Chương 28: Chương 14.2
Trịnh Nhị
06/12/2022
Cố Trường An nói: "Đi ngủ sớm đi."
Sau đó hắn quay người lại nhìn Cố Thừa trong trốn trong lòng Cố Lan Sinh, mặt giận dữ lôi nhóc vào trong nhà.
Buổi tối hôm đó phòng khách của Cố gia gà bay chó sủa. Cố Trường An muốn đánh, Cố lão thái thái đã ngăn lại nói nếu muốn đánh thì đánh ta trước, Cố Trường An muốn chửi, Cố lão thái thái nói đồng ngôn với kỵ mắng chửi cũng vô dụng, Cố Trường An muốn phạt chép gia quy, lão thái thái nói một mình còn chưa đủ sao, định báo hại đứa nhỏ hay gì. Ông bà ba đời chơi trò diều hâu bắt gà con, những người khác cũng không phải kẻ ngu, vội vàng tiến lên kéo Cố Trường An: "Thôi được rồi, được rồi mà, bọn nhỏ đánh nhau người lớn lẫn lộn vào làm gì, Thừa Thừa mau đi lên lầu chơi đi con."
Cố Thừa còn đang tức giận, vì vậy nhóc ra lệnh cho Cố Lan Sinh bế mình đi.
Cố Sở lên lầu với tâm trạng hoảng hốt y như một con rối giật dây, trong lòng vẫn quanh quẩn mãi cơn tức giận của Cố Thừa, dáng vẻ của thằng bé giống một con sư tử hung dữ chưa từng có đang cố gắng bảo vệ mẹ của nó, mà cậu chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng bên ngoài, một người mẹ như vậy, không bằng chết quách đi cho xong, hơn là để đứa nhỏ ngày đêm mong đợi được gặp mẹ, còn luôn vì một ý niệm duy nhất mà đánh nhau với người ta.
Đứa con đầu lòng đã khổ sở như vậy, vì ham muốn ích kỷ của bản thân, cậu vẫn muốn đứa nhỏ thứ hai được chào đời, chắc có lẽ cậu là kẻ ích kỷ và máu lạnh nhất trên đời.
Cố Sở ngồi trên ghế sô pha, tay chân lạnh toát, hơn mười giờ Cố Thừa Tùng bưng đồ ăn nhẹ lên, cơ thể cậu gần như đông cứng thành một giá gỗ, cậu ngã xuống thảm ngay khi vừa đứng dậy, lúc Cố Trường An nghe tin vội chạy lên lầu thầy người cậu run cầm cập vùi trong chăn, rõ ràng điều hoà chỉnh rất ấm, túi sưởi tay cũng nóng, mà người Cố Sở vẫn lạnh toát như cũ.
Cố Trường An ôm chặt lấy cậu, không ngừng xoa xoa gáy và vành tay cậu, Cố Sở ngẩng đầu cầu xin hắn: "Cố Trường An, tôi không cần đứa nhỏ này nữa, tôi không cần một cô công chúa nhỏ, sau này chuyện gì tôi cũng nghe lời chú hết, chú bảo Arthur phá nó đi."
Cố Trường An đầu đau như búa bổ, Tết nhất mà từ người lớn đến đứa nhỏ không ai để cho hắn thoải mái một chút: "Em nói đi, vì sao cứ muốn cứng đầu với tôi, tới Edinburgh yên tĩnh thanh thản có chỗ nào không tốt, một hai phải dày vò bản thân mới vừa lòng hả dạ em sao ?"
Cố Sở sắc bén hỏi: "Khi tôi đến Edinburgh, Thừa Thừa sẽ không phải chịu tổn thương nữa sao? Nếu không nhìn thấy, vậy là tôi có thể bỏ qua mỗi lỗi lầm của mình sao?"
"Lỗi lầm? Tội cái gì lỗi cơ?" Huyệt thái dương Cố Trường An giựt giựt, "Sinh sản thế hệ sau là bản chất của muôn loài! Tôi muốn có con cũng không được sao?"
"Chú muốn có con, Thừa Thừa cũng có quyền có mẹ!"
"Em cũng biết là vậy sao?" Cố Trường An trừng mắt nhìn cậu, "Nó đương nhiên được quyền có mẹ, là ai không cho nó cái quyền đó đây?"
Cố Sở nghẹn lời, lồng ngực như bức tường thủng, từng cơn lạnh lẽo ùa vào, khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cố Trường An vỗ vỗ lưng cậu nói: "Bây giờ suy nghĩ kỹ cũng không muộn, vừa hay, ngày hôm nay đầy đủ cả già lẫn trẻ, chỉ cần em gật đầu một cái thôi, lập tức tôi có thể cho nó một người mẹ ngay."
"Đừng đi!" Cố Sở hoảng loạn túm lấy áo hắn kéo lại.
Cố Trường An cúi xuống hôn lên chóp mũi cậu: "Em phải tin rằng, trong cái nhà này không ai dám làm phu nhân của tôi khó xử, em là mẹ của Thừa Thừa, trong bụng còn một bé con, ai gặp ai cũng phải kính cẩn chào, sau này cũng thế, em thích sống chung với bọn họ, thì chúng ta cứ đợi ở nhà thôi, còn nếu em không thích, vậy thì cho toàn bộ của hết là được!"
Cố Sở nghe không nổi, sợ hãi buông hắn ra: "Tôi không cần! Chú đừng đi, đừng đi mà!"
Cố Trường An hung hăng nhéo cằm cậu nói: "Vậy thì em ngoan ngoãn cho tôi. Nói thật cho em biết với tôi mà nói hai đưa thôi vẫn chưa đủ đâu, nếu em dám bỏ nó, sau này khỏi nghĩ đến việc đi ra ngoài, chỉ cần dạng chân trên giường đẻ con, cứ đẻ cho đến khi nào không mang thai được nữa thì thôi!"
Nếu quỳ xuống gọi tổ tông mà dỗ không được, vậy không dỗ nữa, không phải không thích nhìn thấy hắn sao, không phải ngại lời hắn nói ra không đúng sao, vừa gặp mặt hai chân đã mềm nhũn, đơn giản là ghét hắn. Ngày đó hắn ngồi trong phòng khách cả đêm tự thuyết phục bản thân mình, trước khi bước lên lầu đã xem đủ rồi, trước khi đã ngoài phải luôn có vệ sĩ đi theo, yêu cầu vệ sĩ nắm bắt rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi, thời gian đưa đón cố định, mặc kệ cậu có muốn hay không đều phải trở về đây ngủ, ngày ba bữa chính, hai bữa phụ và một bữa tối ăn nhẹ, dù muốn hay không vẫn phải ăn đủ ......
Tiểu tử này thật đúng là bảo bối mà, không nổi giận là không yên lòng.
Nhẫn nhịn hơn một tuần cho đến đêm giao thừa, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm thế ngủ chia giường m, giữa trưa lên lầu, nhìn người nào đó vẫn còn đang ngủ đến là thơm ngon ngọt nước trên giường mình, đầu nhỏ thì ra khỏi chăn, miệng thì dẩu lên như đang chờ ai đó hôn, tim hắn đập thình thịch như một thiếu niên tuổi mười bảy lần đầu rung động, phấn khích đến nỗi suýt chút nữa thì quỳ xuống.
Nhóc con không tim không phổi, không chỉ em ngủ trên giường với của tôi! Dậy, mau dậy cho tôi!
Hắn đứng chống nạnh bên cạnh giường, vẻ mặt nghiêm khắc đuổi người, nhưng chỉ há mồm không dám lên tiếng, bóng dáng vừa bối rối vừa hưng phấn kia, rất giống một chú chó bị mèo yêu chiếm mất ổ.
Nếu Cố Sở mà tỉnh dậy chứng kiến một màn này, có khi nửa đêm sẽ choàng tỉnh vì nghĩ đó là ác mộng cũng nên. Lúc này, Cố Trường An thật sự thất thế, chỉ cần nhìn cái bụng nhỏ hơi phồng lên của cậu thì hắn sẽ hoàn toàn bại trận, ngoài việc dỗ dành cậu vui ra còn lại chỉ toàn khiến người ta khóc.
Cố Thừa yêu cầu Cố Lan Sinh ôm eo mình bế đi, sự chênh lệch tuổi tác khiến thể lực của hai đứa nhỏ rất khác nhau, dẫu cho nhóc con có vùng vẫy cũng khó thoát khỏi vòng tay của Cố Lan Sinh.
Nhóc bị tha lên lầu rồi đưa về phòng, chân vừa chạm đất đã muốn lao ra ngoài, Cố Lan Sinh chặn đứng ở cửa.
Cố Thừa xồ tới đánh anh, đánh cho đến khi tự mình bật khóc.
Cố Lan Sinh đặt nhóc lên giường, quỳ xuống cẩn thận lau nước mắt cho Cố Thừa, nhẹ giọng nói: "Em đừng khóc. Ai dám bắt nạt em, anh sẽ khiến nó không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, được không nào?"
Cố Thừa nín khóc, trừng mắt nhìn anh: "Anh bị điên à, mẹ nó là em họ của ba tôi!"
Cố Lan Sinh giống như đang sờ một miếng đậu hũ, cố gắng giảm lực tay, miệng lại tàn nhẫn nói: "Không quan tâm nó là ai."
Có một tay sai có khả năng hành quyết bạo lực xuất chúng cũng khá đau đầu, Cố Thừa nghĩ ngợi, nói: "Nó vẫn còn là trẻ con, hầu hết chúng toàn nghe từ miệng người lớn nói, lát nữa anh cử người đi "sửa" lại cái miệng của bố mẹ chúng nó chút, phải dạy cho đám người đó một bài học."
Nhóc đá văng Cố Lan Sinh ra rồi chạy đi tìm Cố Sở để làm nũng với cậu, nhưng khi đến nơi thì nhóc mới phát hiện cửa khoá trái, cố chấp xoay nắm cửa vài lần, chưa kịp nghe thấy tiếng đáp lại bên trong thì đã bị Cố Lan Sinh nhanh như chớp bế đi.
Sau đó hắn quay người lại nhìn Cố Thừa trong trốn trong lòng Cố Lan Sinh, mặt giận dữ lôi nhóc vào trong nhà.
Buổi tối hôm đó phòng khách của Cố gia gà bay chó sủa. Cố Trường An muốn đánh, Cố lão thái thái đã ngăn lại nói nếu muốn đánh thì đánh ta trước, Cố Trường An muốn chửi, Cố lão thái thái nói đồng ngôn với kỵ mắng chửi cũng vô dụng, Cố Trường An muốn phạt chép gia quy, lão thái thái nói một mình còn chưa đủ sao, định báo hại đứa nhỏ hay gì. Ông bà ba đời chơi trò diều hâu bắt gà con, những người khác cũng không phải kẻ ngu, vội vàng tiến lên kéo Cố Trường An: "Thôi được rồi, được rồi mà, bọn nhỏ đánh nhau người lớn lẫn lộn vào làm gì, Thừa Thừa mau đi lên lầu chơi đi con."
Cố Thừa còn đang tức giận, vì vậy nhóc ra lệnh cho Cố Lan Sinh bế mình đi.
Cố Sở lên lầu với tâm trạng hoảng hốt y như một con rối giật dây, trong lòng vẫn quanh quẩn mãi cơn tức giận của Cố Thừa, dáng vẻ của thằng bé giống một con sư tử hung dữ chưa từng có đang cố gắng bảo vệ mẹ của nó, mà cậu chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng bên ngoài, một người mẹ như vậy, không bằng chết quách đi cho xong, hơn là để đứa nhỏ ngày đêm mong đợi được gặp mẹ, còn luôn vì một ý niệm duy nhất mà đánh nhau với người ta.
Đứa con đầu lòng đã khổ sở như vậy, vì ham muốn ích kỷ của bản thân, cậu vẫn muốn đứa nhỏ thứ hai được chào đời, chắc có lẽ cậu là kẻ ích kỷ và máu lạnh nhất trên đời.
Cố Sở ngồi trên ghế sô pha, tay chân lạnh toát, hơn mười giờ Cố Thừa Tùng bưng đồ ăn nhẹ lên, cơ thể cậu gần như đông cứng thành một giá gỗ, cậu ngã xuống thảm ngay khi vừa đứng dậy, lúc Cố Trường An nghe tin vội chạy lên lầu thầy người cậu run cầm cập vùi trong chăn, rõ ràng điều hoà chỉnh rất ấm, túi sưởi tay cũng nóng, mà người Cố Sở vẫn lạnh toát như cũ.
Cố Trường An ôm chặt lấy cậu, không ngừng xoa xoa gáy và vành tay cậu, Cố Sở ngẩng đầu cầu xin hắn: "Cố Trường An, tôi không cần đứa nhỏ này nữa, tôi không cần một cô công chúa nhỏ, sau này chuyện gì tôi cũng nghe lời chú hết, chú bảo Arthur phá nó đi."
Cố Trường An đầu đau như búa bổ, Tết nhất mà từ người lớn đến đứa nhỏ không ai để cho hắn thoải mái một chút: "Em nói đi, vì sao cứ muốn cứng đầu với tôi, tới Edinburgh yên tĩnh thanh thản có chỗ nào không tốt, một hai phải dày vò bản thân mới vừa lòng hả dạ em sao ?"
Cố Sở sắc bén hỏi: "Khi tôi đến Edinburgh, Thừa Thừa sẽ không phải chịu tổn thương nữa sao? Nếu không nhìn thấy, vậy là tôi có thể bỏ qua mỗi lỗi lầm của mình sao?"
"Lỗi lầm? Tội cái gì lỗi cơ?" Huyệt thái dương Cố Trường An giựt giựt, "Sinh sản thế hệ sau là bản chất của muôn loài! Tôi muốn có con cũng không được sao?"
"Chú muốn có con, Thừa Thừa cũng có quyền có mẹ!"
"Em cũng biết là vậy sao?" Cố Trường An trừng mắt nhìn cậu, "Nó đương nhiên được quyền có mẹ, là ai không cho nó cái quyền đó đây?"
Cố Sở nghẹn lời, lồng ngực như bức tường thủng, từng cơn lạnh lẽo ùa vào, khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cố Trường An vỗ vỗ lưng cậu nói: "Bây giờ suy nghĩ kỹ cũng không muộn, vừa hay, ngày hôm nay đầy đủ cả già lẫn trẻ, chỉ cần em gật đầu một cái thôi, lập tức tôi có thể cho nó một người mẹ ngay."
"Đừng đi!" Cố Sở hoảng loạn túm lấy áo hắn kéo lại.
Cố Trường An cúi xuống hôn lên chóp mũi cậu: "Em phải tin rằng, trong cái nhà này không ai dám làm phu nhân của tôi khó xử, em là mẹ của Thừa Thừa, trong bụng còn một bé con, ai gặp ai cũng phải kính cẩn chào, sau này cũng thế, em thích sống chung với bọn họ, thì chúng ta cứ đợi ở nhà thôi, còn nếu em không thích, vậy thì cho toàn bộ của hết là được!"
Cố Sở nghe không nổi, sợ hãi buông hắn ra: "Tôi không cần! Chú đừng đi, đừng đi mà!"
Cố Trường An hung hăng nhéo cằm cậu nói: "Vậy thì em ngoan ngoãn cho tôi. Nói thật cho em biết với tôi mà nói hai đưa thôi vẫn chưa đủ đâu, nếu em dám bỏ nó, sau này khỏi nghĩ đến việc đi ra ngoài, chỉ cần dạng chân trên giường đẻ con, cứ đẻ cho đến khi nào không mang thai được nữa thì thôi!"
Nếu quỳ xuống gọi tổ tông mà dỗ không được, vậy không dỗ nữa, không phải không thích nhìn thấy hắn sao, không phải ngại lời hắn nói ra không đúng sao, vừa gặp mặt hai chân đã mềm nhũn, đơn giản là ghét hắn. Ngày đó hắn ngồi trong phòng khách cả đêm tự thuyết phục bản thân mình, trước khi bước lên lầu đã xem đủ rồi, trước khi đã ngoài phải luôn có vệ sĩ đi theo, yêu cầu vệ sĩ nắm bắt rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi, thời gian đưa đón cố định, mặc kệ cậu có muốn hay không đều phải trở về đây ngủ, ngày ba bữa chính, hai bữa phụ và một bữa tối ăn nhẹ, dù muốn hay không vẫn phải ăn đủ ......
Tiểu tử này thật đúng là bảo bối mà, không nổi giận là không yên lòng.
Nhẫn nhịn hơn một tuần cho đến đêm giao thừa, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm thế ngủ chia giường m, giữa trưa lên lầu, nhìn người nào đó vẫn còn đang ngủ đến là thơm ngon ngọt nước trên giường mình, đầu nhỏ thì ra khỏi chăn, miệng thì dẩu lên như đang chờ ai đó hôn, tim hắn đập thình thịch như một thiếu niên tuổi mười bảy lần đầu rung động, phấn khích đến nỗi suýt chút nữa thì quỳ xuống.
Nhóc con không tim không phổi, không chỉ em ngủ trên giường với của tôi! Dậy, mau dậy cho tôi!
Hắn đứng chống nạnh bên cạnh giường, vẻ mặt nghiêm khắc đuổi người, nhưng chỉ há mồm không dám lên tiếng, bóng dáng vừa bối rối vừa hưng phấn kia, rất giống một chú chó bị mèo yêu chiếm mất ổ.
Nếu Cố Sở mà tỉnh dậy chứng kiến một màn này, có khi nửa đêm sẽ choàng tỉnh vì nghĩ đó là ác mộng cũng nên. Lúc này, Cố Trường An thật sự thất thế, chỉ cần nhìn cái bụng nhỏ hơi phồng lên của cậu thì hắn sẽ hoàn toàn bại trận, ngoài việc dỗ dành cậu vui ra còn lại chỉ toàn khiến người ta khóc.
Cố Thừa yêu cầu Cố Lan Sinh ôm eo mình bế đi, sự chênh lệch tuổi tác khiến thể lực của hai đứa nhỏ rất khác nhau, dẫu cho nhóc con có vùng vẫy cũng khó thoát khỏi vòng tay của Cố Lan Sinh.
Nhóc bị tha lên lầu rồi đưa về phòng, chân vừa chạm đất đã muốn lao ra ngoài, Cố Lan Sinh chặn đứng ở cửa.
Cố Thừa xồ tới đánh anh, đánh cho đến khi tự mình bật khóc.
Cố Lan Sinh đặt nhóc lên giường, quỳ xuống cẩn thận lau nước mắt cho Cố Thừa, nhẹ giọng nói: "Em đừng khóc. Ai dám bắt nạt em, anh sẽ khiến nó không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, được không nào?"
Cố Thừa nín khóc, trừng mắt nhìn anh: "Anh bị điên à, mẹ nó là em họ của ba tôi!"
Cố Lan Sinh giống như đang sờ một miếng đậu hũ, cố gắng giảm lực tay, miệng lại tàn nhẫn nói: "Không quan tâm nó là ai."
Có một tay sai có khả năng hành quyết bạo lực xuất chúng cũng khá đau đầu, Cố Thừa nghĩ ngợi, nói: "Nó vẫn còn là trẻ con, hầu hết chúng toàn nghe từ miệng người lớn nói, lát nữa anh cử người đi "sửa" lại cái miệng của bố mẹ chúng nó chút, phải dạy cho đám người đó một bài học."
Nhóc đá văng Cố Lan Sinh ra rồi chạy đi tìm Cố Sở để làm nũng với cậu, nhưng khi đến nơi thì nhóc mới phát hiện cửa khoá trái, cố chấp xoay nắm cửa vài lần, chưa kịp nghe thấy tiếng đáp lại bên trong thì đã bị Cố Lan Sinh nhanh như chớp bế đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.