Chương 141
Lạp Phong Đích Thụ
01/11/2024
Nghe câu chuyện của Tần Nhất Đao, Lý Du im lặng một lúc lâu. Những tư liệu này đã khiến hắn chấn động không lời nào diễn tả được. Nếu những điều Tần Nhất Đao nói là sự thật, thì điều đó có nghĩa là, Ma Tổ còn đáng sợ hơn lời Giáo sư Kỳ đã nói. Thậm chí Lý Du còn có một linh cảm rằng, điều mà Giáo sư Kỳ biết về Ma Tổ thật ra chỉ là phần đỉnh của tảng băng chìm, một phần vô cùng nhỏ bé. Còn những gì khổng lồ dưới mặt nước là điều không thể tưởng tượng được.
"May mà Ma Tổ đã phân liệt rồi." Nghĩ đến đây, Lý Du thở phào một hơi, trong lòng cũng có chút may mắn. Dù Ma Tổ đã tồn tại qua gần như cả thời kỳ lịch sử Hoa Hạ, nhưng cổ xưa không đồng nghĩa với mạnh mẽ. Hoa Hạ trong hàng ngàn năm đã trải qua biết bao tai họa, và suýt nữa thì truyền thừa cũng đứt đoạn. Còn Ma Tổ chỉ là một tổ chức mà thôi. So với sự truyền thừa của cả nền văn minh, tổ chức này yếu ớt hơn rất nhiều. Dù có chút nền tảng lâu đời, nhưng cũng không phải là không thể đánh bại.
Kể xong đoạn lịch sử này, Tần Nhất Đao lấy ra một nhạc cụ đen thui, đặt lên môi rồi bắt đầu thổi. Lúc này, Lý Du mới nhìn kỹ nhạc cụ trong tay Tần Nhất Đao là một chiếc tiêu bằng gốm đen, có vẻ đã rất cổ xưa.
Một khúc nhạc bi thương trỗi lên từ chiếc tiêu gốm, âm thanh trầm hùng và mạnh mẽ, dường như ẩn chứa vô tận hận thù và phẫn nộ. Nghe xong, m.á.u trong người Lý Du như sôi lên. Đến giờ hắn mới nhận ra, âm thanh lôi kéo hắn vào ảo cảnh lúc nãy cũng chính là phát ra từ chiếc tiêu gốm của Tần Nhất Đao. Hắn rất muốn biết vì sao khúc nhạc này lại có sức mạnh như thế, nhưng thấy Tần Nhất Đao nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy nhập tâm, Lý Du đành thở dài, im lặng lắng nghe.
Khúc nhạc chưa thổi hết, Tần Hoài đứng sau lưng Tần Nhất Đao đột nhiên bật dậy, rút ra một thanh kiếm đồng dài hơn hai thước từ bên hông, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, rồi phát ra giọng khàn đục như tiếng kim loại va chạm: "Có nguy hiểm!"
Tần Nhất Đao cũng lập tức dừng lại, thân thể hơi cong xuống, hai chân lặng lẽ dồn lực. Lý Thất phản ứng nhanh hơn, ngay khi Tần Hoài đứng dậy, hắn đã nhanh chóng xuất hiện từ bóng tối, kéo Lý Du ẩn nấp vào một góc khuất, Lý Du cũng vội vàng kéo Tần Dịch, hai người nhanh chóng núp sau một đống đá ven sông.
"Có chuyện gì vậy?" Lý Du mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra, vừa cất lời thì bỗng nghe "bùm!" một tiếng nổ lớn. Gần như ngay lập tức, hắn nhìn thấy một góc của tảng đá khổng lồ cạnh Tần Nhất Đao bỗng nhiên nổ tung, tia lửa văng ra tung tóe.
Lý Du choáng váng. Tuy chưa từng trải qua tình cảnh như thế, nhưng với kiến thức của một người yêu thích quân sự, hắn lập tức hiểu ra, có người đang âm thầm b.ắ.n tỉa nhóm của hắn!
"Xạ thủ!" Lý Du khẽ rít lên, hai tay siết chặt, tim đập thình thịch. Viên đạn b.ắ.n xuống vị trí mà Tần Nhất Đao vừa đứng, nếu hắn không di chuyển thì viên đạn ấy chắc chắn sẽ xuyên thủng đầu hắn rồi!
"Ám khí!"
"Hỏa khí!"
"Hèn hạ, không xứng đáng làm đối thủ!"
Tần Nhất Đao, Tần Hoài và Lý Thất đều vô cùng căm ghét kiểu ám sát này, giận dữ la lên.
"Tránh đi!" Nhưng Lý Du không có thời gian để phẫn nộ, vội giục Tần Nhất Đao và Tần Hoài trốn vào nơi kín đáo để né tránh xạ thủ đang ẩn nấp.
"May mà Ma Tổ đã phân liệt rồi." Nghĩ đến đây, Lý Du thở phào một hơi, trong lòng cũng có chút may mắn. Dù Ma Tổ đã tồn tại qua gần như cả thời kỳ lịch sử Hoa Hạ, nhưng cổ xưa không đồng nghĩa với mạnh mẽ. Hoa Hạ trong hàng ngàn năm đã trải qua biết bao tai họa, và suýt nữa thì truyền thừa cũng đứt đoạn. Còn Ma Tổ chỉ là một tổ chức mà thôi. So với sự truyền thừa của cả nền văn minh, tổ chức này yếu ớt hơn rất nhiều. Dù có chút nền tảng lâu đời, nhưng cũng không phải là không thể đánh bại.
Kể xong đoạn lịch sử này, Tần Nhất Đao lấy ra một nhạc cụ đen thui, đặt lên môi rồi bắt đầu thổi. Lúc này, Lý Du mới nhìn kỹ nhạc cụ trong tay Tần Nhất Đao là một chiếc tiêu bằng gốm đen, có vẻ đã rất cổ xưa.
Một khúc nhạc bi thương trỗi lên từ chiếc tiêu gốm, âm thanh trầm hùng và mạnh mẽ, dường như ẩn chứa vô tận hận thù và phẫn nộ. Nghe xong, m.á.u trong người Lý Du như sôi lên. Đến giờ hắn mới nhận ra, âm thanh lôi kéo hắn vào ảo cảnh lúc nãy cũng chính là phát ra từ chiếc tiêu gốm của Tần Nhất Đao. Hắn rất muốn biết vì sao khúc nhạc này lại có sức mạnh như thế, nhưng thấy Tần Nhất Đao nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy nhập tâm, Lý Du đành thở dài, im lặng lắng nghe.
Khúc nhạc chưa thổi hết, Tần Hoài đứng sau lưng Tần Nhất Đao đột nhiên bật dậy, rút ra một thanh kiếm đồng dài hơn hai thước từ bên hông, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, rồi phát ra giọng khàn đục như tiếng kim loại va chạm: "Có nguy hiểm!"
Tần Nhất Đao cũng lập tức dừng lại, thân thể hơi cong xuống, hai chân lặng lẽ dồn lực. Lý Thất phản ứng nhanh hơn, ngay khi Tần Hoài đứng dậy, hắn đã nhanh chóng xuất hiện từ bóng tối, kéo Lý Du ẩn nấp vào một góc khuất, Lý Du cũng vội vàng kéo Tần Dịch, hai người nhanh chóng núp sau một đống đá ven sông.
"Có chuyện gì vậy?" Lý Du mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra, vừa cất lời thì bỗng nghe "bùm!" một tiếng nổ lớn. Gần như ngay lập tức, hắn nhìn thấy một góc của tảng đá khổng lồ cạnh Tần Nhất Đao bỗng nhiên nổ tung, tia lửa văng ra tung tóe.
Lý Du choáng váng. Tuy chưa từng trải qua tình cảnh như thế, nhưng với kiến thức của một người yêu thích quân sự, hắn lập tức hiểu ra, có người đang âm thầm b.ắ.n tỉa nhóm của hắn!
"Xạ thủ!" Lý Du khẽ rít lên, hai tay siết chặt, tim đập thình thịch. Viên đạn b.ắ.n xuống vị trí mà Tần Nhất Đao vừa đứng, nếu hắn không di chuyển thì viên đạn ấy chắc chắn sẽ xuyên thủng đầu hắn rồi!
"Ám khí!"
"Hỏa khí!"
"Hèn hạ, không xứng đáng làm đối thủ!"
Tần Nhất Đao, Tần Hoài và Lý Thất đều vô cùng căm ghét kiểu ám sát này, giận dữ la lên.
"Tránh đi!" Nhưng Lý Du không có thời gian để phẫn nộ, vội giục Tần Nhất Đao và Tần Hoài trốn vào nơi kín đáo để né tránh xạ thủ đang ẩn nấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.