Ám Độ

Chương 20: Chương 10-2

Trịnh Nhị

03/08/2022

Cố Sở đang trong trạng thái xuất thần, tâm trạng đáng lẽ phải nhẹ nhõm lại bị một màn sương mù xám xịt vô cớ bao phủ, cậu có đứa con thứ hai, đứa nhỏ này, có phải cũng sẽ gọi cậu là anh trai.

Vào tuần thứ ba sau khi đến Anh, Cố Thừa nhận được tin từ Cố Sở, ca ca của nhóc đã gọi video cho nhóc vào ban đêm, sắc mặt cậu có vẻ không tồi, người đang ở trong phòng của mình.

Cố Thừa thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp hỏi tình trạng sức khoẻ của ca ca, thì Cố Sở đã mở miệng hỏi trước, và như thường lệ cậu hỏi han bé về chuyện học hành, ăn uống ra sao, bạn bè thế nào. Nếu là người khác hỏi những câu như vậy nhóc chắc chắn sẽ khinh thường không thèm trả lời đâu, nhưng người hỏi là Cố Sở, nên cục cưng Cố Thừa kiên nhẫn mười phần trả lời từng câu một, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cũng vì muốn Cố Sở yên tâm.

Đợi Cố Sở hỏi xong, nhóc mới hỏi một câu: "Tại sao ba ba lại nhốt anh lại?"

Cố Sở chưa kịp trả lời thì một bóng người bán khỏa thân đang lau tóc bước qua phía sau cậu xuất hiện trước ống kính, đây đúng là ba ba anh minh thần võ của nhóc rồi.

Cố Sở quay đầu lại đuổi người: "Tôi đang nói chuyện với Thừa nhi, chú đến phòng ngủ đi."

Cố Trường An bất mãn mắt nhìn chằm chằm vào ống kính, hắn vừa mới mặc đồ ngủ lên xong, trên ngực in hình một con mèo dễ thương giống hệt hình trên áo Cố Sở.

Cố Thừa trầm mặc nhìn bọn họ, nếu không phải vì giới tính của Cố Sở không đúng, nhóc còn tưởng rằng hai người kia chính là cha mẹ mình nữa đấy.

Cố Trường An liếc thoáng qua rồi bước đi, Cố Sở dỗ dành Cố Thừa: "Chỉ là chút chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, ba ba em cũng không nhốt anh lại."

Cố Thừa nói: " Ông ấy sẽ đồng ý cho anh sang thăm em chứ?"

Cố Sở không biết phải trả lời thế nào, Cố Trường An nhất định sẽ không cho phép cậu bay nhảy đi đâu khi đang trong giai đoạn đầu thai kì, nhưng đợi đến lúc bụng lớn hơn, cậu sẽ không thể gặp mặt Cố Thừa.

Sự im lặng của cậu khiến Cố Thừa khó chịu, lúc nhìn thấy cậu nhận thuốc từ tay Cố Trường An, bé cưng sắp khóc đến nơi rồi: " Anh bị bệnh sao? Em muốn trở về."

Cố Sở sửng sốt, cậu chỉ đang uống bổ sung canxi mà thôi: "Anh......chỉ bị cảm nhẹ thôi, em đừng lo lắng, một thời gian nữa rảnh anh sẽ sang thăm em, em nhớ phải học lớp quyền anh (Boxing), còn lớp cưỡi ngựa, và......"

" Anh định học thuộc hết đống thời khoá biểu đó hả?" Cố Thừa mặt mày suy sụp.

Cố Sở thấy trong lòng hụt hẫng, áy náy nói: "Anh xin lỗi vì không thể ở bên cạnh em thường xuyên."



Cố Thừa nở nụ cười, nói: "Vậy thì anh bí mật đến gặp em đi......"

Còn chưa kịp nói xong, màn hình đã tắt ngỏm, nhóc chỉ kịp nhìn thấy cánh tay vươn về phía máy tính của Cố Trường An.

"Ít nhất thì chú cũng phải để thằng bé nói xong chứ." Cố Sở bất đắc dĩ quay đầu lại trừng Cố Trường An, rất tự nhiên duỗi tay ôm lấy cổ hắn để cho hắn bế lên.

Cố Trường An ừ một tiếng, nói: " Nó còn nói được đáng thương hơn nữa đấy."

Cố Sở nói: "Tôi thích nghe con nói."

Cố Trường An cẩn thận đặt cậu lên giường, không cho là đúng nói: "Nó là con trai, em cứ chiều nó quá, không tốt. Em đã nhìn thấy cách nó đối xử với Lan Sinh thế nào chưa."

Cố Sở tức giận: " Chẳng lẽ là do tôi dạy hư đại thiếu gia nhà họ Cố sao?"

Cố Trường An nghe thế lập tức ấy mặt: " Ý tôi không phải vậy......"

"Vậy ý của chú là thế nào?!"

Cố Trường An co rúm không dám nói lại nữa, xấu hổ sờ sờ mũi đứng cạnh mép giường không dám nhúc nhích.

Cố Sở càng nhìn hắn càng giận sôi lên: "Cút ra ngoài!"

"Sao lại giận nữa rồi......" Cố Trường An lẩm bẩm, kéo chăn, hậm hực đi về phía phòng khách.

Cố Sở tức giận ngồi trên giường một mình, tắt đèn được một tiếng sau, xuống giường đi đến phòng khách.

Chiếc sô pha nhỏ hẹp không thể chứa nổi hai người đàn ông cao lớn, Cố Sở ngồi xổm bên cạnh sô pha không phục nhìn Cố Trường An đang say ngủ, mãi cho đến khi hắn vén chăn rồi bọc kín cậu lại.

Cố Trường An không thèm mở mắt, chỉ ôm chặt người vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên bụng cậu, mơ hồ thở dài: "Em đấy, lớn rồi, tôi còn nhớ lúc Thừa nhi vừa mới sinh ra, em rất là hung dữ, trên mặt trên cổ tôi toàn là vết cào của em thôi."

Cố Sở không nhớ, có rất nhiều chuyện xảy ra lúc đó mà cậu không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc ấy cậu rất hoảng sợ, cũng nhớ Cố Trường An kiên định và điên cuồng đến mức nào.



Cậu không nhớ những khó khăn mà việc mang thai đã mang lại, có lẽ nó thực sự không quá khó khăn, nhiều lúc còn có Cố Trường An bên cạnh bầu bạn, dù không đứng trước mắt, thì qua điện thoại cậu vẫn sẽ là tâm cân bảo bối được hắn dỗ dành, vì hắn sợ cậu không vui.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, làm cách nào cũng không ngủ được, muốn trở mình, nhưng Cố Trường An lại siết chặt vòng tay: "Đừng nhúc nhích, sẽ bị ngã."

Cố Sở cực kỳ khó chịu: "Tôi muốn ngủ mà không ngủ được."

Cố Trường An bật đèn bàn lên, Cố Sở ngửa đầu nhìn hắn, hàng mày cau chặt lại.

Cố Trường An ôm người ngồi dậy: "Về giường thôi."

Cố Sở điên cuồng cắn chăn: "Chỗ nào cũng không ngủ được!"

Cố Trường An vừa gọi điện thoại cho Arthur vừa hâm nóng sữa cho cậu, vị bác sĩ bên kia bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đợi lệnh, đến nửa đêm anh ta vẫn nghiêm túc phân tích lý do mất ngủ trong thời kỳ đầu mang thai, cơ thể Cố Sở khác với người bình thường, phần lớn là do thay đổi nội tiết tố nên dẫn đến mất ngủ, sẽ cải thiện tốt đẹp sau giai đoạn đầu mang thai này.

Cố Trường An không vui nói: "Tại sao trước đây lại không thế?"

Arthur vô tội nói: "Sinh học phức tạp."

Cố Trường An tức giận đến muốn mắng chửi người, vì sợ Cố Sở ở phòng khách nghe thấy nên bực bội cúp máy.

Cố Sở bị tra tấn. Tình trạng giấc ngủ không ổn định, sau khi xác nhận có thai, cậu buộc Cố Trường An phải đồng ý cho mình quay lại công ty để giải quyết công việc, nhưng không được bao lâu, cậu bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, Cố Trường An không thể không đưa cậu đi cùng, hắn không thể bỏ mặc Cố Sở một mình, càng không thể giam lỏng cậu như trước kia, tâm trạng Cố Sở trong thời gian này không ổn định, Cố Trường An cũng không dám dứt khoát, vì sợ cậu buồn tủi.

Cố Sở đã thử đủ mọi cách để có thể tiến vào giấc ngủ, cuối cùng vẫn là vòng tay ấm áp của Cố Trường An khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn, đặc biệt là ban ngày ban mặt, ánh mặt trời đầu đông, cậu có thể ngủ say sưa một cách ngon lành.

Bởi vậy mà Từ Trăn được lệnh không được phép gõ cửa phòng làm việc của sếp trong bất cứ hoàn cảnh nào, điện thoại bàn cũng rút dây, có việc gấp cũng chỉ có thể gửi tin nhắn thông báo, mà sếp thì chưa chắc đã ngó ngàng đến.

Nhiều lúc Cố Trường An ôm Cố Sở trong phòng nghỉ để dỗ cậu ngủ, rồi bất giác mà chìm vào mộng theo cậu.

Cố Sở trước đây chưa bao giờ cáu kỉnh như vậy, Cố Trường An nghĩ lần này chắc là con gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Độ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook