Âm Dương Miện

Chương 414: Nghị trưởng thế tập

Đường Gia Tam Thiểu

28/03/2013



Chu Tiểu Tiểu liếc hắn một cái rồi nói: "Thiếu con khỉ gió. Chỉ cần ngươi có thể thông qua khảo hạch của nghị sự đoàn, mấy thứ này đã không còn là vấn đề nữa. Tiểu tử kia ta sớm nhìn không vừa mắt rồi. Nếu không phải thân phận ta quá nhạy cảm, tiểu tử này lại không thể giết thì còn chờ ngươi động thủ hay sao? Thật không nghĩ tới lão già Vương Đạo Quân kia lại dám giao Tân kim thần khí cho con thỏ đáng chết này. Phế thì cứ phế đi, tiểu tử này làm không biết bao nhiêu chuyện xấu rồi, chết một trăm lần cũng không quá đáng. Lần này cũng coi như đã làm chuyện tốt."

Không thể vào trọ tửu điếm Ngốc Có Tiền, mọi người tự nhiên phải đi tìm tửu điếm khác ở trọ. Vừa đi vào trong thành, Cơ Động hỏi: "Mập Mạp, lão nghị trưởng kia là sao? Dường như ngươi rất kiêng kỵ hắn ?"

Chu Tiểu Tiểu mặt mày ngưng trọng, gật đầu nói: "Đơn giản mà nói, thương hội Ngốc Có Tiền có thể nói chính là một mạch nghị trưởng sáng tạo. Mặc dù trên danh nghĩa nhiều đời hội trưởng đều lấy thực lực làm đầu. Nhưng vị trí nghị trưởng lại là thế gia truyền thừa. Đây chính là lý do tại sao thân phận tiểu tử kia rất trọng yếu. Hắn là cháu trai nối nghiệp duy nhất một mạch nghị trưởng, cũng là nghị trưởng kế nhiệm. Cho nên hắn tuyệt đối không thể chết !"

"Bên trong thương hội Ngốc Có Tiền nghị sự đoàn có quyền lực cao nhất, từ bên ngoài nhìn vào vị trí hội trưởng có thể nắm giữ hai phần ba lực lượng nghị sự đoàn, xem như là tiếng nói có trọng lượng nhất trong thương hội. Trên thực tế lại không phải như thế. Ban đầu nghị trưởng đầu tiên của thương hội Ngốc Có Tiền, đồng thời cũng đảm nhận cái ghế hội trưởng nên vị vô cùng cao quý. Người đó sáng lập thương hội Ngốc Có Tiền, sau đó phát triển lớn mạnh dần. Hắn rất thấu hiểu đạo lý không ai giàu ba họ không ai khó ba đời, vì vậy mới quy định cách thức truyền thừa hội trưởng. Nhưng hắn dù sao cũng là con người, không nghĩ tới được đời sau như thế nào.

Vì vậy vị trí nghị trưởng của nghị sự đoàn sinh ra. Vị trí này do hắn trực tiếp áp đặt cho nam nhân trực hệ huyết mạch của hắn thừa kế. Nhiều đời tương truyền, cái ghế hội trưởng thương hội luôn luôn thay đổi, nhưng cái ghế nghị trưởng thủy chung vẫn do họ Vương tiếp nhận. Truyền thừa năm trăm năm, nghĩ sơ qua là có thể đoán được gia tộc Vương thị nắm trong tay thương hội sâu sắc đến cỡ nào. Danh nghĩa nghị trưởng mặc dù chỉ khống chế một phần ba thành viên nghị sự đoàn, nhưng một phần ba này tuyệt đối trung thành. Mà hai phần ba thuộc ta khống chế đã không biết bao nhiêu lần xảy ra chuyện tùy thời phản chiến. Ta làm hội trưởng nhiều năm như vậy nhưng luôn có cảm giác, ngoại trừ mình làm người bảo hộ thương hội ra, thật ra thì giống một người ngoài hơn. Cho nên ta đã sớm có mệt mỏi rồi."

Cơ Động thản nhiên nói: "Nếu có một ngày ngươi đứng ở phía đối lập hoàn toàn với lão nghị trưởng kia. Vậy thì trong các ngươi, ai sẽ được toàn thương hội chân chính ủng hộ."

Chu Tiểu Tiểu không chút ngại ngần nói: "Nếu như sự tình phát triển đến mức sinh tử tồn vong, kẻ được toàn bộ ủng hộ tất nhiên là hắn. Đây chính là lực ảnh hưởng năm trăm năm lắng đọng đó. Không phải là người vừa tham gia mấy chục năm như ta có thể thay đổi. Dĩ nhiên, tình huống như thế ở trong lịch sử thương hội Ngốc Có Tiền chẳng bao giờ xuất hiện qua. Cho dù nói như thế nào, thương hội có ân đối với ta, nếu như không có thương hội ủng hộ ta không thể nào có được thực lực như hôm nay. Vì vậy cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không thật sự đối địch với nhân mạch nghị trưởng !"

Nói tới đây hắn nhìn sang Cơ Động, cảm thán nói: "Nhưng mà trên một vài chuyện cụ thể lời ta nói rất rất có trọng lượng. Ngay cả nghị trưởng cũng không thể làm quá phận. Dù sao ta chính là hội trưởng, có vài quyết định quan trọng vẫn phải thông qua ta. Thí dụ như chuyện lần này của ngươi, thật ra không có ảnh hưởng gì đối với ta, còn đối với lão nghị trưởng Vương Đạo Quân lại mang tính đả kích không nhỏ.

Một ít thành viên trung lập nghị sự đoàn đã lựa chọn ủng hộ ta. Thương hội quan hệ đến lợi ích mỗi người, ta và Vương Đạo Quân vẫn là thương nhân, các thành viên nghị sự đoàn cũng thế, tại trước mặt ích lợi lực ảnh hưởng cũng xem như tro bụi. Vì vậy, chỉ cần ngươi có thể mang đến cho thương hội đủ lợi ích. Cho dù là lão Vương Đạo Quân cũng không thể ảnh hưởng đến quyết định cuối cùng của nghị sự đoàn."

Cơ Động nhìn Chu Tiểu Tiểu nói: "Chỗ nào có người thì phải có đấu tranh !"

Chu Tiểu Tiểu thở dài một tiếng, nói: "Vương Hiểu Lỗi là cháu trai duy nhất của Vương Đạo Quân, lần này các ngươi phế đi năng lực nam nhân của hắn đã là đả kích không nhỏ đối với Vương Đạo Quân. May là tiểu tử Vương Hiểu Lỗi trước kia đã cho lão Vương Đạo Quân một đứa chắt trai. Vương Đạo Quân hẳn sẽ không phát tác mạnh lắm, chuyện đánh mất thần khí hắn chắc chắn sẽ che dấu."

Cơ Động không nói gì nữa, trong đáy mắt hiện lên hàn mang nhàn nhạt, Chu Tiểu Tiểu cũng không thấy cái này. Bản thân hắn lúc trước nói một câu ‘chết một trăm lần cũng không quá đáng’ thật ra đã chân chính tuyên bố án tử hình cho Vương Hiểu Lỗi.

Mọi người đã tìm thấy một tửu điếm khác rồi tiến vào trong, ăn xong bữa cơm chiều đơn giản tất cả đều tự mình trở về phòng nghỉ ngơi. Hôm nay mỗi người đều có được nhận thức khác nhau, hiện tại chính là thời khắc lĩnh ngộ tốt nhất.



Trần Tư Tuyền đóng cửa phòng dựa lưng vào cửa, sắc mặt hơi cô đơn. Chuyện giữa nàng và Cơ Động vẫn không có tiến triển nhiều lắm, mỗi khi nàng nhớ tới Cơ Động tế điện bản thân mình ở kiếp trước trong lòng không khỏi quặn đau, vốn nàng rất có lòng tin theo đuổi ngược lại từ từ biến mất. Nàng không biết bây giờ mình nên làm như thế nào nữa. Nếu như Cơ Động thật sự nói ra ba chữ kia, bản thân mình nhất định sẽ cao hứng sao? Tận mắt thấy Cơ Động thâm tình đối với Liệt Diễm, nàng càng thêm quý trọng cảm giác như vậy. May là mình vẫn có thể lưu lại bên cạnh hắn, mỗi ngày được nhìn thấy hắn đồng dạng là một loại hạnh phúc.

Mười năm đã qua một, còn có chín năm, chín năm sau... Nếu như Cơ Động thật sự đi theo Liệt Diễm thì làm sao bây giờ? Nghĩ tới đây ánh mắt Trần Tư Tuyền đột nhiên sáng bừng lên. Khúc mắc bấy lâu không giải thích được trong nháy mắt giải khai. Bởi vì nàng nghĩ đến một điều, nếu như chín năm sau bản thân mình vẫn không thể thành công lay động tình cảm Cơ Động. Vậy thì hắn muốn đi, bản thân mình cũng đi theo hắn là tốt rồi.

Đến một thế giới khác có lẽ mình vẫn có cơ hội ở chung một chỗ với hắn, ít nhất hắn không phải bị hình thần câu diệt kia mà. Chín năm kế tiếp mỗi một ngày đều được ở chung một chỗ cùng hắn, đây không phải là một loại hạnh phúc hay sao? Có thể nhìn hắn, cảm thụ tình yêu của hắn với Liệt Diễm, đây chính là tình yêu dành cho mình mà. Ngoại trừ việc không thể cảm nhận được hơi ấm làm cho lòng người mê say từ thân thể hắn ra, tâm mình còn điều gì không thỏa mãn chứ? Có thể trọng sinh một lần, có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn, bản thân mình vốn không nên hy vọng xa vời gì nữa. Quá trình linh hồn dung hợp cũng đồng dạng là thân mật với hắn mà? Liệt Diễm ơi là Liệt Diễm, ngươi không thể lại tham lam, tình cảnh hiện tại đã rất tốt rất tốt rồi.

Nghĩ tới đây một nụ cười thản nhiên từ từ hiện lên trên mặt Trần Tư Tuyền, trong lòng nàng đã nghĩ thông suốt, tinh thần đương nhiên tốt dần lên. Thân phận này mặc dù không thể nói cho Cơ Động biết, nhưng mình ở bên cạnh hắn có thể toàn tâm trợ giúp hắn làm hết thảy mọi chuyện. Về phần có thể làm cho hắn yêu hình hài hiện tại hay không thì cứ tùy duyên đi. Làm hết sức, cố gắng hết sức là tốt rồi, cho dù không thành công cũng không sao cả.

Trong lúc tâm tình Trần Tư Tuyền hoang mang trống trải bất chợt sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa, chấn động quen thuộc làm tinh thần nàng giật nảy lên, giật mình hoảng hốt nhìn tới cửa phòng. Hắn vì sao tới đây?

Nàng đi ra mở cửa, đứng ở ngoài cửa không phải là Cơ Động, nàng mới vừa mở cửa Cơ Động đã lao vào nhanh như tia chớp, hơn nữa còn ra hiệu chớ có lên tiếng.

Tim Trần Tư Tuyền đập nhanh dần, hắn chịu tới phòng tìm ta rồi? Cô nam quả nữ, chẳng lẽ nói…

Cơ Động nhìn chung quanh một lúc, linh hồn lực không có trở ngại hắn và Trần Tư Tuyền hoàn thành câu thông: "Tư Tuyền, ngươi đi theo ta, ta tìm ngươi có vài việc !" Hắn dĩ nhiên không biết bây giờ Trần Tư Tuyền đang suy nghĩ điều gì, chỉ đơn giản kéo tay Trần Tư Tuyền lặng lẽ đi tới cửa sổ, đẩy cửa sổ ra...

"Đưa Sinh Mệnh Hạch cho ta mượn dùng một chút." Cơ Động thông qua linh hồn dung hợp nói với Trần Tư Tuyền. Trước đó hắn vì khôi phục thân thể đã giao Sinh Mệnh Hạch cho Trần Tư Tuyền.

Một tia thất vọng nhàn nhạt từ trong lòng dâng lên. Mặc dù Trần Tư Tuyền đoán được Cơ Động không thể đến đây vì muốn biểu đạt ý nghĩ yêu thương với mình, nhưng trong lòng nàng vẫn có mấy phần mong đợi.

Cơ Động nhận lấy Sinh Mệnh Hạch mà Trần Tư Tuyền đưa cho bạch quang trong mắt chợt lóe, Trần Tư Tuyền có thể cảm nhận được linh hồn của hắn đang giao hòa cùng Sinh Mệnh Hạch. Tựa hồ đang truyền qua lại tin tức gì đó. Sau đó Cơ Động mới nói: "Ngươi ở chỗ này mở cửa sổ chờ ta, ta đi làm một việc xong sẽ quay lại sau."

Nói xong câu đó thân hình hắn chợt biến mất, Cơ Động từ chỗ cửa sổ đã phiêu nhiên bay ra ngoài, trong nháy mắt tan biến vào trong bóng đêm, Trần Tư Tuyền tò mò nhìn phương hướng hắn rời khỏi, rõ ràng hắn đang dùng linh hồn lực che dấu ý định bản thân, nhưng hắn đang muốn che giấu cái gì đây?

Không đợi nàng suy tư quá nhiều, chẳng qua sau thời gian mấy lần hô hấp Cơ Động đã trở lại trong phòng, hắn vừa đeo Sinh Mệnh Hạch lên trên cổ Trần Tư Tuyền vừa thông qua linh hồn nói với nàng: "Không được cho bất luận kẻ nào biết ta từng tới gian phòng của ngươi !"

Trần Tư Tuyền gật đầu đáp ừng mà không hỏi gì cả.

Cơ Động lúc này chấn định tâm thần nhìn vào đôi mắt to xinh đẹp của nàng, không nhịn được hỏi: "Ngươi không muốn biết lúc nãy ta đi làm gì hay sao?"



Trần Tư Tuyền vừa nghĩ thông suốt chuyện giữa mình và Cơ Động, tâm tình lúc này rất tốt, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy hạnh phúc. Ánh mắt nàng nhìn Cơ Động tràn đầy tình cảm khiến cho Cơ Động không dám nhìn thẳng: "Lão sư nguyện ý nói tự nhiên sẽ nói cho ta biết, còn không muốn nói nghĩa là chuyện này không thể nói cho ta. Cho dù lão sư có nói gì, ở trong lòng ta luôn luôn là đúng đắn. Ngoại trừ an nguy của bản thân ngài ra, chỉ sợ biết rõ đó là sai ta cũng đồng dạng cho là đúng. Cơ Động lão sư, chuyện ban ngày thật tình xin lỗi, là do ta quá vọng động rồi."

Nghe lời của nàng nói ánh mắt Cơ Động rõ ràng có biến hóa, không biết tại sao ở trong quá trình linh hồn trao đổi nghe nàng nói câu này cực kỳ tự nhiên, Cơ Động đột nhiên có loại vọng động muốn xông lên ôm lấy nàng. Cô bé này thật sự là quá hoàn mỹ vô khuyết rồi, từ trên người nàng Cơ Động tìm không được nửa phần tỳ vết nào. Hắn tin tưởng nếu như lúc trước mình không có Liệt Diễm, sợ rằng đã sớm luân hãm vào trong tình cảm ôn nhu của nàng. Kèm theo thời gian ở chung với nàng càng ngày càng dài, mặc dù trong lòng hắn không hề phân tình yêu cho Trần Tư Tuyền, nhưng hắn không thể phủ nhận sức kháng cự của bản thân đối với nàng đang càng ngày càng ít. Thậm chí linh hồn dung hợp với nàng còn sinh ra một tia lệ thuộc.

Lúc này Cơ Động đã biết điều này giống như là hít thuốc phiện vậy, dù cố gắng thế nào cũng khó lòng thoát khỏi nó. Hiện tại hắn vẫn không tiếp nhận Trần Tư Tuyền, nhưng cũng không thể nói ra những lời cự tuyệt khiến cho nàng thương tổn nữa. Hình như Trần Tư Tuyền cũng đã nhận ra điều này, Cơ Động cũng nhận ra.

Cơ Động lắc lắc đầu lẩm bẩm: “Mặc kệ như thế nào, ta không chấp nhận tình cảm của ngươi là được, chín năm sau ta lập tức đi tìm Liệt Diễm của ta là xong !”

Thật ra Trần Tư Tuyền cũng không biết, bản thân nàng theo đuổi Cơ Động đang cực kỳ thành công. Cho dù Cơ Động không lên tiếng thừa nhận nhưng thân ảnh Trần Tư Tuyền đang từ từ xâm nhập vào trong trong lòng hắn. Khi thân ảnh nàng xuất hiện ở trong đầu Cơ Động, hắn nhất định phải cố nén thống khổ tư niệm Liệt Diễm mới có khả năng không suy tư đến Trần Tư Tuyền. Lấy thâm tình của Cơ Động dành cho Liệt Diễm, Trần Tư Tuyền có thể làm được điểm này đã xem như đến gần cực hạn rồi.

"Ta đi..." Cơ Động không trả lời rõ ràng cho Trần Tư Tuyền, hoặc có thể nói rằng hắn không biết nên đối mặt như thế nào, cơ hồ là hắn chạy trối chết rời khỏi gian phòng. Nhìn thấy bóng lưng luống cuống lao ra ngoài kia, khuôn mặt Trần Tư Tuyền bất chợt ngốc trệ chốc lát, “hắn đang kháng cự? Hắn kháng cự cái gì chứ?”

Trên đường lớn, một chiếc xe ngựa từ bên trong thành chạy nhanh ra.

"Thiếu gia, ngài kiên nhẫn một chút, ta sẽ nhanh chóng mang ngài trở về thương hội. Chỉ cần gặp được nghị trưởng đại nhân, lão nhân gia nhất định có thể giúp ngài trở lại bình thường."

Rèm xe ngựa rèm vén lên, Tào Nghị ôm Khô Lâu Kiểm - Vương Hiểu Lỗi nhảy ra ngoài, hắn phất tay đuổi phu xe đi, cánh tay phải vung lên, một đạo quang mang vặn vẹo sáng lên trước người hắn. Một thân ảnh khổng lồ màu vàng trong tia sáng đó chui ra, đó là một con rồng to lớn không có cánh, toàn thân màu vàng đất chiều cao vượt qua tám thước. Nó không có năng lực phi hành, tứ chi cực kỳ tráng kiện, trên đầu có ba cái sừng to, hai cái cắm ở phía trước, một cái nằm chính giữa chếch về sau. Toàn thân hiện đầy lân phiến trầm trọng, cái đuôi rất dài khoảng chừng mười thước, dưới chót phần đuôi là một quả cầu sắt tầm thường, phía trên đầy gai sắc hàn quang lập lòe.

Đây là một đầu Địa long dị chủng trong Thổ hệ có tên là Tam Giác Phá Long. Chính là một những loài Địa long Thổ hệ có lực phá hoại mạnh nhất, cấp bậc mặc dù chỉ có cấp bảy nhưng coi như ma thú cấp tám cũng không phá nổi lực phòng ngự của nó. Còn lực công kích của nó chỉ kém một chút mà thôi.

Sắc mặt Vương Hiểu Lỗi lúc này tái nhợt như tờ giấy. Nguyên bản là bộ mặt y như xương khô kia, lúc này hốc mắt lại càng hãm sâu, thân thể run rẩy liên hồi, lẩm bẩm: "Ta còn có thể tốt được sao? Ta còn có thể chơi nữ nhân sao?"

Tào Nghị ôm Vương Hiểu Lỗi phóng người rơi lên trên lưng đầu Tam Giác Phá Long kia: "Thiếu gia, ngài đừng lo lắng, chúng ta hôm nay cấp tốc trở về. Lấy tốc độ nhanh nhất lên đường nhất định có thể chữa trị tốt. Nghị trưởng đại nhân thần thông quảng đại sẽ không có vấn đề gì khó cả."

Hai mắt thất thần của Vương Hiểu Lỗi rốt cục hiện ra vài phần sáng rỡ, nhìn về phía Tào Nghị tràn đầy oán độc nói: "Chờ đến lúc ta trở về nhất định phải bảo ông nội giết sạch những tên đó. Nam nhân toàn bộ lăng trì, nữ nhân để cho bản thiếu gia chơi xong sẽ bán cho kỹ viện, để cho ngàn người cưỡi, vạn người ngủ chung."

Tào Nghị than một tiếng, thầm nghĩ trong lòng. Lần này có thể giữ được mạng đã rất tốt rồi, lúc ấy hình như là có người quát to một tiếng hạ thủ lưu tình mới nhặt lại được tính mạng, thanh âm kia nghe hình như hơi quen?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Dương Miện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook