Chương 239: Trận chiến đầu tiên, Lôi đế! (Hạ)
Đường Gia Tam Thiểu
11/04/2018
Thượng Quan Ngâm Không biến sắc:
- Hoàng thất, đúng là Hoàng thất sao? Ngươi vì Hoàng thất xuất lực nhiều như vậy, bọn họ lại tính chuyện phá hoại tình cảm vợ chồng chúng ta... Ngươi, ngươi...
Cơ Trường Tín sắc mặt thâm tình nhìn về phía vợ mình:
- Ngâm Không, bất luận nói thế nào, lần đó ta cũng đã có lỗi với nàng... Xin lỗi nàng... Hiểu lầm cũng đã mấy chục năm rồi, bất luận nàng oán trách ta đến thế nào, ta cũng sẽ tuyệt không để cho nàng rời khỏi bên cạnh ta nữa. Hoặc là nàng giết ta, hoặc là ta sẽ vĩnh viễn đi theo nàng... nàng hẳn đã biết rõ ta là người như thế nào, chúng ta là vợ chồng đã trăm năm, ta có bao giờ nói dối với nàng lần nào chưa? Ngâm Không, ta không dám xin nàng tha thứ, ta biết rõ trong lòng nàng rất hận ta, rất tức giận. Nếu nàng muốn phác tác, vậy thì hãy giết ta đi. Ngoài việc cảm thấy có lỗi với nàng, trong lòng ta đã không còn bất cứ vướng bận nào nữa. Ta tùy mặc cho nàng xử trí.
Ngơ ngác nhìn Cơ Trường Tín, Thượng Quan Ngâm Không đột nhiên cảm thấy hận vô cùng, nàng hận Hoàng thất của Trung Thổ Đế Quốc, hận bọn họ giả dối, đê tiện, hãm hại trượng phu, làm cho vợ chồng mình phải chia lìa mấy chục năm, cũng khiến cho mình oán hận, trách lầm trượng phu mấy chục năm. Nàng cũng hận chính mình, hận tính cách của mình quá mức kiên cường, căn bản không cho trượng phu bất cứ cơ hội giải thích nào cả. Rất rõ ràng, Hoàng thấy cũng chính là lợi dụng điểm này, mới có thể hãm hại Cơ Trường Tín như thế.
Mắt nhìn thấy trượng phu đầu đầy tóc bạc, nhìn ánh mắt thâm tình của hắn, nhớ lại khi nãy hắn vẻ mặt tuyệt vọng, định tự sát... Thân thể Thượng Quan Ngâm Không chợt run lên, hai hàng lệ tuôn chảy trên mặt, trong mắt đã không còn bất cứ hận ý hay lãnh ý nữa, chỉ có hối hận cùng bi thương. Mấy chục năm a, cho dù bọn họ thân là Chí Tôn Cường Giả, sinh mệnh so với người thường còn dài hơn nhiều, nhưng mà đời người có thể có được mấy cái vài chục năm cơ chứ? Mấy chục năm nay nàng bị sự thống khổ dày vò nội tâm, trượng phu hẳn cũng thống khổ như nàng...
Cơ Trường Tín phóng người lên, phi thân lên đỉnh đầu Hoàng Cự Long. Hai vợ chồng đối diện sát bên nhau, Thượng Quan Ngâm Không rốt cuộc không khống chế nổi cảm xúc đang dâng trào của mình, một lão bà đã hơn trăm tuổi, cứ như vậy liền nhào vào trong lòng ngực của Cơ Trường Tín, khóc rống lên. Tiếng khóc làm cho những người xung quanh phải quay lại nhìn.
Đám ma sư của Ma Sư Công Hội thật sự có chút không nói gì, vị Hội Trưởng đại nhân này mấy chục năm không quay về, vừa mới về đến đã đắm chìm trong thế giới tình cảm của mình, đại sự trước mắt vẫn còn chưa có giải quyết xong mà!
Lúc này, bên phía Ma Kỹ Công Hội bên kia cũng đã tuyển chọn ra người xuất chiến... Xa xa, Lãnh Phong Vân và Thủy Minh Nguyệt tự nhiên nhìn thấy được cảnh Thượng Quan Ngâm Không nhào vào lòng của Cơ Trường Tín.
Sự hiểu lầm mấy chục năm nay giữa hai vị Thổ Hệ Chí Tôn Cường Giả hiển nhiên đã được giải quyết. Chuyện này đối với bọn họ mà nói, cũng không phải là chuyện gì tốt cả.
Người đầu tiên xuất trận bên phía Ma Kỹ Công Hội, chính là Phó Hội trưởng Ma Kỹ Công Hội Thái Phật. Hắn một thân hắc y, dáng người có mấy phần giống với Thủy Minh Nguyệt, cũng là Nhâm Thủy Hệ cường giả.
Phất Thụy thét dài một tiếng, chỉ nghe một đạo lôi đình nổ vang, Tử Lôi Diệu Thiên Long đã bay lên trời, thân thể Phất Thụy nhảy lên, trực tiếp rơi lên trên lưng Tử Lôi Diệu Thiên Long. Bộ yên rồng hoàn toàn với nháy mắt đem hắn và Tử Lôi Diệu Thiên Long dung hợp thành một thể. Bộ toàn thân khải màu lam tím nháy mắt xuất hiện, hiển lộ phong thái của Lôi Đế.
Cơ Động nhíu mày chăm chú nhìn trận chiến trước mắt này. Hiện tại cái hắn khiếm khuyết duy nhất, chính là kinh nghiệm thực chiến giữa các cường giả với nhau. Khi thực lực bản thân hắn càng không ngừng gia tăng, đối với phương diện này nhu cầu càng lúc càng cao hơn. Hôm nay chính là một cơ hội tốt để gia tăng kinh nghiệm thực chiến của bản thân. Điều khiến cho hắn có chút quái dị là, Phất Thụy cũng không có phóng xuất ra Lôi Ngục Thần Phủ của mình, trong tay chỉ là một thanh chiến phủ khổng lồ, chiều dài hơn một thước tám mà thôi. Chuôi chiến phủ này cùng với thanh Lôi Đình Chiến Phủ lúc trước mà hắn từng sử dụng càng cao hơn một bậc. Bộ giáp trụ trên người của hắn rõ ràng cũng đã được cải tạo lại một chút.
Bên phía Ma Kỹ Công Hội, vị Bát Quan Nhâm Thủy Hệ Thiên Tôn Thái Phật hừ lạnh một tiếng, tay phải nhoáng lên một, đã có thêm một thanh pháp trượng, cũng không phải là một kiện vũ khí dài, thanh pháp trượng cũng chỉ cỡ một thước. Toàn thân một màu ngăm đen, đầu trượng có khảm một viên bảo thạch màu đen lớn chừng quả táo. Thanh pháp trượng này vừa xuất hiện, trên người Thái Phật nhất thời xuất hiện một tầng Nhâm Thủy Nguyên tố ba động nồng đậm, Nhâm Thủy nguyên tốn trong không khí thậm chí nồng đậm đến mức có thể nhìn thấy từng làn sóng gợn nhàn nhạt.
Âm Chiêu Dung đứng bên cạnh Âm Triêu Dương, nói:
- Ma Kỹ Công Hội lần này thật sự là dốc cạn túi a! Đây chính là vũ khí ma lực của Thủy Minh Nguyệt mà. Nếu ta nhớ không lầm, nó tên là Thiên Thủy Thần Trượng, trong những vũ khí Thứ Thần Khí cũng coi như là một kiện nhất phẩm. Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Âm Triêu Dương cũng không có hé răng, chỉ là lẳng lặng nhìn. Từ trên mặt ông ta, rất khó có thể nhìn ra bất cứ cảm xúc ba động nào. Nhưng mà chỉ cần ông ta đứng đó, cũng làm cho người ta có cảm giác nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay.
Thủy Minh Nguyệt cùng với Lãnh Phong Vân bên này cũng nhíu mày, bởi vì bọn họ cũng thật sự không ngờ bên phía Ma Sư Công Hội trận thứ nhất lại phái ra Phất Thụy. Đối với tình huống bên trong Thiên Can Học Viện, bọn họ cũng vô cùng thấu hiểu, cũng biết rõ trong lần gia nhập Thánh Tà Chi Chiến lần trước, Phất Thụy đã đạt được một kiện Thần khí, nhờ đó ma lực đã tiến hóa thành Cực Hạn Dương Lôi. Vốn là Thủy Minh Nguyệt đem cây pháp trượng của mình cho Thái Phật, cho rằng trận này thắng chắc, nhưng mà nếu đối thủ đã là Phất Thụy, thắng bại của trận chiến này sẽ rất khó mà đoán trước được. Mặc dù Phất Thụy cũng không phải là Bát Quan Ma Sư, nhưng mà hắn có Cực Hạn Ma Lực, Thần Khí, tọa kỵ Cửu Giai Tử Lôi Diệu Thiên Long, những nhân tố này cộng lại, Thái Phật mặc dù là Bát Quan Thiên Sư kinh nghiệm dày dặn, cũng tuyệt đối không có bất cứ nắm chắc. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Thanh pháp trượng Thiên Thủy Thần Trượng trong Thái Phật khẽ giơ lên, cũng không có mặc áo giáp ma lực, thế nhưng trên người lại có thêm một bộ trường bào màu đen phát ra thủy quang lưu chuyển. Bộ trường bào bao trùm thân thể, nhất thời làm cho khí tức Nhâm Thủy trên người của hắn càng thêm nồng đậm hơn nhiều. Bất luận là thanh pháp trượng trên tay hắn, hay là bộ y phục trên người, hoàn toàn đều là thứ dùng để tăng phúc ma lực, đúng là không hề có chút tính toán phòng ngự nào.
Cùng lúc đó, một đạo hắc quang đã vỡ ra trước mặt Thái Phật, hào quang chớp động, một đầu ma thú khổng lồ đã từ trong đó bay ra. Đó cũng không phải Cự long, mà là một đầu ma thú toàn thân màu trắng, hai cánh dang rộng, bay lên trời. Ngay sau đó, Thái Phật cũng đã nhảy lên lưng nó.
Đầu ma thú màu trắng này, từ mặt khí tức phát ra mà nói, so với Tử Lôi Diệu Thiên Long còn kém hơn rất nhiều. Nhưng mà độ phù hợp của nó với Thái Phật lại cực kỳ cao, sóng nước nồng đậm lưu chuyển, từng tầng từng tầng quanh quẩn chảy lan ra. Đầu ma thú này thân mình giống như hải âu, nhưng thân thể lớn hơn hải âu bình thường rất nhiều. Hai cánh dang rộng, lớn chừng hơn mười thước, tuy rằng không khổng lồ giống như Cự Long vậy, nhưng rõ ràng là linh hoạt hơn rất nhiều. Hiển nhiên là một đầu Thủy Hệ ma thú, am hiểu về tốc độ.
- Thủy, không lưỡng thê Cửu Giai Ma Thú, Bạch Thủy Thần Âu.
Âm Chiêu Dung nói theo bản năng.
Loại ma thú Bạch Thủy Thần Âu này Cơ Động cũng biết, nó cũng không có thiên phú giống như Cự Long vậy, không có khả năng tiến hóa trở thành Thập Giai Ma Thú, nhưng trong số những Cửu Giai Ma Thú, cũng tuyệt đối là đỉnh cấp. Thân là Thủy Hệ ma thú, nhưng nó lại am hiểu nhất về tốc độ. Có thể nói, là loài ma thú có tốc độ phi hành nhanh nhất trong tất cả các Ma thú. Hơn nữa nó còn giỏi về phi hành rẽ nhang, tốc độ nhanh chóng vô cùng. Trong không chiến, cho dù đối mặt với Thập Giai Cự Long, nó cũng hoàn toàn không rơi vào hạ phong. Có thể nói là loài Thủy Hệ ma thú gần với Hàn Băng Cự Long, Băng Tuyết Cự Long... n Đoàn vẫn còn nằm trong tay chúng ta.
Chứng kiến Bạch Thủy Thần Âu xuất hiện, suy nghĩ đầu tiên của Cơ Động chính là, trận này sư huynh thắng chắc. Từ trang bị ma lực cho đến ma thú tọa kỵ của đối phương mà nói, hiển nhiên là định lấy tấn công chống tấn công, bằng vào tốc độ mà chiến thẳng. Bất quá, muốn ở trước mặt Lôi Đế mà thi triển tốc độ, thật sự dễ dàng như vậy sao? Cho dù Bạch Thủy Thần Âu có nhanh đến mức nào đi nữa, nó làm sao có thể nhanh hơn lôi điện được? Lôi điện chính là tốc độ ánh sáng a.
Một tia mỉm cười nhàn nhạt xuất hiện trên mặt Cơ Động. Sau khi trận chiến này chấm dứt, sẽ đến phiên của hắn. Hắn đã tính toán hoàn hảo, một trận chiến hôm nay, tuyệt đối sẽ không sử dụng ra Lục Long Lục Xà ma lực ẩn chứa trong Âm Dương Miện của mình, mà sẽ bằng vào thực lực của chính bản thân mình mà đối kháng với ma sư đối phương, nhất định phải đạt được thắng lợi.
Liệt Diễm dẫn theo A Kim bước tới đứng phía sau Cơ Động một quãng không xa. Không biết vì nguyên nhân gì, lúc này nhìn Cơ Động, tâm tình Liệt Diễm ba động rất lớn. Nàng rất hy vọng Cơ Động có thể có nhiều bằng hữu, thân nhân, khiến hắn không hề cô đơn, lại hy vọng hắn có thể tiếp tục cùng mình du lịch đại lục thêm một năm nữa, ở bên cạnh làm bạn với mình. Liệt Diễm không thể đoán trước được tương lai, nhưng mà, nàng lại có một loại dự cảm. Nàng cảm giác được, một năm sau trên Thánh Tà Chiến Trường, nhất định sẽ phát sinh việc gì đó, một tình huống mà ngay cả nàng cũng không cách nào tưởng tượng ra nổi.
Ở trên không trung, đối mặt với Thái Phật, Phất Thụy quơ ngang thanh chiến phủ trong tay, hét lớn một tiếng:
- Xin mời.
Bản thân thanh âm của hắn đã giống như tiếng sét đánh vậy, Dương Lôi ma lực nồng đậm ba động, nháy mắt nở rộ. Thân thể hắn cùng với thân thể Tử Lôi Diệu Thiên Long cơ hồ đồng thời biến thành một màu tím trong suốt lóng lánh vậy, đúng là Cực Hạn Dương Lôi Nguyên Tố Thể.
Công kích của Lôi Hệ là cái gì? Dùng bốn chữ thỏa đáng nhất để hình dung, đó chính là: Lôi đình vạn quân.
Thái Phật nghiêm mặt, thanh pháp trượng trong tay chỉ về phía Phất Thụy một:
- Xin mời.
Bên trong không trung, cùng với việc hai người giằng co với nhau, trong không khí nhất thời xuất hiện biến hóa kịch liệt. Bên phía Phất Thụy, đã hoàn toàn biến thành một không gian màu tím, mà bên phía Thái Phật, thì lại xuất hiện mây đen cuồn cuộn, bầu trời cũng theo đó mà tối sầm lại.
Không hề nghi ngờ, lúc này hai người đã phóng xuất ra Ma Vực. Thái Phật phóng xuất ra Ma Vực là chuyện rất là bình thường. Hắn là Nhâm Thủy Hệ ma sư tám mươi tám cấp, trên đỉnh đầu có Bát Quan, Tứ Tinh hiển lộ thực lực thật sự của hắn. Mà trên đỉnh đầu Phất Thụy lại là một Cực Hạn Dương Lôi Dương Miện, thế nhưng lại chỉ có Thất Quan Nhị Tinh mà thôi, nhưng hắn lại cũng có thể phóng xuất ra Ma Vực. Điều này khiến cho người khác có chút cảm giác không thể nào tin nổi. Sáu vị Chí Tôn Cường Giả ở đây đều có thể cảm giác được, Ma Vực do Phất Thụy phóng thích cũng không phải nhờ vào lực lượng của Tử Lôi Diệu Thiên Long, mà hoàn toàn thuộc về sức mạnh của chính bản thân hắn.
Thanh Thiên Thủy Thần Trượng trong tay Thái Phật vỗ nhẹ về phía trước một, cũng không để ý thân phận mình là trưởng bối, dành phát động công kích trước. Những trận đại chiến như thế này, chiếm được tiên cơ là chuyện cực kỳ trọng yếu.
Song phương đều có ma lực khổng lồ, công kích tuyệt đối càng tiết kiệm ma lực hơn phòng ngự rất nhiều, ai cũng không muốn trở thành phía phòng ngự cả.
Miệng Bạch Thủy Thần Âu chợt phát ra một tiếng ngâm nga nhẹ, thân thể giống như tia chớp bắt đầu gia tốc, cũng không có bay về phía Phất Thụy, mà là bay vọt thẳng lên trời cao. Cùng lúc đó, bên trong không trung, ngay phía trên đỉnh đầu của Thái Phật, có trăm ngàn đạo hắc quang đã nháy mắt ngưng tụ thành hình. Thanh Thiên Thủy Thần Trượng trong tay hắn khẽ vung lên, trăm ngàn đạo hắc quang kia đã lập tức chụm lại, phóng thẳng về phía Phất Thụy và Tử Lôi Diệu Thiên Long.
Phất Thụy hừ lên một tiếng, thanh chiến phủ trong tay vung lên, một tầng lôi võng nồng đậm nháy mắt mở ra trên không trung, đem thân thể mình cùng với Tử Lôi Diệu Thiên Long hoàn toàn bao phủ bên trong. Đồng thời, thanh chiến phủ trong tay bắt đầu giơ cao lên quá đầu... Lôi quang màu tím nồng đậm bắt đầu ngưng tụ lại.
Đúng lúc này, trăm đạo hắc quang kia đang cấp tốc bay trong không trung, đột nhiên chợt tạm dừng một chút, cũng không có đâm vào màn lôi võng kia, mà cứ như vậy tạm dừng giữa không trung một chút, sau đó trực tiếp thay đổi phương hướng, văng ra tứ tán, vẽ thành vô số đường cong. Một đám hắc quang ùn ùn kéo đến, thế nhưng ở giữa không trung chuyển hóa thành một hắc trụ khổng lồ, vừa lúc xẹt qua bên ngoài đạo lôi võng do Phất Thụy phóng xuất ra, sau đó mới tiếp tục bay về phía thân thể Phất Thụy.
Đồng thời, lại có thêm trăm đạo hắc quang từ trên người Thái Phật bay nhanh mà ra. Đúng là làn sóng này chưa dứt, làn sóng tiếp theo đã tới, công kích cơ hồ liên tiếp không chút gián đoạn nào.
Nhìn thấy một màn như vậy, cảm giác trong lòng Cơ Động đầu tiên chính là khiếp sợ. Công kích mà Thái Phật đang phóng thích kia, đã không hề đơn giản là dùng ma kỹ để hình dung nữa. Tiến hành khống chế ma lực khổng lồ trong phạm vi lớn đến như thế, lực khống chế của gã ma sư đã đạt tới một trình độ mạnh mẽ đến rợn người. Có lẽ cái này là bởi vì nhờ có thanh Thiên Thủy Thần Trượng trong tay hắn phụ trợ, nhưng cho dù là như thế, lực khống chế của hắn vẫn tuyệt đối khiến người khác khiếp sợ.
Trăm ngàn đạo hắc quang, ở giữa không trung giống như là vật sống vậy, chúng nó tránh qua cái lôi võng, đánh thẳng vào thân thể của Phất Thụy. Kết quả đầu tiên tạo thành chính là, đánh gãy sự súc lực ma kỹ của Phất Thụy, bức bách hắn không thể không một lần nữa phóng thích ra kỹ năng để chống đỡ công kích ập mặt mà tới kia.
Bất quá Phất Thụy cũng không phải chiến đấu một mình. Chỉ nghe Tử Lôi Diệu Thiên Long chợt gầm lên một tiếng giận dữ, tử quang dâng trào nháy mắt bộc phát, hình thành một màn hào quang màu tím khổng lồ, toàn bộ không trung không một chỗ nào gián đoạn, đem thân thể của Phất Thụy cùng với thân thể của nó hoàn toàn bảo hộ bên trong. Bản thân Phất Thụy thì tựa hồ như không có nhìn thấy đám hắc quang bên ngoài vậy, ma lực trên thanh chiến phủ vẫn cứ như trước không ngừng ngưng tụ.
Khóe miệng Thái Phật toát ra một tia mỉm cười âm lãnh, thanh Thiên Thủy Thần Trượng trong không trung vẽ thành vòng tròn một. Đám hắc mang vốn đanh đánh về phía Phất Thụy thế nhưng lại thay đổi phương hướng, chẳng những không có cùng màn hào quang do Tử Lôi Diệu Thiên Long phát ra tiến hành va chạm, thậm chí ngay cả tiến tới gần cũng không có, nháy mắt phóng ra xa, bay ngược trở về, cùng với đợt hắc quang thứ hai đang bay tới tiến hành tụ tập lại.
Hai đám hắc quang này đều là Nhâm Thủy Ma Lực ngưng tụ cực độ lại. Lúc chúng nó trên không trung ngưng tụ va chạm lại, một màn quỷ dị chợt xuất hiện, hơn trăm đạo hắc quang, thế nhưng trên không trung sắp xếp song song với nhau thành một tầng thẳng tắp, hơn nữa cũng không có trực tiếp phát động công kích, mà là từng đạo hắc quang cứ như thế bắt đầu chồng lên nhau, áp súc lại. Giống hệt như Diệt Tuyệt Quân Đoàn lúc trước áp súc ma lực của bọn họ để công kích Cơ Động vậy.
Hắc quang màu đen, trong quá trình áp súc này liền trở nên càng ngày càng âm trầm. Nếu lúc mới bắt đầu vẫn là màu tối đen như mực, nhưng rất nhanh màu đen này đã dần dần biến đổi, lúc hơn trăm ngàn đạo hắc quang áp súc tới một trình độ nhất định, màu đen lại dần dần nhạt bớt, tất cả hắc quang đều ngưng tụ lại, tới lúc cuối cùng, đã biến thành trong suốt không màu nữa. Chỉ có thể mơ hồ chứng kiến ánh mặt trời chiếu rọi xuống đám Nhâm Thủy Ma Lực kia trở nên cực kỳ vặn vẹo lại.
Lực khống chế ma lực như vậy, ngay cả đám Chí Tôn Cường Giả Âm Triêu Dương nhìn thấy cũng không khỏi nhíu mày lại. Bọn họ tự hỏi lúc mình còn ở Bát Quan, cũng không thể đạt đến trình độ như thế.
Cơ Động nhịn không được, thì thào nói:
- Đơn thể đơn hệ đa trọng áp súc Tổ Hợp Kỹ. Hoàn toàn do một người tự mình hoàn thành... Cái này thật đáng sợ.
Dù cho hiện tại hắn có được Linh Hồn Chi Hỏa, có thể gia tăng tinh thần lực cực mạnh, cũng tự hỏi không thể làm được chuyện này. Lực khống chế như vậy, đã vượt qua cực hạn khống chế của ma sư trong trí nhớ của hắn.
- Hoàng thất, đúng là Hoàng thất sao? Ngươi vì Hoàng thất xuất lực nhiều như vậy, bọn họ lại tính chuyện phá hoại tình cảm vợ chồng chúng ta... Ngươi, ngươi...
Cơ Trường Tín sắc mặt thâm tình nhìn về phía vợ mình:
- Ngâm Không, bất luận nói thế nào, lần đó ta cũng đã có lỗi với nàng... Xin lỗi nàng... Hiểu lầm cũng đã mấy chục năm rồi, bất luận nàng oán trách ta đến thế nào, ta cũng sẽ tuyệt không để cho nàng rời khỏi bên cạnh ta nữa. Hoặc là nàng giết ta, hoặc là ta sẽ vĩnh viễn đi theo nàng... nàng hẳn đã biết rõ ta là người như thế nào, chúng ta là vợ chồng đã trăm năm, ta có bao giờ nói dối với nàng lần nào chưa? Ngâm Không, ta không dám xin nàng tha thứ, ta biết rõ trong lòng nàng rất hận ta, rất tức giận. Nếu nàng muốn phác tác, vậy thì hãy giết ta đi. Ngoài việc cảm thấy có lỗi với nàng, trong lòng ta đã không còn bất cứ vướng bận nào nữa. Ta tùy mặc cho nàng xử trí.
Ngơ ngác nhìn Cơ Trường Tín, Thượng Quan Ngâm Không đột nhiên cảm thấy hận vô cùng, nàng hận Hoàng thất của Trung Thổ Đế Quốc, hận bọn họ giả dối, đê tiện, hãm hại trượng phu, làm cho vợ chồng mình phải chia lìa mấy chục năm, cũng khiến cho mình oán hận, trách lầm trượng phu mấy chục năm. Nàng cũng hận chính mình, hận tính cách của mình quá mức kiên cường, căn bản không cho trượng phu bất cứ cơ hội giải thích nào cả. Rất rõ ràng, Hoàng thấy cũng chính là lợi dụng điểm này, mới có thể hãm hại Cơ Trường Tín như thế.
Mắt nhìn thấy trượng phu đầu đầy tóc bạc, nhìn ánh mắt thâm tình của hắn, nhớ lại khi nãy hắn vẻ mặt tuyệt vọng, định tự sát... Thân thể Thượng Quan Ngâm Không chợt run lên, hai hàng lệ tuôn chảy trên mặt, trong mắt đã không còn bất cứ hận ý hay lãnh ý nữa, chỉ có hối hận cùng bi thương. Mấy chục năm a, cho dù bọn họ thân là Chí Tôn Cường Giả, sinh mệnh so với người thường còn dài hơn nhiều, nhưng mà đời người có thể có được mấy cái vài chục năm cơ chứ? Mấy chục năm nay nàng bị sự thống khổ dày vò nội tâm, trượng phu hẳn cũng thống khổ như nàng...
Cơ Trường Tín phóng người lên, phi thân lên đỉnh đầu Hoàng Cự Long. Hai vợ chồng đối diện sát bên nhau, Thượng Quan Ngâm Không rốt cuộc không khống chế nổi cảm xúc đang dâng trào của mình, một lão bà đã hơn trăm tuổi, cứ như vậy liền nhào vào trong lòng ngực của Cơ Trường Tín, khóc rống lên. Tiếng khóc làm cho những người xung quanh phải quay lại nhìn.
Đám ma sư của Ma Sư Công Hội thật sự có chút không nói gì, vị Hội Trưởng đại nhân này mấy chục năm không quay về, vừa mới về đến đã đắm chìm trong thế giới tình cảm của mình, đại sự trước mắt vẫn còn chưa có giải quyết xong mà!
Lúc này, bên phía Ma Kỹ Công Hội bên kia cũng đã tuyển chọn ra người xuất chiến... Xa xa, Lãnh Phong Vân và Thủy Minh Nguyệt tự nhiên nhìn thấy được cảnh Thượng Quan Ngâm Không nhào vào lòng của Cơ Trường Tín.
Sự hiểu lầm mấy chục năm nay giữa hai vị Thổ Hệ Chí Tôn Cường Giả hiển nhiên đã được giải quyết. Chuyện này đối với bọn họ mà nói, cũng không phải là chuyện gì tốt cả.
Người đầu tiên xuất trận bên phía Ma Kỹ Công Hội, chính là Phó Hội trưởng Ma Kỹ Công Hội Thái Phật. Hắn một thân hắc y, dáng người có mấy phần giống với Thủy Minh Nguyệt, cũng là Nhâm Thủy Hệ cường giả.
Phất Thụy thét dài một tiếng, chỉ nghe một đạo lôi đình nổ vang, Tử Lôi Diệu Thiên Long đã bay lên trời, thân thể Phất Thụy nhảy lên, trực tiếp rơi lên trên lưng Tử Lôi Diệu Thiên Long. Bộ yên rồng hoàn toàn với nháy mắt đem hắn và Tử Lôi Diệu Thiên Long dung hợp thành một thể. Bộ toàn thân khải màu lam tím nháy mắt xuất hiện, hiển lộ phong thái của Lôi Đế.
Cơ Động nhíu mày chăm chú nhìn trận chiến trước mắt này. Hiện tại cái hắn khiếm khuyết duy nhất, chính là kinh nghiệm thực chiến giữa các cường giả với nhau. Khi thực lực bản thân hắn càng không ngừng gia tăng, đối với phương diện này nhu cầu càng lúc càng cao hơn. Hôm nay chính là một cơ hội tốt để gia tăng kinh nghiệm thực chiến của bản thân. Điều khiến cho hắn có chút quái dị là, Phất Thụy cũng không có phóng xuất ra Lôi Ngục Thần Phủ của mình, trong tay chỉ là một thanh chiến phủ khổng lồ, chiều dài hơn một thước tám mà thôi. Chuôi chiến phủ này cùng với thanh Lôi Đình Chiến Phủ lúc trước mà hắn từng sử dụng càng cao hơn một bậc. Bộ giáp trụ trên người của hắn rõ ràng cũng đã được cải tạo lại một chút.
Bên phía Ma Kỹ Công Hội, vị Bát Quan Nhâm Thủy Hệ Thiên Tôn Thái Phật hừ lạnh một tiếng, tay phải nhoáng lên một, đã có thêm một thanh pháp trượng, cũng không phải là một kiện vũ khí dài, thanh pháp trượng cũng chỉ cỡ một thước. Toàn thân một màu ngăm đen, đầu trượng có khảm một viên bảo thạch màu đen lớn chừng quả táo. Thanh pháp trượng này vừa xuất hiện, trên người Thái Phật nhất thời xuất hiện một tầng Nhâm Thủy Nguyên tố ba động nồng đậm, Nhâm Thủy nguyên tốn trong không khí thậm chí nồng đậm đến mức có thể nhìn thấy từng làn sóng gợn nhàn nhạt.
Âm Chiêu Dung đứng bên cạnh Âm Triêu Dương, nói:
- Ma Kỹ Công Hội lần này thật sự là dốc cạn túi a! Đây chính là vũ khí ma lực của Thủy Minh Nguyệt mà. Nếu ta nhớ không lầm, nó tên là Thiên Thủy Thần Trượng, trong những vũ khí Thứ Thần Khí cũng coi như là một kiện nhất phẩm. Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Âm Triêu Dương cũng không có hé răng, chỉ là lẳng lặng nhìn. Từ trên mặt ông ta, rất khó có thể nhìn ra bất cứ cảm xúc ba động nào. Nhưng mà chỉ cần ông ta đứng đó, cũng làm cho người ta có cảm giác nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay.
Thủy Minh Nguyệt cùng với Lãnh Phong Vân bên này cũng nhíu mày, bởi vì bọn họ cũng thật sự không ngờ bên phía Ma Sư Công Hội trận thứ nhất lại phái ra Phất Thụy. Đối với tình huống bên trong Thiên Can Học Viện, bọn họ cũng vô cùng thấu hiểu, cũng biết rõ trong lần gia nhập Thánh Tà Chi Chiến lần trước, Phất Thụy đã đạt được một kiện Thần khí, nhờ đó ma lực đã tiến hóa thành Cực Hạn Dương Lôi. Vốn là Thủy Minh Nguyệt đem cây pháp trượng của mình cho Thái Phật, cho rằng trận này thắng chắc, nhưng mà nếu đối thủ đã là Phất Thụy, thắng bại của trận chiến này sẽ rất khó mà đoán trước được. Mặc dù Phất Thụy cũng không phải là Bát Quan Ma Sư, nhưng mà hắn có Cực Hạn Ma Lực, Thần Khí, tọa kỵ Cửu Giai Tử Lôi Diệu Thiên Long, những nhân tố này cộng lại, Thái Phật mặc dù là Bát Quan Thiên Sư kinh nghiệm dày dặn, cũng tuyệt đối không có bất cứ nắm chắc. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Thanh pháp trượng Thiên Thủy Thần Trượng trong Thái Phật khẽ giơ lên, cũng không có mặc áo giáp ma lực, thế nhưng trên người lại có thêm một bộ trường bào màu đen phát ra thủy quang lưu chuyển. Bộ trường bào bao trùm thân thể, nhất thời làm cho khí tức Nhâm Thủy trên người của hắn càng thêm nồng đậm hơn nhiều. Bất luận là thanh pháp trượng trên tay hắn, hay là bộ y phục trên người, hoàn toàn đều là thứ dùng để tăng phúc ma lực, đúng là không hề có chút tính toán phòng ngự nào.
Cùng lúc đó, một đạo hắc quang đã vỡ ra trước mặt Thái Phật, hào quang chớp động, một đầu ma thú khổng lồ đã từ trong đó bay ra. Đó cũng không phải Cự long, mà là một đầu ma thú toàn thân màu trắng, hai cánh dang rộng, bay lên trời. Ngay sau đó, Thái Phật cũng đã nhảy lên lưng nó.
Đầu ma thú màu trắng này, từ mặt khí tức phát ra mà nói, so với Tử Lôi Diệu Thiên Long còn kém hơn rất nhiều. Nhưng mà độ phù hợp của nó với Thái Phật lại cực kỳ cao, sóng nước nồng đậm lưu chuyển, từng tầng từng tầng quanh quẩn chảy lan ra. Đầu ma thú này thân mình giống như hải âu, nhưng thân thể lớn hơn hải âu bình thường rất nhiều. Hai cánh dang rộng, lớn chừng hơn mười thước, tuy rằng không khổng lồ giống như Cự Long vậy, nhưng rõ ràng là linh hoạt hơn rất nhiều. Hiển nhiên là một đầu Thủy Hệ ma thú, am hiểu về tốc độ.
- Thủy, không lưỡng thê Cửu Giai Ma Thú, Bạch Thủy Thần Âu.
Âm Chiêu Dung nói theo bản năng.
Loại ma thú Bạch Thủy Thần Âu này Cơ Động cũng biết, nó cũng không có thiên phú giống như Cự Long vậy, không có khả năng tiến hóa trở thành Thập Giai Ma Thú, nhưng trong số những Cửu Giai Ma Thú, cũng tuyệt đối là đỉnh cấp. Thân là Thủy Hệ ma thú, nhưng nó lại am hiểu nhất về tốc độ. Có thể nói, là loài ma thú có tốc độ phi hành nhanh nhất trong tất cả các Ma thú. Hơn nữa nó còn giỏi về phi hành rẽ nhang, tốc độ nhanh chóng vô cùng. Trong không chiến, cho dù đối mặt với Thập Giai Cự Long, nó cũng hoàn toàn không rơi vào hạ phong. Có thể nói là loài Thủy Hệ ma thú gần với Hàn Băng Cự Long, Băng Tuyết Cự Long... n Đoàn vẫn còn nằm trong tay chúng ta.
Chứng kiến Bạch Thủy Thần Âu xuất hiện, suy nghĩ đầu tiên của Cơ Động chính là, trận này sư huynh thắng chắc. Từ trang bị ma lực cho đến ma thú tọa kỵ của đối phương mà nói, hiển nhiên là định lấy tấn công chống tấn công, bằng vào tốc độ mà chiến thẳng. Bất quá, muốn ở trước mặt Lôi Đế mà thi triển tốc độ, thật sự dễ dàng như vậy sao? Cho dù Bạch Thủy Thần Âu có nhanh đến mức nào đi nữa, nó làm sao có thể nhanh hơn lôi điện được? Lôi điện chính là tốc độ ánh sáng a.
Một tia mỉm cười nhàn nhạt xuất hiện trên mặt Cơ Động. Sau khi trận chiến này chấm dứt, sẽ đến phiên của hắn. Hắn đã tính toán hoàn hảo, một trận chiến hôm nay, tuyệt đối sẽ không sử dụng ra Lục Long Lục Xà ma lực ẩn chứa trong Âm Dương Miện của mình, mà sẽ bằng vào thực lực của chính bản thân mình mà đối kháng với ma sư đối phương, nhất định phải đạt được thắng lợi.
Liệt Diễm dẫn theo A Kim bước tới đứng phía sau Cơ Động một quãng không xa. Không biết vì nguyên nhân gì, lúc này nhìn Cơ Động, tâm tình Liệt Diễm ba động rất lớn. Nàng rất hy vọng Cơ Động có thể có nhiều bằng hữu, thân nhân, khiến hắn không hề cô đơn, lại hy vọng hắn có thể tiếp tục cùng mình du lịch đại lục thêm một năm nữa, ở bên cạnh làm bạn với mình. Liệt Diễm không thể đoán trước được tương lai, nhưng mà, nàng lại có một loại dự cảm. Nàng cảm giác được, một năm sau trên Thánh Tà Chiến Trường, nhất định sẽ phát sinh việc gì đó, một tình huống mà ngay cả nàng cũng không cách nào tưởng tượng ra nổi.
Ở trên không trung, đối mặt với Thái Phật, Phất Thụy quơ ngang thanh chiến phủ trong tay, hét lớn một tiếng:
- Xin mời.
Bản thân thanh âm của hắn đã giống như tiếng sét đánh vậy, Dương Lôi ma lực nồng đậm ba động, nháy mắt nở rộ. Thân thể hắn cùng với thân thể Tử Lôi Diệu Thiên Long cơ hồ đồng thời biến thành một màu tím trong suốt lóng lánh vậy, đúng là Cực Hạn Dương Lôi Nguyên Tố Thể.
Công kích của Lôi Hệ là cái gì? Dùng bốn chữ thỏa đáng nhất để hình dung, đó chính là: Lôi đình vạn quân.
Thái Phật nghiêm mặt, thanh pháp trượng trong tay chỉ về phía Phất Thụy một:
- Xin mời.
Bên trong không trung, cùng với việc hai người giằng co với nhau, trong không khí nhất thời xuất hiện biến hóa kịch liệt. Bên phía Phất Thụy, đã hoàn toàn biến thành một không gian màu tím, mà bên phía Thái Phật, thì lại xuất hiện mây đen cuồn cuộn, bầu trời cũng theo đó mà tối sầm lại.
Không hề nghi ngờ, lúc này hai người đã phóng xuất ra Ma Vực. Thái Phật phóng xuất ra Ma Vực là chuyện rất là bình thường. Hắn là Nhâm Thủy Hệ ma sư tám mươi tám cấp, trên đỉnh đầu có Bát Quan, Tứ Tinh hiển lộ thực lực thật sự của hắn. Mà trên đỉnh đầu Phất Thụy lại là một Cực Hạn Dương Lôi Dương Miện, thế nhưng lại chỉ có Thất Quan Nhị Tinh mà thôi, nhưng hắn lại cũng có thể phóng xuất ra Ma Vực. Điều này khiến cho người khác có chút cảm giác không thể nào tin nổi. Sáu vị Chí Tôn Cường Giả ở đây đều có thể cảm giác được, Ma Vực do Phất Thụy phóng thích cũng không phải nhờ vào lực lượng của Tử Lôi Diệu Thiên Long, mà hoàn toàn thuộc về sức mạnh của chính bản thân hắn.
Thanh Thiên Thủy Thần Trượng trong tay Thái Phật vỗ nhẹ về phía trước một, cũng không để ý thân phận mình là trưởng bối, dành phát động công kích trước. Những trận đại chiến như thế này, chiếm được tiên cơ là chuyện cực kỳ trọng yếu.
Song phương đều có ma lực khổng lồ, công kích tuyệt đối càng tiết kiệm ma lực hơn phòng ngự rất nhiều, ai cũng không muốn trở thành phía phòng ngự cả.
Miệng Bạch Thủy Thần Âu chợt phát ra một tiếng ngâm nga nhẹ, thân thể giống như tia chớp bắt đầu gia tốc, cũng không có bay về phía Phất Thụy, mà là bay vọt thẳng lên trời cao. Cùng lúc đó, bên trong không trung, ngay phía trên đỉnh đầu của Thái Phật, có trăm ngàn đạo hắc quang đã nháy mắt ngưng tụ thành hình. Thanh Thiên Thủy Thần Trượng trong tay hắn khẽ vung lên, trăm ngàn đạo hắc quang kia đã lập tức chụm lại, phóng thẳng về phía Phất Thụy và Tử Lôi Diệu Thiên Long.
Phất Thụy hừ lên một tiếng, thanh chiến phủ trong tay vung lên, một tầng lôi võng nồng đậm nháy mắt mở ra trên không trung, đem thân thể mình cùng với Tử Lôi Diệu Thiên Long hoàn toàn bao phủ bên trong. Đồng thời, thanh chiến phủ trong tay bắt đầu giơ cao lên quá đầu... Lôi quang màu tím nồng đậm bắt đầu ngưng tụ lại.
Đúng lúc này, trăm đạo hắc quang kia đang cấp tốc bay trong không trung, đột nhiên chợt tạm dừng một chút, cũng không có đâm vào màn lôi võng kia, mà cứ như vậy tạm dừng giữa không trung một chút, sau đó trực tiếp thay đổi phương hướng, văng ra tứ tán, vẽ thành vô số đường cong. Một đám hắc quang ùn ùn kéo đến, thế nhưng ở giữa không trung chuyển hóa thành một hắc trụ khổng lồ, vừa lúc xẹt qua bên ngoài đạo lôi võng do Phất Thụy phóng xuất ra, sau đó mới tiếp tục bay về phía thân thể Phất Thụy.
Đồng thời, lại có thêm trăm đạo hắc quang từ trên người Thái Phật bay nhanh mà ra. Đúng là làn sóng này chưa dứt, làn sóng tiếp theo đã tới, công kích cơ hồ liên tiếp không chút gián đoạn nào.
Nhìn thấy một màn như vậy, cảm giác trong lòng Cơ Động đầu tiên chính là khiếp sợ. Công kích mà Thái Phật đang phóng thích kia, đã không hề đơn giản là dùng ma kỹ để hình dung nữa. Tiến hành khống chế ma lực khổng lồ trong phạm vi lớn đến như thế, lực khống chế của gã ma sư đã đạt tới một trình độ mạnh mẽ đến rợn người. Có lẽ cái này là bởi vì nhờ có thanh Thiên Thủy Thần Trượng trong tay hắn phụ trợ, nhưng cho dù là như thế, lực khống chế của hắn vẫn tuyệt đối khiến người khác khiếp sợ.
Trăm ngàn đạo hắc quang, ở giữa không trung giống như là vật sống vậy, chúng nó tránh qua cái lôi võng, đánh thẳng vào thân thể của Phất Thụy. Kết quả đầu tiên tạo thành chính là, đánh gãy sự súc lực ma kỹ của Phất Thụy, bức bách hắn không thể không một lần nữa phóng thích ra kỹ năng để chống đỡ công kích ập mặt mà tới kia.
Bất quá Phất Thụy cũng không phải chiến đấu một mình. Chỉ nghe Tử Lôi Diệu Thiên Long chợt gầm lên một tiếng giận dữ, tử quang dâng trào nháy mắt bộc phát, hình thành một màn hào quang màu tím khổng lồ, toàn bộ không trung không một chỗ nào gián đoạn, đem thân thể của Phất Thụy cùng với thân thể của nó hoàn toàn bảo hộ bên trong. Bản thân Phất Thụy thì tựa hồ như không có nhìn thấy đám hắc quang bên ngoài vậy, ma lực trên thanh chiến phủ vẫn cứ như trước không ngừng ngưng tụ.
Khóe miệng Thái Phật toát ra một tia mỉm cười âm lãnh, thanh Thiên Thủy Thần Trượng trong không trung vẽ thành vòng tròn một. Đám hắc mang vốn đanh đánh về phía Phất Thụy thế nhưng lại thay đổi phương hướng, chẳng những không có cùng màn hào quang do Tử Lôi Diệu Thiên Long phát ra tiến hành va chạm, thậm chí ngay cả tiến tới gần cũng không có, nháy mắt phóng ra xa, bay ngược trở về, cùng với đợt hắc quang thứ hai đang bay tới tiến hành tụ tập lại.
Hai đám hắc quang này đều là Nhâm Thủy Ma Lực ngưng tụ cực độ lại. Lúc chúng nó trên không trung ngưng tụ va chạm lại, một màn quỷ dị chợt xuất hiện, hơn trăm đạo hắc quang, thế nhưng trên không trung sắp xếp song song với nhau thành một tầng thẳng tắp, hơn nữa cũng không có trực tiếp phát động công kích, mà là từng đạo hắc quang cứ như thế bắt đầu chồng lên nhau, áp súc lại. Giống hệt như Diệt Tuyệt Quân Đoàn lúc trước áp súc ma lực của bọn họ để công kích Cơ Động vậy.
Hắc quang màu đen, trong quá trình áp súc này liền trở nên càng ngày càng âm trầm. Nếu lúc mới bắt đầu vẫn là màu tối đen như mực, nhưng rất nhanh màu đen này đã dần dần biến đổi, lúc hơn trăm ngàn đạo hắc quang áp súc tới một trình độ nhất định, màu đen lại dần dần nhạt bớt, tất cả hắc quang đều ngưng tụ lại, tới lúc cuối cùng, đã biến thành trong suốt không màu nữa. Chỉ có thể mơ hồ chứng kiến ánh mặt trời chiếu rọi xuống đám Nhâm Thủy Ma Lực kia trở nên cực kỳ vặn vẹo lại.
Lực khống chế ma lực như vậy, ngay cả đám Chí Tôn Cường Giả Âm Triêu Dương nhìn thấy cũng không khỏi nhíu mày lại. Bọn họ tự hỏi lúc mình còn ở Bát Quan, cũng không thể đạt đến trình độ như thế.
Cơ Động nhịn không được, thì thào nói:
- Đơn thể đơn hệ đa trọng áp súc Tổ Hợp Kỹ. Hoàn toàn do một người tự mình hoàn thành... Cái này thật đáng sợ.
Dù cho hiện tại hắn có được Linh Hồn Chi Hỏa, có thể gia tăng tinh thần lực cực mạnh, cũng tự hỏi không thể làm được chuyện này. Lực khống chế như vậy, đã vượt qua cực hạn khống chế của ma sư trong trí nhớ của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.