Ám Dạ Trầm Luân

Chương 21

Triều Thanh Tiệm Huyên

19/11/2014

Người mình thích?

Lúc mười bảy tuổi phát hiện bản thân chỉ có thể bị nam nhân sáp, người đầu tiên Lãnh Tử Diễm nghĩ đến chính là Quân Ngân.

Mong đợi chạy tới thổ lộ.

" Quân Ngân, ta thích ngươi."

Lãnh Tử Diễm nhớ khi đó là ở trên đài cao, gió rất lớn, thổi phần phật bên vành tai, Quân Ngân sửng sốt, hình như không nghe rõ, ngay sau đó hắn rống lớn.

" Ta nói ta thích ngươi!"

Lần này Quân Ngân nghe thấy, sờ đầu hắn, giọng điệu đại ca ca giáo huấn tiểu đệ đệ.

" Ở cùng nam nhân là không đúng!"

Hiệu quả trực tiếp nhất của chính sách áp lực cao Lãnh phụ dùng trên người Lãnh Tử Diễm chính là hành vi phản nghịch mạnh mẽ.

Quân Ngân nói ở cùng nam nhân là không đúng.

Lãnh Tử Diễm càng muốn làm cùng nam nhân.

Thứ đầu tiên không thiếu trong Trường quân đội chính là nam nhân, Lãnh Tử Diễm nhanh chóng tìm được mục tiêu thoả mãn.

Đó là một thiếu niên thanh tú, tư sắc so với Quân Ngân, thúc ngựa cũng không đuổi kịp, chỉ là có đôi mắt trong suốt khó thấy, lúc im lặng nhìn vào, sẽ làm người ta cảm thấy toàn bộ thế giới của y đều chỉ có ngươi.

Kết giao hai tháng, Lãnh Tử Diễm xách súng ra trận, trực tiếp đem người áp ngã.

Kết quả của việc làm liều chính là hậu huyệt bị thương nghiêm trọng, hôm sau nhịn đau rời giường, lại chậm nửa nhịp lúc huấn luyện, bị huấn luyện viên nhốt vào phòng tối, tĩnh lặng suy ngẫm một ngày.

Sau khi ra có hai người đến tìm hắn.

Một là Quân Ngân, một là Lăng Diệp.

Quân Ngân rất ân cần đem hộp cháo tới cho hắn.

" Ngươi hôm nay thế nào vậy? Bộ dạng có vẻ bị bệnh?"

" Ân."

Lãnh đạm đáp lại, mặc kệ ai cũng có thể nghe ra là nói cho có lệ.

" Chú ý thân thể!"

Quân Ngân trầm ngâm một lát, thử thăm dò.

" Gần đây ngươi hình như rất thân với Chu Dược?"

" Bạn trai ta!"

Trả lời không cần nghĩ ngợi, lại âm thầm có chút hối hận vì sắc mặt trắng bệch của Quân Ngân, mà tia hối hận này lại nhanh chóng tan thành mây khói bởi câu nói kế tiếp của y.

Quân Ngân nói.

" Vậy cũng tốt, như thế ta an tâm."

Quân Ngân ra trước, Lăng Diệp lại đến sau.

" Lãnh thiếu gia rõ là lợi hại, ngay cả loại huấn luyện cấp thấp này cũng không theo kịp!”

Châm biếm không nóng không lạnh là phong cách mở lời trước sau như một của y.

Hắn ném mạnh cái hộp trong tay vào mặt Lăng Diệp.



" Cút!"

Lăng Diệp nghiêng đầu né tránh, cháo lại bắn một mặt.

" Ngươi phát điên cái gì?"

Hướng lại gần, tóm lấy hắn đánh.

Bị đánh một trận, tâm tình càng không tốt, trên người càng thêm đau!

Ảm đạm kết thúc thời niên thiếu khờ khạo, Lãnh Tử Diễm chỉ có một chuyện điên rồ muốn dùng mọi cách quên đi.

Hắn tìm tình nhân, nhưng chỉ dùng họ thỏa mãn thân thể đói khát, không có tình cảm gì.

Nhưng Quân Ngân.... Quân Ngân... Như một loại ma chú.

Làm sao cũng không thể quên được.

" Nhìn ngươi như vậy.... Thật sự có người mình thích?"

Nhị hoàng tử cười đến có chút đùa cợt.

Vẻ mông lung trong mắt tức khắc tiêu tán, Lãnh Tử Diễm cười lạnh.

" Nhị hoàng tử là nhàn rỗi đến nhàm chán sao? Ta thích ai có liên quan gì tới Nhị hoàng tử?"

" Đương nhiên là có liên quan !"

Nhị hoàng tử chậm rãi nheo mắt.

" Biểu đệ ta vì ngươi thần hồn điên đảo, ta sao cũng phải đến thay hắn nhìn xem, thân thể bất tuân phép tắc này của ngươi rốt cuộc là bị ai chinh phục."

Lãnh Tử Diễm cắn chặt răng.

" Điện hạ... Thỉnh tự trọng!"

Bầu không khí giương cung bạt kiếm bị tiếng đập cửa đánh vỡ.

" Điện hạ, ta, Bạch Vũ Hoàn."

Tiếng gõ không lớn, đương nhiên Bạch Vũ Hoàn vẫn khắc chế tức giận, duy trì lễ phép ở mặt ngoài.

Sau khi đi ra từ Lãnh phủ, Bạch Vũ Hoàn vốn muốn đến xem tổng bộ, kết quả nhận được điện thoại của quản lý, chỉ cảm thấy huyết khí toàn thân đều bắn lên đại não.

Tam đệ bị Nhị hoàng tử chà đạp cả đêm?

Sau khi bình tĩnh trở lại, y gọi tới di động của nhị đệ.

" Ta bất kể ngươi ở đâu, bất kể Đường Viêm đối với ngươi quan trọng tới bao nhiêu, lập tức đem người đưa về câu lạc bộ!"

" Ngươi đang nói giỡn!"

Người đầu bên kia ngoài cười trong không cười nói.

" Bạch Vũ Hoàn, ngươi không phải là muốn dùng Đường Viêm lấy lòng Nhị hoàng tử sao? Ngươi cho là ta không biết? Ta sẽ không giao Đường Viêm cho ngươi."

" Nếu như vậy, ta chỉ có thể phái người đến tìm ngươi."

" Bạch Vũ Hoàn, ngươi mà dám! Ta không để yên cho ngươi đâu!"

Dù cách rất xa, không nhìn thấy mặt mũi, Bạch Vũ Hoàn vẫn có thể tưởng tượng được đệ đệ mình vẻ mặt cừu hận thế nào, y nhanh chóng cắt điện thoại, phân phó với tài xế.

" Lập tức đến NOBLE."

" Dạ, thiếu gia!"



Bạch Vũ Hoàn ngồi một giờ trong đại sảnh NOBLE.

Một giờ, cũng đủ để người Bạch gia đem mọi chỗ trong Kinh đô, ngoại trừ hoàng cung, lật lên tìm người.

Huống chi, y vừa mới nói chuyện điện thoại với nhị đệ, thủ hạ rất dễ dàng định vị được hai người đang ở trong một kho hàng bỏ hoang.

Bắt họ, lại càng quá đơn giản.

Trên người Đường Viêm có sự anh tuấn dã tính, áo da quần da, vai rộng mông hẹp, dù là đối mặt với y, ánh mắt cũng không chút yếu thế. Bạch Vũ Hoàn vén vén tóc rũ bên vành tai, đứng dậy nói.

" Theo ta đi gặp Nhị hoàng tử."

" Bạch Vũ Phi đâu?"

Đường Viêm bất động. Sau khi bị bắt, hắn cùng Bạch Vũ Phi liền bị mang ra hai xe khác nhau, hắn không biết Bạch Vũ Phi bị đưa đến đâu.

" Trước tiên lo bản thân cho tốt rồi hãy nói sau, Vũ Phi không cần ngươi phải quan tâm."

Bạch Vũ Hoàn đi hướng thang máy, Đường Viêm tự có người áp theo sau.

Đường Viêm không phải thiếu niên mười bảy mười tám, hắn không nhỏ tuổi, năm nay hai mươi sáu.

Lúc mười tám tuổi, được câu lạc bộ chiêu dụng trở thành điều giáo sư, đến bây giờ đã ở NOBLE tám năm.

NOBLE là chỗ thế nào?

Nói cho xuôi tai, chỗ tìm hoan mua vui. Nói khó nghe một chút, căn bản là ổ dâm lớn nhất Kinh đô.

Hơn nữa còn là ổ dâm chuyên phục vụ quý nhân quan lớn.

Nói chuyện nhân quyền ở đây là một trò cười, lầu NOBLE mà sụp, có thể đè chết hơn phân nửa quan chức Kinh đô, ai dám cùng bọn họ đối nghịch?

Điều giáo sư hạng nhất NOBLE thì sao, ở trên đài uy phong lẫm lẫm thì thế nào?

Có người vừa ý hắn, hắn chỉ có thể rửa mông xáp tới.

Sau đó còn phải cười nói thêm một câu, cảm ơn đã sủng hạnh, hoan nghênh lần sau trở lại.

Hắn có thể không theo, có thể rời khỏi NOBLE, thậm chí rời khỏi Kinh đô.

Nhưng chỉ có điều, miễn là hắn còn sống một ngày, liền không thể thoát được Bạch gia đuổi giết.

Nhị hoàng tử chỉ đích danh hắn, người chung quanh đều hâm mộ muốn chết, nói hắn leo lên được cái cành cao nhất cả nước.

Nhưng Bạch Vũ Phi mang hắn trốn, đem hắn giấu đi!

Hắn luôn biểu hiện kiệt ngạo bất tuân, đến nỗi không ai biết được, hắn kỳ thực rất thức thời.

Nếu vẫn không biết đắc tội với Bạch gia có nghĩa là gì, đắc tội với Nhị hoàng tử có nghĩa là gì, thì tuổi hắn lớn như vậy cũng quá uổng phí.

" Nếu ta thuận theo, ngươi sẽ thả Bạch Vũ Phi?" Trước khi vào thang máy, Đường Viêm hỏi.

" Ta đã nói đây không phải thứ ngươi cần quan tâm." Bạch Vũ Hoàn dẫn đầu bước vào thang máy, ấn nút tầng 15.

Bạch Vũ Hoàn thân hình cao lớn, khí thế tự uy bất nộ trực tiếp dồn ép Đường Viêm gay gắt.

" Lát nữa trông thấy Nhị hoàng tử, ngươi biết cần phải làm gì không?"

" Ta chỉ có một yêu cầu." Đường Viêm nhìn con số từng chút rút tới 15. " Thả Bạch Vũ Phi."

Không liên quan đến ngươi.... Đem lời nói đến miệng nuốt xuống, Bạch Vũ Hoàn cũng chằm chằm nhìn con số chớp động.

" Hảo!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Dạ Trầm Luân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook