Âm Dương Miện

Chương 361: Tửu điếm Sõa Hữu Tiễn

Đường Gia Tam Thiểu

28/03/2013



“Cơ Động lão sư. Người xem, đó chính là tửu điếm Soả Hữu Tiễn !”

Dưới sự hướng dẫn của đám học viên, Cơ Động đi đến trung tâm Sí Hoả thành, nhìn theo hướng ngón tay của Tử Thần Tinh liền nhìn thấy một toà kiến trúc.

Đây là một đại lâu có hình dáng kỳ lạ, nhìn từ bên ngoài giống như sân thể dục có kết cấu hình tròn trong kiếp trước của Cơ Động. Từ bất kỳ góc độ nào cũng có thể nhìn thấy tòa đại lâu này có hình vòng cung. Toàn bộ toà đại lâu có màu hoàng kim, y như được dát vàng vậy, dưới ánh mặt trời chiếu rọi phản chiếu ánh sáng lấp lánh tạo cảm giác như mấy tên nhà giàu mới nổi.

Tử Thần Tinh cười nói: “Lão sư, đây chính là tửu điếm Soả Hữu Tiễn, kiến trúc này cũng mang phong cách đồng nhất với thương hội Soả Hữu Tiễn. Nghe nói tất cả kiến trúc của thương hội Soả Hữu Tiễn nhìn từ trên xuống dưới đều có hình dạng như thế này, tất cả đều dùng vàng mà tạo thành. Thương hội Soả Hữu Tiễn không hề kiêng kỵ việc mình có nhiều tiền. Bọn họ thể hiện tài lực hùng hậu của mình ở khắp nơi, tuy nhiên bọn họ tuyệt đối không ngu ngốc. Nếu không cũng không có khả năng truyền thừa qua nhiều năm như vậy. Lão sư, người cần phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, chi phí nơi này rất mắc đó!

Cơ Động mỉm cười nói:”Dù sao ta cũng không phải là người xuất tiền, lần trước ở núi A Nhĩ Mạn Sơn đã săn giết được rất nhiều tinh hạch ma thú, tuỳ tiện bán một viên cũng đủ cho các ngươi tiêu xài đúng không? Chờ đến lúc trở về ta sẽ phân phát số tinh hạch này cho các ngươi!”

Nghe Cơ Động nói vậy đám học viên liền dừng bước, kinh ngạc nhìn Cơ Động, Hầu Tân nói:”Cơ Động lão sư, không phải học viện quy định rằng tất cả tinh hạch lấy được khi thí luyện sẽ bị tịch thu sao? Lão sư ngài …?”

Cơ Động cũng ngạc nhiên, hỏi ngược lại: “Còn có quy định như vậy sao?”

Trần Tư Tuyền buồn cười nói:”Cơ Động lão sư, mọi hoạt động của học viện không cần dùng tiền sao? Chỉ bằng vào chút học phí ít ỏi kia của học viên thì có thể làm được gì?”

Cơ Động nói: “Không sao, lần này chúng ta thu hoạch tinh thạch cũng không ít, nộp lại cho học viện một phần thôi. Số còn lại sẽ dựa vào thuộc tính từng người mà phân chia. Các ngươi bây giờ còn trẻ, tu luyện vừa mới bắt đầu đi vào quỹ đạo, cũng là tới thời điểm cần đến tiền. Văn nghèo võ giàu, chúng ta là Ma Sư cần phải có tài lực cường đại sau lưng ủng hộ. Giá tiền vũ khí ma lực hẳn là các ngươi đã từng nghe nói, còn có đủ loại sách ma kỹ, giá cả toàn là con số trên trời hết.

Nghe Cơ Động nói vậy các học viên đồng thời hoan hô nhiệt liệt, phải biết rằng số tinh hạch đoạt được trong khi thí luyện lần này đều là cấp năm, cấp sáu. Mỗi một viên bất kỳ đều có giá trị liên thành.

Tân Vũ bước tới bên cạnh Trần Tư Tuyền, cười nói:”Tư Tuyền, có phải ngươi cảm thấy bó tay bó chân rồi phải không? Cơ Động lão sư đã là người của ngươi rồi hả?”

Khuôn mặt Trần Tư Tuyền nhất thời đỏ lên, quát lên: “Chớ ăn nói lung tung!”Vừa nói, nàng vừa lấy từ trong túi chứa đồ ra một tấm màng mỏng che trên đầu. Lúc này đi ăn cơm không giống với việc thí luyện. Trên đường thí luyện hoàn toàn đi bằng đường nhỏ hoang dã, không có nhiều người lắm. Nhưng nơi này lại là trung tâm thành thị, với dung nhan tuyệt sắc của mỹ nữ đệ nhất thiên hạ như nàng sẽ rất dễ bị chú ý.

Nhìn dung nhan tuyệt sắc của Trần Tư Tuyền bị tấm lụa mỏng che lại, Cơ Động bất chợt thất thần, trong khoảnh khắc đó hắn phảng phất như lại thấy được Liệt Diễm, lúc trước nàng cũng hay dùng khăn lụa che mặt như thế. Vừa nghĩ tới Liệt Diễm, Cơ Động liền cảm thấy tim mình nhói đau.

“Cơ Động lão sư, sắc mặt người rất khó coi, người không sao chứ?” Tử Thần Tinh từ nãy đến giờ đứng bên cạnh Cơ Động nên là người đầu tiên phát hiện ra thần sắc Cơ Động có chút khác thường.

Cơ Động hít vào một hơi phục hồi tinh thần. Miễn cưỡng trấn định nói:”Không có gì, chỉ là con sâu rượu lại đòi hỏi rồi!”

Tử Thần tinh cười nói:”Không thành vấn đề, đêm nay chúng ta sẽ uống một trận thống khoái với người!”

Vừa nói bọn họ vừa đi tới trước cửa tửu điếm Soả Hữu Tiễn, càng tới gần càng cảm thấy tửu điếm có một cỗ khí chất sang trọng, quý phái bức người. Tửu điếm hình tròn cao khoảng 20m, ít nhất cũng có đến 5 tầng, cho dù ở bất kỳ địa phương nào cũng là địa phương cực kỳ hiếm thấy. Cho dù là ở thành thị đệ nhất đại lục – Trung Nguyên thành cũng không có chơi nổi đến mức này.

Lúc này đã qua thời điểm dùng bữa trưa, trời đã xế chiều nhưng trước cánh cổng lớn hai màu xanh vàng rực rỡ vẫn có hai hàng nữ nhân đứng tiếp khách. Những thiếu nữ này thoạt nhìn không tới 20 tuổi, vóc người thon dài, dung mạo xinh xắn. Vừa nhìn thấy nhóm người Cơ Động tiến đến liền có hai thiếu nữ tiến lên đón tiếp.

Mặc dù dung mạo của các nàng không thể sánh bằng Trần Tư Tuyền, thậm chí còn kém hơn Tân Vũ, Kim Toa nhưng ánh mắt cả năm gã nam học viên đều nhìn chăm chú vào các nàng.



Những thiếu nữ tiếp khách này mặc váy ngắn màu vàng, cao khoảng một mét bảy, y phục cụt tay để lộ ra hai cánh tay trắng muốt mượt mà. Váy ngắn chưa tới đầu gối thể hiện rõ cặp chân thon dài thẳng đuột. Mái tóc dài màu đỏ thắt bím kiểu đuôi ngựa thả nhẹ nhàng về phía sau ót. Vẻ đẹp của các nàng đủ để hấp dẫn đa số nam nhân trên đời. Kỳ lạ nhất chính là hai thiếu nữ tiếp khách này có tướng mạo giống nhau như đúc, hoá ra lại là một cặp song sinh.

Nơi xa hoa thế này Cơ Động không phải là chưa thấy qua, tình huống có vài chục người cùng đứng ngoài cửa tiếp khách hắn cũng đã gặp qua. Nhưng mà tất cả thiếu nữ tiếp khách đều là song sinh thì quả thật đây là lần đầu tiên. Hai mươi thiếu nữ tiếp khách này rõ ràng là do mười cặp song sinh tạo thành.

Không nói đến vấn đề sanh đôi vốn đã không dễ tìm, trừ phái nam ra, lại còn tuyển chọn vóc dáng, phong thái thuỳ mị, sợ rằng bên trong Sí Hoả thành cũng rất khó để tìm ra vài người thỏa điều kiện như vậy. Mà ở chỗ này, các nàng chỉ có thể đảm nhiệm công việc tiếp khách, vì thế đám nam học viên đang tuổi lớn khí huyết phương cương kia không bị tụ máu nóng lên đầu mới là lạ. Nên nhớ thương hội Soả Hữu Tiễn không đơn giản chỉ là loại có tiền mà thôi.

Tuy nhiên tất cả mọi chuyện chỉ có thể làm cho ánh mắt Cơ Động khẽ kinh ngạc mà thôi.

“Hừ, nam nhân không có người nào tốt hết!” Kim Toa tức giận hừ lạnh một tiếng

Thư Viêm buột miệng cười thành tiếng, nói: “Toa Toa, ngươi không phải là đang ghen tỵ đấy chứ? Ngươi nhìn trúng người nào trong ban rồi, đừng có ghen ghét khiến cho mọi người nghi ngờ nha!”

Ánh mắt Trần Tư Tuyền từ đầu đến cuối đều dừng lại trên người Cơ Động, nghe vậy cũng mỉm cười nói:”Toa Toa, ngươi không thể vơ đũa cả nắm như vậy!”

Lúc này hai thiếu nữ tiếp khách đã đi đến trước mặt Cơ Động, thiếu nữ bên trái cung kính nói:”Tiên sinh, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài không?”

Cơ Động nói: “Còn phòng lớn không? Chúng ta tổng cộng có mười một người !”

Thiếu nữ mỉm cười đưa tay ra mời: “Còn phòng, xin mời các vị khách quý đi theo ta.” Vừa nói dứt lời, hai thiếu nữ chia ra hai bên nhường đường, để trống lối đi ở giữa, mỗi người đưa một cánh tay ra hướng dẫn mọi người đi vào trong tửu điếm.

Từ Ly thấp giọng hỏi Tử Thần Tinh:”Các nàng không sợ chúng ta không có tiền thanh toán sao? Nhìn trang phục chúng ta cũng không phải quá cao sang quyền quý gì mà?”

Tử Thần Tinh cười hắc hắc nói: “Chuyện ngày ngươi không biết đâu. Ta có nghe nói qua, tửu điếm Soả Hữu Tiễn có một truyền thống, đó là không cần biết ngươi thuộc dạng khách nhân gì cũng sẽ không cự tuyệt tiếp đãi. Cho dù ngươi là một tên khất cái, nhưng chỉ cần tới đây vẫn để cho ngươi tiến vào dùng cơm như thường !”

Từ Ly sửng sốt. “Nếu không có tiền thanh toán thì làm sao bây giờ?”

Tử Thần Tinh cười lạnh một tiếng, nói: “Mỗi người đều có giá trị riêng, không tính tiền cũng không sao. Cho dù biết rõ ngươi không có cũng vẫn cho ngươi ăn, ăn xong nếu không có tiền trả sẽ tiếp tục có người khác tới tiếp đãi ngươi. Ngươi sài hết bao nhiêu tiền, sẽ phải ở lại chỗ này kiếm tiền hoặc có người mang tiền tới trả, sau đó mới có thể rời đi. Đơn giản thì rửa chén, rửa dĩa, lau nhà, chà cầu tiêu, nếu ngay cả việc này ngươi cũng không làm được, họ nhất định còn có biện pháp khác. Thế nhưng, trong thiên hạ còn không người dám làm như thế với thương hội Soả Hữu Tiễn, nếu có thì chỉ là người nhà bọn họ mà thôi.”

Tiến vào trong đại sảnh, tất cả mọi người đều có cảm giác sáng ngời hoa cả mắt. Tuy nói kim tiền xanh vàng rực rỡ không đủ tao nhã, nhưng mà kim tiền xanh vàng rực rỡ đạt đến trình độ này cũng mang đến hiệu quả cực kỳ rung động.

Tất cả vật trang trí trong đại sảnh y chang như bên ngoài, toàn bộ đều là màu vàng. Cột đèn ma pháp khổng lồ bằng thuỷ tinh cao gần mười mét treo trên đỉnh. Ánh sáng mỹ lệ chiếu ra bốn phía mang đến cảm giác sang trọng chói cả mắt.

Trong phòng khách dùng những tấm bình phong lớn đẹp đẽ ngăn cách thành từng khu vực. Trung tâm là một khu vực trống trải có khắc mười bức đồ án của Đồ Đằng mười hệ làm thành một vòng tròn. Những tấm hình Đồ đằng này không chỉ đơn giản như thế, tất cả đều dùng tinh hạch ma thú nhất giai làm vật liệu.

Tinh hạch ma thú nhất giai mặc dù không đáng giá lắm, nhưng từng đồ án đều có kích thước bốn, năm mét vuông. Như vậy phải cần đến bao nhiêu tinh hạch chứ? Toàn bộ mười đồ án trị giá ít nhất cũng tới mấy chục vạn kim tệ. Mà đây chỉ là vật trang trí mà thôi.

Cho dù là Cơ Động trong lòng cũng không tránh khỏi than thở, không hổ là thương hội đã tồn tại bốn năm trăm năm, từ toà tửu điếm này đã có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề rồi. Lúc trước hắn thật sự không để ý đến chuyện tiêu xài bao nhiêu tiền. Lúc này đã bắt đầu bồn chồn. Chỉ riêng việc trang trí đã như thế, vấn đề tiêu phí sinh hoạt và lương thưởng sẽ tới mức nào nữa chứ?

Dưới sự hướng dẫn của cặp thiếu nữ song sinh tiếp khách, bọn hắn đi vào một căn phòng chung lớn. Vừa vào phòng cảm giác cả đám chợt thay đổi, lúc trước là cảm giác sang trọng xa hoa làm cho người ta không dám nhìn thẳng thì không khí bây giờ ngược lại tràn đầy ấm áp.

Trên mặt đất có tấm thảm bằng lông màu trắng dày và xốp mấy tấc trải dài, vừa bước lên cảm thấy thật sự rất thoải mái. Bên trong gian phòng mặc dù vẫn trang trí xa hoa như cũ, nhưng tất cả màu sắc đều dùng loại màu ấm áp. Ngoại trừ bàn cơm lớn đủ chỗ cho mười lăm người ra, bên cạnh còn có dãy ghế sa lon khổng lồ không biết làm bằng chất liệu gì. Bên trong gian phòng mỗi một chỗ trang trí cũng được nghiên cứu kỹ lưỡng, có vài phần phong thái trang nhã.



Mọi người ngồi xuống, Cơ Động đương nhiên ngồi ở ghế chủ vị. Ghế dựa cao lớn, sau lưng có nệm lông êm ái ngồi lên cảm thấy rất là thoải mái.

“Các vị quý khách xin chờ một chút!” Hai thiếu nữ tiếp khách lui ra ngoài. Từ bên ngoài lại đi vào một thiếu nữ khác, nàng ăn mặc hơi khác biệt so với các thiếu nữ tiếp khách lúc trước, chỉ là váy ngắn màu vàng, trên ngực có thêm một đồ án màu bạc, hẳn là được thêu từ tơ bạc.

Thiếu nữ đi tới bên cạnh Cơ Động, trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc nhìn soi mói thì nàng đột nhiên trực tiếp quỳ gối bên cạnh hắn, đưa tay cầm tấm thực đơn mỏng được điêu khắc bằng thuỷ tinh đẩy tới cạnh Cơ Động.

“Cơ Động lão sư, đây là kiểu phục vụ quý trọng, người không cần phải giật mình.” Âm thanh của Trần Tư Tuyền vang lên bên tai Cơ Động

Cơ Động nhìn sang nàng rồi mới nhận lấy thực đơn thiếu nữ đưa tới. Cả đời hắn mặc dù chưa ra vào chỗ nào xa hoa, nhưng kiểu phục vụ này đúng là trước giờ hắn chưa từng gặp qua. Các học viên kinh ngạc phát hiện, sau khi đi vào nơi này bọn họ đều có cảm giác chưa kịp thích ứng. Nhưng mà Cơ Động lão sư vừa tiến vào chỗ ngồi đã lập tức hoà nhập vào hoàn cảnh xung quanh. Hắn không cố ý làm gì nhưng cử chỉ ưu nhã, thong dong của hắn rất hòa hợp với phong cách Trần Tư Tuyền, nhìn qua y như một đôi tình nhân thân mật vậy, phong phạm cả hai đều vô cùng cao quý chỉ có thể cảm nhận bằng giác quan chứ không thể nào dùng lời để diễn tả hết cái khí chất ưu nhã mà hai người đang vô tình thể hiện ra lúc này.

Cơ Động quét mắt một vòng qua bảng thực đơn bằng thuỷ tinh trong tay, nhìn qua thì đúng là mắc thật. Sau đó hắn không có dừng lại, trực tiếp trả lại thực đơn cho thiếu nữ bên cạnh.

“Cùng là người trẻ tuổi, ngươi giúp chúng ta an bài đi, món ăn có thể nhiều một chút. Nơi này các ngươi có mấy loại rượu mạnh? Bran-đi ba mươi năm hoặc là Whiskey cũng được!”

“Vâng.”

Người thiếu nữ nhận lại thực đơn, quỳ lùi ra phía sau hai bước mới đứng dậy mỉm cười nói:”Các vị khách quý có ăn kiêng món gì không?”

Mọi người vội vàng liên tục lắc đầu, Cơ Động nhẹ nhàng phất tay, lúc này thiếu nữ mới nhẹ nhàng lui ra ngoài.

“Cơ Động lão sư, ngài gạt người ta nha!” Thiếu nữ vừa đi ra ngoài, Tân Vũ không nhịn được cay cú la lên.

Cơ Động nói: “Ta gạt người khi nào?”

Tân Vũ càm ràm: “Ngài còn nói là lần đầu tiên đến nơi này. Lần đầu tiên đến mà có thể quen thuộc như vậy sao? Ngài hỏi mọi người đi, nhìn bộ dáng của người có giống như lần đầu tới sao? Dáng vẻ tiêu diêu tự tại y như đang ở nhà vậy.”

Cơ Động bất đắc dĩ cười cười: “Chúng ta tới đây là để hưởng thụ sự phục vụ, tại sao lại không được tự nhiên? Chẳng lẽ còn phải tự câu thúc bản thân sao?” Những ký ức lưu lại trong kiếp trước không phải hoàn toàn vứt đi. Thân là một đời Tửu thần, đối với trường hợp này quả thật còn chưa đủ để làm cho hắn khó xử.

Tử Thần Tinh ngồi bên cạnh Cô Động hạ giọng nói:”Cơ Động lão sư, ngài để cho bọn họ an bài thức ăn cao cấp nhất, có mắc quá không?”

Cơ Động lắc đầu nói: “Tửu điếm có cao cấp tới đâu, thức ăn cũng có giới hạn của nó. Không có hạn mức chính là rượu. Một khi khống chế được giá tiền rượu chính xác thì sẽ không có vấn đề gì cả. Cùng lắm thì ta cùng các ngươi ở lại rửa chén thôi !” Lúc trước Tử Thần Tinh và Từ Ly nói chuyện làm sao có thể giấu diếm được tai mắt của hắn chứ?

Không lâu sau từng dĩa thức ăn đã được đưa lên. Không có ngoại lệ, tất cả đều là những món trân quý ấm áp đầy mỹ vị. Đừng nói là từng nếm qua, hầu hết bọn họ còn chưa hề thấy qua. Bên trong đám học viên chỉ có Trần Tư tuyền là giữ được thần sắc bình thản. Hiện tại trong lòng nàng chỉ quan tâm có một vấn đề, đó là lúc nào mới có thể làm cho Cơ Động yêu mình. Bây giờ về phần ăn cái gì, ở địa phương nào đối với nàng cũng không có ý nghĩa.

Bữa cơm này ăn từ lúc xế chiều đến tận giữa đêm, coi như là ăn cơm trưa lẫn cơm tối một lượt luôn. Dưới sự giám sát của Cơ Động, các học viên cũng không uống rượu nhiều lắm. Phần lớn rượu mạnh đều vào miệng Cơ Động. Bran-đi ba mươi năm thuần hậu nóng bỏng đối với con tim đau nhói của hắn giống như một loại thuốc mê. Càng uống càng cảm giác tê tái tâm can, ánh mắt hắn dần trở lên mê ly, bữa cơm cho đến lúc này tất cả mọi người đều đã cao hứng, Cơ Động rất phấn chấn nhưng lại ít nói. Hắn hơi thu liễm một mình ngồi im lặng nhớ lại hồi ức.

“Tính tiền cho chúng ta !”

“Tiên sinh, xin hỏi ngài tính tiền bằng kim tệ hay bằng tinh hạch?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Dương Miện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook