Chương 52: Muốn Ăn Vú (Hơi H)
Tại Ngôn Ngoại
27/06/2023
Cô chưa từng thấy Tạ Khác Thiên như vậy, hành động không có kết cấu gì, động tác trước ngực cô một chút quy luật cũng không có. Anh tựa như dã thú đói lâu ngày, chỉ lo cúi đầu hưởng dụng mỹ thực, cô từ chối không thể ngăn cản, rên rỉ cũng không thể, ngược lại sau khi nghe thấy cô thở dốc, Tạ Khác Thiên dừng lại một giây, tiếp theo càng thêm cuồng loạn cọ xát ngực cô.
Đầu vú dưới động tác đó liền dựng lên, cọ đến trên mặt của anh. Lạc Đồng liền cảm thấy một tia điện xẹt qua ngứa ngáy râm ran không ngừng, lúc này Tạ Khác Thiên dừng động tác, trở lại phía trên cô hỏi: "Có thể chứ?"
Đè nén hơi thở thỉnh cầu, gợi cảm mà mang theo cường thế khó có thể cự tuyệt. Đầu óc Lạc Đồng loạn thành một bầy bột nhão, thanh âm mang theo điểm nức nở: "Có thể cái gì?"
Tạ Khác Thiên rút ra một bàn tay xoa lên ngực cô, Lạc Đồng lập tức run lên.
Anh xoa bóp nhũ thịt mềm bên trái, độ mạnh yếu từ nhẹ đến nặng, từng chút từng chút đem vú sữa nhào nặn thành những hình dạng khác nhau, dưới lòng bàn tay chống đỡ một hạt nhỏ cứng lên, Tạ Khác Thiên ngược lại dùng ngón trỏ nhẹ nhàng khảy chỗ kia, Lạc Đồng rốt cục bắt đầu giãy dụa.
"Tôi không muốn… Hic a không được..."
Từ chối nũng nịu là lời mời tốt nhất, Tạ Khác Thiên cứng đến không chịu nổi, lùi lại một bước trả lời câu hỏi trước của cô.
"Ý tôi là, có thể ăn vú của em hay không."
"Không muốn!" Cô gần như lập tức cự tuyệt, "Tôi đâu có ăn của anh!"
Tạ Khác Thiên nói: "Em muốn, cũng có thể."
Lạc Đồng che ngực mình: "Tôi không muốn!"
Giọng nói có chút run rẩy, không phải sợ, là sảng khoái.
Tạ Khác Thiên nghe vậy dừng một chút, cũng không có ép buộc cô. Cuối cùng chỉ sờ sờ đầu vú của cô, lại bỗng dưng cúi đầu cách áo ngủ hôn nơi đó một cái, như ý nguyện cảm nhận được thân thể cô run rẩy.
Cô quá mẫn cảm, còn chưa chính thức chơi đùa, nhưng đây vẫn chỉ là món khai vị. Lập tức ăn sạch sẽ càng thêm sảng khoái, nhưng lại thiếu đi rất nhiều lạc thú.
Tạ Khác Thiên vuốt tóc cô: "Được rồi, không làm ở đây nữa."
Lạc Đồng không tin, vẫn đề phòng ôm ngực như trước, hơi thở còn chưa thở đều, đã biết đề phòng ông xã giở trò xấu xa. Tạ Khác Thiên nói: "Còn cái cuối cùng, tính toán nợ nần xong sẽ để em ngủ."
"...Còn có cái gì?"
Tạ Khác Thiên cong chân lên, đầu gối chạm đến hoa tâm giữa chân cô, chỉ là để ở nơi đó không nhúc nhích, liền cảm giác được một cỗ nhiệt khí.
Lạc Đồng ở trong bóng tối mở to hai mắt.
“Em cọ khiến tôi cứng rồi, thế này phải tính thế nào." Tạ Khác Thiên như đang thương lượng với cô, "Có phải tôi nên cọ em đến khi cao trào hay không?"
Tạ Khác Thiên liền kẹt ở giữa đùi của cô, Lạc Đồng vừa muốn trốn về phía sau, lại bị anh ấn sau lưng đè trở về.
Chỗ riêng tư yếu ớt nhất bị anh chống đỡ như vậy, cùng với uy hiếp thì có cái gì khác nhau. Lạc Đồng càng sợ bị anh phát hiện rằng mình đã ướt. Cô mới vừa tạm coi là chia tay với người mình từng yêu trước đây ở trước mặt anh, nếu như hiện tại động tình chảy nước với anh, anh sẽ cho rằng cô là người như thế nào.
Lạc Đồng nghĩ như vậy, càng hạ quyết tâm không muốn để bị anh cọ sát.
Nhưng đêm nay Tạ Khác Thiên thật sự giống như muốn làm cô.
Thấy Lạc Đồng lại muốn né tránh, Tạ Khác Thiên giơ tay ấn chân cô, thẳng đến khi đùi phải vẫn luôn bị đè ở trên người anh. Cùng lúc đó, đầu gối càng khảm chặt vào hoa tâm cô, xúc cảm mềm mại cách mấy tầng vải vóc làm tiêu tan ý chí của Tạ Khác Thiên, anh thở hổn hển lưu lại một vết trên mông người dưới thân.
Đầu vú dưới động tác đó liền dựng lên, cọ đến trên mặt của anh. Lạc Đồng liền cảm thấy một tia điện xẹt qua ngứa ngáy râm ran không ngừng, lúc này Tạ Khác Thiên dừng động tác, trở lại phía trên cô hỏi: "Có thể chứ?"
Đè nén hơi thở thỉnh cầu, gợi cảm mà mang theo cường thế khó có thể cự tuyệt. Đầu óc Lạc Đồng loạn thành một bầy bột nhão, thanh âm mang theo điểm nức nở: "Có thể cái gì?"
Tạ Khác Thiên rút ra một bàn tay xoa lên ngực cô, Lạc Đồng lập tức run lên.
Anh xoa bóp nhũ thịt mềm bên trái, độ mạnh yếu từ nhẹ đến nặng, từng chút từng chút đem vú sữa nhào nặn thành những hình dạng khác nhau, dưới lòng bàn tay chống đỡ một hạt nhỏ cứng lên, Tạ Khác Thiên ngược lại dùng ngón trỏ nhẹ nhàng khảy chỗ kia, Lạc Đồng rốt cục bắt đầu giãy dụa.
"Tôi không muốn… Hic a không được..."
Từ chối nũng nịu là lời mời tốt nhất, Tạ Khác Thiên cứng đến không chịu nổi, lùi lại một bước trả lời câu hỏi trước của cô.
"Ý tôi là, có thể ăn vú của em hay không."
"Không muốn!" Cô gần như lập tức cự tuyệt, "Tôi đâu có ăn của anh!"
Tạ Khác Thiên nói: "Em muốn, cũng có thể."
Lạc Đồng che ngực mình: "Tôi không muốn!"
Giọng nói có chút run rẩy, không phải sợ, là sảng khoái.
Tạ Khác Thiên nghe vậy dừng một chút, cũng không có ép buộc cô. Cuối cùng chỉ sờ sờ đầu vú của cô, lại bỗng dưng cúi đầu cách áo ngủ hôn nơi đó một cái, như ý nguyện cảm nhận được thân thể cô run rẩy.
Cô quá mẫn cảm, còn chưa chính thức chơi đùa, nhưng đây vẫn chỉ là món khai vị. Lập tức ăn sạch sẽ càng thêm sảng khoái, nhưng lại thiếu đi rất nhiều lạc thú.
Tạ Khác Thiên vuốt tóc cô: "Được rồi, không làm ở đây nữa."
Lạc Đồng không tin, vẫn đề phòng ôm ngực như trước, hơi thở còn chưa thở đều, đã biết đề phòng ông xã giở trò xấu xa. Tạ Khác Thiên nói: "Còn cái cuối cùng, tính toán nợ nần xong sẽ để em ngủ."
"...Còn có cái gì?"
Tạ Khác Thiên cong chân lên, đầu gối chạm đến hoa tâm giữa chân cô, chỉ là để ở nơi đó không nhúc nhích, liền cảm giác được một cỗ nhiệt khí.
Lạc Đồng ở trong bóng tối mở to hai mắt.
“Em cọ khiến tôi cứng rồi, thế này phải tính thế nào." Tạ Khác Thiên như đang thương lượng với cô, "Có phải tôi nên cọ em đến khi cao trào hay không?"
Tạ Khác Thiên liền kẹt ở giữa đùi của cô, Lạc Đồng vừa muốn trốn về phía sau, lại bị anh ấn sau lưng đè trở về.
Chỗ riêng tư yếu ớt nhất bị anh chống đỡ như vậy, cùng với uy hiếp thì có cái gì khác nhau. Lạc Đồng càng sợ bị anh phát hiện rằng mình đã ướt. Cô mới vừa tạm coi là chia tay với người mình từng yêu trước đây ở trước mặt anh, nếu như hiện tại động tình chảy nước với anh, anh sẽ cho rằng cô là người như thế nào.
Lạc Đồng nghĩ như vậy, càng hạ quyết tâm không muốn để bị anh cọ sát.
Nhưng đêm nay Tạ Khác Thiên thật sự giống như muốn làm cô.
Thấy Lạc Đồng lại muốn né tránh, Tạ Khác Thiên giơ tay ấn chân cô, thẳng đến khi đùi phải vẫn luôn bị đè ở trên người anh. Cùng lúc đó, đầu gối càng khảm chặt vào hoa tâm cô, xúc cảm mềm mại cách mấy tầng vải vóc làm tiêu tan ý chí của Tạ Khác Thiên, anh thở hổn hển lưu lại một vết trên mông người dưới thân.
Truyện được dịch bởi: Cá Mặn. Nếu bạn yêu thích truyện này có thể ủng hộ tác giả thay lời cảm ơn.
ủng hộ linh thạch tại đâyBạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.
HienAnh Nguyen
Phuong Dung
Khuong
Mạnh thường quân
Thanh Huyn
Mạnh thường quân
Tinh
Mạnh thường quân
Nhi Trần
Cá Mặn
Dịch giảMạnh thường quân
Dịch giả truyện Ám Dẫn LựcNguyễn Nhi
Không Phải Cá
Cá Mặn
Dịch giảMạnh thường quân
Dịch giả truyện Ám Dẫn Lựcthảo nguyễn
Mạnh thường quân
Cá Mặn
Dịch giảMạnh thường quân
Dịch giả truyện Ám Dẫn Lựcthảo nguyễn
Mạnh thường quân
Cá Mặn
Dịch giảMạnh thường quân
Dịch giả truyện Ám Dẫn Lựcthảo nguyễn
Mạnh thường quân
thảo nguyễn
Mạnh thường quân
Cá Mặn
Dịch giảMạnh thường quân
Dịch giả truyện Ám Dẫn Lựcthảo nguyễn
Mạnh thường quân
Cá Mặn
Dịch giảMạnh thường quân
Dịch giả truyện Ám Dẫn Lực