Ám Dạ Trầm Luân

Chương 97

Triều Thanh Tiệm Huyên

19/11/2014

" Mang thai còn đi trong trời tuyết lớn? Trời ạ, Thiếu chủ, hắn không muốn sống nữa, ngươi cũng hồ đồ theo?"

" Ta..."

" Chờ một chút... Trước kia ngươi nói, hắn còn quan hệ cùng người khác?"

" Không khác lắm."

" Không được, Thiếu chủ đại nhân, ngươi trực tiếp một ngụm cắn chết tiểu nhân đi, loại bệnh nhân này, tiểu nhân hầu hạ không nổi."

Lăng Diệp biến sắc ." Nói thêm một câu nữa đi!"

" Thiếu chủ, ta nói giỡn." Từ Duệ đáng thương nói.

" Bây giờ đang ở đâu?"

" Đảo Khung Ly, sắp chuyển máy bay, nhanh nhất giữa trưa ngày mai đến."

" Ân, hắn không chịu đến bệnh viện, ta giúp hắn xử lý thương khẩu đơn giản, nhưng mà... Hắn bây giờ hơi phát sốt, phải làm sao đây?"

" Thiếu chủ, ngươi không phải mỗi kỳ nghỉ đều bỏ thời gian dự thính trong học viện hùng thú sao? Chẳng lẽ học viện không có dạy hùng tính ôn nhu làm thế nào chăm sóc ái nhân mang thai?"

" Chờ một chút, ta đi lật ghi chép..."

" Thiếu chủ đại nhân..." Từ Duệ kêu rên. "Xin đừng phá hoại hình tượng lão nhân gia ngươi trong lòng tiểu nhân." Dự thính cái lớp nhàm chán của học viện hùng thú, còn nghiêm túc ghi chép?

" Câm miệng, cúp máy, hắn đang gọi ta..."



Lăng Diệp nhẹ nhàng đẩy cửa ra, người nọ vẻ mặt xanh xao, khuôn mặt cương nghị thoạt nhìn có mấy phần yếu ớt khó thấy. "Muốn uống nước..."

Lúc Lăng Diệp rót nước, Lãnh Tử Diễm vẫn nhìn y, con ngươi đen bóng hơi xám, lại có chút khó đoán.

Ly thủy tinh nóng hổi, nhiệt độ ấm áp theo mạch ngón tay, lan tràn tới đáy lòng.

Hắn nhíu mày. "Hơi nóng!"

" Ta đi thêm nước lạnh."

" Không cần.... Qua một lát là được." Lãnh Tử Diễm giữ chặt Lăng Diệp. "Sáng mai đi?"

" Ân." Vào Quân bộ, dưới sự giám thị chặt chẽ của phụ thân, Lăng Diệp không tự nhận bản thân có thể có rất nhiều thời gian chạm mặt Lãnh Tử Diễm, nhưng... Y chắc chắn phải dùng mọi biện pháp tới gặp hắn.

Không thấy được hắn, y sẽ lo lắng.

Sẽ sợ hắn ăn không ngon ngủ không ấm, càng sợ hắn không biết chăm sóc bản thân, mù quáng gây sức ép thân thể.

" Ta mua cho ngươi mười tấm dra, muốn nôn liền nôn, nôn rồi đổi là được. Trong tủ lạnh có một nồi cháo to, mùi vị ngươi thích nhất, từ từ uống, ít nhất có thể uống một tuần. Uống xong, lần sau ta lại đến nấu cho ngươi. Nhưng không được uống lạnh, phải hâm mới uống, biết chưa?"

Lãnh Tử Diễm gật đầu.

Thật ngoan... Chẳng lẽ là thấy mình phải đi, luyến tiếc? Lăng Diệp đem bàn tay vào ổ chăn, cầm lấy tay hắn.

Xương tay Lãnh Tử Diễm thô to, tuy không thô ráp, nhưng tuyệt đối không thể gọi là nhẵn mịn, Lăng Diệp lại sờ cực thoải mái, mỗi ngón tay đều tách ra chơi, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, một hồi chà xát, một hồi vặn lật đến rung động tác hưởng. Y cẩn thận nhìn mắt Lãnh Tử Diễm. Đối phương xanh mặt, cố nén không phát tác, đáy lòng nhất định đang mắng y.

Lăng Diệp thẳng thắn leo lên giường, tiến vào ổ chăn. "Ngày mai Từ Duệ đến, ta để hắn trực tiếp đến đây, đầu người kia không sáng dạ một chút, hắn nói cái gì, ngươi đừng để ý là được."

" Ngươi cùng hắn quan hệ rất tốt?"



" Cũng được, hồi nhỏ tương đối thân. Ta để hắn kiểm tra cho ngươi, nếu chúng ta lầm thì tốt nhất, nếu thực sự..." Lăng Diệp hơi dừng lại. "Thực sự có thì phá, bất quá nghe nói khá đau."

Lãnh Tử Diễm "Ân" một tiếng, nửa ngày, thấp giọng hỏi. "Ngươi không muốn có hài tử?"

" Hả? Hả? Hả?" Lăng Diệp biểu tình bị kinh hãi.

Lãnh Tử Diễm nhếch mày lên, dù khó chịu do bệnh, nhưng động tác này vẫn mười phần sát khí. "Ta chưa nói sẽ sinh cho ngươi, chỉ tò mò hỏi."

" Ta muốn có hài tử..."

Lãnh Tử Diễm vừa định đạp người xuống, người kia lại chậm rãi nói. "Nhưng nếu ngươi không muốn, chúng ta sẽ không cần. Dù sao đi nữa, có ngươi là đủ rồi, tiểu hài tử chỉ là thêu hoa trên gấm."

" Thêu hoa trên gấm? Chính ngươi sao không tự mình sinh?" Hắn cùng Quân Ngân cắt đứt đột ngột như vậy, đều là do thai nhi không nên tồn tại này tác quái. Thù mới hận cũ đến một lượt, khẩu khí Lãnh Tử Diễm đương nhiên không thể nào hảo.

" Ta muốn mà, sinh hài tử đau như vậy, ta đâu cam lòng để ngươi chịu khổ. Nhưng ngươi là nhân loại, làm sao khiến ta sinh hài tử?"

" Ta đi tìm nữ nhân sinh."

Lăng Diệp lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. "Hôm qua mới kêu ngươi bớt gây họa cho người khác ngoài ta, hôm nay lại có chủ ý hư hỏng. Rõ ràng không thích nữ nhân, lại lừa người ta sinh hài tử cho ngươi, ta mà là anh nàng, chắc chắn sẽ đánh ngươi một trận."

Lãnh Tử Diễm kéo chăn xuống ngồi dậy.

Ném khăn đắp trên trán lên đầu Lăng Diệp.

Y ngày mai phải đi, ta vốn định hảo hảo nói chuyện với y, Lãnh Tử Diễm nghĩ, nhưng y không cùng ta hảo hảo nói chuyện!

Là y không cùng ta hảo hảo nói chuyện!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Dạ Trầm Luân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook