Âm Đồng Học

Chương 1

Lăng Thục Phân

20/03/2013

Âm đồng học tên họ đầy đủ là "Âm Lệ Hoa" .

Không biết là do vợ chồng Âm gia cảm thấy thú vị, hay họ thực sự chờ mong con gái mình sẽ trở thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nói chung, một người được đặt tên là gì hoàn toàn không do cô ta quyết định.

Âm đồng học đến từ một gia tộc có lịch sử lâu đời, chẳng qua điều lạ là toàn bộ gia tộc của cô đều theo mẫu hệ chứ không theo phụ hệ.

Có người nói, vị tổ tiên của gia tộc cô là một bà đồng, chuyên bói toán và chữa bệnh cho người, thế nhưng bà ấy lại đắc tội với một tên thầy pháp vô cùng độc ác. Hai người đấu pháp xong, tuy rằng tổ tiên bà bà đã chiến thắng, ác ma rốt cục cũng phải đền tội, thế nhưng cái tên thầy pháp chết tiệt kia, trước khi chết còn ra huyết chú với tổ tiên bà bà. Từ nay về sau, chỉ cần là phụ nữ thuộc gia tộc đều phải chịu lời nguyền này.

Những người phụ nữ trong gia tộc, sau khi gả đi đều theo họ chồng, người họ Diệp, người họ Lâm, họ Trần, họ Vương, họ Âm, thế nhưng đại bộ phận con gái trong bộ tộc đều có những điểm chung: trời sinh trắng bệch, âm trầm, không hoạt bát, hơn nữa từ nhỏ đã thấy được thế giới mà người khác không nhìn thấy được.

Các cô gái trong gia tộc đều chỉ sinh một đứa con, hơn nữa hầu hết đều sinh con gái, nhưng đứa bé đó không nhất thiết phải có thể chất quái dị đó. Có đôi khi, loại thể chất này cũng gặp phải sự cách di truyền1 (1Tức di truyền cách một đời) hiếm thấy, mẹ ruột của Âm Lệ Hoa là một thí dụ điển hình sinh ra và lớn lên như một nữ sinh bình thường, nhưng đến đời con gái bà thì lại tiếp tục "thừa hưởng" truyền thống của gia tộc.

Cũng bởi vậy, mỗi khi con gái toàn tộc hội tụ lại cùng một chỗ, thì tình huống sẽ trở nên đặc biệt thú vị -- chỉ thấy đầy một gian phòng là âm khí thê thảm, những người phụ nữ xanh xao, trầm mặc đích ngồi ở trong một gian phòng khách lớn, mỗi người đều ít nói chuyện, hình như chỉ cần dùng ánh mắt là có thể giao tiếp với nhau, không khí trong gian nhà phảng phất như đóng băng, cho dù để nhiệt độ phòng ở mức cao nhất vẫn cảm giác được âm khí băng tản đến lạnh người.

Lúc này, những người chồng - đấng trượng phu của họ sẽ nhảy dựng lên như trúng điện, chỉ muốn chạy trốn mà không được.

"Này, tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc!"

"Ách, tôi ra bật lửa giúp anh ta."

"Ách ách, tôi ra hít khói thuốc cùng hai người họ." [*Vanila: lí do của ông này ngu dã man =)); Qin: tôi ra hứng tàn thuốc cko ba ng` họ =))]

Sau đó một phòng âm khí um tùm toàn những người con gái kế tục sẽ không nói gì, dựa vào giác quan thứ sáu kỳ dị giao lưu với nhau.

Ngồi góc dưới, mẹ của Âm Lệ Hoa lại thuộc loại "Ma qua" trái lại với truyền thống kì dị của gia tộc. Nếu bà không phải trông đứa con gái ốm yếu, trên cơ bản hẳn sẽ lựa chọn chạy đi cùng chồng luôn rồi, không trốn mới lạ đấy.

Đầu năm, làm "Ma qua" cũng không tốt chút nào!

Tuy rằng tình huống rất quỷ dị, nhưng cũng không biết có phải do ông trời muốn bồi thường cho các cô không, mà không hiểu sao cuộc sống hôn nhân của họ luôn theo chiều THUẬN -- nói cách khác, họ sẽ không bao giờ làm chồng mình đông lạnh đến chết, cũng không có ý muốn trốn đi.

Ngẫm lại cũng đúng, đàn ông bình thường mà lại có thể quen biết kiểu phụ nữ như vậy, còn có thể yêu thương các cô rồi nguyện ý bàn chuyện kết hôn, quả thực phải có dũng khí hơn người. Trừ phi vào cái ngày đoàn tụ đặc biệt như thế này, năng lượng âm khí vượt quá mức bình thường, thực sự làm cho người ta không chống đỡ nổi, nếu không đại bộ phận những người chồng này đều rất yêu vợ yêu con, đều là những người đàn ông tốt.

Đương nhiên, khi còn bé Âm Lệ Hoa không biết nhiều thứ như vậy.

Cô chỉ biết là, thân thể mình bình thường có rất nhiều "Bạn bè" đến vây xung quanh cùng chơi với cô. Đến tận lâu thật lâu sau đó, cô mới phát hiện, thì ra ... những "Bạn bè" này, người bình thường không nhìn thấy được.

Năm ấy cô mới năm tuổi.

Năm ấy cô cũng không cảm thấy mình với những bạn học trong nhà trẻ có điểm gì khác biệt -- đương nhiên các bạn học của cô tuyệt đối không có cái nhìn giống vậy.

Cô chỉ biết, mình rất thích tìm đồ vật. Mỗi khi có một người hoặc một vật gì đó biến mất không thấy, cô lập tức có thể đoán được chuẩn xác không sai người đó, vật đó đang ở nơi nào.

Đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao mình có thể làm được như vậy, chỉ biết khi mẹ nói "Ai da, chìa khóa của mình lại chạy đi đằng nào rồi" thì trong đầu cô sẽ đột nhiên hiện lên một hình ảnh, giúp cô nhìn thấy được "Mẹ đến tìm cái chìa khoá ở mặt sau của ngăn tủ đi" .

Bởi vì có khả năng hiếm có và đặc dị2 (2đặc biệt và kỳ dị) như vậy, bé gái nhỏ đã cực kỳ không hoạt bát lại còn có một bộ mặt xanh xao sầu thảm luôn bị mọi người tránh xa, không ai dám tới gần; ... ít nhất ... Bất cứ ai không tìm thấy đồ vườn trẻ, nhất định sẽ chạy tới tìm cô. [*Vanila: Ta bức xúc nha, chị ấy là cái gì, máy tìm đồ thất lạc à? =.="; Qin: PK cô thật là~~A Âm Âm tìm giúp e tờ 5 đô=))]

Ngày nào cũng trong tình trạng đó.

"Ô... Chơi này... Sau đó lại... Tiếp sau đó lại... Sau đó lại lại... Cuối cùng không thấy tăm hơi đâu cả! Ô ô ô..." Một đứa bé trai mập mạp lên tiếng khóc lớn.

Thấy giáo dùng hết nỗ lực mới ngăn được cậu bé khóc lóc, bắt cậu kể ra hết chân tướng sự việc. "Ồ, hoá ra là mẹ của Vương Đại Minh tặng em ấy một chiếc ô tô điều khiển từ xa, nhưng bây giờ không thấy nữa!"

Lớp chồi mẫu giáo bé liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn thầy, thần sắc mọi người đều ngưng trọng.

Khu vực xã của họ rất nhỏ, cho nên riêng vườn trẻ cũng đủ mê người rồi. Tuy rằng chia làm ba ban nhỏ giống nhau, thế nhưng thực ra học sinh chỉ học trong đúng một gian phòng, chẳng qua có cấp học khác nhau và thầy giáo khác nhau thôi.

Việc không tìm thấy món đồ chơi là chuyện không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, nhưng các bạn nhỏ đều biết lớp trưởng là người như thế nào, mà kẻ gia trưởng như Vương Đại Minh -- tuyệt đối điều không phải là loại người có không nói có.

"Được rồi, chúng ta đi hỏi thử Âm Lệ Hoa xem, nói không chừng Âm Lệ Hoa có thể tìm được." Thầy giáo lớp chồi trực tiếp đề nghị.

Vì vậy, chiếu theo lệ cũ một đám người chậm rãi bước đến bàn đầu của lớp chồi.

Vừa thấy bé gái trước mặt, thầy hiệu trưởng đã nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt lớn, tay vô ý thức nắm lấy tay thầy giáo lớp chồi.

"Chuyện là... Khụ, Âm Lệ Hoa, con, tâm trạng con hôm nay không tốt à?" Bằng không sao sắc mặt lại xấu xí đến vậy?

Một tiểu cô nương đang yên lặng ngồi trước bàn vẽ tranh, dùng động tác thong thả cực độ ngẩng đầu lên.

"Không đâu ạ... Con đang nhìn bức tranh vẽ mẹ con vẽ cho con... Đây là bức tranh con thích nhất... Con rất hài lòng, rất hài lòng..."

Thì, thì ra loại vẻ mặt này là đang biểu lộ cảm xúc vui vẻ à? Mấy thầy giáo nuốt nước miếng một cái, đồng thời bị vẻ mặt thanh thản âm trầm của cô bé kia làm trấn tĩnh lại.

"Ừm, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Hai thầy giáo phẩy tay cười trừ.

"Thầy, xe! Xe của con! Ô ô ô --" Vương Đại Minh tiếp tục khóc nháo.

"A, được rồi, Âm Lệ Hoa, thầy và các bạn có chuyện muốn nhờ con hỗ trợ, có được không?"

"Được ạ..." Ngữ khí không chút hoạt bát của cô bé căn bản không hề giống với một tiểu quỷ năm tuổi đầu.

"Chiếc ô tô điều khiển từ xa của Vương Đại Minh bị mất, con có biết cái xe đã chạy đi đâu rồi không?"

Cô bé vừa chậm rãi cúi xuống, một mảng tóc đen dài xoã xuống, che khuất một nửa khuôn mặt của cô, nhìn thế nào cũng giống hệt tượng búp bê quỷ trong những bộ phim kinh dị của Nhật Bản.

Thầy giáo lớp chồi dùng sức bắt lấy người bên cạnh mới có thể nhịn được không thét chói tai mở cửa xông ra.

Tiểu cô nương trầm mặc một chút, có điểm hoang mang phát hiện, hình ảnh chiếc ô tô điều khiển từ xa không giống như bình thường nhảy vào trong đầu.

Sao lại không tìm được?

Cô chậm rãi ngẩng đầu, đang muốn nói thì đột nhiên trong lúc đó, hình ảnh lại dần dần hiện ra.

"Điều khiển từ xa đang ở..." Cô bé chậm rãi quay đầu, những người vây quanh cô cũng lập tức quay đầu theo. Cuối cùng, cô giơ một tay lên, chỉ về phía thân ảnh thấp bé ở góc xa xa đang đứng cùng mọi người. "Cậu ta... Điều khiển từ xa đang ở trong cặp sách của Tiểu Quang..."

Tiểu Quang?

Tiểu Quang?

Tiểu Quang không phải là một nam sinh nhỏ luôn thẹn thùng hướng nội, không dám chơi đùa cùng các bạn nam khác sao? Không thể tin được cậu ta như thế mà lại có dũng khí lấy cắp xe của bạn học!

Mọi người quay đầu lại cùng một lúc nhìn thẳng cậu bé kia. Nam sinh nhỏ gầy trừng lớn hai mắt, vội vã cố sức lắc đầu.

"Không phải con! Không phải con! Con không lấy ô tô điều khiển từ xa! Thật sự không phải con -- "

Đứa bé trai nói gấp đến mức trán đổ đầy mồ hôi, liều mình phủ nhận, thế nhưng cô bé kia đã không còn hứng thú với những chuyện kế tiếp.

Cô biết mình đúng, thầy giáo đã bị cô thuyết phục nhất định sẽ tìm đến nơi hắn ta giấu xe, hắn phủ nhận cũng vô dụng.

Vì vậy, cô cúi đầu tiếp tục ngắm bức tranh vẽ của mình, bỏ ngoài tai mọi hỗn loạn ở thế giới bên ngoài.

Năm ấy, cô mới năm tuổi, thế giới còn rất đơn thuần, rất tốt đẹp...

"Tôi khát quá. Chỉ còn 4 phút là đến giờ học chung rồi, các cậu đoán xem, nếu bây giờ chúng ta chạy đến căng tin mua sữa liệu có về kịp không?"

Bởi vì bang chủ "Bang Khác Người" Trần Cửu Tương thốt ra một câu nói, mấy cô nữ sinh lập tức không chút phản đối, cầm lấy ví tiền cùng Tiểu Tương đến căng tin mua đồ.

Âm đồng học yên lặng theo sát mọi người đến cuối phòng.

Từ trước đến nay cô đều là người hầu.

Cô thích làm người hầu.

Làm người hầu tốt ở chỗ, phía trước nhất định sẽ có diễn viên chính chống đỡ, cho nên cô chỉ cần lui vào một góc tối xem diễn là tốt rồi, không cần nói nhiều lời kịch lắm. Nếu như có thể, Âm đồng học nguyện ý làm người hầu cả đời.

Nhất là, một khi nhân vật như cô biến thân thành nhân vật chính, thông thường chỉ có thể được phân vai diễn "Quái thai", "Nữ quỷ", cô thà làm kẻ chạy cờ1 (1Những vai phụ, không phải diễn gì. - Thí dụ: cái cây =))) còn tốt hơn.

Âm Lệ Hoa năm nay tròn mười sáu tuổi, khi học kỳ này kết thúc cũng là lúc cô trở thành học sinh năm hai cấp trung học phổ thông.

Cô biết rõ thoạt nhìn mình không hề giống người bình thường, cho nên cô đã quen bị những người bạn học khác gọi là quái thai. Mãi đến lúc cô học lên cấp 3, gặp được một người hiệp nữ thân tràn đầy nhiệt huyết, cô bị bắt gia nhập "Bang phái", từ khi chào đời cho tới nay đây là lần đầu tiên cô trở thành thành viên trong một đoàn thể.

Tính tình Trần Cửu Tương rất phóng khoáng lại không thù dai, rất khả ái, quan trọng nhất là sẽ không làm ngứa mắt các bạn học —— ách, ở chỗ này chỉ chứa những cô gái có thành tích tốt, bằng không sẽ lập tức bị loại sang bang phái khác! Đối tốt với các đệ tử trong bang, tôn trọng từng việc lớn nhỏ của cô —— tóm lại, Trần Cửu Tương rất nhanh trở thành người bằng hữu tốt nhất của Âm Lệ Hoa, cho cô cũng tạm thời cư trú ở cái đoàn thể nhỏ bé này.

Dù sao, loại hoạt động chạy bộ này hiển nhiên không thích hợp một người thân mình u tối lại có âm khí quá nặng như cô, cho nên Âm đồng học vừa mới chạy đến khu lớp học dành cho nam sinh phía bên kia tường, cô đã mệt đến sắc mặt trắng bệch, những bạn học đi qua cô đều sợ hãi bước nhanh, cho rằng bản thân vừa mới gặp quỷ giữa ban ngày.

"Cậu không phải là cái đứa học sinh ngày hôm qua bị bọn chấn lột vơ vét tài sản đánh đến sợ chết khiếp, thịt không ra thịt, xương không ra xương sao?"

Tốt quá! Trần Cửu Tương gặp người quen phía đằng trước, cả đội chạy bộ rốt cục mới tạm thời dừng lại.

Âm đồng học nhịn không được dựa người vào lan can, thở dốc phì phà phì phò.

Tay vừa mới đụng vào lan can đã lập túc lùi lại một chút! Nóng quá nóng quá, ánh nắng chói chang.

Đám nữ sinh bên ngoài bóng dáng nhanh như chớp lui vào chỗ có bóng râm, rốt cục đã có thể nghỉ ngơi thoải mái. Những nữ sinh thanh tú vẫn hợp ý cô nhất.

Chạy bộ kiếm ăn trong thời tiết nóng nực như thế này, đối với những người có thể chất như các cô quả thực rất khổ sở...

Âm đồng học hữu khí vô lực uể oải dựa vào một bên.

Vận động quá sức không chỉ không khiến gương mặt cô hồng nhuận thêm, trái lại còn làm nó càng trắng bệch dọa người. Nhiều năm như một ngày, cô vẫn để kiểu tóc thả suông như mì sợi, cũng không cống hiến nhiều lắm cho bề ngoài của mình, làm cô thoạt nhìn giống hệt một nữ học sinh âm trầm khủng bố như ma quỷ.

Thật lâu thật lâu trước đây, Âm đồng học đã bỏ quên giấc mộng trở thành một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc.

Không, chính xác mà nói, cô chưa từng mộng tưởng đến điều này.

Bởi vì trời sinh khí huyết tuần hoàn kém, sắc mặt cô lúc nào cũng tái nhợt, có vẻ chỉ thiếu chút nữa là ngất hẳn, tình huống tệ nhất chính là giống như bây giờ —— trông như sắp chết, vẻ mặt âm trầm thảm khốc.

Nghiêm khắc mà nói ngũ quan của cô cũng có thể coi như thanh tú; cặp mi mắt dày thanh tú, chiếc mũi coi như thẳng, miệng nhỏ tạo hình rất dễ thương. Rất nhiều người cho rằng mắt của cô nhỏ, thật ra bởi vì cô luôn cúi đầu nhìn xuống phía dưới khi nói, cho nên hiệu thị giác của con mắt đương nhiên sẽ không cao, chứ thực chất con gái trong gia tộc cô đều có con mắt đen sáng phân minh rất xinh đẹp. Những ... tổ hợp này, nếu như được đặt trên người bất cứ nữ sinh bình thường nào, cho dù không trở thành một đại mĩ nhân thì ít nhất cũng phải là một nữ sinh khả ái.

Khó ở chỗ... Trên người cô âm khí đã quá nặng lại còn nhiễm quỷ khí, không cẩn thận sẽ mất uổng mạng, hung khí tối kị.



Mọi người đều cho rằng do từ nhỏ bị xa lánh nên cô mới có tính cách âm dương quái khí như vậy, trên thực tế, Âm đồng học rất hưởng thụ cảm giác ở một mình. Nếu có thể, cô thật sự hy vọng cả đời này đều có thể tự mình thuận lợi vượt qua như vậy, vĩnh viễn không có ai chen vào... Ôi, nóng quá!

"Chuyện gì xảy ra vậy..." Cô đột nhiên có cảm giác bị ánh nắng mặt trời cuồng thiêu đau đớn không chịu được.

Nguồn nhiệt bừng bừng mà cường đại, làm cho cô cực đoan vô cùng khó chịu, mỗi một tế bào âm cực trong người đều xôn xao đứng lên.

Cô nhịn không được một mực thối lui lùi liên tục về phía sau, lùi đến chỗ không còn đường lui nữa, nếu còn cố lùi ra ngoài sẽ đụng phải ánh nắng mặt trời, như vậy sẽ không thoải mái chút nào, cô không thể làm gì khác ngoài miễn cường dừng lại ở đây, tận lực tìm cách đến gần chỗ đông người.

"Á... Nóng quá..."

Thế nhưng chỉ cần đứng gần hơn một chút, cô sẽ lại phải chịu đựng cái cảm giác như bị thiêu đốt này.

Cô đánh giá được ngay, sinh vật nhất định này thuần dương khí, hơn nữa phải là một cá nhân đến từ một gia tộc có tiếng lâu đời, tài năng tinh khiết thì mới có thể toả ra nhiều nhiệt khí thuần tuý đến vậy.

"Không được... Sắp không chịu nổi nữa rồi..." Rốt cuộc là ai có dương khí mạnh như vậy... Thật không có đạo đức nghĩ tới công cộng! [*Vanila: Công cộng gì?~ Ở đây có mỗi chị. =.=" *Qin:có thêm anh đó nữa mà :))]

Chỉ cần người đầy dương khí đó đến gần, cô sẽ khó chịu cực độ không kiềm chế được. Giống hệt như chuột thấy mèo, Quỷ Hồn gặp phải đạo sĩ vậy.

Dương khí của Trần Cửu Tương cũng rất mạnh, nhưng chung quy vẫn luôn có nhiều nữ sinh vây quanh, nhờ đó mà cực âm cũng nhu theo, cho nên khi ở cùng một chỗ với Trần Cửu Tương, cô sẽ nghĩ đến những bông tuyết mới tan, có cảm giác rất ấm áp, chỉ cần thời gian không quá dài thì ngược lại, sẽ cảm thấy thoải mái vô cùng.

Mà cái người thuần dương khí này ngày càng toả nhiệt độ cao... Không được, cô sắp bị tổn thương đến mức tan ra rồi!

"Bang chủ..." Một cô gái trông y hệt con chó nhỏ bị nướng thở ha ha, đứng cùng đoàn người tha thiết mong chờ Trần Cửu Tương, chỉ muốn cầm ô chạy nhanh lấy người.

"Không nhận ra."

Vất vả lắm Trần Cửu Tương mới có thể phủ nhận được quan hệ giữa mình và đệ tử Tống Huy Hoàng, các cô rốt cục đã đi được rồi, tốt quá! Âm đồng học thở phào nhẹ nhõm.

Một đống nữ sinh theo hai nam sinh đang đứng cạnh nhau chui qua đi, cô vẫn như trước tầm mắt chỉ hướng xuống phía dưới, cúi đầu chạy về phía trước, trong giây lát, một người đã cao, thân thể cường tráng lại còn tản ra nhiệt độ cao đến kinh người chắn trước mặt cô.

Woa dựa vào!

Âm đồng học choáng váng đến hoa mắt chóng mặt, thì ra cảm giác "Kim quang trước mặt tán loạn" là như thế này!

Ngay cả bộ dạng lớn nhỏ của đối phương cô cũng chưa thấy rõ, chỉ biết rằng nếu mình không nhanh chóng chạy khỏi khoảng cách chỉ có mười mét giữa hai người, cô nhất định sẽ té xỉu!

"Tránh ra..." Âm đồng học liều lĩnh đi qua chàng ta.

A a a! Dương khí tới rồi! Nóng quá nóng quá! Cánh tay của cô chỉ mới đụng nhẹ vào thân thể đối phương mà đã cảm giác được hoả lực hừng hực nhằm hướng người cô mà cuốn vào.

Ôi...

Thật là khủng khiếp... Sao lại có người dương khí mạnh đến vậy!

Thiên linh linh, địa linh linh, ngàn vạn lần cầu xin đừng để cô phải tiếp xúc với tên quái vật dọa người này! Cô khẩn cấp muốn chạy xa.

***

"Bạn học Âm —— "

Cô bị "đổ" (2Đổ ở đây không phải là bị cưa đổ, mà là bị hạ gục, bị choáng).

Thân là một người tính cách trầm thấp —— thực tế là có ngoại hình khủng bố —— nữ sinh trung học Âm Lệ Hoa, chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình bị "đổ".

Cho dù là tên nam sinh tiểu yêu chuyên phá hoại cũng không dám trêu chọc cô, bởi vì cô chỉ cần mở miệng nói một câu: "Tôi sẽ trù ếm cậu đó..." Cậu học sinh bướng bỉnh đó sẽ sợ đến tè ra quần, té chạy đào tẩu.

Thế nhưng cô đã thật sự bị hạ gục!

Bị "đổ" thì chưa nói làm gì, lại còn bị một tên... khác cực, nhiệt khí đốt người hạ gục! Trường học của bọn họ sao có thể xuất hiện nhiều tên quái vật dương khí mãnh liệt đến vậy? Ôi!

"Hắc hắc..." Một tiếng cười quái dị không hề có ý tốt vang lên trước mặt cô.

Âm Lệ Hoa cố sức che mũi miệng, nỗ lực ngăn không cho mình hô hấp phải cái thứ dương khí thiêu cháy tràn đầy kia.

Không được, cô sẽ ngất xỉu mất, cô không còn khả năng hô hấp nữa...

"Này!" Cái kẻ hạ gục cô kia rốt cuộc đã nhận thấy điểm bất thường ở cô, vội vã dùng hai tay lay lay bả vai của cô. "Cô không muốn sống nữa à? Cô buồn bực đến mức muốn tự tử sao?"

Âm Lệ Hoa từng ngụm từng ngụm cố hô hấp, thế nhưng, không được...

"Nóng... Nóng quá..." Cô nức nở rên rỉ.

"Rất nóng?" Người làm cô "đổ" mạc danh kỳ diệu nhìn thẳng vào cô. Đâu có thấy cái gì nóng lên đâu? Hai mắt hắn nhíu lại, tàn bạo đẩy cô vào góc tường. "Làm trò! Cậu cho rằng dùng chiêu dương đông kích tây này là có thể cứu được mình sao?"

Lưng đụng vào bức tường lạnh như băng rốt cục đã giúp cô cân bằng được nhiệt đổ cơ thể một chút, Âm đồng học mờ mịt từ dưới đất nhìn lên, cuối cùng trở lại trên người tên hung thần ác sát trước mặt cô.

"..."

"..."

Trong một khoảng thời gian ngắn hai người đều không nói gì, người kia có vẻ đang mong chờ cô nhớ ra hắn, mà Âm đồng học thì... Phải rất khiêm tốn thừa nhận, cô thực sự không nghĩ ra hắn là ai.

Nhưng dù sao, bộ dạng của bọn cướp như hắn cũng không quá khó nhìn.

Được rồi, trên thực tế thì khá thuận mắt!... Ít nhất là tính theo tiêu chuẩn của nữ sinh trung học bình thường.

Bạn học đang đứng trước mặt cô chắc cũng được coi là nam sinh cao nhất trong khối, thế nhưng chiều cao của hắn... Ít nhất cũng phải cao hơn cô ba mươi cm, mà Âm đồng học cao 155cm thì cũng không thua kém hắn mấy, tính ước chừng hắn cũng phải 185 cm.

Chân dài đến đáng sợ, hắn có thể là nam sinh cao nhất trong trường ấy chứ? Vóc dáng cao to như thế rất thích hợp chơi bóng rổ... A! Đánh bóng rổ!

Cô nghĩ ra rồi! Cái người rất hay đi cùng Trần Cửu Tương trong đội bóng rổ, bạch mã hoàng tử, tên là cái gì, cái gì... Cái gì Lỗi nhỉ? Không nghĩ ra!

Hơn nữa hắn căn bản không phải chỉ là "Một người khác", hắn chính là "Đồng chí" của tên Tống Huy Hoàng, hai người đứng hai bên trái phải hại cô bị đốt nóng gần chết.

Không chỉ Trần Cửu Tương, trong trường học của bọn họ cũng có rất nhiều nữ sinh ngưỡng mộ hắn! Những người trong đội bóng rổ ai cũng cao lớn cường tráng, thế nhưng cao lớn không có nghĩa là tướng mạo sẽ nhất định đẹp, mà cái tên Lỗi gì gì đó này, đã có một thân thể cường tráng cao lớn quá cỡ lại còn thêm gương mặt tựa như tượng tạc, nói chung đây chính là loại nhân vật có hàng nghìn hàng vạn sự sủng ái - một nhân vật nổi tiếng siêu cấp.

Nói châm biếm thì nếu như đây là một quyển truyện tranh, hắn nhất định sẽ là nam nhân vật chính - hoàng tử siêu cấp đứng đầu trường học.

Chỉ là, sao hắn lại có bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống cô thế kia? Bọn họ quen biết sao?

Mặt mày của hắn nếu không như hiện tại hung ác độc địa như vậy, kỳ thật có thể thoả mãn mắt thưởng thức của cô, đôi mày đầy quyền uy, hai tròng mắt lẫm liệt đầy khí phách. Mũi của hắn giống như đã được các nhà toán học tính toán vẽ ra tỉ lệ tiêu chuẩn vậy, lại giống như đã mời thợ điệu khắc chuyên nghiệp chế tạo ra, thẳng và hoàn mỹ đến mức không nên xuất hiện ở trên mặt người sống. Đôi môi của hắn mỏng mà có hình, môi trên tương đối bạc, môi dưới góc nở nang, phối hợp với chiếc cằm thon dài gầy yếu kia, tổng thể mà nói là có một gương mặt tuấn tú đủ để đi đóng phim thần tượng.

Nói tóm lại, có một khuôn mặt anh tuấn như vậy, một thể trạng cao lớn như vậy, một địa vị siêu cấp như vậy, tổng hợp lại chỉ rút ra được một kết luận —— Âm đồng học đã xác định người như thế dù có tám trăm năm nữa cũng không có quan hệ với mình.

"Cậu... Cậu... Cậu muốn làm gì..." Vốn đã không đủ không khí để thở, ăbị hắn nhìn chằm chằm như vậy, khuôn mặt cô càng thêm thê thảm uể oải.

"Hừ hừ, xem ra cậu không hề nhận ra tôi!" Hoàng tử mặt trời cười nhạt hắc hắc hai tiếng, lần thứ hai áp sát cô.

"Có có có..., chuyện gì cũng từ từ mà nói... Đừng lại đây! Đừng lại đây!" Cô cố gắng quay mặt đi chỗ khác, hô hấp không khí lạnh lẽo ở hai bên.

Nếu như không rất tự tin về lối sống ngăn nắp sạch sẽ khoẻ mạnh của mình, hoàng tử mặt trời nhất định sẽ cho rằng trên người mình phát sinh mùi lạ gì đó, hại cô sợ hãi như vậy.

"Cậu đang làm ma đấy à?" Hắn mạnh mẽ giữ lấy cằm cô hướng sang phía mình.

Một trận nhiệt thuần dương khí hồng nhuận tiến đến trước mặt cô, Âm đồng học sắp chết rồi.

Cô chỉ không nhận lời mời của bang chủ, cùng các bạn đi uống hồng trà bọt biển mà thôi, vì sao lại phải chịu loại nghiêm phạt này?

Cô thực sự rất thích Trần Cửu Tương, không sai, thế nhưng phải giặt sạch một ngày quá ấm áp cũng rất khổ sở đó! Cô chỉ muốn một mình đi về nhà, hưởng thụ khí lạnh trên đường về, không nghĩ tới sẽ đụng phải "Mồi lửa" này, ôi ——

"Tôi, chẳng qua tôi chỉ đụng vào cậu một chút vào buổi trưa... Có cần phải... Nhất định phải như vậy sao?" Mặt cô nghiêm lại, xanh trắng, lắp bắp biện bạch.

Gương mặt tuấn mỹ cương nghị tràn ngập dương khí kia đột nhiên đến gần rồi phóng đại gấp bội.

"Đụng phải tôi một chút? Ai nói về chuyện này chứ!" Hoàng tử hung tợn nói, trừng mắt nhìn cô như chọi gà. "Thì ra cậu không nhận ra tôi, thế nhưng tôi thấy không khí trầm lặng cộng thêm bộ dạng hủ lậu nghèo kiết xác kia là lập tức nghĩ tới cậu ngay."

Cái gì... Cái gì "Không khí trầm lặng, bộ dạng hủ lậu nghèo kiết xác"? Thật không lễ phép, ô ô ô. Âm Lệ Hoa cố đẩy bàn tay đang đặt trên cằm mình ra, không thể làm gì khác hơn ngoài liều mình đảo mắt châu, nhìn xem có người nào đi qua không để cầu cứu.

Tiểu tử này chắc là một tên cướp trời sinh bất đắc dĩ, vừa rồi đột nhiên túm lấy cô từ phía sau, đẩy cô vào một ngõ nhỏ vắng vẻ, người bình thường căn bản sẽ không chạy đến nơi tử thần này.

Cô đành phải tuỳ cơ ứng biến, "Cậu... Cậu cần bao nhiêu tiền?"

Hoàng tử mặt trời đầu tiên chỉ trừng lớn mắt —— ở khoảng cách 5cm mà phải nhìn con mắt mở to như vậy là một chuyện rất kinh khủng! —— rồi lập tức nheo lại.

"Cậu biến tôi thành cái loại côn đồ chuyên trấn lột tiền của học sinh sao?" Giọng hắn âm trầm. Loại ngữ điệu này ngược lại còn đáng sợ hơn cả khi cậu ta rống to kêu to.

Âm Lệ Hoa từ trước đến nay vừa nhát gan lại rất sợ nghe những tiếng ồn phiền phức, loại người như cậu ta đến tiếp chuyện cô còn không dám.

Hoàng tử mặt trời buông cằm của cô ra, chậm rãi đứng thẳng lên, nhưng vẫn như trước ngăn chặn đường trốn của cô.

Khoảng cách xa hơn, cô rốt cục đã có thể hô hấp thêm không khí lạnh rồi.

"Đại hiệp tha mạng..."

Cô không thể đối phó được với tên hoàng tử bệ vệ độc địa này rồi. Cái người đã dày công khổ luyện sinh tử với kẻ thủ, luyện thành tìm được cả ở nơi ngàn núi vạn sông như cô, kết quả phát hiện ra đến đối phương là ai cô cũng không nhớ ra, đây là cái đạo lý gì vậy.

"Được rồi, để tôi tự giới thiệu một chút. Tôi họ Hoàng! Tôi là Hoàng Quang Lỗi !"

"Nói tên của chính mình thì cần gì phải oán giận như thế chứ..." Hơn nữa bát tự3 (3tên) lại trùng với dương khí mạnh, đến cái tên cũng quang minh lỗi lạc như thế, thảo nào khiến cô cháy sạch ngã trái ngã phải.

"Vậy...?" Đôi mi của hắn giúp hắn đẹp đẽ hơn một chút.

Tên này... Vẫn rất xa lạ, đương nhiên, chỉ trừ vụ hắn là hoàng tử của đội bóng rổ.

Âm đồng học sợ hãi lui vào góc tường, không biết nên làm gì bây giờ, không thể làm gì khác hơn ngoài nói: "Xin chào."

Hoàng Quang Lỗi nhắm chặt mắt lại, cắn răng cố gắng cười khanh khách.

Cô lập tức ôm túi xách vào trước ngực, như lâm trận đánh địch.

"Cậu... Cậu không cần lại đây..."



A, được rồi, cứ dùng chiêu độc thường xuyên dùng thôi. Cô chậm rãi cúi đầu, lấy mái tóc che khuất hai con mắt, khuôn mặt trương trắng chỉ lộ ra đường cong xanh tím, hai gò má hốc hác, môi không có chút máu, quỷ khí dày đặc.

"Cẩn thận... Tôi sẽ nguyền rủa cậu đấy..." Cô xuất ra ngữ khí vô cùng âm trầm khủng bố.

"Ha!" Mất linh rồi, tên kia dễ dàng dùng sức lật tay cô lên. "Tôi đã sớm bị cậu nguyền chú, còn sợ cậu hạ thêm nhiều câu chú nữa sao?"

Sao có khả năng đấy được?

"Bỏ ra!" Âm đồng học bị hắn ấn vào lối cụt, không thể tin được trừng lớn hai mắt.

Chiêu giả ma nhát người không thành công rồi!

"Được rồi, vậy để tôi nhắc lại cho cậu nhớ, nhà, trẻ, Ấu, Trĩ!" Hoàng Quang Lỗi nói tiếp. Giọng điệu nói ba chữ cuối cùng của cậu vừa ngoan vừa hận.

"Nhà trẻ? Nhà trẻ... Từ lâu tôi đã không còn khái niệm nhà trẻ nữa rồi..." Cô kinh ngạc đến rơi cằm xuống, ngoại trừ âm khí còn thêm một tấn vẻ ngu đần.

"Lời vô nghĩa!" Hoàng Quang Lỗi nghiến răng nghiến lợi. "Cùng lắm, cậu thật sự không nhớ trong thời gian ở nhà trẻ đã làm những chuyện gì sao?”

"Bạn à, chuyện ở nhà trẻ là chuyện của mười mấy năm về trước rồi... Đối mặt với nó, tiếp thu nó, xử lý nó, buông nó đi." Cô không thể làm gì khá ngoài bắt đầu truyền đạo.

"Trả lời đi, hiện tại tôi đang đối mặt với nó, xử lý nó đây. Qua mười mấy năm, cuối cùng tôi đã gặp lại cậu." Hoàng Quang Lỗi âm trầm cười nhạt. "Không nghĩ ra, mười năm trôi qua, hình dáng ma quỷ của cậu vẫn không chút tiến bộ, thậm chí còn nghiêm trọng thêm, làm tôi vừa nhìn đã nhận ra. Tôi đoán cả đời này cậu cũng không giống người bình thường được đâu!"

Lời bình luận của hắn quả thực đã làm tổn thương Âm Lệ Hoa. Tuy rằng cô biết mình không hề có hình dạng của một "Người bình thường", nhưng không mong hắn tàn nhẫn nói ra như vậy.

Cô trừng mắt nhìn chằm chằm hắn.

"Nhìn cái gì vậy?" Hoàng Quang Lỗi khẽ quát.

Âm đồng học chậm rãi xoay mặt đi, không để ý tới hắn nữa.

Hoàng Quang Lỗi nhìn chằm chằm sự cứng đầu của cô, đột nhiên không biết nên khóc hay nên cười. Cô đang giận dỗi sao? Kháng nghị bằng cách im lặng sao?

Hơn nữa bộ dáng quật cường của tiểu nữ quỷ này, thật ra... Có điểm buồn cười.

Không được! Sao cậu có thể mềm lòng nhanh như vậy? Đừng quên, tuổi thơ bi thảm của cậu đều do cô ban tặng!

Lửa giận lại một lần nữa được hấp lại. Cậu cắn răng, chỉ dùng một ngón tay nâng cao cằm cô lên, thêm một lần nữa tới gần cô.

"Nếu cậu không nghĩ ra, để tôi giúp cậu ôn lại ký ức! Vương Đại Minh, điều khiển từ xa, nhớ kỹ chưa?"

Cô kinh hách, lần thứ hai vì cậu mà trợn mắt to. Ơ... Không nghĩ rằng đôi mắt của cô lại to tròn xinh đẹp như vậy... Không được! Thiếu niên tu sắc giới! [*Vanila: Anh như phật ík =))*Qin: ai cũng như anh thì..:))] Hoàng Quang Lỗi quyết tâm không để ý tới.

"Vương Đại Minh, xin chào..." Âm đồng học suy nghĩ nửa ngày vẫn thật sự nghĩ không ra.

"Tôi không phải là Vương Đại Minh!" Lại xuất hiện cái âm thanh răng nanh cắn khanh khách này rồi.

"Chào, điều khiển từ xa..."

"Tên tôi cũng không phải là Điều Khiển Từ Xa!" Cậu không phải đã giới thiệu mình gọi là Hoàng Quang Lỗi sao? Cậu sắp bức xúc đến phát điên mất.

Âm đồng học hoàn toàn bỏ cuộc, thẳng thắn không nói gì nữa.

Nhìn vẻ mặt gần chết của cô, cậu lại càng thêm oán hận!

Cô là người khởi xướng, vậy mà không hề nhớ đến một chút, không hề coi trọng việc cô đã huỷ hoại tuổi thơ của cậu?

Nếu như cô lập tức nhớ lại sau đó nói lời xin lỗi, Hoàng Quang Lỗi nhất định sẽ không tính toán với cô; nhưng hết lần này tới lần khác cô vẫn không nhớ ra một điều gì. Cậu bị chọc giận! Cậu bị chọc giận triệt để!

"Cậu vẫn không nhớ ra! Nếu cậu không nghĩ ra điều gì cho tôi, chúng ta sẽ cùng đứng ở chỗ này đến nửa đêm!"

Ôi... Đại ca, không đến mức đó chứ?

Cho nên Âm đồng học buộc phải ép mình nỗ lực suy nghĩ.

Vương Đại Minh điều khiển từ xa, Vương Đại Minh điều khiển từ xa, Vương Đại Minh điều khiển từ xa... Đúng rồi, trong đầu cô loáng thoáng hiện lên một bóng người.

Một đứa trẻ cao lớn béo trắng, cao hơn so với những bạn bằng tuổi, bình thường rất hay bắt nạt mọi người, —— điểm ấy thật ra rất giống cậu ta —— cô mơ hồ nhớ ra hình ảnh cậu bé khóc lóc đòi tìm chiếc xe điều khiển từ xa.

Nếu cậu ta nói tên cậu ta không phải là Vương Đại Minh, vậy thì cái người Vương Đại Minh khóc lóc đòi tìm đồ chơi kia không phải là cậu ta rồi.

Một vụ án điển hình, có người mất của, có vật bị mất, diễn viên còn lại chắc chắn là tên trộm...

Bỗng dưng, trong đầu Âm đồng học lại hiện lên hình ảnh của một người khác.

Một bé trai.

Một cậu bé rất nhỏ rất gầy.

Hắn đích thân cao bỉ cái khác ngũ tuế đích tiểu bằng hữu đều còn muốn ải, cá tính nao núng, vĩnh viễn trốn ở đoàn người đích tối hậu phương, cân cô như nhau thị một sát biên giới nhân vật.

Cô bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh mọi người cùng quay lại nhìn về phía cậu bé đó, cùng gương mặt nhanh chóng trắng bệch của cậu, còn có cô chỉ tay vào cậu, gọi tên cậu ——

"Tiểu, nho nhỏ, Tiểu..."

"Trả lời mau!" Hoàng Quang Lỗi cười trước chóp mũi cô. "Chính là tôi, Tiểu, Quang!"

Đầu ngón trỏ của cô chỉ vào mũi cậu.

Tiểu Quang? Cậu ta chính là Tiểu Quang?

Cậu ta là cậu bé Tiểu Quang nhu nhược ấy? Cô nhìn con người cao 185cm trước mắt mình, cường tráng khang trang sáng sủa lại to con.

Trời ạ, năm tháng có thể thay đổi con người quá mức như vậy sao?

"Tôi... Tôi làm sai điều gì "

"Cậu còn dám nói!" Hoàng Quang Lỗi nổi giận. "Nếu không tại cậu, tuổi thơ của tôi sẽ thê thảm như thế sao?"

Chuyện lúc nhỏ của cậu thì liên quan gì đến cô? Ô... Cha cô dẫn cả gia đình chuyển đến Đài Bắc từ khi cô còn học lớp chồi, cả nhà bọn họ mới chuyển về Đài Nam sáu năm trước thôi, lúc đó cô đã sớm quên trên đời có một người như vậy rồi.

"Muốn gán tội cho người khác..."

Cô yếu ớt định phản bác lại thì đã dính phải một chưởng chuỳ nặng lên đầu làm cô im bặt.

Bàng!

"Tốt, để tôi nói cho cậu biết, cậu đã làm những chuyện gì! Từ lúc cậu nói tôi chính là đứa trẻ đã ăn cắp chiếc xe ô tô, những đứa trẻ khác đều gọi tôi là kẻ trộm! Bọn họ ngày qua ngày lại cười cợt tôi, đặt cho tôi rất nhiều biệt hiệu rất khó nghe, nào là 'Kẻ trộm', 'Người xấu', rồi 'Cường đạo'.... Còn những người lớn nghe qua chuyện này đều mắng tôi, chỉ trích tôi."

"Những đứa trẻ xung quanh đều cô lập tôi, không còn ai muốn chơi với tôi, thầy Sấn còn cố tình làm khó tôi, không có một ngày nào là tôi được yên bình! Toàn bộ nhà trẻ không có ai là bạn tôi, khó khăn lắm mới lên đến cấp tiểu học. Cậu cho rằng vấn đề có thể giải quyết dễ dàng như vậy sao? Không có chuyện đó đâu!"

"Những đứa trẻ học chung tiểu học với tôi, vẫn là những bạn học cũ lúc trước, hai năm đầu tiểu học của tôi vẫn như cũ chịu đựng cố vượt qua những cái cười nhạo chỉ trỏ của mọi người."

"Bởi vì cậu, tôi bắt buộc phải vận động mỗi ngày, chạy bộ nhảy cao nhảy dây chơi bóng rổ, chính là muốn ép mình mau chóng lớn lên, cao to hơn người khác, để người ta không dám bắt nạt tôi nữa."

"Nếu như không phải tại cậu, tôi sẽ không hầu như không có bạn bè suốt những năm tiểu học, thậm chí phải suốt ngày đi đánh nhau. Còn cậu thì ngược lại, rất đáng khen, thuận miệng đã biến mất, chuyển trường ra Đài Bắc, thế còn tôi? Quả đắng đều do tôi nhận, kết quả, cậu nói với tôi một câu đơn giản, cậu, không, sai!"

Oán nộ nồng đậm của cậu Âm Lệ Hoa hoàn toàn cảm nhận được.

Thế nhưng, chuyện xưa không ai nói cho cô biết ——

"Trộm này nọ của người khác là không đúng "

Bàng!

"Tôi thực sự không trộm chiếc ô tô điều khiển từ xa kia!"

"Tìm được trong túi xách của cậu. . ."

Bàng!

"Tôi không hiểu vì sao xe lại ở trong cặp của tôi!"

Cô thê thảm nhìn xuống đất nắm chặt tay.

"Đã mười mấy năm trôi qua rồi..."

Bàng!

"Đối với tôi mà nói mọi chuyện vẫn in rõ như tạc!"

Ôi, cô không còn cớ nào nữa. Âm Lệ Hoa bị ép buộc đến muốn khóc.

Hoàng Quang Lỗi càng nghĩ càng hận. Toàn bộ sáu năm tiểu học cậu không kết giao được với một người nào, ngoại trừ Tống Huy Hoàng bị mọi người trêu chọc bởi vì có tân nương ngoại tịch kia.

Hai người bọn họ có thể nói là đồng bệnh tương lân4 (4Ý nói những người cùng hoàn cảnh thì hoà hợp, dễ dàng thông cảm cho nhau), đều là những người bị cô lập nên mới có thể kết giao bậy bạ như vậy; nghĩ lại, hình như cũng không thấy đó hoàn toàn là chuyện xấu... Không được, cậu tuyệt đối không được nghĩ như vậy.

Chuyện ngày hôm nay đều do cô gây ra, nay đã gặp được tên đầu sỏ, bất luận thế nào cậu cũng sẽ không bỏ qua cho cô!

"Vậy cậu... Rốt cuộc... Muốn gì..." Âm Lệ Hoa hoàn toàn bất lực, hơi thở mong manh.

"Hừ! Cậu mau xin lỗi tôi đi."

"Xin lỗi." Cô hoả tốc nói nhanh.

"..."

Xin lỗi nhanh như vậy, một chút thỏa mãn cảm cũng không cảm thấy. Hoàng Quang Lỗi không cam lòng buông tha cô dễ dàng như vậy, thế nhưng muốn trừng phạt cô thế nào, trong một khoảng thời gian ngắn cậu chưa nghĩ ra được.

"Nói chung, cậu nhớ kỹ cho tôi! Món nợ này, tôi sẽ không cứ như vậy mà quên đi đâu! Chờ đến lúc tôi nghĩ ra phải xử lý cậu như thế nào, cậu sẽ phải tự thân quay về chỗ tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Đồng Học

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook