Chương 31: Men Say
Tại Ngôn Ngoại
26/06/2023
Ngay sau đó có nhân viên đến dẫn bọn họ đến một lối đi khác cũng dành cho nhân viên.
Khi Lạc Đồng nói lời tạm biệt với Hạ Vũ, cậu ta vẫn chưa hoàn hồn lại, chỉ ngây ngẩn gật đầu, ánh mắt nhìn bọn họ rời đi. Đợi khi bóng lưng của Lạc Đồng biến mất, cậu ta mới nhớ ra, làm sao giải thích chuyện này với anh Quan đây?
Dù sao chị Đồng cũng đến gặp anh ấy, còn ngồi ở chỗ nào cũng không quan trọng lắm...
Phòng riêng nằm ngay đối diện với sân khấu, hơi xa nhưng có tầm nhìn rất đẹp, có thể nhìn thấy toàn cảnh ngoài sân khấu.
Trong phòng bài trí ghế sô pha, bàn, thậm chí có cả những chai rượu vang đỏ, bình đựng rượu, cốc, còn có một chiếc tủ đang chất đầy rượu đang chờ chọn.
Lạc Đồng đi qua khu hưởng thụ cao cấp, đến khu hàng rào. Ở đây không có kính bao quanh, trên sân đèn sáng trưng, nhìn xuống có thể thấy khán giả đang vào sân rất trật tự. Sân khấu phía đối diện vẫn còn rất vắng vẻ, một lúc sau khi ánh đèn bật sáng và tiếng nhạc vang lên, giống như biến thành một thế giới khác.
Ánh mắt của Lạc Đồng đảo quanh khán đài một vòng, chợt khựng lại khi nhìn thấy mé đối diện.
Bảng đèn có tên Quan Tắc đang được treo trên lan can, cùng ánh mắt háo hức và thận trọng của những người hâm mộ dường như rất quen thuộc, không lâu trước đây cô cũng từng làm như thế vì hắn. Từ bạn trở thành fans, đến ranh giới cuối cùng của tình yêu bị xóa nhòa, gương mặt của người mình yêu như thế nào cũng trở nên mờ nhạt.
Tạ Khác Thiên đứng bên cạnh Lạc Đồng, thấy cô đến đây thì im lặng hồi lâu, thẫn thờ nhìn về phía xa xăm, anh không gọi cô, cũng nhìn đám người qua lại phía dưới.
Người bên cạnh đột nhiên di chuyển, quay lại ngồi xuống sô pha. Lạc Đồng nhướn người ra phía trước rót rượu, vẫn không quên hỏi anh: “Anh uống không?”
Tạ Khác Thiên muốn nói mình vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, nhưng lại thốt ra một chữ: “Ừ.”
Lạc Đồng không giỏi uống rượu cũng không thích uống rượu, uống vào còn chưa say thì mặt đã đỏ. Nhưng thỉnh thoảng sẽ hút thuốc, cô cảm thấy mỗi lần uống xong mình sẽ trở nên ngốc nghếch, nhưng hút thuốc thì không.
Đôi khi bế tắc trong một thí nghiệm hay một luận án, thì đốt một điếu, cho dù chỉ để đó cho nó lặng lẽ cháy xong cũng được, áp lực sẽ tiêu tan đi phần nào, đôi khi cảm hứng lóe lên sẽ nảy ra ý tưởng. Nhưng chuyện đó thỉnh thoảng mới xảy ra, phần lớn thời gian đều trôi qua vô nghĩa, cố gắng đốt đi phiền muộn, đồng thời cũng không thể nói là tốt hay không tốt, cũng coi như đốt cháy một phần đời người.
Lạc Đồng đang nhấp từng ngụm rượu nhỏ, lúc này, ánh đèn trên sân khấu đột nhiên tắt hết, màn hình lớn hai bên sân khấu bắt đầu phát clip quay sẵn của các ngôi sao. Còn chưa bắt đầu, làn sóng cổ vũ cuồng nhiệt của khán giả đã tràn vào, Lạc Đồng đang ở trên cao, cũng nhận được tín hiệu bắt đầu buổi diễn.
Tạ Khác Thiên nhìn Lạc Đồng cầm ly rượu chạy về bên cạnh lan can, một tay đưa lên miệng như thổi kèn, bắt đầu hô hét cùng khán giả bên dưới.
“A.... woww...”
Tạ Khắc Thiên: “...”
Khi Lạc Đồng nói lời tạm biệt với Hạ Vũ, cậu ta vẫn chưa hoàn hồn lại, chỉ ngây ngẩn gật đầu, ánh mắt nhìn bọn họ rời đi. Đợi khi bóng lưng của Lạc Đồng biến mất, cậu ta mới nhớ ra, làm sao giải thích chuyện này với anh Quan đây?
Dù sao chị Đồng cũng đến gặp anh ấy, còn ngồi ở chỗ nào cũng không quan trọng lắm...
Phòng riêng nằm ngay đối diện với sân khấu, hơi xa nhưng có tầm nhìn rất đẹp, có thể nhìn thấy toàn cảnh ngoài sân khấu.
Trong phòng bài trí ghế sô pha, bàn, thậm chí có cả những chai rượu vang đỏ, bình đựng rượu, cốc, còn có một chiếc tủ đang chất đầy rượu đang chờ chọn.
Lạc Đồng đi qua khu hưởng thụ cao cấp, đến khu hàng rào. Ở đây không có kính bao quanh, trên sân đèn sáng trưng, nhìn xuống có thể thấy khán giả đang vào sân rất trật tự. Sân khấu phía đối diện vẫn còn rất vắng vẻ, một lúc sau khi ánh đèn bật sáng và tiếng nhạc vang lên, giống như biến thành một thế giới khác.
Ánh mắt của Lạc Đồng đảo quanh khán đài một vòng, chợt khựng lại khi nhìn thấy mé đối diện.
Bảng đèn có tên Quan Tắc đang được treo trên lan can, cùng ánh mắt háo hức và thận trọng của những người hâm mộ dường như rất quen thuộc, không lâu trước đây cô cũng từng làm như thế vì hắn. Từ bạn trở thành fans, đến ranh giới cuối cùng của tình yêu bị xóa nhòa, gương mặt của người mình yêu như thế nào cũng trở nên mờ nhạt.
Tạ Khác Thiên đứng bên cạnh Lạc Đồng, thấy cô đến đây thì im lặng hồi lâu, thẫn thờ nhìn về phía xa xăm, anh không gọi cô, cũng nhìn đám người qua lại phía dưới.
Người bên cạnh đột nhiên di chuyển, quay lại ngồi xuống sô pha. Lạc Đồng nhướn người ra phía trước rót rượu, vẫn không quên hỏi anh: “Anh uống không?”
Tạ Khác Thiên muốn nói mình vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, nhưng lại thốt ra một chữ: “Ừ.”
Lạc Đồng không giỏi uống rượu cũng không thích uống rượu, uống vào còn chưa say thì mặt đã đỏ. Nhưng thỉnh thoảng sẽ hút thuốc, cô cảm thấy mỗi lần uống xong mình sẽ trở nên ngốc nghếch, nhưng hút thuốc thì không.
Đôi khi bế tắc trong một thí nghiệm hay một luận án, thì đốt một điếu, cho dù chỉ để đó cho nó lặng lẽ cháy xong cũng được, áp lực sẽ tiêu tan đi phần nào, đôi khi cảm hứng lóe lên sẽ nảy ra ý tưởng. Nhưng chuyện đó thỉnh thoảng mới xảy ra, phần lớn thời gian đều trôi qua vô nghĩa, cố gắng đốt đi phiền muộn, đồng thời cũng không thể nói là tốt hay không tốt, cũng coi như đốt cháy một phần đời người.
Lạc Đồng đang nhấp từng ngụm rượu nhỏ, lúc này, ánh đèn trên sân khấu đột nhiên tắt hết, màn hình lớn hai bên sân khấu bắt đầu phát clip quay sẵn của các ngôi sao. Còn chưa bắt đầu, làn sóng cổ vũ cuồng nhiệt của khán giả đã tràn vào, Lạc Đồng đang ở trên cao, cũng nhận được tín hiệu bắt đầu buổi diễn.
Tạ Khác Thiên nhìn Lạc Đồng cầm ly rượu chạy về bên cạnh lan can, một tay đưa lên miệng như thổi kèn, bắt đầu hô hét cùng khán giả bên dưới.
“A.... woww...”
Tạ Khắc Thiên: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.