Ám Dạ Trầm Luân

Chương 32

Triều Thanh Tiệm Huyên

19/11/2014

Ánh mắt Lãnh Tử Diễm nhìn y vừa là ôn nhu vừa là õng ẹo, rất giống như có cái gì đó đang dụ dỗ hắn mà bộ dạng hắn lại vô cùng khinh thường.

Quân Ngân không được tự nhiên rụt bả vai xuống.

" Ngươi nhìn cái gì?"

" Có muốn ta thổi cho ngươi?"

" Hả....?" Thổi?

" Không muốn thì thôi."

" Muốn."

Vấn đề là thổi cái gì ?

Lãnh Tử Diễm thề, nếu hắn cùng Quân Ngân quan hệ xem như tình nhân, thì đãi ngộ Quân Ngân hưởng thụ tuyệt đối là tốt nhất trong tất cả các tình nhân của hắn.

Thử hỏi, hắn có từng hạ mình như vậy bao giờ?

Bất quá, nếu đối tượng là Quân Ngân, dường như cũng không có gì đáng ngại.

Hơn nữa, băng gạc đều đỏ, hẳn là rất đau!

Lãnh Tử Diễm nhếch mày, diện vô biểu tình phục thân xuống, với hình thể của hắn mà mặc áo của Quân Ngân quả thực hơi ủy khuất, tỷ như chỉ vẻn vẹn một động tác khom thắt lưng, vải áo đều căng nổi lên, cơ thịt mềm dẻo cường tráng như ẩn như hiện dưới áo quần mỏng mảnh.

Càng chết người hơn, phía dưới y phục lộ ra một khe đùi nhỏ nhặt.

Quân Ngân cắn môi dưới, từ tầm mắt y không chỉ có thể thấy cái đầu mượt mà của Lãnh Tử Diễm, sống lưng căng cứng, còn khe rãnh dụ người phạm tội.

" Ngươi... Rốt cuộc muốn thổi cái gì?"

Lãnh Tử Diễm chần chờ, nâng đồng tử lên lướt qua Quân Ngân, mở cánh môi sưng ra, chậm rãi thổi tới.



" A....?"

A cái gì, Lãnh Tử Diễm cảm thấy trên mặt rất nóng, đoán chắc đã đỏ đến nhìn không ra bộ dạng.

Hắn vội vàng chôn đầu xuống, lại vươn lưỡi liếm lên tầng băng gạc kia, Quân Ngân lại "A" một cái, eo bụng c̣n rút mạnh về sau, cả thân thể đều gắt gao căng thẳng, xem ra bị kích thích không nhẹ.

Lãnh Tử Diễm một ngụm đem nơi đó ngậm lấy, đầu lưỡi xoay mềm mại, mùi máu tươi nhàn nhạt bay vào khoang miệng, chẳng những không cảm thấy ghê tởm, còn... rất ngọt.

Quân Ngân không phát ra quái âm "A" nữa, y tỏ vẻ kinh ngạc, nơi bị thương vốn mẫn cảm yếu ớt, làm sao chống lại người kia khiêu khích như vậy. Đầu lưỡi ôn nhu lưu luyến kia khi thì cuộn lại khi thì trải ra, chốc chốc khuấy gãi nhẹ, chốc chốc liếm cắn nhẹ, Quân Ngân chưa bao giờ biết người chôn đầu trước mặt lại có một mặt ôn nhu như vậy.

Hắn không phải bộ dạng cao cao tại thượng, ai cũng không làm hại được?

Hắn không phải bá đạo lãnh khốc khiến người ta không dám thân cận?

Hắn không phải thích nhếch môi lạnh lùng, châm biếm trào phúng không chút lưu tình?

Hắn không phải... Chung quy khiến mình không biết làm thế nào... Làm mình tức giận đến nghiến răng nghiến lợi?

"Lãnh... Lãnh Tử Diễm..." Ngươi đừng thổi loạn cho ta.

Thứ gì đó trong quần Quân Ngân mạnh mẽ nhô lên, Lãnh Tử Diễm sau khi phát hiện, không chút do dự thay đổi trận địa, khoang miệng ấm mềm cách quần vây bọc tính khí, từ phía trên liếm đến phía dưới, lại từ phía dưới liếm lên phía trên.

Chết... Chết tiệt... Quân Ngân thật muốn nâng đầu người này lên, coi xem lúc người này cố sức quyến rũ y là dáng vẻ mị hoặc thế nào.

Phía ngoài quần ẩm thấp, bên trong cũng ướt đẫm đến đáng sợ... Quân Ngân từ trước tới giờ đều lấy sự kiềm chế bình tĩnh làm kiêu ngạo... Nhưng Lãnh Tử Diễm, tựa hồ chung quy thích thách thức y... Chẳng lẽ vì mình ban nãy khắc chế, làm hắn không cam lòng, làm hắn cảm thấy ủy khuất?

Nhưng... Y quả thật muốn tốt cho hắn.

Vừa rồi, lúc kéo chân hắn ra, thấy rõ ràng bên trong hậu huyệt diễm lệ kia đầy tinh dịch khô cạn, còn có chút máu đông, nếu không sớm biết Lãnh Tử Diễm trời sanh tính phóng đãng, y chắc chắn sẽ tức giận cho hắn hai đấm.

Dù như thế, phẫn nộ nóng bỏng vẫn chưa từ bỏ ý định bốc lên, tại sao người này không coi trọng thân thể mình, tại sao hắn phải đói khát như vậy?



Hậu huyệt cũng sưng thành như thế, lại còn dùng cái mông khiêu khích y...

Khiêu khích không được, liền trên miệng!

Đôi mắt đen bóng thâm thúy của Quân Ngân đầy sương mù, y hơi ngước đầu, cái cổ ưu mỹ vẽ ra đường cong hấp dẫn kinh người, vươn tay đè đầu Lãnh Tử Diễm lại, cánh môi thanh tú liên tục phun ra rên rỉ, lồng ngực trắng nõn phập phồng lên xuống, tựa như không tiếp nhận được tình dục mãnh liệt.

Sau khi thứ trong miệng hoàn toàn cứng lên, Lãnh Tử Diễm hất hất đầu thoát khỏi kiềm chế của Quân Ngân, trên mặt một mảnh đỏ ửng tựa như ráng chiều, hắn tới gần hôn nhẹ khóe mắt ướt át của Quân Ngân.

" Quân Ngân, chúng ta xuống núi đi!"

Xuống... Xuống núi....!

Quân Ngân không nói gì, nhìn xuống lều trại cao ngất của mình, cảm thấy chẳng lẽ người này làm việc làm một nửa rồi quăng y ở đây?

Vò loạn tóc Lãnh Tử Diễm.

" Qua hai ngày nữa, chờ phía sau ngươi hảo, tái xử lý ngươi."

" Ai xử lý ai còn chưa nói được!"

Lãnh Tử Diễm nhếch mày, vốn là động tác tột cùng nghiêm lạnh, lại bởi mặt mày ngậm xuân, thật sự không có nửa điểm uy hiếp.

Quân Ngân hừ một tiếng, nghẹn mặt tháo quần, nắm lấy tính khí của mình.

Lãnh Tử Diễm ánh mắt trắng trợn nhìn lom lom, Quân Ngân như đứng trên đống lửa, y vừa hung tợn cắn môi Lãnh Tử Diễm vừa lộng vật phía dưới.

Khoái cảm kịch liệt trào lên, trên tay nhanh chóng vấy đầy chất lỏng dâm mỹ.

Lãnh Tử Diễm nhẹ cười, đem bạch dịch này liếm sạch sẽ, sau đó hôn lên miệng Quân Ngân một lần nữa.

" Cái của mình mình nếm!"

Quân Ngân một ngụm.. Đem môi người nào đó... Hoàn toàn cắn hỏng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Dạ Trầm Luân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook