Chương 22: Chương 11.2
Trịnh Nhị
06/12/2022
Đóng
cửa lại Cố Sở có thể khiến Cố Trường An phải gọi tổ tông, nhưng Khâu
Hằng tức giận đến mức không thể kìm được, anh ta cảm thấy tài năng của
mình bị xúc phạm, hai người tan rã trong không vui. Khâu Hằng muốn tìm
sếp để phân xử, nhưng khi không tìm được ông chủ, anh ta đã túm lấy trợ
lý đặc biệt Từ Trăn để phàn nàn. Từ Trăn sắc mặt quỷ dị nghe xong, không biết nên nói cho anh ta biết nửa năm nay mình khổ lao như thế nào.
Tình trạng của Húc Dương rất tồi tệ, Cố Sở đến tìm thì biết được nhà máy đã bị toà án niêm phong, không thể liên lạc với Khổng Dương, hỏi hai nhà máy khác đã hợp tác với mình mới biết được bố của Khổng Dương qua đời, vợ chồng ly dị, bản thân gã ta thì cờ bạc nợ rất nhiều tiền, người mất tích. Cố Sở nghĩ rằng Khổng Dương hẳn là đã tìm tới cậu, nhưng chắc vì không tìm thấy, Khổng Dương đã giúp đỡ cậu rất nhiều lúc cậu khó khăn nhất, nhưng ngược lại cậu đã làm đứt gãy sự hợp tác giữa hai người khi anh cần sự giúp đỡ nhất, Khâu Hằng quả thật làm rất tốt.
Cậu hỏi thăm về nơi ở của mẹ Khổng Dương, đến thăm bà một chuyến, để lại một ít tiền và số điện thoại của mình. Không bao lâu, Khổng Dương liên lạc với cậu.
Cố Sở không thể dẫn theo vệ sĩ tới buổi hẹn, nhưng ý thức phòng bị cậu vẫn có, ít nhất có vệ sĩ đi theo cậu tốt hơn bị Cố Trường An nhốt lại, dù sao cậu cũng không có khả năng ở bên ngoài một thân một mình.
Bọn họ hẹn nhau ở quán cafe ngoài trường học, thời còn đèn sách, họ thường đến đây trong lúc nghỉ trưa, đa số đều là Khổng Dương bỏ tiền, đối với Cố Sở hắn hiểu cậu đến tận gốc rễ, biết rõ Cố Sở ở Cố gia chỉ là ăn nhờ ở đậu, trên người cậu tuy là toàn đồ hàng hiệu, nhưng trong túi chưa chắc đã có tiền.
Đám bạn cùng chơi thời niên thiếu rất quý Cố Sở, cậu sống rất nội tâm và khép kín, hầu như là không có bạn bè, chỉ có Khổng Dương người cũng như tên, xoay quanh gã như mặt trời nhỏ, nếu có thể, Cố Sở muốn báo đáp lại phần nhân tình này của gã.
Cũng bởi nghèo túng, Khổng Dương trông có chút chật vật, cũng có vẻ tâm thần không yên, nhìn thấy đám vệ sĩ cao lớn uy nghiêm của Cố Sở gần như là bỏ chạy chối chết, khiến trong lòng cậu sinh ra nỗi đau xót.
Cậu hỏi gã tình hình gần đây, biết được ly hôn là quyết định cuối cùng của hai vợ chồng vì không muốn con cái gặp nguy hiểm vì nợ nần, Cố Sở cảm thấy khá hơn, không thể giải thích tại sao sự hợp tác giữa hai người đột nhiên bị gián đoạn, chỉ có thể rầu rĩ nói tiếng xin lỗi.
Khổng Dương giống như quả cà tím bị bầm dập, cúi đầu nói: "Không thể trách cậu, là do tôi không có tiền đồ không biết tiến bộ, ông già để lại cho tôi rất nhiều thứ, đều bị tôi làm mất trắng."
Cố Sở cổ vũ gã: "Có thể Đông Sơn tái khởi mà, anh nợ bao nhiêu, tôi có thể cho anh mượn."
Khổng Dương im lặng một lúc, sau đó trầm giọng nói: "Không nói chuyện này nữa. Sau này nếu có thời gian rảnh cậu hãy đến thăm mẹ tôi nhé...... Hai ngày nữa chắc tôi đi nước ngoài rồi."
Cố Sở nóng vội: "Mẹ anh chỉ còn mình anh thôi, anh muốn đi đâu?!"
Khổng Dương không chịu nói, hai mắt ửng hồng.
Ngay khi Cố Sở vẫn đang kiên trì hỏi gã nợ bao nhiêu tiền, thì vệ sĩ đi theo cậu đột nhiên đi chuyển.
Quán cafe đã mở rất nhiều năm, trang trí phòng cách cổ xưa, đổi chủ vài lần, dù cho bên cạnh là trường học quý tộc, các cửa hàng ăn uống trang hoàng xung quanh đã cướp đi cơ hội làm ăn của quán, cái bàn ăn đầy dầu mỡ giống như kiểu cũ từ cảng đài phiến chuyển đến, ban đầu Cố Sở vẫn chưa có phản ứng gì, những kẻ cho vay nặng lãi ồ ạt đi vào quán như viễn cảnh trong phim, vây xung quanh hai người họ.
Trong quán không có khách nào khác, Cố Sở được vệ sĩ bảo hộ phía sau, nhìn đám người kia túm Khổng Dương kéo ra ngoài, sau khi phản ứng lại chạy lên ngăn cản, nhưng không thể vệ sĩ chắn phía trước ra, cậu nghe thấy tiếng la hét khóc to của Khổng Dương: " Tôi sẽ trả nợ mà, tôi sẽ trả nợ mà!"
"Cậu ta rất có tiền!" Khổng Dương tuyệt vọng: "Cậu ta là người nhà họ Cố! Cậu ta có tiền!"
Cố Sở có chút đầu vâng mắt hoa khi khẩn trương, có thể là đứa nhỏ trong bụng bị kích thích, cậu không đứng vững được, đành phải vịn nhờ vệ sĩ thượng lượng với mấy kẻ cho vay nặng lãi: "Anh ấy nợ bao nhiêu?"
Chỉ cần là Cố phu nhân gọi tới, tâm trạng của Cố tổng rất tốt đẹp, nếu như khi đó ngay đang tại thời điểm hắn cáu gắt mắng chửi nhân viên, điện thoại riêng đổ chuông, khoảnh khắc hắn cầm máy lên là khi thiên hạ được đại xá. Nếu Cố phu nhân chịu nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, bày ra dáng vẻ làm nũng, ngay tức khắc Cố tổng sẽ mụ mị đầu óc không phân biệt được đông tây nam bắc.
Huống chi hiện tại Cố phu nhân còn đang mang thai.
Bà chủ đang bầu bì nói với Cố tổng qua điện thoại: " Chú có thể cho tôi mượn chút tiền không, sau khi chuyển nhượng công ty tôi sẽ trả lại cho chú."
Khổng Dương nợ 300 vạn (3 triệu), tính riêng tiền vay nặng lại thôi, mà tiền tiết kiệm của Cố Sở chỉ có mấy chục ngàn, trước mắt chỉ có thể xử lý trường hợp cấp bách trước mặt, muốn trả hết, cũng chỉ còn lại công ty. Mà so với sự nghiệp thì bạn bè đối với cậu quan trọng hơn hết, Cố Sở không còn sự lựa chọn nào, cậu không thể bỏ mặc Khổng Dương, sự nghiệp của chính cậu, sống hay chết chỉ là suy nghĩ của Cố Trường An.
Mọi thứ đều có thể bắt đầu lại, từ lâu trong lòng cậu đã hình thành niềm tin.
Cố Trường An chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Sở sẽ hỏi hắn vay tiền, đây là chuyện xưa nay chưa từng có, thậm chí ngay lúc công ty cậu gặp khó khăn nhất cậu cũng không chịu nói với hắn.
"Em muốn vay bao nhiêu?"
"300 vạn."
"Để làm gì?" Hắn giống như một người cha đa mưu túc trí đặt nghi vấn cho người con không rành thế sự.
Cố Sở không biết nên nói như thế nào, mấy người cho vay nặng lãi cầm theo chục vạn tạm thời bỏ đi, Khổng Dương co ro ngồi trong xe, tất cả hy vọng đều đặt vào cậu.
Từng đến Vịnh Thịnh nhiều lần, nhưng đây là lần đầu cậu đến cửa vay tiền, so với người khác thì cậu khó mở miệng hơn hỏi Cố Trường An hơn, nhưng có thể giúp cậu trong khoảng thời gian ngắn chỉ có mình hắn. Cố Sở cảm thấy đây là một mối làm ăn, không cần biết tiền đi đâu, cậu vay tiền từ sếp lớn của Vinh Thịnh với tư cách là ông chủ của một công ty, tất cả những khó khăn khi gây dựng sự nghiệp, đây cũng không phải là điều đáng xấu hổ nhất.
Chú cháu hai người chưa từng nghiêm túc đối mặt bàn chuyện làm ăn, bất kể Cố Sở dùng thân phận gì tới đây, Cố Trường An sẽ không bao giờ cảm thấy cậu đến đây là để bàn công việc, giữa hai người bọn họ không có chuyện công việc.
Tình trạng của Húc Dương rất tồi tệ, Cố Sở đến tìm thì biết được nhà máy đã bị toà án niêm phong, không thể liên lạc với Khổng Dương, hỏi hai nhà máy khác đã hợp tác với mình mới biết được bố của Khổng Dương qua đời, vợ chồng ly dị, bản thân gã ta thì cờ bạc nợ rất nhiều tiền, người mất tích. Cố Sở nghĩ rằng Khổng Dương hẳn là đã tìm tới cậu, nhưng chắc vì không tìm thấy, Khổng Dương đã giúp đỡ cậu rất nhiều lúc cậu khó khăn nhất, nhưng ngược lại cậu đã làm đứt gãy sự hợp tác giữa hai người khi anh cần sự giúp đỡ nhất, Khâu Hằng quả thật làm rất tốt.
Cậu hỏi thăm về nơi ở của mẹ Khổng Dương, đến thăm bà một chuyến, để lại một ít tiền và số điện thoại của mình. Không bao lâu, Khổng Dương liên lạc với cậu.
Cố Sở không thể dẫn theo vệ sĩ tới buổi hẹn, nhưng ý thức phòng bị cậu vẫn có, ít nhất có vệ sĩ đi theo cậu tốt hơn bị Cố Trường An nhốt lại, dù sao cậu cũng không có khả năng ở bên ngoài một thân một mình.
Bọn họ hẹn nhau ở quán cafe ngoài trường học, thời còn đèn sách, họ thường đến đây trong lúc nghỉ trưa, đa số đều là Khổng Dương bỏ tiền, đối với Cố Sở hắn hiểu cậu đến tận gốc rễ, biết rõ Cố Sở ở Cố gia chỉ là ăn nhờ ở đậu, trên người cậu tuy là toàn đồ hàng hiệu, nhưng trong túi chưa chắc đã có tiền.
Đám bạn cùng chơi thời niên thiếu rất quý Cố Sở, cậu sống rất nội tâm và khép kín, hầu như là không có bạn bè, chỉ có Khổng Dương người cũng như tên, xoay quanh gã như mặt trời nhỏ, nếu có thể, Cố Sở muốn báo đáp lại phần nhân tình này của gã.
Cũng bởi nghèo túng, Khổng Dương trông có chút chật vật, cũng có vẻ tâm thần không yên, nhìn thấy đám vệ sĩ cao lớn uy nghiêm của Cố Sở gần như là bỏ chạy chối chết, khiến trong lòng cậu sinh ra nỗi đau xót.
Cậu hỏi gã tình hình gần đây, biết được ly hôn là quyết định cuối cùng của hai vợ chồng vì không muốn con cái gặp nguy hiểm vì nợ nần, Cố Sở cảm thấy khá hơn, không thể giải thích tại sao sự hợp tác giữa hai người đột nhiên bị gián đoạn, chỉ có thể rầu rĩ nói tiếng xin lỗi.
Khổng Dương giống như quả cà tím bị bầm dập, cúi đầu nói: "Không thể trách cậu, là do tôi không có tiền đồ không biết tiến bộ, ông già để lại cho tôi rất nhiều thứ, đều bị tôi làm mất trắng."
Cố Sở cổ vũ gã: "Có thể Đông Sơn tái khởi mà, anh nợ bao nhiêu, tôi có thể cho anh mượn."
Khổng Dương im lặng một lúc, sau đó trầm giọng nói: "Không nói chuyện này nữa. Sau này nếu có thời gian rảnh cậu hãy đến thăm mẹ tôi nhé...... Hai ngày nữa chắc tôi đi nước ngoài rồi."
Cố Sở nóng vội: "Mẹ anh chỉ còn mình anh thôi, anh muốn đi đâu?!"
Khổng Dương không chịu nói, hai mắt ửng hồng.
Ngay khi Cố Sở vẫn đang kiên trì hỏi gã nợ bao nhiêu tiền, thì vệ sĩ đi theo cậu đột nhiên đi chuyển.
Quán cafe đã mở rất nhiều năm, trang trí phòng cách cổ xưa, đổi chủ vài lần, dù cho bên cạnh là trường học quý tộc, các cửa hàng ăn uống trang hoàng xung quanh đã cướp đi cơ hội làm ăn của quán, cái bàn ăn đầy dầu mỡ giống như kiểu cũ từ cảng đài phiến chuyển đến, ban đầu Cố Sở vẫn chưa có phản ứng gì, những kẻ cho vay nặng lãi ồ ạt đi vào quán như viễn cảnh trong phim, vây xung quanh hai người họ.
Trong quán không có khách nào khác, Cố Sở được vệ sĩ bảo hộ phía sau, nhìn đám người kia túm Khổng Dương kéo ra ngoài, sau khi phản ứng lại chạy lên ngăn cản, nhưng không thể vệ sĩ chắn phía trước ra, cậu nghe thấy tiếng la hét khóc to của Khổng Dương: " Tôi sẽ trả nợ mà, tôi sẽ trả nợ mà!"
"Cậu ta rất có tiền!" Khổng Dương tuyệt vọng: "Cậu ta là người nhà họ Cố! Cậu ta có tiền!"
Cố Sở có chút đầu vâng mắt hoa khi khẩn trương, có thể là đứa nhỏ trong bụng bị kích thích, cậu không đứng vững được, đành phải vịn nhờ vệ sĩ thượng lượng với mấy kẻ cho vay nặng lãi: "Anh ấy nợ bao nhiêu?"
Chỉ cần là Cố phu nhân gọi tới, tâm trạng của Cố tổng rất tốt đẹp, nếu như khi đó ngay đang tại thời điểm hắn cáu gắt mắng chửi nhân viên, điện thoại riêng đổ chuông, khoảnh khắc hắn cầm máy lên là khi thiên hạ được đại xá. Nếu Cố phu nhân chịu nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, bày ra dáng vẻ làm nũng, ngay tức khắc Cố tổng sẽ mụ mị đầu óc không phân biệt được đông tây nam bắc.
Huống chi hiện tại Cố phu nhân còn đang mang thai.
Bà chủ đang bầu bì nói với Cố tổng qua điện thoại: " Chú có thể cho tôi mượn chút tiền không, sau khi chuyển nhượng công ty tôi sẽ trả lại cho chú."
Khổng Dương nợ 300 vạn (3 triệu), tính riêng tiền vay nặng lại thôi, mà tiền tiết kiệm của Cố Sở chỉ có mấy chục ngàn, trước mắt chỉ có thể xử lý trường hợp cấp bách trước mặt, muốn trả hết, cũng chỉ còn lại công ty. Mà so với sự nghiệp thì bạn bè đối với cậu quan trọng hơn hết, Cố Sở không còn sự lựa chọn nào, cậu không thể bỏ mặc Khổng Dương, sự nghiệp của chính cậu, sống hay chết chỉ là suy nghĩ của Cố Trường An.
Mọi thứ đều có thể bắt đầu lại, từ lâu trong lòng cậu đã hình thành niềm tin.
Cố Trường An chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Sở sẽ hỏi hắn vay tiền, đây là chuyện xưa nay chưa từng có, thậm chí ngay lúc công ty cậu gặp khó khăn nhất cậu cũng không chịu nói với hắn.
"Em muốn vay bao nhiêu?"
"300 vạn."
"Để làm gì?" Hắn giống như một người cha đa mưu túc trí đặt nghi vấn cho người con không rành thế sự.
Cố Sở không biết nên nói như thế nào, mấy người cho vay nặng lãi cầm theo chục vạn tạm thời bỏ đi, Khổng Dương co ro ngồi trong xe, tất cả hy vọng đều đặt vào cậu.
Từng đến Vịnh Thịnh nhiều lần, nhưng đây là lần đầu cậu đến cửa vay tiền, so với người khác thì cậu khó mở miệng hơn hỏi Cố Trường An hơn, nhưng có thể giúp cậu trong khoảng thời gian ngắn chỉ có mình hắn. Cố Sở cảm thấy đây là một mối làm ăn, không cần biết tiền đi đâu, cậu vay tiền từ sếp lớn của Vinh Thịnh với tư cách là ông chủ của một công ty, tất cả những khó khăn khi gây dựng sự nghiệp, đây cũng không phải là điều đáng xấu hổ nhất.
Chú cháu hai người chưa từng nghiêm túc đối mặt bàn chuyện làm ăn, bất kể Cố Sở dùng thân phận gì tới đây, Cố Trường An sẽ không bao giờ cảm thấy cậu đến đây là để bàn công việc, giữa hai người bọn họ không có chuyện công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.