Âm Dương Miện

Chương 2: Một thế hệ rượu thần (hạ)

Đường Gia Tam Thiểu

08/04/2018



Chất rượu trong suốt màu trắng chảy vào bình để điều chế, tay tiểu khất cái thoáng có chút run rẩy không ổn định, cũng may không có giọt rượu nào chảy ra ngoài. Dương lão, Triệu lão bản cùng với nhóm nhân viên pha chế rượu đều biết, tiểu khất cái lựa chọn bình rượu tên là Duy Ba La (ai biết tên khác của loại này bảo mình nhé), là một loại rượu cực kỳ tinh khiết. Cái gọi là rượu tinh khiết chính là khuyết thiếu mùi vị, rượu nồng mạnh mẽ, là một trong những nguyên liệu cơ bản để điều chế cocktail.

Thông qua bầu rượu trong suốt bằng thủy tinh, có thể nhìn thấy, tiểu khất cái đổ rượu Duy Ba La vào đại khái ba phần, sau đó cho sáu phần nước cà chua, một phần nước chanh lạnh. Cuối cùng, tiểu khất cái dựa theo tỉ lệ nhất định trộn thêm loại nước Ngũ tư đặc biệt, dầu tháp Ba Tư, muối và bột tiêu. (thực sự không biết cái tháp ba tư khắc lạt tiêu du – tower Basque oil là cái j, lão nào sành rượu giúp ta cái nhé).

Sau khi trộn lẫn các loại gia vị với nhau, tiểu khất cái cầm lấy lưới lọc, trên mặt toát ra một tia bất đắc dĩ mờ nhạt, những vẫn đem nhét vào trong bầu rượu, lòng thầm than một tiếng, cái đồ vật này đã lâu không đụng vào, nhưng hiện tại không thể không dùng.

Đóng nắp lại, tiểu khất cái đem bầu rượu cầm bằng hai tay. Tay hắn dù sao cũng không thể so với mấy người điều chế rượu kia, cầm bầu rượu cũng có vẻ khó khắn, càng khiến cho người khác sợ hắn làm rớt.

Mọi người biết, thời điểm điều chế rượu, quan trọng nhất chính là phối phương (phương pháp phối hợp), tiếp đến là thủ pháp. Vừa rồi tiểu khất cái đổ các loại nguyên liệu vào trong bầu rượu đã không người nào có thể lý giải, mà về phần thủ pháp, nhìn bàn tay bé nhỏ đáng thương không ổn định chút nào, như thế nào cũng không giống người biết pha chế. Nhưng ngay trong lúc tất cả mọi người còn đang nghi ngờ, tay tiểu khất cái động.

Hắn đơn giản ước lượng sức nặng bầu rượu trong tay một chút, bước nhẹ lùi nửa bước, chính lúc này, hai mắt hắn tựa như hai ngôi sao lấp lánh, tay trái để sau lưng, tay phải nâng bầu rượu thủy tinh lên, trong giây lát năm ngón tay nhẹ mở rộng, lòng bàn tay đặt đáy bầu rượu, chỉ thấy bầu rượu thủy tinh chợt như con quay xoay tròn trong lòng bàn tay hắn.

Tay phải tên khất cái chậm rãi nâng lên, nhưng bầu rượu vẫn thủy chung xoay tròn với tốc độ lớn trong lòng bàn tay hắn, giống như là tay hắn dường như có hấp lực, bởi vì có một lượng lớn nước cà chua khiến rượu bên trong hoàn hoàn toàn biến thành màu đỏ, bầu rượu bị xoay trong, tựa như một vòng tròn đỏ bày ra trên lòng bàn tay hắn.

Âm thanh kinh ngạc liên tiếp vang lên, rất hiển nhiên, mọi người ý thức được tiểu khất cái không hề đơn giản như đã nghĩ.

Sau đó còn kỳ dị hơn, tiểu khất cái một tay nâng bầu rượu dần dần nâng lên, bầu rượu đang xoay tròn cùng theo đó nâng dần lên, nhưng vẫn như trước xoay tròn trong lòng bàn tay hắn, không có dấu hiệu gì sắp bị rơi xuống. Cánh tay phải của hắn theo từ thân phải chậm rãi vươn ra, mang theo bầu rượu xoay tròn từ phải sang trái, từ thấp đến cao rồi lại từ cao đến thấp, giống như theo quy luật của quá trình mặt trời di chuyển từ sáng sớm đến trưa rồi lại đến đêm. Mà trong quá trình này, bầu rượu thủy chung xoay tròn đứng trên bàn tay hắn, riêng chiêu thức này, nhân viên điều chế rượu ở đây vốn không ai có thể làm được, thậm chí cả gặp qua cũng không có. Gã điều chế rượu trẻ tuổi lúc trước từng châm chọc tiểu khất cái đã mở to hai mắt gắt gao chăm chú nhìn vào mặt trời tròn màu đỏ kia, mà vẫn không nhìn ra tiểu khất cái làm như vậy bằng cách nào.

Ở đây, duy nhất có thể nhìn ra tiểu khất cái làm cách nào chính là Dương lão. Bằng vào ánh mắt lợi hại của hắn, hắn phát hiện, bàn tay tiểu khất cái không phải là đứng yên, mà là động. Chẳng qua nó động ở biên độ rất nhỏ, lòng bàn tay không ngừng điều chỉnh, năm ngón tay rung nhẹ như sóng cuộn có tiết tấu, mỗi lần đều chuẩn xác theo trình tự chạm vào thành bầu rượu thủy tinh nhẹ nhàng. Đây là cách hắn có thể bảo trì bầu rượu xoay trong, hơn nữa đây là bí mật khi mà lòng bàn tay thủy chung vẫn tiếp xúc với đáy bầu rượu.

Nói thì dễ dàng như vậy, nhưng làm thì vô cùng khó. Chỉ cần tiết tấu hơi rối loạn một chút, bầu rượu sẽ rơi ngay. Tiểu khất cái làm có vẻ hơi trúc trắc, nhưng có thể kiên trì làm được điều này, đối với một đứa trẻ chỉ mười một mười hai tuổi, đã là không tưởng rồi.

Mọi người lúc này đều nghĩ tiểu khất cái sẽ dùng phương thức màu mè này để chấm dứt, đột nhiên, tay trái vốn để sau lưng đưa ra phía trước, bình rượu đang xoay tròn ở tốc độ cao bắn lên, giống như mặt trời lặn, nhất thời khiến khách nhân kinh hô một mảng.

Nhưng thần sắc tiểu khất cái lại không có chút biến hóa, hai tay bỗng nhiên biến mất, chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ, lúc này, cho dù là Dương lão cũng không thấy được rõ ràng. Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, mặt trời vừa lặn lại mọc lên, hơn nữa, trong nháy mắt, bọn họ lại hoảng sợ chứng kiến được ba cái mặt trời, đúng vậy, là ba cái.

Mọi người còn đang cho là mình bị hoa mắt, thì một tiếng động nhỏ vang lên, bầu rượu dừng lại ở đặt trên bàn.

Tên khất cái cũng không có nóng lòng mở bầu rượu ra, ánh mắt đảo qua mọi người xung quanh, nhìn bộ dáng mọi người ngây người ra khi chứng kiến ba cái mặt trời, khóe miệng hơi nhếch lên, nét kiêu ngạo trong mắt tựa hồ tăng thêm vài phần, chỉ có mồ hôi lưu lại trên trán chứng tỏ hắn hoàn thành việc này cũng không dễ dàng gì.

Không lau mồ hôi, bởi vì hắn không thể làm bẩn tay của mình, tự nhiên mà tao nhã mở bẩu rượu ra, đem cái chất lỏng sền sệt đỏ như máu đổ vào một cốc rượu martini, không thừa một giọt, không thiếu một giọt, vừa lúc đến miệng cốc.

Ngón cái tay phải đặt bên thành cốc rượu, ngón trỏ đặt bên kia, lấy một tư thế không thể đẹp hơn đem cốc rượu cocktail đưa đến trước mặt Dương lão.



Nhìn qua, chén rượu này tựa hồ không trong suốt huyễn lệ như của tên điều chế rượu Liệt Diễm Phần Tình lúc trước làm ra, càng không có ngọn lửa phía trên trang trí làm đẹp, nhưng màu rượu đỏ như máu này lại có thể khiến cho người khác cảm thấy một loại yêu dị ẩn bên trong.

Dương lão bản theo bản năng nhận lấy cốc rượu, trong tai vang lên âm thanh của tiểu khất cái, “Liệt diễm chân chính là từ nội tâm bốc lên, không phải từ bề ngoài. Bởi vì nó thiêu đốt chính là tâm tình của người, chứ không phải thị giác của người. Đây mới là Liệt Diễm Phần Tình chân chính.”

Dương lão đưa cốc rượu lên trước mặt, mũi nhẹ hít, hắn kinh ngạc nghe được một cỗ mùi tanh nhàn nhạt, đó là hỗn hợp nước chanh với cồn biến thành hơi thở huyết tinh. Tiểu khất cái cũng không nói, kỳ thật chén Liệt Diễm Phần Tình này hắn điều chế còn có một tên là Huyết Tinh Mã Lệ.

Ánh mắt Dương lão bắt đầu trở nên nóng rực, đem chén rượu đưa đến bên miệng nhẹ uống một hớp. Ánh mắt của khách nhân, nhóm nhân viên điều chế rượu đều dừng lại trên mặt hắn, đợi phán đoán của hắn. Dù sao, bình phẩm rượu cocktail cũng phải dựa vào hương vị chứ không phải thủ pháp. Thủ pháp đẹp huyễn lễ mà điều ra rượu không ngon, thì cũng không có ý nghĩa gì hết.

Sắc mặt Dương lão cơ hồ là ngay khi rượu vào miệng đã trong nháy mắt ngưng đọng lại, cả người dại ra đứng yên tại chỗ. Hơi thở vốn nội liễm đã hoàn toàn biến mất, một chút đỏ ửng trong nháy mắt lan tràn khắp trên khuôn mặt hắn.

Đột nhiên ngay lúc đó, không có gì báo trước, từ trong hai tròng mắt hắn hào quang đại phóng, giống như là có hai ngọn lửa bốc cháy lên vậy:

- Hay, hay cho một câu lửa cháy bốc lên từ trong tâm.

Triệu lão bản có chút khẩn trương hỏi:

- Dương lão, chén rượu này hương vị như thế nào?

Dương lão nhìn về phía hắn, thần sắc biểu lộ một nỗi hưng phấn không thể che giấu:

- Đây là loại rượu có đặc điểm rượu cốc-tai thuần nhất mà ta từng uống qua, cũng là loại rượu cốc-tai gây cho ta sự rung động mãnh liệt nhất. Bởi vì nó thật sự làm cho ta cảm nhận được hương vị có một đám lửa cháy mãnh liệt trong lòng. Chỉ có thật sự uống vào một hớp rượu, mới có thể cảm nhận được hương vị hơn người của nó. Nếu muốn dùng một lời để đánh giá nó, ta cảm thấy chỉ có hai chữ thích hợp nhất để hình dung…

Nói tới đây, hắn thoáng tạm dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua đám tửu khách đông đảo đang vây quanh, mới dùng một âm thanh kiên định mạnh mẽ nói:

- Vô song.

Vừa nói, Dương lão tựa hồ như sợ người khác cướp mất chén rượu này của hắn vậy, một hơi uống cạn sạch. Nhất thời, một cảm giác nóng cháy mãnh liệt mạnh mẽ dâng lên, cảm giác đám lửa trong lòng ngực càng cháy mạnh mẽ hơn, làm cho toàn bộ ba ngàn sáu trăm lỗ chân lông trên cơ thể hắn dường như nở to ra. Uống xong chén rượu này, hắn thậm chí còn có cảm giác sống cả cuộc đời này cũng không uổng phí. Lúc trước tên Tiểu khất dùng mấy chữ rác rưởi để nói về thứ rượu Liệt Diễm Phần Tình kia, hiện tại hắn cảm thấy hoàn toàn chuẩn xác. Đúng vậy, tất cả các loại rượu mà mình uống từ trước đến giờ toàn bộ đều là rác rưởi a!

Không ai dám hoài nghi lời Dương lão nói, hắn chẳng những là tay tửu khách lớn tuổi nhất trong Ly Hỏa Thành, đồng thời cũng là một trong những người có địa vị cao nhất tại Ly Hỏa Thành này. Triệu Lão bản toàn thân ngây dại, tên Điều tửu sư khi nãy cũng đã là một câu không nói nên lời, mà trong gian Tửu điếm lúc này lại ồn ào hẳn lên, mọi người đua nhau nghị luận ồn ào hẳn toàn bộ cái sân khấu ngoài trời.

Không biết là ai chợt hỏi:

- Ủa, tên Tiểu khất đâu rồi?

Dương lão nhất thời hồi tỉnh lại, quay người nhìn lại, tên Tiểu khất cái lúc trước còn đứng tại quầy rượu, lúc này đã biến đâu mất. Hắn vội vàng quay lại hỏi Triệu Lão bản:

- Hắn đâu rồi?



- A? Không biết nữa!

Vừa rồi ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn Dương lão nhấm nháp rượu ngon, tên Tiểu khất cái dáng người nhỏ gầy, thật sự không khiến người ta chú ý, chỉ trong nháy mắt, đã biến đâu không thấy.

Dương lão cũng không dông dài thêm với Triệu Lão bản, thân hình lóe lên, đã xuất hiện tại cửa của tửu điếm. Cả người tựa như làn khói đỏ nhanh chóng biến mất.

o0o

Tên Tiểu khất sau khi đem rượu đưa cho Dương lão, để lại một câu nói rồi nhanh chóng bước đi. Chầm chậm đi ở ngã tư đường, hắn đi cũng không nhanh, nhưng nội tâm trong lòng cũng là một mảnh buồn bả.

Trước đây không lâu, bản thân mình là một đời Tửu Thần, nhưng hiện tại, lại rơi xuống đến tình trạng như thế này đây. Thở dài một tiếng, tên Tiểu khất cái bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Thần sắc biểu lộ trong mắt tuyệt không giống như một đứa nhỏ chỉ mới mười một, mười hai tuổi chút nào. Mà trên thực tế, cũng chính xác là như vậy.

Nguyên hắn tên là Lí Giải Đống, cũng không phải thuộc về cái thế giới này. Ở cái thế giới trước đây của hắn, hắn cũng đã ba mươi hai tuổi rồi. Hơn nữa, hắn lại là một đệ nhất Tửu Thần nổi tiếng cả thế giới. Hắn sáng tạo ra vô số truyền thuyết trong Điều Tửu giới, Phẩm Tửu giới. Trong Phẩm Tửu giới, vốn vinh dự cao nhất chính là danh hiệu Ngũ Tinh Kim Chuy, đã có thể vì hắn mà tạo thêm một danh hiệu: Lục Tinh Hoàng Chuy danh hiệu. Bởi vì, thành tựu của hắn không ai có thể so sánh được.

Lí Giải Đống ở kiếp trước, trong cuộc đời ba mươi hai năm ngắn ngủi của hắn, chưa từng rời khỏi rượu. Hắn lại si mê đối với rượu. Khi hắn được mời đi giám định và thưởng thức một loại rượu ngon đã được chôn xuống đất hơn ngàn năm, rốt cuộc cũng không nhịn được sự xúc động trong nội tâm. Sau khi uống xong một ngụm rượu màu hổ phách cô đọng như cao kia, sau đó đã lâm vào bất tỉnh.

Lí Giải Đống cũng tuyệt không hối hận, nếu cho hắn lựa chọn thêm một lần nữa, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy. Cho dù là hiện tại, trong đầu hắn vẫn còn quanh quẩn thứ hương vị ngon động lòng người của thứ rượu hổ phách kia. Lúc ấy, ý niệm cuối cùng trong đầu hắn trước khi hắn mê man chính là, chết cũng đáng.

Bất quá, hắn cũng không chết, ngay cả chính hắn cũng không biết đây là may mắn hay là bất hạnh. Khi hắn tỉnh táo lại, phát hiện ra rằng mình đã không còn là vị tuyệt thế Tửu Thần Lí Giải Đống nữa, mà đã biến thành một tên ăn mày lấy việc ăn xin để qua ngày. Tên của hắn cũng biến thành Cơ Động, thậm chí trong đầu hắn còn lưu lại trí nhớ đơn thuần đến đáng thương của Cơ Động. Điều làm cho hắn bất đắc dĩ chính là, ngay cả toàn bộ thế giới này đều đã thay đổi.

Đi vào thế giới gọi là Ngũ Hành Đại Lục này đã hơn một tháng, bởi vì trí nhớ vốn của Cơ Động, ngôn ngữ cũng không phải là chướng ngại. Chỉ là, trước đây hắn đường đường là một thế hệ Tửu Thần, bây giờ lại phải cố gắng để sinh tồn. Chuyện này trước đây hắn căn bản là chưa từng tưởng tượng ra.

Lí Giải Đống cho tới bây giờ cũng không phải là một kẻ hay than trời trách đất. Hắn dùng thời gian ba ngày để làm quen với thân phận mới của hắn. Hắn còn muốn cảm tạ trời đất, đã cho hắn thêm một cơ hội nữa. Ít nhất, cũng không có cướp đi trí nhớ của hắn đối với những kiến thức về rượu ngon. Nếu đã đi đến thế giới mới, hắn đã không còn cái tên cũ là Lí Giải Đống nữa rồi, cho nên, hắn quyết định từ nay về sau, sẽ dùng cái tên của tên Tiểu khất cái này, Cơ Động.

Trí nhớ của Cơ Động đơn giản đến mức khiến người ta phải nổi giận. Trước năm tuổi trí nhớ căn bản không tồn tại, sau năm tuổi, chỉ là ăn xin trên đường để sống. Trừ bỏ một sợi dây đỏ đeo trên cổ, trên đó có đeo một khối bạch ngọc khắc hai chữ Cơ Động, nhìn qua còn có giá trị một chút, toàn bộ thân thể cũng chỉ có thêm một bộ quần áo với không biết bao nhiêu mảnh vá này.

Hắn cũng không có đem mảnh ngọc bài này đem bán đi, bởi vì theo trí nhớ vốn của Cơ Động, đối với khối ngọc bài này tựa hồ là vô cùng quý trọng. Nhưng hắn phải sinh tồn, phải ăn cơm. Đường đường là một đời Tửu Thần, hắn đương nhiên không thể lấy ăn xin mà kiếm sống. Rất nhanh, hắn đã tìm được đến Liệt Diễm Phần Tình tửu điếm, nổi tiếng nhất trong Ly Hỏa Thành này.

Ở trong thế giới này một tháng, trừ bỏ hằng ngày cần tìm hiểu về thế giới này, mỗi ngày Cơ Động đều ở ngoài quan sát cái tửu điếm Liệt Diễm Phần Tình này. Nhận thức của hắn đối với thế giới này đến bây giờ đều là thập phần hữu hạn. Hắn chỉ biết đây là một quốc gia nằm ở phía nam của Ngũ Hành Đại Lục, lấy ngọn lửa làm biểu tượng.

May mắn đối với Cơ Động chính là, người nơi này cũng thích uống rượu. Hằng ngày, hắn ngồi dưới chân cầu, dùng thân thể nhỏ bé cơ khổ của mình, xin vài cái bánh bao cứng như đá cùng với một ít thịt để duy trì sinh mệnh mới này. Sau đó, lại tiếp tục cẩn thận quan sát tửu điếm Liệt Diễm Phần Tình.

Cơ Động quan sát, đương nhiên cũng không chỉ là ngồi xem đơn giản như vậy, hắn lại còn lắng nghe. Vừa nghe, vừa quan sát, hắn cảm nhận, chính là rượu tại thế giới này so với tại thế giới trước đây của hắn có cái gì khác nhau. Hắn còn tìm hiểu về đặc điểm, hương vị của rượu. Đúng vậy, hắn là một tên Tiểu khất cái, đương nhiên không có khả năng đi nhấm nháp. Nhưng mà, sau khi đi đến thế giới này, Cơ Động vẫn còn giữ lại một thứ năng lực tuyệt hảo, đó chính là thứ mà hắn mẫn tuệ hơn so với bất cứ thường nhân nào: lục cảm sâu sắc.

Hiệp hội Phẩm Tửu Sư Quốc Tế sở dĩ ban cho hắn danh hiệu Lục Tinh Hoàng Chuy là bởi vì hắn đã phát minh ra phương pháp Lục cảm phẩm rượu (Bình rượu bằng sáu cảm giác khác nhau). Trong lý luận của Cơ Động, Phẩm rượu không chỉ bằng năm loại cảm giác: vị giác, khứu giác, thị giác, thính giác, xúc giác. Ngay cả cảm giác cũng có thể dùng để Phẩm rượu. Mà trên thực tế, ở thế giới cũ kia, làm được điều này cũng chỉ có mình hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Dương Miện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook