Chương 30: Chương 15.2
Trịnh Nhị
06/12/2022
Cậu đã dành hai ngày để thu dọn đồ đạc của mình, nhờ vệ sĩ nhét tất cả chúng
vào trong nhà Cố Trường An, cứ ném ở phòng khách là được, chọn từng thứ
đồ một mà bản thân muốn mang sang Anh, trong nhà không thuê người giúp
việc, vì thế cho nên đồ đạc ở khắp nơi. Cố Trường An không hỏi về chuyện cá nhân của cậu, tóm lại cậu dọn hết sang đây là tốt, sau Tết, Vinh
Thịnh có một hạng mục lớn, giai đoạn chuẩn bị trước cho công tác sẽ rất
bận rộn, bây giờ thời gian hưởng thụ nhất của hắn là vào ban đêm sau khi trở về nhà có thể được ôm bà xã trắng trắng mềm mềm của mình, một khi
vợ sang Anh rồi, có muốn ôm muốn hôn cũng phải bay vòng một đường dài.
Đêm giao thừa hôm ấy Cố Sở đã bị hắn dọa cho chết khiếp, không dám đối cứng với hắn nữa, vì sự an toàn của đứa nhỏ cậu mặc hắn muốn làm gì thì làm, muốn cậu trần chuồng đi ngủ thì cứ thế trần truồng đi ngủ, muốn cậu dạng chân thì cứ thế dạng chân thôi, không khác gì một nô lệ tình dục. Ham muốn của Cố Trường An rất cao, cũng giống như Cố Thừa lúc đó, ngày đêm quấn quít, tìm kiếm khoái cảm mọi lúc mọi nơi, cho dù không cắm vào cũng rất thích thú đùa bỡn cậu, giống như một chú chó lớn, từ đầu vú đến dương vật, liếm sạch sẽ liếm cho đến khi dương vật cậu dựng đứng rồi bắn ra thì mới thôi, kiểu gì cũng phải chơi người ta đến bật khóc, nước từ trong hoa huyệt trào ra mãnh liệt khiến Cố Sở nhìn đến chết lặng.
Cố Sở nói với hắn rằng khắp người đều bị hắn dày vò nên không thể chạm vào.
Cuối tháng đầu tiên, Cố Trường An đến Bắc Kinh để tham gia tiệc mừng thọ nhà họ Dung, ngoài Cố Sở ra, chỉ có trợ lý Từ Trăn đi theo cùng với mấy tên vệ sĩ.
Từ Trăn rất ngạc nhiên khi biết mình được gọi tên và cùng tham dự vào một chuyện riêng tư như vậy, từ sau chuyện đó, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng mình đã đánh mất sự tín nhiệm của Cố Trường An. Hắn hủy bỏ quyền phê duyệt của anh ta, ấn định phạm vi quyền hạn cho vị trí thư ký, hàng ngày anh ta làm những công việc như phân tài liệu tóm tắt của các cuộc họp quản lý lịch trình, tuy rằng cũng đi cùng Cố Trường An trong những chuyến đi công tác, nhưng không còn được qua tay xử lý việc riêng của Sếp nữa. Tổng thư ký Anna đã chia sẽ công việc với anh ta, cô đã có hơn mười năm kinh nghiệm, lúc đầu là nhân viên văn phòng, trước khi được thăng chức lên làm tổng thư ký, cô là giám đốc nhân sự của công ty, cô là người cứng rắn và nghi túc, công tư phân minh, thật ra cô cũng không phải mẫu trợ lý yêu thích của Cố Trường An. Những người có thể theo sát Cố Trường An phải là những người có tính cách mềm mỏng, kiên nhẫn, họ phải thường trực 24/24 để giải quyết mọi rắc rối và chuyện cá nhân của sếp, vị này cấp trên tàn bạo hoang dâm cũng từ lâu rồi, hắn không cần một trợ lý quá mức ngay thẳng, chính trực.
Anh ta đã bầu bạn với Cố Trường An hơn mười năm, đồng hàng cũng hắn trong những trận chiến đẫm máu, nhìn hắn thống trị thế giới, cùng hắn chia sẻ nhiều điều, anh ta cảm thấy mình là người hiểu rõ Cố Trường An nhất, còn nghĩ rằng mình sẽ ngồi ở vị trí trợ lý chủ tịch rất lâu, nhưng chỉ vì loại nhận thức ngu xuẩn của mình, Anna đang ở dần dần thay thế anh ta, mà tất cả những chuyện này, đều vì Dung Hủ tát Cố Sở.
Toàn bộ khoảng hạng nhất rất yên tĩnh, lưng ghế rất cao, Từ Trăn nghĩ Cố Trường An chắc hẳn đang ôm Cố Sở nằm ngủ trong vòng tay mình như một đôi vợ chồng son. Cố Sở dường như đã ngủ say, được bọc trong một chiếc chăn dày, thủ tục đăng ký toàn là Cố Trường An làm rồi bế lên máy bay. Chuyến bay này có ba vệ sĩ đi cùng, ngay cả khi công ty gặp khó khăn nhất Cố Trường An cũng không bố trí nhiều vệ sĩ như vậy, mỗi một lần thấy Cố Sở, đều mang tới cho anh ta cảm giác mới mẻ, Từ Trăn nghĩ đến thái độ trong quá khứ của anh ta, càng cảm thấy bản thân mình thật nực cười.
Cố Sở mệt mỏi cả đêm, mơ mơ màng màng chỉ biết chính mình bị bế lên máy bay, không mở mắt cũng có thể ngửi mùi hương quen thuộc từ áo khoác của Cố Trường An, cậu ngủ đến là bình yên ngon giấc.
Hai người đắp cùng một cái chăn, lúc tỉnh dậy cậu nhìn Cố Trường An chằm chằm, hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Cố Trường An gọi tiếp viên hàng không mang nước ấm và đồ ăn nghe, nói: "Đến Bắc Kinh."
Cố Sở hỏi: "Đi chúc Tết ông nội sao?"
Cố Trường An nói: "Ừ."
Cố Sở hỏi: "Có phải muộn quá rồi không?". Sắp đến tháng hai rồi.
Cố Trường An nói: "Không muộn."
Cố Sở không hỏi nữa, ngồi ở trong lòng hắn chậm rãi dùng dao khoét một ít bơ. Chú út của Cố lão gia vẫn còn sống, ông có nên tảng mang quân đi chiến đấu, chỉ cần một lời gọi từ phía kinh thành, ông luôn sẵn sàng đứng lên.
Cố Trường An không nói cho Cố Sở biết chuyến đi này không chỉ là thăm họ hàng, hắn sợ nói đến từ "Dung" sẽ phá hỏng tâm tình của Cố Sở.
Người bên chi nhánh đã đến đón máy bay từ sớm, Cố Sở bị quấn thành quả bóng, đầu đội mũ nhưng, khăn quàng cổ chỉ lộ ra đôi mắt, chỉ muốn nhanh chóng lên xe để cởi bớt ra. Cố Trường An nói vài lời chúc mừng năm mới rồi trò chuyện vui vẻ với cấp dưới của mình, không ai bên phía chi nhánh kể cả lãnh đạo cao nhất từng gặp Cố Sở, chỉ nghe Từ Trăn nói rất quan trọng, thấy cậu mặt mũi sáng sủa, không nhịn được lại nhìn thêm mấy lần, tò mò đánh giá, Cố Trường An lập tức bật cười nói: "Đây là bà chủ của các cậu."
Tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả Từ Trăn cũng đánh rơi tài liệu trên tay. Không nói đến cả hai đều là đàn ông, chưa kể lại còn trên danh nghĩa chú cháu, mối quan hệ như vậy để lộ trước mặt cấp dưới không khác gì bày trò cười cả, Cố Trường An không chút cố kỵ nào.
Đến phủ ông lão nhà mình trước, Cố Trường An phụng mệnh Cố lão thái thái bao toàn bộ một nhà nữ công gia chánh đến làm điểm tâm, dì bảo mẫu dùng bột củ sen để hầm, cùng với đường hoa quế, cùng ông lão thưởng thức trà chiều. Đến chạng vạng, một mình hắn lái xe đến Dung gia dự tiệc.
Hầu như toàn bộ người Dung gia đều ăn cơm nhà nước (là công chức nhà nước ấy chứ không phải đi tù đâu ), hưởng ứng chính sách, bày tỏ hiếu thuận nên lập tiệc gia tiên. Dung lão gia vẫn như xưa sống ở khi tiểu viện, không biết là ai bảo hai anh em nhà họ Dung đón cổng, nhưng thật đáng ngạc nhiên khi người đón cổng hắn là Dung Chính Phi, nhận lấy đôi bình hoa xanh Cảnh Thái thời nhà Minh, nhíu mày nói: "Đây là định ăn hối lộ trắng trợn hả?"
"Cậu có thể nói tiếng người được không?" Cố Trường An rất bất mãn.
Dung Chính Phi dẫn hắn đi vào sảnh chính, cúi đầu chào thọ tính trước tiên, dung lão gia rất vừa lòng khi biết hắn sẽ đến, mặt mày hồng hào, hỏi hắn công việc làm ăn và người trong nhà như thế nào rồi, Cố Trường An trả lời từng câu một, Dung lão thái thái nghe xong, thình lình nói ra một câu: "Ai da, nếu hai nhà Dung Cố chúng ta có thể kết thông gia thì tốt rồi, giao tình ngần ấy năm, xem ra càng ngày càng phai nhạt dần."
Dung Chính Phi xen mồm: "Đừng nhắc đến chuyện này nữa, con thấy xấu hổ thay ngài luôn."
Dung lão thái thái tuỳ tiện vớ lấy cái gì đó đập con trai mình, động tác y hệt Dung Chính Phi khi hắn chuẩn bị đập ai đó, khiến Cố Trường An cảm thấy thích thú.
Không thấy Dung Hủ đâu, Cố Trường An cũng lười hỏi đến, sau khi vào bàn hắn đã uống rất nhiều rượu, cũng không biết nhà họ Dung lấy đâu ra rượu ngon, rượu ngấm chậm, chưa đầy hai tiếng Cố Trường An đã cảm thấy đầu óc choáng váng, Dung lão gia giữ hắn ở lại, cứ thế Xô đẩy lôi kéo, xe của Từ Trăn đã tới cửa.
Đêm giao thừa hôm ấy Cố Sở đã bị hắn dọa cho chết khiếp, không dám đối cứng với hắn nữa, vì sự an toàn của đứa nhỏ cậu mặc hắn muốn làm gì thì làm, muốn cậu trần chuồng đi ngủ thì cứ thế trần truồng đi ngủ, muốn cậu dạng chân thì cứ thế dạng chân thôi, không khác gì một nô lệ tình dục. Ham muốn của Cố Trường An rất cao, cũng giống như Cố Thừa lúc đó, ngày đêm quấn quít, tìm kiếm khoái cảm mọi lúc mọi nơi, cho dù không cắm vào cũng rất thích thú đùa bỡn cậu, giống như một chú chó lớn, từ đầu vú đến dương vật, liếm sạch sẽ liếm cho đến khi dương vật cậu dựng đứng rồi bắn ra thì mới thôi, kiểu gì cũng phải chơi người ta đến bật khóc, nước từ trong hoa huyệt trào ra mãnh liệt khiến Cố Sở nhìn đến chết lặng.
Cố Sở nói với hắn rằng khắp người đều bị hắn dày vò nên không thể chạm vào.
Cuối tháng đầu tiên, Cố Trường An đến Bắc Kinh để tham gia tiệc mừng thọ nhà họ Dung, ngoài Cố Sở ra, chỉ có trợ lý Từ Trăn đi theo cùng với mấy tên vệ sĩ.
Từ Trăn rất ngạc nhiên khi biết mình được gọi tên và cùng tham dự vào một chuyện riêng tư như vậy, từ sau chuyện đó, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng mình đã đánh mất sự tín nhiệm của Cố Trường An. Hắn hủy bỏ quyền phê duyệt của anh ta, ấn định phạm vi quyền hạn cho vị trí thư ký, hàng ngày anh ta làm những công việc như phân tài liệu tóm tắt của các cuộc họp quản lý lịch trình, tuy rằng cũng đi cùng Cố Trường An trong những chuyến đi công tác, nhưng không còn được qua tay xử lý việc riêng của Sếp nữa. Tổng thư ký Anna đã chia sẽ công việc với anh ta, cô đã có hơn mười năm kinh nghiệm, lúc đầu là nhân viên văn phòng, trước khi được thăng chức lên làm tổng thư ký, cô là giám đốc nhân sự của công ty, cô là người cứng rắn và nghi túc, công tư phân minh, thật ra cô cũng không phải mẫu trợ lý yêu thích của Cố Trường An. Những người có thể theo sát Cố Trường An phải là những người có tính cách mềm mỏng, kiên nhẫn, họ phải thường trực 24/24 để giải quyết mọi rắc rối và chuyện cá nhân của sếp, vị này cấp trên tàn bạo hoang dâm cũng từ lâu rồi, hắn không cần một trợ lý quá mức ngay thẳng, chính trực.
Anh ta đã bầu bạn với Cố Trường An hơn mười năm, đồng hàng cũng hắn trong những trận chiến đẫm máu, nhìn hắn thống trị thế giới, cùng hắn chia sẻ nhiều điều, anh ta cảm thấy mình là người hiểu rõ Cố Trường An nhất, còn nghĩ rằng mình sẽ ngồi ở vị trí trợ lý chủ tịch rất lâu, nhưng chỉ vì loại nhận thức ngu xuẩn của mình, Anna đang ở dần dần thay thế anh ta, mà tất cả những chuyện này, đều vì Dung Hủ tát Cố Sở.
Toàn bộ khoảng hạng nhất rất yên tĩnh, lưng ghế rất cao, Từ Trăn nghĩ Cố Trường An chắc hẳn đang ôm Cố Sở nằm ngủ trong vòng tay mình như một đôi vợ chồng son. Cố Sở dường như đã ngủ say, được bọc trong một chiếc chăn dày, thủ tục đăng ký toàn là Cố Trường An làm rồi bế lên máy bay. Chuyến bay này có ba vệ sĩ đi cùng, ngay cả khi công ty gặp khó khăn nhất Cố Trường An cũng không bố trí nhiều vệ sĩ như vậy, mỗi một lần thấy Cố Sở, đều mang tới cho anh ta cảm giác mới mẻ, Từ Trăn nghĩ đến thái độ trong quá khứ của anh ta, càng cảm thấy bản thân mình thật nực cười.
Cố Sở mệt mỏi cả đêm, mơ mơ màng màng chỉ biết chính mình bị bế lên máy bay, không mở mắt cũng có thể ngửi mùi hương quen thuộc từ áo khoác của Cố Trường An, cậu ngủ đến là bình yên ngon giấc.
Hai người đắp cùng một cái chăn, lúc tỉnh dậy cậu nhìn Cố Trường An chằm chằm, hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Cố Trường An gọi tiếp viên hàng không mang nước ấm và đồ ăn nghe, nói: "Đến Bắc Kinh."
Cố Sở hỏi: "Đi chúc Tết ông nội sao?"
Cố Trường An nói: "Ừ."
Cố Sở hỏi: "Có phải muộn quá rồi không?". Sắp đến tháng hai rồi.
Cố Trường An nói: "Không muộn."
Cố Sở không hỏi nữa, ngồi ở trong lòng hắn chậm rãi dùng dao khoét một ít bơ. Chú út của Cố lão gia vẫn còn sống, ông có nên tảng mang quân đi chiến đấu, chỉ cần một lời gọi từ phía kinh thành, ông luôn sẵn sàng đứng lên.
Cố Trường An không nói cho Cố Sở biết chuyến đi này không chỉ là thăm họ hàng, hắn sợ nói đến từ "Dung" sẽ phá hỏng tâm tình của Cố Sở.
Người bên chi nhánh đã đến đón máy bay từ sớm, Cố Sở bị quấn thành quả bóng, đầu đội mũ nhưng, khăn quàng cổ chỉ lộ ra đôi mắt, chỉ muốn nhanh chóng lên xe để cởi bớt ra. Cố Trường An nói vài lời chúc mừng năm mới rồi trò chuyện vui vẻ với cấp dưới của mình, không ai bên phía chi nhánh kể cả lãnh đạo cao nhất từng gặp Cố Sở, chỉ nghe Từ Trăn nói rất quan trọng, thấy cậu mặt mũi sáng sủa, không nhịn được lại nhìn thêm mấy lần, tò mò đánh giá, Cố Trường An lập tức bật cười nói: "Đây là bà chủ của các cậu."
Tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả Từ Trăn cũng đánh rơi tài liệu trên tay. Không nói đến cả hai đều là đàn ông, chưa kể lại còn trên danh nghĩa chú cháu, mối quan hệ như vậy để lộ trước mặt cấp dưới không khác gì bày trò cười cả, Cố Trường An không chút cố kỵ nào.
Đến phủ ông lão nhà mình trước, Cố Trường An phụng mệnh Cố lão thái thái bao toàn bộ một nhà nữ công gia chánh đến làm điểm tâm, dì bảo mẫu dùng bột củ sen để hầm, cùng với đường hoa quế, cùng ông lão thưởng thức trà chiều. Đến chạng vạng, một mình hắn lái xe đến Dung gia dự tiệc.
Hầu như toàn bộ người Dung gia đều ăn cơm nhà nước (là công chức nhà nước ấy chứ không phải đi tù đâu ), hưởng ứng chính sách, bày tỏ hiếu thuận nên lập tiệc gia tiên. Dung lão gia vẫn như xưa sống ở khi tiểu viện, không biết là ai bảo hai anh em nhà họ Dung đón cổng, nhưng thật đáng ngạc nhiên khi người đón cổng hắn là Dung Chính Phi, nhận lấy đôi bình hoa xanh Cảnh Thái thời nhà Minh, nhíu mày nói: "Đây là định ăn hối lộ trắng trợn hả?"
"Cậu có thể nói tiếng người được không?" Cố Trường An rất bất mãn.
Dung Chính Phi dẫn hắn đi vào sảnh chính, cúi đầu chào thọ tính trước tiên, dung lão gia rất vừa lòng khi biết hắn sẽ đến, mặt mày hồng hào, hỏi hắn công việc làm ăn và người trong nhà như thế nào rồi, Cố Trường An trả lời từng câu một, Dung lão thái thái nghe xong, thình lình nói ra một câu: "Ai da, nếu hai nhà Dung Cố chúng ta có thể kết thông gia thì tốt rồi, giao tình ngần ấy năm, xem ra càng ngày càng phai nhạt dần."
Dung Chính Phi xen mồm: "Đừng nhắc đến chuyện này nữa, con thấy xấu hổ thay ngài luôn."
Dung lão thái thái tuỳ tiện vớ lấy cái gì đó đập con trai mình, động tác y hệt Dung Chính Phi khi hắn chuẩn bị đập ai đó, khiến Cố Trường An cảm thấy thích thú.
Không thấy Dung Hủ đâu, Cố Trường An cũng lười hỏi đến, sau khi vào bàn hắn đã uống rất nhiều rượu, cũng không biết nhà họ Dung lấy đâu ra rượu ngon, rượu ngấm chậm, chưa đầy hai tiếng Cố Trường An đã cảm thấy đầu óc choáng váng, Dung lão gia giữ hắn ở lại, cứ thế Xô đẩy lôi kéo, xe của Từ Trăn đã tới cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.