Chương 38: Chương 38
Thủy Thiên Nhất Sắc
03/10/2016
Lần thứ hai Thiển Ly Du mở mắt ra, trời cũng đã sáng. Ý thức còn mơ hồ không rõ, khiến y nhất thời không biết chính mình đang ở nơi nào. Toàn thân đau nhức mệt mỏi, giống như mỗi buổi sáng thức dậy khi còn bé, mới bắt đầu tập võ.
Ánh vào mắt không phải mạn trướng thanh sắc của Uyển Anh điện, mà là duy mạn (màn che) xích sắc (màu đỏ) u ám. Những sợi tơ bằng kim ngân cực mảnh thêu lên nền đỏ sậm hình ảnh ngũ trảo kim long cùng với những khối mây uốn lượn tượng trưng cho quyền khuynh thiên hạ, còn trên cẩm bị cùng màu lại được tô điểm bằng những mảng màu mực thật lớn thể hiện giang sơn gấm vóc của Lam Vũ đế quốc. Trong không khí tràn ngập một loại điềm hương (mùi hương ngọt ngào) không biết tên cùng với khí tức Thanh Mộc đang hương không hề xa lạ.
Sự kiều diễm trong dục trì, âm thanh binh khí va chạm, cuộc tranh đấu sát khí bừng bừng, cây ngân châm lóe ra ánh sáng màu xanh cùng với sự mệt mỏi vô lực mà nó mang tới……..Ký ức của đêm qua rốt cuộc dần dần hiện lên. Thiển Ly Du nhớ ra sau đó Dạ Quân Hi tựa hồ đã truyền toàn bộ ngự y trong thái y viện tới, còn sai người đem năm gốc Dịch tư thảo cất kỹ trong khố phòng ra giải độc cho y…….
Nhắm mắt lại, trong đầu Thiển Ly Du bỗng nhiên xẹt qua dung nhan khuynh thế của chủ nhân chiếc long sàng này, cùng với tình tự không thể hiểu rõ lóe lên trong đôi mắt phượng thâm thúy mà đêm qua trước khi mê man đi y đã nhìn thấy.
Kiếp trước kiếp này đã hơn bốn mươi năm, Thiển Ly Du tự nhận mình đã trải qua đủ loại thăng trầm của nhân thế. Thiện lương, tà ác, gian trá, âm mưu, tràn ngập dục niệm, thậm chí có cả không muốn tranh dành với thế gian…… Không có loại người nào, không có loại ánh mắt nào y chưa từng thấy. Nhưng duy chỉ có ánh mắt của Dạ Quân Hi đêm qua, y lại cảm thấy xa lạ không gì sánh được, chưa từng nhìn thấy – có vui vẻ, có sát ý sau khi trừng phạt xong, rồi lại tràn ngập thần sắc có thể coi là lo lắng và đau lòng, tựa như thất tình lục dục trong thế gian đều hội tụ vào đôi mắt phượng vốn bí hiểm nhìn không ra hỉ nộ kia, rối ren, phúức tạp khiến người chịu đựng ánh mắt đó cảm thấy lo sợ bất an.
May mà, người nọ hình như không ở trong tẩm cung, nhìn sắc trời bên ngoài, có lẽ là đang vào triều. Bằng không…….
Thiển Ly Du hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy chính mình đã nảy sinh e sợ đối với nam nhân là Lam Vũ đế quân kia không biết bao nhiêu lần, sợ phải thấy đôi mắt phượng làm y hoảng hốt không thôi kia. Thiển Ly Du nhịn không được khẽ thở dài – cũng không biết là làm sao vậy………..
Im lặng nằm một lát, tâm tư phức tạp cũng dần dần trở nên rõ ràng. Thiển Ly Du thu liễm lại suy nghĩ, không muốn tiếp tục bận tâm về những chuyện liên quan tới nam nhân kia, y đem tình tự khó hiểu này chôn vào đáy lòng. Không vội vã gội người tới, y thử đề khí vận công, rồi sung sướng phát hiện Dịch tư đã giải, thân thể cũng không tổn thương chút nào. Chỉ là còn chút dư độc (độc tố còn sót lại) chưa thanh (sạch), cho nên toàn thân mới vô lực như vậy.
Ngoài trướng truyền đến bước chân, Thiển Ly Du nghe ra đó à Thanh Nguyệt thiếp thân thị nữ của y. Sau một khắc, liền thấy vành mắt nàng đỏ hồng, nha đầu không biết đã khóc bao lâu này nhẹ nhàng kéo lên mạn trướng, ngay sau đó nhẹ giọng kinh hô: “Chủ tử, ngài tỉnh!”
Nàng kêu lên liền lập tức kinh động Tô Thụy đứng bên ngoài, nữ tử trầm ổn hơn Thanh Nguyệt không ít kia vội vã đưa tới ngự y đã canh giữ cả đêm ở Thương Kình cung, kiểm tra cho Thiển Ly Du.
“Thật đáng mừng, Dịch tư thảo kia quả thật hữu dụng. Độc của Dịch tư trong cơ thể Thượng quân, đã giải được gần hết. Chỉ cần uống một thang nữa, liền có thể tranh trừ dư độc.”
Nghe ngự y nói như vậy, Thanh Nguyệt kích động gật đầu liên tục, nghẹn ngào nói: “Làm phiền ngự y.” Ngự y kia luôn miệng nói “không dám”, sau đó liền khom người rời khỏi tẩm cung, có lẽ là đi sắc dược.
“Chủ tử………Ngài làm ta sợ muốn chết!” Thanh Nguyệt quỵ tọa (ngồi xổm) ở bên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của Thiển Ly Du, có chút oán giận nói, “Từ khi tiến cung, ngài lúc thì thụ thương, lúc thì trúng độc………..Nếu ngài thực sự xảy ra chuyện gì, ta………..Ta…………” Nói đến đây liền không nói được nữa, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Từ khi Thiển Ly Du sinh ra liền làm bạn với thiếu niên mang danh chủ tử nhưng thật ra lại là đệ đệ này, trong vài chục năm nhân sinh của Thanh Nguyệt ngoại trừ Thiển Ly Du nàng cũng chưa từng chăm sóc bất kỳ ai.
“Thanh Nguyệt đừng khóc, không phải là ta vẫn không có chuyện gì sao……….” Thiển Ly Du mỉm cười nói, chống tay gượng dậy. Tuy rằng đang khóc, Thanh Nguyệt thấy thế cũng nhanh tay nhanh mắt lấy một cái chẩm đầu (gối đầu) lót vào sau lưng y, đỡ y ngồi dậy, trong miệng vẫn không quên oán giận, “Còn nói không có việc gì, ngài xem sắc mặt ngài………….Trắng như tờ giấy. Lần này, không biết cần bao lâu để điều dưỡng thân thể……….”
Thiển Ly Du còn chưa trả lời, Tô Thụy tiễn ngự y xong, trở lại tẩm cung nghe vậy liền mở miệng nhẹ giọng nói: “Thanh Nguyệt, ngươi đừng oán giận Thượng quân nữa. Phải để hắn hảo hảo nghỉ ngơi mới đúng.”
Thanh Nguyệt quả nhiên ngậm miệng lại, chỉ vươn tay kéo kéo góc chăn cho Thiển Ly Du. Có lẽ hành động đêm qua của Dạ Quân Hi khiến nàng có hảo cảm, cho nên đối với Tô Thụy – “nanh vuốt của Dạ Quân Hi” này nàng cũng không cảm thấy chán ghét như trước.
“Thượng quân có lẽ cũng đói bụng. Lát nữa còn phải uống dược, ngài uống trước chút cháo lót dạ. Nếu bệ hạ trở về thấy sắc mặt ngài còn tái nhợt như vậy, nhất định sẽ tức giận.” Tô Thụy vừa nói, vừa tự tay múc một chén chào nhỏ từ trong bình gốm mà cung nga đứng sau nàng đang bưng, rồi đưa cho Thanh Nguyệt đang ngồi trước giường.
Thiển Ly Du cũng không chối từ, miệng nhỏ ăn cháo, nghe Tô Thụy nói tới hai chữ “bệ hạ”, liền vô thức nhíu mày, lại nghe Tô Thụy tiếp tục nói, “Đêm qua thật sự cũng khiến bệ hạ sợ hãi. Trông coi ngài một đêm không ngủ, mới vừa rồi mới bất đắc dĩ đi vào triều. Nếu không có Lâm đại nhân khuyên nhủ, có lẽ còn muốn miễn triều một hôm.”
Nghe được lời này, Thiển Ly Du cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Tính tình Dạ Quân Hi tuy rằng cuồng ngạo, ngang ngạnh, nhưng thân là đế vương cũng là một trong những minh quân được ca tụng nhất trong lịch sử Lam Vũ, hôm nay lại vì một tên Thượng quân không hề quan trọng mà suýt chút nữa miễn triều? Thiển Ly Du nhịn không được hơi nhíu mày lại. Nam nhân kia, rốt cuộc đang mang tâm tư gì đối với y…….
Ăn xong bát cháo mà không hề cảm thấy mùi vị. Tô Thụy liền bưng lên một bát dược thủy được nấu bằng Dịch tư thảo. Cũng không đắng chát như khi uống dược chữa thương, dược thủy lần này trong suốt, còn tỏa ra điềm hương nhè nhẹ. Nếu không tự mình trải qua, Thiển Ly Du cũng khó tin tưởng rằng, mùi vị ngọt ngào như thế lại có thể chế thành kịch độc hung ác tới như vậy…….
Nghĩ tới đây, Thiển Ly Du hơi nhíu mày, trong lòng có chút cảm giác quái dị – tuy nói cũng không phải độc dược không có thuốc giải, nhưng Thanh Sương và Minh không cần phải dùng tới loại độc nguy hiểm như vậy, huống chi Dịch tư là độc dược của Triều quốc, như vậy, còn dính dáng tới quốc gia khác……..Thiển Ly Du hồi tưởng lại thân thủ quỷ dị của đám hắc y nhân tối qua, trong đôi mắt hắc diệu thạch hiện lên một tia âm trầm.
“Sắc mặt sao lại như thế, lại muốn tính toán ai sao?” Nam nhân bỗng nhiên xuất hiện trong tẩm cungg khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ. Tô Thụy cùng đám cung nga vội vàng hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”
Thiển Ly Du ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nam nhân mặc một bộ triều phục rất cầu kỳ, khóe môi mang theo một nụ cười tà tứ, đi thẳng về phía chính mình.
Không hiểu sao Thiển Ly Du có chút co quắp, theo bản năng muốn xê dịch vào trong, nhưng ánh mắt vẫn vô thức nhìn chăm chú vào người đang đến gần từng bước kia. Đợi cho tới khi Dạ Quân Hi đứng lại trước giường, Thiển Ly Du mới phát hiện, trong đôi mắt phương thâm thúy tuyệt đẹp kia có chút tơ máu, thần sắc tà tứ không che lấp được sự tiều tụy vì một đêm chưa ngủ.
Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, cho tới tận khi ánh mắt sáng quắc của nam nhân kia khiến Thiển Ly Du đột nhiên cảm thấy tim đập gia tốc, phải quay đầu đi nơi khác, lúc này Dạ Quân Hi mới cười khẽ một tiếng, kéo lên áo choàng và vạt áo, ngồi xuống bên long sàng. Mà Tô Thụy đứng bên đã sớm kéo Thanh Nguyệt cùng một đám cung nhân ly khai tẩm cung, lưu lại không gian cho hai vị chủ tử.
“Vì sao không nói lời nào? Thân thể đã khỏe chưa?” Nhíu mày, nhìn Thiển Ly Du đột nhiên trầm mặc khác với trước kia, Dạ Quân Hi dường như đã thành thói quen, hắn nắm lấy bàn tay thon dài của thiếu niên ngắm nghía. Nhớ tới sự lạnh lẽo của bàn tay này vào đêm qua, mắt phượng lập tức u ám.
“Nghe nói bệ hạ đem Dịch tư thảo cất kỹ từ lâu ra giải độc cho Ly Du, Ly Du sao dám không khỏe được?” Không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Dạ Quân Hi, cho dù trong lòng vẫn cảm thấy không yên, Thiển Ly Du vẫn bức bách chính mình quay đầu lại nhìn thẳng đối phương.
Lời nói khiêu khích vô cùng rõ ràng của Thiển Ly Du khiến Dạ Quân Hi vốn đang nén lại cả bụng tức giận lập tức vỡ ra, hắn nộ cực phản tiếu (quá giận dữ nhưng lại nở nụ cười), vươn tay không chút lưu tình nắm lấy cằm Thiển Ly Du giơ lên. Cho đến khi thiếu niên nhăn mày lại vì đau đớn mới thả lỏng lực đạo trên tay, lạnh lùng nói: “Trẫm không phế đi võ công của ngươi là vì thương tiếc cơ thể ngươi quá yếu ớt, sợ ngươi không có khả năng bảo vệ chính mình, chứ không phải cho ngươi giữ lại nội lực để dùng nó tổn thương chính mình. Thông minh như ngươi, ngoại trừ làm chính mình bị thương, chẳng lẽ không nghĩ ra biện pháp gì khác để phản kháng trẫm sao?”
Cằm dưới đau đớn như bị gỡ xương cốt ra, nhưng có đau hơn thế nữa cũng không thể khiến y ngạc nhiên bằng thâm ý trong lời nói của Dạ Quân Hi. Hắn cư nhiên biết…………? Biết y cố tình thương tổn chính mình?
Nhìn ra sự ngoài ý muốn của Thiển Ly Du, Dạ Quân Hi lạnh lùng cười: “Lúc đầu trẫm đích xác không biết, nhưng với công phu của ngươi, cư nhiên ngay cả một cây ngân châm nho nhỏ đều tránh không được, chẳng lẽ không phải quá buồn cười sao? Ngoại trừ là ngươi cố ý, trẫm không tìm ra lý do gì khác.” Cứ nghĩ tới đêm qua chính mình đã tức giận, kinh hoảng đến thế nào khi phát hiện người này bị trúng độc châm, Dạ Quân Hi lại nhịn không được nheo lại mắt phượng, oán giận nhìn chằm chằm thiếu niên vẫn đạm nhiên tới mức gần như vô tâm không phế này.
Khi Thiển Ly Du cảm thấy cằm dưới đau đến chết lặng, không còn cảm giác, Dạ Quân Hi mới hừ lạnh một tiếng, buông tay, sao đó âm trầm trừng mắt nhìn y, rồi đứng dậy ly khai. Sự lo lắng và lửa giận trong lòng khiến Dạ Quân Hi nghĩ nếu chính mình còn tiếp tục nhìn Thiển Ly Du sẽ không thể khắc chế rồi làm tổn thương y, vậy thì không bằng không nhìn thấy.
Có chút ngơ ngác nhìn theo bóng lưng rời đi của nam nhân, trong đôi mắt hắc diệu thạch hiện lên một tình tự khó có thể nói rõ. Cúi đầu, nhìn bàn tay còn vương lại độ ấm của đối phương, Thiển Ly Du cảm thấy trong đáy lòng vô cùng hoang mang. Nếu đã biết y cố ý thương tổn chính mình, vậy vì sao còn khẩn trương, không tiếc lấy ra thảo dược trân quý giải độc cho y………
Ở ngoài điện, cung tiễn Dạ Quân Hi nhìn qua có vẻ đang tức giận xong, Thanh Nguyệt vội vội vàng vàng đi vào tẩm cung kiểm tra tình huống của chủ tử, lại thấy chủ tử đang ngơ ngác ngồi ở đầu giường, chẳng biết nghĩ cái gì tới thất thần.
“Chủ tử………?”
“…………Thanh Nguyệt.” Ngẩng đầu liếc nhìn thị nữ của chính mình, tình tự phức tạp khiến Thiển Ly Du cảm thấy đau đầu, “Lui xuống dưới đi, ta nghỉ ngơi thêm một chút là được. Đừng để người khác tiến đến quấy rối.”
“………….Vâng.” Nhìn Thiển Ly Du nằm xuống, nhắm hai mắt lại, Thanh Nguyệt lúc này mới mang theo thần sắc lo lắng, buông xuống mạn trướng đỏ sậm, che khuất bóng người mỏng manh trên giường, hy vọng chủ tử hảo hảo nghỉ ngơi.
Nhưng ngay khi cửa cung đóng lại không lâu, hai tròng mắt vốn đóng chặt của người nằm trên giường lại bỗng nhiên mở ra, trong đó không có một tia mệt mỏi, ngược lại còn lóe ra tia sáng chói mắt.
Ngoài cung đang có người chờ y tìm vật cứu mạng, Thiển Ly Du không hề quên, cố gắng đè xuống tất cả những cảm xúc do dự và hoang mang đối với nam nhân kia.
Mấy lần thăm dò đế cung không được, thậm chí khi xông vào Thương Kình cung còn bị nội thương, ngay khi y đang thấp thỏm chờ đợi yến tiệc tổ chức cho sứ thần các nước phụ thuộc trên thuyền hoa của hoàng gia ở sông Thanh Đô, chỉ mong lúc đó có thể nhân khi hỗn loạn mà chạy trốn.
Nhưng có một câu nói “đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (đi tìm khắp nơi tới hỏng cả giày, nhưng khi vô tình tìm được lại không tốn công sức), lúc này, y không phải đã vô tình vào được Thương Kình cung sao?
Trong đôi mắt hắc diệu thạch hiện lên một tia sáng tươi đẹp, Thiển Ly Du lặng yên không gây tiếng động, xốc lên cẩm bị, khoác áo đứng dậy………..
Ánh vào mắt không phải mạn trướng thanh sắc của Uyển Anh điện, mà là duy mạn (màn che) xích sắc (màu đỏ) u ám. Những sợi tơ bằng kim ngân cực mảnh thêu lên nền đỏ sậm hình ảnh ngũ trảo kim long cùng với những khối mây uốn lượn tượng trưng cho quyền khuynh thiên hạ, còn trên cẩm bị cùng màu lại được tô điểm bằng những mảng màu mực thật lớn thể hiện giang sơn gấm vóc của Lam Vũ đế quốc. Trong không khí tràn ngập một loại điềm hương (mùi hương ngọt ngào) không biết tên cùng với khí tức Thanh Mộc đang hương không hề xa lạ.
Sự kiều diễm trong dục trì, âm thanh binh khí va chạm, cuộc tranh đấu sát khí bừng bừng, cây ngân châm lóe ra ánh sáng màu xanh cùng với sự mệt mỏi vô lực mà nó mang tới……..Ký ức của đêm qua rốt cuộc dần dần hiện lên. Thiển Ly Du nhớ ra sau đó Dạ Quân Hi tựa hồ đã truyền toàn bộ ngự y trong thái y viện tới, còn sai người đem năm gốc Dịch tư thảo cất kỹ trong khố phòng ra giải độc cho y…….
Nhắm mắt lại, trong đầu Thiển Ly Du bỗng nhiên xẹt qua dung nhan khuynh thế của chủ nhân chiếc long sàng này, cùng với tình tự không thể hiểu rõ lóe lên trong đôi mắt phượng thâm thúy mà đêm qua trước khi mê man đi y đã nhìn thấy.
Kiếp trước kiếp này đã hơn bốn mươi năm, Thiển Ly Du tự nhận mình đã trải qua đủ loại thăng trầm của nhân thế. Thiện lương, tà ác, gian trá, âm mưu, tràn ngập dục niệm, thậm chí có cả không muốn tranh dành với thế gian…… Không có loại người nào, không có loại ánh mắt nào y chưa từng thấy. Nhưng duy chỉ có ánh mắt của Dạ Quân Hi đêm qua, y lại cảm thấy xa lạ không gì sánh được, chưa từng nhìn thấy – có vui vẻ, có sát ý sau khi trừng phạt xong, rồi lại tràn ngập thần sắc có thể coi là lo lắng và đau lòng, tựa như thất tình lục dục trong thế gian đều hội tụ vào đôi mắt phượng vốn bí hiểm nhìn không ra hỉ nộ kia, rối ren, phúức tạp khiến người chịu đựng ánh mắt đó cảm thấy lo sợ bất an.
May mà, người nọ hình như không ở trong tẩm cung, nhìn sắc trời bên ngoài, có lẽ là đang vào triều. Bằng không…….
Thiển Ly Du hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy chính mình đã nảy sinh e sợ đối với nam nhân là Lam Vũ đế quân kia không biết bao nhiêu lần, sợ phải thấy đôi mắt phượng làm y hoảng hốt không thôi kia. Thiển Ly Du nhịn không được khẽ thở dài – cũng không biết là làm sao vậy………..
Im lặng nằm một lát, tâm tư phức tạp cũng dần dần trở nên rõ ràng. Thiển Ly Du thu liễm lại suy nghĩ, không muốn tiếp tục bận tâm về những chuyện liên quan tới nam nhân kia, y đem tình tự khó hiểu này chôn vào đáy lòng. Không vội vã gội người tới, y thử đề khí vận công, rồi sung sướng phát hiện Dịch tư đã giải, thân thể cũng không tổn thương chút nào. Chỉ là còn chút dư độc (độc tố còn sót lại) chưa thanh (sạch), cho nên toàn thân mới vô lực như vậy.
Ngoài trướng truyền đến bước chân, Thiển Ly Du nghe ra đó à Thanh Nguyệt thiếp thân thị nữ của y. Sau một khắc, liền thấy vành mắt nàng đỏ hồng, nha đầu không biết đã khóc bao lâu này nhẹ nhàng kéo lên mạn trướng, ngay sau đó nhẹ giọng kinh hô: “Chủ tử, ngài tỉnh!”
Nàng kêu lên liền lập tức kinh động Tô Thụy đứng bên ngoài, nữ tử trầm ổn hơn Thanh Nguyệt không ít kia vội vã đưa tới ngự y đã canh giữ cả đêm ở Thương Kình cung, kiểm tra cho Thiển Ly Du.
“Thật đáng mừng, Dịch tư thảo kia quả thật hữu dụng. Độc của Dịch tư trong cơ thể Thượng quân, đã giải được gần hết. Chỉ cần uống một thang nữa, liền có thể tranh trừ dư độc.”
Nghe ngự y nói như vậy, Thanh Nguyệt kích động gật đầu liên tục, nghẹn ngào nói: “Làm phiền ngự y.” Ngự y kia luôn miệng nói “không dám”, sau đó liền khom người rời khỏi tẩm cung, có lẽ là đi sắc dược.
“Chủ tử………Ngài làm ta sợ muốn chết!” Thanh Nguyệt quỵ tọa (ngồi xổm) ở bên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của Thiển Ly Du, có chút oán giận nói, “Từ khi tiến cung, ngài lúc thì thụ thương, lúc thì trúng độc………..Nếu ngài thực sự xảy ra chuyện gì, ta………..Ta…………” Nói đến đây liền không nói được nữa, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Từ khi Thiển Ly Du sinh ra liền làm bạn với thiếu niên mang danh chủ tử nhưng thật ra lại là đệ đệ này, trong vài chục năm nhân sinh của Thanh Nguyệt ngoại trừ Thiển Ly Du nàng cũng chưa từng chăm sóc bất kỳ ai.
“Thanh Nguyệt đừng khóc, không phải là ta vẫn không có chuyện gì sao……….” Thiển Ly Du mỉm cười nói, chống tay gượng dậy. Tuy rằng đang khóc, Thanh Nguyệt thấy thế cũng nhanh tay nhanh mắt lấy một cái chẩm đầu (gối đầu) lót vào sau lưng y, đỡ y ngồi dậy, trong miệng vẫn không quên oán giận, “Còn nói không có việc gì, ngài xem sắc mặt ngài………….Trắng như tờ giấy. Lần này, không biết cần bao lâu để điều dưỡng thân thể……….”
Thiển Ly Du còn chưa trả lời, Tô Thụy tiễn ngự y xong, trở lại tẩm cung nghe vậy liền mở miệng nhẹ giọng nói: “Thanh Nguyệt, ngươi đừng oán giận Thượng quân nữa. Phải để hắn hảo hảo nghỉ ngơi mới đúng.”
Thanh Nguyệt quả nhiên ngậm miệng lại, chỉ vươn tay kéo kéo góc chăn cho Thiển Ly Du. Có lẽ hành động đêm qua của Dạ Quân Hi khiến nàng có hảo cảm, cho nên đối với Tô Thụy – “nanh vuốt của Dạ Quân Hi” này nàng cũng không cảm thấy chán ghét như trước.
“Thượng quân có lẽ cũng đói bụng. Lát nữa còn phải uống dược, ngài uống trước chút cháo lót dạ. Nếu bệ hạ trở về thấy sắc mặt ngài còn tái nhợt như vậy, nhất định sẽ tức giận.” Tô Thụy vừa nói, vừa tự tay múc một chén chào nhỏ từ trong bình gốm mà cung nga đứng sau nàng đang bưng, rồi đưa cho Thanh Nguyệt đang ngồi trước giường.
Thiển Ly Du cũng không chối từ, miệng nhỏ ăn cháo, nghe Tô Thụy nói tới hai chữ “bệ hạ”, liền vô thức nhíu mày, lại nghe Tô Thụy tiếp tục nói, “Đêm qua thật sự cũng khiến bệ hạ sợ hãi. Trông coi ngài một đêm không ngủ, mới vừa rồi mới bất đắc dĩ đi vào triều. Nếu không có Lâm đại nhân khuyên nhủ, có lẽ còn muốn miễn triều một hôm.”
Nghe được lời này, Thiển Ly Du cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Tính tình Dạ Quân Hi tuy rằng cuồng ngạo, ngang ngạnh, nhưng thân là đế vương cũng là một trong những minh quân được ca tụng nhất trong lịch sử Lam Vũ, hôm nay lại vì một tên Thượng quân không hề quan trọng mà suýt chút nữa miễn triều? Thiển Ly Du nhịn không được hơi nhíu mày lại. Nam nhân kia, rốt cuộc đang mang tâm tư gì đối với y…….
Ăn xong bát cháo mà không hề cảm thấy mùi vị. Tô Thụy liền bưng lên một bát dược thủy được nấu bằng Dịch tư thảo. Cũng không đắng chát như khi uống dược chữa thương, dược thủy lần này trong suốt, còn tỏa ra điềm hương nhè nhẹ. Nếu không tự mình trải qua, Thiển Ly Du cũng khó tin tưởng rằng, mùi vị ngọt ngào như thế lại có thể chế thành kịch độc hung ác tới như vậy…….
Nghĩ tới đây, Thiển Ly Du hơi nhíu mày, trong lòng có chút cảm giác quái dị – tuy nói cũng không phải độc dược không có thuốc giải, nhưng Thanh Sương và Minh không cần phải dùng tới loại độc nguy hiểm như vậy, huống chi Dịch tư là độc dược của Triều quốc, như vậy, còn dính dáng tới quốc gia khác……..Thiển Ly Du hồi tưởng lại thân thủ quỷ dị của đám hắc y nhân tối qua, trong đôi mắt hắc diệu thạch hiện lên một tia âm trầm.
“Sắc mặt sao lại như thế, lại muốn tính toán ai sao?” Nam nhân bỗng nhiên xuất hiện trong tẩm cungg khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ. Tô Thụy cùng đám cung nga vội vàng hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”
Thiển Ly Du ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nam nhân mặc một bộ triều phục rất cầu kỳ, khóe môi mang theo một nụ cười tà tứ, đi thẳng về phía chính mình.
Không hiểu sao Thiển Ly Du có chút co quắp, theo bản năng muốn xê dịch vào trong, nhưng ánh mắt vẫn vô thức nhìn chăm chú vào người đang đến gần từng bước kia. Đợi cho tới khi Dạ Quân Hi đứng lại trước giường, Thiển Ly Du mới phát hiện, trong đôi mắt phương thâm thúy tuyệt đẹp kia có chút tơ máu, thần sắc tà tứ không che lấp được sự tiều tụy vì một đêm chưa ngủ.
Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, cho tới tận khi ánh mắt sáng quắc của nam nhân kia khiến Thiển Ly Du đột nhiên cảm thấy tim đập gia tốc, phải quay đầu đi nơi khác, lúc này Dạ Quân Hi mới cười khẽ một tiếng, kéo lên áo choàng và vạt áo, ngồi xuống bên long sàng. Mà Tô Thụy đứng bên đã sớm kéo Thanh Nguyệt cùng một đám cung nhân ly khai tẩm cung, lưu lại không gian cho hai vị chủ tử.
“Vì sao không nói lời nào? Thân thể đã khỏe chưa?” Nhíu mày, nhìn Thiển Ly Du đột nhiên trầm mặc khác với trước kia, Dạ Quân Hi dường như đã thành thói quen, hắn nắm lấy bàn tay thon dài của thiếu niên ngắm nghía. Nhớ tới sự lạnh lẽo của bàn tay này vào đêm qua, mắt phượng lập tức u ám.
“Nghe nói bệ hạ đem Dịch tư thảo cất kỹ từ lâu ra giải độc cho Ly Du, Ly Du sao dám không khỏe được?” Không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Dạ Quân Hi, cho dù trong lòng vẫn cảm thấy không yên, Thiển Ly Du vẫn bức bách chính mình quay đầu lại nhìn thẳng đối phương.
Lời nói khiêu khích vô cùng rõ ràng của Thiển Ly Du khiến Dạ Quân Hi vốn đang nén lại cả bụng tức giận lập tức vỡ ra, hắn nộ cực phản tiếu (quá giận dữ nhưng lại nở nụ cười), vươn tay không chút lưu tình nắm lấy cằm Thiển Ly Du giơ lên. Cho đến khi thiếu niên nhăn mày lại vì đau đớn mới thả lỏng lực đạo trên tay, lạnh lùng nói: “Trẫm không phế đi võ công của ngươi là vì thương tiếc cơ thể ngươi quá yếu ớt, sợ ngươi không có khả năng bảo vệ chính mình, chứ không phải cho ngươi giữ lại nội lực để dùng nó tổn thương chính mình. Thông minh như ngươi, ngoại trừ làm chính mình bị thương, chẳng lẽ không nghĩ ra biện pháp gì khác để phản kháng trẫm sao?”
Cằm dưới đau đớn như bị gỡ xương cốt ra, nhưng có đau hơn thế nữa cũng không thể khiến y ngạc nhiên bằng thâm ý trong lời nói của Dạ Quân Hi. Hắn cư nhiên biết…………? Biết y cố tình thương tổn chính mình?
Nhìn ra sự ngoài ý muốn của Thiển Ly Du, Dạ Quân Hi lạnh lùng cười: “Lúc đầu trẫm đích xác không biết, nhưng với công phu của ngươi, cư nhiên ngay cả một cây ngân châm nho nhỏ đều tránh không được, chẳng lẽ không phải quá buồn cười sao? Ngoại trừ là ngươi cố ý, trẫm không tìm ra lý do gì khác.” Cứ nghĩ tới đêm qua chính mình đã tức giận, kinh hoảng đến thế nào khi phát hiện người này bị trúng độc châm, Dạ Quân Hi lại nhịn không được nheo lại mắt phượng, oán giận nhìn chằm chằm thiếu niên vẫn đạm nhiên tới mức gần như vô tâm không phế này.
Khi Thiển Ly Du cảm thấy cằm dưới đau đến chết lặng, không còn cảm giác, Dạ Quân Hi mới hừ lạnh một tiếng, buông tay, sao đó âm trầm trừng mắt nhìn y, rồi đứng dậy ly khai. Sự lo lắng và lửa giận trong lòng khiến Dạ Quân Hi nghĩ nếu chính mình còn tiếp tục nhìn Thiển Ly Du sẽ không thể khắc chế rồi làm tổn thương y, vậy thì không bằng không nhìn thấy.
Có chút ngơ ngác nhìn theo bóng lưng rời đi của nam nhân, trong đôi mắt hắc diệu thạch hiện lên một tình tự khó có thể nói rõ. Cúi đầu, nhìn bàn tay còn vương lại độ ấm của đối phương, Thiển Ly Du cảm thấy trong đáy lòng vô cùng hoang mang. Nếu đã biết y cố ý thương tổn chính mình, vậy vì sao còn khẩn trương, không tiếc lấy ra thảo dược trân quý giải độc cho y………
Ở ngoài điện, cung tiễn Dạ Quân Hi nhìn qua có vẻ đang tức giận xong, Thanh Nguyệt vội vội vàng vàng đi vào tẩm cung kiểm tra tình huống của chủ tử, lại thấy chủ tử đang ngơ ngác ngồi ở đầu giường, chẳng biết nghĩ cái gì tới thất thần.
“Chủ tử………?”
“…………Thanh Nguyệt.” Ngẩng đầu liếc nhìn thị nữ của chính mình, tình tự phức tạp khiến Thiển Ly Du cảm thấy đau đầu, “Lui xuống dưới đi, ta nghỉ ngơi thêm một chút là được. Đừng để người khác tiến đến quấy rối.”
“………….Vâng.” Nhìn Thiển Ly Du nằm xuống, nhắm hai mắt lại, Thanh Nguyệt lúc này mới mang theo thần sắc lo lắng, buông xuống mạn trướng đỏ sậm, che khuất bóng người mỏng manh trên giường, hy vọng chủ tử hảo hảo nghỉ ngơi.
Nhưng ngay khi cửa cung đóng lại không lâu, hai tròng mắt vốn đóng chặt của người nằm trên giường lại bỗng nhiên mở ra, trong đó không có một tia mệt mỏi, ngược lại còn lóe ra tia sáng chói mắt.
Ngoài cung đang có người chờ y tìm vật cứu mạng, Thiển Ly Du không hề quên, cố gắng đè xuống tất cả những cảm xúc do dự và hoang mang đối với nam nhân kia.
Mấy lần thăm dò đế cung không được, thậm chí khi xông vào Thương Kình cung còn bị nội thương, ngay khi y đang thấp thỏm chờ đợi yến tiệc tổ chức cho sứ thần các nước phụ thuộc trên thuyền hoa của hoàng gia ở sông Thanh Đô, chỉ mong lúc đó có thể nhân khi hỗn loạn mà chạy trốn.
Nhưng có một câu nói “đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (đi tìm khắp nơi tới hỏng cả giày, nhưng khi vô tình tìm được lại không tốn công sức), lúc này, y không phải đã vô tình vào được Thương Kình cung sao?
Trong đôi mắt hắc diệu thạch hiện lên một tia sáng tươi đẹp, Thiển Ly Du lặng yên không gây tiếng động, xốc lên cẩm bị, khoác áo đứng dậy………..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.