Chương 5: Chương 3-1
Trịnh Nhị
06/04/2022
Edit & Beta: Đòe
Cố Sở cảm thấy có lỗi khi đã để bé phải nghe thấy và nhìn thấy điều này, cậu không muốn bé tiếp xúc với mấy chuyện xấu xa này, đặc biệt là những chuyện liên quan tới cậu, cho nên Cố Sở theo bản năng nói: "Xin lỗi."
Cơn tức giận trong lòng Cố Thừa bị dập tắt.
Cố Sở nói: "Không có chuyện gì đâu. Chỉ là, chó cắn em, em cũng không thể cắn lại nó."
Cố Thừa không thấy buồn cười, trầm mặc ngồi trên ghế phụ. Cố Sở nhìn nhìn bé, nhớ tới Cố Trường An đã từng nói, nhãi ranh này không giống vẻ bề ngoài, đừng tưởng rằng nhóc còn nhỏ mà không biết gì. Cố Sở cảm thấy Cố Trường An quá nghiêm khắc với Cố Thừa, năm tuổi đã đưa sang Anh học mẫu giáo, mỗi năm chỉ về nước một lần trong kỳ nghỉ, sau khi quay lại thì chương trình học dày đặc, một đứa trẻ vốn nên có một tuổi thơ vô ưu vô lo lại bị áp lực đè nặng. Cậu tự nhủ với bản thân rằng không nên tạo thêm áp lực cho con.
Hai người tới "Phỉ thúy" ăn bò bít tết, một bữa cơm ăn mất hai tiếng đồng hồ, tiếp theo lại chạy đi chơi game, mãi cho đến 11 giờ Cố Sở mới đưa Cố Thừa trở về, Cố Thừa lại nói rằng đã báo với quản gia hôm nay không về nhà. Cả kỳ nghỉ bé ở chung với Cố Sở không ít lần, để tránh bị người lớn trong nhà phê bình, thường lấy cớ là đến ở "Hành cung" của Cố Trường An.
Chỉ là lấy Cố Trường An ra làm bia đỡ đạn, nhiều lần không tránh được bị Cố Trường An mắng, chín tuổi rồi mà con đòi ngủ chung với người khác. Ngôn Tình Ngược
Cố Thừa ăn mắng cũng không lên tiếng, chỉ ở trong lòng cãi lại, không phải ba ba cũng đã 39 tuổi rồi nhưng vẫn đòi bú sữa sao (=]]]]]). Còn có Cố Sở rất thương bé nha, Cố Thừa không hề sợ hãi.
Vì vậy, ban đêm lúc Cố Trường An tới, trong phòng ngủ duy nhất của căn hộ xuất hiện cảnh tượng "Có vợ có con chăn ấm đệm êm".
Cố Sở vẫn chưa ngủ, ra dấu ý bảo hắn im lặng, đắp chăn cẩn thận cho Cố Thừa xong mới đứng dậy đi ra phòng khách.
Cố Trường An dựa người vào sô pha, vỗ vỗ đùi ý bảo cậu ngồi xuống đây, Cố Sở lại chọn ngồi lên bàn trà trước mặt hắn.
"Thừa nhi có chút bất an. Chuyện chú muốn kết hôn, tốt hơn hết là chú tìm cách để thằng bé chấp nhận trước đã." Cố Sở bình tĩnh nói chuyện với hắn.
Cố Trường An nắm lấy eo cậu, để Cố Sở ngồi trên đùi mình, không biết xấu hổ thò móng heo vào trong áo cậu, nói: "Một năm nó về được mấy ngày, còn không yên lòng sao? Em đó nha, đừng thấy nó nói gì cũng tin, nó không yếu ớt như vậy."
Cố Sở giữ chặt tay hắn, nhìn hắn dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt mềm mại, giống như một bé con ngoan ngoãn: "Chú kết hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn, Thừa nhi hiểu chuyện như thế, chắc chắn cũng đã từng nghĩ tới. Vừa rồi bọn tôi đã nói chuyện qua, con lo sẽ không thể chung sống hài hòa với vợ của chú, chú biết mà, con nó vốn không có quá nhiều kinh nghiệm sống chung với người khác...... Các người kết hôn, cũng sẽ có con của hai người, đến lúc đó nếu thật sự có mâu thuẫn không thể giải quyết, tôi hy vọng...Chú sẽ đồng ý để Thừa nhi chuyển về sống với tôi."
Cố Trường An không lên tiếng, cao thâm khó đoán nhìn chằm chằm cậu, Cố Sở rũ mí mắt xuống, che giấu đi chút tâm tư của mình.
"Em là đang muốn giành quyền nuôi con với tôi sao?" Cố Trường An cười trừ, nói: "Nó là con trai cả và là cháu trai trưởng được ghi tên trong gia phả nhà họ Cố, chính là khi tôi chết, cũng có tổ tông gia pháp phù hộ, nó không chỉ đơn giản là con của tôi và em, nó vẫn là người thừa kế của Cố gia, toàn bộ Cố gia đều truyền lại cho nó, hai lão nhân gia trong nhà sao có thể trao quyền giám hộ cho em được? Chỉ bằng em là thân sinh của nó? Được thôi, em có thể đi nói với họ."
Cố Sở tức giận đến run tay, muốn đánh người nào đó, lại bị hắn ôm chặt eo. Cố Trường An đã sớm mất hết kiên nhẫn để nói chuyện, xé nát bộ đồ ngủ Cố Sở đang mặc, ngậm lấy một bên đầu v* của cậu mút liếm, áo ngủ cởi một nửa, hai tay bị giữ chặt ở sau lưng, một bàn tay to vói vào quần ngủ nắm lấy dương v*t đang ỉu xìu của cậu vuốt ve chơi đùa, Cố Sở phản kháng kịch liệt, mắt cá chân bị đập vào cạnh bàn, đau đến đỏ bừng khóe mắt.
"Đừng quậy, bị thương bây giờ!" Cố Trường An đanh mặt, nâng bên chân bị đập vào cạnh bàn lên liếm láp, cả người như bị tường đồng vách sắt đè lên, đè xuống hai bên chân đang dang rộng của Cố Sở, không nhịn được mà run rẩy, chỉ có thể gắt gao kẹp lấy hắn.
"Cố Trường An chú là đồ khốn!" Lăn qua lộn lại cậu cũng chỉ biết dùng mỗi câu này để mắng người.
Cố Trường An thấp giọng cười, nói: "Em kêu lớn thêm chút nữa, đánh thức con dậy, để nó nhìn xem ba mẹ nó yêu đương thế nào."
Cố Sở càng không dám lên tiếng, thực tế cậu không đủ sức để chống cự, cơ thể đã sớm quen được vuốt ve âu yếm. Cũng gần mười năm rồi, Cố Trường An cũng chưa một lần nào thấy chán ghét cơ thể này, bởi vậy Cố Sở không chắc bao giờ hắn mới có tình mới, có một lần Cố Trường An đè cậu xuống thảm trong phòng khách lúc Cố Sở ngó thấy báo chí đưa tin về tai tiếng của tổng tài "Vinh Thịnh", cậu mừng rỡ đến lăn qua lộn lại cả đêm.
Yên tâm, hắn nói: "Em ăn thừa mới đến lượt của họ."
Một khi Cố Trường An đã bị kích thích thì hắn sẽ không cố kỵ bất cứ điều gì, sau một hồi ân ái, vết thương của Cố Sở lại rách ra, thậm chí chưa kịp thở phào mấy ngày Cố Trường An đã tới dày vò cậu, còn chơi xấu bằng cách liếm láp miệng vết thương, làm đến khi cậu khóc lóc nức nở, hỏi hắn có phải định làm chết cậu luôn không.
Cố Sở càng khóc càng khơi lên dục vọng trong hắn, hắn sẽ dừng lại chỉ sau khi cả người cậu mềm nhũn ra nước, bên trong tràn đầy tinh dịch của hắn.
Cố Sở thường rất sợ hãi chuyện quan hệ tình dục mạnh bạo như vậy, trái lại cơ thể cậu lại luôn khao khát người đàn ông này, nhưng cũng chỉ có tình dục không kèm theo gì khác.
Cố Trường An thấy Cố Sở mềm lạt cả người mới buông lỏng tay, tay vuốt ve mông nhỏ cúi đầu xuống khẩu giao cho cậu. Cố Sở lục tìm đống bao cao su, mới vừa dùng miệng xé mở một cái, thì đã bị lật ngược một cách thô bạo.
Cố Sở duỗi chân phản kháng, vội vàng lại nhỏ giọng cầu xin hắn: "Đừng làm bằng mặt trước! Để Dung Hủ sinh con cho chú! Để vợ chú sinh con cho chú đi!"
Cố Trường An từng chút đâm vào, một đường đâm tới điểm cuối, đầu khấc mãnh liệt hôn lên miệng huyệt nhỏ.
Cố Sở sao có thể chịu được kích thích như vậy, suýt chút nữa đã ngất lịm đi.
Cố Trường An liếm láp tấm lưng xinh đẹp mảnh mai của cậu, một bên tận hưởng cảm giác tê dại sung sướng một bên bất mãn nói: "Sao tôi có thể hồ đồ như vậy được? Tại sao lại không được làm mặt trên, cưới cô ta về để làm gì? Muốn qua mặt lão thái thái sao?"
Cố Sở khóc lóc kêu: "Tôi mặc kệ! Chú cút ra ngoài! Cút ra ngoài!"
Bàn tay của Cố Trường An khẽ vuốt ve bụng cậu, thấp giọng cười dụ dỗ: "Ngoan, sẽ làm em thoải mái ngay đây."
Cố Sở nức nở: "Không cần......" liều mạng cong mông né tránh.
Cố Trường An bị kẹp chặt sướng không chịu nổi, mắng một câu yêu tinh, cũng không rảnh nói thêm gì nữa, chỉ lo đấu đá lung tung dồn ép người ta vào ngõ cụt.
- Chương 3.1 -
Tay mơ lần đầu edit cảnh "thịt thà cá mú" anh em đọc thấy cấn nhớ nhắc tôi sửa ????
Bảo rồi mà, chiều vợ như chiều vong nhưng không phải lúc nào cũng chiều ????????
Cố Sở cảm thấy có lỗi khi đã để bé phải nghe thấy và nhìn thấy điều này, cậu không muốn bé tiếp xúc với mấy chuyện xấu xa này, đặc biệt là những chuyện liên quan tới cậu, cho nên Cố Sở theo bản năng nói: "Xin lỗi."
Cơn tức giận trong lòng Cố Thừa bị dập tắt.
Cố Sở nói: "Không có chuyện gì đâu. Chỉ là, chó cắn em, em cũng không thể cắn lại nó."
Cố Thừa không thấy buồn cười, trầm mặc ngồi trên ghế phụ. Cố Sở nhìn nhìn bé, nhớ tới Cố Trường An đã từng nói, nhãi ranh này không giống vẻ bề ngoài, đừng tưởng rằng nhóc còn nhỏ mà không biết gì. Cố Sở cảm thấy Cố Trường An quá nghiêm khắc với Cố Thừa, năm tuổi đã đưa sang Anh học mẫu giáo, mỗi năm chỉ về nước một lần trong kỳ nghỉ, sau khi quay lại thì chương trình học dày đặc, một đứa trẻ vốn nên có một tuổi thơ vô ưu vô lo lại bị áp lực đè nặng. Cậu tự nhủ với bản thân rằng không nên tạo thêm áp lực cho con.
Hai người tới "Phỉ thúy" ăn bò bít tết, một bữa cơm ăn mất hai tiếng đồng hồ, tiếp theo lại chạy đi chơi game, mãi cho đến 11 giờ Cố Sở mới đưa Cố Thừa trở về, Cố Thừa lại nói rằng đã báo với quản gia hôm nay không về nhà. Cả kỳ nghỉ bé ở chung với Cố Sở không ít lần, để tránh bị người lớn trong nhà phê bình, thường lấy cớ là đến ở "Hành cung" của Cố Trường An.
Chỉ là lấy Cố Trường An ra làm bia đỡ đạn, nhiều lần không tránh được bị Cố Trường An mắng, chín tuổi rồi mà con đòi ngủ chung với người khác. Ngôn Tình Ngược
Cố Thừa ăn mắng cũng không lên tiếng, chỉ ở trong lòng cãi lại, không phải ba ba cũng đã 39 tuổi rồi nhưng vẫn đòi bú sữa sao (=]]]]]). Còn có Cố Sở rất thương bé nha, Cố Thừa không hề sợ hãi.
Vì vậy, ban đêm lúc Cố Trường An tới, trong phòng ngủ duy nhất của căn hộ xuất hiện cảnh tượng "Có vợ có con chăn ấm đệm êm".
Cố Sở vẫn chưa ngủ, ra dấu ý bảo hắn im lặng, đắp chăn cẩn thận cho Cố Thừa xong mới đứng dậy đi ra phòng khách.
Cố Trường An dựa người vào sô pha, vỗ vỗ đùi ý bảo cậu ngồi xuống đây, Cố Sở lại chọn ngồi lên bàn trà trước mặt hắn.
"Thừa nhi có chút bất an. Chuyện chú muốn kết hôn, tốt hơn hết là chú tìm cách để thằng bé chấp nhận trước đã." Cố Sở bình tĩnh nói chuyện với hắn.
Cố Trường An nắm lấy eo cậu, để Cố Sở ngồi trên đùi mình, không biết xấu hổ thò móng heo vào trong áo cậu, nói: "Một năm nó về được mấy ngày, còn không yên lòng sao? Em đó nha, đừng thấy nó nói gì cũng tin, nó không yếu ớt như vậy."
Cố Sở giữ chặt tay hắn, nhìn hắn dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt mềm mại, giống như một bé con ngoan ngoãn: "Chú kết hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn, Thừa nhi hiểu chuyện như thế, chắc chắn cũng đã từng nghĩ tới. Vừa rồi bọn tôi đã nói chuyện qua, con lo sẽ không thể chung sống hài hòa với vợ của chú, chú biết mà, con nó vốn không có quá nhiều kinh nghiệm sống chung với người khác...... Các người kết hôn, cũng sẽ có con của hai người, đến lúc đó nếu thật sự có mâu thuẫn không thể giải quyết, tôi hy vọng...Chú sẽ đồng ý để Thừa nhi chuyển về sống với tôi."
Cố Trường An không lên tiếng, cao thâm khó đoán nhìn chằm chằm cậu, Cố Sở rũ mí mắt xuống, che giấu đi chút tâm tư của mình.
"Em là đang muốn giành quyền nuôi con với tôi sao?" Cố Trường An cười trừ, nói: "Nó là con trai cả và là cháu trai trưởng được ghi tên trong gia phả nhà họ Cố, chính là khi tôi chết, cũng có tổ tông gia pháp phù hộ, nó không chỉ đơn giản là con của tôi và em, nó vẫn là người thừa kế của Cố gia, toàn bộ Cố gia đều truyền lại cho nó, hai lão nhân gia trong nhà sao có thể trao quyền giám hộ cho em được? Chỉ bằng em là thân sinh của nó? Được thôi, em có thể đi nói với họ."
Cố Sở tức giận đến run tay, muốn đánh người nào đó, lại bị hắn ôm chặt eo. Cố Trường An đã sớm mất hết kiên nhẫn để nói chuyện, xé nát bộ đồ ngủ Cố Sở đang mặc, ngậm lấy một bên đầu v* của cậu mút liếm, áo ngủ cởi một nửa, hai tay bị giữ chặt ở sau lưng, một bàn tay to vói vào quần ngủ nắm lấy dương v*t đang ỉu xìu của cậu vuốt ve chơi đùa, Cố Sở phản kháng kịch liệt, mắt cá chân bị đập vào cạnh bàn, đau đến đỏ bừng khóe mắt.
"Đừng quậy, bị thương bây giờ!" Cố Trường An đanh mặt, nâng bên chân bị đập vào cạnh bàn lên liếm láp, cả người như bị tường đồng vách sắt đè lên, đè xuống hai bên chân đang dang rộng của Cố Sở, không nhịn được mà run rẩy, chỉ có thể gắt gao kẹp lấy hắn.
"Cố Trường An chú là đồ khốn!" Lăn qua lộn lại cậu cũng chỉ biết dùng mỗi câu này để mắng người.
Cố Trường An thấp giọng cười, nói: "Em kêu lớn thêm chút nữa, đánh thức con dậy, để nó nhìn xem ba mẹ nó yêu đương thế nào."
Cố Sở càng không dám lên tiếng, thực tế cậu không đủ sức để chống cự, cơ thể đã sớm quen được vuốt ve âu yếm. Cũng gần mười năm rồi, Cố Trường An cũng chưa một lần nào thấy chán ghét cơ thể này, bởi vậy Cố Sở không chắc bao giờ hắn mới có tình mới, có một lần Cố Trường An đè cậu xuống thảm trong phòng khách lúc Cố Sở ngó thấy báo chí đưa tin về tai tiếng của tổng tài "Vinh Thịnh", cậu mừng rỡ đến lăn qua lộn lại cả đêm.
Yên tâm, hắn nói: "Em ăn thừa mới đến lượt của họ."
Một khi Cố Trường An đã bị kích thích thì hắn sẽ không cố kỵ bất cứ điều gì, sau một hồi ân ái, vết thương của Cố Sở lại rách ra, thậm chí chưa kịp thở phào mấy ngày Cố Trường An đã tới dày vò cậu, còn chơi xấu bằng cách liếm láp miệng vết thương, làm đến khi cậu khóc lóc nức nở, hỏi hắn có phải định làm chết cậu luôn không.
Cố Sở càng khóc càng khơi lên dục vọng trong hắn, hắn sẽ dừng lại chỉ sau khi cả người cậu mềm nhũn ra nước, bên trong tràn đầy tinh dịch của hắn.
Cố Sở thường rất sợ hãi chuyện quan hệ tình dục mạnh bạo như vậy, trái lại cơ thể cậu lại luôn khao khát người đàn ông này, nhưng cũng chỉ có tình dục không kèm theo gì khác.
Cố Trường An thấy Cố Sở mềm lạt cả người mới buông lỏng tay, tay vuốt ve mông nhỏ cúi đầu xuống khẩu giao cho cậu. Cố Sở lục tìm đống bao cao su, mới vừa dùng miệng xé mở một cái, thì đã bị lật ngược một cách thô bạo.
Cố Sở duỗi chân phản kháng, vội vàng lại nhỏ giọng cầu xin hắn: "Đừng làm bằng mặt trước! Để Dung Hủ sinh con cho chú! Để vợ chú sinh con cho chú đi!"
Cố Trường An từng chút đâm vào, một đường đâm tới điểm cuối, đầu khấc mãnh liệt hôn lên miệng huyệt nhỏ.
Cố Sở sao có thể chịu được kích thích như vậy, suýt chút nữa đã ngất lịm đi.
Cố Trường An liếm láp tấm lưng xinh đẹp mảnh mai của cậu, một bên tận hưởng cảm giác tê dại sung sướng một bên bất mãn nói: "Sao tôi có thể hồ đồ như vậy được? Tại sao lại không được làm mặt trên, cưới cô ta về để làm gì? Muốn qua mặt lão thái thái sao?"
Cố Sở khóc lóc kêu: "Tôi mặc kệ! Chú cút ra ngoài! Cút ra ngoài!"
Bàn tay của Cố Trường An khẽ vuốt ve bụng cậu, thấp giọng cười dụ dỗ: "Ngoan, sẽ làm em thoải mái ngay đây."
Cố Sở nức nở: "Không cần......" liều mạng cong mông né tránh.
Cố Trường An bị kẹp chặt sướng không chịu nổi, mắng một câu yêu tinh, cũng không rảnh nói thêm gì nữa, chỉ lo đấu đá lung tung dồn ép người ta vào ngõ cụt.
- Chương 3.1 -
Tay mơ lần đầu edit cảnh "thịt thà cá mú" anh em đọc thấy cấn nhớ nhắc tôi sửa ????
Bảo rồi mà, chiều vợ như chiều vong nhưng không phải lúc nào cũng chiều ????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.