Chương 113: Chương 113
Thủy Thiên Nhất Sắc
03/10/2016
Triều quốc tấn công Diệu quốc đã gần một tháng, mà Hoàn quốc cũng đã gia nhập chiến cuộc sau nửa tháng khai chiến. Dưới sự phối hợp của tướng quân phòng thủ Canh thành nơi biên cảnh Lam Vũ, Diệu quốc hủ bại sa đọa gần như đã xốc lại mười hai vạn phần tinh lực để ứng chiến, dưới sự giáp công của hai nước, cư nhiên còn chống cự được, chỉ tổn thất mấy vạn binh mã vài tòa thành trì mà thôi.
Nhưng trong đế đô cách biên quan Tây Bắc mấy ngàn dặm, đế quân Lam Vũ Dạ Quân Hi lại không hề vô tư bàng quan cuộc chiến giữa các nước phụ thuộc. Sau khi bí mật xử quyết Chương Quân Nghị, thanh lý triệt để Chương thị, trong triều đình không còn vị tướng nào nắm giữ binh quyền. Quân đội địa phương dưới thánh chỉ của Dạ Quân Hi đã bắt đầu chỉnh đốn và sáp nhập vào quân đội triều đình.
Đến lúc này, ngoại trừ số quân đội khổng lồ đóng ở khắp các biên cảnh, phụ cận đế đô còn đóng giữ năm mươi vạn đại quân, trực tiếp nghe theo mệnh lệnh của đế quân bệ hạ. Mà năm mươi vạn đại quân này đã bắt đầu bí mật luyện binh từ khi Dạ Quân Hi nhận được tin Triều quốc bị Thụy Hoa thuyết phục tấn công Diệu quốc, đến nay cũng đã hơn một tháng.
Một ngày này, vừa kết thúc lâm triều, mấy vị tướng quân cùng nhau dâng thư, thỉnh Dạ Quân Hi đi tới binh doanh ở ngoại thành đế đô, đích thân kiểm tra kết quả luyện binh. Tâm tình Dạ Quân Hi cũng không tệ, nghĩ tới trận chiến với Thụy Hoa không biết khi nào bạo phát, chuyện luyện binh đã là lửa xém lông mày, tự mình đi xem một chuyến cũng là yên tâm, vì vậy liền vui vẻ đáp ứng.
“Duyệt binh?” Trong Thương Kình cung, Thiển Ly Du nhìn Dạ Quân Hi thay y phục, có chút ngoài ý muốn hỏi.
“Không sai. Năm mươi vạn đại quân đã diễn luyện hơn một tháng.” Thay bộ long bào phức tạp bằng một bộ y phục huyền sắc, Dạ Quân Hi thắt chặt khuy cài, đi tới trước nhuyễn tháp đem thiếu niên ôm vào lòng cười hỏi, “Lẽ nào Du Nhi không có hứng thú muốn cùng trẫm nhìn xem quân đội Lam Vũ trông thế nào sao?”
Quân đội Lam Vũ… Thiển Ly Du nghe vậy không khỏi nheo mắt lại, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh mười vạn đại quân dàn trận, uy phong lẫm liệt mà đứng, khiến địch nhân nghe tin đã sợ mất mật.
Thiển Ly Du chỉ trầm ngâm một lát, liền buông cuốn sách thuốc trong tay cười nói: “Quân đội Lam Vũ, chắc hẳn sẽ không khiến ta thất vọng mới đúng.”
“Đó là tất nhiên.” Dạ Quân Hi lập tức đáp, trên gương mặt tuấn dật lộ ra nụ cười ngạo nghễ, hắn cúi đầu ấn một nụ hôn xuống đôi môi đang cong lên.
Doanh trại đóng quân trên một vùng đất trống ở ngoại thành phía Đông Nam của đế đô, mặt trước hướng sông Thanh Đô, mặt sau là cửa thành. Trên lá cờ đang đón gió lay động có thêu ngũ trảo kim long khiến kẻ khác vừa nhìn liền biến sắc, thể hiện năm mươi vạn quân đội này, lệ thuộc trực tiếp đế quân Lam Vũ Dạ Quân Hi.
Long liễn dừng lại trước trướng chủ tướng, mấy tướng quân phụ trách luyện binh đã đứng chờ trước trướng từ lâu, vừa thấy thân ảnh huyền sắc xuất hiện, liền quỳ một gối xuống đất, hô to: “Mạt tướng tham kiến đế quân bệ hạ.”
Dạ Quân Hi vung tay nói: “Miễn lễ.” Hắn xoay người, từ long liễn nâng ra một người mà mấy vị tướng quân không hề ngờ tới.
Vừa thấy bộ hoa phục màu tím trong và khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, mấy vị tướng quân lập tức trầm mặt. Chỉ có chủ tướng, đại tướng quân Lam Vũ Đằng Mạc là ngừng lại một lát rồi ôm quyền nói: “Quốc sư đại nhân.” Mà mấy người đứng phía sau hắn vừa thấy chủ tướng như vậy cũng đều miễn cưỡng hành lễ.
Đối với những tướng quân đã quen xông pha sa trường mà nói, trong triều xảy ra chuyện gì, kỳ thực cũng không quan trọng. Chỉ là quân nhân thượng võ, đối với một người nhìn qua trói gà không chặt, lại có bề ngoài mị hoặc như Thiển Ly Du, bọn họ đều rất khinh thường.
Thiển Ly Du biết mấy vị tướng quân có chút bất mãn vì sự xuất hiện của y, nhưng y không lưu tâm, trên mặt không biểu lộ mảy may, chỉ nói một tiếng: “Chư vị tướng quân có lễ.” Liền yên lặng đứng bên Dạ Quân Hi, không hề mở miệng.
Hàn huyên một hồi xong, mấy tướng quân dẫn Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du đi tới nơi luyện binh, leo lên đài chỉ huy. Năm mươi vạn đại quân đã chỉnh đốn hoàn tất, vừa thấy thân ảnh huyền sắc cao lớn hiên ngang xuất hiện trên đài cao, liền lập tức quỳ xuống: “Tham kiến đế quân bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tiếng hô đó vượt khỏi sơn hà, uy chấn thiên địa, tức thì dường như toàn bộ đế đô đều chấn động, ngay cả nước sông Thanh Đô cũng nổi lên gợn sóng, kẻ khác vừa nghe liền biến sắc.
Dạ Quân Hi thấy thế không khỏi long tâm đại duyệt, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thực tâm hiếm thấy, quay đầu nhìn phía Đằng Mạc nói: “Đằng khanh, bắt đầu đi.”
Đằng Mạc lĩnh mệnh, giơ lên cờ lệnh trong tay, còn mấy vị tướng quân phía sau hắn liền nhảy từ đài chỉ huy xuống trong quân, buổi diễn luyện lập tức mở màn.
Nhìn quân sĩ mặc áo giáp xông tới chém giết, kỵ binh bộ binh luân phiên tiến công, tiếng hô rung trời, Thiển Ly Du dường như cảm thụ được máu và cát phả lên mặt, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia kính nể, y xiết chặt nắm tay dấu dưới tay áo.
Cảm thụ được sự kích động của thiếu niên đứng bên, Dạ Quân Hi quay đầu, đập vào mắt là sườn mặt hoàn mỹ của Thiển Ly Du, khóe môi khẽ nhếch, chiếc mũi thanh tú còn cả đôi mắt như hắc diệu thạch đang lóe ra tia sáng cùng với vệt chu sa mị hoặc nhân tâm… Dạ Quân Hi nhìn ái nhân, nhìn khí thế không thể kháng cự của năm mươi vạn đại quân phía dưới, trong lòng cũng có chút kích động.
Đằng Mạc giơ lên cờ lệnh biến hóa chỉ thị, bộ binh kỵ binh phía dưới lập tức lùi lại tựa như nước rút, mà bên bờ sông Thanh Đô đã được bày một loạt bia ngắm.
Trong đôi mắt sắc bén của Dạ Quân Hi xẹt qua một tia sáng, hơi cong lên khóe môi nói: “Du Nhi, thử nhìn vũ khí tấn công từ xa tiên tiến nhất của Lam Vũ.”
Còn chưa đợi Thiển Ly Du phục hồi tinh thần, một hàng cung thủ liền giơ lên thứ có hình dạng như nỏ, đứng cách bia ngắm hơn trăm mét, dưới cờ lệnh của Đằng Mạc, mưa tên đầy trời đồng loạt bay về phía bia ngắm.
“Ngũ thập thỉ liên nỗ?!” Thiển Ly Du không khỏi nhẹ giọng thán phục, Dạ Quân Hi cười gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia ngạo nghễ, Đằng Mạc đứng bên lại có chút ngoài ý muốn quay đầu liếc mắt nhìn thiếu niên nhỏ bé kia. (Ngũ thập thỉ liên nỗ: ý là nỏ năm mươi tên, bắn liên tục )
Mười năm trước khi Dạ Quân Hi đăng cơ, đế quốc Thụy Hoa từng mưu toan thừa dịp Dạ Quân Hi chưa tọa ổn đế vị, triều đình Lam Vũ còn đang náo động mà phát động chiến tranh, nhưng tại biên quan Đông Bắc và Đông Nam đều bị loại vũ khí tinh vi nhất thế gian này ngăn trở. Thụy Hoa công thành thất bại, từ đó tâm sinh kiêng kị đối với vị tân đế của Lam Vũ.
Đúng lúc Thiển Ly Du đang chăm chú quan sát ngũ thập thỉ liên nỗ, chuyện ngoài ý muốn liền xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Trong mưa tên khắp trời, có một mũi tên thông thường. Mà mũi tên này chính do tướng quân Lí Trình một thủ hạ đắc lực của Đại tướng quân Đằng Mạc, xen lẫn trong quân sĩ kéo cung mà bắn, gạt bỏ hàn quang bốn phía, mang theo tốc độ như sấm vang chớp giật bay thẳng về phía Thiển Ly Du.
“Bệ hạ!” Lí Trình không hổ là thủ hạ đắc lực nhất của Đằng Mạc, khi đại tướng quân Đằng Mạc phát hiện ra mũi tên đang bay vụt tới thì cũng đã quá muộn, tiến tới ngăn cản cũng là phí công, chỉ kịp hô lớn một tiếng rồi trơ mắt nhìn ánh hàn quang nhắm thẳng ngực Thiển Ly Du, xem lực đạo phá không bay tới của mũi tên, mắt thấy liền sắp xuyên qua ***g ngực yếu ớt của thiếu niên.
Đằng Mạc là người tận mắt thấy Dạ Quân Hi sủng ái thiếu niên này tới mức nào, nhất thời, cảm giác trầm thống lan khắp toàn thân, nhìn bộ dáng khiếp sợ cuồng nộ của đế quân bệ hạ, nỗi sợ hãi tập kích trái tim.
“Hừ~” Trong lúc hỗn loạn, một tiếng hừ lạnh toát ra từ miệng Thiển Ly Du, đôi mắt xinh đẹp nhìn mũi tên đang lao tới, Thiển Ly Du chỉ lui ra phía sau nửa bước, nghiêng người, nhẹ nhàng giơ tay, mũi tên đang lao thẳng về ngực y lập tức bị kẹp giữa hai ngón tay.
Tình cảnh kinh người này rơi vào trong mắt những ai có mặt, trên sa trường tề tụ năm mươi vạn người lập tức yên lặng tới mức tiếng một cây châm rơi xuống mặt đất đều có thể nghe rõ.
“Du Nhi…” Ngay khi mũi tên rơi vào trong tay, Dạ Quân Hi đã ôm Thiển Ly Du vào lòng. Nói về công phu, Dạ Quân Hi tất nhiên cao hơn Thiển Ly Du, mới vừa rồi hắn hoàn toàn có thể đỡ tên thay y, nhưng trong lúc nguy cấp, Thiển Ly Du lại ngăn cản hắn, tự mình ra tay cản lại hung khí muốn đoạt mệnh y.
Về phần nguyên nhân, Dạ Quân Hi tất nhiên biết rõ. Tại trong quân doanh, trong thế giới tôn thờ vũ lực của nam tính, thực lực chính là minh chứng tốt nhất.
Nhưng lo lắng và hoảng sợ là không tránh khỏi, Dạ Quân Hi kiểm tra tay Thiển Ly Du, đến khi xác định không tổn thương mảy may, mới thở phào nhẹ nhõm, trong ánh mắt nhìn thiếu niên tràn đầy vẻ không tán thành. Mà Thiển Ly Du lại hơi cong lên khóe môi, cầm mũi tên trong tay ném cho Đằng Mạc đang ngơ ngác đứng bên.
Dạ Quân Hi cũng nhìn phía Đằng Mạc, trong mắt tràn ngập cuồng nộ, chỉ vì đang ôm người trong lòng cho nên mới đè ép lửa giận, hắn lạnh lùng nói: “Đem Lí Trình dẫn tới gặp trẫm!”
Dạ Quân Hi vừa dứt lời, liền có một đại tướng mặc áo giáp, hướng đài cao quỳ một gối cao giọng nói: “Có mạt tướng.” Trong mắt không có một tia sợ hãi, chỉ là ánh mắt nhìn phía Thiển Ly Du đã có chút thay đổi so với sự khinh thường mời vừa rồi tại trước trướng chủ tướng, tầm mắt như đang quan sát đảo qua Thiển Ly Du.
“Lí Trình, ngươi có biết những gì ngươi vừa làm, đủ để trẫm giết ngươi?”
“Bệ hạ!….” Đằng Mạc nghe vậy lập tức kinh sợ kêu lên, muốn mở miệng biện hộ, nhưng ánh mắt băng lãnh xen lẫn sát ý của Dạ Quân Hi khiến hắn ngậm miệng, đành nhìn về phía thuộc cấp mà chính mình tâm đắc, trong lòng hối hận không thôi. Biết rõ Lí Trình tính cách xung động, vì sao vừa rồi chính mình không nhắc nhở vài câu.
“Mạt tướng mặc cho bệ hạ xử trí!” Lí Trình trái lại không hề sợ hãi, vẫn cao giọng đáp.
Hắn không quen nhìn bên cạnh đế quân bệ hạ mà hắn kính nể, trung thành có một “nam sủng” “dụ dỗ hoặc nhân” như vậy, nếu chỉ ở hậu cung thì thôi, nhưng đằng này ngay cả quân doanh cũng theo tới, bởi vậy hắn mới làm ra chuyện vừa rồi. Nếu có thể giết, liền giết, nếu có thể trốn, vậy mệnh y chưa tuyệt. Nhưng hành động của Thiển Ly Du, quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn. Chuyện tới nước này, hắn đã không có đường lui.
Nhưng Thiển Ly Du bỗng nhiên nói với Dạ Quân Hi: “Nghìn quân dễ được, một tướng khó cầu, giết tướng không phải là việc nên làm trước chiến tranh.”
Lời nói của Thiển Ly Du cũng vì Dạ Quân Hi, cũng vì mình. Thứ nhất, năm mươi vạn đại quân này chính là vì cuộc chiến sắp tới với Thụy Hoa. Lí Trình nhìn qua chính là dũng tướng trong quân, được quân sĩ kính trọng, nếu bây giờ vì hắn muốn ám sát y mà giết hắn, khó tránh khỏi khiến quân sĩ bất mãn. Mà đối với Thiển Ly Du, y giữ lại Lí Trình tất nhiên là vì còn có việc cần dùng…
Sớm biết ái nhân sẽ nói như vậy, ánh mắt Dạ Quân Hi hòa hoãn một chút, nhưng gương mặt vẫn lộ hàn ý: “Chẳng lẽ Du Nhi muốn buông tha cho người dám cả gan hạ độc thủ với ngươi?” Đối với hành động vừa rồi của Lí Trình, trong lòng Dạ Quân Hi đã nổi lên sát ý. Vì không để ái nhân mang danh “dụ dỗ hoặc chủ, sát hại trung lương”, hắn mới nhịn xuống.
Thiển Ly Du tiến lên một bước, vận khí, dùng thanh âm mềm nhẹ nhưng đủ để tất cả mọi người nghe thấy: “Chẳng qua Lí tướng quân cho rằng ta không có tư cách đứng ở nơi này. Đã vậy, hãy để ta cùng Lí tướng quân tỷ thí một phen. Nếu Lí tướng quân thắng, xin bệ hạ miễn tội cho hắn; nếu ta thắng vậy tử tội khả miễn, trừng phạt khó tha, liền giao cho Đằng tướng quân xử trí, thế nào?”
“Du Nhi…” Dạ Quân Hi hiển nhiên không tán thành, nhưng cũng biết nếu Thiển Ly Du đã quyết định chủ ý thì dù là hắn cũng không thể khuyên, đành truyền âm nhập mật nói, “Nếu bị thương, xem trẫm trừng phạt ngươi thế nào!”
Thiển Ly Du nghe vậy hơi cong lên khóe môi, trước mặt năm mươi vạn đại quân, y ngẩng đầu hôn lên đôi môi mân lại vì bất mãn của người kia. Ngay sau đó, trong lúc mọi người trợn mắt, cứng họng vì kinh ngạc, y phi thân nhảy xuống đài cao.
Thân ảnh màu tím trong tựa như thiên ngoại phi tiên, hoàn toàn không hợp với bầu không khí sa trường. Thân thể nhìn như yếu ớt cách biệt một trời với thân hình cao lớn vĩ ngạn như núi của Lí Trình. Nhưng, không còn ai dám nhìn y bằng ánh mắt khinh miệt.
“Lí tướng quân, thỉnh.” Khóe môi Thiển Ly Du mang cười.
Lí Trình liếc nhìn Dạ Quân Hi và Đằng Mạc trên đài cao, rốt cuộc chậm rãi đứng dậy: “Quốc sư đại nhân, thỉnh chỉ giáo.”
Nhưng trong đế đô cách biên quan Tây Bắc mấy ngàn dặm, đế quân Lam Vũ Dạ Quân Hi lại không hề vô tư bàng quan cuộc chiến giữa các nước phụ thuộc. Sau khi bí mật xử quyết Chương Quân Nghị, thanh lý triệt để Chương thị, trong triều đình không còn vị tướng nào nắm giữ binh quyền. Quân đội địa phương dưới thánh chỉ của Dạ Quân Hi đã bắt đầu chỉnh đốn và sáp nhập vào quân đội triều đình.
Đến lúc này, ngoại trừ số quân đội khổng lồ đóng ở khắp các biên cảnh, phụ cận đế đô còn đóng giữ năm mươi vạn đại quân, trực tiếp nghe theo mệnh lệnh của đế quân bệ hạ. Mà năm mươi vạn đại quân này đã bắt đầu bí mật luyện binh từ khi Dạ Quân Hi nhận được tin Triều quốc bị Thụy Hoa thuyết phục tấn công Diệu quốc, đến nay cũng đã hơn một tháng.
Một ngày này, vừa kết thúc lâm triều, mấy vị tướng quân cùng nhau dâng thư, thỉnh Dạ Quân Hi đi tới binh doanh ở ngoại thành đế đô, đích thân kiểm tra kết quả luyện binh. Tâm tình Dạ Quân Hi cũng không tệ, nghĩ tới trận chiến với Thụy Hoa không biết khi nào bạo phát, chuyện luyện binh đã là lửa xém lông mày, tự mình đi xem một chuyến cũng là yên tâm, vì vậy liền vui vẻ đáp ứng.
“Duyệt binh?” Trong Thương Kình cung, Thiển Ly Du nhìn Dạ Quân Hi thay y phục, có chút ngoài ý muốn hỏi.
“Không sai. Năm mươi vạn đại quân đã diễn luyện hơn một tháng.” Thay bộ long bào phức tạp bằng một bộ y phục huyền sắc, Dạ Quân Hi thắt chặt khuy cài, đi tới trước nhuyễn tháp đem thiếu niên ôm vào lòng cười hỏi, “Lẽ nào Du Nhi không có hứng thú muốn cùng trẫm nhìn xem quân đội Lam Vũ trông thế nào sao?”
Quân đội Lam Vũ… Thiển Ly Du nghe vậy không khỏi nheo mắt lại, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh mười vạn đại quân dàn trận, uy phong lẫm liệt mà đứng, khiến địch nhân nghe tin đã sợ mất mật.
Thiển Ly Du chỉ trầm ngâm một lát, liền buông cuốn sách thuốc trong tay cười nói: “Quân đội Lam Vũ, chắc hẳn sẽ không khiến ta thất vọng mới đúng.”
“Đó là tất nhiên.” Dạ Quân Hi lập tức đáp, trên gương mặt tuấn dật lộ ra nụ cười ngạo nghễ, hắn cúi đầu ấn một nụ hôn xuống đôi môi đang cong lên.
Doanh trại đóng quân trên một vùng đất trống ở ngoại thành phía Đông Nam của đế đô, mặt trước hướng sông Thanh Đô, mặt sau là cửa thành. Trên lá cờ đang đón gió lay động có thêu ngũ trảo kim long khiến kẻ khác vừa nhìn liền biến sắc, thể hiện năm mươi vạn quân đội này, lệ thuộc trực tiếp đế quân Lam Vũ Dạ Quân Hi.
Long liễn dừng lại trước trướng chủ tướng, mấy tướng quân phụ trách luyện binh đã đứng chờ trước trướng từ lâu, vừa thấy thân ảnh huyền sắc xuất hiện, liền quỳ một gối xuống đất, hô to: “Mạt tướng tham kiến đế quân bệ hạ.”
Dạ Quân Hi vung tay nói: “Miễn lễ.” Hắn xoay người, từ long liễn nâng ra một người mà mấy vị tướng quân không hề ngờ tới.
Vừa thấy bộ hoa phục màu tím trong và khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, mấy vị tướng quân lập tức trầm mặt. Chỉ có chủ tướng, đại tướng quân Lam Vũ Đằng Mạc là ngừng lại một lát rồi ôm quyền nói: “Quốc sư đại nhân.” Mà mấy người đứng phía sau hắn vừa thấy chủ tướng như vậy cũng đều miễn cưỡng hành lễ.
Đối với những tướng quân đã quen xông pha sa trường mà nói, trong triều xảy ra chuyện gì, kỳ thực cũng không quan trọng. Chỉ là quân nhân thượng võ, đối với một người nhìn qua trói gà không chặt, lại có bề ngoài mị hoặc như Thiển Ly Du, bọn họ đều rất khinh thường.
Thiển Ly Du biết mấy vị tướng quân có chút bất mãn vì sự xuất hiện của y, nhưng y không lưu tâm, trên mặt không biểu lộ mảy may, chỉ nói một tiếng: “Chư vị tướng quân có lễ.” Liền yên lặng đứng bên Dạ Quân Hi, không hề mở miệng.
Hàn huyên một hồi xong, mấy tướng quân dẫn Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du đi tới nơi luyện binh, leo lên đài chỉ huy. Năm mươi vạn đại quân đã chỉnh đốn hoàn tất, vừa thấy thân ảnh huyền sắc cao lớn hiên ngang xuất hiện trên đài cao, liền lập tức quỳ xuống: “Tham kiến đế quân bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tiếng hô đó vượt khỏi sơn hà, uy chấn thiên địa, tức thì dường như toàn bộ đế đô đều chấn động, ngay cả nước sông Thanh Đô cũng nổi lên gợn sóng, kẻ khác vừa nghe liền biến sắc.
Dạ Quân Hi thấy thế không khỏi long tâm đại duyệt, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thực tâm hiếm thấy, quay đầu nhìn phía Đằng Mạc nói: “Đằng khanh, bắt đầu đi.”
Đằng Mạc lĩnh mệnh, giơ lên cờ lệnh trong tay, còn mấy vị tướng quân phía sau hắn liền nhảy từ đài chỉ huy xuống trong quân, buổi diễn luyện lập tức mở màn.
Nhìn quân sĩ mặc áo giáp xông tới chém giết, kỵ binh bộ binh luân phiên tiến công, tiếng hô rung trời, Thiển Ly Du dường như cảm thụ được máu và cát phả lên mặt, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia kính nể, y xiết chặt nắm tay dấu dưới tay áo.
Cảm thụ được sự kích động của thiếu niên đứng bên, Dạ Quân Hi quay đầu, đập vào mắt là sườn mặt hoàn mỹ của Thiển Ly Du, khóe môi khẽ nhếch, chiếc mũi thanh tú còn cả đôi mắt như hắc diệu thạch đang lóe ra tia sáng cùng với vệt chu sa mị hoặc nhân tâm… Dạ Quân Hi nhìn ái nhân, nhìn khí thế không thể kháng cự của năm mươi vạn đại quân phía dưới, trong lòng cũng có chút kích động.
Đằng Mạc giơ lên cờ lệnh biến hóa chỉ thị, bộ binh kỵ binh phía dưới lập tức lùi lại tựa như nước rút, mà bên bờ sông Thanh Đô đã được bày một loạt bia ngắm.
Trong đôi mắt sắc bén của Dạ Quân Hi xẹt qua một tia sáng, hơi cong lên khóe môi nói: “Du Nhi, thử nhìn vũ khí tấn công từ xa tiên tiến nhất của Lam Vũ.”
Còn chưa đợi Thiển Ly Du phục hồi tinh thần, một hàng cung thủ liền giơ lên thứ có hình dạng như nỏ, đứng cách bia ngắm hơn trăm mét, dưới cờ lệnh của Đằng Mạc, mưa tên đầy trời đồng loạt bay về phía bia ngắm.
“Ngũ thập thỉ liên nỗ?!” Thiển Ly Du không khỏi nhẹ giọng thán phục, Dạ Quân Hi cười gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia ngạo nghễ, Đằng Mạc đứng bên lại có chút ngoài ý muốn quay đầu liếc mắt nhìn thiếu niên nhỏ bé kia. (Ngũ thập thỉ liên nỗ: ý là nỏ năm mươi tên, bắn liên tục )
Mười năm trước khi Dạ Quân Hi đăng cơ, đế quốc Thụy Hoa từng mưu toan thừa dịp Dạ Quân Hi chưa tọa ổn đế vị, triều đình Lam Vũ còn đang náo động mà phát động chiến tranh, nhưng tại biên quan Đông Bắc và Đông Nam đều bị loại vũ khí tinh vi nhất thế gian này ngăn trở. Thụy Hoa công thành thất bại, từ đó tâm sinh kiêng kị đối với vị tân đế của Lam Vũ.
Đúng lúc Thiển Ly Du đang chăm chú quan sát ngũ thập thỉ liên nỗ, chuyện ngoài ý muốn liền xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Trong mưa tên khắp trời, có một mũi tên thông thường. Mà mũi tên này chính do tướng quân Lí Trình một thủ hạ đắc lực của Đại tướng quân Đằng Mạc, xen lẫn trong quân sĩ kéo cung mà bắn, gạt bỏ hàn quang bốn phía, mang theo tốc độ như sấm vang chớp giật bay thẳng về phía Thiển Ly Du.
“Bệ hạ!” Lí Trình không hổ là thủ hạ đắc lực nhất của Đằng Mạc, khi đại tướng quân Đằng Mạc phát hiện ra mũi tên đang bay vụt tới thì cũng đã quá muộn, tiến tới ngăn cản cũng là phí công, chỉ kịp hô lớn một tiếng rồi trơ mắt nhìn ánh hàn quang nhắm thẳng ngực Thiển Ly Du, xem lực đạo phá không bay tới của mũi tên, mắt thấy liền sắp xuyên qua ***g ngực yếu ớt của thiếu niên.
Đằng Mạc là người tận mắt thấy Dạ Quân Hi sủng ái thiếu niên này tới mức nào, nhất thời, cảm giác trầm thống lan khắp toàn thân, nhìn bộ dáng khiếp sợ cuồng nộ của đế quân bệ hạ, nỗi sợ hãi tập kích trái tim.
“Hừ~” Trong lúc hỗn loạn, một tiếng hừ lạnh toát ra từ miệng Thiển Ly Du, đôi mắt xinh đẹp nhìn mũi tên đang lao tới, Thiển Ly Du chỉ lui ra phía sau nửa bước, nghiêng người, nhẹ nhàng giơ tay, mũi tên đang lao thẳng về ngực y lập tức bị kẹp giữa hai ngón tay.
Tình cảnh kinh người này rơi vào trong mắt những ai có mặt, trên sa trường tề tụ năm mươi vạn người lập tức yên lặng tới mức tiếng một cây châm rơi xuống mặt đất đều có thể nghe rõ.
“Du Nhi…” Ngay khi mũi tên rơi vào trong tay, Dạ Quân Hi đã ôm Thiển Ly Du vào lòng. Nói về công phu, Dạ Quân Hi tất nhiên cao hơn Thiển Ly Du, mới vừa rồi hắn hoàn toàn có thể đỡ tên thay y, nhưng trong lúc nguy cấp, Thiển Ly Du lại ngăn cản hắn, tự mình ra tay cản lại hung khí muốn đoạt mệnh y.
Về phần nguyên nhân, Dạ Quân Hi tất nhiên biết rõ. Tại trong quân doanh, trong thế giới tôn thờ vũ lực của nam tính, thực lực chính là minh chứng tốt nhất.
Nhưng lo lắng và hoảng sợ là không tránh khỏi, Dạ Quân Hi kiểm tra tay Thiển Ly Du, đến khi xác định không tổn thương mảy may, mới thở phào nhẹ nhõm, trong ánh mắt nhìn thiếu niên tràn đầy vẻ không tán thành. Mà Thiển Ly Du lại hơi cong lên khóe môi, cầm mũi tên trong tay ném cho Đằng Mạc đang ngơ ngác đứng bên.
Dạ Quân Hi cũng nhìn phía Đằng Mạc, trong mắt tràn ngập cuồng nộ, chỉ vì đang ôm người trong lòng cho nên mới đè ép lửa giận, hắn lạnh lùng nói: “Đem Lí Trình dẫn tới gặp trẫm!”
Dạ Quân Hi vừa dứt lời, liền có một đại tướng mặc áo giáp, hướng đài cao quỳ một gối cao giọng nói: “Có mạt tướng.” Trong mắt không có một tia sợ hãi, chỉ là ánh mắt nhìn phía Thiển Ly Du đã có chút thay đổi so với sự khinh thường mời vừa rồi tại trước trướng chủ tướng, tầm mắt như đang quan sát đảo qua Thiển Ly Du.
“Lí Trình, ngươi có biết những gì ngươi vừa làm, đủ để trẫm giết ngươi?”
“Bệ hạ!….” Đằng Mạc nghe vậy lập tức kinh sợ kêu lên, muốn mở miệng biện hộ, nhưng ánh mắt băng lãnh xen lẫn sát ý của Dạ Quân Hi khiến hắn ngậm miệng, đành nhìn về phía thuộc cấp mà chính mình tâm đắc, trong lòng hối hận không thôi. Biết rõ Lí Trình tính cách xung động, vì sao vừa rồi chính mình không nhắc nhở vài câu.
“Mạt tướng mặc cho bệ hạ xử trí!” Lí Trình trái lại không hề sợ hãi, vẫn cao giọng đáp.
Hắn không quen nhìn bên cạnh đế quân bệ hạ mà hắn kính nể, trung thành có một “nam sủng” “dụ dỗ hoặc nhân” như vậy, nếu chỉ ở hậu cung thì thôi, nhưng đằng này ngay cả quân doanh cũng theo tới, bởi vậy hắn mới làm ra chuyện vừa rồi. Nếu có thể giết, liền giết, nếu có thể trốn, vậy mệnh y chưa tuyệt. Nhưng hành động của Thiển Ly Du, quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn. Chuyện tới nước này, hắn đã không có đường lui.
Nhưng Thiển Ly Du bỗng nhiên nói với Dạ Quân Hi: “Nghìn quân dễ được, một tướng khó cầu, giết tướng không phải là việc nên làm trước chiến tranh.”
Lời nói của Thiển Ly Du cũng vì Dạ Quân Hi, cũng vì mình. Thứ nhất, năm mươi vạn đại quân này chính là vì cuộc chiến sắp tới với Thụy Hoa. Lí Trình nhìn qua chính là dũng tướng trong quân, được quân sĩ kính trọng, nếu bây giờ vì hắn muốn ám sát y mà giết hắn, khó tránh khỏi khiến quân sĩ bất mãn. Mà đối với Thiển Ly Du, y giữ lại Lí Trình tất nhiên là vì còn có việc cần dùng…
Sớm biết ái nhân sẽ nói như vậy, ánh mắt Dạ Quân Hi hòa hoãn một chút, nhưng gương mặt vẫn lộ hàn ý: “Chẳng lẽ Du Nhi muốn buông tha cho người dám cả gan hạ độc thủ với ngươi?” Đối với hành động vừa rồi của Lí Trình, trong lòng Dạ Quân Hi đã nổi lên sát ý. Vì không để ái nhân mang danh “dụ dỗ hoặc chủ, sát hại trung lương”, hắn mới nhịn xuống.
Thiển Ly Du tiến lên một bước, vận khí, dùng thanh âm mềm nhẹ nhưng đủ để tất cả mọi người nghe thấy: “Chẳng qua Lí tướng quân cho rằng ta không có tư cách đứng ở nơi này. Đã vậy, hãy để ta cùng Lí tướng quân tỷ thí một phen. Nếu Lí tướng quân thắng, xin bệ hạ miễn tội cho hắn; nếu ta thắng vậy tử tội khả miễn, trừng phạt khó tha, liền giao cho Đằng tướng quân xử trí, thế nào?”
“Du Nhi…” Dạ Quân Hi hiển nhiên không tán thành, nhưng cũng biết nếu Thiển Ly Du đã quyết định chủ ý thì dù là hắn cũng không thể khuyên, đành truyền âm nhập mật nói, “Nếu bị thương, xem trẫm trừng phạt ngươi thế nào!”
Thiển Ly Du nghe vậy hơi cong lên khóe môi, trước mặt năm mươi vạn đại quân, y ngẩng đầu hôn lên đôi môi mân lại vì bất mãn của người kia. Ngay sau đó, trong lúc mọi người trợn mắt, cứng họng vì kinh ngạc, y phi thân nhảy xuống đài cao.
Thân ảnh màu tím trong tựa như thiên ngoại phi tiên, hoàn toàn không hợp với bầu không khí sa trường. Thân thể nhìn như yếu ớt cách biệt một trời với thân hình cao lớn vĩ ngạn như núi của Lí Trình. Nhưng, không còn ai dám nhìn y bằng ánh mắt khinh miệt.
“Lí tướng quân, thỉnh.” Khóe môi Thiển Ly Du mang cười.
Lí Trình liếc nhìn Dạ Quân Hi và Đằng Mạc trên đài cao, rốt cuộc chậm rãi đứng dậy: “Quốc sư đại nhân, thỉnh chỉ giáo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.