Chương 17: Song Sát
Nhĩ Đông Thuỷ Thọ
08/07/2022
Phản ứng của người này nằm trong dự liệu của Monroe, vị Ám Dạ No.1 này khẽ mỉm cười một chút. Đang định hỏi tiếp, thân thể đột nhiên giật mình một chút, sau đó quay đầu lại hướng về phía A Sai quỷ dị cười một tiếng.
Trong lúc A Sa còn đang không hiểu được, thân thể Monroe đã đột nhiên lui về phía sau một bước. Cùng lúc đó, từ phương hướng cửa chính truyền đến một trận tiếng động cực kỳ khó phát hiện, sau đó cửa phòng bị người ta từ bên ngoài đẩy mạnh ra, một nam nhân da trắng cao lớn, tay cầm một khẩu súng lục lắp bộ phận giảm thanh, lắc mình đi vào, chính là người nước ngoài đi cùng với nam nhân dùng châm độc A Sai nhìn thấy ở đại sảnh khách sạn.
Từ lúc bên ngoài cửa phát ra tiếng động, A Sai đã phát hiện không ổn. Hắn một bên lắc mình trốn ở phía sau người nọ, một bên dùng ánh mắt quét một vòng bên người, ngoại trừ gạt tàn thủy tinh trên bàn trà ra, không có thứ gì có thể tiện tay lấy được. Bất quá đây cũng là món đồ vừa nãy mới sử dụng, A Sai một lần nữa đưa tay nắm gạt tàn trong tay. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy khẩu súng lục trong tay người đàn ông kia, trái tim A Sai chìm xuống.
Trong lúc điện quang hỏa thạch, A Sai không kịp suy nghĩ nhiều, giơ gạt tàn trong tay ném về phía đầu của tay súng. Người này trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhìn thấy một thứ sáng sủa đập vào đầu mình, lập tức nâng họng súng lên cao tầm 20cm, sau hai tiếng trầm đục liên tục vang lên, gạt tàn đang bay lên giữa không trung vỡ thành vô số mảnh nhỏ, rơi vãi khắp nơi.
Ngay khi người này chuẩn bị giải quyết A Sai, đột nhiên nhìn thấy một vật thể màu đen nhánh thật lớn đang bay về phía mình. Theo bản năng, hắn lại định tiếp tục nổ súng thì đột nhiên nghe thấy vật thể bay tới gân cổ hô to: "Là tôi...". Người bay tới lại là người đàn ông đang bị trói vào ghế.
Sau khi Lâm Sai ném gạt tàn ra ngoài, cũng mạnh mẽ nâng người bạn đang bị cột cùng với cái ghế kia lên, ném về phía người cầm súng.
Sau khi thấy rõ người kia là người liên lạc của mình, tay súng vội vàng né tránh. Cũng không kịp thay hắn cởi trói, mà chuyển họng súng, định đối phó A Sai. Lúc này, một bóng người đã nương theo người liên lạc, xuất hiện trước mặt người cầm súng, chính là A Sai hắn đang định đối phó.
Ngay khi A Sai ném người liên lạc ra ngoài, đã đứng dậy lao về phía tay súng. Thừa dịp tay cầm súng vừa mới kịp phản ứng, đang định nhấc súng bắn mình, A Sai một phen đánh ngã người cầm súng, hai người ngã lăn xuống đất, bắt đầu đánh nhau.
Người cầm súng cao hơn A Sai nửa cái đầu, hơn nữa còn có kinh nghiệm ám sát thực chiến đánh giáp lá cà cự ly gần, rất nhanh đã chiếm thế thượng phong. Liên tục đấm liên tiếp vào đầu A Sai, đồng thời di chuyển họng súng về phía A Sai.
Đầu A Sai bị trúng mấy quyền, khiến hắn choáng váng hoa mắt, vô số ngôi sao ở trước mắt chạy tán loạn. Cho dù như vậy, hắn vẫn gắt gao nắm lấy khẩu súng lục của tay súng, không cho họng súng di chuyển về phía mình nửa phần. Trong lòng nghĩ chỉ cần kiên trì một lát, Monroe có thể tới giúp đỡ.
Bất quá A Sai vẫn là nghĩ nhầm, sau khi liên tiếp trúng bảy tám quyền cũng không thấy Monroe tới giúp đỡ. Đúng lúc này, tay súng ngừng đánh A Sai, dùng bàn tay còn lại hướng về phía sau, rút chủy thủ đang giấu sau lưng mình...
Hắn có vũ khí dự phòng! Trong nháy mắt, A Sai liền hiểu được ý đồ của tay súng. Lập tức cả người toát mồ hôi lạnh, mắt thấy bàn tay cầm súng vươn tới sau lưng hình như đã bắt được cái gì đó. Hắn cũng bất chấp Monroe không qua hỗ trợ, chính mình mạnh mẽ ngẩng đầu đập vào mũi tên kia.
"Bốp!" Một tiếng trầm đục vang lên, ót A Sai thật sự đập trúng miệng mũi của tay súng. Lần này chẳng những đem sống mũi của hắn đập gãy, còn liên tiếp đụng rớt ba bốn cái răng cửa ở hàng trên. Người cầm súng mặt đầy máu tươi, lập tức bị thương đến tuyến lệ, nước mắt nhất thời không ngừng chảy xuống. Trước mắt một mảnh mơ hồ, bàn tay vốn đã bắt lấy chủy thủ cũng không tự chủ được mà buông ra.
A Sai cũng thật sự là không ……làm hắn ‘ thất vọng’, sau khi nhìn thấy một kích đắc thủ, lại liên tiếp ngẩng đầu hướng về phía vị trí đầy máu tươi của tay súng đánh tới. Sau hai ba cái, tay súng đã bị đụng cho choáng váng, ngay cả bàn tay cầm súng cũng có chút không vững.
Tay A Sai vẫn gắt gao khóa chặt khẩu súng lục, cảm giác được lực đạo trên tay đối phương buông lỏng vài phần. Liền hiểu được thời cơ của mình đã đến, khi lại một lần nữa đụng vào mũi kẻ cầm súng, hai tay hắn nắm lấy khẩu súng lục giảm thanh kia mãnh mẽ giật một cái, thế nhưng lập tức đoạt được khẩu súng lục.
Khi kẻ cầm súng kia phản ứng lại được, muốn cướp súng trở lại, A Sai đã đảo ngược họng súng, mười tiếng trầm đục liên tiếp vang lên, thân thể kẻ 'cầm súng' lập tức cứng đờ, sau đó ngã xuống đất không nhúc nhích.
Sau khi đẩy thi thể tên 'cầm súng' ra khỏi người mình, A Sai thở hổn hển từ trên mặt đất bò dậy. Nhìn thấy Monroe đang cười tủm tỉm ngồi trên sô pha nhìn mình, người liên lạc vừa rồi bị mình ném ra ngoài không biết từ lúc nào đã bị hắn chuyển đến bên cạnh.
Trong lòng hắn nổi lên một cơn tức giận vô danh, đem họng súng chĩa về phía Monroe hét lên: "Lần này cũng là vì dạy tôi sao? Có phải tôi phải chết triệt để một lần mới có thể học được hay không! Vậy tôi đây không học nữa, được chứ?
Monroe mỉm cười, chỉ vào khẩu súng lục trong tay A Sai, nói: "Thứ nhất, súng lục của cậu đã không còn đạn nữa, cho dù muốn uy hiếp tôi, phiền cậu đổi sang một loại công cụ khác. Thứ hai, nếu như ngay cả cục diện như vậy cậu cũng không khống chế được, như vậy đã chứng tỏ tôi tìm nhầm người, ở giữa chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, cậu không phải là con của Lâm Tôn, hoặc là nói —— Lâm Tôn không sinh ra đứa con trai như vậy..." Nói đến vài câu cuối cùng, Monroe tuy rằng vẫn cười, nhưng trong giọng nói đã mang theo một tia hương vị lạnh lẽo. A Sai không tự chủ được đem họng súng dời khỏi vị trí của Monroe.
Khi Monroe nói chuyện, biểu hiện trên mặt người liên lạc đang bị trói thay đổi rất nhiều. Hắn cúi đầu, thân thể bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy.
Monroe quay mặt lại, nhìn người này một cái, thu liễm nụ cười trên mặt, nhìn người liên lạc bị trói, thản nhiên nói: "Nhận ra tôi rồi sao? Một người liên lạc như anh không có cơ hội gặp tôi. Ừm, vừa rồi nhắc tới Lâm Tôn là có chút sơ suất, anh là người liên lạc của Ám Dạ, thông qua Lâm Tôn nhận ra tôi cũng không phải là việc khó. Nhưng nếu anh đã nhận ra tôi, anh nên biết kết quả là gì. "
“Không! Tôi không nhận ra gì hết! "Người liên lạc đột nhiên điên cuồng hét lên. Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng không dám ngẩng đầu nhìn Monroe một cái, vẫn cúi đầu run rẩy nói: "Lâm Tôn mà ông nói, tôi chưa từng nghe nói qua, cũng không biết hắn là ai! Độc châm Donald tới đây để diệt khẩu đúng là do tôi an bài, về phần Jack, không liên quan gì đến tôi, không phải tôi bảo hắn tới. Hẳn là hắn thấy Donald vẫn chưa trở về, nên mới tới đây để tiếp ứng. Tôi không biết gì ngoài chuyện này. "
“Diệt khẩu..." Monroe nhẹ nhàng nở nụ cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua A Sai, tiếp tục nói với người này: "Như vậy, chuyện có nhận ra tôi hay không tạm để đó, sau này nói sau. Đầu tiên nói về diệt khẩu, nói càng nhiều càng chi tiết càng tốt, tôi không muốn bởi vì anh không nghiêm cẩn giải thích nghi vấn cho người bạn nhỏ này mà lãng phí thời gian.”
Bất kỳ ai trong Ám Dạ cũng biết Monroe là môn đồ do chính tay No.1 Lâm Tôn dạy ra, chuyện liên quan đến Lâm Tôn nhất định có liên quan đến Monroe. Nhớ tới cảnh tượng Monroe thích whisky vừa rồi, trên cơ bản đã có thể phán đoán được No.1 của Ám Dạ chưa chết. Bất quá, chuyện như vậy bình thường đều là liên quan đến cơ mật của thượng tầng, vì giữ bí mật, những tiểu nhân vật như hắn bị diệt khẩu rất nhiều.
Sau khi nhìn thấy một tia bình minh, người liên lạc không dám lãng phí. Hắn cũng không dám nhìn Monroe, mà lập tức ngẩng đầu nói với A Sai:
"Hôm qua khi tôi đi quét đuôi, từ trong camera giám sát của nhà hàng phát hiện vị trí của cậu vừa lúc đối diện với hướng động thủ của Donald. Hơn nữa lúc hắn động thủ, ánh mắt của cậu lại một lần nữa nhìn về phía đó ba giây. Dựa theo tôi phán đoán, cậu hẳn là đã nhìn thấy toàn bộ quá trình xảy ra vụ án. Chỉ là bởi vì không muốn gây phiền toái nên mới không vạch trần tại chỗ, cậu là nhân chứng duy nhất, tôi cũng là dựa theo quy củ của Ám Dạ mà làm việc..."
Sau khi nghe người liên lạc nói, trong lòng A Sai hoảng sợ. Phong cách giết đến cùng này làm cho hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, tuy rằng mấy ngày nay, trên tay hắn cũng có đến mấy mạng người, bất quá A Sai chỉ nghĩ đến chuyện xuống tay không lưu lại dấu vết, giết xong liền chạy. Làm sao biết động tâm tư như vậy, còn phải trở lại hiện trường vụ án quét đuôi...
Nhưng A Sai vẫn có một chuyện nghĩ không ra, sau khi nhìn thoáng qua Monroe, lại nói với người liên lạc: "Vậy còn ông ta thì sao? Lúc đó ông ta cũng ở đấy, vì sao các ngươi chỉ xuống tay với tôi? "
Nghe A Sai nói đến Monroe, người liên lạc sửng sốt một chút, nói: "Không có khả năng, trong màn hình của nhà hàng không có ông ta..."
Trong lúc A Sa còn đang không hiểu được, thân thể Monroe đã đột nhiên lui về phía sau một bước. Cùng lúc đó, từ phương hướng cửa chính truyền đến một trận tiếng động cực kỳ khó phát hiện, sau đó cửa phòng bị người ta từ bên ngoài đẩy mạnh ra, một nam nhân da trắng cao lớn, tay cầm một khẩu súng lục lắp bộ phận giảm thanh, lắc mình đi vào, chính là người nước ngoài đi cùng với nam nhân dùng châm độc A Sai nhìn thấy ở đại sảnh khách sạn.
Từ lúc bên ngoài cửa phát ra tiếng động, A Sai đã phát hiện không ổn. Hắn một bên lắc mình trốn ở phía sau người nọ, một bên dùng ánh mắt quét một vòng bên người, ngoại trừ gạt tàn thủy tinh trên bàn trà ra, không có thứ gì có thể tiện tay lấy được. Bất quá đây cũng là món đồ vừa nãy mới sử dụng, A Sai một lần nữa đưa tay nắm gạt tàn trong tay. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy khẩu súng lục trong tay người đàn ông kia, trái tim A Sai chìm xuống.
Trong lúc điện quang hỏa thạch, A Sai không kịp suy nghĩ nhiều, giơ gạt tàn trong tay ném về phía đầu của tay súng. Người này trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhìn thấy một thứ sáng sủa đập vào đầu mình, lập tức nâng họng súng lên cao tầm 20cm, sau hai tiếng trầm đục liên tục vang lên, gạt tàn đang bay lên giữa không trung vỡ thành vô số mảnh nhỏ, rơi vãi khắp nơi.
Ngay khi người này chuẩn bị giải quyết A Sai, đột nhiên nhìn thấy một vật thể màu đen nhánh thật lớn đang bay về phía mình. Theo bản năng, hắn lại định tiếp tục nổ súng thì đột nhiên nghe thấy vật thể bay tới gân cổ hô to: "Là tôi...". Người bay tới lại là người đàn ông đang bị trói vào ghế.
Sau khi Lâm Sai ném gạt tàn ra ngoài, cũng mạnh mẽ nâng người bạn đang bị cột cùng với cái ghế kia lên, ném về phía người cầm súng.
Sau khi thấy rõ người kia là người liên lạc của mình, tay súng vội vàng né tránh. Cũng không kịp thay hắn cởi trói, mà chuyển họng súng, định đối phó A Sai. Lúc này, một bóng người đã nương theo người liên lạc, xuất hiện trước mặt người cầm súng, chính là A Sai hắn đang định đối phó.
Ngay khi A Sai ném người liên lạc ra ngoài, đã đứng dậy lao về phía tay súng. Thừa dịp tay cầm súng vừa mới kịp phản ứng, đang định nhấc súng bắn mình, A Sai một phen đánh ngã người cầm súng, hai người ngã lăn xuống đất, bắt đầu đánh nhau.
Người cầm súng cao hơn A Sai nửa cái đầu, hơn nữa còn có kinh nghiệm ám sát thực chiến đánh giáp lá cà cự ly gần, rất nhanh đã chiếm thế thượng phong. Liên tục đấm liên tiếp vào đầu A Sai, đồng thời di chuyển họng súng về phía A Sai.
Đầu A Sai bị trúng mấy quyền, khiến hắn choáng váng hoa mắt, vô số ngôi sao ở trước mắt chạy tán loạn. Cho dù như vậy, hắn vẫn gắt gao nắm lấy khẩu súng lục của tay súng, không cho họng súng di chuyển về phía mình nửa phần. Trong lòng nghĩ chỉ cần kiên trì một lát, Monroe có thể tới giúp đỡ.
Bất quá A Sai vẫn là nghĩ nhầm, sau khi liên tiếp trúng bảy tám quyền cũng không thấy Monroe tới giúp đỡ. Đúng lúc này, tay súng ngừng đánh A Sai, dùng bàn tay còn lại hướng về phía sau, rút chủy thủ đang giấu sau lưng mình...
Hắn có vũ khí dự phòng! Trong nháy mắt, A Sai liền hiểu được ý đồ của tay súng. Lập tức cả người toát mồ hôi lạnh, mắt thấy bàn tay cầm súng vươn tới sau lưng hình như đã bắt được cái gì đó. Hắn cũng bất chấp Monroe không qua hỗ trợ, chính mình mạnh mẽ ngẩng đầu đập vào mũi tên kia.
"Bốp!" Một tiếng trầm đục vang lên, ót A Sai thật sự đập trúng miệng mũi của tay súng. Lần này chẳng những đem sống mũi của hắn đập gãy, còn liên tiếp đụng rớt ba bốn cái răng cửa ở hàng trên. Người cầm súng mặt đầy máu tươi, lập tức bị thương đến tuyến lệ, nước mắt nhất thời không ngừng chảy xuống. Trước mắt một mảnh mơ hồ, bàn tay vốn đã bắt lấy chủy thủ cũng không tự chủ được mà buông ra.
A Sai cũng thật sự là không ……làm hắn ‘ thất vọng’, sau khi nhìn thấy một kích đắc thủ, lại liên tiếp ngẩng đầu hướng về phía vị trí đầy máu tươi của tay súng đánh tới. Sau hai ba cái, tay súng đã bị đụng cho choáng váng, ngay cả bàn tay cầm súng cũng có chút không vững.
Tay A Sai vẫn gắt gao khóa chặt khẩu súng lục, cảm giác được lực đạo trên tay đối phương buông lỏng vài phần. Liền hiểu được thời cơ của mình đã đến, khi lại một lần nữa đụng vào mũi kẻ cầm súng, hai tay hắn nắm lấy khẩu súng lục giảm thanh kia mãnh mẽ giật một cái, thế nhưng lập tức đoạt được khẩu súng lục.
Khi kẻ cầm súng kia phản ứng lại được, muốn cướp súng trở lại, A Sai đã đảo ngược họng súng, mười tiếng trầm đục liên tiếp vang lên, thân thể kẻ 'cầm súng' lập tức cứng đờ, sau đó ngã xuống đất không nhúc nhích.
Sau khi đẩy thi thể tên 'cầm súng' ra khỏi người mình, A Sai thở hổn hển từ trên mặt đất bò dậy. Nhìn thấy Monroe đang cười tủm tỉm ngồi trên sô pha nhìn mình, người liên lạc vừa rồi bị mình ném ra ngoài không biết từ lúc nào đã bị hắn chuyển đến bên cạnh.
Trong lòng hắn nổi lên một cơn tức giận vô danh, đem họng súng chĩa về phía Monroe hét lên: "Lần này cũng là vì dạy tôi sao? Có phải tôi phải chết triệt để một lần mới có thể học được hay không! Vậy tôi đây không học nữa, được chứ?
Monroe mỉm cười, chỉ vào khẩu súng lục trong tay A Sai, nói: "Thứ nhất, súng lục của cậu đã không còn đạn nữa, cho dù muốn uy hiếp tôi, phiền cậu đổi sang một loại công cụ khác. Thứ hai, nếu như ngay cả cục diện như vậy cậu cũng không khống chế được, như vậy đã chứng tỏ tôi tìm nhầm người, ở giữa chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, cậu không phải là con của Lâm Tôn, hoặc là nói —— Lâm Tôn không sinh ra đứa con trai như vậy..." Nói đến vài câu cuối cùng, Monroe tuy rằng vẫn cười, nhưng trong giọng nói đã mang theo một tia hương vị lạnh lẽo. A Sai không tự chủ được đem họng súng dời khỏi vị trí của Monroe.
Khi Monroe nói chuyện, biểu hiện trên mặt người liên lạc đang bị trói thay đổi rất nhiều. Hắn cúi đầu, thân thể bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy.
Monroe quay mặt lại, nhìn người này một cái, thu liễm nụ cười trên mặt, nhìn người liên lạc bị trói, thản nhiên nói: "Nhận ra tôi rồi sao? Một người liên lạc như anh không có cơ hội gặp tôi. Ừm, vừa rồi nhắc tới Lâm Tôn là có chút sơ suất, anh là người liên lạc của Ám Dạ, thông qua Lâm Tôn nhận ra tôi cũng không phải là việc khó. Nhưng nếu anh đã nhận ra tôi, anh nên biết kết quả là gì. "
“Không! Tôi không nhận ra gì hết! "Người liên lạc đột nhiên điên cuồng hét lên. Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng không dám ngẩng đầu nhìn Monroe một cái, vẫn cúi đầu run rẩy nói: "Lâm Tôn mà ông nói, tôi chưa từng nghe nói qua, cũng không biết hắn là ai! Độc châm Donald tới đây để diệt khẩu đúng là do tôi an bài, về phần Jack, không liên quan gì đến tôi, không phải tôi bảo hắn tới. Hẳn là hắn thấy Donald vẫn chưa trở về, nên mới tới đây để tiếp ứng. Tôi không biết gì ngoài chuyện này. "
“Diệt khẩu..." Monroe nhẹ nhàng nở nụ cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua A Sai, tiếp tục nói với người này: "Như vậy, chuyện có nhận ra tôi hay không tạm để đó, sau này nói sau. Đầu tiên nói về diệt khẩu, nói càng nhiều càng chi tiết càng tốt, tôi không muốn bởi vì anh không nghiêm cẩn giải thích nghi vấn cho người bạn nhỏ này mà lãng phí thời gian.”
Bất kỳ ai trong Ám Dạ cũng biết Monroe là môn đồ do chính tay No.1 Lâm Tôn dạy ra, chuyện liên quan đến Lâm Tôn nhất định có liên quan đến Monroe. Nhớ tới cảnh tượng Monroe thích whisky vừa rồi, trên cơ bản đã có thể phán đoán được No.1 của Ám Dạ chưa chết. Bất quá, chuyện như vậy bình thường đều là liên quan đến cơ mật của thượng tầng, vì giữ bí mật, những tiểu nhân vật như hắn bị diệt khẩu rất nhiều.
Sau khi nhìn thấy một tia bình minh, người liên lạc không dám lãng phí. Hắn cũng không dám nhìn Monroe, mà lập tức ngẩng đầu nói với A Sai:
"Hôm qua khi tôi đi quét đuôi, từ trong camera giám sát của nhà hàng phát hiện vị trí của cậu vừa lúc đối diện với hướng động thủ của Donald. Hơn nữa lúc hắn động thủ, ánh mắt của cậu lại một lần nữa nhìn về phía đó ba giây. Dựa theo tôi phán đoán, cậu hẳn là đã nhìn thấy toàn bộ quá trình xảy ra vụ án. Chỉ là bởi vì không muốn gây phiền toái nên mới không vạch trần tại chỗ, cậu là nhân chứng duy nhất, tôi cũng là dựa theo quy củ của Ám Dạ mà làm việc..."
Sau khi nghe người liên lạc nói, trong lòng A Sai hoảng sợ. Phong cách giết đến cùng này làm cho hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, tuy rằng mấy ngày nay, trên tay hắn cũng có đến mấy mạng người, bất quá A Sai chỉ nghĩ đến chuyện xuống tay không lưu lại dấu vết, giết xong liền chạy. Làm sao biết động tâm tư như vậy, còn phải trở lại hiện trường vụ án quét đuôi...
Nhưng A Sai vẫn có một chuyện nghĩ không ra, sau khi nhìn thoáng qua Monroe, lại nói với người liên lạc: "Vậy còn ông ta thì sao? Lúc đó ông ta cũng ở đấy, vì sao các ngươi chỉ xuống tay với tôi? "
Nghe A Sai nói đến Monroe, người liên lạc sửng sốt một chút, nói: "Không có khả năng, trong màn hình của nhà hàng không có ông ta..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.