Chương 18
Triều Thanh Tiệm Huyên
19/11/2014
" Hồi bằng biểu đệ,
ta cũng thường xuyên chọc phụ thân tức giận, phụ thân luôn nói đại ca ta đây không làm tấm gương tốt, để hai đệ đệ phía dưới cũng theo ta học
cái xấu." Bạch Vũ Hoàn khẽ cười nói. " Về sau, ta lớn hơn chút, bắt đầu
chậm rãi tiếp xúc với sự vụ gia tộc, dưới sự dạy dỗ của phụ thân mới bớt phóng túng, biểu đệ ưu tú như vậy, dượng kỳ thực hoàn toàn không cần
phải quan tâm."
Người thừa kế y bồi dưỡng sao có thể không ưu tú, nhưng nhớ tới cảnh những thứ quái vật kia cắm vào con y, huyệt Thái Dương của Lãnh Thừa Phong liền thình thịch nhảy loạn một trận.
" Vũ Hoàn lần này đến..." Bạch Vũ Hoàn dừng một chút, nói. "Là xin dượng trợ giúp."
" Nga?" Lãnh Thừa Phong ngẩng đầu, ngồi thẳng thân thể.
" Làm sao ?"
" Nhị hoàng tử muốn chúng ta giao một người."
Lãnh Thừa Phong nhăn mày lại. " Ngươi nói rõ ràng một chút."
Bạch gia là đầu lĩnh hắc đạo, câu lạc bộ dưới trướng nhiều không kể xiết, trong đó nổi danh nhất phải kể tới câu lạc bộ NOBLE.
NOBLE có bảy tầng, mỗi tầng đều bất đồng đa dạng, nói là thiên đường dâm loạn cũng không quá đáng.
Mỗi cuối tuần, xe hơi danh quý cơ hồ có thể làm nghẽn bãi đỗ xe trước cửa NOBLE, đại bộ phận vì tìm hoan mua vui mà đến.
NOBLE có thể hấp dẫn nhiều quan lớn quý nhân như vậy, ngoại trừ bởi danh hiệu Bạch gia, quan trọng hơn là tầng đỉnh NOBLE thứ sáu hàng tuần có trình diễn tiết mục điều giáo đặc sắc.
" Nhị hoàng tử đến vào thứ sáu?"
" Dạ." Bạch Vũ Hoàn cười khổ nói. " Nhị hoàng tử nhỉn trúng điều giáo sư cao cấp nhất của chúng ta."
" Vậy cho hắn đi!" Lãnh Thừa Phong điềm nhiên.
" Nhị đệ... Đem người kia giấu rồi..."
Lãnh Thừa Phong lạnh mặt xuống, Bạch Vũ Hoàn biết dượng đã tức giận, kiên trì nói.
" Nhị hoàng tử nói, ba ngày gặp lại không có người, sẽ đem Bạch gia xoá tên ở Kinh đô."
" Vũ Hoàn, ta không tin ngươi tìm không ra nhị đệ mình." Lãnh Thừa Phong nheo mắt, đôi mắt hẹp dài hiện ra mấy phần lạnh lùng bất cận nhân tình. " Ta có thể giúp ngươi tìm người, cái khác không được!"
" Nhưng.... Dượng...."
Lãnh Thừa Phong nhanh chóng cầm lấy điện thoại, gọi nội tuyến.
"Tạ thúc, tiễn khách!"
Thanh âm đã thành bất biến của quản gia truyền đến từ trong điện thoại.
" Dạ, gia chủ."
" Dượng." Bạch Vũ Hoàn đứng lên, trầm nói. " Chỉ cần dượng giúp ta việc này, về sau muốn ta làm gì cũng được."
" Chờ ngươi tiếp quản Bạch gia rồi hãy trở lại nói những lời này, có lẽ ta sẽ cân nhắc. Hảo, Vũ Hoàn, đừng đem thời gian hoang phí vào những chuyện vô nghĩa đó, đây không phải phương thức tư duy một người thừa kế gia tộc nên có." Lãnh Thừa Phong vuốt tay.
" Lúc này là điều giáo sư của chúng ta, vậy tiếp theo là gì? Dượng!"
Bạch Vũ Hoàn hai tay chống trên bàn, thân hình cao lớn chụp xuống như bóng ma.
" Nếu hắn muốn ta giao ra nhị đệ, tam đệ của ta thì làm sao đây?"
Lãnh Thừa Phong có chút khó chịu. " Nhưng bây giờ vẫn chưa, không phải sao? Ngươi không thể vì chuyện nho nhỏ này mà cho rằng Hoàng thất đang tạo áp lực với Bạch gia các ngươi."
" Bạch thiếu gia..."
Quản gia đẩy cửa ra, vẻ mặt cung kính, ý đuổi khách lại không chút che giấu.
" Dượng, câu lạc bộ NOBLE ta có thể chuyển nhượng cho ngươi!" Bạch Vũ Hoàn chưa từ bỏ ý định nói. " Căn cứ pháp luật hoàng gia, Nhị hoàng tử uy hiếp là trái pháp luật, chỉ cần dượng đi tìm Thừa tướng đại nhân..."
" Tiễn khách!" Tiếng nói đầy từ tính không mang theo chút nhiệt độ.
" Bạch thiếu gia, thỉnh." Động tác quản gia cung kính hữu lễ, không cho bắt bẻ.
" Xin lỗi, quấy rầy."
Bạch Vũ Hoàn đứng dậy đẩy ghế dựa ra, thu nhập của câu lạc bộ NOBLE chiếm một phần mười tổng thu nhập một năm của Bạch gia, nếu như vậy cũng không thể làm đối phương động tâm, thì lưu lại bất quá là cũng tự rước lấy nhục.
Đối với cháu trai Bạch Vũ Hoàn này, tình cảm của Lãnh Thừa Phong luôn phức tạp, y vừa yêu thích sự ưu tú của đối phương lại đố kị vì đối phương ưu tú. Đúng, đố kị!
Bình tĩnh, cơ trí, cường thế, tốt hơn cái thằng con không dùng được của y rất nhiều.
Y không rõ, một việc đơn giản như vậy tại sao lại làm người thừa kế Bạch gia phiền muộn.
Tìm Thừa tướng tranh luận ? Còn sợ quan hệ với Hoàng thất chưa đủ căng thẳng sao?
Rõ là ý nghĩ ngu xuẩn!
Lãnh Thừa Phong tiếp điện thoại gọi đến.
" Gia chủ, xe thiếu gia đi vào câu lạc bộ NOBLE!"
Bàn tay cầm điện thoại vẫn không nhúc nhích, Lãnh Thừa Phong nháy mắt lại có loại dự cảm hết sức khó chịu.
Cái thằng con chết tiệt không biết an phận của y lại định cấp cho y chuyện gì nữa đây?
Người thừa kế y bồi dưỡng sao có thể không ưu tú, nhưng nhớ tới cảnh những thứ quái vật kia cắm vào con y, huyệt Thái Dương của Lãnh Thừa Phong liền thình thịch nhảy loạn một trận.
" Vũ Hoàn lần này đến..." Bạch Vũ Hoàn dừng một chút, nói. "Là xin dượng trợ giúp."
" Nga?" Lãnh Thừa Phong ngẩng đầu, ngồi thẳng thân thể.
" Làm sao ?"
" Nhị hoàng tử muốn chúng ta giao một người."
Lãnh Thừa Phong nhăn mày lại. " Ngươi nói rõ ràng một chút."
Bạch gia là đầu lĩnh hắc đạo, câu lạc bộ dưới trướng nhiều không kể xiết, trong đó nổi danh nhất phải kể tới câu lạc bộ NOBLE.
NOBLE có bảy tầng, mỗi tầng đều bất đồng đa dạng, nói là thiên đường dâm loạn cũng không quá đáng.
Mỗi cuối tuần, xe hơi danh quý cơ hồ có thể làm nghẽn bãi đỗ xe trước cửa NOBLE, đại bộ phận vì tìm hoan mua vui mà đến.
NOBLE có thể hấp dẫn nhiều quan lớn quý nhân như vậy, ngoại trừ bởi danh hiệu Bạch gia, quan trọng hơn là tầng đỉnh NOBLE thứ sáu hàng tuần có trình diễn tiết mục điều giáo đặc sắc.
" Nhị hoàng tử đến vào thứ sáu?"
" Dạ." Bạch Vũ Hoàn cười khổ nói. " Nhị hoàng tử nhỉn trúng điều giáo sư cao cấp nhất của chúng ta."
" Vậy cho hắn đi!" Lãnh Thừa Phong điềm nhiên.
" Nhị đệ... Đem người kia giấu rồi..."
Lãnh Thừa Phong lạnh mặt xuống, Bạch Vũ Hoàn biết dượng đã tức giận, kiên trì nói.
" Nhị hoàng tử nói, ba ngày gặp lại không có người, sẽ đem Bạch gia xoá tên ở Kinh đô."
" Vũ Hoàn, ta không tin ngươi tìm không ra nhị đệ mình." Lãnh Thừa Phong nheo mắt, đôi mắt hẹp dài hiện ra mấy phần lạnh lùng bất cận nhân tình. " Ta có thể giúp ngươi tìm người, cái khác không được!"
" Nhưng.... Dượng...."
Lãnh Thừa Phong nhanh chóng cầm lấy điện thoại, gọi nội tuyến.
"Tạ thúc, tiễn khách!"
Thanh âm đã thành bất biến của quản gia truyền đến từ trong điện thoại.
" Dạ, gia chủ."
" Dượng." Bạch Vũ Hoàn đứng lên, trầm nói. " Chỉ cần dượng giúp ta việc này, về sau muốn ta làm gì cũng được."
" Chờ ngươi tiếp quản Bạch gia rồi hãy trở lại nói những lời này, có lẽ ta sẽ cân nhắc. Hảo, Vũ Hoàn, đừng đem thời gian hoang phí vào những chuyện vô nghĩa đó, đây không phải phương thức tư duy một người thừa kế gia tộc nên có." Lãnh Thừa Phong vuốt tay.
" Lúc này là điều giáo sư của chúng ta, vậy tiếp theo là gì? Dượng!"
Bạch Vũ Hoàn hai tay chống trên bàn, thân hình cao lớn chụp xuống như bóng ma.
" Nếu hắn muốn ta giao ra nhị đệ, tam đệ của ta thì làm sao đây?"
Lãnh Thừa Phong có chút khó chịu. " Nhưng bây giờ vẫn chưa, không phải sao? Ngươi không thể vì chuyện nho nhỏ này mà cho rằng Hoàng thất đang tạo áp lực với Bạch gia các ngươi."
" Bạch thiếu gia..."
Quản gia đẩy cửa ra, vẻ mặt cung kính, ý đuổi khách lại không chút che giấu.
" Dượng, câu lạc bộ NOBLE ta có thể chuyển nhượng cho ngươi!" Bạch Vũ Hoàn chưa từ bỏ ý định nói. " Căn cứ pháp luật hoàng gia, Nhị hoàng tử uy hiếp là trái pháp luật, chỉ cần dượng đi tìm Thừa tướng đại nhân..."
" Tiễn khách!" Tiếng nói đầy từ tính không mang theo chút nhiệt độ.
" Bạch thiếu gia, thỉnh." Động tác quản gia cung kính hữu lễ, không cho bắt bẻ.
" Xin lỗi, quấy rầy."
Bạch Vũ Hoàn đứng dậy đẩy ghế dựa ra, thu nhập của câu lạc bộ NOBLE chiếm một phần mười tổng thu nhập một năm của Bạch gia, nếu như vậy cũng không thể làm đối phương động tâm, thì lưu lại bất quá là cũng tự rước lấy nhục.
Đối với cháu trai Bạch Vũ Hoàn này, tình cảm của Lãnh Thừa Phong luôn phức tạp, y vừa yêu thích sự ưu tú của đối phương lại đố kị vì đối phương ưu tú. Đúng, đố kị!
Bình tĩnh, cơ trí, cường thế, tốt hơn cái thằng con không dùng được của y rất nhiều.
Y không rõ, một việc đơn giản như vậy tại sao lại làm người thừa kế Bạch gia phiền muộn.
Tìm Thừa tướng tranh luận ? Còn sợ quan hệ với Hoàng thất chưa đủ căng thẳng sao?
Rõ là ý nghĩ ngu xuẩn!
Lãnh Thừa Phong tiếp điện thoại gọi đến.
" Gia chủ, xe thiếu gia đi vào câu lạc bộ NOBLE!"
Bàn tay cầm điện thoại vẫn không nhúc nhích, Lãnh Thừa Phong nháy mắt lại có loại dự cảm hết sức khó chịu.
Cái thằng con chết tiệt không biết an phận của y lại định cấp cho y chuyện gì nữa đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.