Chương 14
Tiểu Thố
08/04/2014
Quy Hoãn ở đầu bên kia có chút mơ hồ, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới, không khỏi hớn hở: “Anh họ! Anh mau nhìn xem, có người nói anh là chồng em kìa! Anh nói chồng em mà nghe được có giận không?”.
Phong Phàn vừa lúc cùng dượng Quy Dịch Nhân bàn xong xong chút chuyện của tập đoàn Dương Minh. Có một đồng nghiệp của ông ở bên Dương Minh, từng giữ chức vị cao trong tập đoàn nhưng vì chữa bệnh cho con gái mà phải nghỉ việc một năm, nay về làm quản lý cho tập đoàn thay Quy Dịch Nhân, rất được lòng dượng anh.
Anh nghe Quy Hoãn kêu, khi quay lại nhìn bỗng đỗ mồ hôi lạnh. Nhanh tay vỗ vào vai Quy Hoãn ý bảo cô đứng lên. Sau đó, lập tức gõ vào khung thoại vài chữ: “Không phải, tôi không quen thân với người đó lắm!”.
Tiểu Mễ cơm: Thật không? Thì ra anh ấy không gạt tôi!
Tiểu Mễ cơm:
Mạn mạn: Chắc là anh ta đến đó kiếm việc làm, tôi thấy vẻ ngoài đẹp trai nên mời anh ta một bữa. Sao vậy, cô quen anh ta?
Tiểu Mễ cơm: Ừ! Anh ấy là bạn tôi!
Quy Hoãn ở bên cạnh phải mở to mắt nhìn. Sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, vội vàng giựt lại bàn phím: “Anh họ! Sao anh lại làm vậy? Anh không được gạt bạn em!”.
Phong Phàn quát cô: “Không phải! Anh đang theo đuồi cô ấy, cô ấy rất khó theo đuổi, đó chỉ là White lie”.
“Vậy cũng không được!” Quy Hoãn kiên trì nói.
“Hai ngày nữa anh sẽ nói cho cô ấy, được rồi được rồi! Mau đi ăn cơm, mọi người đang chờ em đấy!” Phong Phàn nhanh tay lẹ mắt tắt biểu tượng chim cánh cụt.
“Anh không gạt em chứ? Anh sẽ nói cho cô ấy sao?” Quy Hoãn nghi ngờ.
Phong Phàn nhíu mày: “Quy Hoãn, sao em không tin anh vậy? Anh muốn cho cô ấy một bất ngờ thôi, đừng phá hư chuyện của anh!”
Quy Hoãn hân hoan nói: “Em thấy Tiểu Mễ rất tốt! Em rất muốn cô ấy là chị dâu em”.
“Chị dâu?” Phong Phàn bật cười, “Em nghĩ hơi xa rồi đấy! Nếu mỗi một cô anh theo đuổi đều phải làm chị dâu của em thì chẳng phải chị dâu em đầy cả sân hây sao?”
Quy Hoãn dẫu môi: “Hừ! Ghét nhất cái đồ phong lưu, một ngày nào đó anh sẽ bị báo ứng!”.
Nguyên mấy thế hệ Phong gia tụ họp lại dưới một mái nhà. Phong Quốc Hoa mở tiệc chiêu đãi anh chị em bạn bè con cháu. Bữa tiệc được tổ chức trong một nhà hàng sang trọng gồm hai bàn, do đầu bếp trong nhà hàng tự mình phục vụ, trang trí bữa tiệc hết sức đẹp mắt.
Vừa nhìn thấy Phong Phàn xuất hiện, một người phụ nữ ăn mặc thời trang ngồi trên ghế salon vẫy vẫy tay với anh. Người đó chính là người phụ nữ đi dạo phố cùng anh hôm gặp Ngôn Tiểu Mễ - Alexia. “Du Dương, cô bạn nhỏ kia đâu? Sao không dẫn theo? Dì thấy cô bé ấy rất thú vị!”.
Phong Phàn cười hì hì nói: “Alexia, con chỉ sợ dọa cô ấy thôi, thôi bỏ đi!”.
Phong Quốc Hoa trừng mắt liếc Phong Phàn: “Không biết lớn nhỏ! Sao lại gọi thẳng tên dì nhỏ con như vậy?”.
Alexia cười khanh khách: “Anh rể, anh đừng làm khó Du Dương, chỗ bọn em đều gọi thẳng tên mà!”.
“Cho dù em ở nước ngoài cả đời thì mãi mãi em cũng là người Trung Quốc, phải tuân theo phép tắc của dân tộc mình!” Phong Quốc Hoa nói.
Alexia không để ý điều đó, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai Phong Phàn: “Đừng để ý ba con, không biết về sau ông ấy làm cách nào ở chung với con và con dâu nữa!”.
Phong Phàn vừa nghe tiếng “con dâu” này thì hết sức khoan khoái, hình ảnh Ngôn Tiểu Mễ đáng thương đột nhiên hiện lên trong đầu. Anh lén lút nói: “Nếu biết trước tình hình đó xảy ra, con sẽ không mang vợ về nhà, cho ông ấy tức chết!”.
Hai người cùng nhau cười khanh khách.
Lát sau, tiệc rượu bắt đầu. Chỗ ngồi được sắp xếp theo thứ bậc. Mấy người có vai vế nhỏ ngồi cùng một bàn. Tiệc rượu sang trọng, thanh nhã, người người nói cười vui vẻ. Đứa em họ thứ hai của Phong Phàn – Phong Du Lượng là phó tổng giám đốc của một tập đoàn truyền thông, dưới tay nó luôn có nhiều nam nữ ngôi sao nổi tiếng trong nước.
Phong Du Lượng cất tiếng nói về những chuyện bí mật xung quanh dàn sao đồ sộ ấy: “Gần đây có một nữ diễn viên đang độ thanh xuân có nụ cười rất đẹp, mọi người có biết không?”.
“Em biết, em biết! Em rất thích cô ấy, má lúm đồng tiền của cô ấy rất đáng yêu!” Quy Hoãn hơi phấn khích.
“Là tình nhân của một đạo diễn lớn, nghe nói là vì muốn lấy lòng ông đạo diễn ấy mà đành lòng đá cả bạn trai!”. Phong Du Lượng không chút lưu tình mà đập tan ảo tưởng của Quy Hoãn.
Quy Hoãn tức giận xả hết bực dọc vào miếng thịt, cắn cắn rồi mới nói: “Có chuyện đó à? Vậy sao cô ta còn nói mình là cô gái còn ngây thơ?”.
Phong Phàn cười nhạo nói: “Phụ nữ ấy mà, chẳng phải đều như vậy sao? Thấy người nào có tiền, có quyền là lập tức nhào vào ngay!”.
Quy Hoãn mở to mắt nhìn: “Anh họ! Anh không được phủ định toàn bộ như thế!”.
Phong Phàn vội vàng chuyển hướng đề tài: “Dĩ nhiên, Quy Hoãn nhà ta là ngoại lệ duy nhất , anh nói bậy, phạt một chén!” Nói xong, Phong Phàn cầm lấy ly rượu uống một hơi.
“Du Dương, anh còn phải tự phạt mình một ly. Ở đây không chỉ có Quy Hoãn là phụ nữ”. Mỹ nữ ngồi cạnh Phong Phàn cười nói.
Cô ấy tên là Trần Văn Hinh. Cha của Văn Hinh trước đây là cấp dưới của Phong Quốc Hoa. Sau này ông ta được điều sang nơi khác. Vì làm việc rất có năng lực nên bây giờ được điều về Viện kiểm sát thành phố B. Cô gái này cũng là người của Bộ Ngoại giao, hai ngày trước mới đi công tác từ Tây Ban Nha trở về.
Phong Phàn hơi bất ngờ. Gỉa bộ Phong Phàn nhiều ngày anh cũng quên mất mình tên thật là Phong Du Dương, “Văn Hinh! Cô đừng chấp nhất với tôi từng chữ một như vậy, ai dám đối đầu với cô, phiên dịch viên xinh đẹp tài giỏi đến từ Bộ Ngoại giao!”. Phong Phàn vừa thốt lên đã khiến không khí “ấm áp” hẳn lên.
Trần Văn Hinh hé miệng cười duyên: “Tôi còn tưởng mình rất bình thường khiến anh quên mất rồi chứ!”.
Phong Du Lượng ồn ào tiếp lời: “Văn Hinh so với mấy mỹ nữ ở công ty tôi còn đẹp hơn ấy chứ, cô mà đứng cạnh anh họ tôi thì quả là trai tài gái sắc!”.
“Đi chỗ khác chơi, đừng ồn ào!” Phong Phàn trừng mắt nhìn Phong Du Lượng, “Văn Hinh, cô đừng để ý đến nó!”.
Trần Văn Hinh mỉm cười nói: “Có thể cùng tên anh viết cùng một chỗ đã là vinh hạnh của tôi, nhiều người còn cầu không được nữa là!”.
Phong Phàn buồn bực trong lòng. Anh cùng Trần Văn Hinh chỉ là quen biết xã giao. Bình thường chẳng bao giờ thấy mặt. Gần đây anh có vài vụ kiện quốc tế do cô ta giới thiệu. Hôm nay chẳng hiểu sao bỗng chốc lại thân thiện hẳn lên. Nghĩ vậy, anh lén liếc mắt nhìn Phong Quốc Hoa. Quả nhiên thấy ông ấy nhìn hai người cười tủm tỉm, trong lòng anh đã hiểu.
“Anh họ thích nhất là trêu hoa ghẹo nguyệt mà không dính chút bụi nào. Bất kì người phụ nữ nào cũng không thể vướng chân anh ấy, đúng không anh họ?” Quy Hoãn tinh mắt nên thốt lên.
Phong Phàn không nhịn được mà cười vui vẻ: “Vẫn là Quy Hoãn hiểu anh nhất, phụ nữ rất phiền phức, nếu bị trói cùng một chỗ chắc chắc sẽ không thoát được”.
“Nào, vì tự do muôn năm, cụng ly!” Quy Hoãn cầm lấy ly nước của mình lên rồi ra hiệu cụng ly với Phong Phàn.
Trần Văn Hinh hơi lúng túng, chốc lát sau đã bình tĩnh trở lại. Cô cũng giơ ly lên, gõ bàn: “Chúng ta thật giống nhau, ai mà chẳng thích được tự do, nào, cụng ly!”.
Không khí lại náo nhiệt trở lại. Mọi người cười đùa vui vẻ. Bữa cơm này kéo dài đến chín giờ, lúc này mới có người lục tục kéo nhau ra về…
Phong Quốc Hoa đứng ở cửa nói: “Con đưa Văn Hinh về đi, ba của nó hôm nay không đến, trễ thế này con gái đi một mình rất nguy hiểm!”.
“Bắt taxi không được sao?” Phong Phàn hơi mất kiên nhẫn. Anh còn muốn gặp Ngôn Tiểu Mễ, nếu còn đưa cô ta về thì bỏ luôn ý định đó rồi!
Phong Quốc Hoa giận tái mặt: “Sao anh lại không có phong độ của một quý ông như thế?”.
Phong Phàn nghẹn lời, đành phải gật đầu.
Phong Quốc Hoa vui vẻ, nhỏ giọng nói: “Con thấy Văn Hinh ra sao? Ba thấy nó biết tiến biết lùi, rất biết đối nhân xử thế, gia cảnh lại môn đăng hộ đối với chúng ta, không chừng hai đứa nói chuyện một lúc sẽ cảm thấy hợp ý nhau”.
Phong Phàn méo mặt, dở khóc dở cười: “Ba, con không muốn kết hôn, ba cũng bớt lo chuyện này đi!”.
Phong Quốc Hoa cũng không tức giận, nói: “Chú Trần còn không biết con người anh sao? Ông ấy còn chưa chắc đã cho anh kết hôn dễ như vậy đâu. Nếu đã có ý định thì trước tiên sẽ đính hôn. Trước khi kết hôn, anh cứ việc chơi bời thoải mái. Sau khi kết hôn thì lập tức đứng đắn lại, ít nhất không được làm xằng làm bậy!”.
“Chuyện này nói sau đi! Con đưa cô ta về là được chứ gì?” Phong Phàn không muốn cùng Phong Quốc Hoa nói tiếp, nếu còn tiếp tục chắn chắn sẽ có chiến tranh.
Phong Phàn một đường chạy như bay, quẹo trái quẹo phải. Trần Văn Hinh ngồi trên xe rất hoảng sợ, mặt mũi trắng bệch. Một lát sau mới mở miệng: “Du Dương, anh lái chậm một chút được không? Tôi bị say xe!”.
Phong Phàn thả chậm tốc độ xe, cười nói: “Thật xin lỗi! Đó là thói quen của tôi, hễ lên xe là đạp mạnh chân ga, quên mất còn có một mỹ nữ trong xe”.
“Tôi còn tưởng anh có việc gấp nên mới muốn nhanh chóng đuổi tôi khỏi xe ấy chứ” Trần Văn hinh cười cười.
Phong Phàn giơ tay nhìn đồng hồ: Đúng vậy đó! Tôi đã hẹn bạn tốt mười giờ đi bar rồi, bọn họ còn nói sẽ tặng tôi một niềm vui bất ngờ nữa!
Niềm vui bất ngờ ở bar là gì nếu không ngoài rượu bia, ma túy và phụ nữ? Trần Văn Hinh từ nhỏ cũng đã sống ở đại viện của các cán bộ cao cấp, có quan hệ tốt với không ít người nên bọn họ hình thường nói gì cô đều hiểu rõ.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Du Dương, ngẫu nhiên vui đùa một chút thì có thể, nhưng cẩn thận coi chừng nghiện. Việc này đồi với anh và bác Phong cũng chẳng tốt lành gì!”.
Phong Phán hơi sửng sốt nhìn cô, nhún nhún vai nói: “Nếu nói là chơi thì sao có thể nghiện được? Tôi tự biết chừng mực”.
“Gần đây công việc ở Sở Tư Pháp bận rộn lắm sao?” Trần Văn Hinh nói xong liền mở nhạc trong xe lên. Một giai điệu xập xình vang lên, là một ca khúc đang thịnh hành của Lady Gaga. “Anh thích nghe nhạc của cô ta?” Trần Văn Hinh hơi bất ngờ.
“Nghe náo nhiệt mà!” Phong Phàn cười nói: “Sao nào? Chẳng lẽ trong xe của tôi nên có mấy bản giao hưởng, mấy bản nhạc không lời từ Piano hay Violin à?”.
Trần Văn Hinh lắc đầu, giải thích: “ Lady Gaga thoạt nhìn hơi phản nghịch. Mà đàn ông các anh bình thương đều mang trong mình tâm lý phản nghịch đó. Tuy nhiên, bọn họ lại rất thích tuýp phụ nữ dịu dàng, nhu mì, nhất là những người đàn ông thành công trong sự nghiệp”.
“Theo cách nói của cô thì dường như cô hiểu rất rõ đàn ông?” Phong Phàn mỉa mai.
“Không tính là hiểu rõ nhưng cũng có thể nhìn thấy rất nhiều dạng người nên trong lòng hiểu được một số chuyện mà thôi! Lấy người phụ nữ này làm ví dụ! Anh đứng từ xa nhìn cô ấy, mua đĩa của cô ấy, thậm chí còn nhìn cô ấy biểu diễn…nhưng nếu như có một cơ hội để cô ấy trở thành vợ anh, trở thành người mà chỉ một mình anh trân trọng, anh sẽ nắm lấy nó không?” Trần Văn Hinh cười hỏi.
Chắn chắn sẽ không!
Phong Phàn mỉm cười: “Tôi chỉ thích giọng hát của cô ta, không phải thích con người cô ta, đương nhiên sẽ không có ý tưởng điên rồ mà rước cô ta về…”.
“Du Dương, lời anh nói có đúng có sai” Trần Văn Hinh thoải mái tựa vào ghế, bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ anh còn muốn tìm một người mình người yêu rồi cùng nhau xây dựng gia đình? Loại chuyện đồng thoại này đã quá cũ kĩ, không có thật trên thế gian rồi. Huống chi người như anh, với thân phận này ắt hẳn cũng đã hết hy vọng vào kết thúc có hậu của một chuyện đồng thoại như thế này mới phải chứ?!”.
Phong Phàn chăm chú nghiên cứu cô. Anh liếc mắt một cái, hỏi: “Cô muốn nói gì?”.
“Du Dương, tôi cũng không tin vào tình yêu, cũng không định yêu đương gì cả, nhưng tôi cảm thấy rất thích con người anh!”. Trần Văn Hinh cười cười, quay đầu nhìn Phong Phàn, ánh mắt sáng ngời: “Du Dương, có đôi khi bên người có một người phụ nữ thông minh, tài cán sẽ rất có lợi cho anh. Nếu người phụ nữ này không làm anh cảm thấy chán ghét thì đó chắn chắn sẽ là một chuyện tốt!”.
Phong Phàn vừa lúc cùng dượng Quy Dịch Nhân bàn xong xong chút chuyện của tập đoàn Dương Minh. Có một đồng nghiệp của ông ở bên Dương Minh, từng giữ chức vị cao trong tập đoàn nhưng vì chữa bệnh cho con gái mà phải nghỉ việc một năm, nay về làm quản lý cho tập đoàn thay Quy Dịch Nhân, rất được lòng dượng anh.
Anh nghe Quy Hoãn kêu, khi quay lại nhìn bỗng đỗ mồ hôi lạnh. Nhanh tay vỗ vào vai Quy Hoãn ý bảo cô đứng lên. Sau đó, lập tức gõ vào khung thoại vài chữ: “Không phải, tôi không quen thân với người đó lắm!”.
Tiểu Mễ cơm: Thật không? Thì ra anh ấy không gạt tôi!
Tiểu Mễ cơm:
Mạn mạn: Chắc là anh ta đến đó kiếm việc làm, tôi thấy vẻ ngoài đẹp trai nên mời anh ta một bữa. Sao vậy, cô quen anh ta?
Tiểu Mễ cơm: Ừ! Anh ấy là bạn tôi!
Quy Hoãn ở bên cạnh phải mở to mắt nhìn. Sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, vội vàng giựt lại bàn phím: “Anh họ! Sao anh lại làm vậy? Anh không được gạt bạn em!”.
Phong Phàn quát cô: “Không phải! Anh đang theo đuồi cô ấy, cô ấy rất khó theo đuổi, đó chỉ là White lie”.
“Vậy cũng không được!” Quy Hoãn kiên trì nói.
“Hai ngày nữa anh sẽ nói cho cô ấy, được rồi được rồi! Mau đi ăn cơm, mọi người đang chờ em đấy!” Phong Phàn nhanh tay lẹ mắt tắt biểu tượng chim cánh cụt.
“Anh không gạt em chứ? Anh sẽ nói cho cô ấy sao?” Quy Hoãn nghi ngờ.
Phong Phàn nhíu mày: “Quy Hoãn, sao em không tin anh vậy? Anh muốn cho cô ấy một bất ngờ thôi, đừng phá hư chuyện của anh!”
Quy Hoãn hân hoan nói: “Em thấy Tiểu Mễ rất tốt! Em rất muốn cô ấy là chị dâu em”.
“Chị dâu?” Phong Phàn bật cười, “Em nghĩ hơi xa rồi đấy! Nếu mỗi một cô anh theo đuổi đều phải làm chị dâu của em thì chẳng phải chị dâu em đầy cả sân hây sao?”
Quy Hoãn dẫu môi: “Hừ! Ghét nhất cái đồ phong lưu, một ngày nào đó anh sẽ bị báo ứng!”.
Nguyên mấy thế hệ Phong gia tụ họp lại dưới một mái nhà. Phong Quốc Hoa mở tiệc chiêu đãi anh chị em bạn bè con cháu. Bữa tiệc được tổ chức trong một nhà hàng sang trọng gồm hai bàn, do đầu bếp trong nhà hàng tự mình phục vụ, trang trí bữa tiệc hết sức đẹp mắt.
Vừa nhìn thấy Phong Phàn xuất hiện, một người phụ nữ ăn mặc thời trang ngồi trên ghế salon vẫy vẫy tay với anh. Người đó chính là người phụ nữ đi dạo phố cùng anh hôm gặp Ngôn Tiểu Mễ - Alexia. “Du Dương, cô bạn nhỏ kia đâu? Sao không dẫn theo? Dì thấy cô bé ấy rất thú vị!”.
Phong Phàn cười hì hì nói: “Alexia, con chỉ sợ dọa cô ấy thôi, thôi bỏ đi!”.
Phong Quốc Hoa trừng mắt liếc Phong Phàn: “Không biết lớn nhỏ! Sao lại gọi thẳng tên dì nhỏ con như vậy?”.
Alexia cười khanh khách: “Anh rể, anh đừng làm khó Du Dương, chỗ bọn em đều gọi thẳng tên mà!”.
“Cho dù em ở nước ngoài cả đời thì mãi mãi em cũng là người Trung Quốc, phải tuân theo phép tắc của dân tộc mình!” Phong Quốc Hoa nói.
Alexia không để ý điều đó, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai Phong Phàn: “Đừng để ý ba con, không biết về sau ông ấy làm cách nào ở chung với con và con dâu nữa!”.
Phong Phàn vừa nghe tiếng “con dâu” này thì hết sức khoan khoái, hình ảnh Ngôn Tiểu Mễ đáng thương đột nhiên hiện lên trong đầu. Anh lén lút nói: “Nếu biết trước tình hình đó xảy ra, con sẽ không mang vợ về nhà, cho ông ấy tức chết!”.
Hai người cùng nhau cười khanh khách.
Lát sau, tiệc rượu bắt đầu. Chỗ ngồi được sắp xếp theo thứ bậc. Mấy người có vai vế nhỏ ngồi cùng một bàn. Tiệc rượu sang trọng, thanh nhã, người người nói cười vui vẻ. Đứa em họ thứ hai của Phong Phàn – Phong Du Lượng là phó tổng giám đốc của một tập đoàn truyền thông, dưới tay nó luôn có nhiều nam nữ ngôi sao nổi tiếng trong nước.
Phong Du Lượng cất tiếng nói về những chuyện bí mật xung quanh dàn sao đồ sộ ấy: “Gần đây có một nữ diễn viên đang độ thanh xuân có nụ cười rất đẹp, mọi người có biết không?”.
“Em biết, em biết! Em rất thích cô ấy, má lúm đồng tiền của cô ấy rất đáng yêu!” Quy Hoãn hơi phấn khích.
“Là tình nhân của một đạo diễn lớn, nghe nói là vì muốn lấy lòng ông đạo diễn ấy mà đành lòng đá cả bạn trai!”. Phong Du Lượng không chút lưu tình mà đập tan ảo tưởng của Quy Hoãn.
Quy Hoãn tức giận xả hết bực dọc vào miếng thịt, cắn cắn rồi mới nói: “Có chuyện đó à? Vậy sao cô ta còn nói mình là cô gái còn ngây thơ?”.
Phong Phàn cười nhạo nói: “Phụ nữ ấy mà, chẳng phải đều như vậy sao? Thấy người nào có tiền, có quyền là lập tức nhào vào ngay!”.
Quy Hoãn mở to mắt nhìn: “Anh họ! Anh không được phủ định toàn bộ như thế!”.
Phong Phàn vội vàng chuyển hướng đề tài: “Dĩ nhiên, Quy Hoãn nhà ta là ngoại lệ duy nhất , anh nói bậy, phạt một chén!” Nói xong, Phong Phàn cầm lấy ly rượu uống một hơi.
“Du Dương, anh còn phải tự phạt mình một ly. Ở đây không chỉ có Quy Hoãn là phụ nữ”. Mỹ nữ ngồi cạnh Phong Phàn cười nói.
Cô ấy tên là Trần Văn Hinh. Cha của Văn Hinh trước đây là cấp dưới của Phong Quốc Hoa. Sau này ông ta được điều sang nơi khác. Vì làm việc rất có năng lực nên bây giờ được điều về Viện kiểm sát thành phố B. Cô gái này cũng là người của Bộ Ngoại giao, hai ngày trước mới đi công tác từ Tây Ban Nha trở về.
Phong Phàn hơi bất ngờ. Gỉa bộ Phong Phàn nhiều ngày anh cũng quên mất mình tên thật là Phong Du Dương, “Văn Hinh! Cô đừng chấp nhất với tôi từng chữ một như vậy, ai dám đối đầu với cô, phiên dịch viên xinh đẹp tài giỏi đến từ Bộ Ngoại giao!”. Phong Phàn vừa thốt lên đã khiến không khí “ấm áp” hẳn lên.
Trần Văn Hinh hé miệng cười duyên: “Tôi còn tưởng mình rất bình thường khiến anh quên mất rồi chứ!”.
Phong Du Lượng ồn ào tiếp lời: “Văn Hinh so với mấy mỹ nữ ở công ty tôi còn đẹp hơn ấy chứ, cô mà đứng cạnh anh họ tôi thì quả là trai tài gái sắc!”.
“Đi chỗ khác chơi, đừng ồn ào!” Phong Phàn trừng mắt nhìn Phong Du Lượng, “Văn Hinh, cô đừng để ý đến nó!”.
Trần Văn Hinh mỉm cười nói: “Có thể cùng tên anh viết cùng một chỗ đã là vinh hạnh của tôi, nhiều người còn cầu không được nữa là!”.
Phong Phàn buồn bực trong lòng. Anh cùng Trần Văn Hinh chỉ là quen biết xã giao. Bình thường chẳng bao giờ thấy mặt. Gần đây anh có vài vụ kiện quốc tế do cô ta giới thiệu. Hôm nay chẳng hiểu sao bỗng chốc lại thân thiện hẳn lên. Nghĩ vậy, anh lén liếc mắt nhìn Phong Quốc Hoa. Quả nhiên thấy ông ấy nhìn hai người cười tủm tỉm, trong lòng anh đã hiểu.
“Anh họ thích nhất là trêu hoa ghẹo nguyệt mà không dính chút bụi nào. Bất kì người phụ nữ nào cũng không thể vướng chân anh ấy, đúng không anh họ?” Quy Hoãn tinh mắt nên thốt lên.
Phong Phàn không nhịn được mà cười vui vẻ: “Vẫn là Quy Hoãn hiểu anh nhất, phụ nữ rất phiền phức, nếu bị trói cùng một chỗ chắc chắc sẽ không thoát được”.
“Nào, vì tự do muôn năm, cụng ly!” Quy Hoãn cầm lấy ly nước của mình lên rồi ra hiệu cụng ly với Phong Phàn.
Trần Văn Hinh hơi lúng túng, chốc lát sau đã bình tĩnh trở lại. Cô cũng giơ ly lên, gõ bàn: “Chúng ta thật giống nhau, ai mà chẳng thích được tự do, nào, cụng ly!”.
Không khí lại náo nhiệt trở lại. Mọi người cười đùa vui vẻ. Bữa cơm này kéo dài đến chín giờ, lúc này mới có người lục tục kéo nhau ra về…
Phong Quốc Hoa đứng ở cửa nói: “Con đưa Văn Hinh về đi, ba của nó hôm nay không đến, trễ thế này con gái đi một mình rất nguy hiểm!”.
“Bắt taxi không được sao?” Phong Phàn hơi mất kiên nhẫn. Anh còn muốn gặp Ngôn Tiểu Mễ, nếu còn đưa cô ta về thì bỏ luôn ý định đó rồi!
Phong Quốc Hoa giận tái mặt: “Sao anh lại không có phong độ của một quý ông như thế?”.
Phong Phàn nghẹn lời, đành phải gật đầu.
Phong Quốc Hoa vui vẻ, nhỏ giọng nói: “Con thấy Văn Hinh ra sao? Ba thấy nó biết tiến biết lùi, rất biết đối nhân xử thế, gia cảnh lại môn đăng hộ đối với chúng ta, không chừng hai đứa nói chuyện một lúc sẽ cảm thấy hợp ý nhau”.
Phong Phàn méo mặt, dở khóc dở cười: “Ba, con không muốn kết hôn, ba cũng bớt lo chuyện này đi!”.
Phong Quốc Hoa cũng không tức giận, nói: “Chú Trần còn không biết con người anh sao? Ông ấy còn chưa chắc đã cho anh kết hôn dễ như vậy đâu. Nếu đã có ý định thì trước tiên sẽ đính hôn. Trước khi kết hôn, anh cứ việc chơi bời thoải mái. Sau khi kết hôn thì lập tức đứng đắn lại, ít nhất không được làm xằng làm bậy!”.
“Chuyện này nói sau đi! Con đưa cô ta về là được chứ gì?” Phong Phàn không muốn cùng Phong Quốc Hoa nói tiếp, nếu còn tiếp tục chắn chắn sẽ có chiến tranh.
Phong Phàn một đường chạy như bay, quẹo trái quẹo phải. Trần Văn Hinh ngồi trên xe rất hoảng sợ, mặt mũi trắng bệch. Một lát sau mới mở miệng: “Du Dương, anh lái chậm một chút được không? Tôi bị say xe!”.
Phong Phàn thả chậm tốc độ xe, cười nói: “Thật xin lỗi! Đó là thói quen của tôi, hễ lên xe là đạp mạnh chân ga, quên mất còn có một mỹ nữ trong xe”.
“Tôi còn tưởng anh có việc gấp nên mới muốn nhanh chóng đuổi tôi khỏi xe ấy chứ” Trần Văn hinh cười cười.
Phong Phàn giơ tay nhìn đồng hồ: Đúng vậy đó! Tôi đã hẹn bạn tốt mười giờ đi bar rồi, bọn họ còn nói sẽ tặng tôi một niềm vui bất ngờ nữa!
Niềm vui bất ngờ ở bar là gì nếu không ngoài rượu bia, ma túy và phụ nữ? Trần Văn Hinh từ nhỏ cũng đã sống ở đại viện của các cán bộ cao cấp, có quan hệ tốt với không ít người nên bọn họ hình thường nói gì cô đều hiểu rõ.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Du Dương, ngẫu nhiên vui đùa một chút thì có thể, nhưng cẩn thận coi chừng nghiện. Việc này đồi với anh và bác Phong cũng chẳng tốt lành gì!”.
Phong Phán hơi sửng sốt nhìn cô, nhún nhún vai nói: “Nếu nói là chơi thì sao có thể nghiện được? Tôi tự biết chừng mực”.
“Gần đây công việc ở Sở Tư Pháp bận rộn lắm sao?” Trần Văn Hinh nói xong liền mở nhạc trong xe lên. Một giai điệu xập xình vang lên, là một ca khúc đang thịnh hành của Lady Gaga. “Anh thích nghe nhạc của cô ta?” Trần Văn Hinh hơi bất ngờ.
“Nghe náo nhiệt mà!” Phong Phàn cười nói: “Sao nào? Chẳng lẽ trong xe của tôi nên có mấy bản giao hưởng, mấy bản nhạc không lời từ Piano hay Violin à?”.
Trần Văn Hinh lắc đầu, giải thích: “ Lady Gaga thoạt nhìn hơi phản nghịch. Mà đàn ông các anh bình thương đều mang trong mình tâm lý phản nghịch đó. Tuy nhiên, bọn họ lại rất thích tuýp phụ nữ dịu dàng, nhu mì, nhất là những người đàn ông thành công trong sự nghiệp”.
“Theo cách nói của cô thì dường như cô hiểu rất rõ đàn ông?” Phong Phàn mỉa mai.
“Không tính là hiểu rõ nhưng cũng có thể nhìn thấy rất nhiều dạng người nên trong lòng hiểu được một số chuyện mà thôi! Lấy người phụ nữ này làm ví dụ! Anh đứng từ xa nhìn cô ấy, mua đĩa của cô ấy, thậm chí còn nhìn cô ấy biểu diễn…nhưng nếu như có một cơ hội để cô ấy trở thành vợ anh, trở thành người mà chỉ một mình anh trân trọng, anh sẽ nắm lấy nó không?” Trần Văn Hinh cười hỏi.
Chắn chắn sẽ không!
Phong Phàn mỉm cười: “Tôi chỉ thích giọng hát của cô ta, không phải thích con người cô ta, đương nhiên sẽ không có ý tưởng điên rồ mà rước cô ta về…”.
“Du Dương, lời anh nói có đúng có sai” Trần Văn Hinh thoải mái tựa vào ghế, bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ anh còn muốn tìm một người mình người yêu rồi cùng nhau xây dựng gia đình? Loại chuyện đồng thoại này đã quá cũ kĩ, không có thật trên thế gian rồi. Huống chi người như anh, với thân phận này ắt hẳn cũng đã hết hy vọng vào kết thúc có hậu của một chuyện đồng thoại như thế này mới phải chứ?!”.
Phong Phàn chăm chú nghiên cứu cô. Anh liếc mắt một cái, hỏi: “Cô muốn nói gì?”.
“Du Dương, tôi cũng không tin vào tình yêu, cũng không định yêu đương gì cả, nhưng tôi cảm thấy rất thích con người anh!”. Trần Văn Hinh cười cười, quay đầu nhìn Phong Phàn, ánh mắt sáng ngời: “Du Dương, có đôi khi bên người có một người phụ nữ thông minh, tài cán sẽ rất có lợi cho anh. Nếu người phụ nữ này không làm anh cảm thấy chán ghét thì đó chắn chắn sẽ là một chuyện tốt!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.