Ám Dục Hoành Lưu

Chương 30

Thán Cựu Thời

12/03/2021

Vẫn còn đang đắm chìm trong dư âm của đợt lên đỉnh, Chu Giai thở dốc, ánh mắt dần tìm lại tiêu cự. Cậu nhìn Hà Dã mặt mũi đỏ gay đang chống tay nhìn cậu từ trên xuống, trên trán còn mướt mấy giọt mồ hôi, cậu liếm môi, giơ bàn tay mềm oặt lên lau sạch giúp hắn. Chu Giai lau xong còn nhìn chằm chằm tay mình, thở gấp dang hai tay trên giường, tiếp tục ngắm nhìn Hà Dã.

Hà Dã không phòng bị được Chu Giai chạm vào cơ thể run lên. Hắn nhìn biểu cảm hài lòng còn xen lẫn sự đắc ý nhỏ trên mặt cậu, cảm thấy nơi vừa được bắn kia lại bắt đầu có dấu hiệu tiếp tục.

Chu Giai động đậy cái chân bủn rủn, Hà Dã bèn bóp lấy eo cậu, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu không được ngọ nguậy. Lần này Chu Giai nghe lời, không nhúc nhích, vòng eo mềm mại nằm im chờ đợi dưới thân hắn.

Thật ra Chu Giai đã cảm nhận được, dương v*t của Hà Dã lại đang dần cứng lên trong huyệt đạo nhạy cảm của cậu. Tim cậu đập bình bịch, bối rối nghĩ ngợi chẳng lẽ Hà Dã còn muốn làm thêm hiệp nữa?! Nghĩ như vậy, mặt cậu cũng dần dần đỏ lên, cậu quay mặt nhìn sang bên cạnh.

Chu Giai cứ chờ vậy, Hà Dã cũng không nhúc nhích làm gì hết, cứ như vậy duy trì tư thế nhét chim trong cơ thể cậu, tư thế chống hai tay bên người cậu. Chu Giai buồn bực quay mặt lại mới phát hiện, ánh mắt Hà Dã đang rơi lên đầu v* bên ngực phải, cũng không biết là nhìn hình xăm hay là…nhìn cái viên kia.

Chu Giai cảm thấy hẳn là vế sau, bởi vì ánh mắt Hà Dã lúc này rất giống…vẻ mặt của đứa con nít mới ba tháng nhà họ hàng cậu khi nhìn thấy sữa.

** má…Chu Giai cắn môi, cậu nghĩ cái quái gì vậy?! Cậu làm gì có sữa…

Hà Dã bị oan rồi, thật ra hắn không nhìn đầu v* cậu, hắn đang ngắm hình xăm của Chu Giai. Đang nhìn dở thì nửa hình xăm bị che lại, không nhìn được nữa.

Hà Dã ngẩng đầu nhìn Chu Giai, Chu Giai vểnh môi đè tay lên che ngực phải của mình, giọng khàn khàn, nhỏ giọng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, sưng rồi…không chơi được nữa đâu.”

Hà Dã không nghe rõ, hắn chỉ nghe được vế “không chơi được nữa đâu” đằng sau. Hắn dời tầm mắt nhìn lên cái tay Chu Giai đang che ngực liền đoán được câu lầm bầm của cậu có ý gì.

Sắc mặt hắn trầm xuống, Hà Dã lại đẩy eo đâm vào, Chu Giai bị đâm kêu thành tiếng, kẹp chân lên eo hắn, cắn môi thở hổn hển nhìn hắn.

Hà Dã ngắm nhìn vẻ mong đợi hắn làm thêm chút gì đó không giấu được trên gương mặt Chu Giai, phức tạp nhìn cậu, mở miệng phát ra một câu: “Lẳng lơ.”

Hà Dã nhìn cậu tự làm tự chịu, đè bắp đùi cậu xuống đứng lên, rút anh em ra khỏi cơ thể cậu.

Hà Dã vừa rút ra, sắc mặt Chu Giai trắng nhợt, cậu giơ tay cản động tác của hắn, kêu lên: “Chờ đã.”

Hà Dã dừng động tác nhìn cậu. Chu Giai môi run rẩy nhìn chằm chằm hắn, vừa căng thẳng vừa sợ, thút thít nói: “Đệt mợ…Hình như tôi, tôi chảy máu rồi.”

Hà Dã nghe xong nhíu mày, cúi đầu nhìn nơi còn đang gắn kết của hai người. Miệng hậu môn đỏ hồng của Chu Giai vẫn đang ngậm dương v*t của hắn, vòng nếp uốn còn bị hắn chơi sưng. Trong lòng hắn đang nghĩ có phải vừa rồi hắn quá đáng không quan tâm đến cậu, chơi Chu Giai thô bạo quá nên mới khiến cậu bị thương không.

Hà Dã nghĩ như vậy cũng thấy rất hối hận. Hắn không dám làm ra động tác gì nhanh quá, từ từ lùi eo ra sau, chỉ sợ rút nhanh quá khiến Chu Giai càng bị thương nặng hơn.

Chu Giai cũng rất căng thẳng, đầu óc rối loạn hỏng bét nghĩ xem nên xử lý vết thương như thế nào. Đến khi quy đầu của Hà Dã rời khỏi miệng huyệt của cậu, cả người cậu toát mồ hôi, vội vàng ngã xuống giường, không dám nhìn nữa.



Hà Dã nhìn chằm chằm cái miệng đang mấp máy còn dính thứ dịch màu trắng của Chu Giai, lại nhìn bao cao su ướt nhẹp bọc lấy người anh em của hắn, chân mày nhíu chặt lại. Để nghiệm chứng suy đoán của mình, Hà Dã nhẹ nhàng đưa ba ngón tay âm thầm vào bên trong cái lỗ của Chu Giai.

Chu Giai bị hắn làm cho cơ thể run rẩy, chân giơ cao không dám khép lại, hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

Hà Dã rút tay ra, nhìn tinh dịch dính đầy trên tay, ngẩng đầu nhìn Chu Giai vừa dâm đãng giờ lại mặt mày trắng bệch, khóe miệng nhếch lên, cố ý trầm giọng nói: “Rất nghiêm trọng.”

Chu Giai nghe xong, cả người rất không ổn, cậu còn cảm giác được có thứ gì đó chảy từ bên trong mông ra ngoài. Hà Dã nói “Rất nghiêm trọng”, cậu còn tưởng thứ chảy ra là máu, hốc mắt đỏ lên nhanh chóng, nghẹn ngào hỏi: “Làm sao đây…Mẹ kiếp, tôi không chuẩn bị thuốc…”

Hà Dã nhìn Chu Giai căng thẳng sợ đến phát khóc, dáng vẻ hoảng hốt này đúng là chẳng giống bậc thầy có kinh nghiệm gì cả. Trong lòng ê ẩm như nhũn ra, hắn giơ tay lau sạch phần tinh dịch còn dính trên miệng huyệt, chìa bàn tay nhớp nháp vì chất dịch cho Chu Giai nhìn, nói: “Bao cao su thủng.”

Chu Giai mở đôi mắt đỏ ửng nhìn bàn tay Hà Dã, vẫn chưa hoàn hồn lại được ngay.

Hà Dã thu tay lại, quỳ đứng tuột cái bao cao su đang đeo ra, vừa tháo ra được, cái áo mưa thủng một lỗ ở đầu nhỏ tí tách từng giọt tinh dịch xuống bụng Chu Giai.

Chu Giai trừng mắt nhìn chằm chằm, sắc mặt cậu dần khôi phục lại vẻ đỏ hồng, nghiến răng chu miệng mắng Hà Dã: “Mẹ kiếp, mẹ kiếp, cậu trêu tôi?!”

Hà Dã nhướn mày ném chuẩn xác cái bao cao su như ném lon trúng vào thùng rác, quay người chống nạnh nhìn Chu Giai nói: “Bắn bên trong, nghiêm trọng không?”

Chu Giai khép hai chân đang mở rộng ngồi dậy, kéo chăn đắp lên thân dưới của mình, quay mặt đi cả giận nói: “Nghiêm trọng cái đéo gì? Bắn bên trong và bị thương chảy máu là hai chuyện giống nhau chắc?”

Hà Dã không cứng đầu đấu võ mồm với Chu Giai, hắn quá quen với cậu rồi. Trước mặt hắn, Chu Giai chính là một người khác. Cái gì dịu dàng cái gì nho nhã, đúng là lừa đảo. Chu Giai ở cùng hắn sẽ ồn ào, lẳng lơ, một kẻ sôi nổi rất thèm đòn.

Cửa sổ khép hờ, lúc này gió lạnh thổi vào qua kẽ hở, hai người mới cảm thấy lạnh đến rùng mình.

Hà Dã nhìn Chu Giai một cái rồi xuống giường. Hắn nhặt cái áo len của cậu vừa bị hắn ném xuống đất rồi đi đóng cửa sổ. Chu Giai nhìn theo hắn, nhìn thứ lắc lư dưới háng khi hắn bước, thoáng chốc đỏ mặt cúi đầu xuống, tay thò vào chăn len lén sờ mông mình một cái. Đúng là Hà Dã không lừa cậu, chỉ có tinh dịch chảy ra chứ không có máu.

Hà Dã đóng cửa sổ cẩn thận, quay về nhìn thấy động tác của Chu Giai, hô hấp nhanh hơn. Chu Giai co ngón tay nắm thành quyền, nói với Hà Dã: “Tôi muốn tắm.”

Hà Dã đi tới, ngồi bịch cái lên giường, cầm lấy hộp bao cao su nghiên cứu, tay chỉ ra cửa, nói một cách hờ hững: “Ra cửa rẽ trái.”

Đệt mợ, tên rắn thối rút chim ra là vô tình!

Chu Giai thở phì phò vén chăn trên người lên, quỳ chân di chuyển ra mép giường. Lúc chuẩn bị đặt chân xuống sàn, cậu cũng cảm giác được có thứ gì đó chảy từ trong mông mình xuống. Đến khi cậu đứng trên sàn, tinh dịch còn sót bên trong chảy ra thật.

Chu Giai cúi đầu nhìn dấu vết ẩm ướt bên trong bắp đùi trái của mình, tinh dịch trắng đục vương ở trên, mặt thoáng chốc đỏ, sau lưng đau mỏi suýt chút nữa ngã xuống đất.



Hà Dã nghe thấy Chu Giai mắng, quay đầu nhìn cũng thấy cảnh tượng kích thích thị giác kia, con ngươi co rút.

Chu Giai nghiêng đầu thấy Hà Dã đang nhìn mình chằm chằm, bước nhanh ra cửa. Lúc cậu đi vẫn bị rớt xuống vài giọt trên sàn.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hà Dã mới dời mắt khỏi tinh dịch nhỏ xuống dính trên sàn ra. Hắn giơ tay vò đầu, chịu đựng sự xao động trong lòng. Hộp áo mưa trong tay cũng bị bóp đến méo mó, thứ giữa hai chân lại dựng lên, nào còn tâm tư nghĩ đến chuyện tại sao bao cao su lại bị thủng.

Chu Giai trốn trong phòng tắm, đứng dưới vòi sen đang xả nước nóng, cười ngây ngô đến mức bản thân cũng sắp không chịu nổi, mặt cũng cười đến sắp cứng cả lại.

Cậu giơ tay lên vỗ lấy gương mặt nóng bừng của mình, cảm nhận được cái mông vẫn ướt.

“Mẹ nó…Sao vẫn còn?” Chu Giai thò tay ra sau sờ thử, cắn răng nhìn thứ sền sệt dính trên tay bị nước xả trôi ngay tức khắc, chớp mắt hừ một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm: “Sớm biết như vậy còn đeo bảo hộ làm gì…”

Cậu vừa nói vừa xấu hổ thò tay ra sau, nhét ngón tay vào trong cái lỗ phía sau, Chu Giai nhắm mắt, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng Hà Dã vừa đè cậu ra làm tình, quá dâm dục.

Không chờ Chu Giai nghĩ lung tung bậy bạ xong, cửa phòng tắm vốn được khóa trái đột nhiên mở từ bên ngoài. Cậu giật mình rút ngón tay ra, mang theo cảm giác ê ẩm trướng đầy, mở mắt nhìn người đang đứng quan sát cậu ở cửa.

Hà Dã đứng ở cửa phòng tắm khoảng nửa tiếng, đứng đến lạnh cả người mà Chu Giai vẫn chưa ra. Trong đầu xẹt qua vài dự đoán không tốt, hắn không chờ được đã giơ tay mở cửa ra.

Ừm, khá tốt, người vẫn còn khỏe, không ngã xuống cũng không té xỉu.

Chu Giai hết nhìn Hà Dã lại nhìn ổ khóa cửa, Hà Dã cũng nhìn ổ khóa, nhấc chân bước vào trong phòng tắm, nói: “Không phải nhìn, hỏng rồi.” Vừa nói hắn vừa đi thẳng đến gần Chu Giai, chiếm một nửa cái vòi sen khiến nước nóng rơi xuống cơ thể hắn.

Chu Giai thấy Hà Dã muốn tắm không có ý định đi, nhấc chân đạp hắn một cái, thể hiện sự bất mãn với việc hắn xông vào. Hà Dã không động đậy, mặc kệ cho cậu đạp, ngẩng mặt nhìn cậu chằm chằm, nói ra lời khiến Chu Giai tức phát khóc.

Hà Dã nói: “Tắm xong thì về nhà cậu đi.”

Lúc nói, Hà Dã cũng cảm thấy ngực hắn nghẹn lại, đừng nói người nghe là Chu Giai.

Chu Giai không dám tin, trợn mắt nhìn Hà Dã, ý đồ tìm vẻ đùa giỡn trên mặt hắn nhưng không có. Hà Dã nói thật, thật sự muốn cậu tắm xong về nhà.

Nhấc chân khỏi chân hắn, Chu Giai nghiến răng cười, nuốt hết sự nghẹn ngào và khổ sở xuống, mở miệng muốn nói với hắn rằng: “Cậu tưởng tôi thích ở đây lắm chắc? Vừa bẩn vừa bừa bãi, còn không có lò sưởi, ai thèm ở lại?”

Nhưng Chu Giai không nói ra được, cậu mấp máy môi nhưng vẫn không thể thốt thành lời. Chu Giai lắc đầu, đẩy Hà Dã ra, nhấc chân đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa phòng tắm lại.

Hà Dã đuổi cậu đi, cậu đi luôn, một khắc cũng không ở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Dục Hoành Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook