Ám Dục Hoành Lưu

Chương 44

Thán Cựu Thời

12/03/2021

Lúc ra khỏi nhà Hà Dã đã năm giờ.

Chu Giai nhét hai tay trong túi áo khoác, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời le lói phía Tây, cứ phấn khởi cười toét miệng. Cậu và Hà Dã lăn lộn trên giường hơn nửa tiếng, bây giờ vẫn chưa thấy thỏa mãn cho nên rất muốn quay lại ở bên nhau lâu hơn chút nữa.

Ngửa đầu thở dài, Chu Giai cảm thấy bản thân mình chắc không ổn rồi. Cậu lại biến thành một người không muốn làm gì cả, chỉ muốn mỗi ngày đều được ở cạnh người mình yêu. Phải biết rằng trước đây cậu rất khinh thường loại người như vậy. Bây giờ thì hay rồi, cậu còn biến thành một phần tử như thế, lại còn hào hứng vui vẻ, đúng là hết thuốc chữa.

Hà Dã khóa cửa dắt xe đạp đến gần Chu Giai, nhảy lên xe ngồi, quay đầu tỏ ý mau lên xe. Chu Giai cúi đầu, trong phút chốc không nghĩ đến những thứ vẩn vơ kia nữa, ngồi lên đằng sau túm lấy áo Hà Dã, tì trán lên lưng hắn.

Hà Dã ngoảnh lại nhìn Chu Giai, nhìn về phía cửa nhà như có điều gì suy nghĩ, hỏi: “Ngồi có khó khăn quá không? Hay là lấy một cái đệm nhé?”

Chu Giai sửng sốt, sau đó phản ứng kịp ngẩng lên đụng đầu lên lưng Hà Dã, đỏ mặt lẩm bẩm: “Bớt nói nhảm, đi mau lên.”

Hà Dã cười cười đạp xe, chậm rãi di chuyển về phía trước, nói: “Sao lại nói nhảm, dù thế nào cũng là trách nhiệm của anh. Anh phải chú ý một chút.”

Chu Giai toét miệng cười trộm, ngoài miệng vẫn hung dữ: “Đúng là nói vuốt đuôi*. Sợ em khó chịu sao lúc anh làm không nhẹ nhàng một chút, lại còn thô bạo như dã thú mấy năm mới được ăn thịt một lần.”

*Nói sau khi sự việc đã xảy ra, không có tác dụng gì, thường để lấy lòng.

Hà Dã nghe Chu Giai ví von, vui vẻ thò tay xuống phía dưới, nắm lấy tay Chu Giai, nhéo một cái vào lòng bàn tay cậu, nói: “Không còn cách nào khác, thịt quá thơm ngon, ăn một lần nhớ mãi, trong lòng lúc nào cũng ngứa ngáy thèm thuồng.”

Xe đạp quẹo vào đường lớn, Chu Giai nóng mặt bỏng tay, ngẩng đầu nhìn người đi đường xung quanh, không dám phản bác thêm câu nào với rắn thối Hà Dã.

Hà Dã nhếch miệng, cũng không nói thêm gì khiến Chu Giai nóng mặt nữa. Hắn đạp xe rất khoan thai chậm rãi, còn chậm hơn cả đi bộ.

Chu Giai cũng không thúc giục, cậu hưởng thụ điều này, tham lam lưu luyến hành động kéo dài thời gian bọn họ bên nhau của Hà Dã, trong lòng ngọt ngào như mật.

Nhưng đây vẫn là con đường, đi mãi rồi cũng phải đến đích. Huống hồ thực tế vẫn còn đang thúc giục bọn họ phải tiến về phía trước, bây giờ cũng không còn nhiều thời gian cho hai người lãng phí nữa.

Hà Dã dừng xe đạp bên ngoài tường vách của tiểu khu nhà Chu Giai. Con đường mòn ấy không có ai, Chu Giai xuống xe hôn lên mặt Hà Dã, sau đó đứng trên đất nhảy lên nhảy xuống vài lần, hào sảng nói: “Được rồi, anh đi làm đi, em về đây.”

Hà Dã quệt tay lên vị trí được cậu hôn trên mặt, nhướn mày nói: “Có phải phần thưởng này cũng tạm bợ quá không?”

Chu Giai hừ hừ, nhìn chằm chằm lên môi hắn nói: “Đây là tiền boa, thưởng lớn sau cùng cơ.”

Hà Dã sờ miệng, cười gật đầu nói: “Được rồi, em nói đi.”

Chu Giai ờm một tiếng, chân di qua di lại trên đất, ngẩng đầu nhìn đường đi, than thở: “Mấy hôm nữa em không thể đến tìm anh, còn một đống bài tập nghỉ đông, còn phải ôn tập, tìm lại cảm hứng học hành. Hơn nữa…ba em ấy, quản việc học của em rất chặt…Có thể lần tới mà gặp được nhau cũng phải đến mùng tám đi học.”

Hà Dã nghe xong, trong lòng dâng lên cảm giác bất đắc dĩ không thôi, nhưng không còn cách nào khác, Chu Giai phải cố gắng học tập, hắn cũng phải cố gắng kiếm tiền. Hắn nói rất hiên ngang lẫm liệt: “Mùng tám thì mùng tám, cũng chỉ còn vài ngày thôi.”

Chu Giai cắn môi lại nhả ra, nhìn Hà Dã nói: “Buổi tối em cũng không ngủ sớm đâu, nếu anh mà nhớ em quá không chịu được thì cứ nhắn tin cho em biết. Em đọc được, lúc nào rảnh sẽ trả lời anh.”

Lời nói này, rốt cuộc là ai nhớ ai, ai sợ ai không nhắn tin, ai sợ ai không rảnh trả lời tin nhắn chứ?

Hà Dã không nhịn được cười ra tiếng, gật đầu phối hợp nói: “Biết rồi.” Tay đập lên ngực trái của mình: “Nhớ trong đây này.”

Chu Giai ừm một tiếng, vẫn không muốn đi. Hà Dã nhìn thời gian trên điện thoại, không đi không được.

“Vào đi, anh phải đi đây.”

“Ò. Phải chú ý xe cộ trên đường, đạp chậm thôi.”

“Ừ.”

“Nhớ ăn cơm.”

“Ừ.”

“Sáng mùng tám dậy thì đến trường sớm một chút.”

“Ừ.”

“…Ừ cái đờ bờ ấy, anh có tin em đánh anh không?”

Đỡ lấy nắm đấm mà Chu Giai phang tới, Hà Dã nắm lấy tay cậu giơ lên miệng hôn một cái, sau đó thả ra, nhìn gương mặt ửng đỏ của cậu nói: “Biết rồi mà, thật đấy, vào nhà thôi. Ngoan, nhớ anh thì nhắn tin, anh rảnh sẽ nhắn trả lời.”

Chu Giai giấu tay vào trong túi, đảo mắt, cuối cùng vâng một tiếng, tránh đường nói: “Nhớ đạp chậm thôi đấy.”



“Ừ, vào nhà đi.”

Hà Dã đạp xe đi, lúc quẹo cua quay đầu lại nhìn, thấy Chu Giai vẫn còn đứng tại chỗ, vẫy vẫy tay. Chu Giai cũng vẫy lại, kêu: “Chú ý nhìn đường.”

Chu Giai đi chậm trên đường, quan sát Hà Dã đạp xe đi rồi vẫn còn quay đầu lại xem cậu còn ở đó không, vội vàng xoay người đi về cửa tiểu khu.

Bước chân rất nhanh nhẹn, tâm trạng vui sướng, khóe miệng cứ cong lên.

Nhìn lên trời nhìn xuống đất, nhìn người nhìn xe, nhìn hoa nhìn cây nhìn nhà cửa…

Ừm, cái nào cũng đẹp, đều rực rỡ sắc màu.

Lúc này nếu có ai đứng bên cạnh Chu Giai, chắc chắn sẽ phản bác cậu một câu: “Ôi má ôi, đang mùa đông lạnh lẽo như này, lúc nào trời cũng âm u sầm sì, cây cỏ hoa lá cũng chỉ còn lại nhánh cây trơ trụi, đâu ra mà rực rỡ?”

Hừ, không giống nhau, những người đang yêu nhìn cái gì cũng khác so với người bình thường.

Mùng tám Hà Dã dậy rất sớm. Hắn rửa mặt chải đầu xong, cất báo cáo học phí, đeo cặp sách lên lưng ra khỏi nhà.

Hà Dã thường xuyên mua đồ ăn sáng ở một tiệm nhỏ bên kia đường. Bác gái chủ tiệm thấy hắn, hỏi: “Một sữa đậu nành một bánh bao phải không?”

Hà Dã móc túi, đếm ra được hai đồng tiền đưa cho bà, cười nói: “Hai sữa đậu nành hai bánh bao.”

Bác gái nhận tiền, thấy Hà Dã nhếch miệng cười thì ngây ngẩn cả ra. Hà Dã nhìn bà, bà lập tức cười lại, lấy đồ cho hắn, sau đó đưa thêm cho hắn cả một quả trứng luộc.

Hà Dã không nhận, xách túi móc quả trứng ra trả lại.

Bác gái lắc đầu nói: “Đứa nhỏ nhà cháu, chỉ là một quả trứng, cũng đâu phải thứ gì đắt đỏ.” Vừa nói, bà lại cầm quả trứng lên nhét vào trong túi đồ của Hà Dã.

Cuối cùng Hà Dã vẫn không nhận, xách túi rồi lên xe đạp đi. Người bạn già của bác gái ngẩng đầu ra hiệu.

Bác trai quan sát Hà Dã đi rồi, hỏi vợ: “Sao thế? Bình thường bà còn không hay nói nhiều với thằng nhỏ, sao hôm nay còn cho nó trứng gà?”. Truyện Huyền Huyễn

Bác gái cười, nói: “Ông cũng thấy bình thường mặt mũi nó lúc nào cũng lạnh tanh, nói năng cũng kiệm lời, chẳng phải tôi cũng hơi sợ nó sao? Nhưng vừa rồi ông biết không, thằng nhỏ cười với tôi đấy, cho nên tôi có chút thương nó.”

Ông chồng không tin, nghiêng đầu nhìn về phía Hà Dã vừa rời đi, nói: “Nó cười ấy hả? Hay là bà già rồi hoa mắt nhìn nhầm?”

“Không nhìn nhầm, cười thật đó. Muốn tin hay không tùy ông.”

Bác gái khua tay rồi tiếp tục làm việc, không nhiều lời với chồng nữa.

Đúng là Hà Dã đi rất sớm. Lúc hắn đến trường cũng chỉ có bên ký túc xá là ồn ào, còn tòa nhà lớp học bên này lại yên tĩnh.

Hà Dã đẩy cửa lớp học, đi thẳng tới chỗ ngồi học kỳ này của Chu Giai, nhét túi sữa đậu nành và bánh bao đã được buộc chặt vào trong ngăn bàn.

Xong xuôi Hà Dã quay người muốn đi, chưa được mấy bước lại quay lại, lấy từ trong cặp xách ra một cái áo khoác đồng phục mùa đông, cuộn tròn lại nhét vào trong ngăn bàn Chu Giai, sau đó phủ cái túi lên.

Về chỗ của mình, Hà Dã ngồi xuống, lấy cuốn sách liên quan đến thiết kế đồ họa đã mượn từ thư viện học kỳ trước, lật ra, vừa ăn vừa đọc.

Chu Giai khóa xe cẩn thận, xoay người lại chạy chậm. Vừa chạy cậu vừa vuốt vuốt mái tóc, trong lòng tự mắng bản thân ngu người, sau có thể chỉnh âm lượng điện thoại nhỏ như thế, tiếng báo thức vang lên như muỗi kêu, cậu tỉnh được mới lạ.

Còn nhắc Hà Dã đến trường sớm, kết quả chính cậu lại dậy muộn, đúng là bực mình.

Chu Giai cắn răng chạy lên cầu thang, còn nửa cuối bậc thang, Chu Giai sắp chạy hết nổi, dần dần leo từng bậc một. Vừa chạy vừa hồi hộp gấp rút nên tim cậu đập liên hồi như gõ trống.

Chu Giai giơ tay lên vuốt ngực, nhỏ giọng ho khan hắng giọng một cái. Cậu có phần quá phấn khích, lại có tâm trạng lo lắng và thiếu kiên nhẫn, đúng là phức tạp.

Chu Giai muốn xem Hà Dã ở trong lớp đợi cậu thế nào. Bình thường cậu và Hà Dã ít trao đổi trong lớp. Cho dù có trao đổi, trong mắt bạn cùng lớp, xem ra chính là kiểu lúc nào cũng mâu thuẫn đấu đá nhau. Bây giờ bất thình lình cậu và Hà Dã dính chặt một chỗ, vậy còn không dọa cho bọn lớp trưởng và lớp phó thể dục ngất xỉu sao?

Chu Giai toét miệng bật cười, nghĩ thôi cũng cảm thấy hứng thú, còn rất thú vị.

Nhưng đến khi Chu Giai ôm trái tim đang đập càng ngày càng nhanh đi vào phòng học, lúc Hà Dã lạnh nhạt vô tình ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc sách, sự phấn khích trong lòng Chu Giai bình tĩnh lại trong chớp mắt.

Chu Giai ngây người ở cửa quan sát Hà Dã, dẩu môi có chút tổn thương nho nhỏ. Nào ngờ cậu nhìn một lúc, Hà Dã lại nhoài người ra bàn, tay đặt lên đầu, dáng vẻ muốn ngủ bù.

“…Mẹ kiếp!”

Chu Giai mím môi thu lại ánh mắt, cau mày về chỗ của mình. Cậu ngồi xuống, lớp trưởng đi tới, hỏi cậu ăn Tết thế nào, thu được bao nhiêu tiền lì xì, bài tập kỳ nghỉ đông đã làm hết chưa.



Chu Giai ỉu xìu, ôm cặp sách câu được câu chăng đáp lời lớp trưởng, trong lòng đang nghĩ: Tại sao Hà Dã không quan tâm đến cậu? Hà Dã tối hôm qua còn dính lấy đòi hôn cậu một cái mới đi ngủ đâu rồi? ** má, ai tới nói cho cậu biết người đang gục xuống bàn cuối lớp kia là ai?

Chu Giai rũ vai xuống, giơ tay xoa mặt, nhét cặp xách vào bên trong ngăn bàn, đang nhét dở tay lại chạm phải thứ gì. Cậu cẩn thận sờ thử, cảm thấy là quần áo nên cúi người nhìn vào trong.

Đù, đúng là áo thật, lại còn là áo đồng phục?! Chu Giai vội vàng thò tay vào kiểm tra, còn tìm được ra thứ khác, cầm lấy sờ thử, là đồ ăn!

Cậu nhìn chòng chọc cái bánh bao và sữa đậu nành trong tay, nhịp tim đập thình thịch vừa hồi phục lại bắt đầu tăng nhanh, còn đập nhanh hơn lúc nãy, tim như muốn nhảy ra ngoài khiến cậu lớn tiếng kêu lên.

“Đệt mợ…Tên rắn thối…hù chết tôi.”

Chu Giai đập trán xuống mặt bàn, ôm cái áo và đồ ăn trong lòng, cười ngây ngô không dừng được.

Lớp trưởng không thấy rõ nên khi thấy cậu cười, cậu ta đẩy cậu hỏi: “Làm gì đấy? Đang ôm cái gì vậy?”

Chu Giai nhanh chóng nhét đồ ăn mà Hà Dã mua cho cậu vào ngăn bàn, ngồi dậy đỏ mặt, khua tay nói: “Không có gì.” Rồi lại tổ lái sang chủ đề khác, nói: “Đúng rồi, cậu vừa nói lớp phó thể dục có bồ sao? Ai thế?”

Lớp trưởng vừa nghe đến chuyện này là lập tức bị đánh lạc hướng, liến thoắng không ngừng kể chuyện của lớp phó thể dục và nữ sinh kia. Nói xong còn vỗ vai Chu Giai, nói: “Đều là cẩu độc thân FA giống nhau, chúng ta phải nhiệt liệt kháng nghị, lên án mạnh mẽ tên phản bội này!”

Chu Giai giương mắt nhìn lớp trưởng, giơ tay xoa chóp mũi, nhịn cười.

Chậc, nói thế nào đây, cậu cũng là một tên phản bội. Còn nữa, đối tượng của tôi còn ngồi cuối lớp, nói không chừng còn đang quan sát nhà cậu đó, cậu có muốn đến bắt tay trước không?

Lớp trưởng không biết, cậu ta không chỉ vỗ vai Chu Giai mà còn ôm cậu, cứ như đang cùng nhau đồng cảm nỗi khổ làm cẩu độc thân.

Chu Giai lanh tay lẹ mắt đẩy lớp trưởng ra, ánh mắt liếc ra đằng sau bắt được cái nhìn bắn tới, sau lưng tê rần, vội vàng rụt tay lại, nói thẳng: “Có gì thì nói, lớp trưởng, cậu tự trọng.”

Lớp trưởng ai oán nhìn Chu Giai, than thở: “Anh Giai, cậu thay đổi rồi. Cậu không còn là lớp phó học tập thấu tình đạt lý, hòa nhã quan tâm như trước nữa.”

Chu Giai bật cười.

Lớp trưởng phẩy tay, về chỗ ngồi của mình.

Tiếng chuông giờ tự học sáng sớm vang lên, mọi người rất tự giác về chỗ của mình. Mặc dù chủ nhiệm lớp và các giáo viên khác còn chưa đến, ai cũng đều tuân thủ trật tự, tự học sáng sớm, bổ sung bài tập.

Trừ một người.

Nhìn thấy bóng dáng Hà Dã biến mất ở cửa trước, Chu Giai cầm áo đồng phục lấy từ trong ngăn bàn mình ra, vội vàng lặng lẽ đi theo.

Chu Giai vừa mới bước vào phòng vệ sinh nam, cửa phía sau đã bị đóng lại. Cậu vừa quay người, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị Hà Dã ôm lấy hôn một trận.

Khó khăn lắm mới tách nhau ra, Chu Giai hơi khó thở, nhấc chân đá Hà Dã một cái, vội vàng xoay người đi vào mấy buồng vệ sinh bên trong.

Hà Dã vuốt mặt cậu, sau đó lại hôn tiếp, nói: “Kiểm tra rồi, không có ai đâu.”

Chu Giai liếm đôi môi ướt át, nhướn mày cười với Hà Dã, hỏi hắn: “Vừa rồi có ý gì? Em còn tưởng anh trở mặt không nhận bạn trai chứ? Suýt chút nữa định xông lên tẩn anh đó anh có biết không?”

Hà Dã buồn bực cười, nhận sai nói: “Anh cũng không dám. Chỉ là anh cảm thấy mọi chuyện vẫn tốt như trước, anh cũng không cần phải dọa bọn họ sợ, chỉ cần chúng ta nói chuyện bí mật với nhau là được.”

Chu Giai chẹp miệng, cắt ngang: “Cứ như yêu đương vụng trộm ấy. Định tìm kích thích hay gì?”

Hà Dã hôn cậu, nói: “Đúng là kích thích thật.”

Chu Giai đưa áo cho Hà Dã, hỏi hắn: “Anh đến sớm thế à? Nhét đồ ăn vào chỗ em không sợ dọa bọn họ sao?”

Hà Dã nói: “Không dọa, lúc đó không có ai.”

Chu Giai áy náy, gãi mặt nói: “Em ngủ quên, thật xin lỗi, còn bảo anh đến sớm trước.”

Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Hà Dã vội vàng buông Chu Giai ra, đồng thời còn hôn cậu một cái, nhỏ giọng nói: “Không sao, anh tình nguyện.”

Cửa nhà vệ sinh bị đóng lại được đẩy ra, là một học sinh lớp khác, nhìn thấy Chu Giai thì cười, nhìn sang Hà Dã thì nụ cười cứng lại.

Hà Dã không nhìn cậu ta, xoay người ra khỏi nhà vệ sinh. Chu Giai thấy hắn ra ngoài, cười giơ tay lên chào hỏi với người vừa vào: “Hi.”

Kích thích sao?

Đừng nói nữa, đúng là kích thích thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Dục Hoành Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook