Âm Dương Miện

Chương 34: Băng tuyết cự long (Hạ)

Đường Gia Tam Thiểu

08/04/2018



- Đó là…?

Cơ Động mở to hai mắt ra nhìn, hắn chỉ cảm thấy một cỗ áp lực phô thiên cái địa không ngừng thổi quét tới, cỗ áp lực kia vô cùng khủng khiếp, áp bách hắn không ngừng lui về phía sau, mãi đến khi đến bên cạnh hai đồng bọn của hắn mới ngừng lại. Cỗ uy áp kia tràn ngập hơi thở lạnh lẽo cực độ, làm cho nội tâm người ta không ngừng phát ra sợ hãi. Đầu tóc hắn, lông mi còn có quần áo trên người hắn trong nháy mắt liền bị bao phủ một tầng sương lạnh. Cho dù hắn có hai loại cực hạn song hỏa, lúc này cũng không khỏi phải rùng mình một.

Cơ Động duy nhất có thể làm, chính là mạnh mẽ dùng thân thể của mình che trước người hai gã đồng bọn, không chút nào lui lại phía sau. Dù sao hắn cũng đã từng cảm nhận qua áp lực mà Liệt Diễm mang đến, khả năng đề kháng tương đối không tầm thường.

Áp lực hiện tại khác với áp lực mà Liệt Diễm mang lại. Hơi thở của Liệt Diễm, là tràn ngập khí thế vương giả, mà hơi thở tràn ngập khí băng lạnh trước mắt này, lại vô cùng âm lãnh, giống như là đến từ Cửu U địa ngục vậy.

Cơ Động giương mắt nhìn lên, hai luồng lang quang to lớn như một đen lồng kia chợt chớp lên một. Một tiếng nổ vang chợt vang lên, một cỗ lốc xoáy khổng lồ mang thao vô số băng phiến chợt từ trong chỗ sâu nhất của cái khe chợt bay lên. Một tiếng nổ ầm vang, làm cho đỉ núi phải run lên liên tiếp. Uy áp mãnh liệt mang theo hơi nước lạnh như băng thổi quát tới. Cơ Động theo bản năng giơ hai tay che trước mặt, khom người chống đỡ. Hắn không biết rằng thân thể của mình có thể chống đỡ nổi luồng khí lạnh lẽo này hay không, hay là sẽ bị vỡ tan, nhưng mà, chỉ cần hắn còn một hơi thở thôi, cũng tuyệt không để cho hai huynh đệ mình bị luồng hơi lạnh lẽo kia xâm nhập.

Đúng lúc này, Cơ Động đột nhiên cảm giác được hai tay mình nóng lên một trận, hắn theo bản năng thả lỏng nắm tay. Từ trên hai lòng bàn tay, Liệt Dương ở bên phải, Hắc Nguyệt ở bên trái, giống như là bởi vì sự kích thích bên ngoài kia, mà tản mát ra một lớp quang mang nhàn nhạt, mênh mông. Luồng khí lạnh kia tuy rằng vô cùng cường đại, nhưng rốt cuộc cũng không thể nào xâm nhập đến thân thể của hắn.

Lớp băng bao phủ trên đầu, lông mi, quần áo lặng yên tan biến. Sau lưng Cơ Động mơ hồ xuất hiện hai đạo thân ảnh cực kỳ trong suốt. Tuy rằng hai quang ảnh kia cực kỳ cơ hồ, nhưng mà tồn tại vô cùng chân thật. Một thân ảnh màu vàng kim, một thân ảnh đen âm u, đầu đội vương miện, thân hình vô cùng khôi vĩ đồng thời đứng phía sau hai bên lưng Cơ Động. Hai thân ảnh này đem toàn bộ hàn ý phô thiên cái địa kia ngăn cản hết ở bên ngoài.

- Ý…?

Một thanh âm chợt vang lên từ trong chỗ sâu cái khe, ngay sau đó, luồng lốc xoay hàn băng chợt ngừng lại.

- Đây là…?

Cơ Động kinh ngạc nhìn về phía dấu ấn nằm trên hai bàn tay mình. Hắn cũng không cảm nhận được ma lực nào trong đó, nhưng lại cảm nhận được hai cỗ uy nghiêm không thể xâm phạm, một hơi thở cao ngạo vô cùng. Cảm thụ được phần ý chí ngạo nghễ mà chúng nó tản mát ra, Cơ Động cũng theo bản năng ưỡn ngực ra.

Đúng vậy, dưới sự kích thích của luồng khi lạnh như băng, tương phản với hỏa thuộc tính của bản thân, dấu ấn ma linh của hai đại quân vương ẩn giấu trong dấu ấn trên bàn tay của Cơ Động đã hoàn toàn bị kích thích ra. Thủy khắc hỏa, mà băng không thể nghi ngờ cũng là một dạng của nước. Mà bản thân là cực hạn song hỏa, ẩn chứa trong dấu ấn ma linh của hai đại quân vương kia, cũng không phải chỉ là một phần ký ức của bọn họ, mà đồng thời cũng có một phần ý chí cao ngạo của hai đại quân vương kia nữa. Trong nháy mắt này, Cơ Động chỉ cảm thấy căn nguyên Âm Dương Miện trong lồng ngực hắn vốn đã khô kiệt hẳn, bây giờ lại một lần nữa có được hơi thở của cực hạn song hỏa, lặng yên xoay chuyển. Ý chí của hai đại quân vương tựa hồ như là cùng với ý chí bản thân hắn kết hợp lại. Tuy rằng trước mắt đang vô cùng nguy hiểm, nhưng thời khắc này đây, trong lòng Cơ Động lại có một cảm giác vô cùng đặc thù.

Tinh thần niệm của hắn, đang cùng với ý niệm của hai đại quân vương từ từ kết hợp lại, ý niệm cả người tăng lên đến một trình độ trước giờ chưa từng có, hắn giống như là thấy lại được sự huy hoàng ngày trước khi hai đại quân vương thống ngự thế giới trong lòng đất, hắn cũng cảm nhận được hơi thở cao ngại, uy nghiêm hoàng đế của bọn họ. Sự sợ hãi trong nội tâm giờ khắc này cũng không còn sót lại chút gì, khí chất của cả người cũng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Sự táo bạo, cuồng dã, sự phẫn nộ vì uy nghiêm bị xúc phạm… đủ loại cảm xúc hoàn toàn từ trong nội tâm của Cơ Động bộc phát ra hết. Cái Âm Dương Miện hai màu đen, trắng, ẩn chứa miện tinh hai màu vàng kim, đen từ từ ngưng tụ lại trên đỉnh đầu hắn. Thành quả tu luyện chín ngày địa ngục, ma lực mà hắn khổ tu mấy năm nay, dưới tác động của ý niệm tinh thần cường đại, tại thời khắc này thăng hoa. Tuy rằng hỏa nguyên tố trong không khí loãng như vậy, nhưng vào thời khắc này, cơ thể hắn giống như là trung tâm của thế giới, không ngừng thu hút hỏa nguyên tố tập trung vào. Miện Tinh trên Âm Dương Miện, rõ ràng từ một viên rưỡi hóa thành hai khỏa. Thực lực Cơ Động cũng bị kích thích mà tăng lên thành Thập Tứ Cấp Học Sĩ.

Giờ khắc này đây, tuy rằng thực lực của hắn vẫn nhỏ bé như trước, nhưng mà, tinh thần ý niệm của hắn lại tràn ngập uy nghiêm cường giả, hơi thở như là từ trong Cửu U địa ngục kia cũng không cách nào làm hắn cảm giác được nửa phần áp lực.

Oanh ——, oanh ——, oanh ——

Tiếng nổ vang làm cho mặt đất phải run rẩy, từ sâu trong khe nứt, một thân ảnh vô cùng khổng lồ ngay từ trong bóng tối chậm rãi xuất hiện, hai luồng lam quang thật lớn kia đã trong tiếng nổ kịch liệt mà lay động.

Cơ Động còn không đến mười lăm tuổi, lúc này lại đứng ở đó, không chút chùn bước. Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, cho dù là phải chết ở đây, mình cũng tuyệt đối không thể nào làm tổn hại sự uy nghiêm của hai đại quân vương.

Lúc trước, hắn kỳ thật hoàn toàn có cơ hội và thời gian để gọi lên tên Liệt Diễm để truyền tống đến Địa Tâm Hồ, nhưng hắn cũng không có làm như vậy. Hắn không thể bỏ lại đám huynh đệ của hắn. Trong đầu của hắn, thậm chí còn không có xuất hiện nửa phần ý tưởng chạy trốn nữa. Huynh đệ là cái gì? Đồng sinh cộng tử mới là huynh đệ chân chính.

Tiếng gầm rú kịch liệt vang lên, mỗi lần kêu vang, không khí lại kịch liệt dao động một chút. Rố cuộc, nhờ ánh mặt trời, Cơ Động dần dần thấy rõ thân ảnh đang tiếp cận kia.

Tuy rằng ý niệm của hắn đã kết hợp với ý niệm của hai đại quân vương, nhưng khi hắn chân chính nhìn rõ thân thể vô cùng cao lớn kia, hắn vẫn không khỏi hít một ngụm khí lớn.



Toàn thân bao phủ bởi lớp vẩy màu tím, thân thể khủng bố cao gần bằng một tòa nhà năm tầng, có hồ muốn bịt kín toàn bộ khe nứt, cho nên không thể nhìn ra được chiều dài của nó, mà hai luồng quang mang màu lam khi nãy chính là ánh mắt của hắn. Một cặp cánh khổng lồ ở phía sau lưng, cái đầu dữ tợn chúi thấp. Tiếng gầm vang khi nãy, đúng là do khi nó bước đi mà phát ra. Hai chân sau vô cùng tráng kiện, giống như hai cái mống cầu, chống đỡ toàn thân nó. Từng giọt từng giọt nước dãi đang nhỏ giọt xuống từ hàm răng đầy những cái răng nanh sắc nhọn như dao trên miệng nó.

Đây là loại sinh vật gì? Chẳng lẽ là…, Cơ Động đột nhiên nhớ tới ở kiếp trước, phương Tây từng có một loại sinh vật tà ác mà vô cùng cường đại, rồng.

Oanh ——, oanh ——, oanh ——

Quái vật nhìn giống con rồng kia đang từ từ tiến bước, đến còn cách Cơ Động khoảng hơn năm mươi thước mới ngừng lại. Hai mắt nó có chút kinh nghi bất định nhìn về phía hai hư ảnh phía sau lưng Cơ Động.

- Nhân loại hèn mọn, là ngươi đánh thức giấc ngủ của ta? Ngươi là ai?

Con quái thú hình rồng kia lại nói được tiếng người, chậm rãi cúi đầu, hai chân trước quơ nhẹ, cực kỳ giống người, hỏi Cơ Động.

Cơ Động trầm giọng nói:

- Nếu là chúng ta quấy rầy giấc ngủ của ngươi, ta vô cùng xin lỗi. Nhưng mong ngươi chú ý cho, ta là nhân loại, chứ không phải cái gì là nhân loại hèn mọn. Ngươi là ai?

Con quái thú hình rồng kia đột nhiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít gào, cực kỳ ngạo mạn nói:

- Ta chính là chủ nhân nơi này, Băng tuyết Cự Long vĩ đại Phong Sương Miện Hạ. Dãy núi cao này, chúng là lấy tên của ta mà đặt ra. Chẳng lẽ, người không nhận ra, với thực lực của ta và ngươi so sánh, ngươi vô cùng hèn mọn hay sao? Tuy rằng không biết ngươi kiếm ở đâu được một chút hơi thở của hai đại quân vương. Nhưng mà, giết chết ngươi, với ta mà nói, so với việc nghiền chết một con kiến còn dễ dàng hơn một chút.

Cơ Động lạnh lùng nói:

- Thì có sao? Ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể cướp đi tính mạng của ta mà thôi, chứ không có khả năng làm cho ta khuất phục.

Cự long Phong Sương chậm rãi cuối đầu, ánh mắt có chút quái dị nhìn Cơ Động, tuy rằng con mắt song phương chênh lệch nhau rất nhiều, nhưng Cơ Động lại như trước không mảy may lo lắng, nhìn chằm chằm vào đối thủ.

- Nói cho ta biết, vì sao ngươi lại có được hơi thở của hai đại quân vương, có lẽ, ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống.

Phong Sương nanh ác nhếch miệng về phía Cơ Động, lộ ra hàm răng đầy răng nanh của nó.

Cơ Động ngạo nghễ nói:

- Ngươi đã nhìn thấy hơi thở hai đại quân vương trên người của ta, như vậy, ngươi cho rằng ta sẽ khuất phục ngươi sao?

Con Băng tuyết cự long này tựa hồ như đã bọ chọc giận, chọt gầm lên một tiếng kịch liệt, quang mang màu tím chợt từ trên người nó bùng nổ ra.

Hai dấu ấn của hai đại quân vương trên bàn tay Cơ Động mặc dù bởi vì bị ngoạt giới kích thích mà phóng xuất ra ý chí của bọn họ, nhưng hiện tại Cơ Động quả thật là quá mức yếu ớt. Khi luồng quang mang màu tím kia vừa mới xuất hiện, hắn chỉ cảm thấy toàn thân chợt trở nên lạnh lẽo, hào quang phóng thích từ lòng bàn tay hắn chợt ảm đạm hẳn, hơi thở của hai đại quân vương đã hoàn toàn bị áp chế. Mà luồng quang mang màu tím cùng với hàn ý mãnh liệt đã dần dần khuếch tán ra.

Sắp rời khỏi thế giới này rồi sao? Ánh mắt tràn ngập ngạo ý của Cơ Động đột nhiên trở nên có chút mê mang. Hắn cũng không có thử đào tẩu hoặc là làm ra bất cứ phản ứng gì, bởi vì hắn biết, làm gì cũng chỉ phí công mà thôi. Giờ khắc này đây, hắn chỉ muốn nhân những thời khắc cuối cùng còn sống mà hồi tưởng lại dung nhan xinh đẹp kia.

Đi đến thế giới này bốn năm, lại sắp đối diện với tử thần, nhưng trong lòng hắn cũng không hề có chút nào hối hận, bởi vì tại thế giới này, hắn gặp được Liệt Diễm.



Một nụ cười ôn nhu chợt xuất hiện trên gương mặt dần dần đông cứng của Cơ Động. Con Cự long trước mặt tựa hồ như không còn tồn tại nữa, trong lòng hắn cũng chỉ còn một hình ảnh duy nhất mà thôi.

Ánh mắt khát vọng bắt đầu hiện ra trên mặt Cơ Động, sâu trong nội tâm của hắn yên lặng nói, Liệt Diễm, ngươi biết không, ta yêu ngươi. Ngươi là người con gái đầu tiên mà ta yêu. Tuy rằng, ta không bao giờ còn có thể nhìn thấy ngươi nữa, không thể điều chế rượu cho ngươi nữa. Nhưng mà, có thể quen biết ngươi, có thể nghĩ đến ngươi trước khi chết, với ta mà nói, đã là một sự hạnh phúc rồi.

Ta còn thiếu ngươi chín mươi lăm năm nữa, nếu như có kiếp sau, nếu ta còn có khả năng, ta nhất định sẽ đến tìm ngươi.

Một giọt lệ trong suốt, từ trên khóe mắt Cơ Động chảy xuống, cơ hồ là ngay khi nó xuất hiện, cũng đã biến thành một viên băng châu trong suốt như giọt nước lặng yên chảy xuống.

Màu tím cũng đã xuất hiện khắp nơi trong tầm mắt của hắn.

Đột nhiên đúng lúc này, Cơ Động cảm thấy ngực hắn tê rần, một cỗ nhiệt khí không nói nên lời trong nháy mắt thổi quét toàn thân hắn. Màu tím trước mắt, đột nhiên biến thành màu đỏ, một tầng hồng quang mỏng như một lớp sa đột nhiên lấy thân thể hắn làm trung tâm, bạo phát ra, giống như là một cánh hoa đang nở ra vậy.

Luồng tử quang dày đặc kia giống như là trong nháy mắt ngừng lại vạy, hoàn toàn biến mất, con Băng tuyết cự long Phong Sương vô cùng to lớn kia lại xuất hiện trong tầm mắt của Cơ Động, há to miệng, trong cặp long mâu màu lam thật lớn kia tràn ngập vẻ kinh hãi.

Không gian, thời gian giống như tại thời khắc này hoàn toàn ngừng lại, mà ngay cả giọt băng châu từ khóe mắt Cơ Động chảy xuống kia cũng ngay lúc này hoàn toàn ngưng đọng trong không trung.

Một mảnh hồng quang lặng yên nở rộ ra, cuối cùng hóa thành một đóa Hồng Liên sáng chói xuất hiện dưới chân Cơ Động, nâng đỡ thân thể hắn. Mà đúng lúc này đây, một bàn tay trắng ngần, ngón tay thon dài tinh tế, da thịt trắng ngần như bạch ngọc chợt xuất hiện trong hư không, lặng lẽ xuất hiện bên cạnh người Cơ Động, hai ngón tay co lại, đã nhẹ nhàng nắm lấy viên băng châu trong suốt kia.

Ngay sau đó, một thân ảnh màu hỏa hồng giống như là bước ra từ trên người Cơ Động vậy, ngay từ trong hư không bước ra, lẳng lặng đứng trước người Cơ Động.

Tuy rằng có thể nhìn thấy hình bóng của nàng, nhưng hai mắt Cơ Động lại trong nháy mắt trở nên mơ hồ hơn. Hắn đã không còn phân biệt được những gì xảy ra trước mắt là chân thật hay là hư ảo nữa. Tại giờ khắc này đây, trong lòng hắn tràn ngập sự thỏa mãn, cho dù ngay lúc này có bị hồn bay phách tán, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Rốt cuộc một khắc trước khi chết, hắn có thể thấy được Liệt Diễm, thấy được thân ảnh làm cho hắn hồn xiêu phách lạc.

Rống—, Phương Sương chợt phát ra một tiếng gầm nhẹ, nhưng mà, tiếng rống này so với lần trước khi đối mặt với Cơ Động không biết là yếu hơn bao nhiêu lần, nghe càng giống với gào thét hơn.

Nhưng mà, một tiếng gầm nhẹ này cũng đã cảnh tỉnh lại Cơ Động từ trong ý niệm mông lung, hắn mạnh mẽ rùng mình một. Cơ Động chợt hiểu ra, cơ hồ là chỉ bước một bước đã đi đến trước mặt Liệt Diễm, thân hình lóe lên, đã dùng thân hình không cao lớn, cũng không rộng rãi kia chắn trước người Liệt Diễm.

- Liệt Diễm, ngươi đi đi. Không cần quan tâm đến chuyện của ta. Ngươi đến đây làm gì? Ngươi đi đi. Nó có thể là một con Thập giai Ma thú thần cấp Thủy thuộc tính đó.

Cơ Động lúc này, nhìn qua cũng không còn chút nào lạnh lùng, cao ngạo như ban nãy, trong mắt của hắn, chỉ tràn ngập sự lo lắng mà thôi. Thủy khắc hỏa, hơn nữa đối mặt với một con Thập giai thần thú, hắn tuy rằng biết Liệt Diễm có thực lực cường đại, nhưng mà hắn cũng hiểu được thuộc tính tương khắc lợi hại đến thế nào. Hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy vị nữ thần trong lòng hắn bị nửa phần thương tổn nào. Tuy rằng hắn trước mặt con Phong Sương Cự Long kia là vô cùng nhỏ bé, nhưng hắn vẫn cố công cố sức che trước mặt Liệt Diễm.

Liệt Diễm tự nhiên cũng không có bỏ đi, mà con Cự long Phong Sương kia vô cùng kì lạ cũng không có tiến thêm một bước nào nữa. Chậm rãi giơ tay lên, Liệt Diễm lẳng lặng nhìn giọt nước mắt ngưng kết thành băng châu trên lòng bàn tay mình, chậm rãi từ từ hòa tan đi, sau đó thấm vào trong làn da của mình. Trên mắt nàng tựa hồ như có thêm một lớp hồng quang mênh mông.

- Liệt Diễm, ngươi đi mau đi!

Cơ Động lo lắng thúc giục, vừa dang rộng hai tay che chắn trước mặt Liệt Diễm, vừa quay đầu lại nhìn nàng.

Hắn nhìn thấy được thần sắc bình tĩnh của Liệt Diễm, cũng nhìn thấy được màn hồng quang nhàn nhạt trong mắt nàng. Ngay sau đó, Liệt Diễm đã cầm lấy tay phải của hắn, nhẹ nhàng kéo hắn đến bên cạnh mình.

- Quỳ xuống.

Thanh âm êm tai, tràn ngập uy áp, từ trong miệng Liệt Diễm vang ra.

Ngay lúc Cơ Động còn chưa hiểu chuyện gì, một tiếng ầm vang đã từ đối diện truyền đến, con Băng tuyết Cự Long Phong Sương, một khắc trước còn vô cùng kiêu ngạo hống hách, thế nhưng lúc nào phốc một tiếng, đã quỳ rạp xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Dương Miện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook