Chương 9
Tiểu Thố
04/12/2013
Một lúc lâu sau, Phong Phàn mới buông Ngôn Tiểu Mễ ra.
Lúc này, mặt của cô đã đỏ ửng. Đôi mắt cô vừa long lanh vừa ngơ ngác, trông vô cùng đáng yêu.
Chuông tan học vang lên. Ngôn Tiểu Mễ sực tỉnh. Cô bàng hoàng nhìn Phong Phàn. Sau đó, theo bản năng, cô lấy tay trái che miệng. Phong Phàn nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, cười cười: “Sao bây giờ còn làm thế này? Em có biết làm vậy rất giống con nít không?”.
Ngôn Tiểu Mễ cúi đầu im lặng một lúc lâu. Sau đó, cô nhìn thẳng vào mắt của Phong Phàn: “Anh đang đùa với tôi phải không? Chuyện này thật sự không có gì để cười! Nếu lần sau anh còn cư xử như vậy, tôi sẽ không quan tâm đến anh nữa!”.
Phong Phàn nhún nhún vai: “Em đối với tôi rất tốt, nhưng tôi không có gì để đáp lại em, đành phải cố hết sức làm tròn bổn phận của một tình nhân thôi!”.
“Tôi không cần anh báo đáp!” Ngôn Tiểu Mễ nhỏ giọng mói: “Tôi chỉ muốn hoàn thành giấc mộng của mình thôi!”.
“Mộng gì?” Phong Phàn không hiểu cô đang nói gì.
“Tôi cùng ba mình đánh cuộc, tôi nói anh sẽ không làm một tên côn đồ, anh sẽ có tương lai sáng lạng…”, tròng mắt của Ngôn Tiểu Mễ ngấn nước.
Phong Phàn hoảng hốt, vội vàng đút tay vào túi quần nhưng không tìm thấy khăn tay. Cuối cùng, anh đành phải dùng tay lau nước mắt cho cô: “Được rồi! Được rồi! Tôi sẽ cố gắng, sẽ có tương lai, tất cả nghe theo lời em, đừng khóc, đừng khóc, được không nào?”.
Nước mắt của Ngôn Tiểu Mễ vừa mới ngừng đột nhiên lại thi nhau rơi.
Cuộc nói chuyện đầy kịch liệt năm nào bị cô chôn chặt trong lòng nay lại hiện ra, rõ ràng từng chút, từng chút một: “Ba mắng tôi. Từ trước đến nay, ông ấy đều buồn phiền vì tôi nên mới mắng tôi. Ông ấy mắng tôi không biết xấu hổ, còn mắng tên lưu manh như anh thật hèn hạ…Tôi giải thích với ba, tôi nói anh là người tốt, anh cũng đồng ý với tôi là sẽ làm người tốt…”.
Phong Phàn theo bản năng kéo cô vào lòng. Anh thật sự bị dọa: “Em đừng khóc, đừng khóc nữa! Sao trước đây em không nói những lời này với tôi?”.
“Anh biến mất không thấy tăm hơi, tôi đã tìm rất lâu nhưng không thấy anh…”. Ngôn Tiểu Mễ nghẹn ngào. Cô nắm chặt áo anh: “Phong Phàn, khi đó tôi rất sợ, thật sự rất sợ…đến nỗi mỗi đêm đều gặp ác mộng, không ngủ được!”.
Phong Phàn cảm thấy rất đau lòng. Anh vỗ nhẹ sau lưng cô, rất muốn, rất muốn hỏi cô vì sao ngày hôm đó không đến chỗ hẹn. Nhưng nhìn bộ dạng khổ sở của cô thì lại im bặt. Anh nhẹ nhàng an ủi cô: “Được rồi! Tất cả đều đã là quá khứ, em cũng đừng khóc nữa, nhìn giống con nít lắm, biết không? Hửm?”.
Dưới lầu vang lên rất nhiều lời khen ngợi. Một đám nhóc đang chơi bóng rổ dưới sân. Thân hình đứa nào cũng rất rắn chắc.
Con đường nhỏ dẫn đến vườn trường có mấy học sinh qua lại, có những người đi thành từng tốp, cười đùa vui vẻ, cũng có người lẻ loi một mình.
Ngôn Tiểu Mễ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đầy Phong Phàn ra. Nhìn hình ảnh muôn màu muôn vẻ dưới sân trường. Từng tốp, từng tốp học sinh tươi cười vui vẻ. Cô rốt cuộc cũng mỉm cười.
Hai người một trái một phải xuyên qua đám người, đi qua cây cầu đá cổ, qua bãi cỏ phía sau dãy phòng học, qua lùm cây sau lưng trường, đi khắp mọi nơi, một vòng rồi lại một vòng. Radio trong trường phát lên một ca khúc kèm theo tiếng nói trong trẻo của MC. Bây giờ là giờ nghỉ trưa của học sinh. Nhìn bọn nhóc từng tốp, từng tốp đi vào canteen. Tốp khác thì ùa ra sân thể dục tranh cãi ầm ĩ, cười nói vui vẻ…Thời gian như quay ngược trở lại…về với khoảng thời gian hồn nhiên trước đây…
Lúc ra khỏi trường học thì trời cũng sắp tối. Trước cổng trường có mấy tuyến xe buýt đi ngang qua nhà Ngôn Tiểu Mễ. Vì vậy, hai người bắt một chuyến xe về nhà cô.
Trong xe trống không. Hai người ngồi cạnh ghế của tài xế. Ngồi một lúc lâu cũng không thấy tài xế đâu cả. Cuối cùng chỉ nhìn thấy người soát vé. Người này cười cười rồi nói: “Bạn à! Tiền của hai bạn đâu? Không phải thảm tới mức đến tiền xe cũng không có chứ?”.
Ngôn Tiểu Mễ bối rối. Cô vừa cho tay vào túi tìm tiền xu, vừa trách Phong Phàn: “Không phải anh đi sau tôi sao? Sao lại không đem tiền bỏ vào thùng rồi xé vé?”.
“Từ trước đến giờ tôi làm gì có tiền lẻ!” Phong Phàn nhún nhún vai nói: “Chẳng phải trong TV người ta đều dùng thẻ để quét rồi chờ một chút là đến nơi hay sao?”.
“Trời ơi! Đó là ở trạm kiểm soát vé! Làm gì thì làm, anh cũng phải có vé cho nó kiểm chứ, bộ anh tưởng nó thông minh đến độ nhận diện được khuôn mặt hay sao?”. Ngôn Tiểu Mễ liếc xéo Phong Phàn rồi đem tiền lẻ bỏ vào thùng tiền.
Người soát vé ho khan một tiếng, nói nhỏ: “Cái thằng nhóc này! Nói xạo cũng không biết chớp mắt…Cái gì mà chưa bao giờ đem theo tiền lẻ…Hứ, chắc chắn trong người không có tiền nên mới nói như vậy!”.
Ngôn Tiểu Mễ liếc trộm Phong Phàn, sợ anh giận. Nhưng cô chỉ thấy khóe miệng anh nhếch lên, hơi bất mãn mới nói: “Ngay cả tiền lẻ anh cũng không có là sao? Tại sao anh lại có thói quen đáng giận như vậy? Tôi thấy anh nên coi chừng sau này không có bạn gái đó!”.
“Không phải tôi chưa tính đến chuyện tìm bạn gái!” Phong Phàn nghiêng người nói vào bên tai của cô: “Cái này phải dựa vào cô thôi!”.
“Tiền sửa xe của anh đâu? Nếu ông chủ của anh không phát lương tôi sẽ tính sổ với ông ta!” Ngôn Tiểu Mễ tức giận.
“Ông chủ nói tiền lương ấy khấu trừ cho phí sửa xe của cô rồi, thậm chí còn chưa đủ nữa đó!” Phong Phàn nói.
Ngôn Tiểu Mễ giật mình. Trong đầu lập tức có ý nghĩ ngày mai phải đi xem lại em Cherry QQ của mình. Cô thầm cầu nguyện ngày mai không phải là một đống danh sách các chi phí xuất hiện.
Xe buýt đột nhiên thắng gấp. Ngôn Tiểu Mễ ngồi không vững, suýt té xuống ghế. Sắc mặt cô trắng bệch. Phong Phàn vội gõ vào ghế của tài xế: “Bác tài ơi! Làm ơn chạy ổn định, có người say xe rồi!”.
Bác tài nhìn kính chiếu hậu, hớn hở nói: “Xin lỗi nha! Thật sự không còn cách nào khác. Bậy giờ không có cảnh sát điều phối giao thông. Phía trước lại bị tắc đường, không còn kẽ hở rồi. Anh giúp bạn gái mở cửa sổ để cô ấy hít thở không khí một chút. Chúng ta còn chưa đến đúng đường đâu!’.
Phong Phàn xấu hổ đỏ mặt. Ngôn Tiểu Mễ nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, sẽ ổn thôi! Đoạn đường này thường xuyên sửa chữa, không đào lên thì lại lấp xuống, không thể trách bác tài được!”.
“Cái thành phố này thật lạc hậu, tốc độ xây dựng cũng chậm chạm!” Phong Phàn tức tối thốt lên.
“Chàng trai! Nói đúng lắm!” Bác tài cuối cùng cũng bắt được “tần số radio”, thao thao bất tuyệt về mọi thứ của thành phố!
Ngôn Tiểu Mễ hớn hở lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu vài cái ra vẻ hiểu biết.
Bước xuống xe, Phong Phàn bất mãn mới nói: “Đầu của tôi muốn hoa cả lên, cô còn hứa lần sau sẽ cùng ông ta nói tiếp”.
“Bác tài này rất thú vị, người cũng tốt bụng, luôn nhắc nhở mọi người phải nhường ghế cho người già đó!”.
“Cô thường ngồi xe này?” Phong Phàn ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Tôi thường ngồi xe này đến công ty của ba mà!” Ngôn Tiểu Mễ vừa nghĩ đến công ty kia thì lại rầu rĩ, “Hazz…..Chắc về sau cũng không còn ngồi xe này nữa đâu!”.
“Cô muốn làm gì?” Phong Phàn tinh ý hỏi.
“Chú của tôi không muốn quản lý nó nữa nên bảo tôi tiếp nhận nó. Anh xem tôi có thể điều hành nó được hay không?” Ngôn Tiểu Mễ buồn bực vò đầu.
“Vậy đóng cửa hoặc bán đi thôi!” Phong Phàn đề xuất ý kiến.
Ngôn Tiểu Mễ đột nhiên im lặng. Ánh mắt cô nhìn vào màn đêm đen tuyền trước mắt. Một lúc lâu sau, cô mới cất tiếng nói: “Tôi muốn giữ nó lại. Đây là món quà mà ba để lại cho tôi, “Quảng cáo Ngôn Phúc”, ba hy vọng tôi cả đời sống vui vẻ, nó tồn tại giống như là ba đang nhìn tôi sống ra sao!”.
Phong Phàn nhìn tròng mắt cô đỏ ngầu. Anh thấy lòng mình vừa mềm mại vừa chua xót. Những giọt nước mắt đó như đang nhấn chìm trái tim lạnh lẽo của anh.
Cuối cùng, Phong Phàn lấy lại bình tĩnh, ổn định cảm xúc. Khi anh cất tiếng thì đột nhiên phát hiện, thì ra cũng có lúc anh có một giọng nói dịu dàng và ấm áp: “Đừng quá đau lòng, em muốn nó tồn tại thì nó sẽ tồn tại!”.
“Khoác lác” Ngôn Tiểu Mễ liếc Phong Phàn, cúi đầu đi về nhà.
Phong Phàn có chút lo lắng, bước nhanh về phía cô, hỏi: “Cô đến chỗ tôi ở làm gì”.
“Tôi tìm một số thứ!” Ngôn Tiểu Mễ trả lời.
“Cái gì vậy? Hay là ngày mai tôi giúp cô tìm, hôm nay muộn quá rồi!”.
Ngôn Tiểu Mễ nhìn anh đầy nghi ngờ: “Anh hấp tấp làm gì? Có phải làm chuyện xấu xa gì trong nhà tôi rồi phải không?”.
“Nào có!” Phong Phàn cười cười, hơi xấu hổ nói.
Ngôn Tiểu Mễ nhanh chóng chạy đi, xông vào thang máy nhấn lầu bốn.
Phong Phàn bị bất ngờ, chưa xoay xở kịp thì đã bỏ lỡ thang máy. Trong lòng anh thấp thỏm, đành phải leo cầu thang bộ. Vừa tới lầu bốn thì đã thấy cửa mở ra. Ngôn Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn phòng ngủ, nhìn chiếc giường phẳng phiu, nhìn bàn ghế, sàn nhà sạch sẽ…
Phong Phàn nhún vai nói: “Xin lỗi! Hai ngày nay tôi chưa từng đến đây ở”.
Ngôn Tiểu Mễ xoay người, liếc Phong Phàn, chống nạnh, giơ móng vuốt của một con mèo hoang: “Vậy hai ngày nay anh ở đâu? Anh làm gì mỗi buổi tối hả?”.
“Tôi…Bạn của tôi bảo qua nhà tụi nó chơi, chơi suốt đêm nên ở lại luôn!” Phong Phàn quanh co tìm lí do.
“Có phải anh lại đi lêu lổng? Anh lại hút thuốc? Lại uống rượu? Lại đánh bạc? Lại đánh nhau? Rồi bây giờ hút cả ma túy nữa phải không?” Mặt Ngôn Tiểu Mễ tái hẳn đi, nhìn qua rất giống như sắp ngã quỵ.
“Cô nói bậy bạ gì thế!” Phong Phàn cười cười: “Tôi chưa bao giờ dính đến ma túy cả!”.
“Nói thế thì mấy thứ khác anh đều dính rồi phải không?” Ngôn Tiểu Mễ thì thào hỏi vặn lại.
Phong Phàn tươi cười, nhìn cô mỉa mai: “Dính vào thì thế nào? Có phải cô thất vọng rồi không? Có phải muốn đem tôi đuổi ra khỏi nhà rồi hay không?”.
Ngôn Tiểu Mễ hít mũi, trừng mắt nhìn anh. Đôi mắt cô ngập nước, nhưng lại kiên cường không rơi xuống.
Một lúc lâu sau, cô chạy vào phòng ngủ, tiến đến một cái tủ ở bên trong góc tìm kiếm thứ gì đó. Lát sau, cô lấy ra một quyển sổ màu đỏ. Dùng hết sức, Ngôn Tiểu Mễ đem quyển sổ đó ném vào mặt Phong Phàn, nức nở từng lời: “Anh xem đi, tôi đến đây là vì nó, vì nó đó anh biết không! Tôi muốn cho anh mượn tiền, tiền vốn đó! Anh tự mình xem đi!”.
Nói xong, cô che mặt lao ra bên ngoài.
Phong Phàn bị ném quyển sổ vào mặt, vừa tức lại vừa đau. Anh sửng sốt một lúc lâu mới đem quyển sổ nhặt lên: Đây là một quyển sổ tiết kiệm, bên trong có vài vạn tiền!
Hết chương 9
Lúc này, mặt của cô đã đỏ ửng. Đôi mắt cô vừa long lanh vừa ngơ ngác, trông vô cùng đáng yêu.
Chuông tan học vang lên. Ngôn Tiểu Mễ sực tỉnh. Cô bàng hoàng nhìn Phong Phàn. Sau đó, theo bản năng, cô lấy tay trái che miệng. Phong Phàn nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, cười cười: “Sao bây giờ còn làm thế này? Em có biết làm vậy rất giống con nít không?”.
Ngôn Tiểu Mễ cúi đầu im lặng một lúc lâu. Sau đó, cô nhìn thẳng vào mắt của Phong Phàn: “Anh đang đùa với tôi phải không? Chuyện này thật sự không có gì để cười! Nếu lần sau anh còn cư xử như vậy, tôi sẽ không quan tâm đến anh nữa!”.
Phong Phàn nhún nhún vai: “Em đối với tôi rất tốt, nhưng tôi không có gì để đáp lại em, đành phải cố hết sức làm tròn bổn phận của một tình nhân thôi!”.
“Tôi không cần anh báo đáp!” Ngôn Tiểu Mễ nhỏ giọng mói: “Tôi chỉ muốn hoàn thành giấc mộng của mình thôi!”.
“Mộng gì?” Phong Phàn không hiểu cô đang nói gì.
“Tôi cùng ba mình đánh cuộc, tôi nói anh sẽ không làm một tên côn đồ, anh sẽ có tương lai sáng lạng…”, tròng mắt của Ngôn Tiểu Mễ ngấn nước.
Phong Phàn hoảng hốt, vội vàng đút tay vào túi quần nhưng không tìm thấy khăn tay. Cuối cùng, anh đành phải dùng tay lau nước mắt cho cô: “Được rồi! Được rồi! Tôi sẽ cố gắng, sẽ có tương lai, tất cả nghe theo lời em, đừng khóc, đừng khóc, được không nào?”.
Nước mắt của Ngôn Tiểu Mễ vừa mới ngừng đột nhiên lại thi nhau rơi.
Cuộc nói chuyện đầy kịch liệt năm nào bị cô chôn chặt trong lòng nay lại hiện ra, rõ ràng từng chút, từng chút một: “Ba mắng tôi. Từ trước đến nay, ông ấy đều buồn phiền vì tôi nên mới mắng tôi. Ông ấy mắng tôi không biết xấu hổ, còn mắng tên lưu manh như anh thật hèn hạ…Tôi giải thích với ba, tôi nói anh là người tốt, anh cũng đồng ý với tôi là sẽ làm người tốt…”.
Phong Phàn theo bản năng kéo cô vào lòng. Anh thật sự bị dọa: “Em đừng khóc, đừng khóc nữa! Sao trước đây em không nói những lời này với tôi?”.
“Anh biến mất không thấy tăm hơi, tôi đã tìm rất lâu nhưng không thấy anh…”. Ngôn Tiểu Mễ nghẹn ngào. Cô nắm chặt áo anh: “Phong Phàn, khi đó tôi rất sợ, thật sự rất sợ…đến nỗi mỗi đêm đều gặp ác mộng, không ngủ được!”.
Phong Phàn cảm thấy rất đau lòng. Anh vỗ nhẹ sau lưng cô, rất muốn, rất muốn hỏi cô vì sao ngày hôm đó không đến chỗ hẹn. Nhưng nhìn bộ dạng khổ sở của cô thì lại im bặt. Anh nhẹ nhàng an ủi cô: “Được rồi! Tất cả đều đã là quá khứ, em cũng đừng khóc nữa, nhìn giống con nít lắm, biết không? Hửm?”.
Dưới lầu vang lên rất nhiều lời khen ngợi. Một đám nhóc đang chơi bóng rổ dưới sân. Thân hình đứa nào cũng rất rắn chắc.
Con đường nhỏ dẫn đến vườn trường có mấy học sinh qua lại, có những người đi thành từng tốp, cười đùa vui vẻ, cũng có người lẻ loi một mình.
Ngôn Tiểu Mễ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đầy Phong Phàn ra. Nhìn hình ảnh muôn màu muôn vẻ dưới sân trường. Từng tốp, từng tốp học sinh tươi cười vui vẻ. Cô rốt cuộc cũng mỉm cười.
Hai người một trái một phải xuyên qua đám người, đi qua cây cầu đá cổ, qua bãi cỏ phía sau dãy phòng học, qua lùm cây sau lưng trường, đi khắp mọi nơi, một vòng rồi lại một vòng. Radio trong trường phát lên một ca khúc kèm theo tiếng nói trong trẻo của MC. Bây giờ là giờ nghỉ trưa của học sinh. Nhìn bọn nhóc từng tốp, từng tốp đi vào canteen. Tốp khác thì ùa ra sân thể dục tranh cãi ầm ĩ, cười nói vui vẻ…Thời gian như quay ngược trở lại…về với khoảng thời gian hồn nhiên trước đây…
Lúc ra khỏi trường học thì trời cũng sắp tối. Trước cổng trường có mấy tuyến xe buýt đi ngang qua nhà Ngôn Tiểu Mễ. Vì vậy, hai người bắt một chuyến xe về nhà cô.
Trong xe trống không. Hai người ngồi cạnh ghế của tài xế. Ngồi một lúc lâu cũng không thấy tài xế đâu cả. Cuối cùng chỉ nhìn thấy người soát vé. Người này cười cười rồi nói: “Bạn à! Tiền của hai bạn đâu? Không phải thảm tới mức đến tiền xe cũng không có chứ?”.
Ngôn Tiểu Mễ bối rối. Cô vừa cho tay vào túi tìm tiền xu, vừa trách Phong Phàn: “Không phải anh đi sau tôi sao? Sao lại không đem tiền bỏ vào thùng rồi xé vé?”.
“Từ trước đến giờ tôi làm gì có tiền lẻ!” Phong Phàn nhún nhún vai nói: “Chẳng phải trong TV người ta đều dùng thẻ để quét rồi chờ một chút là đến nơi hay sao?”.
“Trời ơi! Đó là ở trạm kiểm soát vé! Làm gì thì làm, anh cũng phải có vé cho nó kiểm chứ, bộ anh tưởng nó thông minh đến độ nhận diện được khuôn mặt hay sao?”. Ngôn Tiểu Mễ liếc xéo Phong Phàn rồi đem tiền lẻ bỏ vào thùng tiền.
Người soát vé ho khan một tiếng, nói nhỏ: “Cái thằng nhóc này! Nói xạo cũng không biết chớp mắt…Cái gì mà chưa bao giờ đem theo tiền lẻ…Hứ, chắc chắn trong người không có tiền nên mới nói như vậy!”.
Ngôn Tiểu Mễ liếc trộm Phong Phàn, sợ anh giận. Nhưng cô chỉ thấy khóe miệng anh nhếch lên, hơi bất mãn mới nói: “Ngay cả tiền lẻ anh cũng không có là sao? Tại sao anh lại có thói quen đáng giận như vậy? Tôi thấy anh nên coi chừng sau này không có bạn gái đó!”.
“Không phải tôi chưa tính đến chuyện tìm bạn gái!” Phong Phàn nghiêng người nói vào bên tai của cô: “Cái này phải dựa vào cô thôi!”.
“Tiền sửa xe của anh đâu? Nếu ông chủ của anh không phát lương tôi sẽ tính sổ với ông ta!” Ngôn Tiểu Mễ tức giận.
“Ông chủ nói tiền lương ấy khấu trừ cho phí sửa xe của cô rồi, thậm chí còn chưa đủ nữa đó!” Phong Phàn nói.
Ngôn Tiểu Mễ giật mình. Trong đầu lập tức có ý nghĩ ngày mai phải đi xem lại em Cherry QQ của mình. Cô thầm cầu nguyện ngày mai không phải là một đống danh sách các chi phí xuất hiện.
Xe buýt đột nhiên thắng gấp. Ngôn Tiểu Mễ ngồi không vững, suýt té xuống ghế. Sắc mặt cô trắng bệch. Phong Phàn vội gõ vào ghế của tài xế: “Bác tài ơi! Làm ơn chạy ổn định, có người say xe rồi!”.
Bác tài nhìn kính chiếu hậu, hớn hở nói: “Xin lỗi nha! Thật sự không còn cách nào khác. Bậy giờ không có cảnh sát điều phối giao thông. Phía trước lại bị tắc đường, không còn kẽ hở rồi. Anh giúp bạn gái mở cửa sổ để cô ấy hít thở không khí một chút. Chúng ta còn chưa đến đúng đường đâu!’.
Phong Phàn xấu hổ đỏ mặt. Ngôn Tiểu Mễ nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, sẽ ổn thôi! Đoạn đường này thường xuyên sửa chữa, không đào lên thì lại lấp xuống, không thể trách bác tài được!”.
“Cái thành phố này thật lạc hậu, tốc độ xây dựng cũng chậm chạm!” Phong Phàn tức tối thốt lên.
“Chàng trai! Nói đúng lắm!” Bác tài cuối cùng cũng bắt được “tần số radio”, thao thao bất tuyệt về mọi thứ của thành phố!
Ngôn Tiểu Mễ hớn hở lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu vài cái ra vẻ hiểu biết.
Bước xuống xe, Phong Phàn bất mãn mới nói: “Đầu của tôi muốn hoa cả lên, cô còn hứa lần sau sẽ cùng ông ta nói tiếp”.
“Bác tài này rất thú vị, người cũng tốt bụng, luôn nhắc nhở mọi người phải nhường ghế cho người già đó!”.
“Cô thường ngồi xe này?” Phong Phàn ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Tôi thường ngồi xe này đến công ty của ba mà!” Ngôn Tiểu Mễ vừa nghĩ đến công ty kia thì lại rầu rĩ, “Hazz…..Chắc về sau cũng không còn ngồi xe này nữa đâu!”.
“Cô muốn làm gì?” Phong Phàn tinh ý hỏi.
“Chú của tôi không muốn quản lý nó nữa nên bảo tôi tiếp nhận nó. Anh xem tôi có thể điều hành nó được hay không?” Ngôn Tiểu Mễ buồn bực vò đầu.
“Vậy đóng cửa hoặc bán đi thôi!” Phong Phàn đề xuất ý kiến.
Ngôn Tiểu Mễ đột nhiên im lặng. Ánh mắt cô nhìn vào màn đêm đen tuyền trước mắt. Một lúc lâu sau, cô mới cất tiếng nói: “Tôi muốn giữ nó lại. Đây là món quà mà ba để lại cho tôi, “Quảng cáo Ngôn Phúc”, ba hy vọng tôi cả đời sống vui vẻ, nó tồn tại giống như là ba đang nhìn tôi sống ra sao!”.
Phong Phàn nhìn tròng mắt cô đỏ ngầu. Anh thấy lòng mình vừa mềm mại vừa chua xót. Những giọt nước mắt đó như đang nhấn chìm trái tim lạnh lẽo của anh.
Cuối cùng, Phong Phàn lấy lại bình tĩnh, ổn định cảm xúc. Khi anh cất tiếng thì đột nhiên phát hiện, thì ra cũng có lúc anh có một giọng nói dịu dàng và ấm áp: “Đừng quá đau lòng, em muốn nó tồn tại thì nó sẽ tồn tại!”.
“Khoác lác” Ngôn Tiểu Mễ liếc Phong Phàn, cúi đầu đi về nhà.
Phong Phàn có chút lo lắng, bước nhanh về phía cô, hỏi: “Cô đến chỗ tôi ở làm gì”.
“Tôi tìm một số thứ!” Ngôn Tiểu Mễ trả lời.
“Cái gì vậy? Hay là ngày mai tôi giúp cô tìm, hôm nay muộn quá rồi!”.
Ngôn Tiểu Mễ nhìn anh đầy nghi ngờ: “Anh hấp tấp làm gì? Có phải làm chuyện xấu xa gì trong nhà tôi rồi phải không?”.
“Nào có!” Phong Phàn cười cười, hơi xấu hổ nói.
Ngôn Tiểu Mễ nhanh chóng chạy đi, xông vào thang máy nhấn lầu bốn.
Phong Phàn bị bất ngờ, chưa xoay xở kịp thì đã bỏ lỡ thang máy. Trong lòng anh thấp thỏm, đành phải leo cầu thang bộ. Vừa tới lầu bốn thì đã thấy cửa mở ra. Ngôn Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn phòng ngủ, nhìn chiếc giường phẳng phiu, nhìn bàn ghế, sàn nhà sạch sẽ…
Phong Phàn nhún vai nói: “Xin lỗi! Hai ngày nay tôi chưa từng đến đây ở”.
Ngôn Tiểu Mễ xoay người, liếc Phong Phàn, chống nạnh, giơ móng vuốt của một con mèo hoang: “Vậy hai ngày nay anh ở đâu? Anh làm gì mỗi buổi tối hả?”.
“Tôi…Bạn của tôi bảo qua nhà tụi nó chơi, chơi suốt đêm nên ở lại luôn!” Phong Phàn quanh co tìm lí do.
“Có phải anh lại đi lêu lổng? Anh lại hút thuốc? Lại uống rượu? Lại đánh bạc? Lại đánh nhau? Rồi bây giờ hút cả ma túy nữa phải không?” Mặt Ngôn Tiểu Mễ tái hẳn đi, nhìn qua rất giống như sắp ngã quỵ.
“Cô nói bậy bạ gì thế!” Phong Phàn cười cười: “Tôi chưa bao giờ dính đến ma túy cả!”.
“Nói thế thì mấy thứ khác anh đều dính rồi phải không?” Ngôn Tiểu Mễ thì thào hỏi vặn lại.
Phong Phàn tươi cười, nhìn cô mỉa mai: “Dính vào thì thế nào? Có phải cô thất vọng rồi không? Có phải muốn đem tôi đuổi ra khỏi nhà rồi hay không?”.
Ngôn Tiểu Mễ hít mũi, trừng mắt nhìn anh. Đôi mắt cô ngập nước, nhưng lại kiên cường không rơi xuống.
Một lúc lâu sau, cô chạy vào phòng ngủ, tiến đến một cái tủ ở bên trong góc tìm kiếm thứ gì đó. Lát sau, cô lấy ra một quyển sổ màu đỏ. Dùng hết sức, Ngôn Tiểu Mễ đem quyển sổ đó ném vào mặt Phong Phàn, nức nở từng lời: “Anh xem đi, tôi đến đây là vì nó, vì nó đó anh biết không! Tôi muốn cho anh mượn tiền, tiền vốn đó! Anh tự mình xem đi!”.
Nói xong, cô che mặt lao ra bên ngoài.
Phong Phàn bị ném quyển sổ vào mặt, vừa tức lại vừa đau. Anh sửng sốt một lúc lâu mới đem quyển sổ nhặt lên: Đây là một quyển sổ tiết kiệm, bên trong có vài vạn tiền!
Hết chương 9
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.