Ám Dạ Trầm Luân

Chương 39

Triều Thanh Tiệm Huyên

19/11/2014

Y đem tính khí chống ở huyệt khẩu hắn, bỗng nhiên có chút do dự.

Tính khí y.... Quá lớn.....!

Kích cỡ hoàn toàn của dã thú, không, còn hơn dã thú bình thường một bậc.

Tính khí đỏ tía thô to hung tợn phủ kín gai nhỏ, y có thể xác định, chỉ cần y đâm vào, hậu huyệt Lãnh Tử Diễm nháy mắt sẽ không ngừng chảy máu.

Thú nhân lúc vừa mới thức tỉnh đều ở vào trạng thái cuồng bạo, y cũng vậy, y muốn hung hăn lăng nhục gia hỏa dưới thân.

Nhưng người này đang phát run, đối phương đã nhận ra ý ðồ của y, trong ðồng tử màu đen tràn đầy tuyệt vọng vỡ nát.

Ngô.... Hắn như vậy làm y ngàn vạn lần đau lòng.

Đau lòng này bao trùm lên lửa dục vọng đen tối.

Nếu là nhân thân thì tốt rồi, như thế sẽ không thương tổn đến hắn.

Nhưng, bản thân vừa mới thức tỉnh, căn bản không thể tùy ý chuyển đổi giữa thú thân cùng nhân thân, quy đầu cực đại liên tục chảy ra chất lỏng óng ánh, y hít một hơi thật sâu, thử tiến vào. Hậu huyệt 'xuy' một tiếng nhanh chóng nứt ra, mà tính khí y cũng chưa tiến vào được một phần mười.

Người dưới thân phát ra tiếng thét nặng nề, bàn tay sống chết nắm lấy chăn đơn lộ ra gân xanh, cả thân thể đều căng lên, mồ hôi nhuyễn vụn chảy khắp toàn thân.

Hắn sắc mặt tái nhợt, tàn ác nhìn trừng trừng, đồng tử đen tinh khiết giống như vực sâu.

Lãnh Tử Diễm mười bốn tuổi còn chưa có nhiều khí thế, nhưng đôi mắt lại băng lãnh đến vậy, y không chút nghi ngờ, nếu người này biết y là ai, sẽ không chút do dự giết y sau đó.

Lãnh Tử Diễm đương nhiên không có năng lực giết y, y vô cùng rõ ràng, nhưng y vẫn sợ hãi, chỉ bởi vì cái người này có suy nghĩ giết y mà cảm thấy sợ hãi.

Một người kiêu ngạo như hắn, bị một con dã thú xâm phạm, chắc chắn sẽ sống không bằng chết.

" Ngao."

Nhân loại đáng chết này, trong lòng chắc chắn rất kỳ thị dã thú bọn họ.

Nếu không, sao lại biểu lộ biểu tình phẫn hận như thế?

Y hung hăng vỗ một cái lên mông hắn, dấu chân năm ngón huyết sắc in bên trên, diễm lệ như anh túc.

Đẩy cửa sổ, khẩn cấp nhảy ra ngoài, theo bóng đêm chạy vội về Lăng gia.

Y không dám nói cho phụ thân mình không cùng thư thú giao phối, y một mình lén vào tầng hầm, nhốt bản thân trong lồng sắt.

Chỉ có như vậy, y mới cảm thấy an toàn, chỉ có như vậy, người kia mới không bị thương tổn, mới không đem cái ánh mắt hận đến tột cùng kia bắn về phía y.

Tái hiện trong đầu toàn là bộ dạng mê người của người kia, thân thể trần trụi nằm trên giường, ánh trăng nhu hòa... Chiếc giường hoa lệ.... Da thịt bóng loáng..... Sống lưng ưu mỹ..... Cái mông vểnh.... Còn nhục huyệt căng chặt kia....

Tuy chỉ tiến vào một chút, nhưng thật sự... Hảo lưu luyến....

Bóng đêm kiều diễm đan xen tạo nên vẻ mê hoặc chí mệnh.

" Ngao ô......"



Tính dục tuôn trào làm y cuồng loạn, đầu đánh vào song sắt như phát điên, móng vuốt cào phá lông mao, xé rách da thịt mình.

Tính khí không chút thương tiếc giày vò trên song sắt, hết lần này đến lần khác đạt được cao trào, bạch dịch nóng rực pha lẫn máu, lông mao màu bạc nhếch nhác không chịu nổi, nhưng y một chút cũng không hối hận.

Y mệt mỏi nhắm mắt lại, trước lúc thiếp đi vẫn một mực suy nghĩ, một ngày nào đó, y muốn người kia cam tâm tình nguyện để y tiến vào.

Qua một tuần, y rốt cuộc có thể khôi phục hình người, vừa vặn ngay lúc Trường quân đội nhập học, y mới bước vào liền chạm mặt Lãnh Tử Diễm, vành nón chỉnh tề, quân trang thẳng thớm, giày ống màu đen, thân hình cao thẳng hầu như hoàn mỹ.

Chết tiệt, người kia lại dùng quân phục cám dỗ y.

Y khát khao xé rách quân phục hắn tới chừng nào.

Y không nỡ thao hắn, đánh hắn, chung quy vẫn có thể nhỉ.

Lúc đem Lãnh Tử Diễm quẳng qua vai, ném xuống đất một cái, đồng tử màu đen thanh tú toàn là vẻ không thể tin được.

Hắn chắc chắn không ngờ tiểu thí hài từng mặc hắn ức hiếp qua một đêm lại trở nên cường đại như thế.

Y đắc ý nhếch môi, ngồi xổm xuống, nhẹ vuốt ve bên má hắn, mạch đập trên đầu ngón tay toàn là khát vọng mãnh liệt.

Lần đầu tiên đánh người nên không biết chừng mực, hại hắn vào viện rất lâu.

Về sau y rút kinh nghiệm, nếu không phải người kia chọc y nóng nảy, y sẽ không đánh vào mặt hắn, chỉ đánh thân thể hắn, hết lần này đến lần khác quăng hắn xuống đất, y cảm thấy mình phảng phất như chinh phục được người này.

Loại tình huống đó vẫn duy trì liên tục, số lần đánh Lãnh Tử Diễm bản thân y cũng không đếm được, người kia từ hoàn toàn không có sức phản kháng ban đầu đến dần dần có thể hình thành một vài cú đánh trả hữu lực, toàn là công lao do y đánh hắn.

Có thể nói, khí lực Lãnh Tử Diễm, dưới sự huấn luyện máu tanh của y, tuyệt đối đạt được trình độ đứng đầu nhân loại.

Từ ngày đầu thức tỉnh, mười lăm mỗi tháng đều là ngày y động dục, y không thể không trở lại Lăng gia, nhốt bản thân trong lồng giam băng lãnh, chuyện mờ ám thường làm này không thể giấu được phụ thân, phụ thân nhanh chóng biết hại y không thể hành động với thư thú chính là Lãnh gia thiếu gia.

Ánh mắt phụ thân dán vào y đặc biệt nguy hiểm.

[ Giết hắn.]

[ Không được.]

Phụ thân cười lạnh.

[ Ngươi là muốn từ bỏ địa vị Thiếu chủ?]

Theo quy tắc trong tộc, Thiếu chủ có thể có rất nhiều thư thú, nhưng đệ nhất phu nhân phải do các trưởng lão chọn ra, nhưng y chỉ đổ tâm dốc sức vào Lãnh Tử Diễm, căn bản không chịu cho thư thú khác nếm thử tính khí ḿnh, như vậy chỉ có thể từ bỏ chức vị Thiếu chủ.

Nhưng.... Từ bỏ có nghĩa y là một kẻ thất bại.

Mạnh nuốt yếu, kẻ thất bại phải dâng tặng thư thú của mình cho Thiếu chủ mới.

Đây là chuyện y tuyệt đối dứt khoát không thể cho phép!

Người ngay cả y cũng luyến tiếc không nỡ thao, sao có thể để cho người khác hưởng dụng?

Hai đường lựa chọn y đều không thể chấp nhận, phụ thân tưởng y còn nhỏ, chỉ nhất thời suy nghĩ nông nổi, cũng không truy cứu gì, dù sao, chỉ cần sau này y cưới thư thú do các trưởng lão chọn, chuyện gì cũng không xảy ra.

Trong tộc vẫn lấy Lăng gia làm vương, Lăng gia đời này, có thể tranh lực với y chỉ có hai ba đường huynh đệ.



Y tin, chỉ cần mình đủ cường đại, sức mạnh tuyệt đối áp đảo những kẻ khác, y chính là người duy nhất trong tộc có năng lực và tư cách làm Thiếu chủ, đến lúc đó dù y cự tuyệt thư thú được chân chính tuyển chọn, các trưởng lão cũng không thể không khuất phục.

Y dốc sức rèn luyện bản thân, cơ hồ tới mức độ hà khắc, rốt cuộc, lúc mười sáu tuổi, thú tính y hoàn toàn thức tỉnh.

Thời gian giữa thức tỉnh sơ bộ cùng hoàn toàn thức tỉnh càng ngắn, sức mạnh lại càng cường đại, đồng dạng kèm theo thức tỉnh chính là dục vọng điên cuồng muốn đâm xuyên người nào đó.

Lúc mười bốn tuổi, y nhịn, lúc mười sáu tuổi... Càng phải nhẫn.

Khi thức tỉnh, y rất có thể lâm vào trạng thái điên cuồng, ví dụ về hùng thú thức tỉnh đem thư thú thần phục hung hăn thao chết nhiều không kể xiết.

Dã thú cường hãn còn chịu không được, huống chi là một nhân loại.

Không thể làm gì được, y trở lại tộc, cự tuyệt tất cả thư thú muốn tiếp cận mình, một mình ngâm người trong hàn đầm tròn hai ngày.

Từ hàn đầm đi ra, thân hình y cao lớn đến vượt quá tưởng tượng, lông mao sáng bạc bao phủ phía trên cơ thịt hữu lực cường tráng, tao nhã mà cường hãn.

Y trước kia chỉ được khoác cái thân phận Thiếu chủ, y hiện tại chân chính là người khiến kẻ khác thần phục!

Quyền uy y, không người dám nghi ngờ!

Y rốt cuộc có sức mạnh, có người kia.

Kết quả sao.....?

Y phát hiện gia hỏa kiêu căng kia, ánh mắt bắt đầu hữu ý vô tình nhìn về phía Quân Ngân.

Đó là loại.... Ánh mắt hận không thể đem đối phương làm của riêng!

May mắn, may mắn, Hoàng thất hạ lệnh ám sát vợ chồng Quân thị, hai người song song gặp nạn.

Quân Ngân ngây ngốc ở Trường quân đội một tháng liền nghỉ học về nhà, kế thừa chức vị Quân gia gia chủ.

Quân Ngân rời khỏi làm y thở phào một cái mạnh, nhưng cái thở này còn chưa xuôi được....

Người kia lại.....

Tối hôm đó, y cảm thấy rất bực bội, dứt khoát đứng dậy đi tìm Lãnh Tử Diễm.

Thật lâu rồi không đánh hắn, y có chút nhớ hắn.

Học sinh thế gia như họ, đến Trường quân đội đều là một đống tư chất hỗn độn, để sau này thuận tiện nhậm chức ở Quân bộ.

Tuy huấn luyện hết sức khắc nghiệt, điều kiện ăn ở ngủ nghỉ lại không tồi, mỗi người một phòng, còn có toilet riêng.

Mới vừa đến gần cửa phòng Lãnh Tử Diễm, liền cảm thấy có chút bất thường, cái loại thở dốc rất nặng, rên rỉ mê người.... Y chưa từng nghe qua.... Nhưng có thể đoán được.

Cửa phòng khóa, y mặt bình tĩnh vặn khóa xuống, chậm rãi đẩy cửa ra.

Đèn huỳnh quang treo phía trên, gian phòng tuyết bạch sạch sẽ sáng sủa.

Mà trên cửa sổ... Hai thân thể đang ra sức dây dưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Dạ Trầm Luân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook