Chương 11: SỨC MẠNH TÌNH YÊU
Lana Phạm
11/02/2015
Tiếng chuông điện thoại tại nhà Duy Bảo reng lên, Thẩm quản gia nhấc ống nghe. Ông nhận ra đó là cậu con trai của nhà họ Đào. Ban đầu, khi biết được đó là Khả Thụy, Duy Khang từ chối nghe máy. Bởi tuy Khả Thụy không có lỗi nhưng giờ trong thâm tâm của cậu hai nhà họ Phương không biết làm sao để đối diện với người bạn mình luôn coi như anh em ruột.
Nhưng khi nghe Thẩm quản gia bảo rằng, Khả Thụy nhất quyết gặp cậu cho bằng được. Cậu không thể từ chối được nữa…Nhấc ống nghe lên, đầu dây bên kia:
- Duy Khang à, tớ có chuyện muốn nói với cậu. Chuyện này dài lắm, không thể nói qua điện thoại được. Cậu ra ngoài gặp tớ được không. Chúng ta hẹn nhau ở chỗ cũ nha. Sau vài giây phân vân, cậu hai nhà họ Phương chấp nhận lời yêu cầu của Khả Thụy. Vì dù sao, Khả Thụy cũng là em trai của Thụy Hân, có lẽ ít nhiều cũng biết chút ít về những chuyện liên quan đến chị gái của mình.
Căn dặn Thẩm quản gia một vài điều…Cậu bước vội ra ngoài, lái xe đi.
Cậu và Khả Thụy hẹn nhau tại một quán cà phê vườn nhỏ, nhưng có rất nhiều cây cối. Thức uống ở đây khá ngon, lại gần ngôi trường đại học của hai cậu…Lần đầu tiên hai cậu gặp nhau cũng chính tại nơi này. Hồi đó, ai cũng biết Duy Khang là nhị thiếu gia của tập đoàn nổi tiếng Phương Thị, nên lúc đó có rất nhiều cô cậu sinh viên cứ bám lấy Duy Khang. Riêng Khả Thụy thì không, từ nhỏ cậu đã được bố mẹ dạy dỗ rằng, cái đáng trân trọng nhất của con người chính là sự tôn nghiêm nên cậu không muốn kết thân cùng Duy Khang để khỏi phải gây ra những lời bình luận xôn xao. Ngày đó, cậu bắt gặp Duy Khang tại quán, trong lòng cậu không khỏi ngạc nhiên khi thấy một nhị thiếu gia của gia đình quyền thế bậc nhất nhì cả nước lại có thể vào một nơi bình dân như thế này. Chính điều đó đã thôi thúc cậu làm quen và rồi trở thành bạn thân của Duy Khang.
Lúc Duy Khang vừa dừng xe, bước ra ngoài ..sau khi người nhân viên bảo vệ của quán ra chào đón cậu, cậu thẳng hướng tiến vào bên trong quán. Hôm nay, quán vẫn đông như mọi khi, khách của quán chủ yếu là sinh viên, lúc đầu việc cậu vào đây đã gây ra không ít sự hiếu kỳ cho hầu hết các khách hàng và nhân viên .Nhưng dần dà, khi cậu trở thành khách quen của quán thì sự hiếu kỳ đó cũng không còn nữa. Mà họ nhận ra, cậu là một thanh niên rất tốt bụng không cao ngạo dù thân thế của cậu không hề đơn giản, dù điều đó được thể hiện theo cách của riêng cậu.
Một cánh tay đưa lên từ góc nhỏ quen thuộc kèm theo tiếng gọi tên cậu. Có lẽ, Khả Thụy đến đây đợi cậu từ trước đó một lúc. Nhưng với cậu, đó không phải là điều mà bây giờ cậu quan tâm.
Cậu bước đến, đẩy chiếc ghế ra và ngồi xuống. Cậu chỉ lặng lẽ giương đôi mắt bộc lộ khá nhiều tâm sự lên nhìn Khả Thụy…Rồi…cậu lên tiếng trước…
- Cậu hẹn tớ ra đây, có việc gì muốn nói vậy?
- Trông cậu hình như đang có chuyện gì, sắc mắc cậu kém lắm- Khả Thụy không trả lời câu hỏi mà lại hỏi ngược lại một vấn đề khác…Cậu cảm thấy lo lắng khi nhìn cậu bạn của mình.
- Tớ không sao đâu, cậu đừng lo. Giờ cậu vào vấn đế chính luôn đi. Tớ không thể ra ngoài quá lâu được. Tớ đang có việc rất bận- Duy Khang giục
Không khó để nhận ra thái độ khác thường hôm nay của Duy Khang nhưng Khả Thụy thôi không hỏi nữa. Cậu đi thẳng vào vấn đề:
- Tại sao mấy hôm nay cậu không đi học, cậu chưa bao giờ vắng mặt liên tiếp mấy ngày mà lại không có một lý do nào hết. Cậu có chuyện gì xảy ra sao? Tại sao, tớ gọi cho cậu bao nhiêu cuộc mà cậu không bắt máy, đến cuối cùng tớ mới gọi cho cậu bằng máy bàn đó..
- Hôm nay, cậu hẹn tớ ra chỉ là để chất vấn tớ sao không nghe điện thoại của cậu đấy à- Duy Khang châm chích.
- Cậu hôm nay sao lại nói khó nghe đến thế, sao lại bảo tớ chất vấn cậu. Tớ thực lòng lo lắng cho cậu mà.- Khả Thụy cảm thấy một chút ấm ức nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng đáp.
- À..tớ..tớ xin lỗi, mấy hôm nay tâm trạng tớ không tốt. Hay nổi cáu lung tung quá, tớ xin lỗi.- Duy Khang cảm thấy có lỗi vì lời nói của mình, nên cậu nhẹ nhàng đổi giọng.
- Tớ đoán chắc là cậu có chuyện rồi. Mà cũng lạ ghê, sao gần đây có nhiều người xảy ra chuyện quá. Hết chị tớ rồi đến cậu, sao không ai nói cho tớ biết rõ là mỗi người đã gặp chuyện gì thế- Khả Thụy bức xúc.
-Chị cậu làm sao lại có chuyện được, tớ nghĩ lẽ ra chị ấy phải vui chứ- Duy Khang ấn ý
- Sao cậu lại nghĩ chị tớ phải vui. Mấy hôm nay, tớ thấy chị ấy lạ lắm, vẻ mặt hốc hác tiều tụy, đêm nào cũng khóc. Ban đầu tớ nghĩ là vì một chút chuyện của gia đình tớ, chuyện tớ không được học vẽ nữa, nhưng không phải….giờ tớ đã được học vẽ lại rồi, hôm đó giáo viên của tớ bảo là do thầy ấy đọc nhầm chỉ thị. Tớ đoán chắc, chị tớ và anh cậu đã cãi nhau, hình như là một trận cãi nhau to đó. Tại mấy hôm rồi, tớ cũng không thấy anh ấy đến nhà. Cũng không thấy anh ấy gọi cho chị tớ luôn. Cũng lạ thật, anh ấy là đàn ông nếu có giận dỗi gì thì dù đúng dù sai, là nam nhi phải đứng ra nhận lỗi trước chứ…, tớ thấy chị gái tớ buồn mà tớ cũng không được vui..- Khả Thụy tỏ vẻ trách móc Duy Bảo. Câu nói của Khả Thụy như dầu đổ thêm vào ngọn lửa đang sục sôi trong lòng Duy Khang, cậu hét lên:
- Cậu có tư cách gì mà trách móc anh trai tôi. Chị cậu mà lại biết đau khổ ư? Chị hãy về mà hỏi người chị yêu quý của cậu, hỏi xem chị ta đã làm gì anh trai tôi. Chị ta khiến anh tôi không còn là anh ấy nữa, giờ này cậu có biết anh ấy đang nằm trên giường bệnh và giành giật sự sống với thần chết hay không- Duy Khang nói một thôi một hồi, tất cả sự dồn nén của cậu dường như bây giờ nổ tung hết.
- Cậu nói gì? Anh Duy Bảo đang ốm rất nặng ư? Tại sao vậy? Cậu không đùa đấy chứ - Khả Thụy hốt hoảng hỏi
- Cậu nghĩ tôi là hạng người gì mà có thể đem chuyện sống chết của anh trai mình ra đùa giỡn chứ. Sao chị em nhà cậu lại toàn là những người có máu lạnh không vậy? Tôi không biết tại sao hôm nay lại ra đây gặp cậu nữa. Cậu về nhắn với chị của cậu là, tôi không cần biết lý do chị ta bỏ rơi anh trai tôi là gì nữa, nhưng tốt nhất là cậu hãy bảo chị ta thành tâm cầu nguyện cho anh trai tôi mau chóng bình phục, nếu không anh trai tôi mà có mệnh hệ gì thì mãi mãi tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chị ta và chúng ta cũng chẳng còn là bạn bè gì của nhau- Duy Khang rít lên…
Chưa bao giờ, Khả Thụy thấy Duy Khang trở nên đáng sợ đến như thế. Cậu đoán chắc chắn rằng, giữa chị cậu và Duy Bảo nhất định đã có chuyện gì rất nghiêm trọng xảy ra…Và người gây ra lỗi trước có lẽ là chị của cậu, nếu không tại sao Duy Khang lại hằn học đến thế, lại có thể như muốn trở mặt với cậu đến thế. Cậu đứng chết trân không nói được lời nào.
Tiếng hét của Duy Khang đã làm kinh động đến những người khách xung quanh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng của cậu và Khả Thụy. Nhưng cậu cũng chẳng thèm quan tâm…Cậu ngước mắt nhìn gương mặt đang đăm chiêu suy nghĩ của Khả Thụy một lần nữa rồi quay lưng đi..
Duy Khang đã đi một lúc lâu, Khả Thụy vẫn còn ngồi ở đó suy nghĩ một hồi rất lâu..Cuối cùng, cậu cũng đứng dậy ra về. Cậu muốn về nhà thật nhanh để hỏi rõ chị mình rốt cuộc là đã có chuyện gì.
Về đến nhà, cậu thấy chị mình như đang rất thản nhiên ngồi làm những món thức ăn cho cả gia đình cậu. Nhưng cậu biết, đó là chị cố tỏ ra như thế. Cậu kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh chị và hỏi:
-Giữa chị và anh trai Duy Khang đã xảy ra chuyện gì đúng không? Tại sao chị không cho em biết?
- Chị xin em đừng hỏi có được không, chị không muốn nói đến mấy chuyện đó nữa. Chị chỉ cần em biết là giữa chị và anh Duy Bảo không thể có hạnh phúc nếu chị và anh ấy tiếp tục ở bên nhau, Chỉ có vậy thôi- Thụy Hân nghẹn ngào.
- Chính vì thế cho nên, chị đã bỏ rơi anh ấy đúng không? Tại sao chị lại làm thế. Chị rất yêu anh ấy cơ mà. Nhất định chị có điều gì đó không thể nói ra đúng không?- Khả Thụy một nửa như trách móc, một nửa như đang thương cảm với những gì chị gái mình đang phải trải qua.
- Sao…sao em biết điều đó. Là Duy Khang nói với em à?- Thụy Hân giật mình hỏi lại.
- Tại sao em biết điều đó không quan trọng. Quan trọng là hiện tại, anh Duy Bảo, người con trai mà chị yêu nhất trên đời giờ đang nằm trên giường bệnh và đang giành giật sự sống với tử thần miệng thì lúc nào cũng kêu tên chị đó- Khả Thụy không kìm chế được nữa…
- Em nói gì cơ? Duy Bảo đang ốm rất nặng ư?- Anh ấy chắc chắn đang rất đau khổ, đang rất cần chị chăm sóc. Không được, chị sẽ chạy đến nhà anh ấy.- Nói rồi, Thụy Hân không kịp thu dọn những thứ cô đang làm giở, cô chỉ kịp chạy thật nhanh vào phòng thay quần áo rồi tức tốc đi ngay…Khi nghe em trai nói lại rằng, người con trai cô yêu thương đang giành giật từng hơi thở với tử thần, trong đầu cô chẳng còn nghĩ ngợi được điều gì cả. Điều duy nhất còn lại trong đầu cô là phải đến bên anh thật nhanh.
Khả Thụy thấy hành động của chị mình, cậu đã hiểu được ít nhiều rằng việc chị cậu nới lời chia tay với Duy Bảo nhất định có ẩn tình và cậu tự nhủ sẽ tìm hiểu chuyện đó.
Thụy Hân vừa bước đến cánh cửa chính của căn biệt thự, đoạn đường từ cổng vào trong nhà qua một thảm cỏ dài vẫn như mọi khi, nhưng không hiểu sao hôm nay với cô nó lại dài như thế. Trước cửa một chiếc xe Audi đậu ở đó hình như đã rất lâu rồi. Thụy Hân tiến sát cánh cửa..nhưng bỗng một cánh tay gạt ngang không cho cô bước vào, đó là Thẩm quản gia:
- Xin lỗi cô Đào nhưng nhị thiếu gia chúng tôi có lệnh là không để cô vào được. Cảm phiền cô vì sự khiếm nhã của chúng tôi.
- Bác Thẩm, cháu xin bác hãy để cháu vào đấy đi. Cháu muốn tự mình chăm sóc cho Duy Bảo. – Thụy Hân kiên quyết. Cứ như thế, hai bên giằng co gây ra một không khí khá ồn ào.. Nghe tiếng ồn, Duy Khang bước ra cau mày hỏi :
- Thẩm quản gia có chuyện gì thế? Tại sao lại ồn ào như vậy. Không lẽ bác không biết là anh trai cháu đang cần được nghỉ ngơi sao.
- Tôi..tôi xin lỗi nhị thiếu gia, nhưng cô Đào cô ấy cứ nhất quyết muốn vào thăm đại thiếu gia, tôi cản thế nào cũng không chịu đi.
Nhìn thấy Thụy Hân, trong lòng Duy Khang trào dâng bao cảm xúc đan xen.Cậu phần vừa mừng nhưng phần cũng rất căm phẫn, cậu xẵng giọng:
- Là chị à, chị đến đây làm gì? Chị hại anh trai tôi ra nông nỗi thế này còn chưa đủ hay sao. Chị còn muốn đến để tận mắt thấy anh ấy chết đi chị mới vừa lòng hay sao?
- Duy Khang, giờ cậu muốn nghĩ gì về tôi cũng được. Tôi không muốn giải thích nhưng xin cậu hãy cho tôi vào với anh Duy Bảo, nhất định anh ấy rất cần tôi chăm sóc- Thụy Hân tha thiết.
Những gì Thụy Hân nói đương nhiên Duy Khang biết nhưng nỗi phẫn uất trong lòng cậu lại khiến cậu tỏ ra rất tàn nhẫn với Thụy Hân.
Nhưng cũng vào đúng thời điểm ấy, trong căn phòng Duy Bảo, bác sĩ Trương bước ra vội vã nói:
- Dạ thưa! Phương nhị thiếu gia Thụy Hân là ai vậy? Anh trai cậu đang lên cơn sốt nhưng chẳng chịu uống thuốc nữa, cứ luôn miệng gọi cái tên Thụy Hân, tôi đoán chắc đó là người rất quan trọng với anh trai cậu. Cậu hãy bảo người đó đến ngay nếu không anh cậu sẽ không chịu uống thuốc và sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.
Chỉ vừa kịp nghe đến đó, bất chấp hai cánh tay lực lưỡng của hai người bảo vệ đang nắm lấy mình, bất chấp sự can ngăn của Thẩm quản gia, Thụy Hân chạy thật nhanh vào nhà. Tình thế lúc đó dù có như thế nào họ cũng phải để Thụy Hân vào nếu không, đại thiếu gia nhà họ Phương sẽ nguy mất.
Thấy một cô gái xồng xộc chạy vào khi nghe mình nhắc đến cái Thụy Hân, vị bác sĩ kia đã biết đó chính là người duy nhất lúc này có thể cứu Duy Bảo. Cánh cửa căn phòng mở ra, Thụy Hân bắt gặp Khương Như cũng đang ngồi bên cạnh chiếc giường to bằng gỗ lim. Một cậu thanh niên nằm đó, cơ thể tiều tụy, nước da trắng mịn giờ trở nên trắng tái..Trên trán vẫn đang chườm chiếc khăn màu trắng. Ngước nhìn Thụy Hân bằng ánh mắt căm hận, Khương Như cất tiếng:
- Ai cho cô vào đây. Cô hại anh ấy đến như thế này chưa đủ hay sao mà cô còn đến đây hả. Giờ cô thấy anh ấy như thế này chắc cô vui lắm nhỉ. Khương Như đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Thụy Hân, cứ như thể Thụy Hân cố ý rắp tâm hại Duy Bảo.
- Là tôi để cho chị ấy vào đấy. Đây là nhà tôi, tôi có quyền cho ai vào thì vào chứ. Chị không thấy chính bác sĩ Trương đã nói anh tôi cứ luôn gọi tên chị ấy hay sao. Chị nên biết bây giờ vào lúc này chỉ có chị ấy mới có thể cứu anh tôi thôi – Duy Khang lên tiếng bênh vực Thụy Hân cũng như ngầm ý ám chỉ với Khương Như quá vô lý và quá đáng trong lời nói của mình.- Thôi giờ hãy để chị ấy ở lại với anh trai tôi, chúng ta ra ngoài thôi. Nói rồi Duy Khang đẩy Khương Như ra ngoài trước, ngoái đầu lại anh nói với Thụy Hân:
- Bây giờ tất cả trông cậy vào chị. Chị hãy cứu anh trai em. Bất luận chị đã làm gì, em cũng sẽ bỏ qua hết.
Ấm ức vì nghe được những lời nói của Duy Khang đối với Thụy Hân. Khương Như mím môi miễn cưỡng bước ra ngoài. Cô không biết liệu mình có phải đã quá ngốc nghếch hay không khi việc chia cắt lại tạo thêm cơ hội cho Duy Bảo và Thụy Hân được ở gần nhau hơn.
Còn lại Thụy Hân trong căn phòng cùng với Duy Bảo. Nhìn người con trai mình yêu thương đang nằm thiếp đi trên giường, cơ thể đang sốt cao nhưng lại run lên bần bật từng cơn. Lòng cô xót xa vô cùng..Cô không thể ngờ, chính những hành động và lời nói của mình hôm đó lại khiến anh suy sụp đến như thế này. Lòng cô ngập tràn nỗi ân hận. Cô ngồi cạnh giường vừa khóc vừa nói với Duy Bảo:
- Anh ơi…! Em xin lỗi.. là em hại anh ra thế này. Lẽ ra em không nên làm như thế. Lẽ ra em…
- Thụy Hân…Thụy Hân em ở đâu, đừng bỏ rơi anh- Duy Bảo thốt lên trong cơn mê.
- Em đây, em đang ở cạnh anh đây, em không bỏ rơi anh nữa đâu. Em hứa- Thụy Hân nắm chặt bàn tay Duy Bảo như muốn minh chứng cho anh biết rằng cô đang ở bên anh.
Đôi mắt Duy Bảo dần dần mở ra, anh bắt gặp gương mặt thân thương. Duy Bảo mừng rỡ vô cùng, anh dùng hết sức lực của mình gọi tên cô:
- Thụy Hân, là em, là em thật sao. Có phải đúng là em không? Anh không phải đang mơ đúng không?
- Là em, là Thụy Hân bằng da bằng thịt của anh đây. Không phải anh đang mơ đâu. Hoàn toàn là thật đó.
Vì muốn biểu lộ sự vui mừng của mình, nên anh gắng hết sức ngồi dậy. Nhưng Duy Bảo dường như chẳng còn chút hơi sức nào cả. Anh cố gắng bao nhiêu thì cơ thể anh lại chống đối lại anh bấy nhiêu. Sợ anh ngã, Thụy Hân một tay vội vàng đỡ lấy anh, tay kia dựng chiếc gối lên cho anh tựa vào. Rồi cô ân cần vừa dỗ dành vừa trách yêu anh như một đứa trẻ:
- Em nghe nói, mấy hôm trước anh còn chịu uống thuốc nhưng hôm nay thì lại không. Mặc cho mọi người ra sức năn nỉ, sao anh cố chấp thế. Không chịu uống thì làm sao hết bệnh được. Anh làm cho tất cả mọi người đều lo lắng cho anh. Anh có biết như thế là ích kỉ lắm không?
- Được rồi. Anh biết anh sai mà. Bây giờ anh sẽ uống, có Thụy Hân đến thăm và chăm sóc anh. Anh sao lại không uống để mau lành bệnh được chứ. Anh uống mà.
- Vậy được rồi. Thuốc nè anh uống đi- Thụy Hân nói tay chìa ra những viên thuốc, tay kia cầm một chiếc cốc thủy tinh đựng đầy nước. Duy Bảo đưa tay cầm số thuốc ấy và bỏ vào miệng uống ngoan như một đứa trẻ. Thụy Hân, đưa chiếc cốc nhẹ nhàng bón nước cho người cô yêu.
Uống xong thuốc, Duy Bảo cứ đưa mắt sững sờ nhìn Thụy Hân, không chợp mắt. Cứ như thể anh sợ chỉ cần một cái nhắm mắt Thụy Hân sẽ biến mất trước mặt anh. Giờ thì anh biết chắc những gì Thụy Hân nói và làm ở công viên hôm đó chỉ là để gạt anh, có lẽ cô có một nỗi khổ gì đó mà chính cô chưa thể nói ra cùng anh.
Bảy giờ ba mươi phút tối, Khương Như lúc này đã về lòng mang đầy nỗi hậm hực.
Vị bác sĩ họ Trương kia cũng đã ra về sau khi kê thêm một đơn thuốc. Chính ông cũng không tài nào hình dung được khả năng hồi phục một cách đầy kì diệu của Duy Bảo. Anh đã giảm sốt rất nhiều. Trán chỉ còn âm ấm, cơ thể đã bắt đầu đổ mồ hôi và không còn run lên bần bật nữa.
Duy Khang giờ cũng đang ở trong phòng cùng với Thụy Hân chăm sóc anh trai mình. Cậu cũng rất vui mừng vì giống như một kì tích. Chỉ trước đó vài giờ anh cậu còn đang lên cơn sốt rất cao mà lại không chịu uống thuốc. Còn bây giờ, Duy Bảo đã ăn một lèo hết một tô cháo thật to.
Sau khi dùng xong bữa cơm tối cùng với Duy Khang. Thụy Hân vào phòng, căn dặn Duy Bảo một số điều:
- Bây giờ tối rồi, em phải về nhà thôi. Không thể ở lâu hơn được nữa. Anh nghe em nói đây nè. Lát nữa, trước khi đi ngủ nhớ uống thêm một lần thuốc. Ban đêm, có đói thì bảo người làm cho một ly sữa uống. Nhớ phải ngủ thật ngon thì mới nhanh chóng bình phục được. Ngày mai em lại đến. Anh phải hứa với em là ngày mai khi em đến, không còn sốt nữa. Không thì em sẽ giận đấy.
- Được rồi, anh nhớ. Anh nhớ hết rồi mà. Mai em lại đến nữa em nhé. Anh chờ em đến đó. Duy Bảo nắm chặt tay Thụy Hân như không muốn rời…
- Chị Thụy Hân, để em nhờ tài xế Phan đưa chị về. Anh A Vũ à, đừng làm chị Thụy Hân phải muộn giờ mà. Ngày mai chị ấy sẽ đến, mà cho dù chị ấy có không đến đi nữa thì em cũng sẽ bằng mọi cách đưa chị ấy đến cho anh mà – Duy Khang giục, cậu hiểu được tâm trạng của anh trai nhưng cũng không thể để Thụy Hân ở lại nhà mình quá khuya được.
- Anh nghe Duy Khang nói rồi đấy. Chắc chắn ngày mai em cũng sẽ lại đến đây. Bây giờ anh hãy uống thuốc và nằm xuống nghỉ sớm đi anh nhé- Thụy Hân dỗ dành Duy Bảo. Cô nhìn anh một lần nữa rồi mở cửa bước ra. Duy Khang tiễn chân cô ra đến cửa phòng khách, sau đó cậu gọi một người đàn ông trung niên họ Phan lái chiếc BMW màu đen đưa cô về nhà.
Bước vào căn phòng, thấy anh trai mình đã ngủ. Thuốc và nước đặt trên bàn đã được uống hết. Cậu mỉm cười hạnh phúc và đặt lưng xuống bên cạnh anh trai…
Căn phòng chìm vào bóng tối………….
..............................................To be continue...................................................................
Thế là cuối cùng tình yêu với sức mạnh to lớn để chiến thắng tất cả??? Liệu sau lần này..Thụy Hân và Duy Bảo có còn bị chia cắt nữa hay không??? Hay tình cảm của họ sẽ càng thêm gắn bó...Mời theo dõi chap sau. Xin chân thành cảm ơn
Nhưng khi nghe Thẩm quản gia bảo rằng, Khả Thụy nhất quyết gặp cậu cho bằng được. Cậu không thể từ chối được nữa…Nhấc ống nghe lên, đầu dây bên kia:
- Duy Khang à, tớ có chuyện muốn nói với cậu. Chuyện này dài lắm, không thể nói qua điện thoại được. Cậu ra ngoài gặp tớ được không. Chúng ta hẹn nhau ở chỗ cũ nha. Sau vài giây phân vân, cậu hai nhà họ Phương chấp nhận lời yêu cầu của Khả Thụy. Vì dù sao, Khả Thụy cũng là em trai của Thụy Hân, có lẽ ít nhiều cũng biết chút ít về những chuyện liên quan đến chị gái của mình.
Căn dặn Thẩm quản gia một vài điều…Cậu bước vội ra ngoài, lái xe đi.
Cậu và Khả Thụy hẹn nhau tại một quán cà phê vườn nhỏ, nhưng có rất nhiều cây cối. Thức uống ở đây khá ngon, lại gần ngôi trường đại học của hai cậu…Lần đầu tiên hai cậu gặp nhau cũng chính tại nơi này. Hồi đó, ai cũng biết Duy Khang là nhị thiếu gia của tập đoàn nổi tiếng Phương Thị, nên lúc đó có rất nhiều cô cậu sinh viên cứ bám lấy Duy Khang. Riêng Khả Thụy thì không, từ nhỏ cậu đã được bố mẹ dạy dỗ rằng, cái đáng trân trọng nhất của con người chính là sự tôn nghiêm nên cậu không muốn kết thân cùng Duy Khang để khỏi phải gây ra những lời bình luận xôn xao. Ngày đó, cậu bắt gặp Duy Khang tại quán, trong lòng cậu không khỏi ngạc nhiên khi thấy một nhị thiếu gia của gia đình quyền thế bậc nhất nhì cả nước lại có thể vào một nơi bình dân như thế này. Chính điều đó đã thôi thúc cậu làm quen và rồi trở thành bạn thân của Duy Khang.
Lúc Duy Khang vừa dừng xe, bước ra ngoài ..sau khi người nhân viên bảo vệ của quán ra chào đón cậu, cậu thẳng hướng tiến vào bên trong quán. Hôm nay, quán vẫn đông như mọi khi, khách của quán chủ yếu là sinh viên, lúc đầu việc cậu vào đây đã gây ra không ít sự hiếu kỳ cho hầu hết các khách hàng và nhân viên .Nhưng dần dà, khi cậu trở thành khách quen của quán thì sự hiếu kỳ đó cũng không còn nữa. Mà họ nhận ra, cậu là một thanh niên rất tốt bụng không cao ngạo dù thân thế của cậu không hề đơn giản, dù điều đó được thể hiện theo cách của riêng cậu.
Một cánh tay đưa lên từ góc nhỏ quen thuộc kèm theo tiếng gọi tên cậu. Có lẽ, Khả Thụy đến đây đợi cậu từ trước đó một lúc. Nhưng với cậu, đó không phải là điều mà bây giờ cậu quan tâm.
Cậu bước đến, đẩy chiếc ghế ra và ngồi xuống. Cậu chỉ lặng lẽ giương đôi mắt bộc lộ khá nhiều tâm sự lên nhìn Khả Thụy…Rồi…cậu lên tiếng trước…
- Cậu hẹn tớ ra đây, có việc gì muốn nói vậy?
- Trông cậu hình như đang có chuyện gì, sắc mắc cậu kém lắm- Khả Thụy không trả lời câu hỏi mà lại hỏi ngược lại một vấn đề khác…Cậu cảm thấy lo lắng khi nhìn cậu bạn của mình.
- Tớ không sao đâu, cậu đừng lo. Giờ cậu vào vấn đế chính luôn đi. Tớ không thể ra ngoài quá lâu được. Tớ đang có việc rất bận- Duy Khang giục
Không khó để nhận ra thái độ khác thường hôm nay của Duy Khang nhưng Khả Thụy thôi không hỏi nữa. Cậu đi thẳng vào vấn đề:
- Tại sao mấy hôm nay cậu không đi học, cậu chưa bao giờ vắng mặt liên tiếp mấy ngày mà lại không có một lý do nào hết. Cậu có chuyện gì xảy ra sao? Tại sao, tớ gọi cho cậu bao nhiêu cuộc mà cậu không bắt máy, đến cuối cùng tớ mới gọi cho cậu bằng máy bàn đó..
- Hôm nay, cậu hẹn tớ ra chỉ là để chất vấn tớ sao không nghe điện thoại của cậu đấy à- Duy Khang châm chích.
- Cậu hôm nay sao lại nói khó nghe đến thế, sao lại bảo tớ chất vấn cậu. Tớ thực lòng lo lắng cho cậu mà.- Khả Thụy cảm thấy một chút ấm ức nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng đáp.
- À..tớ..tớ xin lỗi, mấy hôm nay tâm trạng tớ không tốt. Hay nổi cáu lung tung quá, tớ xin lỗi.- Duy Khang cảm thấy có lỗi vì lời nói của mình, nên cậu nhẹ nhàng đổi giọng.
- Tớ đoán chắc là cậu có chuyện rồi. Mà cũng lạ ghê, sao gần đây có nhiều người xảy ra chuyện quá. Hết chị tớ rồi đến cậu, sao không ai nói cho tớ biết rõ là mỗi người đã gặp chuyện gì thế- Khả Thụy bức xúc.
-Chị cậu làm sao lại có chuyện được, tớ nghĩ lẽ ra chị ấy phải vui chứ- Duy Khang ấn ý
- Sao cậu lại nghĩ chị tớ phải vui. Mấy hôm nay, tớ thấy chị ấy lạ lắm, vẻ mặt hốc hác tiều tụy, đêm nào cũng khóc. Ban đầu tớ nghĩ là vì một chút chuyện của gia đình tớ, chuyện tớ không được học vẽ nữa, nhưng không phải….giờ tớ đã được học vẽ lại rồi, hôm đó giáo viên của tớ bảo là do thầy ấy đọc nhầm chỉ thị. Tớ đoán chắc, chị tớ và anh cậu đã cãi nhau, hình như là một trận cãi nhau to đó. Tại mấy hôm rồi, tớ cũng không thấy anh ấy đến nhà. Cũng không thấy anh ấy gọi cho chị tớ luôn. Cũng lạ thật, anh ấy là đàn ông nếu có giận dỗi gì thì dù đúng dù sai, là nam nhi phải đứng ra nhận lỗi trước chứ…, tớ thấy chị gái tớ buồn mà tớ cũng không được vui..- Khả Thụy tỏ vẻ trách móc Duy Bảo. Câu nói của Khả Thụy như dầu đổ thêm vào ngọn lửa đang sục sôi trong lòng Duy Khang, cậu hét lên:
- Cậu có tư cách gì mà trách móc anh trai tôi. Chị cậu mà lại biết đau khổ ư? Chị hãy về mà hỏi người chị yêu quý của cậu, hỏi xem chị ta đã làm gì anh trai tôi. Chị ta khiến anh tôi không còn là anh ấy nữa, giờ này cậu có biết anh ấy đang nằm trên giường bệnh và giành giật sự sống với thần chết hay không- Duy Khang nói một thôi một hồi, tất cả sự dồn nén của cậu dường như bây giờ nổ tung hết.
- Cậu nói gì? Anh Duy Bảo đang ốm rất nặng ư? Tại sao vậy? Cậu không đùa đấy chứ - Khả Thụy hốt hoảng hỏi
- Cậu nghĩ tôi là hạng người gì mà có thể đem chuyện sống chết của anh trai mình ra đùa giỡn chứ. Sao chị em nhà cậu lại toàn là những người có máu lạnh không vậy? Tôi không biết tại sao hôm nay lại ra đây gặp cậu nữa. Cậu về nhắn với chị của cậu là, tôi không cần biết lý do chị ta bỏ rơi anh trai tôi là gì nữa, nhưng tốt nhất là cậu hãy bảo chị ta thành tâm cầu nguyện cho anh trai tôi mau chóng bình phục, nếu không anh trai tôi mà có mệnh hệ gì thì mãi mãi tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chị ta và chúng ta cũng chẳng còn là bạn bè gì của nhau- Duy Khang rít lên…
Chưa bao giờ, Khả Thụy thấy Duy Khang trở nên đáng sợ đến như thế. Cậu đoán chắc chắn rằng, giữa chị cậu và Duy Bảo nhất định đã có chuyện gì rất nghiêm trọng xảy ra…Và người gây ra lỗi trước có lẽ là chị của cậu, nếu không tại sao Duy Khang lại hằn học đến thế, lại có thể như muốn trở mặt với cậu đến thế. Cậu đứng chết trân không nói được lời nào.
Tiếng hét của Duy Khang đã làm kinh động đến những người khách xung quanh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng của cậu và Khả Thụy. Nhưng cậu cũng chẳng thèm quan tâm…Cậu ngước mắt nhìn gương mặt đang đăm chiêu suy nghĩ của Khả Thụy một lần nữa rồi quay lưng đi..
Duy Khang đã đi một lúc lâu, Khả Thụy vẫn còn ngồi ở đó suy nghĩ một hồi rất lâu..Cuối cùng, cậu cũng đứng dậy ra về. Cậu muốn về nhà thật nhanh để hỏi rõ chị mình rốt cuộc là đã có chuyện gì.
Về đến nhà, cậu thấy chị mình như đang rất thản nhiên ngồi làm những món thức ăn cho cả gia đình cậu. Nhưng cậu biết, đó là chị cố tỏ ra như thế. Cậu kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh chị và hỏi:
-Giữa chị và anh trai Duy Khang đã xảy ra chuyện gì đúng không? Tại sao chị không cho em biết?
- Chị xin em đừng hỏi có được không, chị không muốn nói đến mấy chuyện đó nữa. Chị chỉ cần em biết là giữa chị và anh Duy Bảo không thể có hạnh phúc nếu chị và anh ấy tiếp tục ở bên nhau, Chỉ có vậy thôi- Thụy Hân nghẹn ngào.
- Chính vì thế cho nên, chị đã bỏ rơi anh ấy đúng không? Tại sao chị lại làm thế. Chị rất yêu anh ấy cơ mà. Nhất định chị có điều gì đó không thể nói ra đúng không?- Khả Thụy một nửa như trách móc, một nửa như đang thương cảm với những gì chị gái mình đang phải trải qua.
- Sao…sao em biết điều đó. Là Duy Khang nói với em à?- Thụy Hân giật mình hỏi lại.
- Tại sao em biết điều đó không quan trọng. Quan trọng là hiện tại, anh Duy Bảo, người con trai mà chị yêu nhất trên đời giờ đang nằm trên giường bệnh và đang giành giật sự sống với tử thần miệng thì lúc nào cũng kêu tên chị đó- Khả Thụy không kìm chế được nữa…
- Em nói gì cơ? Duy Bảo đang ốm rất nặng ư?- Anh ấy chắc chắn đang rất đau khổ, đang rất cần chị chăm sóc. Không được, chị sẽ chạy đến nhà anh ấy.- Nói rồi, Thụy Hân không kịp thu dọn những thứ cô đang làm giở, cô chỉ kịp chạy thật nhanh vào phòng thay quần áo rồi tức tốc đi ngay…Khi nghe em trai nói lại rằng, người con trai cô yêu thương đang giành giật từng hơi thở với tử thần, trong đầu cô chẳng còn nghĩ ngợi được điều gì cả. Điều duy nhất còn lại trong đầu cô là phải đến bên anh thật nhanh.
Khả Thụy thấy hành động của chị mình, cậu đã hiểu được ít nhiều rằng việc chị cậu nới lời chia tay với Duy Bảo nhất định có ẩn tình và cậu tự nhủ sẽ tìm hiểu chuyện đó.
Thụy Hân vừa bước đến cánh cửa chính của căn biệt thự, đoạn đường từ cổng vào trong nhà qua một thảm cỏ dài vẫn như mọi khi, nhưng không hiểu sao hôm nay với cô nó lại dài như thế. Trước cửa một chiếc xe Audi đậu ở đó hình như đã rất lâu rồi. Thụy Hân tiến sát cánh cửa..nhưng bỗng một cánh tay gạt ngang không cho cô bước vào, đó là Thẩm quản gia:
- Xin lỗi cô Đào nhưng nhị thiếu gia chúng tôi có lệnh là không để cô vào được. Cảm phiền cô vì sự khiếm nhã của chúng tôi.
- Bác Thẩm, cháu xin bác hãy để cháu vào đấy đi. Cháu muốn tự mình chăm sóc cho Duy Bảo. – Thụy Hân kiên quyết. Cứ như thế, hai bên giằng co gây ra một không khí khá ồn ào.. Nghe tiếng ồn, Duy Khang bước ra cau mày hỏi :
- Thẩm quản gia có chuyện gì thế? Tại sao lại ồn ào như vậy. Không lẽ bác không biết là anh trai cháu đang cần được nghỉ ngơi sao.
- Tôi..tôi xin lỗi nhị thiếu gia, nhưng cô Đào cô ấy cứ nhất quyết muốn vào thăm đại thiếu gia, tôi cản thế nào cũng không chịu đi.
Nhìn thấy Thụy Hân, trong lòng Duy Khang trào dâng bao cảm xúc đan xen.Cậu phần vừa mừng nhưng phần cũng rất căm phẫn, cậu xẵng giọng:
- Là chị à, chị đến đây làm gì? Chị hại anh trai tôi ra nông nỗi thế này còn chưa đủ hay sao. Chị còn muốn đến để tận mắt thấy anh ấy chết đi chị mới vừa lòng hay sao?
- Duy Khang, giờ cậu muốn nghĩ gì về tôi cũng được. Tôi không muốn giải thích nhưng xin cậu hãy cho tôi vào với anh Duy Bảo, nhất định anh ấy rất cần tôi chăm sóc- Thụy Hân tha thiết.
Những gì Thụy Hân nói đương nhiên Duy Khang biết nhưng nỗi phẫn uất trong lòng cậu lại khiến cậu tỏ ra rất tàn nhẫn với Thụy Hân.
Nhưng cũng vào đúng thời điểm ấy, trong căn phòng Duy Bảo, bác sĩ Trương bước ra vội vã nói:
- Dạ thưa! Phương nhị thiếu gia Thụy Hân là ai vậy? Anh trai cậu đang lên cơn sốt nhưng chẳng chịu uống thuốc nữa, cứ luôn miệng gọi cái tên Thụy Hân, tôi đoán chắc đó là người rất quan trọng với anh trai cậu. Cậu hãy bảo người đó đến ngay nếu không anh cậu sẽ không chịu uống thuốc và sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.
Chỉ vừa kịp nghe đến đó, bất chấp hai cánh tay lực lưỡng của hai người bảo vệ đang nắm lấy mình, bất chấp sự can ngăn của Thẩm quản gia, Thụy Hân chạy thật nhanh vào nhà. Tình thế lúc đó dù có như thế nào họ cũng phải để Thụy Hân vào nếu không, đại thiếu gia nhà họ Phương sẽ nguy mất.
Thấy một cô gái xồng xộc chạy vào khi nghe mình nhắc đến cái Thụy Hân, vị bác sĩ kia đã biết đó chính là người duy nhất lúc này có thể cứu Duy Bảo. Cánh cửa căn phòng mở ra, Thụy Hân bắt gặp Khương Như cũng đang ngồi bên cạnh chiếc giường to bằng gỗ lim. Một cậu thanh niên nằm đó, cơ thể tiều tụy, nước da trắng mịn giờ trở nên trắng tái..Trên trán vẫn đang chườm chiếc khăn màu trắng. Ngước nhìn Thụy Hân bằng ánh mắt căm hận, Khương Như cất tiếng:
- Ai cho cô vào đây. Cô hại anh ấy đến như thế này chưa đủ hay sao mà cô còn đến đây hả. Giờ cô thấy anh ấy như thế này chắc cô vui lắm nhỉ. Khương Như đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Thụy Hân, cứ như thể Thụy Hân cố ý rắp tâm hại Duy Bảo.
- Là tôi để cho chị ấy vào đấy. Đây là nhà tôi, tôi có quyền cho ai vào thì vào chứ. Chị không thấy chính bác sĩ Trương đã nói anh tôi cứ luôn gọi tên chị ấy hay sao. Chị nên biết bây giờ vào lúc này chỉ có chị ấy mới có thể cứu anh tôi thôi – Duy Khang lên tiếng bênh vực Thụy Hân cũng như ngầm ý ám chỉ với Khương Như quá vô lý và quá đáng trong lời nói của mình.- Thôi giờ hãy để chị ấy ở lại với anh trai tôi, chúng ta ra ngoài thôi. Nói rồi Duy Khang đẩy Khương Như ra ngoài trước, ngoái đầu lại anh nói với Thụy Hân:
- Bây giờ tất cả trông cậy vào chị. Chị hãy cứu anh trai em. Bất luận chị đã làm gì, em cũng sẽ bỏ qua hết.
Ấm ức vì nghe được những lời nói của Duy Khang đối với Thụy Hân. Khương Như mím môi miễn cưỡng bước ra ngoài. Cô không biết liệu mình có phải đã quá ngốc nghếch hay không khi việc chia cắt lại tạo thêm cơ hội cho Duy Bảo và Thụy Hân được ở gần nhau hơn.
Còn lại Thụy Hân trong căn phòng cùng với Duy Bảo. Nhìn người con trai mình yêu thương đang nằm thiếp đi trên giường, cơ thể đang sốt cao nhưng lại run lên bần bật từng cơn. Lòng cô xót xa vô cùng..Cô không thể ngờ, chính những hành động và lời nói của mình hôm đó lại khiến anh suy sụp đến như thế này. Lòng cô ngập tràn nỗi ân hận. Cô ngồi cạnh giường vừa khóc vừa nói với Duy Bảo:
- Anh ơi…! Em xin lỗi.. là em hại anh ra thế này. Lẽ ra em không nên làm như thế. Lẽ ra em…
- Thụy Hân…Thụy Hân em ở đâu, đừng bỏ rơi anh- Duy Bảo thốt lên trong cơn mê.
- Em đây, em đang ở cạnh anh đây, em không bỏ rơi anh nữa đâu. Em hứa- Thụy Hân nắm chặt bàn tay Duy Bảo như muốn minh chứng cho anh biết rằng cô đang ở bên anh.
Đôi mắt Duy Bảo dần dần mở ra, anh bắt gặp gương mặt thân thương. Duy Bảo mừng rỡ vô cùng, anh dùng hết sức lực của mình gọi tên cô:
- Thụy Hân, là em, là em thật sao. Có phải đúng là em không? Anh không phải đang mơ đúng không?
- Là em, là Thụy Hân bằng da bằng thịt của anh đây. Không phải anh đang mơ đâu. Hoàn toàn là thật đó.
Vì muốn biểu lộ sự vui mừng của mình, nên anh gắng hết sức ngồi dậy. Nhưng Duy Bảo dường như chẳng còn chút hơi sức nào cả. Anh cố gắng bao nhiêu thì cơ thể anh lại chống đối lại anh bấy nhiêu. Sợ anh ngã, Thụy Hân một tay vội vàng đỡ lấy anh, tay kia dựng chiếc gối lên cho anh tựa vào. Rồi cô ân cần vừa dỗ dành vừa trách yêu anh như một đứa trẻ:
- Em nghe nói, mấy hôm trước anh còn chịu uống thuốc nhưng hôm nay thì lại không. Mặc cho mọi người ra sức năn nỉ, sao anh cố chấp thế. Không chịu uống thì làm sao hết bệnh được. Anh làm cho tất cả mọi người đều lo lắng cho anh. Anh có biết như thế là ích kỉ lắm không?
- Được rồi. Anh biết anh sai mà. Bây giờ anh sẽ uống, có Thụy Hân đến thăm và chăm sóc anh. Anh sao lại không uống để mau lành bệnh được chứ. Anh uống mà.
- Vậy được rồi. Thuốc nè anh uống đi- Thụy Hân nói tay chìa ra những viên thuốc, tay kia cầm một chiếc cốc thủy tinh đựng đầy nước. Duy Bảo đưa tay cầm số thuốc ấy và bỏ vào miệng uống ngoan như một đứa trẻ. Thụy Hân, đưa chiếc cốc nhẹ nhàng bón nước cho người cô yêu.
Uống xong thuốc, Duy Bảo cứ đưa mắt sững sờ nhìn Thụy Hân, không chợp mắt. Cứ như thể anh sợ chỉ cần một cái nhắm mắt Thụy Hân sẽ biến mất trước mặt anh. Giờ thì anh biết chắc những gì Thụy Hân nói và làm ở công viên hôm đó chỉ là để gạt anh, có lẽ cô có một nỗi khổ gì đó mà chính cô chưa thể nói ra cùng anh.
Bảy giờ ba mươi phút tối, Khương Như lúc này đã về lòng mang đầy nỗi hậm hực.
Vị bác sĩ họ Trương kia cũng đã ra về sau khi kê thêm một đơn thuốc. Chính ông cũng không tài nào hình dung được khả năng hồi phục một cách đầy kì diệu của Duy Bảo. Anh đã giảm sốt rất nhiều. Trán chỉ còn âm ấm, cơ thể đã bắt đầu đổ mồ hôi và không còn run lên bần bật nữa.
Duy Khang giờ cũng đang ở trong phòng cùng với Thụy Hân chăm sóc anh trai mình. Cậu cũng rất vui mừng vì giống như một kì tích. Chỉ trước đó vài giờ anh cậu còn đang lên cơn sốt rất cao mà lại không chịu uống thuốc. Còn bây giờ, Duy Bảo đã ăn một lèo hết một tô cháo thật to.
Sau khi dùng xong bữa cơm tối cùng với Duy Khang. Thụy Hân vào phòng, căn dặn Duy Bảo một số điều:
- Bây giờ tối rồi, em phải về nhà thôi. Không thể ở lâu hơn được nữa. Anh nghe em nói đây nè. Lát nữa, trước khi đi ngủ nhớ uống thêm một lần thuốc. Ban đêm, có đói thì bảo người làm cho một ly sữa uống. Nhớ phải ngủ thật ngon thì mới nhanh chóng bình phục được. Ngày mai em lại đến. Anh phải hứa với em là ngày mai khi em đến, không còn sốt nữa. Không thì em sẽ giận đấy.
- Được rồi, anh nhớ. Anh nhớ hết rồi mà. Mai em lại đến nữa em nhé. Anh chờ em đến đó. Duy Bảo nắm chặt tay Thụy Hân như không muốn rời…
- Chị Thụy Hân, để em nhờ tài xế Phan đưa chị về. Anh A Vũ à, đừng làm chị Thụy Hân phải muộn giờ mà. Ngày mai chị ấy sẽ đến, mà cho dù chị ấy có không đến đi nữa thì em cũng sẽ bằng mọi cách đưa chị ấy đến cho anh mà – Duy Khang giục, cậu hiểu được tâm trạng của anh trai nhưng cũng không thể để Thụy Hân ở lại nhà mình quá khuya được.
- Anh nghe Duy Khang nói rồi đấy. Chắc chắn ngày mai em cũng sẽ lại đến đây. Bây giờ anh hãy uống thuốc và nằm xuống nghỉ sớm đi anh nhé- Thụy Hân dỗ dành Duy Bảo. Cô nhìn anh một lần nữa rồi mở cửa bước ra. Duy Khang tiễn chân cô ra đến cửa phòng khách, sau đó cậu gọi một người đàn ông trung niên họ Phan lái chiếc BMW màu đen đưa cô về nhà.
Bước vào căn phòng, thấy anh trai mình đã ngủ. Thuốc và nước đặt trên bàn đã được uống hết. Cậu mỉm cười hạnh phúc và đặt lưng xuống bên cạnh anh trai…
Căn phòng chìm vào bóng tối………….
..............................................To be continue...................................................................
Thế là cuối cùng tình yêu với sức mạnh to lớn để chiến thắng tất cả??? Liệu sau lần này..Thụy Hân và Duy Bảo có còn bị chia cắt nữa hay không??? Hay tình cảm của họ sẽ càng thêm gắn bó...Mời theo dõi chap sau. Xin chân thành cảm ơn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.