Chương 3
Tiểu Thố
04/12/2013
Phong Phàn bị Ngôn Tiểu Mễ lôi kéo thiếu chút nữa ngã nhào, dở khóc dở cười mà nói: “Ngôn Tiểu Mễ, có phải cô ăn no rửng mỡ không có chuyện làm? Thanh danh của tôi đã bị cô hủy rồi!”
“Loại thanh danh này sớm muộn gì rồi cũng bị hủy thôi!” Ngôn Tiểu Mễ nhìn theo hướng người phụ nữ kia rời đi mà làm mặt quỷ.
Phong Phàn buồn phiền hỏi: “Vậy bây giờ cô kêu tôi phải làm sao? Hôm nay vừa có tiệc lớn, vừa được ngâm nước nóng. Alexia còn mời tôi đến trung tâm thương mại ăn cơm”.
“Trung tâm thương mại?” Ngôn Tiểu Mễ trợn tròn mắt, nghe nói một chén nấm ở đó đã hơn một trăm, lại còn phải mất thêm 15% phí phục vụ nữa…
“Vậy thì bữa tối hôm nay của tôi cô sẽ phụ trách!” Phong Phàn tiếc nuối nói.
“Em chỉ ăn toàn mì tôm thôi” Ngôn Tiểu Mễ ngập ngừng nói.
Phong Phàn khinh thường nhìn cô, lắc đầu.
“Ánh mắt này của anh là sao? Tôi đây là đang cứu anh đấy! Anh không làm trai bao nữa được không? Tự lực cánh sinh tuy có hơi vất vả, nhưng tiền đó là do mình kiếm được, anh đừng nên học theo người ta mà chờ sung rụng, một bước lên mây. Nếu anh chỉ biết bám váy phụ nữ thì cả đời anh coi như bị hủy rồi!” Ngôn Tiểu Mễ tức giận nói.
Phong Phàn làm bộ khiêm tốn nghe giảng: “Vậy thì được rồi, cô dạy tôi cách để tự lực cánh sinh đi!”.
“Trước tiên, anh hãy học sửa xe, chờ thành thạo kỹ thuật thì kiếm thêm hai năm tiền công, mở một cửa hàng sửa xe. Lúc đó, tương lai của anh sẽ rộng mở rồi!” Ngôn Tiểu Mễ nói.
Phong Phàn lắc đầu: “Mệt lắm, tôi thấy mình bây giờ ổn rồi, công việc cũng thoải mái”.
“Mệt cũng còn tốt hơn so với việc làm trai bao! Tóm lại, anh không thể “đứng đường” nữa!” Ngôn Tiểu Mễ tức giận.
“Như vầy đi, cô bao nuôi tôi đi! Chỉ cần một ngày ba bữa, có chỗ để ở, tất cả thời gian đều tùy cô sai bảo” Phong Phàn đến gần, nhìn Tiểu Mễ cười cười.
Miệng Phong Phàn hơi giương lên, ánh mắt long lanh, nụ cười dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt, Ngôn Tiểu Mễ nhìn mà thất thần.
Những năm tháng yêu đương trong quá khứ, nụ cười của anh vô cùng quý giá. “Anh… Anh muốn tôi…bao nuôi sao? Nhưng mà…” Ngôn Tiểu Mễ cà lăm nói, “Tôi…. Tôi có bạn trai rồi…!”.
Phong Phàn nghiêng mặt nhìn cô, cười nói: “Không sao, tôi có thể làm “bé”, Tiểu Mễ cơm!”
Ngôn Tiểu Mễ rung động, một tiếng “Tiểu Mễ cơm” này của anh đã khiến khoảng thời gian xa xưa trong trí nhớ ùa về.
Phong Phàn học đến sơ trung thì chuyển vào trường của cô, anh lớn hơn mọi người trong lớp hai tuổi, thích mặc đồ trắng, đeo kính râm nhất.
Cử chỉ của anh lạnh lùng, bình thường rất xa cách mọi người. Người ngoài đôi khi nhìn anh đều cảm thấy anh giống như mấy tên choai choai kết bè kết phái, hay gào thét đua xe ở thành phố B bên cạnh thị trấn nhỏ.
Thầy cô đều không dám trông nom anh. Nghe nói, anh gia nhập bang hội gì đó, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, cái gì cũng có.
Đàn em lớp dưới thì lại hâm mộ anh, Ngôn Tiểu Mễ nói trong lòng, lúc mọi người liều mạng đọc sách, liều mạng học hành, mục tiêu thi đỗ đại học thì Phong Phàn sống rất tùy hứng.
Lúc nào thì hai người bắt đầu với nhau?
Có lần trời mưa quên đem ô, cô ngốc nghếch đội chiếc túi nhựa màu đỏ lên đầu, cúi đầu xuống dưới, trông giống con cún con nhỏ bé, đáng thương.
Có hai nam sinh lén trốn từ phía bờ tường ra, trêu chọc biệt danh “cơm” của cô, cả hai đồng thanh: nhìn xem nhìn xem, đối diện chúng ta là “cơm” đó, nhìn qua, nhìn qua, nhìn qua, một màn biểu diễn đồ ăn đó, đừng hờ hững với tôi mà….
Ngôn Tiểu Mễ vừa thẹn vừa tức, dậm chân mắng hai người bọn họ, ai biết hai người này rất can đảm, cứ đi sau cô mà cười hi hi ha ha.
Một lát sau thì tiếng châm chọc cũng dứt hẳn, Ngôn Tiểu Mễ hoảng hốt. Cô xoay người lại thì thấy Phong Phàn mặc một bộ đồ màu trắng, lạnh lùng đứng nhìn cô, còn mấy nam sinh nọ thì đã lặn mất tăm.
Ngôn Tiểu Mễ cúi đầu cảm ơn, Phong Phàn thản nhiên đem ô che cho cô, nhìn cô nói: “Nhìn giống con chó con quá!”.
Ngôn Tiểu Mễ ngẩn người một lúc mới phản ứng kịp. Cô vội vàng đem túi nhựa từ trên đầu lấy xuống, kết quả là túi nhựa đem hết nước mưa tạt vào người Phong Phàn. Cô hấp tấp lấy tay áo lau cho anh.
Phong Phàn mỉm cười, Ngôn Tiểu Mễ nhìn thấy liền ngẩn ngơ, đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác.
“Nè, vì sao lại bị kêu là Cơm?”.
“Hửm?” Ngôn Tiểu Mễ không hiểu lắm.
“Sao lại đem tên của tôi với người ngốc như cậu đặt cùng một chỗ (*)?” Phong Phàn bất mãn hỏi.
(*) từ cơm 饭 đọc là fàn đồng âm với từ Phàn 樊 trong tên của Phong Phàn.
Ngôn Tiểu Mễ hiểu ra, cà lăm nói: “Không…không phải mình….là họ nói bậy thôi…”.
“Bỏ đi, vậy cũng tốt, cơm!” Phong Phàn kêu một tiếng, liếc mắt nhìn cô, “Tiểu Mễ cơm!”
Ngày đó, cơn mưa ngọt ngào vẫn cứ rơi…
Ngày đó, Phong Phàn vẫn đưa cô về đến tận nhà, dù đường về không xa lắm…
Ngày đó, cả một buổi tối cô không ngủ được…
“NGÔN…..TIỂU…..MỄ!” Tiếng nói của Bùi Linh cắt ngang mọi hồi ức, khiến cô tỉnh hẳn.
“Cậu giải thích…giải thích cho mình, đây là ai?” Bùi Linh mặc áo ngủ, tóc tai rối bù, bộ dạng trạch nữ tiêu chuẩn, vừa ra khỏi phòng thì thấy trong nhà tự dưng lại xuất hiện một gã đàn ông, còn là gã đàn ông đẹp trai, dĩ nhiên là bạo phát rồi!
Ngôn Tiểu Mễ rụt cổ, cười ha ha: “A Linh, anh ấy chính là người lần trước mình nói đó, là…là…khụ khụ” Cô ho khan hai cái, nháy nháy mắt “Cậu biết rõ mà”.
Phong Phàn thảnh thơi ngồi trên ghế salon, bắt chéo chân, lấy một chùm nho lên ăn, thoải mái tự tại xem đây giống như nhà mình.
Bùi Linh kéo Ngôn Tiểu Mễ vào phòng ngủ của mình, hỏi: “Tiểu Mễ, cậu bị bệnh rồi sao? Cậu đem anh ta về nhà làm gì vậy? Cậu làm thế có nghĩ đến cảm nhận của Tống Hàn không?”.
Đầu Ngôn Tiểu Mễ lắc như trống bỏi: “Không phải đâu A Linh, mình không có ý gì khác đâu, mình chỉ nghĩ anh ấy rất đáng thương nên giúp đỡ thôi, thật đó!” Cô giơ tay thề với bạn.
“Vậy cũng không cần dẫn anh ta về nhà chứ!” Bùi Linh nhìn người đàn ông kia là biết ngay anh ta cũng chẳng phải người lương thiện.
“Mình nợ anh ấy một bữa ăn, anh ấy muốn theo mình về để ăn mì tôm thôi!” Ngôn Tiểu Mễ giải thích.
“Mau ăn rồi tống khứ hắn đi ngay cho mình” Bùi Linh hạ lệnh.
Kết quả là không ăn mì nữa…
Phong Phàn nhìn Ngôn Tiểu Mễ lấy ra ba bát mì Khang sư phụ thì cau mày, bất mãn nhìn Ngôn Tiểu Mễ hỏi: “Mỗi ngày cô ăn thứ này để sống?”.
Ngôn Tiểu Mễ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Ngẫu nhiên thì ăn, có đôi khi ra ngoài ăn, thỉnh thoảng thì Tống Hàn dẫn ra ngoài ăn, à, anh ấy chính là bạn trai của tôi”.
Phong Phàn liếc nhìn tô mì Khang sư phụ, nói: “Để tôi thi triển tài năng, cho cô biết tôi cũng là người có giá trị”.
Ngôn Tiểu Mễ ngạc nhiên nhìn anh lấy mấy cái trứng trong tủ, đánh lên, ló đầu ra bảo cô xuống dưới lầu mua chút cà chua, hành tây, rau xanh và thịt, sau đó đóng cửa phòng bếp lại.
Ngôn Tiểu Mễ ngồi trong phòng khách dò xét tình hình cùng với Bùi Linh, nghe trong phòng bếp thỉnh thoảng lại có tiếng vang.
Mùi thức ăn thơm phức chui ra từ khe cửa lan khắp phòng. Bùi Linh nuốt nước miếng, hỏi: “Tiểu Mễ, có phải cậu kiếm một đầu bếp về đúng không?”
“Sao anh ấy biết nấu ăn?” Ngôn Tiểu Mễ cảm thấy mờ mịt, nam sinh ngang ngược trước đây còn biết nấu ăn? Chẳng lẽ mấy năm nay anh ấy thật sự rất nghèo túng?
“Đàn ông biết nấu ăn thì sao? Bây giờ đàn ông tốt vẫn còn rất nhiều mà!” Bùi Linh khinh thường nhìn cô.
Ngôn Tiểu Mễ cười xùy một tiếng: “Bùi Linh, cậu thấy cậu ngốc chưa, trong tiểu thuyết của cậu cũng còn nhiều mà, vừa giàu có vừa đẹp trai, lên phòng khách xuống phòng bếp đều được cả”.
Bùi Linh thẹn quá thành giận, đuổi bắt cô trong phòng: “Nói hay lắm Ngôn Tiểu Mễ! Ỷ có bạn trai là giỏi lắm đúng không? Cậu nghĩ anh trai Tống nhà cậu không phải là gà công nghiệp chắc? Cậu nghĩ sau này cậu sẽ trở thành một thiếu phụ lớn tuổi, hằng ngày chờ chồng cơm bưng nước rót cho hay sao?”
Ngôn Tiểu Mễ cười khanh khách bỏ chạy: “Tống Hàn nói, sau này sẽ thuê người làm để nấu cho hai người chúng mình ăn, sau này cậu đừng có mà mơ đến ăn ké mình, cho cậu tức chết!”.
Náo loạn một lúc, Phong Phàn cười hì hì từ phòng bếp đi ra: “Ăn cơm thôi! Đi rửa tay đi!”.
Thịt kho tàu, cải thìa xào, trứng chiên hành tây, canh tôm, sắc hương đầy đủ. Ngôn Tiểu Mễ và Bùi Linh phá lệ ăn hai chén cơm. Cuối cùng, cả hai vỗ bụng ngồi phịch trên ghế salon.
Phong Phàn bỏ chén cơm xuống, mở TV, dò tiết mục quen thuộc của mình, thích thú xem, thỉnh thoảng lại xoi mói khách mời trên TV.
“Cái tên phó tổng phá của, không biết thẹn mà còn ba hoa, khoác lác, có bao nhiêu tài sản mà còn đem ra khoe!”.
“Tóc tai tên này bị sao vậy? nhìn giống chó con quá!”.
“Tên kia mặc thứ gì vậy? Đó là thời trang bến Thượng Hải sao?”
“Ả kia nghĩ mình năm nay mới ba tuổi sao? Nghe mà muốn phun cả cơm!”.
……..
Phong Phàn nói lời nào cũng là lời độc địa.
Ngôn Tiểu Mễ bỗng chốc nhớ lại, anh trước kia cũng thường xuyên nói những lời như vậy. Chốc chốc lại bảo cô ngốc, tóc tai chả ra làm sao. Chốc lại nói khuôn mặt cô giống ổ bánh mì loại lớn. Nhưng cuối cùng, anh luôn là người dùng áo giúp cô lau khô tóc, chờ cô trực nhật xong rồi cùng về.
“Anh đẹp trai, anh nói vậy sao không tự mình đi casting đi? Anh vừa nhìn thì chê người ta này nọ rồi!” Bùi Linh không chịu nổi nữa.
Phong Phàn hừ một tiếng: “Vì sao tôi phải làm việc đó để người khác soi mói?”
“Anh nghĩ anh có vé để bắt tay những người đó sao? Người ta vừa hỏi anh về lương một năm, chức vụ, nhà ở thì anh đã bị tiêu diệt từ trong trứng nước rồi” Bùi Linh nói móc.
“Tiểu Mễ, đó là sự thật sao? Nói vậy tôi sẽ buồn lắm đó!” Phong Phàn nháy mắt với Ngôn Tiểu Mễ.
“Không có đâu! Anh rất tốt, trừ phi bọn họ bị mù mới không thấy được điểm tốt của anh!” Ngôn Tiểu Mễ vội an ủi, “Hơn nữa, anh cũng không phải như vậy cả đời, qua hai năm nữa, khi anh đã thành thạo tay nghề thì mở một xưởng dạy nghề, đảm bảo tre già măng mọc…”.
“Khéo an ủi quá!” Bùi Linh cười hì hì nói.
“A Linh!” Ngôn Tiểu Mễ mở to hai mắt nhìn.
Bùi Linh rụt cổ, nhìn Ngôn Tiểu Mễ cười cười: “À được rồi, được rồi! Mau đi rửa chén đi, hôi muốn chết!”.
Phong Phàn tực vào ghế salon, lắc lắc đầu: “Ngại quá, đầu bếp thì không phải rửa chén” Nói xong, anh vươn tay ra, tự kỷ mà quơ quơ trước mặt mình, “Hơn nữa, hai người không biết xấu hổ hay sao mà để cho bàn tay đẹp đẽ như thế này bị vấy bẩn?”.
Hết chương 3
“Loại thanh danh này sớm muộn gì rồi cũng bị hủy thôi!” Ngôn Tiểu Mễ nhìn theo hướng người phụ nữ kia rời đi mà làm mặt quỷ.
Phong Phàn buồn phiền hỏi: “Vậy bây giờ cô kêu tôi phải làm sao? Hôm nay vừa có tiệc lớn, vừa được ngâm nước nóng. Alexia còn mời tôi đến trung tâm thương mại ăn cơm”.
“Trung tâm thương mại?” Ngôn Tiểu Mễ trợn tròn mắt, nghe nói một chén nấm ở đó đã hơn một trăm, lại còn phải mất thêm 15% phí phục vụ nữa…
“Vậy thì bữa tối hôm nay của tôi cô sẽ phụ trách!” Phong Phàn tiếc nuối nói.
“Em chỉ ăn toàn mì tôm thôi” Ngôn Tiểu Mễ ngập ngừng nói.
Phong Phàn khinh thường nhìn cô, lắc đầu.
“Ánh mắt này của anh là sao? Tôi đây là đang cứu anh đấy! Anh không làm trai bao nữa được không? Tự lực cánh sinh tuy có hơi vất vả, nhưng tiền đó là do mình kiếm được, anh đừng nên học theo người ta mà chờ sung rụng, một bước lên mây. Nếu anh chỉ biết bám váy phụ nữ thì cả đời anh coi như bị hủy rồi!” Ngôn Tiểu Mễ tức giận nói.
Phong Phàn làm bộ khiêm tốn nghe giảng: “Vậy thì được rồi, cô dạy tôi cách để tự lực cánh sinh đi!”.
“Trước tiên, anh hãy học sửa xe, chờ thành thạo kỹ thuật thì kiếm thêm hai năm tiền công, mở một cửa hàng sửa xe. Lúc đó, tương lai của anh sẽ rộng mở rồi!” Ngôn Tiểu Mễ nói.
Phong Phàn lắc đầu: “Mệt lắm, tôi thấy mình bây giờ ổn rồi, công việc cũng thoải mái”.
“Mệt cũng còn tốt hơn so với việc làm trai bao! Tóm lại, anh không thể “đứng đường” nữa!” Ngôn Tiểu Mễ tức giận.
“Như vầy đi, cô bao nuôi tôi đi! Chỉ cần một ngày ba bữa, có chỗ để ở, tất cả thời gian đều tùy cô sai bảo” Phong Phàn đến gần, nhìn Tiểu Mễ cười cười.
Miệng Phong Phàn hơi giương lên, ánh mắt long lanh, nụ cười dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt, Ngôn Tiểu Mễ nhìn mà thất thần.
Những năm tháng yêu đương trong quá khứ, nụ cười của anh vô cùng quý giá. “Anh… Anh muốn tôi…bao nuôi sao? Nhưng mà…” Ngôn Tiểu Mễ cà lăm nói, “Tôi…. Tôi có bạn trai rồi…!”.
Phong Phàn nghiêng mặt nhìn cô, cười nói: “Không sao, tôi có thể làm “bé”, Tiểu Mễ cơm!”
Ngôn Tiểu Mễ rung động, một tiếng “Tiểu Mễ cơm” này của anh đã khiến khoảng thời gian xa xưa trong trí nhớ ùa về.
Phong Phàn học đến sơ trung thì chuyển vào trường của cô, anh lớn hơn mọi người trong lớp hai tuổi, thích mặc đồ trắng, đeo kính râm nhất.
Cử chỉ của anh lạnh lùng, bình thường rất xa cách mọi người. Người ngoài đôi khi nhìn anh đều cảm thấy anh giống như mấy tên choai choai kết bè kết phái, hay gào thét đua xe ở thành phố B bên cạnh thị trấn nhỏ.
Thầy cô đều không dám trông nom anh. Nghe nói, anh gia nhập bang hội gì đó, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, cái gì cũng có.
Đàn em lớp dưới thì lại hâm mộ anh, Ngôn Tiểu Mễ nói trong lòng, lúc mọi người liều mạng đọc sách, liều mạng học hành, mục tiêu thi đỗ đại học thì Phong Phàn sống rất tùy hứng.
Lúc nào thì hai người bắt đầu với nhau?
Có lần trời mưa quên đem ô, cô ngốc nghếch đội chiếc túi nhựa màu đỏ lên đầu, cúi đầu xuống dưới, trông giống con cún con nhỏ bé, đáng thương.
Có hai nam sinh lén trốn từ phía bờ tường ra, trêu chọc biệt danh “cơm” của cô, cả hai đồng thanh: nhìn xem nhìn xem, đối diện chúng ta là “cơm” đó, nhìn qua, nhìn qua, nhìn qua, một màn biểu diễn đồ ăn đó, đừng hờ hững với tôi mà….
Ngôn Tiểu Mễ vừa thẹn vừa tức, dậm chân mắng hai người bọn họ, ai biết hai người này rất can đảm, cứ đi sau cô mà cười hi hi ha ha.
Một lát sau thì tiếng châm chọc cũng dứt hẳn, Ngôn Tiểu Mễ hoảng hốt. Cô xoay người lại thì thấy Phong Phàn mặc một bộ đồ màu trắng, lạnh lùng đứng nhìn cô, còn mấy nam sinh nọ thì đã lặn mất tăm.
Ngôn Tiểu Mễ cúi đầu cảm ơn, Phong Phàn thản nhiên đem ô che cho cô, nhìn cô nói: “Nhìn giống con chó con quá!”.
Ngôn Tiểu Mễ ngẩn người một lúc mới phản ứng kịp. Cô vội vàng đem túi nhựa từ trên đầu lấy xuống, kết quả là túi nhựa đem hết nước mưa tạt vào người Phong Phàn. Cô hấp tấp lấy tay áo lau cho anh.
Phong Phàn mỉm cười, Ngôn Tiểu Mễ nhìn thấy liền ngẩn ngơ, đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác.
“Nè, vì sao lại bị kêu là Cơm?”.
“Hửm?” Ngôn Tiểu Mễ không hiểu lắm.
“Sao lại đem tên của tôi với người ngốc như cậu đặt cùng một chỗ (*)?” Phong Phàn bất mãn hỏi.
(*) từ cơm 饭 đọc là fàn đồng âm với từ Phàn 樊 trong tên của Phong Phàn.
Ngôn Tiểu Mễ hiểu ra, cà lăm nói: “Không…không phải mình….là họ nói bậy thôi…”.
“Bỏ đi, vậy cũng tốt, cơm!” Phong Phàn kêu một tiếng, liếc mắt nhìn cô, “Tiểu Mễ cơm!”
Ngày đó, cơn mưa ngọt ngào vẫn cứ rơi…
Ngày đó, Phong Phàn vẫn đưa cô về đến tận nhà, dù đường về không xa lắm…
Ngày đó, cả một buổi tối cô không ngủ được…
“NGÔN…..TIỂU…..MỄ!” Tiếng nói của Bùi Linh cắt ngang mọi hồi ức, khiến cô tỉnh hẳn.
“Cậu giải thích…giải thích cho mình, đây là ai?” Bùi Linh mặc áo ngủ, tóc tai rối bù, bộ dạng trạch nữ tiêu chuẩn, vừa ra khỏi phòng thì thấy trong nhà tự dưng lại xuất hiện một gã đàn ông, còn là gã đàn ông đẹp trai, dĩ nhiên là bạo phát rồi!
Ngôn Tiểu Mễ rụt cổ, cười ha ha: “A Linh, anh ấy chính là người lần trước mình nói đó, là…là…khụ khụ” Cô ho khan hai cái, nháy nháy mắt “Cậu biết rõ mà”.
Phong Phàn thảnh thơi ngồi trên ghế salon, bắt chéo chân, lấy một chùm nho lên ăn, thoải mái tự tại xem đây giống như nhà mình.
Bùi Linh kéo Ngôn Tiểu Mễ vào phòng ngủ của mình, hỏi: “Tiểu Mễ, cậu bị bệnh rồi sao? Cậu đem anh ta về nhà làm gì vậy? Cậu làm thế có nghĩ đến cảm nhận của Tống Hàn không?”.
Đầu Ngôn Tiểu Mễ lắc như trống bỏi: “Không phải đâu A Linh, mình không có ý gì khác đâu, mình chỉ nghĩ anh ấy rất đáng thương nên giúp đỡ thôi, thật đó!” Cô giơ tay thề với bạn.
“Vậy cũng không cần dẫn anh ta về nhà chứ!” Bùi Linh nhìn người đàn ông kia là biết ngay anh ta cũng chẳng phải người lương thiện.
“Mình nợ anh ấy một bữa ăn, anh ấy muốn theo mình về để ăn mì tôm thôi!” Ngôn Tiểu Mễ giải thích.
“Mau ăn rồi tống khứ hắn đi ngay cho mình” Bùi Linh hạ lệnh.
Kết quả là không ăn mì nữa…
Phong Phàn nhìn Ngôn Tiểu Mễ lấy ra ba bát mì Khang sư phụ thì cau mày, bất mãn nhìn Ngôn Tiểu Mễ hỏi: “Mỗi ngày cô ăn thứ này để sống?”.
Ngôn Tiểu Mễ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Ngẫu nhiên thì ăn, có đôi khi ra ngoài ăn, thỉnh thoảng thì Tống Hàn dẫn ra ngoài ăn, à, anh ấy chính là bạn trai của tôi”.
Phong Phàn liếc nhìn tô mì Khang sư phụ, nói: “Để tôi thi triển tài năng, cho cô biết tôi cũng là người có giá trị”.
Ngôn Tiểu Mễ ngạc nhiên nhìn anh lấy mấy cái trứng trong tủ, đánh lên, ló đầu ra bảo cô xuống dưới lầu mua chút cà chua, hành tây, rau xanh và thịt, sau đó đóng cửa phòng bếp lại.
Ngôn Tiểu Mễ ngồi trong phòng khách dò xét tình hình cùng với Bùi Linh, nghe trong phòng bếp thỉnh thoảng lại có tiếng vang.
Mùi thức ăn thơm phức chui ra từ khe cửa lan khắp phòng. Bùi Linh nuốt nước miếng, hỏi: “Tiểu Mễ, có phải cậu kiếm một đầu bếp về đúng không?”
“Sao anh ấy biết nấu ăn?” Ngôn Tiểu Mễ cảm thấy mờ mịt, nam sinh ngang ngược trước đây còn biết nấu ăn? Chẳng lẽ mấy năm nay anh ấy thật sự rất nghèo túng?
“Đàn ông biết nấu ăn thì sao? Bây giờ đàn ông tốt vẫn còn rất nhiều mà!” Bùi Linh khinh thường nhìn cô.
Ngôn Tiểu Mễ cười xùy một tiếng: “Bùi Linh, cậu thấy cậu ngốc chưa, trong tiểu thuyết của cậu cũng còn nhiều mà, vừa giàu có vừa đẹp trai, lên phòng khách xuống phòng bếp đều được cả”.
Bùi Linh thẹn quá thành giận, đuổi bắt cô trong phòng: “Nói hay lắm Ngôn Tiểu Mễ! Ỷ có bạn trai là giỏi lắm đúng không? Cậu nghĩ anh trai Tống nhà cậu không phải là gà công nghiệp chắc? Cậu nghĩ sau này cậu sẽ trở thành một thiếu phụ lớn tuổi, hằng ngày chờ chồng cơm bưng nước rót cho hay sao?”
Ngôn Tiểu Mễ cười khanh khách bỏ chạy: “Tống Hàn nói, sau này sẽ thuê người làm để nấu cho hai người chúng mình ăn, sau này cậu đừng có mà mơ đến ăn ké mình, cho cậu tức chết!”.
Náo loạn một lúc, Phong Phàn cười hì hì từ phòng bếp đi ra: “Ăn cơm thôi! Đi rửa tay đi!”.
Thịt kho tàu, cải thìa xào, trứng chiên hành tây, canh tôm, sắc hương đầy đủ. Ngôn Tiểu Mễ và Bùi Linh phá lệ ăn hai chén cơm. Cuối cùng, cả hai vỗ bụng ngồi phịch trên ghế salon.
Phong Phàn bỏ chén cơm xuống, mở TV, dò tiết mục quen thuộc của mình, thích thú xem, thỉnh thoảng lại xoi mói khách mời trên TV.
“Cái tên phó tổng phá của, không biết thẹn mà còn ba hoa, khoác lác, có bao nhiêu tài sản mà còn đem ra khoe!”.
“Tóc tai tên này bị sao vậy? nhìn giống chó con quá!”.
“Tên kia mặc thứ gì vậy? Đó là thời trang bến Thượng Hải sao?”
“Ả kia nghĩ mình năm nay mới ba tuổi sao? Nghe mà muốn phun cả cơm!”.
……..
Phong Phàn nói lời nào cũng là lời độc địa.
Ngôn Tiểu Mễ bỗng chốc nhớ lại, anh trước kia cũng thường xuyên nói những lời như vậy. Chốc chốc lại bảo cô ngốc, tóc tai chả ra làm sao. Chốc lại nói khuôn mặt cô giống ổ bánh mì loại lớn. Nhưng cuối cùng, anh luôn là người dùng áo giúp cô lau khô tóc, chờ cô trực nhật xong rồi cùng về.
“Anh đẹp trai, anh nói vậy sao không tự mình đi casting đi? Anh vừa nhìn thì chê người ta này nọ rồi!” Bùi Linh không chịu nổi nữa.
Phong Phàn hừ một tiếng: “Vì sao tôi phải làm việc đó để người khác soi mói?”
“Anh nghĩ anh có vé để bắt tay những người đó sao? Người ta vừa hỏi anh về lương một năm, chức vụ, nhà ở thì anh đã bị tiêu diệt từ trong trứng nước rồi” Bùi Linh nói móc.
“Tiểu Mễ, đó là sự thật sao? Nói vậy tôi sẽ buồn lắm đó!” Phong Phàn nháy mắt với Ngôn Tiểu Mễ.
“Không có đâu! Anh rất tốt, trừ phi bọn họ bị mù mới không thấy được điểm tốt của anh!” Ngôn Tiểu Mễ vội an ủi, “Hơn nữa, anh cũng không phải như vậy cả đời, qua hai năm nữa, khi anh đã thành thạo tay nghề thì mở một xưởng dạy nghề, đảm bảo tre già măng mọc…”.
“Khéo an ủi quá!” Bùi Linh cười hì hì nói.
“A Linh!” Ngôn Tiểu Mễ mở to hai mắt nhìn.
Bùi Linh rụt cổ, nhìn Ngôn Tiểu Mễ cười cười: “À được rồi, được rồi! Mau đi rửa chén đi, hôi muốn chết!”.
Phong Phàn tực vào ghế salon, lắc lắc đầu: “Ngại quá, đầu bếp thì không phải rửa chén” Nói xong, anh vươn tay ra, tự kỷ mà quơ quơ trước mặt mình, “Hơn nữa, hai người không biết xấu hổ hay sao mà để cho bàn tay đẹp đẽ như thế này bị vấy bẩn?”.
Hết chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.