Ám Dạ Trầm Luân

Chương 49

Triều Thanh Tiệm Huyên

19/11/2014

Hôm nay là ngày Học viện Hoàng gia khai giảng, Dã Kê sáng sớm liền bị người hầu kéo dậy, thay giáo phục màu lam, trong buồn ngủ trông thấy Lãnh Tử Diễm đứng thẳng trước mặt, buồn ngủ tức khắc biến mất không còn một mảnh.

" Đại ca, sớm!"

" Sớm!"

Lãnh Tử Diễm nhìn y một cái, giọng điệu không mặn không nhạt.

Hắn thân hình cao thẳng, nắng sớm sau lưng hắt ra một bóng râm, khuôn mặt rõ ràng cũng trở nên mơ hồ.

Dã Kê chỉ nghe hắn thấp giọng nói.

" Trong học viện có rất nhiều quy củ, mặc dù là người Lãnh gia, cũng không thể không tuân thủ, ngươi vào rồi nếu làm mất mặt Lãnh gia chúng ta...." Hắn dừng một chút, nói. "Phụ thân tuyệt đối không tha cho ngươi."

Học viện Hoàng gia là danh giáo hạng nhất hạng nhì ở vương quốc Thần Vũ, địa vị gần với Trường quân đội quý tộc Đế quốc, tốt nghiệp không phải nhân vật quan trọng giới chính trị chính là tinh hoa giới kinh doanh, mỗi người đều là nhân trung long phượng, loại côn đồ như Dã Kê, xưa nay sợ nhất tinh anh nhân sĩ, nhịn không được vẻ mặt đau khổ nói.

" Lỡ như ta thấy học viên không vừa mắt, muốn đánh người thì làm sao đây?"

" Hừ." Lãnh Tử Diễm xoay người xuống lầu. " Tự mình chọn nơi hẻo lánh."

Dã Kê tươi vui hớn hở đi theo phía sau Lãnh Tử Diễm.

" Đại ca, vậy... kí túc xá học sinh... Ân.. Ngươi biết..."

Lãnh Tử Diễm dừng bước, Dã Kê đụng vào lưng hắn, hắn cũng không quay đầu lại, ánh mắt hơi liếc nhẹ ra sau.

" Mỗi người một căn!"

Dã Kê không cam lòng. " Không có căn hai người?"

" Có." Lãnh Tử Diễm kéo kéo khóe môi. "Bất quá không phải cho ngươi ở."

Xe đen chậm rãi tiến vào Học viện Hoàng gia.

" Đại ca, thật nhiều người." Dã Kê vươn đầu ra ngoài cửa sổ xe, nhìn mỹ nhân đi ngang qua huýt gió.

Mỹ nhân cong mày cười, cúi nhẹ đầu, lại không cam lòng nâng lên, trong mắt xuân ý vênh vang.

" Đại ca, mỹ nhân ban nãy quyến rũ ta." Thừa dịp Lãnh Tử Diễm không chú ý, nhanh chóng hôn lên má hắn.

Lãnh Tử Diễm cũng không ngẩng đầu lên, một tay cầm báo, một tay nắm tay áo Dã Kê, thô bạo chà lau chỗ bị hôn qua.

" Đây là xe Lãnh gia."

" Ân?"

" Nàng muốn quyến rũ chính là người Lãnh gia."

Dã Kê bừng tỉnh đại ngộ, tức khắc như sắp gặp đại địch.

" Vậy đại ca không phải thường xuyên nằm trong nước sôi lửa bỏng?"

" Cũng được..." Lãnh Tử Diễm lật trang. "Ta không thể nào phản ứng với họ."

Dã Kê vốn là người tinh ý, sở trường đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thấy gió đổi đà, lập tức cười mị mắt, lấy lòng nói.

" Vậy về sau ta cũng không để ý tới họ."

" Những người có thể vào Học viện Hoàng gia đều là quý tộc, ngươi sớm hay muộn cũng phải về Lăng gia, giao tiếp cùng họ đối với ngươi có ích không hại." Lãnh Tử Diễm thiện ý nhắc nhở. "Quân bộ được xưng là chỗ đen nhất cả nước, không đơn giản như ngươi nghĩ."

" Đại ca, ngươi quan tâm ta?"

" Ta quan tâm Lãnh gia." Giọng điệu nói chuyện vẫn không mặn không nhạt, đẩy người xa ngàn dặm. "Lãnh gia ở trên người ngươi tốn không ít công phu, không thể không công lãng phí."

" Không sao..." Dã Kê tiếp cận một chút, khoác tay lên vai Lãnh Tử Diễm, cười khẽ nói. "Ta sẽ không làm đại ca thất vọng."

" Trước tiên đối phó Lăng Diệp rồi nói sau."

" Hắn rất mạnh?" Ánh mắt quét về phía tờ báo, trang báo này toàn là tin tức về Quân gia, Dã Kê vươn tay sờ lên, từng chữ thầm đọc trong lòng.



" Mạnh hơn ngươi.... Rất nhiều!" Gỡ cái tay chướng mắt kia ra, Lãnh Tử Diễm hơi nhăn mày lại....

Nghi thức cắt băng của công ty M&K thuộc Quân thị, Quân gia gia chủ tự mình tham dự, tiểu thư Mộc Phi Phi có mặt chúc mừng, có tin Quân thị có ý làm thông gia với Mộc thị, nhưng hai vị đương sự im lặng với câu hỏi này...

" Đây không phải là công tử bột đêm đó sao." Công tử bột này còn cho y một cái tát, Dã Kê chỉ vào tấm ảnh trên báo nói, "Cô gái này không tồi, đi với công tử bột thật là đáng tiếc, họ định kết hôn?"

" Tung tin vịt thôi." Lãnh Tử Diễm đóng báo lại, tựa vào trên ghế nhắm mắt không lên tiếng nữa.

Tài xế đưa hai người đến nhà trọ học sinh dưới lầu, vết thương trên lưng Lãnh Tử Diễm chưa lành hẳn, hành lý đều là Dã Kê xung phong xách.

Y đi phía sau Lãnh Tử Diễm, người chung quanh tất cả đều nhìn qua, mỉm cười chào hỏi hai người.

Có vài người quen còn vỗ vỗ trên vai Lãnh Tử Diễm, liếc mắt Dã Kê.

" Đệ đệ ngươi?"

" Ân."

" Tiểu đệ đệ, tên gọi là gì?"

Dã Kê thần sắc không thay đổi, bình thản ung dung vươn tay, cười đến xuân phong như ý.

" Xin chào, Dã trong dã thảo (cỏ dại), Kê trong kê đầu (đầu gà)."

" Ha ha, Lãnh Tử Diễm... Ngươi sao nuôi ra một đệ đệ như vậy?"

Lãnh thiếu gia khóe miệng giật giật." Thuần thiên nhiên."

Mấy người hi hi ha ha đi trước, Dã Kê đáng thương dẫn theo hai rương hành lý, rất giống tiểu đệ sai vặt.

Rốt cuộc có người nhìn không được, đánh một quyền lên hõm vai Lãnh Tử Diễm.

" Lãnh thiếu gia, đệ đệ ngươi tốt xấu gì cũng là một mỹ nhân, sao có thể làm khổ người ta như vậy... Đến đến, Dã Kê đệ đệ, ca ca giúp ngươi xách."

Nói, người nọ đúng thật là đưa tay lại.

Mấy người này đều là người thừa kế Đại gia tộc, tuy nói thua hai nhà Quân Lãnh, nhưng cũng kém không xa, mới dám làm càn trước mặt hai người như vậy. Trên yến hội Lãnh gia mấy ngày trước, Lãnh gia gia chủ đem Dã Kê chính thức đẩy về phía xã hội thượng lưu, có lẽ có người sẽ hoài nghi Lãnh gia muốn đổi người thừa kế, mấy người này lại không nghĩ tới sao.

Đổi người thừa kế? Có thể dễ dàng như vậy sao?

Trong mắt họ, người thừa kế Lãnh gia vẫn là Lãnh Tử Diễm, cần lôi kéo cần nịnh bợ cần hữu hảo đối đãi chỉ có một mình Lãnh Tử Diễm.

Mà từ lúc sự kiện "cái hộp" trên yến hội truyền ra xã hội thượng lưu, đại bộ phận mọi người nhất trí cho rằng Lãnh Tử Diễm đối với nhị thiếu gia mới vào cửa có chút tâm tư bất lương.

Nhà ai không có chuyện dơ bẩn?

Huống chi đệ đệ này bộ dạng tuấn mỹ, tính tình cũng thú vị, nhất là nhẫn nhục chịu khó, mặc đánh mặc mắng, loại tình nhân thế này kiếm đâu ra?

Ánh mắt mấy người kia nhìn Dã Kê phải ái muội đến bao nhiêu, Dã Kê đương nhiên hiểu ra thâm ý trong đó, ý cười trên mặt ngâm ngâm, lại không ngừng thầm cân nhắc khi nào mới làm đại ca trước mặt mấy người này, hừ, làm cho bọn họ biết rốt cuộc ai trên ai dưới.

Ánh mắt lũ này, còn làm người thừa kế gia tộc, phi!

Dã Kê vui vì có người cống hiến sức lực, hai cái rương ném toàn bộ cho người nọ, chạy hai bước, đi theo bên cạnh Lãnh Tử Diễm.

Cuối nhà trọ là một loạt biệt thự, Dã Kê vừa thấy liền biết là đặc biệt chuẩn bị cho những người thừa kế Đại gia tộc này, trong lòng mở nhạc khai hoa, mỗi người một căn, khoảng cách cũng khá xa, như vậy y muốn cùng đại ca làm chút chuyện không thích hợp với trẻ em cũng sẽ không bị nghe thấy.

" Đại ca, chúng ta là căn nào?"

" Ngươi bên trái căn thứ hai."

" Ngươi thì sao?"

Mấy người vừa vặn đến trước một biệt thự, Lãnh Tử Diễm mím môi, Dã Kê theo ánh mắt hắn nhìn qua, chỉ thấy cửa mở, trong phòng mơ hồ nghe thấy tiếng đập gõ.

" Đại ca... Đây là của ngươi? Đang sửa sang ?"

" Kỳ quái..." Những người còn lại cũng khó hiểu. "Không nghe nói trường học muốn sửa sang nhà ở."

Lúc này, trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện, có người đi ra.



" Lăng thiếu gia, theo lý, bố cục nhà ở, chúng ta không có tư cách thay đổi, bất quá Lăng thiếu gia yêu cầu, chúng ta không thể không làm theo, chỉ là Lãnh thiếu gia bên kia...."

Lãnh Tử Diễm ngẩng đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt Lăng Diệp đảo qua.

Nhìn thấy hắn, Lăng Diệp mỉm cười. " Sao đến trễ như vậy?"

"Lăng thiếu gia?"

Những người còn lại hết sức giật mình, Lăng Diệp một thân giáo phục màu lam đậm, chẳng lẽ là chuyển tới Học viện Hoàng gia?

Nhưng không đúng, những thiếu gia họ đều ước gì có thể học Trường quân đội, Lăng Diệp đang êm đẹp lại chuyển tới làm gì?

Tay cắm vào túi quần, Lãnh Tử Diễm lạnh lùng hỏi. " Đây lŕ ý gě?"

Lănh Tử Diễm bị mấy người kề vai sát cánh vây ở bên trong, ánh mắt Lăng Diệp như có như không nhẹ nhàng tạm dừng vài giây trên mấy cái tay trên vai Lãnh Tử Diễm, mấy người kia không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy như có mũi nhọn đâm sau lưng, theo bản năng liền đem tay thu trở về, im lặng xem t́nh thế phát triển.

" T́m người sửa sang một chút." Lăng Diệp chậm chạp đi đến trước mặt Lãnh Tử Diễm. "Ngươi đừng giận, là ta uy hiếp hiệu trưởng."

Có người thành thật như vậy sao?

Còn đừng giận.

Không giận mới là lạ!

Sau đó, bộ trưởng bộ hậu cần đi tới mặt mày lúng túng, sau lưng Lăng Diệp chính là Quân bộ, Học viện Hoàng gia bọn họ dù có Thừa Tướng phủ cùng Hiệp hội thương nhân làm chỗ dựa, cũng không dám tỉ thí cùng Quân bộ, gã cúi thấp đầu, tư thái lại càng thấp.

" Hy vọng Lãnh thiếu gia có thể thông cảm một chút."

" Sửa ra sao?" Lãnh Tử Diễm diện vô biểu tình.

" Đổi thư phòng thành phòng ngủ."

Lãnh Tử Diễm nheo mắt, trong đồng tử hiện ra lãnh quang. " Cho nên bây giờ có hai phòng ngủ?"

" Dạ, Lãnh thiếu gia."

" Ta có thể yêu cầu đổi nhà không?"

Bộ trưởng hậu cần lén nhìn Lăng Diệp xụ mặt, thấp giọng nói. " E rằng không thể."

" Chờ một chút..."

Dã Kê bỗng nhiên lên tiếng, tất cả mọi người nhìn y.

Nhất là Lăng Diệp, ánh mắt nhìn Dã Kê phải lạnh tới bao nhiêu. Dã Kê mỉm cười quăng cho một cái hôn gió, giơ lên tay, cười gượng nói.

" Có thể sửa thêm phòng ngủ hay không?"

Bộ trưởng lập tức trả lời. " Theo lý không được."

" Dựa vào cái gì mà hắn sửa lại hợp lý?" Dã Kê chỉ vào Lãng Diệp, không phục.

" Cái này..."

" Ta bất kể..." Dã Kê chơi xấu nói. "Dù sao ta muốn ở với đại ca."

" Không còn phòng có thể sửa."

Mẹ nó, thằng chết toi này ức hiếp Lãnh gia! Dã Kê chậm rãi khoanh tay, khẽ nhếch miệng.

"Vậy còn phòng nào?"

" Phòng khách, phòng ăn, phòng tắm, phòng để đồ."

Mắt Dã Kê trợn to. " Không có?"

" Cấp các vị thiếu gia biệt thự đã là ưu đãi." Bộ trưởng theo lý lẽ. "Cho nên không gian cũng không lớn."

Dã Kê méo miệng, khẽ nói. " Vậy sửa phòng để đồ đi... Cho ta một cái giường nhỏ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Dạ Trầm Luân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook