Chương 34
Triều Thanh Tiệm Huyên
19/11/2014
Quân Ngân rốt cuộc phản ứng được, gia hỏa này là đang ghen, hơn nữa dấm chua còn không ít.
Trong đầu hiện ra bộ dạng Lãnh Tử Diễm quấn tạp dề đem phòng bếp quậy cho gà bay chó nhảy, Quân Ngân cười không phúc hậu, không để ý tay đang ướt sũng kéo đầu hắn hôn sâu một cái, hôn thẳng đến xương cốt đối phương cũng nhuyễn.
" Được."
Khóe môi gắn khóe môi, Quân Ngân cười khẽ nói.
" Ngươi phải thật sự có thể làm cơm cho ta ăn, ta nằm mơ cũng cười tỉnh."
Tần Hiên có trì độn đến đâu cũng có thể nhận thấy được địch ý Lãnh thiếu gia không chút che giấu, sau khi giúp hai người làm chút cơm, lập tức chào từ biệt.
" Thiếu gia, ta đi trước."
Lúc đó, Lãnh Tử Diễm đang lôi Quân Ngân ngồi trên sô pha hôn đến khó phân thắng bại, thóa dịch trong suốt theo khóe miệng không chút xấu hổ chảy xuống. Thanh âm lách sách người nghe được mặt hồng tim nổ.
Quân Ngân lưu luyến rút tay từ ngực Lãnh Tử Diễm.
" Ân, chờ một chút, ta đưa ngươi xuống."
" Chính hắn lại không tự xuống được?"
Thanh âm Lãnh Tử Diễm không lớn, nhưng tất cả người trong phòng vừa vặn đều có thể nghe.
Kết quả, Quân Ngân vẫn khăng khăng muốn đưa Tần Hiên đi.
Lãnh Tử Diễm nhìn chăm chú hai người đổi giày đi ra, gương mặt vốn lạnh lùng lại dường như đông thành sông băng, cửa vừa mới khép lại, ly trà cầm lên liền thẳng thắn bị ném.
Khủy tay tựa trên sô pha, mày cau vẫn không lỏng.
Tại sao nhất định phải đưa đi, nam nhân kia cũng không phải không có tay chân... Đầu tiên là thân thiết ở phòng bếp, bây giờ lại đưa y đi, một lúc nào đó không phải còn muốn lăn trên dra giường?
Quý tộc vốn là một vòng luẩn quẩn thoạt nhìn vinh quang, kì thực lại dâm loạn sa đọa, Lãnh Tử Diễm càng nghĩ càng bực bội, tuy Quân Ngân coi như vô cùng chính nhân quân tử, nhưng hắn vẫn không thể không hoài nghi hai người trong thang máy trình diễn một ít hình ảnh trẻ con không nên nhìn.
Hoàn toàn tương phản với suy nghĩ của Lãnh Tử Diễm, hai người trong thang máy không có bất cứ hành động thân mật nào.
" Thiếu gia, ngươi có phải có chuyện gì phân phó không?"
" Ân." Quân Ngân cắm tay vào túi quần. " Ta muốn bồi hắn hai ngày."
" Hả? Hội nghị ngày mai...?"
Thiếu gia bận rộn như vậy lại xin nghỉ hai ngày! Hơn nữa hội nghị ngày mai tương đối quan trọng.
"Để Quân Hi thay ta đi!"
Quân Ngân nhìn Tần Hiên, ánh mắt có chút ý vị nhắc nhở.
" Ngươi cùng Quân Hi, cẩn thận một chút!"
Liên tưởng đến Lãnh Tử Diễm một bình dấm chua lớn kia, Tần Hiên lúng túng nói.
" Lãnh thiếu gia... Có phải đã từng thấy cái gì?"
" Hắn không nói, bất quá có lẽ hẳn là vậy... Hừ, ngay cả có phải ta không cũng không nhận ra liền mù quáng gây sức ép."
Miệng nói lời oán giận, biểu tình lại hoàn toàn không phải như vậy, cánh môi vốn thanh tú hơi nhếch lên, tươi đẹp như son quét.
" Thiếu gia thật sự tính ở cùng Lãnh thiếu gia?"
" Ngươi cảm thấy bất hảo?"
Quân Ngân hỏi lại.
" Không."
Người kia ác muốn chết, Tần Hiên nào dám nói bậy sau lưng hắn.
" Con người hắn kỳ thực không tệ!"
Cũng chỉ có thiếu gia mới có thể cảm thấy không tệ..
Dựa vào vách, Quân Ngân nhìn thang máy từng tầng hạ xuống, nhẹ giọng nói.
" Nếu có thể, ta muốn cả đời ở cùng hắn, chính là... Không biết hắn có bằng lòng hay không."
" Thiếu gia, bệnh tình của bệ hạ càng ngày càng nặng, sợ là cầm cự không quá mùa đông năm nay."
Thấy khóe môi Quân Ngân vừa mới thả lỏng lại kéo căng, thanh tuyến Tần Hiên thật sự thấp, nhưng dị thường rõ ràng.
"Chuyện của các ngươi, Lãnh tiên sinh bên kia, còn dì Phượng.. Chắc hẳn cũng không đồng ý."
"Ta biết..."
Đúng, y biết, cho nên y nói là nếu có thể.
Mà sự thật là, y không biết mình còn bao nhiêu thời gian có thể ở cùng hắn.
"Tần Hiên, nếu thiên hạ thái bình thì thật tốt."
"Thiếu... Thiếu gia..."
Quân Ngân thở dài.
"Ta không nghĩ xa xăm như vậy, càng không hy vọng Lãnh bá phụ đồng ý. Ta chỉ muốn ở cùng hắn, ta bỏ lỡ hắn ba năm, ngươi nói xem, ta còn bao nhiêu cái ba năm nữa có thể bỏ qua?"
Sau khi bệ hạ băng hà, vương thất sẽ áp dụng hành động gì, Quân gia cần phải đối phó thế nào? Đại não y mỗi ngày ðều bị những thứ phiền não đó chiếm cứ, từ trước tới giờ không nghĩ tới, có một người ở bên cạnh mình, vẫn luôn luôn nhìn mình.
Dù hắn ngang ngược bá đạo, dù hắn không coi ai ra gì, nhưng.... Y thích hắn.
Đúng, y thích hắn.
Y không chịu được hắn mỗi tối suồng sã rên rỉ dưới thân nam nhân khác, không chịu nổi hắn đối đãi y như một bằng hữu thông thường.
Cho nên, đêm qua, khi hắn mắt say lờ đờ ôm y muốn y cấp cho mình một câu, y không cần quản hậu quả gì nữa, cũng không muốn quản tương lai gì nữa, y chỉ muốn nói với hắn: 'Ngươi là của ta.'
.... Ngươi là của ta, những lời này ta nên sớm nói với ngươi.
Tiếng cửa ken két mở ra, Lãnh Tử Diễm liếc giờ, năm phút đồng hồ, xem ra là hắn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Hơi lúng túng lấy chân đá văng mảnh vỡ trên mặt đất, thấy Quân Ngân khó hiểu nhìn chăm chăm, ho mấy tiếng, giải thích.
" Cái ly trơn, tự trượt xuống."
Quân Ngân vô ngữ:
" Ta nhớ.. Trên bàn trà có hai cái ly." Bây giờ... Một cái cũng không thấy.
Lãnh Tử Diễm hừ một tiếng, mở TV, chuyển mấy kênh.
" Ngươi đưa hắn tới đâu?"
" Đưa xuống thang máy."
Đi đến ngồi xuống sô pha, cười khẽ xoay mặt người nào đó qua.
" Sách sách, cái mặt này thật thối, ta bất quá đưa hắn xuống thôi, ngươi liền nếm vị thành như vậy?"
" Ai... Ai nếm vị?"
Ở đây năm phút đồng hồ, Lãnh Tử Diễm kỳ thực suy nghĩ lại, lấy phẩm hạnh trước kia của hắn, Quân Ngân có thể không so đo với hắn đã là rất khoan hồng độ lượng, nếu Quân Ngân xuất ra phong độ, như thế hắn cũng có thể xuất ra khí tràng nên có, chứ không hẹp hòi tựa như một nữ nhân.
Nhưng... Nhưng....! Hắn vừa cùng Quân Ngân hảo hảo ngày đầu tiên, Tần Hiên kia liền chay tới ra oai, chẳng lẽ hắn còn không thể biểu đạt bất mãn?
Hơn nữa, nếu hắn nhớ không lầm, hắn cùng Quân Ngân chỉ phát triển đến bước tình nhân bí mật, mấy ngày này còn có thể dính với nhau, chờ sau khi khai giảng, số lần hắn có thể thấy Quân Ngân có thể nói ít lại càng ít, trái lại, Tần Hiên mỗi ngày đều đi theo phía sau mông Quân Ngân, không có tình cảm cũng chơi ra cảm tình.
Lãnh Tử Diễm nhăn mày lại, ý thức nguy cơ bốc lên, muốn ngăn cũng không cản được.
Chuyển qua chuyển lại thay đổi mấy kênh, thật sự không có gì hay để xem, ném remote xuống, nhìn thẳng Quân Ngân.
" Chúng ta cần phải lập một thoả thuận."
" Thoả thuận?"
Quân Ngân tiếp nhận giấy trắng mực đen Lãnh Tử Diễm đưa qua, lặng lẽ oán thầm một câu, chữ gia hỏa này vẫn xấu tệ trước sau như một.
" Không được... Cùng Tần Hiên nắm tay."
Quân Ngân nhìn Lãnh Tử Diễm, Lãnh Tử Diễm nhìn TV đắm đuối, nghệ sĩ mặc đồ diễn lưu luyến xướng a a không ngừng, nếu y nhớ không lầm, trên người Lãnh Tử Diễm hẳn là không có một tế bào cổ kịch nào cả.
" Không được.... hôn Tần Hiên."
Quân Ngân ngẩng đầu. " Lúc có kẻ địch, hắn nhào lên người ta, bất cẩn chạm tới có tính không?"
" Tính!" Lãnh Tử Diễm trả lời hung tợn.
" Nga." Quân Ngân tiếp tục nhìn xuống.
" Không được cùng Tần Hiên làm..... tình... Ách..."
Quân Ngân cảm thấy Lãnh Tử Diễm nhìn TV quá "chăm chú", nhịn không được hỏi.
" Vậy lỡ như ta có xung động, ngươi lại không có bên cạnh thì làm sao đây?"
" Nén lại!"
Đây là rất đương nhiên.
Quân Ngân gật đầu, trân trọng bỏ thoả thuận vào túi áo.
" Ngươi đã giao ước ba điều với ta, vậy ta cũng có yêu cầu."
Lãnh Tử Diễm rốt cuộc "chịu" đem ánh mắt từ màn hình TV chuyển qua Quân Ngân.
" Yêu cầu gì?"
" Thứ nhất, thời điểm kết giao với ta, chỉ có thể có một tình nhân là ta!"
Kết giao, hai từ tình nhân này làm mặt Lãnh thiếu gia nháy mắt đỏ lên, hắn khó chịu vặn vẹo gân cốt.
Sau lưng bỗng nhiên vươn ra một đôi tay, ôm lấy hắn, sau đó, là lồng ngực ấm áp dán lại và hơi thở chậm rãi phun tới sau tai.
" Thứ hai, chỉ có thể cởi quần áo trước mặt ta."
Chẳng lẽ y cho rằng hắn có sở thích thoát y?
" Thứ ba..."
Lúc nói tới đây, Quân Ngân dừng một chút, hô hấp Lãnh Tử Diễm cũng dồn dập lên, thúc giục.
" Nói mau."
Trong đầu hiện ra bộ dạng Lãnh Tử Diễm quấn tạp dề đem phòng bếp quậy cho gà bay chó nhảy, Quân Ngân cười không phúc hậu, không để ý tay đang ướt sũng kéo đầu hắn hôn sâu một cái, hôn thẳng đến xương cốt đối phương cũng nhuyễn.
" Được."
Khóe môi gắn khóe môi, Quân Ngân cười khẽ nói.
" Ngươi phải thật sự có thể làm cơm cho ta ăn, ta nằm mơ cũng cười tỉnh."
Tần Hiên có trì độn đến đâu cũng có thể nhận thấy được địch ý Lãnh thiếu gia không chút che giấu, sau khi giúp hai người làm chút cơm, lập tức chào từ biệt.
" Thiếu gia, ta đi trước."
Lúc đó, Lãnh Tử Diễm đang lôi Quân Ngân ngồi trên sô pha hôn đến khó phân thắng bại, thóa dịch trong suốt theo khóe miệng không chút xấu hổ chảy xuống. Thanh âm lách sách người nghe được mặt hồng tim nổ.
Quân Ngân lưu luyến rút tay từ ngực Lãnh Tử Diễm.
" Ân, chờ một chút, ta đưa ngươi xuống."
" Chính hắn lại không tự xuống được?"
Thanh âm Lãnh Tử Diễm không lớn, nhưng tất cả người trong phòng vừa vặn đều có thể nghe.
Kết quả, Quân Ngân vẫn khăng khăng muốn đưa Tần Hiên đi.
Lãnh Tử Diễm nhìn chăm chú hai người đổi giày đi ra, gương mặt vốn lạnh lùng lại dường như đông thành sông băng, cửa vừa mới khép lại, ly trà cầm lên liền thẳng thắn bị ném.
Khủy tay tựa trên sô pha, mày cau vẫn không lỏng.
Tại sao nhất định phải đưa đi, nam nhân kia cũng không phải không có tay chân... Đầu tiên là thân thiết ở phòng bếp, bây giờ lại đưa y đi, một lúc nào đó không phải còn muốn lăn trên dra giường?
Quý tộc vốn là một vòng luẩn quẩn thoạt nhìn vinh quang, kì thực lại dâm loạn sa đọa, Lãnh Tử Diễm càng nghĩ càng bực bội, tuy Quân Ngân coi như vô cùng chính nhân quân tử, nhưng hắn vẫn không thể không hoài nghi hai người trong thang máy trình diễn một ít hình ảnh trẻ con không nên nhìn.
Hoàn toàn tương phản với suy nghĩ của Lãnh Tử Diễm, hai người trong thang máy không có bất cứ hành động thân mật nào.
" Thiếu gia, ngươi có phải có chuyện gì phân phó không?"
" Ân." Quân Ngân cắm tay vào túi quần. " Ta muốn bồi hắn hai ngày."
" Hả? Hội nghị ngày mai...?"
Thiếu gia bận rộn như vậy lại xin nghỉ hai ngày! Hơn nữa hội nghị ngày mai tương đối quan trọng.
"Để Quân Hi thay ta đi!"
Quân Ngân nhìn Tần Hiên, ánh mắt có chút ý vị nhắc nhở.
" Ngươi cùng Quân Hi, cẩn thận một chút!"
Liên tưởng đến Lãnh Tử Diễm một bình dấm chua lớn kia, Tần Hiên lúng túng nói.
" Lãnh thiếu gia... Có phải đã từng thấy cái gì?"
" Hắn không nói, bất quá có lẽ hẳn là vậy... Hừ, ngay cả có phải ta không cũng không nhận ra liền mù quáng gây sức ép."
Miệng nói lời oán giận, biểu tình lại hoàn toàn không phải như vậy, cánh môi vốn thanh tú hơi nhếch lên, tươi đẹp như son quét.
" Thiếu gia thật sự tính ở cùng Lãnh thiếu gia?"
" Ngươi cảm thấy bất hảo?"
Quân Ngân hỏi lại.
" Không."
Người kia ác muốn chết, Tần Hiên nào dám nói bậy sau lưng hắn.
" Con người hắn kỳ thực không tệ!"
Cũng chỉ có thiếu gia mới có thể cảm thấy không tệ..
Dựa vào vách, Quân Ngân nhìn thang máy từng tầng hạ xuống, nhẹ giọng nói.
" Nếu có thể, ta muốn cả đời ở cùng hắn, chính là... Không biết hắn có bằng lòng hay không."
" Thiếu gia, bệnh tình của bệ hạ càng ngày càng nặng, sợ là cầm cự không quá mùa đông năm nay."
Thấy khóe môi Quân Ngân vừa mới thả lỏng lại kéo căng, thanh tuyến Tần Hiên thật sự thấp, nhưng dị thường rõ ràng.
"Chuyện của các ngươi, Lãnh tiên sinh bên kia, còn dì Phượng.. Chắc hẳn cũng không đồng ý."
"Ta biết..."
Đúng, y biết, cho nên y nói là nếu có thể.
Mà sự thật là, y không biết mình còn bao nhiêu thời gian có thể ở cùng hắn.
"Tần Hiên, nếu thiên hạ thái bình thì thật tốt."
"Thiếu... Thiếu gia..."
Quân Ngân thở dài.
"Ta không nghĩ xa xăm như vậy, càng không hy vọng Lãnh bá phụ đồng ý. Ta chỉ muốn ở cùng hắn, ta bỏ lỡ hắn ba năm, ngươi nói xem, ta còn bao nhiêu cái ba năm nữa có thể bỏ qua?"
Sau khi bệ hạ băng hà, vương thất sẽ áp dụng hành động gì, Quân gia cần phải đối phó thế nào? Đại não y mỗi ngày ðều bị những thứ phiền não đó chiếm cứ, từ trước tới giờ không nghĩ tới, có một người ở bên cạnh mình, vẫn luôn luôn nhìn mình.
Dù hắn ngang ngược bá đạo, dù hắn không coi ai ra gì, nhưng.... Y thích hắn.
Đúng, y thích hắn.
Y không chịu được hắn mỗi tối suồng sã rên rỉ dưới thân nam nhân khác, không chịu nổi hắn đối đãi y như một bằng hữu thông thường.
Cho nên, đêm qua, khi hắn mắt say lờ đờ ôm y muốn y cấp cho mình một câu, y không cần quản hậu quả gì nữa, cũng không muốn quản tương lai gì nữa, y chỉ muốn nói với hắn: 'Ngươi là của ta.'
.... Ngươi là của ta, những lời này ta nên sớm nói với ngươi.
Tiếng cửa ken két mở ra, Lãnh Tử Diễm liếc giờ, năm phút đồng hồ, xem ra là hắn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Hơi lúng túng lấy chân đá văng mảnh vỡ trên mặt đất, thấy Quân Ngân khó hiểu nhìn chăm chăm, ho mấy tiếng, giải thích.
" Cái ly trơn, tự trượt xuống."
Quân Ngân vô ngữ:
" Ta nhớ.. Trên bàn trà có hai cái ly." Bây giờ... Một cái cũng không thấy.
Lãnh Tử Diễm hừ một tiếng, mở TV, chuyển mấy kênh.
" Ngươi đưa hắn tới đâu?"
" Đưa xuống thang máy."
Đi đến ngồi xuống sô pha, cười khẽ xoay mặt người nào đó qua.
" Sách sách, cái mặt này thật thối, ta bất quá đưa hắn xuống thôi, ngươi liền nếm vị thành như vậy?"
" Ai... Ai nếm vị?"
Ở đây năm phút đồng hồ, Lãnh Tử Diễm kỳ thực suy nghĩ lại, lấy phẩm hạnh trước kia của hắn, Quân Ngân có thể không so đo với hắn đã là rất khoan hồng độ lượng, nếu Quân Ngân xuất ra phong độ, như thế hắn cũng có thể xuất ra khí tràng nên có, chứ không hẹp hòi tựa như một nữ nhân.
Nhưng... Nhưng....! Hắn vừa cùng Quân Ngân hảo hảo ngày đầu tiên, Tần Hiên kia liền chay tới ra oai, chẳng lẽ hắn còn không thể biểu đạt bất mãn?
Hơn nữa, nếu hắn nhớ không lầm, hắn cùng Quân Ngân chỉ phát triển đến bước tình nhân bí mật, mấy ngày này còn có thể dính với nhau, chờ sau khi khai giảng, số lần hắn có thể thấy Quân Ngân có thể nói ít lại càng ít, trái lại, Tần Hiên mỗi ngày đều đi theo phía sau mông Quân Ngân, không có tình cảm cũng chơi ra cảm tình.
Lãnh Tử Diễm nhăn mày lại, ý thức nguy cơ bốc lên, muốn ngăn cũng không cản được.
Chuyển qua chuyển lại thay đổi mấy kênh, thật sự không có gì hay để xem, ném remote xuống, nhìn thẳng Quân Ngân.
" Chúng ta cần phải lập một thoả thuận."
" Thoả thuận?"
Quân Ngân tiếp nhận giấy trắng mực đen Lãnh Tử Diễm đưa qua, lặng lẽ oán thầm một câu, chữ gia hỏa này vẫn xấu tệ trước sau như một.
" Không được... Cùng Tần Hiên nắm tay."
Quân Ngân nhìn Lãnh Tử Diễm, Lãnh Tử Diễm nhìn TV đắm đuối, nghệ sĩ mặc đồ diễn lưu luyến xướng a a không ngừng, nếu y nhớ không lầm, trên người Lãnh Tử Diễm hẳn là không có một tế bào cổ kịch nào cả.
" Không được.... hôn Tần Hiên."
Quân Ngân ngẩng đầu. " Lúc có kẻ địch, hắn nhào lên người ta, bất cẩn chạm tới có tính không?"
" Tính!" Lãnh Tử Diễm trả lời hung tợn.
" Nga." Quân Ngân tiếp tục nhìn xuống.
" Không được cùng Tần Hiên làm..... tình... Ách..."
Quân Ngân cảm thấy Lãnh Tử Diễm nhìn TV quá "chăm chú", nhịn không được hỏi.
" Vậy lỡ như ta có xung động, ngươi lại không có bên cạnh thì làm sao đây?"
" Nén lại!"
Đây là rất đương nhiên.
Quân Ngân gật đầu, trân trọng bỏ thoả thuận vào túi áo.
" Ngươi đã giao ước ba điều với ta, vậy ta cũng có yêu cầu."
Lãnh Tử Diễm rốt cuộc "chịu" đem ánh mắt từ màn hình TV chuyển qua Quân Ngân.
" Yêu cầu gì?"
" Thứ nhất, thời điểm kết giao với ta, chỉ có thể có một tình nhân là ta!"
Kết giao, hai từ tình nhân này làm mặt Lãnh thiếu gia nháy mắt đỏ lên, hắn khó chịu vặn vẹo gân cốt.
Sau lưng bỗng nhiên vươn ra một đôi tay, ôm lấy hắn, sau đó, là lồng ngực ấm áp dán lại và hơi thở chậm rãi phun tới sau tai.
" Thứ hai, chỉ có thể cởi quần áo trước mặt ta."
Chẳng lẽ y cho rằng hắn có sở thích thoát y?
" Thứ ba..."
Lúc nói tới đây, Quân Ngân dừng một chút, hô hấp Lãnh Tử Diễm cũng dồn dập lên, thúc giục.
" Nói mau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.