Ám Dạ Trầm Luân

Chương 119

Triều Thanh Tiệm Huyên

19/11/2014

Eo mềm, chân mềm, toàn thân đều mềm.

Sau khi làm hắn liên tục thở dốc suýt nữa hôn mê, Quân Ngân rốt cuộc ôm lấy hắn, liền bổ nhào lên giýờng với tý thế kết hợp. Mắt ðã gỡ kính thâm thúy sâu thẳm, lại phảng phất như lộ ra đau thương vô danh.

" Quân Ngân..."

" Đừng kêu ta."

Lănh Tử Diễm nghe lời dừng miệng, hắn đối với Quân Ngân có áy náy, có sợ hăi, cũng có đau lòng bất đắc dĩ, nhưng hắn vốn là một người biểu đạt không tốt, tình cảm sâu tới đâu đi nữa cũng luôn chôn giấu thật chặt, không chịu nói với đối phương.

Hạ thân dính dính, rất khó chịu, một lượng lớn tinh dịch bị tính khí lấp ở bên trong, nhưng cũng có một phần nhỏ giọt dọc theo bắp đùi tích lên giường.

Thoạt nhìn cực kỳ tình sắc.

" Ân...." Lãnh Tử Diễm bám lấy bả vai Quân Ngân, hữu khí vô lực nói. "Còn muốn đến?"

"Đổ đầy rồi nói sau."

Đổ.... Đổ đầy...

Gấp chân Lãnh Tử Diễm lên, ép trên ngực, Quân Ngân thần tình đều ửng hồng, hơi rút ra một chút, trọc dịch mang ra hết sức dâm mỹ, y nhắm mắt lại, đâm vào nhục huyệt dâm đãng như đóng cọc.

Cái gì cũng không nói.

Một trầm lặng phát tiết, một trầm lặng tiếp nhận.

Nhục huyệt bị sáp đến thối nát một mảnh, tràng huyệt khẩu co rúm lại kịch liệt run rẩy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn tận lực vây lấy vật của Quân Ngân, gắt gao, luyến tiếc không chút thả lỏng.

Lãnh Tử Diễm hút khí, mồ hôi lăn đều xuống, thứ tình ái kịch liệt mang đến chính là khoái cảm khiến người ta sôi trào, hắn nhanh chóng quăng mệt mỏi ban nãy ra sau đầu, gian nan vươn tay, vọng tưởng an ủi dương cụ ứ dâm dịch của mình.

Tay Quân Ngân phủi tay hắn ra, nheo mắt nhìn chăm chăm hắn nửa ngày.

Vươn tay bóp gốc.



" Ngô.... Quân Ngân.... Đừng...." Lãnh Tử Diễm trời sinh tính phóng đãng, bị nam nhân sáp dễ dàng cao trào nhất, sắp sửa tới cực hạn lại không được giải phóng, vô cùng thống khổ. "Buông ra."

Quân Ngân dường như thích hắn như vậy, thưởng thức ngoạn ý cao cao đứng vững trong tay. "Nói Lãnh Tử Diễm là của Quân Ngân."

Hai nam nhân này sao đều thích câu đó?

" Ngô..... Lãnh Tử Diễm là của Quân Ngân.... A... Bóp... Ðừng bóp...." Con ngýõi bãng lãnh đen như bảo thạch dập dờn thủy quang, hắn giống như bị ngược đãi, mặt đau đến cau lại, nhưng đầu lông mày vẫn nhấc lên độ cong, nguy hiểm lại mị hoặc. "Đừng bóp ta." Ngữ khí oán giận, có chút hung hăng, lại hình như có chú ý, không dám hoàn toàn hung hăng, làm cho cả giọng điệu cũng mềm đi, tương tự cầu xin.

Cái mà Lăng Diệp chờ đến bực dọc nóng nảy đẩy cửa tiến vào trông thấy chính là một cảnh làm y phun máu mũi thế này.

Nam nhân dâm đãng kia bị Quân Ngân nửa gấp, huyệt khẩu không biết nhục nhã chặt chẽ quấn lấy dương cụ màu tím đỏ, hai bọc sưng lên lách sách lách sách đánh vào trên mông...

Bất động thanh sắc lại có cảm giác mười phần áp bách đi đến bên giường, cố ý bỏ qua khí tràng nháy mắt đóng băng của Quân Ngân do bị xâm phạm lãnh địa. "Ta muốn gia nhập." Không phải thương lượng, là chỉ thị cao cao tại thượng.

Bị Lăng Diệp bò đến phía sau nâng hạ thân lên, Lãnh Tử Diễm đành phải thở gấp nằm trên người y, ánh mắt tội nghiệp nhìn dương vật bốc dâm thủy của mình.

Lăng Diệp nhăn mày lại, y không ít lần ở trên giường ức hiếp gia hỏa này, nhưng thấy người khác ức hiếp đó là hai chuyện khác nhau.

Ôm sát người, không để ý cảm xúc bất mãn nồng đậm đến đặc dính của Quân Ngân, thô bạo vặn tay Quân Ngân ra, thương tiếc âu yếm tiêu thương thẳng đứng phía dưới Lãnh Tử Diễm, bắt nó xoa đến sắc thái sặc sỡ diễm lệ mê người.

Vừa liếm tai hắn đến ướt sũng. "Thích ta đối với ngươi như vậy không?"

Lãnh Tử Diễm gật mạnh đầu, thích. "A...." vật trong nhục huyệt như cự long thức tỉnh từ ngủ say, xuất động mạnh mẽ, sóng cuộn biển gầm.

Y phục Lãnh Tử Diễm đã hoàn toàn bị lột, da thịt màu mật ong loã lồ bọc mồ hôi kích tình, rạng rỡ sáng chói. Lồng ngực khêu gợi, eo bụng cường tráng, đôi chân thon dài, không chỗ nào không khiến tâm Lăng Diệp ngứa ngáy khó nhịn.

Đầu ngón tay thanh tú dao động từ trên hướng xuống như đánh đàn, đầu cũng vùi xuống, dùng sức hút, hạ xuống từng hoa ban diễm lệ.

Bị hai nam nhân đồng thời cố sức an ủi, ngoại trừ cao giọng thét chói tai, Lănh Tử Diễm âm gě cũng không phát được. Khóe mắt đỏ rực, trong mắt hai người kia, rõ ràng là bộ dạng thiếu ngược quyến rũ người.

Quân Ngân đập mông hắn, Lăng Diệp liền đi kéo nhũ tiêm, kéo không đủ ghiền, thẳng thắn cúi đầu cắn. Làm cho hai bên ngực vừa thảm vừa đẹp. Lãnh Tử Diễm một bên nghĩ phải chặt tay Lăng Diệp xuống, một bên nửa là thống khổ nửa là vui sướng, thân thể nhuyễn đến nát bét nhão như bãi ghềnh, cánh tay khoác trên ngực Lăng Diệp, môi sưng đỏ hơi giương, hô hấp phun ra nóng cháy như dung nham.

Vật dưới khố Lăng Diệp cũng cao cao đứng vững, mắt thấy Quân Ngân chưa có dấu hiệu xong việc, y đành phải moi dưới quần, lấy dương cụ chọc chọc khe đùi Lãnh Tử Diễm.

" Cút ngay!" Quân Ngân giận không thể nhịn.



Lăng Diệp hừ một cái, bắt lấy tay phải Lãnh Tử Diễm, vung vung, cố ý để lộ ra nhẫn kim cương ngân quang lấp lánh, lông mày câu lên, đắc ý tràn trề.

Quân Ngân chậm rãi.... Nheo mắt lại...

Y kéo hai chân Lãnh Tử Diễm hướng thật to ra hai bên, thuận tiện cho Lăng Diệp thấy rõ hạ thể chặt chẽ kết hợp của hai người.

" Ngô.... Quân Ngân...." Lãnh thiếu gia bị tình dục khống chế phản ứng chậm hơn b́nh thường một nhịp, nhưng ít nhiều vẫn hiểu hai nam nhân đang thông qua hắn đọ sức với nhau.

Huyệt khẩu hỗn độn, dịch ruột non, tinh dịch chảy khắp nơi, Quân Ngân hơi rút ra ngoài một chút, tiểu huyệt co rúm lại lập tức khẩn trương giữ chặt y.

Nghiêng thân về phía trước, thanh âm trầm thấp khàn đục giống như mê hoặc. "Ban nãy ta dạy ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa..."

Lãnh Tử Diễm ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn y. "Ta là của ngươi..."

Quân Ngân lập tức cười, mắt cong lên chói sáng, tay ôm hai chân Lãnh Tử Diễm lên, hướng vào điểm nào đó quen thuộc trong tràng đạo thô bạo đâm vào.

Lăng Diệp rất mất mát.

Ngoạn ý của mình cũng gần huyệt khẩu, nhưng tiểu huyệt đã bị Quân Ngân ưu tiên chiếm lĩnh, y chen vào không được.

Quân Ngân thật đê tiện, Lăng Diệp không phục.

" Này!" Vặn khuôn mặt phủ kín sắc thái tình dục của người nào đó qua. "Lời nói lúc sinh nhật ta, nói lại một lần nữa."

" Ân...... Không...."

Lăng Diệp mím môi.

Bất đồng cùng hai người sục sôi ngất trời, mặt y vẫn lạnh băng, mang mấy phần lạnh nhạt người lạ chớ gần.

Nháy mắt cúi đầu, ôn nhu như nước.

" Ta yêu cầu không cao.... Chỉ nghe câu đầu tiên... Ân?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Dạ Trầm Luân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook