫn đọng trên môi, ngồi sau vô lăng là Alex, chiếc xe từ từ lăn bánh…
Một buổi sáng sớm, Thụy Hân ra thùng thư nhà mình lấy những tờ báo mới trong ngày cho cả nhà. Cô chợt phát hiện thấy một chiếc phong bì dày cộm. Bên ngoài, chỉ có tên người nhận là cô nhưng không hề có tên người gửi. Cô cảm thấy rất tò mò, nhưng vẫn cầm chiếc phong bì đó cùng mấy tờ báo vào nhà.
Bữa sáng đã xong, ông bà Đào tất tưởi đi làm. Khả Thụy cũng đi học. Còn lại Thụy Hân ở nhà, cô vừa rửa chén, vừa nghĩ đến Duy Bảo. “ Ôi, không biết giờ này, anh ấy của mình đã đi làm chưa. Sáng nay anh ấy ăn món gì nhỉ, có chịu uống sữa không nhỉ”…Không hiểu sao lúc nào mình cũng nhớ anh ấy như thế này..Không được rồi, nghỉ làm ở tiệm mỹ phẩm rồi, ở nhà hoài cũng chán quá, dạo này lại có ít tiết quá. Có lẽ, mình phải đi tìm việc gì đó mà làm thôi. Mà phải rồi, rửa chén nhanh, để còn xem trong chiếc phong bì kia là cái gì thế nhỉ, lại còn không đề tên nữa chứ…Lẽ nào là… anh ấy”- Nghĩ đến đó, cô tự cười một mình và tiếp tục rửa…
Cái chén cuối cùng đã rửa xong, Thụy Hân lau sạch tay. Cô cầm lấy chiếc phong bì đi thẳng vào phòng. Không kìm được sự tò mò nữa, vừa ngồi xuống giường, cô xé ngay cái phòng bì, thì ra trong đó toàn là ảnh. Nhưng khi nhìn vào những tấm ảnh đó, Thụy Hân sừng sờ, cô không thể tin vào mắt mình được nữa… Trong bức ảnh là người đàn ông cô yêu đang ôm ấp một người con gái, và cô gái đó không ai xa lạ mà chính là Khương Như.
Phải mất một lúc, Thụy Hân mới lấy lại được bình tĩnh. Trong cô trào lên bao nỗi hoài nghi và tức giận. Cô cảm thấy, cần có một lời giải thích….
Tối hôm đó, sau cuộc điện thoại của Thụy Hân, anh lái chiếc BMW phóng đi ngay. Duy Bảo cảm thấy rất lạ, bởi những lần trước nếu có hẹn gặp nhau thì cô luôn hen anh đón mình ở cổng nhà, nhưng lần này. Cô lại đưa ra lời đề nghị gặp nhau tại quán cà phê gần công viên thành phố.
Duy Bảo bước vào quán, một quán cà phê không thật lớn, nhưng cách trang trí ở đây thật trang nhã, tiếng nhạc nhẹ nhàng, sâu lắng. Cô ngồi ở một góc nhỏ trong quán, đôi mắt tràn đầy vẻ trầm ngâm, suy tư. Mãi suy nghĩ, đến khi anh sát đến sau lưng cô, Thụy Hân vẫn không hề hay biết.
- Thụy Hân của anh, làm gì mà cứ mải mê trầm ngâm như vậy, đến nỗi anh đứng đằng sau em một lúc mà em cũng không biết, vừa nói, anh vòng tay ôm lấy cổ Thụy Hân
Nghe tiếng anh, Thụy Hân giật mình quay lại, cô vội vàng gỡ cánh tay anh ra, nghiêm nghị nói:
-Anh đừng làm thế, ở đây là quán cà phê chứ không phải ở nhà anh.
Nhìn vào đáy mắt của Thụy Hân, Duy Bảo dự cảm được hình như đã có chuyện gì đó xảy ra với cô, anh lo lắng hỏi:
- Hôm nay em làm sao thế? Sắc mặt không được tốt.? Có chuyện gì sao em? Hay là anh làm gì cho em giận rồi?
-Em không sao đâu, chỉ có hơi chút khó chịu trong người thôi- Thụy Hân đáp như một cái máy
- Thế em đã uống thuốc chưa?..Đi bệnh viện chưa em?- Duy Bảo cuống quýt hỏi.
- Khoan hãy để ý đến sức khỏe của em, em tự biết bản thân mình như thế nào.Anh muốn hỏi anh vài điều, anh có hứa sẽ trả lời thành thật với em không?- Thụy Hân dò xét .
- Đương nhiên, em hãy nhớ, anh không bao giờ dấu em bất cứ chuyện gì – Ngoài mặt, tuy tỏ ra bình thản nhưng qua thái độ của Thụy Hân hôm nay, anh biết cô đang bực bội một điều gì đó và nhất định có liên quan đến anh.
- Anh A Vũ này, từ trước đến nay tình cảm mà dành cho em đều là thật lòng đúng không?
- Ừm. Điều đó em có thể cảm nhận được mà.
- Anh cũng đã từng bảo giữa anh và Khương Như chưa hề có quá khứ, và anh chỉ luôn xem cô ấy là bạn đúng không?
- Đúng là như thế. Sao em lại hỏi anh như thế, có ai nói điều gì với em sao?- Duy Bảo bắt đầu cảm thấy có điều bất ổn.
- Rõ ràng anh không thành thật, anh nói dối em. Giữa anh và Khương Như không chỉ có tình bạn thông thường- Thụy Hân hét lên, ánh mắt cô đau đớn nhìn Duy Bảo tràn đầy sự thất vọng.
- Hôm nay em sao vậy Thụy Hân, rốt cuộc là có chuyện gì. Em phải nói cho anh biết chứ, tại sao khi không lại bảo anh dối gạt em, anh dối gạt em chuyện gì? –Duy Bảo ấm ức hỏi
- Nếu như anh bảo tôi vu oan cho anh. Thì đây, anh nhìn đi- Thụy Hân giương ánh mắt căm phẫn nhìn Duy Bảo, cô tung xấp ảnh lên trước mặt anh.
Duy Bảo cũng không hiểu được lại có chuyện những xấp ảnh này. Nhưng anh vẫn cầm xấp ảnh lên rồi lật xem từng tấm. Anh vô cùng kinh ngạc, rõ ràng là cảnh tượng của buổi chiều hôm đó. Cái buổi chiều, anh đã ra tay cứu Khương Như khỏi mấy tên lưu manh ở trước công ty. Kì lạ ở chỗ, những tấm ảnh này chỉ chụp lại những lúc Khương Như ôm lấy anh, nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mi. Và tại sao, giơ đây những tấm ảnh này lại nằm trong tay Thụy Hân, anh cố gắng suy ngẫm rồi lờ mờ đoán ra được điều gì đó. Nhưng anh chưa vội nghĩ nhiều, điều anh quan tâm bây giờ chính là tâm trạng của cô gái anh yêu khi nhìn thấy những tấm ảnh này, cô đang cảm thấy rối loạn. Anh nhẹ nhàng giải thích:
- Thụy Hân à, anh có thể hiểu được em cảm thấy như thế nào khi nhìn những tấm ảnh này, nhưng xin em hãy nghe anh nói có được không. Sự việc hoàn toàn không phải như những gì em nghĩ ..
- Chứng cứ rành rành thế này, mà anh còn bảo không phải ư?- Thụy Hân cự cãi
-Thì em hãy cứ bình tĩnh, nghe anh nói. Anh không hiểu tại sao những tấm ảnh này lại đến tay em nhưng chiều hôm đó..Duy Bảo chưa kịp nói hết câu đã bị Thụy Hân cắt ngang:
- Tôi không muốn nghe anh nói thêm một lời nào đó. Tôi bị lừa dối như một con ngốc vậy là đủ rồi. Nói xong, Thụy Hân quay mặt chạy thật nhanh bất kể cho Duy Bảo hết minh gọi cô lại. Rồi anh cũng chạy thật nhanh theo bước chân cô. Nhưng Thụy Hân cứ như bọt biển, tan biến ngay trước mặt anh không hề để lại một chút dấu vết.
Thụy Hân ngồi trên chiếc xe buýt, cố giữ cho mình không khóc thành tiếng, nhưng hai đôi mắt ướt đẫm nước. Lòng ngực cô đau nhói từng cơn, cô không thể tin được rằng, người con trai cô yêu thương lâu nay lại đi ôm ấp một người con gái khác, mà người con gái đó lúc nào cũng xem cô như cái gai trong mắt …..
Bất chợt, trời đổ một cơn mưa thật lớn, tiếng mưa rơi lộp độp…Cũng thật lạ, đang là mùa hè nóng bức, thời tiết rất khô hanh, thật khó để có mưa, ấy thế mà cứ như ông trời cũng cảm thấy thương cảm cho đôi tình nhân trước những bão giông cuộc đời, nên đã nhỏ những dòng lệ xót xa.
Thụy Hân…đẩy cánh cửa bước vào trong nhà, thân người cô ướt sũng nước mưa.
Đêm đó, Duy Bảo không về nhà. Anh đến trước cửa nhà Thụy Hân, đứng ngâm mình trong mưa, cầu xin cô hãy nghe anh giải thích, nhưng trời đang mưa rất to, mọi cánh cửa của các căn nhà đều đã đóng kín, không ai có thể nghe thấy tiếng của anh. Nhưng anh vẫn cứ kiên trì, không ngừng gọi Thụy Hân…Khi cổ họng đã không thể thốt lên được thành tiếng nữa, anh đứng bất động trong mưa, mắt cứ hướng lên cửa sổ phòng Thụy Hân, chỉ một màu tối đen như mực,… xung quanh anh chỉ còn ánh sáng le lói của đèn đường…
Mười hai giờ ba mươi……..
Trời vẫn mưa!!!!
Vẫn đứng trong mưa một dáng người
Một giờ sáng….
Anh vẫn cứ đứng
Mưa!!!!!!!!
Anh vẫn đứng mắt hướng vào ngôi nhà đã bị bóng đêm và màn mưa bao phủ.
Một giờ ba mươi sáng.
Mưa!!!!!!!!!!!!!
……………………………….
Duy Khang cứ thao thức mãi không tài nào chợp mắt được, cậu cảm thấy rất lo lắng cho anh trai của mình, dù trước đó anh cậu đã gọi cho Thẩm quản gia bảo rằng, anh có một số việc ở công ty nên phải đến đó làm gấp cho xong và ngủ lại ở đó không về. Cậu lo, không biết ở công ty đang có chuyện gì, những lúc thế này cậu thấy mình thật đáng trách nếu như cậu chịu nghe lời bố, chịu học kinh doanh cậu có thể cùng anh gánh vác nhưng giờ cậu ngoài lo lắng ra không giúp được gì cả.
Nhưng thật ra………………………………………………..
Hai giờ sáng, Khả Thụy đang ngủ, chợt nhớ đến hai chiếc khay đựng hạt mầm của bố mẹ, phơi ngoài lan can, dù đã được trải lên tấm bạc khi trời mưa nhưng liệu có bị gió hất tung ra không, thế là cậu trở mình thức dậy, đưa tay bấm vào chiếc công tắc cạnh giường mình, rồi bước ra lan can.
Ánh đèn lan can vụt sáng!, anh giật mình nhìn lên và nở một nụ cười…
Đang loay hoay phủ lại tấm bạc, bất chợt Khả Thụy nhìn con đường với những hạt mưa ào ào đang đổ xuống, rồi từ ánh đèn đường rọi lên, cậu nhìn thấy một bóng người. Đó là một người thanh niên dong dỏng cao, đang run lên vì lạnh. Và cậu nhận ra, người đó chính là Duy Bảo. Không kịp nghĩ nhiều, cậu chạy thật nhanh xuống nhà, cầm lấy chiếc ô đang để dưới bếp. Mở cánh cửa, cậu bung chiếc ô ra và chạy đến ngay cạnh Duy Bảo nói:
- A Vũ, sao anh lại đứng ngoài mưa như thế này, người anh đang run lên cầm cập kìa. Tại sao anh không gọi cho chị em?..
- Thụy Hân đâu rồi, cô ấy đâu hả Khả Thụy- Anh hỏi giọng run run.
- Chị ấy đang nằm ngủ trong nhà, anh vào nhà trước đã, rồi em sẽ gọi chị ấy xuống.
Đưa Duy Bảo vào trong nhà, nhanh như cắt, Khả Thụy lấy ngay cho anh một chiếc khăn, rồi mang đến cho anh một bộ quần áo của bố cho Duy Bảo thay. Cậu xuống bếp nấu một bình nước ấm..
Trong lòng nảy sinh rất nhiều câu hỏi. Không biết đã có chuyện gì xảy ra với hai người, khi lúc nãy chị cậu trở về nhà với đôi mắt đỏ hoe, cả thân người ướt sũng, chị chạy ngay vào phòng đóng chặt cửa mà chẳng cho cậu biết chuyện gì. Còn Duy Bảo, cậu đoán chắc anh cũng đã đứng ở ngoài mưa rất lâu chỉ để mong gặp được chị của cậu.
- Anh vào nhà giữa đêm thế này quả thật là rất làm phiền đến hai em và hai bác….-Nhưng anh…
- Không sao đâu, anh yên tâm bố mẹ em đi về quê thăm ông bà rồi, ba tháng nữa mới về. Ở nhà chỉ có hai chị em thôi. Mà rốt cuộc giữa anh và chị gái em đã xảy ra chuyện gì vậy?, vài hôm trước hai người còn rất vui vẻ kia mà.?
- Là lỗi của anh, anh đã làm cô ấy buồn, thế Thụy Hân giờ thế nào rồi em? Cô ấy chắc không ổn rồi đúng không?
- Hay là em gọi chị ấy xuống cho anh nhé!
- Không cần đâu, đang đêm thế này cứ để cho Thụy Hân ngủ, anh đã làm cho ấy quá mệt mỏi rồi, mà em cũng đi ngủ đi Khả Thụy, anh sẽ ngồi đây chờ quần áo khô, rồi anh sẽ đi..
- Anh đừng làm thế, nếu anh muốn đến gặp chị em để nói cho chị ấy hiểu thì anh cứ nghỉ lại đây, sáng ngày mai thức dậy, em sẽ tìm cách khuyên chị ấy xuống nói chuyện với anh. Đằng nào thì chị ấy cũng không ở lì mãi trong phòng được…Mà anh đi qua đêm không về nhà thế này, Tiểu Hi chắc sẽ lo lắm đây, để em gọi cho cậu ấy.
- Không, em đừng gọi. Anh không muốn để nó biết anh như thế này. Anh đã gọi cho Thẩm quản gia nói dối rằng anh có việc phải đến công ty giải quyết và ngủ lại luôn rồi.
- Thật như thế à..?
-Ừh!-Duy Bảo đáp ngắn gọn.
- Nếu vậy để em lên mang xuống cho anh một chiếc chăn mỏng. Dù sao anh cũng đứng ngoài mưa gần một đêm mà.
Nói rồi, Khả Thụy chạy ngay lên phòng, mang xuống cho Duy Bảo một chiếc chăn. Duy Bảo nhìn cậu cảm kích…Khả Thụy bước lên phòng, Duy Bảo vẫn ngồi đó, chắp hai tay đặt trên đùi suy nghĩ và rồi anh thiếp đi lúc nào không hay…
Sáng sớm hôm sau, thức dậy sau một đêm với tâm trạng đầy đau đớn, Thụy Hân như thường lệ xuống nhà chuẩn bị thức ăn sáng cho hai chị em cô. Vừa xuống đến nơi, cô giật mình khi thấy anh nằm ngủ trên ghế sofa trong bộ độ của bố, cô dù trong lòng thực sự không muốn nhưng vẫn đến đánh thức anh dậy :
- Anh dậy đi, dậy đi. Ai cho phép anh ngủ ở nhà tôi thế này. Anh lừa dối tôi như vậy còn chưa đủ hay sao?
- Thụy Hân xin em, xin em hãy nghe anh giải thích, chỉ một lần thôi nếu như anh giải thích xong mà em vẫn chưa nguôi ngoai vẫn chưa tin anh thì anh sẽ đi. Anh không đến làm phiền em nữa…- Duy Bảo nằn nì. Anh thức dậy sau cú lay thật mạnh của Thụy Hân.
- Không…anh…đi …đi giờ tôi không muốn nghe anh giải thích nữa, tôi không cần. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa..- Thụy Hân hét lên, đau đớn.
- Giờ em ghét anh đến như thế sao? Em…- Thôi được rồi, anh sẽ đi…- Vừa định đứng dậy bước khi lòng kiêu hãnh trong anh bị tổn thương, nhưng chân Duy Bảo khụy xuống. Anh làm Thụy Hân lo lắng, cô đến đỡ lấy anh..
- Chị à, chị đừng làm những điều trái với lòng mình nữa như thế có được không?. Rõ ràng chị không muốn anh ấy đi, chị có biết tại sao anh ấy lại ở trong nhà mình không. Là em đưa anh ấy vào nhà đó. Đêm qua, mưa to thế kia mà anh ấy đứng ngoài trời suốt mấy tiếng đồng hồ đó. Nếu như, đêm qua em không thức dậy, không thấy anh ấy, có lẽ giờ này anh ấy có thể nguy hiểm đến tính mạng vì bị nhiễm lạnh rồi- Khả Thụy từ cầu thang vừa bước xuống vừa nói…Sao chị nhẫn tâm thế…- Cậu tỏ ra một chút trách móc chị
- Khả Thụy, đừng trách Thụy Hân, là tại anh không tốt..Bây giờ quần áo anh khô rồi, cũng sắp đến giờ rồi anh phải đi làm thôi.
Những lời của Khả Thụy làm cho Thụy Hân cảm thấy mủi lòng, cô xót xa vô cùng. Bao nỗi tức giận trong lòng cô dường như tan biến hết. Giờ cô lo nhất là nếu chẳng may anh lại bị sốt, và quả đúng như thế. Khi Thụy Hân nắm lấy tay Duy Bảo, rồi cô đặt tay lên trán anh thì thấy nóng. Cô vừa rưng mắt, vừa nói:
- Thôi chết, anh bị sốt rồi. Anh ở đây, em nấu canh gừng uống cho hạ sốt. Anh gọi đến công ty báo nghỉ đi anh.
- Em …em nói thế là không còn giận anh nữa phải không, chịu nghe anh giải thích phải không?- Duy Bảo mừng rõ trước sự chuyển biến thái độ của Thụy Hân.
-Anh cứ ở lại đây với chị của em đi, hai người giải quyết hiểu lầm đi. Chuyện anh không đến công ty, cũng như với Tiểu Hi, để em lo.- Khả Thụy vừa ăn sáng xong, cậu thật nhanh lên phòng thay quần áo rồi đi học.
Trong căn nhà, chỉ còn lại Duy Bảo và Thụy Hân… Anh đang rất mệt, cả người anh nóng ran.. Trận ốm lần trước đã làm cho sức khỏe anh giảm đi nhiều…Nhưng anh vẫn cố gắng mỉm cười khi nhìn Thụy Hân. Còn cô, hết lo tẩm khăn để đắp lên trán cho anh, lại đi tìm cho anh thuốc hạ sốt.
Một tay đỡ anh ngồi dậy, một tay cầm ly nước cho anh uống thuốc. Cô xót lòng và nói:
- Sao anh ngốc thế, sao lại đứng ngoài mưa, lần trước cũng vì dầm mưa mà suýt nữa em mất anh. Vậy mà lần này…
- Thì tại anh, tại anh cố chấp không chịu giải thích ngay cho em. Để em tức giận mà bỏ đi….Lại còn hại em khóc cả đêm nữa. Giờ thì hãy nghe anh giải thích có được không?
- Thôi không cần đâu, em sẽ không nghi ngờ lung tung nữa, chắc chắn việc anh ôm Khương Như chắc là có ẩn tình. Anh không cần giải thích nữa đâu. Anh uống thuốc đi cho mau hạ sốt…Người đang nóng thế này..
- Không được, nếu như anh không giải thích nghĩa là anh không thành thật. Anh hứa, anh nói xong anh sẽ ngoan ngoãn uống thuốc mà.
- Thôi được rồi, anh nói đi..em nghe -Thụy Hân giục, giờ đối với cô những tấm ảnh kia không còn quan trọng nữa..
Sau khi Duy Bảo kể lại tường tận việc đã xảy ra ngày hôm đó, Thụy Hân cảm thấy lòng mình được cởi bỏ khỏi những khúc mắc.. Cô đoán, có lẽ vì Duy Bảo là ông chủ của một tập đoàn lớn nên việc các tay săn ảnh tranh thủ “chộp” lấy những khoảnh khắc được cho là đáng giá ngàn vàng cũng là chuyện bình thường..
Nhưng họ đâu biết……………
Chuyện Duy Bảo cả đêm ở ngoài mưa, đứng ngoài nhà Thụy Hân. Cả Duy Khang và Thẩm quản gia đều không hay biết. Anh cùng Khả Thụy đã dấu kín chuyện này. Cốt để chuyện nhỏ không bị xé to ra…
Mọi chuyện lắng xuống được một tuần. Đúng một tuần sau, một gói bưu phẩm nhỏ được gửi đến nhà của Thụy Hân, lần này ở bên trong chỉ có vỏn vẹn một chiếc máy ghi âm…Bên ngoài chiếc hộp đựng chiếc máy này, cũng không hề có tên người gửi, hệt như những tấm ảnh lần trước……………
...................................................To be continue.........................................
Tình yêu của Thụy Hân và Duy Bảo...có quá nhiều sóng gió, cơn sóng này chưa tan..cơn sóng kia đã đến..Liệu đến khi nào Khương Như mới chịu buông tay????... Mời mọi ng theo dõi tiếp ở những chap sau. Xin chân thành cảm ơn
- Thẩm quản gia, báo cảnh sát mau lên. Cháu sẽ sang bên kia đường trước..
- Đại thiếu gia, nhớ cẩn thận!
Sang đến nơi, Duy Bảo cùng với ba tên côn đồ kia đánh với nhau một trận kịch liệt, xem ra đây chỉ là mấy tên du côn nhãi nhép ỷ thế mạnh mà muốn dở trò với cô gái chân yếu tay mềm kia, do được học võ từ nhỏ nên việc hạ gục mấy tên côn đồ đó với Duy Bảo không mấy khó khăn. Anh chạy đến, cởi bỏ tấm áo vest bên ngoài ra khoác lên người cô gái, vì áo của cô đã bị rách do ba tên du côn kia xé nát. Cô gái ngẩng đầu lên, anh nhận ra cô gái đó không ai xa lạ, mà chính là cô………………..
- Là cô, Hứa Khương Như…
- Cảm ơn anh đã cứu em, cảm ơn anh.- Khuôn mặt cô vẫn chưa hết vẻ bàng hoàng. Cô ôm lấy anh, tựa đầu vào ngực anh, cảm ơn rối rít.
Giật mình trước cái ôm của Khương Như, nhưng trong tình cảnh ấy Duy Bảo không thể nhẫn tâm mà đẩy cô ra được.
- May mà có anh, nếu không thì……………... Lần này, cô ôm lấy bờ vai anh. Hướng ánh mắt đến một người đang ở trong góc khuất đằng kia, một ống kính máy ảnh được đưa lên, và chụp liên tiếp..Rồi cô vờ như ngại ngùng, đẩy anh ra:
- Em xin lỗi, em không nên ôm anh như thế. Lúc nãy, em sợ quá nên…Có gì mong anh bỏ qua cho em.
- Không sao, tôi không để tâm đâu. Lần sau, cô nhớ cẩn thận hơn, trước khi ra về nên gọi người lái xe chờ sẵn, đừng tự mình về, đoạn đường này vắng nên mấy tên lưu manh đó rất dễ làm bậy- Duy Bảo giọng lại trở nên lạnh lùng nhưng không thiếu đi sự quan tâm chân thành. – Mà hình như cảnh sát tới rồi kìa, cô đến trình bày vụ việc cho họ giải quyết. Tôi phải về đây, muộn rồi. – Nói rồi, Duy Bảo cất bước.
- Ơ anh Duy Bảo này, áo của anh-Khương Như gọi to.
- Cô cứ giữ lấy đi, áo của cô rách hết rồi mà. Lúc nào trả tôi cũng được.- Lần này, Duy Bảo quay đầu bước lên chiếc BMW mà Thẩm quan gia đã lái sang đây. Chiếc xe từ từ lăn bánh rồi khuất dần. Bấy giờ, trên môi cô nở một nụ cười mãn nguyện. “Em biết, anh luôn là như thế. Dù có như thế nào, mỗi khi em gặp nạn, anh đều sẵn sàng giúp đỡ em, con người của anh tình cảm là thế, nồng nhiệt là thế nhưng lúc nào cũng tỏ ra băng giá, nhưng chính điều đó làm em yêu anh, yêu rất nhiều đó”. Một người thanh niên bấy giờ mới chạy đến bên cô, nói với cô một điều gì đó. Cô nghe xong, thì tỏ ra vô cùng phấn khởi. Lúc sau, người thanh niên đến nói với hai viên cảnh sát vài câu, họ gật gù rồi quay đi.
Cô bước lên chiếc Audi nụ cười vẫn đọng trên môi, ngồi sau vô lăng là Alex, chiếc xe từ từ lăn bánh…
Một buổi sáng sớm, Thụy Hân ra thùng thư nhà mình lấy những tờ báo mới trong ngày cho cả nhà. Cô chợt phát hiện thấy một chiếc phong bì dày cộm. Bên ngoài, chỉ có tên người nhận là cô nhưng không hề có tên người gửi. Cô cảm thấy rất tò mò, nhưng vẫn cầm chiếc phong bì đó cùng mấy tờ báo vào nhà.
Bữa sáng đã xong, ông bà Đào tất tưởi đi làm. Khả Thụy cũng đi học. Còn lại Thụy Hân ở nhà, cô vừa rửa chén, vừa nghĩ đến Duy Bảo. “ Ôi, không biết giờ này, anh ấy của mình đã đi làm chưa. Sáng nay anh ấy ăn món gì nhỉ, có chịu uống sữa không nhỉ”…Không hiểu sao lúc nào mình cũng nhớ anh ấy như thế này..Không được rồi, nghỉ làm ở tiệm mỹ phẩm rồi, ở nhà hoài cũng chán quá, dạo này lại có ít tiết quá. Có lẽ, mình phải đi tìm việc gì đó mà làm thôi. Mà phải rồi, rửa chén nhanh, để còn xem trong chiếc phong bì kia là cái gì thế nhỉ, lại còn không đề tên nữa chứ…Lẽ nào là… anh ấy”- Nghĩ đến đó, cô tự cười một mình và tiếp tục rửa…
Cái chén cuối cùng đã rửa xong, Thụy Hân lau sạch tay. Cô cầm lấy chiếc phong bì đi thẳng vào phòng. Không kìm được sự tò mò nữa, vừa ngồi xuống giường, cô xé ngay cái phòng bì, thì ra trong đó toàn là ảnh. Nhưng khi nhìn vào những tấm ảnh đó, Thụy Hân sừng sờ, cô không thể tin vào mắt mình được nữa… Trong bức ảnh là người đàn ông cô yêu đang ôm ấp một người con gái, và cô gái đó không ai xa lạ mà chính là Khương Như.
Phải mất một lúc, Thụy Hân mới lấy lại được bình tĩnh. Trong cô trào lên bao nỗi hoài nghi và tức giận. Cô cảm thấy, cần có một lời giải thích….
Tối hôm đó, sau cuộc điện thoại của Thụy Hân, anh lái chiếc BMW phóng đi ngay. Duy Bảo cảm thấy rất lạ, bởi những lần trước nếu có hẹn gặp nhau thì cô luôn hen anh đón mình ở cổng nhà, nhưng lần này. Cô lại đưa ra lời đề nghị gặp nhau tại quán cà phê gần công viên thành phố.
Duy Bảo bước vào quán, một quán cà phê không thật lớn, nhưng cách trang trí ở đây thật trang nhã, tiếng nhạc nhẹ nhàng, sâu lắng. Cô ngồi ở một góc nhỏ trong quán, đôi mắt tràn đầy vẻ trầm ngâm, suy tư. Mãi suy nghĩ, đến khi anh sát đến sau lưng cô, Thụy Hân vẫn không hề hay biết.
- Thụy Hân của anh, làm gì mà cứ mải mê trầm ngâm như vậy, đến nỗi anh đứng đằng sau em một lúc mà em cũng không biết, vừa nói, anh vòng tay ôm lấy cổ Thụy Hân
Nghe tiếng anh, Thụy Hân giật mình quay lại, cô vội vàng gỡ cánh tay anh ra, nghiêm nghị nói:
-Anh đừng làm thế, ở đây là quán cà phê chứ không phải ở nhà anh.
Nhìn vào đáy mắt của Thụy Hân, Duy Bảo dự cảm được hình như đã có chuyện gì đó xảy ra với cô, anh lo lắng hỏi:
- Hôm nay em làm sao thế? Sắc mặt không được tốt.? Có chuyện gì sao em? Hay là anh làm gì cho em giận rồi?
-Em không sao đâu, chỉ có hơi chút khó chịu trong người thôi- Thụy Hân đáp như một cái máy
- Thế em đã uống thuốc chưa?..Đi bệnh viện chưa em?- Duy Bảo cuống quýt hỏi.
- Khoan hãy để ý đến sức khỏe của em, em tự biết bản thân mình như thế nào.Anh muốn hỏi anh vài điều, anh có hứa sẽ trả lời thành thật với em không?- Thụy Hân dò xét .
- Đương nhiên, em hãy nhớ, anh không bao giờ dấu em bất cứ chuyện gì – Ngoài mặt, tuy tỏ ra bình thản nhưng qua thái độ của Thụy Hân hôm nay, anh biết cô đang bực bội một điều gì đó và nhất định có liên quan đến anh.
- Anh A Vũ này, từ trước đến nay tình cảm mà dành cho em đều là thật lòng đúng không?
- Ừm. Điều đó em có thể cảm nhận được mà.
- Anh cũng đã từng bảo giữa anh và Khương Như chưa hề có quá khứ, và anh chỉ luôn xem cô ấy là bạn đúng không?
- Đúng là như thế. Sao em lại hỏi anh như thế, có ai nói điều gì với em sao?- Duy Bảo bắt đầu cảm thấy có điều bất ổn.
- Rõ ràng anh không thành thật, anh nói dối em. Giữa anh và Khương Như không chỉ có tình bạn thông thường- Thụy Hân hét lên, ánh mắt cô đau đớn nhìn Duy Bảo tràn đầy sự thất vọng.
- Hôm nay em sao vậy Thụy Hân, rốt cuộc là có chuyện gì. Em phải nói cho anh biết chứ, tại sao khi không lại bảo anh dối gạt em, anh dối gạt em chuyện gì? –Duy Bảo ấm ức hỏi
- Nếu như anh bảo tôi vu oan cho anh. Thì đây, anh nhìn đi- Thụy Hân giương ánh mắt căm phẫn nhìn Duy Bảo, cô tung xấp ảnh lên trước mặt anh.
Duy Bảo cũng không hiểu được lại có chuyện những xấp ảnh này. Nhưng anh vẫn cầm xấp ảnh lên rồi lật xem từng tấm. Anh vô cùng kinh ngạc, rõ ràng là cảnh tượng của buổi chiều hôm đó. Cái buổi chiều, anh đã ra tay cứu Khương Như khỏi mấy tên lưu manh ở trước công ty. Kì lạ ở chỗ, những tấm ảnh này chỉ chụp lại những lúc Khương Như ôm lấy anh, nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mi. Và tại sao, giơ đây những tấm ảnh này lại nằm trong tay Thụy Hân, anh cố gắng suy ngẫm rồi lờ mờ đoán ra được điều gì đó. Nhưng anh chưa vội nghĩ nhiều, điều anh quan tâm bây giờ chính là tâm trạng của cô gái anh yêu khi nhìn thấy những tấm ảnh này, cô đang cảm thấy rối loạn. Anh nhẹ nhàng giải thích:
- Thụy Hân à, anh có thể hiểu được em cảm thấy như thế nào khi nhìn những tấm ảnh này, nhưng xin em hãy nghe anh nói có được không. Sự việc hoàn toàn không phải như những gì em nghĩ ..
- Chứng cứ rành rành thế này, mà anh còn bảo không phải ư?- Thụy Hân cự cãi
-Thì em hãy cứ bình tĩnh, nghe anh nói. Anh không hiểu tại sao những tấm ảnh này lại đến tay em nhưng chiều hôm đó..Duy Bảo chưa kịp nói hết câu đã bị Thụy Hân cắt ngang:
- Tôi không muốn nghe anh nói thêm một lời nào đó. Tôi bị lừa dối như một con ngốc vậy là đủ rồi. Nói xong, Thụy Hân quay mặt chạy thật nhanh bất kể cho Duy Bảo hết minh gọi cô lại. Rồi anh cũng chạy thật nhanh theo bước chân cô. Nhưng Thụy Hân cứ như bọt biển, tan biến ngay trước mặt anh không hề để lại một chút dấu vết.
Thụy Hân ngồi trên chiếc xe buýt, cố giữ cho mình không khóc thành tiếng, nhưng hai đôi mắt ướt đẫm nước. Lòng ngực cô đau nhói từng cơn, cô không thể tin được rằng, người con trai cô yêu thương lâu nay lại đi ôm ấp một người con gái khác, mà người con gái đó lúc nào cũng xem cô như cái gai trong mắt …..
Bất chợt, trời đổ một cơn mưa thật lớn, tiếng mưa rơi lộp độp…Cũng thật lạ, đang là mùa hè nóng bức, thời tiết rất khô hanh, thật khó để có mưa, ấy thế mà cứ như ông trời cũng cảm thấy thương cảm cho đôi tình nhân trước những bão giông cuộc đời, nên đã nhỏ những dòng lệ xót xa.
Thụy Hân…đẩy cánh cửa bước vào trong nhà, thân người cô ướt sũng nước mưa.
Đêm đó, Duy Bảo không về nhà. Anh đến trước cửa nhà Thụy Hân, đứng ngâm mình trong mưa, cầu xin cô hãy nghe anh giải thích, nhưng trời đang mưa rất to, mọi cánh cửa của các căn nhà đều đã đóng kín, không ai có thể nghe thấy tiếng của anh. Nhưng anh vẫn cứ kiên trì, không ngừng gọi Thụy Hân…Khi cổ họng đã không thể thốt lên được thành tiếng nữa, anh đứng bất động trong mưa, mắt cứ hướng lên cửa sổ phòng Thụy Hân, chỉ một màu tối đen như mực,… xung quanh anh chỉ còn ánh sáng le lói của đèn đường…
Mười hai giờ ba mươi……..
Trời vẫn mưa!!!!
Vẫn đứng trong mưa một dáng người
Một giờ sáng….
Anh vẫn cứ đứng
Mưa!!!!!!!!
Anh vẫn đứng mắt hướng vào ngôi nhà đã bị bóng đêm và màn mưa bao phủ.
Một giờ ba mươi sáng.
Mưa!!!!!!!!!!!!!
……………………………….
Duy Khang cứ thao thức mãi không tài nào chợp mắt được, cậu cảm thấy rất lo lắng cho anh trai của mình, dù trước đó anh cậu đã gọi cho Thẩm quản gia bảo rằng, anh có một số việc ở công ty nên phải đến đó làm gấp cho xong và ngủ lại ở đó không về. Cậu lo, không biết ở công ty đang có chuyện gì, những lúc thế này cậu thấy mình thật đáng trách nếu như cậu chịu nghe lời bố, chịu học kinh doanh cậu có thể cùng anh gánh vác nhưng giờ cậu ngoài lo lắng ra không giúp được gì cả.
Nhưng thật ra………………………………………………..
Hai giờ sáng, Khả Thụy đang ngủ, chợt nhớ đến hai chiếc khay đựng hạt mầm của bố mẹ, phơi ngoài lan can, dù đã được trải lên tấm bạc khi trời mưa nhưng liệu có bị gió hất tung ra không, thế là cậu trở mình thức dậy, đưa tay bấm vào chiếc công tắc cạnh giường mình, rồi bước ra lan can.
Ánh đèn lan can vụt sáng!, anh giật mình nhìn lên và nở một nụ cười…
Đang loay hoay phủ lại tấm bạc, bất chợt Khả Thụy nhìn con đường với những hạt mưa ào ào đang đổ xuống, rồi từ ánh đèn đường rọi lên, cậu nhìn thấy một bóng người. Đó là một người thanh niên dong dỏng cao, đang run lên vì lạnh. Và cậu nhận ra, người đó chính là Duy Bảo. Không kịp nghĩ nhiều, cậu chạy thật nhanh xuống nhà, cầm lấy chiếc ô đang để dưới bếp. Mở cánh cửa, cậu bung chiếc ô ra và chạy đến ngay cạnh Duy Bảo nói:
- A Vũ, sao anh lại đứng ngoài mưa như thế này, người anh đang run lên cầm cập kìa. Tại sao anh không gọi cho chị em?..
- Thụy Hân đâu rồi, cô ấy đâu hả Khả Thụy- Anh hỏi giọng run run.
- Chị ấy đang nằm ngủ trong nhà, anh vào nhà trước đã, rồi em sẽ gọi chị ấy xuống.
Đưa Duy Bảo vào trong nhà, nhanh như cắt, Khả Thụy lấy ngay cho anh một chiếc khăn, rồi mang đến cho anh một bộ quần áo của bố cho Duy Bảo thay. Cậu xuống bếp nấu một bình nước ấm..
Trong lòng nảy sinh rất nhiều câu hỏi. Không biết đã có chuyện gì xảy ra với hai người, khi lúc nãy chị cậu trở về nhà với đôi mắt đỏ hoe, cả thân người ướt sũng, chị chạy ngay vào phòng đóng chặt cửa mà chẳng cho cậu biết chuyện gì. Còn Duy Bảo, cậu đoán chắc anh cũng đã đứng ở ngoài mưa rất lâu chỉ để mong gặp được chị của cậu.
- Anh vào nhà giữa đêm thế này quả thật là rất làm phiền đến hai em và hai bác….-Nhưng anh…
- Không sao đâu, anh yên tâm bố mẹ em đi về quê thăm ông bà rồi, ba tháng nữa mới về. Ở nhà chỉ có hai chị em thôi. Mà rốt cuộc giữa anh và chị gái em đã xảy ra chuyện gì vậy?, vài hôm trước hai người còn rất vui vẻ kia mà.?
- Là lỗi của anh, anh đã làm cô ấy buồn, thế Thụy Hân giờ thế nào rồi em? Cô ấy chắc không ổn rồi đúng không?
- Hay là em gọi chị ấy xuống cho anh nhé!
- Không cần đâu, đang đêm thế này cứ để cho Thụy Hân ngủ, anh đã làm cho ấy quá mệt mỏi rồi, mà em cũng đi ngủ đi Khả Thụy, anh sẽ ngồi đây chờ quần áo khô, rồi anh sẽ đi..
- Anh đừng làm thế, nếu anh muốn đến gặp chị em để nói cho chị ấy hiểu thì anh cứ nghỉ lại đây, sáng ngày mai thức dậy, em sẽ tìm cách khuyên chị ấy xuống nói chuyện với anh. Đằng nào thì chị ấy cũng không ở lì mãi trong phòng được…Mà anh đi qua đêm không về nhà thế này, Tiểu Hi chắc sẽ lo lắm đây, để em gọi cho cậu ấy.
- Không, em đừng gọi. Anh không muốn để nó biết anh như thế này. Anh đã gọi cho Thẩm quản gia nói dối rằng anh có việc phải đến công ty giải quyết và ngủ lại luôn rồi.
- Thật như thế à..?
-Ừh!-Duy Bảo đáp ngắn gọn.
- Nếu vậy để em lên mang xuống cho anh một chiếc chăn mỏng. Dù sao anh cũng đứng ngoài mưa gần một đêm mà.
Nói rồi, Khả Thụy chạy ngay lên phòng, mang xuống cho Duy Bảo một chiếc chăn. Duy Bảo nhìn cậu cảm kích…Khả Thụy bước lên phòng, Duy Bảo vẫn ngồi đó, chắp hai tay đặt trên đùi suy nghĩ và rồi anh thiếp đi lúc nào không hay…
Sáng sớm hôm sau, thức dậy sau một đêm với tâm trạng đầy đau đớn, Thụy Hân như thường lệ xuống nhà chuẩn bị thức ăn sáng cho hai chị em cô. Vừa xuống đến nơi, cô giật mình khi thấy anh nằm ngủ trên ghế sofa trong bộ độ của bố, cô dù trong lòng thực sự không muốn nhưng vẫn đến đánh thức anh dậy :
- Anh dậy đi, dậy đi. Ai cho phép anh ngủ ở nhà tôi thế này. Anh lừa dối tôi như vậy còn chưa đủ hay sao?
- Thụy Hân xin em, xin em hãy nghe anh giải thích, chỉ một lần thôi nếu như anh giải thích xong mà em vẫn chưa nguôi ngoai vẫn chưa tin anh thì anh sẽ đi. Anh không đến làm phiền em nữa…- Duy Bảo nằn nì. Anh thức dậy sau cú lay thật mạnh của Thụy Hân.
- Không…anh…đi …đi giờ tôi không muốn nghe anh giải thích nữa, tôi không cần. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa..- Thụy Hân hét lên, đau đớn.
- Giờ em ghét anh đến như thế sao? Em…- Thôi được rồi, anh sẽ đi…- Vừa định đứng dậy bước khi lòng kiêu hãnh trong anh bị tổn thương, nhưng chân Duy Bảo khụy xuống. Anh làm Thụy Hân lo lắng, cô đến đỡ lấy anh..
- Chị à, chị đừng làm những điều trái với lòng mình nữa như thế có được không?. Rõ ràng chị không muốn anh ấy đi, chị có biết tại sao anh ấy lại ở trong nhà mình không. Là em đưa anh ấy vào nhà đó. Đêm qua, mưa to thế kia mà anh ấy đứng ngoài trời suốt mấy tiếng đồng hồ đó. Nếu như, đêm qua em không thức dậy, không thấy anh ấy, có lẽ giờ này anh ấy có thể nguy hiểm đến tính mạng vì bị nhiễm lạnh rồi- Khả Thụy từ cầu thang vừa bước xuống vừa nói…Sao chị nhẫn tâm thế…- Cậu tỏ ra một chút trách móc chị
- Khả Thụy, đừng trách Thụy Hân, là tại anh không tốt..Bây giờ quần áo anh khô rồi, cũng sắp đến giờ rồi anh phải đi làm thôi.
Những lời của Khả Thụy làm cho Thụy Hân cảm thấy mủi lòng, cô xót xa vô cùng. Bao nỗi tức giận trong lòng cô dường như tan biến hết. Giờ cô lo nhất là nếu chẳng may anh lại bị sốt, và quả đúng như thế. Khi Thụy Hân nắm lấy tay Duy Bảo, rồi cô đặt tay lên trán anh thì thấy nóng. Cô vừa rưng mắt, vừa nói:
- Thôi chết, anh bị sốt rồi. Anh ở đây, em nấu canh gừng uống cho hạ sốt. Anh gọi đến công ty báo nghỉ đi anh.
- Em …em nói thế là không còn giận anh nữa phải không, chịu nghe anh giải thích phải không?- Duy Bảo mừng rõ trước sự chuyển biến thái độ của Thụy Hân.
-Anh cứ ở lại đây với chị của em đi, hai người giải quyết hiểu lầm đi. Chuyện anh không đến công ty, cũng như với Tiểu Hi, để em lo.- Khả Thụy vừa ăn sáng xong, cậu thật nhanh lên phòng thay quần áo rồi đi học.
Trong căn nhà, chỉ còn lại Duy Bảo và Thụy Hân… Anh đang rất mệt, cả người anh nóng ran.. Trận ốm lần trước đã làm cho sức khỏe anh giảm đi nhiều…Nhưng anh vẫn cố gắng mỉm cười khi nhìn Thụy Hân. Còn cô, hết lo tẩm khăn để đắp lên trán cho anh, lại đi tìm cho anh thuốc hạ sốt.
Một tay đỡ anh ngồi dậy, một tay cầm ly nước cho anh uống thuốc. Cô xót lòng và nói:
- Sao anh ngốc thế, sao lại đứng ngoài mưa, lần trước cũng vì dầm mưa mà suýt nữa em mất anh. Vậy mà lần này…
- Thì tại anh, tại anh cố chấp không chịu giải thích ngay cho em. Để em tức giận mà bỏ đi….Lại còn hại em khóc cả đêm nữa. Giờ thì hãy nghe anh giải thích có được không?
- Thôi không cần đâu, em sẽ không nghi ngờ lung tung nữa, chắc chắn việc anh ôm Khương Như chắc là có ẩn tình. Anh không cần giải thích nữa đâu. Anh uống thuốc đi cho mau hạ sốt…Người đang nóng thế này..
- Không được, nếu như anh không giải thích nghĩa là anh không thành thật. Anh hứa, anh nói xong anh sẽ ngoan ngoãn uống thuốc mà.
- Thôi được rồi, anh nói đi..em nghe -Thụy Hân giục, giờ đối với cô những tấm ảnh kia không còn quan trọng nữa..
Sau khi Duy Bảo kể lại tường tận việc đã xảy ra ngày hôm đó, Thụy Hân cảm thấy lòng mình được cởi bỏ khỏi những khúc mắc.. Cô đoán, có lẽ vì Duy Bảo là ông chủ của một tập đoàn lớn nên việc các tay săn ảnh tranh thủ “chộp” lấy những khoảnh khắc được cho là đáng giá ngàn vàng cũng là chuyện bình thường..
Nhưng họ đâu biết……………
Chuyện Duy Bảo cả đêm ở ngoài mưa, đứng ngoài nhà Thụy Hân. Cả Duy Khang và Thẩm quản gia đều không hay biết. Anh cùng Khả Thụy đã dấu kín chuyện này. Cốt để chuyện nhỏ không bị xé to ra…
Mọi chuyện lắng xuống được một tuần. Đúng một tuần sau, một gói bưu phẩm nhỏ được gửi đến nhà của Thụy Hân, lần này ở bên trong chỉ có vỏn vẹn một chiếc máy ghi âm…Bên ngoài chiếc hộp đựng chiếc máy này, cũng không hề có tên người gửi, hệt như những tấm ảnh lần trước……………
...................................................To be continue.........................................
Tình yêu của Thụy Hân và Duy Bảo...có quá nhiều sóng gió, cơn sóng này chưa tan..cơn sóng kia đã đến..Liệu đến khi nào Khương Như mới chịu buông tay????... Mời mọi ng theo dõi tiếp ở những chap sau. Xin chân thành cảm ơn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.