Chương 49: Chương 25.1
Trịnh Nhị
06/12/2022
"Sắp
xếp bổ nhiệm vị trí cho nhân viên mới là việc của bên bổ phận nhân sự
sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, tôi tin tưởng phán đoán của họ." Hắn vẫn đứng
đắn như cũ.
Mãi đến tận tối chuẩn bị đi ngủ, hắn lia mắt nhìn Cố Sở một cái nhưng không dám lên giường, hắn mới thành thật trăn trối: "Vị trí này nếu đổi người sẽ gặp nhiều phiền phức, em cũng thấy đấy, tôi làm sao có thể yên tâm để cho kẻ khác đứng sau lưng mình được.
Nếu em thật sự không muốn ở trong văn phòng đợi tôi, tôi đây đành phải đổi giám đốc bên tài vụ, quản tiền chính là quản tôi, em chọn một cái đi."
Tóm lại, Cố Trường An phải trăm phương nghìn kế để thực hiện được chuyện này, hắn đã ngoài 40 tuổi, là một trưởng bối, nhưng cứ thích phá hoại uy tín hình tượng, trái lại trông hắn có vẻ như đang bắt nạt người khác, Cố Sở bình tĩnh lại, cậu cũng không quá nóng nảy: "Chú có thể nói với tôi ngay từ đầu mà, tôi không phải thằng nhóc 12 tuổi, tôi đã 29 tuổi rồi, chuyện gì chú cũng giấu không để tôi biết, cứ như mèo vờn chuột, nhìn tôi có giống như đang rất vui không hả?"
"Chú lớn tuổi hơn tôi, giàu hơn tôi, cường tráng hơn tôi, chú đâu cần phải dựa dẫm vào tôi, vậy là tốt rồi, nhưng tôi đâu có yếu ớt đến vậy, cũng đâu có phế vật vô năng, không phải ——" nghĩ đến món nợ ba triệu, Cố Sở nuốt ngược lại hai chữ "Nghèo đói", "Tôi nào đâu phải không có chú là không được, chú hiểu không?"
Bốn chữ kia chọc đúng chỗ đau của Cố Trường An, ôm chăn vẻ mặt thê lương: "Hiểu."
Cố Sở cạn lời, ngẩng đầu nhìn trần nhà, liếc nhìn hắn ủ rũ bước đến cửa, vội vàng gọi lại: "Chú trở về."
"Vị trí trợ lý văn phòng chú không thích hợp với tôi, không phải tôi tức giận, chú cũng biết rõ những cấm kỵ nơi công sở, chỉ sợ tôi ngồi vào cái vị trí kia, chú làm chuyện gì cũng sẽ vướng chân vướng tay, không thể giữ nổi việc riêng tư."
"Ở chỗ em tôi nào cần riêng tư."
"Vậy thì kiểu quan hệ vợ chồng này không bình thường——" Cố Sở ngay lập tức ngậm miệng khi ý thức được mình vừa mới nói gì.
Có một sự kích động kỳ lạ lơ lửng trong không khí, Cố Sở có chút hoảng loạn. Cố Trường An im lặng bất thường, ngay cả tiếng bước chân đến gần cũng nhẹ như sự gây chấn động đến bé nai hoang đang yên nghỉ, đây là lần đầu tiên sau hơn mười năm, Cố Sở chính miệng công nhận mối hôn nhân này.
Nhất thời, Cố Trường An cảm thấy nếu ngay lúc này mà cậu nói muốn dọn đến sống ngoài không gian vũ trụ, chính hắn cũng sẽ đáp ứng. Hắn còn nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ đợi được đến ngày này, hắn đã quen với việc đóng vai một kẻ chỉ dùng sự gian dối và uy quyền để đạt được mục đích của mình.
Tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy, cướp đi con của hai người, luôn miệng nói phải thoát khỏi hắn, không chút quan tâm hắn sẽ ngủ với ai, khiến hắn tuyệt vọng đến nỗi chỉ có thể an ủi mình "bản tính lạnh lùng", bây giờ cậu đã thừa nhận hai đứa nhỏ có ba có mẹ, một gia đình hạnh phúc.
Bọn họ là vợ chồng, là người yêu của nhau.
"Nhưng, nhưng mà ——" Cố Sở muốn mở miệng biện hộ cho bản thân, nhưng lại được ôm vào trong vòng tay ấm áp.
Cậu ngây ngẩn cả người, Cố Trường An đang run, lão đàn ông mạnh mẽ cường hãn đến mức gần như bất khả xâm phạm này đang run rẩy.
Cố Sở không biết nên làm gì bây giờ, cậu thử ôm lại, nhưng càng bị ôm chặt hơn, lồng ngực như bị bóp chặt khiến cậu không thể thở nổi, ấy thế mà cảm giác khó chịu vì thiếu dưỡng khí khiến cậu yên tâm một cách kỳ lạ.
"Tôi còn có thể cho em cái gì nữa, tôi có thể cho em cái gì nữa đây." Dây thanh quản của Cố Trường An giật giật vì kích động, "Tại sao em lại đồng ý, tại sao em lại đồng ý......"
Có lẽ, thừa nhận cũng chẳng sao, Cố Sở nghĩ, không sợ phải nói ra tất cả những điều đã ẩn giấu trong lòng bấy lâu nay, ôm người vào lòng mình, dường như còn sợ mất mát hơn cả đánh mất bản thân.
Tuy nhiên, một khi tài sản được phân chia để thay đổi quyền nuôi con, cũng có nghĩa là hôn nhân hai người đổ vỡ, năm đó vừa phải dựa vào một khoản tiền kếch xù vừa phải dựa vào thân phận di dân mới có thể hợp pháp hoá được quan hệ vợ chồng. Một khi cậu dẫn Cố Kiền đi hoàn thành mọi thủ tục, hai người bọn họ không còn liên quan gì đến nhau.
Nhưng nếu hắn nhượng bộ, tất cả đều có thể cứu vãn.
Tại sao lại đồng ý, đồng ý vì cái gì, Cố Sở cảm thấy mê mang.
Cậu sợ phải sống trong một cuộc sống phụ thuộc và bị thao túng, người đàn ông này có thể mang đến cho cậu một cuộc sống đầy đủ, nhưng căn bản lại chẳng thể cho cậu một mối quan hệ hôn nhân bình đẳng. Thật không công bằng khi đổ lỗi hoàn toàn cho sự thật là do tính xấu của hắn, hắn chính là trưởng bối của cậu, là người giám hộ trước đây, dục vọng chiếm hữu của hắn đối với cậu hơn cả con mình, từ cái khoảnh khắc cậu xuất hiện trong cuộc đời hắn, đã bị hắn đánh dấu thuộc quyền sở hữu của mình.
Sau mười một năm nắm quyền kiểm soát, cho đến nay Cố Trường An vẫn tự làm theo ý hắn muốn, ngay cả một lần nhận lời mời nho nhỏ cũng phải dụ dỗ từng bước.
Cố Sở đau lòng, đau vì mình không chịu nhượng bộ hắn, cậu muốn lúc nào cũng nằm trong vòng tay Cố Trường An, giọng nói của hắn dịu dàng, nếp nhăn ở khoé mắt mỗi khi mỉm cười, cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn nồng nhiệt cháy bỏng, không rời không bỏ bầu bạn bên cạnh, bộ dạng khom lưng lấy lòng cậu, dù cho tách ra nói chuyện thì cũng phải ôm chặt lấy eo cậu......Hắn trầm mê Cố Sở, đời này sẽ chẳng ai có thể khiến hắn lưu luyến không dứt như vậy, và nỗi đau khi rời xa cậu như xé da xé thịt.
Cố Sở bật khóc.
Cố Trường An ôm người, một giây trước hắn còn kích động đến mức muốn đào tim móc phổi, một giây sau đó bị cậu khóc đến mù mờ ý chí.
Vì sao em ấy khóc, hắn nghĩ, hắn còn chưa bắt đầu trêu trọc cậu mà, đợi lát nữa khóc không phải đỡ đau hơn sao. =]]]]
"Cục cưng à." Hắn hôn lên từng giọt nước mắt cậu, "Sao lại dễ khóc như vậy chứ."
Cố Sở khóc lóc gào lên: "Chúng ta không phải vợ chồng, chúng ta đang ly hôn!"
"Nói bậy gì đó." Cố Trường An ôm hắn dỗ dành, "Ly hôn lúc nào chứ."
"Tôi phải ly hôn!"
Cố Trường An thấy cậu càng khóc càng thương, chỉ muốn dỗ dành cậu: "Vâng vâng, ly hôn thì ly hôn thôi. Đừng khóc mà."
"Nhưng ly hôn rồi thì chú chẳng còn gì cả!" Cố Sở càng thêm đau lòng.
Ai u, đây là muốn dụ người ta đi chết đấy mà, Cố Trường An nghe vậy thì trái tim run lên, rất muốn quỳ thêm lần nữa: "Tổ tông! Em đang lo lắng điều gì vậy, hử? Tôi chẳng cần gì sất! Tôi có trái tim của em là đủ rồi"
Cố Sở khóc đến sưng mắt nhìn hắn, khóc quá thương tâm, đến mức muốn ngừng khóc cũng thở không nổi.
Mãi đến tận tối chuẩn bị đi ngủ, hắn lia mắt nhìn Cố Sở một cái nhưng không dám lên giường, hắn mới thành thật trăn trối: "Vị trí này nếu đổi người sẽ gặp nhiều phiền phức, em cũng thấy đấy, tôi làm sao có thể yên tâm để cho kẻ khác đứng sau lưng mình được.
Nếu em thật sự không muốn ở trong văn phòng đợi tôi, tôi đây đành phải đổi giám đốc bên tài vụ, quản tiền chính là quản tôi, em chọn một cái đi."
Tóm lại, Cố Trường An phải trăm phương nghìn kế để thực hiện được chuyện này, hắn đã ngoài 40 tuổi, là một trưởng bối, nhưng cứ thích phá hoại uy tín hình tượng, trái lại trông hắn có vẻ như đang bắt nạt người khác, Cố Sở bình tĩnh lại, cậu cũng không quá nóng nảy: "Chú có thể nói với tôi ngay từ đầu mà, tôi không phải thằng nhóc 12 tuổi, tôi đã 29 tuổi rồi, chuyện gì chú cũng giấu không để tôi biết, cứ như mèo vờn chuột, nhìn tôi có giống như đang rất vui không hả?"
"Chú lớn tuổi hơn tôi, giàu hơn tôi, cường tráng hơn tôi, chú đâu cần phải dựa dẫm vào tôi, vậy là tốt rồi, nhưng tôi đâu có yếu ớt đến vậy, cũng đâu có phế vật vô năng, không phải ——" nghĩ đến món nợ ba triệu, Cố Sở nuốt ngược lại hai chữ "Nghèo đói", "Tôi nào đâu phải không có chú là không được, chú hiểu không?"
Bốn chữ kia chọc đúng chỗ đau của Cố Trường An, ôm chăn vẻ mặt thê lương: "Hiểu."
Cố Sở cạn lời, ngẩng đầu nhìn trần nhà, liếc nhìn hắn ủ rũ bước đến cửa, vội vàng gọi lại: "Chú trở về."
"Vị trí trợ lý văn phòng chú không thích hợp với tôi, không phải tôi tức giận, chú cũng biết rõ những cấm kỵ nơi công sở, chỉ sợ tôi ngồi vào cái vị trí kia, chú làm chuyện gì cũng sẽ vướng chân vướng tay, không thể giữ nổi việc riêng tư."
"Ở chỗ em tôi nào cần riêng tư."
"Vậy thì kiểu quan hệ vợ chồng này không bình thường——" Cố Sở ngay lập tức ngậm miệng khi ý thức được mình vừa mới nói gì.
Có một sự kích động kỳ lạ lơ lửng trong không khí, Cố Sở có chút hoảng loạn. Cố Trường An im lặng bất thường, ngay cả tiếng bước chân đến gần cũng nhẹ như sự gây chấn động đến bé nai hoang đang yên nghỉ, đây là lần đầu tiên sau hơn mười năm, Cố Sở chính miệng công nhận mối hôn nhân này.
Nhất thời, Cố Trường An cảm thấy nếu ngay lúc này mà cậu nói muốn dọn đến sống ngoài không gian vũ trụ, chính hắn cũng sẽ đáp ứng. Hắn còn nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ đợi được đến ngày này, hắn đã quen với việc đóng vai một kẻ chỉ dùng sự gian dối và uy quyền để đạt được mục đích của mình.
Tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy, cướp đi con của hai người, luôn miệng nói phải thoát khỏi hắn, không chút quan tâm hắn sẽ ngủ với ai, khiến hắn tuyệt vọng đến nỗi chỉ có thể an ủi mình "bản tính lạnh lùng", bây giờ cậu đã thừa nhận hai đứa nhỏ có ba có mẹ, một gia đình hạnh phúc.
Bọn họ là vợ chồng, là người yêu của nhau.
"Nhưng, nhưng mà ——" Cố Sở muốn mở miệng biện hộ cho bản thân, nhưng lại được ôm vào trong vòng tay ấm áp.
Cậu ngây ngẩn cả người, Cố Trường An đang run, lão đàn ông mạnh mẽ cường hãn đến mức gần như bất khả xâm phạm này đang run rẩy.
Cố Sở không biết nên làm gì bây giờ, cậu thử ôm lại, nhưng càng bị ôm chặt hơn, lồng ngực như bị bóp chặt khiến cậu không thể thở nổi, ấy thế mà cảm giác khó chịu vì thiếu dưỡng khí khiến cậu yên tâm một cách kỳ lạ.
"Tôi còn có thể cho em cái gì nữa, tôi có thể cho em cái gì nữa đây." Dây thanh quản của Cố Trường An giật giật vì kích động, "Tại sao em lại đồng ý, tại sao em lại đồng ý......"
Có lẽ, thừa nhận cũng chẳng sao, Cố Sở nghĩ, không sợ phải nói ra tất cả những điều đã ẩn giấu trong lòng bấy lâu nay, ôm người vào lòng mình, dường như còn sợ mất mát hơn cả đánh mất bản thân.
Tuy nhiên, một khi tài sản được phân chia để thay đổi quyền nuôi con, cũng có nghĩa là hôn nhân hai người đổ vỡ, năm đó vừa phải dựa vào một khoản tiền kếch xù vừa phải dựa vào thân phận di dân mới có thể hợp pháp hoá được quan hệ vợ chồng. Một khi cậu dẫn Cố Kiền đi hoàn thành mọi thủ tục, hai người bọn họ không còn liên quan gì đến nhau.
Nhưng nếu hắn nhượng bộ, tất cả đều có thể cứu vãn.
Tại sao lại đồng ý, đồng ý vì cái gì, Cố Sở cảm thấy mê mang.
Cậu sợ phải sống trong một cuộc sống phụ thuộc và bị thao túng, người đàn ông này có thể mang đến cho cậu một cuộc sống đầy đủ, nhưng căn bản lại chẳng thể cho cậu một mối quan hệ hôn nhân bình đẳng. Thật không công bằng khi đổ lỗi hoàn toàn cho sự thật là do tính xấu của hắn, hắn chính là trưởng bối của cậu, là người giám hộ trước đây, dục vọng chiếm hữu của hắn đối với cậu hơn cả con mình, từ cái khoảnh khắc cậu xuất hiện trong cuộc đời hắn, đã bị hắn đánh dấu thuộc quyền sở hữu của mình.
Sau mười một năm nắm quyền kiểm soát, cho đến nay Cố Trường An vẫn tự làm theo ý hắn muốn, ngay cả một lần nhận lời mời nho nhỏ cũng phải dụ dỗ từng bước.
Cố Sở đau lòng, đau vì mình không chịu nhượng bộ hắn, cậu muốn lúc nào cũng nằm trong vòng tay Cố Trường An, giọng nói của hắn dịu dàng, nếp nhăn ở khoé mắt mỗi khi mỉm cười, cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn nồng nhiệt cháy bỏng, không rời không bỏ bầu bạn bên cạnh, bộ dạng khom lưng lấy lòng cậu, dù cho tách ra nói chuyện thì cũng phải ôm chặt lấy eo cậu......Hắn trầm mê Cố Sở, đời này sẽ chẳng ai có thể khiến hắn lưu luyến không dứt như vậy, và nỗi đau khi rời xa cậu như xé da xé thịt.
Cố Sở bật khóc.
Cố Trường An ôm người, một giây trước hắn còn kích động đến mức muốn đào tim móc phổi, một giây sau đó bị cậu khóc đến mù mờ ý chí.
Vì sao em ấy khóc, hắn nghĩ, hắn còn chưa bắt đầu trêu trọc cậu mà, đợi lát nữa khóc không phải đỡ đau hơn sao. =]]]]
"Cục cưng à." Hắn hôn lên từng giọt nước mắt cậu, "Sao lại dễ khóc như vậy chứ."
Cố Sở khóc lóc gào lên: "Chúng ta không phải vợ chồng, chúng ta đang ly hôn!"
"Nói bậy gì đó." Cố Trường An ôm hắn dỗ dành, "Ly hôn lúc nào chứ."
"Tôi phải ly hôn!"
Cố Trường An thấy cậu càng khóc càng thương, chỉ muốn dỗ dành cậu: "Vâng vâng, ly hôn thì ly hôn thôi. Đừng khóc mà."
"Nhưng ly hôn rồi thì chú chẳng còn gì cả!" Cố Sở càng thêm đau lòng.
Ai u, đây là muốn dụ người ta đi chết đấy mà, Cố Trường An nghe vậy thì trái tim run lên, rất muốn quỳ thêm lần nữa: "Tổ tông! Em đang lo lắng điều gì vậy, hử? Tôi chẳng cần gì sất! Tôi có trái tim của em là đủ rồi"
Cố Sở khóc đến sưng mắt nhìn hắn, khóc quá thương tâm, đến mức muốn ngừng khóc cũng thở không nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.