Chương 27: Gặp lại
Sắt Sắt Một Hữu Huyết
09/01/2023
Trong mê mang ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt, Thanh Ngư hít một hơi, còn muốn phủ chăn lên lẩm bẩm hai câu, bỗng nhiên nhận ra không đúng, vội vàng mở to mắt.
“Tỉnh rồi?”
Y nghe thấy giọng nói ôn nhu của nữ tử, kinh ngạc quay mặt qua, liền thấy Mộ Nhan Thanh ngồi ở bên cạnh, một bên nấu thuốc một bên thu dọn túi kim châm. Dây cung trong đầu Thanh Ngư đột nhiên đứt phựt, há to miệng không biết phải nói gì mới ổn, thế nhưng theo bản năng nhấc chăn liếc trộm ăn mặc của mình.
Mộ Nhan Thanh bên kia đưa lưng về phía y, lại có thể rõ ràng nhận ra đứa trẻ này đang làm gì, bật cười: “Yên tâm, không cởi đồ của ngươi.”
Thanh Ngư bị người chọc thủng tâm tư, trên mặt lập tức hiện lên màu gan heo, muốn phủ nhận ảo tưởng tươi đẹp* trong nháy mắt đó của mình. Nhưng y vừa mở miệng, cuống họng còn kém hơn lúc trước, ngay cả âm tiết đều không phát ra được, chỉ có tiếng gió “a a“. Y lập tức ngây ngẩn cả người, lập tức trút giận, cắn thịt đầu lưỡi và khoang miệng, kéo chăn lên che lại miệng mình.
(*绮想 khinh tưởng.)
Mộ Nhan Thanh biết nhất định lòng y không dễ chịu, thở dài một hơi, nâng tay lau đi những mồ hôi nhỏ vụn trên trán y. Lòng bàn tay nữ tử mềm mại, làn da trơn mịn, giơ tay nhấc chân còn mang theo hương hoa như ẩn như hiện. Tay nắm chăn của Thanh Ngư thầm dùng sức, vẫn không thể khống chế được nhiệt độ trên mặt.
Mộ Nhan Thanh thấy ánh mắt y đang nhìn mình, chóp mũi lộ ra ngoài có hồi hôi lặng lẽ ứa ra, không dấu vết mà thu tay lại. Nàng cũng đã quá quen, tiểu thiếu niên trước mắt còn chưa có định lực và nhạy bén của Thẩm Húc, trúng mị thuật của nàng là hiển nhiên.
Này cũng không thể đại biểu nàng không thể chữa trị cho y.
“Hiện tại ngực ngươi còn đau không?” Nàng hỏi.
Thanh Ngư cảm thấy mắt mình giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, không thể dời khỏi mặt đối phương dù chỉ một chút. Y không thoải mái chớp chớp mắt, muốn nói “Không đau lắm”, nhưng lại nhớ mình không phát ra tiếng, đành phải lắc đầu.
Mộ Nhan Thanh gật đầu, muốn đứng dậy. Thanh Ngư lại bỗng nhiên vươn tay ra từ dưới chăn, chỉ chỉ cổ họng mình.
“Ngươi nuốt… đồ nóng, từ cổ họng trở xuống đều bị thương… tạm thời không nói được.” Mộ Nhan Thanh mang tới một quyển sách, “Nếu cảm thấy nói chuyện không tiện, ngươi có thể chỉ chữ cho ta, như vậy ta liền biết ngươi muốn nói gì.”
Thanh Ngư không biết quyển sách kia, gãi gãi cái đầu vốn cũng đã loạn giống như ổ gà một cách xấu hổ, xua xua tay. Mộ Nhan Thanh có chút khó hiểu, mở sách giơ ra trước mặt đối phương, hy vọng y chỉ chữ muốn nói để hiểu. Thanh Ngư ngồi dậy, mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm mấy con giun trên trang sách, mặt đều sắp dán vào trang sách rồi, thật lâu cũng không đưa tay.
“Ngươi… biết chữ không?” Lúc này Mộ Nhan Thanh mới nghĩ ra vấn đề mấu chốt trong đó.
Thanh Ngư một mặt như được đại xá, một mặt lại rũ mắt lộ ra vẻ thẹn thùng, lắc lắc đầu. Tuổi y không đuổi kịp thiếu gia, cho nên không đến học đường cùng với hắn. Y chỉ có thể miễn cưỡng đếm được số ngân lượng trong sổ sách.
Y nhìn trộm Mộ Nhan Thanh, thấy trên mặt Mộ Nhan Thanh cũng không có vẻ khinh thường gì, chỉ khép sách lại, đặt ở trên đùi mình. Thanh Ngư thở phào nhẹ nhõm, liền nghe Mộ Nhan Thanh nói: “Không có gì, dù sao sư đệ mời ta tới đây, cũng là chăm sóc ngươi và cô bé kia, không có chuyện khác làm, trong khoảng thời gian này ta có thể bớt chút thời gian dạy ngươi biết chữ.”
Thanh Ngư gật đầu như giã tỏi, đưa tay tiếp nhận một bát thuốc cao đối phương đưa tới. Đừng xem cao trong bát là thứ màu đỏ sẫm nhão nhão dính dính, y cúi đầu ngửi ngửi, lại ngửi được một mùi ngọt thanh.
“Trơn họng, ta cố ý bỏ chút cam thảo và mật ong, không hề khó nuốt.” Mộ Nhan Thanh nói, một bên xách hòm thuốc lên, “Ta còn phải đi xem một bé gái khác, nếu ngươi tỉnh rồi, trông thuốc của mình giúp ta, đừng làm nồi thuốc của ta bị cháy hỏng. Trong lúc này, ngươi liền uống thuốc trơn họng này từng muỗng một, để nó chảy từ từ xuống cổ họng của ngươi. Khoảng một nén nhang nữa ta sẽ quay lại.”
Thanh Ngư nhìn thoáng qua nồi thuốc còn đang lục bục bên kia, nghe lời múc một muỗng thuốc trơn họng nuốt xuống ở trước mặt Mộ Nhan Thanh.
Mộ Nhan Thanh nhận được phong thư tiền căn hậu quả, hại nàng còn tưởng rằng Thích Thất xảy ra chuyện, chạy một đường từ Nam Hoài đến Lai An không ngừng nghỉ. Kết quả đi vào vừa thấy, mới biết được Thích Thất căn bản không có chuyện gì, hoàn toàn không tìm thấy tung tích của phản phệ ở trên người. Ngược lại là hai người này không biết tìm đâu ra một bé gái bị luyện thành người thuốcmọi sự không ổn*, còn có tiểu người hầu Thanh Ngư của Thẩm Húc.
(*大事不妙 đại sự bất diệu: chuyện gì đó không tốt đã xảy ra; gặp chuyện xấu không thể nghĩ ra cách giải quyết.)
Chỗ đó của Thanh Ngư chỉ là bị phỏng, tuy rằng ho ra máu hơn nửa ngày, miễn cưỡng vẫn là ngừng. Nàng xông hơi thuốc và hương trợ ngủ cho y trong hai ngày, châm cứu mấy lần, tình huống cũng dần bắt đầu ổn định.
Nhưng tiểu cô nương kia lại không tốt lắm. Mộ Nhan Thanh vừa thấy hoa văn trên mặt nó liền kinh hãi, thật sự khó có thể tưởng tượng được lúc trước nó đã trải qua cái gì, có thể khiến thuốc độc chui vào bên trong mỗi một tấc da và mach máu của nó. Nàng kiểm tra miệng vết thương thấy xương trên vai của nha đầu, xương lộ ra đều có chút màu lam, nếu còn luyện thêm nửa năm nữa, chỉ sợ ngay cả xương tủy của nó đều là thuốc độc.
Mộ Nhan Thanh nói thẳng với đám người Thẩm Húc, tình huống như vậy không tốt lắm. Không nói đến đứa nhỏ đã được 6 tuổi, lại không hiểu ngôn ngữ, mở to mắt nhìn mọi người đều là ngơ ngơ ngác ngác. Nếu muốn giải độc, không có ba bốn năm là không được. Mộ Nhan Thanh lại lo lắng, trong ba bốn năm, đứa nhỏ này còn có thể sống sót hay không.
“Nếu nó đã bị luyện thành Người thuốc, sau này vốn dĩ chính là dựa vào thuốc để kéo mệnh. Một khi ngừng thuốc, lại sẽ không đè được thuốc độc tích lũy năm xưa, sợ là tạng phủ sẽ hỏng.” Mộ Nhan Thanh nói vậy.
Thích Thất biết Mộ Nhan Thanh nói không ngoa, y thật sự không nghĩ ra đối sách hoặc là kiến nghị nào khác cho Mộ NhanThanh, cũng biết tuy rằng Mộ Nhan Thanh nói ra trường hợp xấu nhất, trên thực tế vẫn sẽ dốc hết toàn lực để cứu đứa nhỏ này: “Toàn bộ nghe theo sắp xếp của sư tỷ.”
Mộ Nhan Thanh vừa vác hòm thuốc ra khỏi phòng Thanh Ngư, liền đụng phải Thẩm Húc đi qua gọi nàng một tiếng “Mộ sư tỷ” với vẻ cung cung kính kính. Mộ Nhan Thanh thầm nghĩ, ta biến thành Mộ sư tỷ của ngươi khi nào?
Nhưng nàng vẫn có lòng tốt nhắc nhở một câu: “Thanh Ngư tỉnh rồi.”
“Y thế nào? Còn cảm thấy đau chỗ nào không?”
“Hẳn là không còn đau, nhưng vẫn phải điều trị thêm nhiều ngày mới có thể khôi phục hoàn toàn.” Nàng dừng một chút, “Chỉ là không thể nói được nữa.”
Thẩm Húc sửng sốt một chút, hiển nhiên không dự đoán được hậu quả nghiêm trọng như thế, khó chịu hỏi: “Vậy Thanh Ngư y... biết không?”
Mộ Nhan Thanh lắc đầu: “Ta chỉ nói tạm thời. Chờ qua khoảng thời gian này trước đã, nhìn xem lúc sau y có thể chậm rãi tiếp thu hay không.”
“Ta đã biết, cảm ơn sư tỷ.”
“Ồ, đúng rồi, ta không tra được bất cứ linh lực nào khác ở trên người y. Ta nghĩ hẳn là Cúc Hỏa Châu, tách ra hết toàn bộ linh lực tăm tối lúc trước. Mặc kệ là ai khống chế y nuốt Cúc Hỏa Châu này xuống, xem ra đều là không muốn để lại dấu vết, khiến các người truy tìm. Ta muốn đến nha đầu bên kia xem một chút, cáo từ trước.” Nàng thấy Thẩm Húc còn chưa nhường đường cho nàng, lại ngẩng đầu hỏi, “Ngươi còn chuyện muốn hỏi ta?”
Thẩm Húc có chút trầm ngâm: “Đúng vậy, ta còn có chuyện về Thích Thất, mong sư tỷ chỉ giáo. Nhưng không vội, khi nào sư tỷ có thời gian, ta lại đến tìm tỷ.”
Mộ Nhan Thanh nghe nói có liên quan đến Thích Thất, nhìn hắn một cái đầy ý tứ sâu xa, lại đề nghị: “Ngày mai đi, ta muốn ra ngoài bổ sung chút vị thuốc, ngươi đi cùng ta?”
Không biết có phải là do vị thuốc Mộ Nhan Thanh bỏ bên trong hay không, cao nhuận hầu kia lúc vào miệng ôn nhuận, chờ đến khi vào họng, liền mang theo chút mát lạnh. Vốn dĩ y chỉ nuốt một cái, cổ họng liền đau đến mức cả người muốn nhảy dựng lên, nhưng thuốc cao kia vừa xuống họng, lại có thể giảm bớt đau đớn đó.
Cao nhuận hầu trong tay đã thấy nửa, cửa bên ngoài bị người đẩy ra. Thanh Ngư dời mắt mình ra khỏi bát, thấy thiếu gia nhà mình đi tới, thở phào nhẹ nhõm với hắn.
“Thiếu gia…” Y gọi một tiếng theo bản năng, nhưng ra ngoài chỉ có tiếng hơi.
Thẩm Húc xua xua tay, bảo y miễn đi những lễ tiết đó: “Mộ sư tỷ nói ngươi tỉnh tồi, ta đến xem ngươi. Ta liền ngồi ở đây, ngươi uống thuốc của ngươi đi.”
Thanh ngư muốn nói cảm ơn, nhưng hiện tại y có miệng không thể nói, nhất thời không có cách nào, đành phải nghe lời tiếp tục nuốt cao nhuận hầu của y. Thẩm Húc ngồi xuống trước bếp lò nhỏ, cầm quạt hương bồ bên cạnh lên, phất qua phất lại. Hắn thấy lông mi Thanh Ngư đều sẽ run run vào mỗi lần nuốt xuống, biết y vẫn còn cảm thấy đau.
Đứa bé đáng thương, nếu y không đi ra ngoài theo mình, liền có thể bớt chịu những tội này.
Chờ uống hết cao nhuận hầu, Thẩm Húc đi tới lấy ly nước cho y, đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh. Ngày thường đều là y hầu hạ thiếu gia, hiện tại thiếu gia lại làm việc ngược lại cho y, Thanh Ngư lại ngượng ngùng một trận. Thẩm Húc liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của y, nhún nhún vai: “Ngươi đều bị bệnh rồi, liền an phận làm người bệnh đi, chút việc nhỏ này ta còn không giúp được sao?! Ngươi là đang xem thường ta?”
Thanh Ngư vội vàng xua tay, tỏ vẻ mình không có ý kia, lộ ra tươi cười thật thà với Thẩm Húc.
Trong mắt Thẩm Húc, Thanh Ngư giống như nửa đệ đệ của hắn. Hắn búng nhẹ một cái vào trán Thanh Ngư theo thói quen, cười y: “Nhìn ngươi cười kìa, để Mộ sư tỷ nhìn thấy thế nào cũng nói là ngươi choáng váng...”
Thanh Ngư vừa nghe, lập tức mở to mắt, chỉ chỉ đầu mình một cách nôn nóng, xua xua tay, lại chỉ chỉ cửa. Mấy hành động liên tiếp này khiến Thẩm Húc há hốc mồm, thật lâu cũng không hiểu được. Thanh Ngư thấy hắn không hiểu, lại chỉ cửa xua tay chỉ mình, còn mở to miệng một cách ngốc ngốc, cuối cùng vẫn là xua tay.
Thẩm Húc rốt cuộc hiểu ra cái gì gọi là “Như rơi vào trong mây mù“, nhìn Thanh Ngư khua tay múa chân, thế nhưng sinh ra một loại xúc động, muốn bổ đầu Thanh Ngư ra xem lời y muốn nói kia rốt cuộc là gì.
Khua tay múa chân cả buổi, Thẩm Húc mới nhìn thấu ra một câu hoàn chỉnh từng chút một: “Mộ sư tỷ… bên ngoài.. không cần… nhìn thấy... ngươi... cười? Ngươi muốn nói ‘đừng để cho Mộ sư tỷ nhìn thấy ngươi cười ngu ngốc’ đúng không?”
Thanh Ngư cũng là phí hết công phu, y mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, rốt cuộc giơ ngón cái lên với Thẩm Húc.
“Đừng để ta nhìn thấy ai?”
Thẩm Húc còn chưa kịp đắc ý, Mộ Nhan Thanh liền đẩy cửa đi vào, hắn đang chuẩn bị giải thích với vẻ mặt tỏa sá ng, quay đầu nhìn lại Thanh Ngư, thế nhưng đã chui tọt vào trong chăn.
“Tỉnh rồi?”
Y nghe thấy giọng nói ôn nhu của nữ tử, kinh ngạc quay mặt qua, liền thấy Mộ Nhan Thanh ngồi ở bên cạnh, một bên nấu thuốc một bên thu dọn túi kim châm. Dây cung trong đầu Thanh Ngư đột nhiên đứt phựt, há to miệng không biết phải nói gì mới ổn, thế nhưng theo bản năng nhấc chăn liếc trộm ăn mặc của mình.
Mộ Nhan Thanh bên kia đưa lưng về phía y, lại có thể rõ ràng nhận ra đứa trẻ này đang làm gì, bật cười: “Yên tâm, không cởi đồ của ngươi.”
Thanh Ngư bị người chọc thủng tâm tư, trên mặt lập tức hiện lên màu gan heo, muốn phủ nhận ảo tưởng tươi đẹp* trong nháy mắt đó của mình. Nhưng y vừa mở miệng, cuống họng còn kém hơn lúc trước, ngay cả âm tiết đều không phát ra được, chỉ có tiếng gió “a a“. Y lập tức ngây ngẩn cả người, lập tức trút giận, cắn thịt đầu lưỡi và khoang miệng, kéo chăn lên che lại miệng mình.
(*绮想 khinh tưởng.)
Mộ Nhan Thanh biết nhất định lòng y không dễ chịu, thở dài một hơi, nâng tay lau đi những mồ hôi nhỏ vụn trên trán y. Lòng bàn tay nữ tử mềm mại, làn da trơn mịn, giơ tay nhấc chân còn mang theo hương hoa như ẩn như hiện. Tay nắm chăn của Thanh Ngư thầm dùng sức, vẫn không thể khống chế được nhiệt độ trên mặt.
Mộ Nhan Thanh thấy ánh mắt y đang nhìn mình, chóp mũi lộ ra ngoài có hồi hôi lặng lẽ ứa ra, không dấu vết mà thu tay lại. Nàng cũng đã quá quen, tiểu thiếu niên trước mắt còn chưa có định lực và nhạy bén của Thẩm Húc, trúng mị thuật của nàng là hiển nhiên.
Này cũng không thể đại biểu nàng không thể chữa trị cho y.
“Hiện tại ngực ngươi còn đau không?” Nàng hỏi.
Thanh Ngư cảm thấy mắt mình giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, không thể dời khỏi mặt đối phương dù chỉ một chút. Y không thoải mái chớp chớp mắt, muốn nói “Không đau lắm”, nhưng lại nhớ mình không phát ra tiếng, đành phải lắc đầu.
Mộ Nhan Thanh gật đầu, muốn đứng dậy. Thanh Ngư lại bỗng nhiên vươn tay ra từ dưới chăn, chỉ chỉ cổ họng mình.
“Ngươi nuốt… đồ nóng, từ cổ họng trở xuống đều bị thương… tạm thời không nói được.” Mộ Nhan Thanh mang tới một quyển sách, “Nếu cảm thấy nói chuyện không tiện, ngươi có thể chỉ chữ cho ta, như vậy ta liền biết ngươi muốn nói gì.”
Thanh Ngư không biết quyển sách kia, gãi gãi cái đầu vốn cũng đã loạn giống như ổ gà một cách xấu hổ, xua xua tay. Mộ Nhan Thanh có chút khó hiểu, mở sách giơ ra trước mặt đối phương, hy vọng y chỉ chữ muốn nói để hiểu. Thanh Ngư ngồi dậy, mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm mấy con giun trên trang sách, mặt đều sắp dán vào trang sách rồi, thật lâu cũng không đưa tay.
“Ngươi… biết chữ không?” Lúc này Mộ Nhan Thanh mới nghĩ ra vấn đề mấu chốt trong đó.
Thanh Ngư một mặt như được đại xá, một mặt lại rũ mắt lộ ra vẻ thẹn thùng, lắc lắc đầu. Tuổi y không đuổi kịp thiếu gia, cho nên không đến học đường cùng với hắn. Y chỉ có thể miễn cưỡng đếm được số ngân lượng trong sổ sách.
Y nhìn trộm Mộ Nhan Thanh, thấy trên mặt Mộ Nhan Thanh cũng không có vẻ khinh thường gì, chỉ khép sách lại, đặt ở trên đùi mình. Thanh Ngư thở phào nhẹ nhõm, liền nghe Mộ Nhan Thanh nói: “Không có gì, dù sao sư đệ mời ta tới đây, cũng là chăm sóc ngươi và cô bé kia, không có chuyện khác làm, trong khoảng thời gian này ta có thể bớt chút thời gian dạy ngươi biết chữ.”
Thanh Ngư gật đầu như giã tỏi, đưa tay tiếp nhận một bát thuốc cao đối phương đưa tới. Đừng xem cao trong bát là thứ màu đỏ sẫm nhão nhão dính dính, y cúi đầu ngửi ngửi, lại ngửi được một mùi ngọt thanh.
“Trơn họng, ta cố ý bỏ chút cam thảo và mật ong, không hề khó nuốt.” Mộ Nhan Thanh nói, một bên xách hòm thuốc lên, “Ta còn phải đi xem một bé gái khác, nếu ngươi tỉnh rồi, trông thuốc của mình giúp ta, đừng làm nồi thuốc của ta bị cháy hỏng. Trong lúc này, ngươi liền uống thuốc trơn họng này từng muỗng một, để nó chảy từ từ xuống cổ họng của ngươi. Khoảng một nén nhang nữa ta sẽ quay lại.”
Thanh Ngư nhìn thoáng qua nồi thuốc còn đang lục bục bên kia, nghe lời múc một muỗng thuốc trơn họng nuốt xuống ở trước mặt Mộ Nhan Thanh.
Mộ Nhan Thanh nhận được phong thư tiền căn hậu quả, hại nàng còn tưởng rằng Thích Thất xảy ra chuyện, chạy một đường từ Nam Hoài đến Lai An không ngừng nghỉ. Kết quả đi vào vừa thấy, mới biết được Thích Thất căn bản không có chuyện gì, hoàn toàn không tìm thấy tung tích của phản phệ ở trên người. Ngược lại là hai người này không biết tìm đâu ra một bé gái bị luyện thành người thuốcmọi sự không ổn*, còn có tiểu người hầu Thanh Ngư của Thẩm Húc.
(*大事不妙 đại sự bất diệu: chuyện gì đó không tốt đã xảy ra; gặp chuyện xấu không thể nghĩ ra cách giải quyết.)
Chỗ đó của Thanh Ngư chỉ là bị phỏng, tuy rằng ho ra máu hơn nửa ngày, miễn cưỡng vẫn là ngừng. Nàng xông hơi thuốc và hương trợ ngủ cho y trong hai ngày, châm cứu mấy lần, tình huống cũng dần bắt đầu ổn định.
Nhưng tiểu cô nương kia lại không tốt lắm. Mộ Nhan Thanh vừa thấy hoa văn trên mặt nó liền kinh hãi, thật sự khó có thể tưởng tượng được lúc trước nó đã trải qua cái gì, có thể khiến thuốc độc chui vào bên trong mỗi một tấc da và mach máu của nó. Nàng kiểm tra miệng vết thương thấy xương trên vai của nha đầu, xương lộ ra đều có chút màu lam, nếu còn luyện thêm nửa năm nữa, chỉ sợ ngay cả xương tủy của nó đều là thuốc độc.
Mộ Nhan Thanh nói thẳng với đám người Thẩm Húc, tình huống như vậy không tốt lắm. Không nói đến đứa nhỏ đã được 6 tuổi, lại không hiểu ngôn ngữ, mở to mắt nhìn mọi người đều là ngơ ngơ ngác ngác. Nếu muốn giải độc, không có ba bốn năm là không được. Mộ Nhan Thanh lại lo lắng, trong ba bốn năm, đứa nhỏ này còn có thể sống sót hay không.
“Nếu nó đã bị luyện thành Người thuốc, sau này vốn dĩ chính là dựa vào thuốc để kéo mệnh. Một khi ngừng thuốc, lại sẽ không đè được thuốc độc tích lũy năm xưa, sợ là tạng phủ sẽ hỏng.” Mộ Nhan Thanh nói vậy.
Thích Thất biết Mộ Nhan Thanh nói không ngoa, y thật sự không nghĩ ra đối sách hoặc là kiến nghị nào khác cho Mộ NhanThanh, cũng biết tuy rằng Mộ Nhan Thanh nói ra trường hợp xấu nhất, trên thực tế vẫn sẽ dốc hết toàn lực để cứu đứa nhỏ này: “Toàn bộ nghe theo sắp xếp của sư tỷ.”
Mộ Nhan Thanh vừa vác hòm thuốc ra khỏi phòng Thanh Ngư, liền đụng phải Thẩm Húc đi qua gọi nàng một tiếng “Mộ sư tỷ” với vẻ cung cung kính kính. Mộ Nhan Thanh thầm nghĩ, ta biến thành Mộ sư tỷ của ngươi khi nào?
Nhưng nàng vẫn có lòng tốt nhắc nhở một câu: “Thanh Ngư tỉnh rồi.”
“Y thế nào? Còn cảm thấy đau chỗ nào không?”
“Hẳn là không còn đau, nhưng vẫn phải điều trị thêm nhiều ngày mới có thể khôi phục hoàn toàn.” Nàng dừng một chút, “Chỉ là không thể nói được nữa.”
Thẩm Húc sửng sốt một chút, hiển nhiên không dự đoán được hậu quả nghiêm trọng như thế, khó chịu hỏi: “Vậy Thanh Ngư y... biết không?”
Mộ Nhan Thanh lắc đầu: “Ta chỉ nói tạm thời. Chờ qua khoảng thời gian này trước đã, nhìn xem lúc sau y có thể chậm rãi tiếp thu hay không.”
“Ta đã biết, cảm ơn sư tỷ.”
“Ồ, đúng rồi, ta không tra được bất cứ linh lực nào khác ở trên người y. Ta nghĩ hẳn là Cúc Hỏa Châu, tách ra hết toàn bộ linh lực tăm tối lúc trước. Mặc kệ là ai khống chế y nuốt Cúc Hỏa Châu này xuống, xem ra đều là không muốn để lại dấu vết, khiến các người truy tìm. Ta muốn đến nha đầu bên kia xem một chút, cáo từ trước.” Nàng thấy Thẩm Húc còn chưa nhường đường cho nàng, lại ngẩng đầu hỏi, “Ngươi còn chuyện muốn hỏi ta?”
Thẩm Húc có chút trầm ngâm: “Đúng vậy, ta còn có chuyện về Thích Thất, mong sư tỷ chỉ giáo. Nhưng không vội, khi nào sư tỷ có thời gian, ta lại đến tìm tỷ.”
Mộ Nhan Thanh nghe nói có liên quan đến Thích Thất, nhìn hắn một cái đầy ý tứ sâu xa, lại đề nghị: “Ngày mai đi, ta muốn ra ngoài bổ sung chút vị thuốc, ngươi đi cùng ta?”
Không biết có phải là do vị thuốc Mộ Nhan Thanh bỏ bên trong hay không, cao nhuận hầu kia lúc vào miệng ôn nhuận, chờ đến khi vào họng, liền mang theo chút mát lạnh. Vốn dĩ y chỉ nuốt một cái, cổ họng liền đau đến mức cả người muốn nhảy dựng lên, nhưng thuốc cao kia vừa xuống họng, lại có thể giảm bớt đau đớn đó.
Cao nhuận hầu trong tay đã thấy nửa, cửa bên ngoài bị người đẩy ra. Thanh Ngư dời mắt mình ra khỏi bát, thấy thiếu gia nhà mình đi tới, thở phào nhẹ nhõm với hắn.
“Thiếu gia…” Y gọi một tiếng theo bản năng, nhưng ra ngoài chỉ có tiếng hơi.
Thẩm Húc xua xua tay, bảo y miễn đi những lễ tiết đó: “Mộ sư tỷ nói ngươi tỉnh tồi, ta đến xem ngươi. Ta liền ngồi ở đây, ngươi uống thuốc của ngươi đi.”
Thanh ngư muốn nói cảm ơn, nhưng hiện tại y có miệng không thể nói, nhất thời không có cách nào, đành phải nghe lời tiếp tục nuốt cao nhuận hầu của y. Thẩm Húc ngồi xuống trước bếp lò nhỏ, cầm quạt hương bồ bên cạnh lên, phất qua phất lại. Hắn thấy lông mi Thanh Ngư đều sẽ run run vào mỗi lần nuốt xuống, biết y vẫn còn cảm thấy đau.
Đứa bé đáng thương, nếu y không đi ra ngoài theo mình, liền có thể bớt chịu những tội này.
Chờ uống hết cao nhuận hầu, Thẩm Húc đi tới lấy ly nước cho y, đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh. Ngày thường đều là y hầu hạ thiếu gia, hiện tại thiếu gia lại làm việc ngược lại cho y, Thanh Ngư lại ngượng ngùng một trận. Thẩm Húc liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của y, nhún nhún vai: “Ngươi đều bị bệnh rồi, liền an phận làm người bệnh đi, chút việc nhỏ này ta còn không giúp được sao?! Ngươi là đang xem thường ta?”
Thanh Ngư vội vàng xua tay, tỏ vẻ mình không có ý kia, lộ ra tươi cười thật thà với Thẩm Húc.
Trong mắt Thẩm Húc, Thanh Ngư giống như nửa đệ đệ của hắn. Hắn búng nhẹ một cái vào trán Thanh Ngư theo thói quen, cười y: “Nhìn ngươi cười kìa, để Mộ sư tỷ nhìn thấy thế nào cũng nói là ngươi choáng váng...”
Thanh Ngư vừa nghe, lập tức mở to mắt, chỉ chỉ đầu mình một cách nôn nóng, xua xua tay, lại chỉ chỉ cửa. Mấy hành động liên tiếp này khiến Thẩm Húc há hốc mồm, thật lâu cũng không hiểu được. Thanh Ngư thấy hắn không hiểu, lại chỉ cửa xua tay chỉ mình, còn mở to miệng một cách ngốc ngốc, cuối cùng vẫn là xua tay.
Thẩm Húc rốt cuộc hiểu ra cái gì gọi là “Như rơi vào trong mây mù“, nhìn Thanh Ngư khua tay múa chân, thế nhưng sinh ra một loại xúc động, muốn bổ đầu Thanh Ngư ra xem lời y muốn nói kia rốt cuộc là gì.
Khua tay múa chân cả buổi, Thẩm Húc mới nhìn thấu ra một câu hoàn chỉnh từng chút một: “Mộ sư tỷ… bên ngoài.. không cần… nhìn thấy... ngươi... cười? Ngươi muốn nói ‘đừng để cho Mộ sư tỷ nhìn thấy ngươi cười ngu ngốc’ đúng không?”
Thanh Ngư cũng là phí hết công phu, y mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, rốt cuộc giơ ngón cái lên với Thẩm Húc.
“Đừng để ta nhìn thấy ai?”
Thẩm Húc còn chưa kịp đắc ý, Mộ Nhan Thanh liền đẩy cửa đi vào, hắn đang chuẩn bị giải thích với vẻ mặt tỏa sá ng, quay đầu nhìn lại Thanh Ngư, thế nhưng đã chui tọt vào trong chăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.