Ám Dục Hoành Lưu

Chương 8

Thán Cựu Thời

12/03/2021

Chu Giai được tiền hô hậu ủng* đi đến căng tin trường, cậu cũng chẳng cần tự bỏ tiền ra, lớp trưởng và lớp phó thể dục cứ tranh nhau muốn mời cậu.

* Chỉ cảnh vua quan thời xưa đi, có đoàn người đi trước dẹp đường, theo sau hộ vệ.

Lớp trưởng đập tay lên kệ hàng, buông tiếng thở dài nói: “Giai à, cậu không biết vừa rồi cú úp rổ cuối cùng của cậu khiến tim tôi suýt ngừng đập luôn đó.”

Lớp phó thể dục tiếp lời, ôm bả vai lớp trưởng nói: “Chứ còn gì nữa! Đệt, vừa rồi mấy cậu có thấy không? Thằng ranh Hà Dã đó, sau khi bị Chu Giai chặn đứt đường bóng thì biểu cảm không thể tin nổi. Ây da, tôi vui quá xá. Ha ha ha…”

“Tôi thấy đó.”

“Đúng là tôi cũng nhìn thấy.”

“Tôi dám nói lần này Hà Dã thua, chắc chắn là không cam lòng. Vừa rồi ánh mắt của nó vô cùng dọa người, cứ như một giây nữa thôi là xông đến đè lớp phó học tập xuống đất đánh nhau vậy!”

“Chúng ta nhiều người cơ mà, cậu ta còn dám thế? Vớ vẩn…”

“Không đánh được nó đâu…”

Một đám người cứ vây xung quanh kệ hàng mà không lấy đồ, làm phiền người khác mua đồ thì không nói, lại còn cản trở việc làm ăn của căng tin.

Chủ yếu là vì Chu Giai không hề vui vẻ gì khi nghe bọn họ nói Hà Dã như vậy. Cậu đẩy người xung quanh ra, lấy một chai nước trên giá, sau đó lấy một bịch giấy, khua tay trước mặt những người khác: “Tôi xong rồi, mấy cậu từ từ chọn.”

Lớp trưởng nhìn thấy thì trợn mắt: “Không dễ gì mới mời được cậu, chỉ lấy thế thôi á? Không uống Coca à?”

Chu Giai xoay người ra quầy tính tiền: “Không cần, tôi tự trả, các cậu cứ mua đồ của các cậu đi.”

Ra khỏi cửa căng tin, Chu Giai ngửa cổ uống mấy ngụm nước, lau miệng, nghiêng đầu nhìn về hướng sân trường. Xa như thế, lại còn có mấy hàng cây che chắn, ngay cả sân bóng còn chẳng thấy rõ chứ đừng nói là người.

Cũng không biết con rắn thối kia có mang đủ nước không.

Nắng gắt cuối thu, lại còn vận động nhiều như thế, mồ hôi chảy nhiều, miệng lưỡi đắng khô, không uống nhiều nước thì làm sao?

Chu Giai liếm đôi môi khô khốc rồi uống tiếp, sau đó mới vặn nắp chai lại, không nhịn được cười ra tiếng, hớn hở vui mừng.

Đậu má, không ngờ cậu lại chơi bóng với Hà Dã, còn là đơn độc một chọi một, hơn nữa cuối cùng lại là cậu thắng hắn.

Chậc chậc, đúng là không tưởng tượng nổi?!

Chu Giai bật cười một mình, đứng lên lắc lắc đầu, đi xuống bậc thềm của căng tin. Đúng lúc những người khác đã mua xong đi ra, thấy cậu đi về phía nhà ăn gần đó, hỏi: “Lớp phó, cậu đi đâu đó?”

Chu Giai xoay người, tung bịch giấy trong tay lên không trung, đỡ lấy nói: “Đi rửa mặt lau bớt mồ hôi, các cậu đi trước đi, không cần đợi tôi đâu.”

Nói xong Chu Giai quay người đi, nhẹ nhàng nhảy lên bậc thềm trước nhà ăn, đi vào. Dì lấy cơm trong nhà ăn thấy cậu bước vào trong, đợi cậu qua lấy cơm. Chu Giai cười với dì một cái, sau đó đi thẳng về phía bồn rửa tay.



Mở khóa vòi nước, vốc nước tạt lên mặt vài lần, Chu Giai giơ tay lên định lau khô nước, cần lau khô cả cổ nữa. Tay cậu lần mò xuống khuy áo ở cổ, định cởi ra cho thoáng.

Vừa mới sờ vào, đầu ngón tay chạm phải khuy áo, Chu Giai nhanh chóng cảm thấy có gì không ổn, vội vàng cúi đầu nhìn.

“ĐM?!”

Khuy áo của cậu tuột ra lúc nào vậy?

Chu Giai cắn môi, lấy tay níu cổ áo, nhìn vào bên trong. Đến khi nhìn thấy hình xăm nhuốm mồ hôi trên ngực mình, hai tay cậu run rẩy, lập tức cài lại khuy áo thật gắt gao.

Chu Giai luống cuống.

Hà Dã hắn, có phải đã nhìn thấy rồi không?

Hắn…đã phát hiện ra chưa?

Da đầu Chu Giai tê dại, lòng bàn chân rét run, trong phút chốc cậu có cảm giác mình xong đời thật rồi.

Tắt vòi nước, Chu Giai cắn môi đứng tại chỗ, không chịu chấp nhận sự thật, cố gắng vớt vát hi vọng cho mình.

Cậu nhớ lại tư thế lúc mình chặn xung quanh Hà Dã trên sân bóng, bắt chước lại y nguyên, nửa người trên hơi đổ về phía trước, phần dưới trùng gối xuống.

Chu Giai giữ nguyên tư thế, cúi đầu xuống nhìn vào bên trong cổ áo mình lần nữa.

Ừm, không thấy được…

Cậu đứng lên, nhỏ giọng mắng một câu, vò vò mái tóc của mình, vẫn thấy sợ. Bây giờ không nhìn thấy không có nghĩa vừa xong không thấy. Nếu muốn biết rốt cuộc có bị nhìn thấy hay không, chung quy vẫn phải quan sát phản ứng của Hà Dã xem sao. Nếu thật sự Hà Dã phát hiện ra, chắc chắn sẽ không tha cho cậu, không cần ra tay, ánh mắt cũng có thể giết chết cậu nhiều lần.

Trong lòng Chu Giai hoảng loạn, cố gắng khiến bản thân trấn định, cậu rút vài tờ giấy lau qua loa nước trên mặt.

Lớp trưởng vẫn chờ cậu, thấy đại ca của mình mãi không ra nên đến tìm: “Chu Giai, sắp đến giờ tự học rồi, làm gì đấy?”

Chu Giai vo cục giấy ném vào thùng rác, lên tiếng đáp lại: “Qua liền đây.”

Cậu đi về phía đó, thấp thỏm ra khỏi nhà ăn, đi về tòa nhà lớp học.

Tiếng chuông báo hiệu giờ tự học cuối cùng của buổi chiều đã vang lên.

Lúc Chu Giai đột nhiên xông vào tầm mắt đang quan sát hành lang chăm chú của Hà Dã, trong lòng hắn không khỏi run lên, con ngươi cũng co rút lại.

Bàn tay để dưới ngăn bàn nắm thành quyền, Hà Dã ép bản thân không dấu vết dời tầm nhìn đi khi đối phương ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hắn rơi vào cuốn sách kỹ năng để trên mặt bàn.

“Buổi tối đi cùng không? Đến khu vui chơi một lúc?”



“Không được…Tôi có việc rồi…”

Giọng nói theo người đi từ phía sau, bàn tay nắm chặt của Hà Dã thả lỏng, hắn khẽ thở dài một hơi. Ánh mắt run rẩy dời sang cái cây bên ngoài cửa sổ.

ĐM…

Hà Dã nâng tay lên che mũi và miệng mình, cả người khô nóng muốn chết.

Nhưng không được. Bây giờ còn chưa được, vẫn đang đi học, vẫn còn đang ở trường.

Ra khỏi trường cũng không được, hắn phải đi làm kiếm tiền, bận túi bụi đến tận sáng, hoàn toàn không hở ra tí thời gian rảnh rỗi nào cả.

Lúc nào có thể?

Lúc nào mới là thời cơ thích hợp để vạch trần cậu ta?

Fuck!

Hà Dã rối loạn, mất tinh thần.

Trọn vẹn cả một tiết, Chu Giai cũng không biết mình len lén quay đầu nhìn Hà Dã bao nhiêu lần, khiến nam sinh bàn sau cậu cười nhỏ giọng hỏi: “Lớp phó, cậu để ý ai lớp mình rồi à? Sao cứ quay đầu lại thế?”

Chu Giai vội quay đầu lại, không dám nhìn nữa: “Không đâu, không nhìn ai cả.”

Nam sinh không tin lắm, còn nói: “Để ý ai thì theo đuổi đi. Cậu như vậy, ai dám ghét chứ…”

Chu Giai không quan tâm, một tay chống trán một tay cầm bút, mãi không làm xong một câu trắc nghiệm Toán học. Cậu phiền não đặt bút xuống, hai tay đan nhau gục xuống bàn.

Rốt cuộc có phát hiện ra chưa? Cậu quan sát nhiều lần như vậy, biểu cảm của Hà Dã rất bình thường, không phải nhìn ra bên ngoài hành lang thì cũng cúi đầu đọc sách, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ điều gì bất thường.

Hình như phản ứng chẳng giống việc đã phát hiện ra cậu.

Chu Giai thở dài, thật ra cậu cũng không biết nếu phát hiện ra Hà Dã sẽ có phản ứng thế nào, nhưng chắc hẳn sẽ không bình tĩnh như bây giờ mới đúng.

Chu Giai xoắn xuýt.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Chu Giai nhìn chằm chằm Hà Dã thu dọn sách vở rồi rời đi từ cửa sau, ngây người một lúc. Cho đến khi tiếng loa phát thanh vang lên, cậu mới đột nhiên thở ra hơi thở dồn dập nín trong lồng ngực, toàn thân nhanh chóng nhẹ nhõm.

Hầy, khá ổn, chắc không bị phát hiện đâu.

Sau khi bảo đảm bản thân còn an toàn, Chu Giai nở nụ cười trên mặt, ngay cả lớp trưởng rủ cậu cùng đi khu vui chơi lần nữa, cậu cũng khoái trá đáp lại một tiếng.

Nào ngờ, ở bên kia, Hà Dã đã sớm ở ranh giới bùng nổ trong sự quẩn quanh vô tận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Dục Hoành Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook