Chương 21: Đại Hùng Lạc Phách
Sa Trung Hôi
17/08/2021
Ông nội kiểm tra xong, chạy lại đem lão thôn trưởng kéo qua một bên xì xì xào xào.
Cuối cùng lão thôn trưởng gật đầu một cái, trở về phía đoàn người nói: "Ta cùng lão Âu đầu thương lượng qua một chút, những người này lai lịch không rõ, có lẽ là nhóm đào trộm mộ. Xà Sơn Thôn chúng ta là núi đất rừng hoang, cũng không có cái gì để mất, vốn nghĩ nên báo cảnh sát nhưng chuyện này báo cảnh sát chỉ sợ sẽ phiền phức."
"Chúng ta nghèo, không nuôi nổi những đại gia kia, vạn nhất bọn họ đến lại không có người gây tội đến cuối cùng qua loa kết án thì uổng phí công sức chúng ta. Huống chi, đám người này cũng chưa chết hết, còn có cá lọt lưới, chẳng may con cá lọt lưới lại mang người trở lại, chúng ta chạy đi đâu tìm cảnh sát. Cho nên, về chuyện này ta cảm thấy chúng ta nên đem những thi thể chôn đi, sau đó về nhà. Mọi chuyện dừng lại ở đó, không ai nhắc đến nữa, các người thấy thế nào?"
Năm đó, ở thôn chúng tôi là địa phương nghèo, việc thi hành luật pháp với thổ phỉ không nhiều, cho nên có chút chuyện cũng chẳng ai muốn báo cảnh sát. Lão thôn trưởng vừa nói như thế, những người đi theo ông nội tôi đến đây đều ở trong thôn quen biết đã lâu, tự nhiên sẽ đoàn kết. Vài người đào cái hố to, đem mấy cái xác kinh khủng kia tùy ý chôn, chuyện này coi như xong.
Trong rừng sâu núi thẳm, hàng năm không biết chết bao nhiêu người. Muốn tìm thì cứ tìm, xác ở đây chẳng thiếu.
Bọn họ làm việc xong, tôi kéo cánh tay Cam Vân Sơn hỏi: "Chú, mọi người sao lại tới? "
Cam Vân Sơn cười nói: "Tên trộm mộ này phá nổ mộ phần ở Đông Sơn, chúng ta ở trên núi giúp lão Lưu hạ táng, gần như vậy có thể không nghe được sao? Bên này kích nổ, bên kia cảm thấy đất rung liền bị hù dọa một phen, còn tưởng rằng lão Lưu lại bị cái gì nhập thân. Thật may ông cháu biết cái này, khẳng định không phải chuyện do lão Lưu mà là phía sau núi xảy ra chuyện gì đó, thế nên chúng ta chạy tới xem."
Ông nội tôi cũng lùi một bước, kéo tôi một cái: "Ta mới nhớ, tiểu tử con không phải đang ở nhà à? Thế nào lại chạy tới đây rồi? "
Tôi sửng sốt một chút, nhớ tới buổi sáng sau khi ra ngoài gặp phải chuyện của Đại Hùng. Liếc mắt nhìn Cam Vân Sơn, tôi cúi đầu lại đem chuyện buổi sáng gặp ba tên Đại Hùng kể ra. Cam đại thúc nghe tôi nói cả người cũng lộ ra vẻ kích động dị thường.
"Cái gì? Đại Hùng? Cái này không thể nào, ngày hôm qua sau khi về nhà vẫn còn rất tốt, sáng nay lại thấy vẫn còn ngủ thẳng giấc, chú cũng không kêu nó đi học..."
Lúc này Cam Vân Sơn nói không nổi nữa, tôi nhìn thấy trên trán lão đổ xuống từng trận mồ hôi hột, nhìn ông nội của tôi nói: "Đại Hùng nó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Ông nội tôi gật đầu một cái: "Hẳn là người rớt hồn."
Cam Vân Sơn lo lắng hô: "Hả? Sao lại rớt hồn? Lần trước không phải là cũng rớt hồn một lần sao? Sao lại bị rớt nữa?"
Ông nội trầm ngâm một chút nói: " Lần này không giống, Người xưa có từ gọi là lạc phách? Người có ba hồn bảy vía, lần này nó hẳn là bị lạc phách rồi."
"Chú Âu, vậy, vậy làm thế nào đây?".
Cam Vân Sơn không hiểu cái gì gọi là rớt hồn, cái gì gọi là lạc phách. Dù sao Cam Thành Hùng là con của lão, rơi rớt cái gì lão cũng thương tiếc, sợ con trai bị tổn thương sẽ lưu lại di chứng. Người duy nhất mà lão có thể tin vào bây giờ chỉ có ông nội tôi.
Ông tôi ổn định nói: "Không việc gì, ta giờ chưa rước được hồn của nó, chỉ làm lễ cúng thôi. Ta cần phải chắc xem nó lạc mấy phách mới có thể làm pháp sự tương ứng.."
" Được, được, vậy chúng ta bây giờ trở về đi!"
Một đám người trùng trùng điệp điệp trở về trong thôn, lúc đi ngang qua Y Quán, ông nói phải lấy chút pháp khí, bảo bọn họ đi trước. Những người trong thôn cứ vậy đi trước, ngay cả Cam Vân Sơn cũng hết sức nghe lời. Còn tôi thì ông kéo vào trong Y Quán. Đây là lần đầu tiên ông mở cửa Y Quán sớm như vậy, rõ ràng là có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.
Sau khi ông đem cửa Y Quán khoá lại liền nắm bả vai tôi, rất nghiêm túc hỏi: "Ninh con, ta hỏi con, người mà con thấy có phải đã dạy cho con thứ gì không?"
Dạy tôi học cái gì? Tôi cố gắng nghĩ lại một chút: "Không có ạ?"
Không biết rõ làm sao, tôi lại thấy trán ông ướt đẫm mồ hôi. Rất rõ ràng, dáng vẻ ông đang vô cùng khẩn trương, cái này khiến tôi kinh ngạc. Ông nội cả đời đều một vẻ trấn tĩnh, cho dù đụng phải việc khó, cũng vô cùng kiên định. Hôm nay, ông lại có chút khác thường.
"Ta hỏi lại con, hắn có phải cao như thế này, thân mặc đồ đen, dáng dấp..."
Tôi cố gắng lục lại hồi ức về mặt mũi người kia nhưng phát hiện mình cái gì cũng không nhớ nổi. Tôi có chút nhức đầu nói: "Con không nhớ, có điều người này dung mạo rất lạnh."
Ông nội tôi ngơ ngẩn hồi lâu rồi thở dài một hơi, đấm một cái mạnh bạo ở trên bàn, lẩm bẩm nói: "Tên súc sinh này, nó còn còn sống, tu vi cao như thế."
Tôi lắc lắc cái tay của ông, hỏi: "Ông nội, ông đang nói ai vậy?"
Ông tôi bình tĩnh trở lại: "À! Không, không ai cả. Ông nội nói con, về nhà không được nhắc đến chuyện hôm nay. Nhất là không được nói với mẹ chuyện con đã gặp qua người này, biết không?"
Tôi gật đầu một cái: "Ông yên tâm, con sẽ không để mẹ lo lắng."
Ông xoa lấy đầu tôi rồi nói: "Đứa bé ngoan. Đi thôi, chúng ta về nhà."
Tôi lại gãi đầu: "Chúng ta không phải sẽ đến nhà Đại Hùng sao? "
"Há, đúng là quên mất chuyện này". Ông vỗ đầu, vừa nói chuyện vừa kéo tôi đi.
"Ông nội, cái hòm thuốc không mang theo sao? ". Tôi có lòng tốt nhắc nhở. Ông nội lại vỗ trán một cái, thở dài "Ôii khônggg"
Dường như ông muốn nói cái gì lại thôi, kéo tôi ra ngoài.
Tôi không hiểu cho lắm, ông nội đến tuổi rồi nhưng cũng không già đến mức hồ đồ, bình thường cũng không bừa bãi như vậy, làm sao hôm nay lại quên đông quên tây.
Lại còn nói Đại Hùng thất hồn lạc phách, có khi ông mới chính là người lạc hồn lạc phách thì có.
Tôi cùng ông một đường đi tới nhà Cam Vân Sơn, lão ở trong phòng đi qua đi lại, còn mẹ Đại Hùng nằm sấp ở trên giường kêu khóc. Tiếng khóc kia cũng có thể truyền ra mấy dặm, chúng tôi đi đến đầu ngõ còn nghe được.
Không chỉ khóc, hình như còn chửi thề: "Đều tại tên khốn nhà ông. Đồ khốn nạn, không có chuyện gì làm lại đi đánh con à? Nhìn xem chuyện tốt ông làm đi, ông có sức thì tự tát mình đi, đánh con tôi thì có gì giỏi? Đại Hùng, Đại Hùng, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, mẹ ở đây nè..."
Cam Vân Sơn đứng ở một bên, hai bàn tay to chà tới chà lui, giải thích: "Tôi..."
Tôi nhìn Đại Hùng nằm trên giường hồi lâu, không nói gì.
Tôi với ông hai mắt nhìn nhau, hóa ra Cam Vân Sơn sau khi trở về phát hiện con trai còn đang ngủ, vợ lão cũng ở đây buồn bực, nói đã một ngày rồi sao còn ngủ như heo chết vậy? Cam Vân Sơn liền đem chuyện đã xảy ra nói cho vợ. Không nghĩ tới vợ lão trong lòng nóng nảy, ôm Cam Thành Hùng chửi mắng Cam Vân Sơn, vừa vặn chúng tôi lại nghe được.
"Khụ...". Ông tôi cố ý ho khan một tiếng. Cam Vân Sơn cùng vợ lúc này mới phát hiện chúng tôi đến. Mẹ Đại Hùng lập tức níu lấy cánh tay ông tôi, nói: "Chú Âu, cứu mạng, cứu mạng với!"
Tôi tự nhủ cái người phụ nữ này cũng biến đổi nhanh quá đi. Hai ngày đầu còn nói ông nội tôi chiêu quỷ, không muốn để cho Đại Hùng chơi đùa với tôi. Chớp mắt một cái liền yêu cầu ông nội của tôi cứu mạng, người này cứ xoay như chóng chóng ấy nhờ.
Ông tôi gật đầu một cái, đi tới nhìn Đại Hùng, đưa tay bắt mạch: "Cũng còn may, chỉ lạc ba phách, ba phách này tiểu Ninh đều thấy, như vậy cũng tốt. Chẳng qua là..."
Cuối cùng lão thôn trưởng gật đầu một cái, trở về phía đoàn người nói: "Ta cùng lão Âu đầu thương lượng qua một chút, những người này lai lịch không rõ, có lẽ là nhóm đào trộm mộ. Xà Sơn Thôn chúng ta là núi đất rừng hoang, cũng không có cái gì để mất, vốn nghĩ nên báo cảnh sát nhưng chuyện này báo cảnh sát chỉ sợ sẽ phiền phức."
"Chúng ta nghèo, không nuôi nổi những đại gia kia, vạn nhất bọn họ đến lại không có người gây tội đến cuối cùng qua loa kết án thì uổng phí công sức chúng ta. Huống chi, đám người này cũng chưa chết hết, còn có cá lọt lưới, chẳng may con cá lọt lưới lại mang người trở lại, chúng ta chạy đi đâu tìm cảnh sát. Cho nên, về chuyện này ta cảm thấy chúng ta nên đem những thi thể chôn đi, sau đó về nhà. Mọi chuyện dừng lại ở đó, không ai nhắc đến nữa, các người thấy thế nào?"
Năm đó, ở thôn chúng tôi là địa phương nghèo, việc thi hành luật pháp với thổ phỉ không nhiều, cho nên có chút chuyện cũng chẳng ai muốn báo cảnh sát. Lão thôn trưởng vừa nói như thế, những người đi theo ông nội tôi đến đây đều ở trong thôn quen biết đã lâu, tự nhiên sẽ đoàn kết. Vài người đào cái hố to, đem mấy cái xác kinh khủng kia tùy ý chôn, chuyện này coi như xong.
Trong rừng sâu núi thẳm, hàng năm không biết chết bao nhiêu người. Muốn tìm thì cứ tìm, xác ở đây chẳng thiếu.
Bọn họ làm việc xong, tôi kéo cánh tay Cam Vân Sơn hỏi: "Chú, mọi người sao lại tới? "
Cam Vân Sơn cười nói: "Tên trộm mộ này phá nổ mộ phần ở Đông Sơn, chúng ta ở trên núi giúp lão Lưu hạ táng, gần như vậy có thể không nghe được sao? Bên này kích nổ, bên kia cảm thấy đất rung liền bị hù dọa một phen, còn tưởng rằng lão Lưu lại bị cái gì nhập thân. Thật may ông cháu biết cái này, khẳng định không phải chuyện do lão Lưu mà là phía sau núi xảy ra chuyện gì đó, thế nên chúng ta chạy tới xem."
Ông nội tôi cũng lùi một bước, kéo tôi một cái: "Ta mới nhớ, tiểu tử con không phải đang ở nhà à? Thế nào lại chạy tới đây rồi? "
Tôi sửng sốt một chút, nhớ tới buổi sáng sau khi ra ngoài gặp phải chuyện của Đại Hùng. Liếc mắt nhìn Cam Vân Sơn, tôi cúi đầu lại đem chuyện buổi sáng gặp ba tên Đại Hùng kể ra. Cam đại thúc nghe tôi nói cả người cũng lộ ra vẻ kích động dị thường.
"Cái gì? Đại Hùng? Cái này không thể nào, ngày hôm qua sau khi về nhà vẫn còn rất tốt, sáng nay lại thấy vẫn còn ngủ thẳng giấc, chú cũng không kêu nó đi học..."
Lúc này Cam Vân Sơn nói không nổi nữa, tôi nhìn thấy trên trán lão đổ xuống từng trận mồ hôi hột, nhìn ông nội của tôi nói: "Đại Hùng nó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Ông nội tôi gật đầu một cái: "Hẳn là người rớt hồn."
Cam Vân Sơn lo lắng hô: "Hả? Sao lại rớt hồn? Lần trước không phải là cũng rớt hồn một lần sao? Sao lại bị rớt nữa?"
Ông nội trầm ngâm một chút nói: " Lần này không giống, Người xưa có từ gọi là lạc phách? Người có ba hồn bảy vía, lần này nó hẳn là bị lạc phách rồi."
"Chú Âu, vậy, vậy làm thế nào đây?".
Cam Vân Sơn không hiểu cái gì gọi là rớt hồn, cái gì gọi là lạc phách. Dù sao Cam Thành Hùng là con của lão, rơi rớt cái gì lão cũng thương tiếc, sợ con trai bị tổn thương sẽ lưu lại di chứng. Người duy nhất mà lão có thể tin vào bây giờ chỉ có ông nội tôi.
Ông tôi ổn định nói: "Không việc gì, ta giờ chưa rước được hồn của nó, chỉ làm lễ cúng thôi. Ta cần phải chắc xem nó lạc mấy phách mới có thể làm pháp sự tương ứng.."
" Được, được, vậy chúng ta bây giờ trở về đi!"
Một đám người trùng trùng điệp điệp trở về trong thôn, lúc đi ngang qua Y Quán, ông nói phải lấy chút pháp khí, bảo bọn họ đi trước. Những người trong thôn cứ vậy đi trước, ngay cả Cam Vân Sơn cũng hết sức nghe lời. Còn tôi thì ông kéo vào trong Y Quán. Đây là lần đầu tiên ông mở cửa Y Quán sớm như vậy, rõ ràng là có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.
Sau khi ông đem cửa Y Quán khoá lại liền nắm bả vai tôi, rất nghiêm túc hỏi: "Ninh con, ta hỏi con, người mà con thấy có phải đã dạy cho con thứ gì không?"
Dạy tôi học cái gì? Tôi cố gắng nghĩ lại một chút: "Không có ạ?"
Không biết rõ làm sao, tôi lại thấy trán ông ướt đẫm mồ hôi. Rất rõ ràng, dáng vẻ ông đang vô cùng khẩn trương, cái này khiến tôi kinh ngạc. Ông nội cả đời đều một vẻ trấn tĩnh, cho dù đụng phải việc khó, cũng vô cùng kiên định. Hôm nay, ông lại có chút khác thường.
"Ta hỏi lại con, hắn có phải cao như thế này, thân mặc đồ đen, dáng dấp..."
Tôi cố gắng lục lại hồi ức về mặt mũi người kia nhưng phát hiện mình cái gì cũng không nhớ nổi. Tôi có chút nhức đầu nói: "Con không nhớ, có điều người này dung mạo rất lạnh."
Ông nội tôi ngơ ngẩn hồi lâu rồi thở dài một hơi, đấm một cái mạnh bạo ở trên bàn, lẩm bẩm nói: "Tên súc sinh này, nó còn còn sống, tu vi cao như thế."
Tôi lắc lắc cái tay của ông, hỏi: "Ông nội, ông đang nói ai vậy?"
Ông tôi bình tĩnh trở lại: "À! Không, không ai cả. Ông nội nói con, về nhà không được nhắc đến chuyện hôm nay. Nhất là không được nói với mẹ chuyện con đã gặp qua người này, biết không?"
Tôi gật đầu một cái: "Ông yên tâm, con sẽ không để mẹ lo lắng."
Ông xoa lấy đầu tôi rồi nói: "Đứa bé ngoan. Đi thôi, chúng ta về nhà."
Tôi lại gãi đầu: "Chúng ta không phải sẽ đến nhà Đại Hùng sao? "
"Há, đúng là quên mất chuyện này". Ông vỗ đầu, vừa nói chuyện vừa kéo tôi đi.
"Ông nội, cái hòm thuốc không mang theo sao? ". Tôi có lòng tốt nhắc nhở. Ông nội lại vỗ trán một cái, thở dài "Ôii khônggg"
Dường như ông muốn nói cái gì lại thôi, kéo tôi ra ngoài.
Tôi không hiểu cho lắm, ông nội đến tuổi rồi nhưng cũng không già đến mức hồ đồ, bình thường cũng không bừa bãi như vậy, làm sao hôm nay lại quên đông quên tây.
Lại còn nói Đại Hùng thất hồn lạc phách, có khi ông mới chính là người lạc hồn lạc phách thì có.
Tôi cùng ông một đường đi tới nhà Cam Vân Sơn, lão ở trong phòng đi qua đi lại, còn mẹ Đại Hùng nằm sấp ở trên giường kêu khóc. Tiếng khóc kia cũng có thể truyền ra mấy dặm, chúng tôi đi đến đầu ngõ còn nghe được.
Không chỉ khóc, hình như còn chửi thề: "Đều tại tên khốn nhà ông. Đồ khốn nạn, không có chuyện gì làm lại đi đánh con à? Nhìn xem chuyện tốt ông làm đi, ông có sức thì tự tát mình đi, đánh con tôi thì có gì giỏi? Đại Hùng, Đại Hùng, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, mẹ ở đây nè..."
Cam Vân Sơn đứng ở một bên, hai bàn tay to chà tới chà lui, giải thích: "Tôi..."
Tôi nhìn Đại Hùng nằm trên giường hồi lâu, không nói gì.
Tôi với ông hai mắt nhìn nhau, hóa ra Cam Vân Sơn sau khi trở về phát hiện con trai còn đang ngủ, vợ lão cũng ở đây buồn bực, nói đã một ngày rồi sao còn ngủ như heo chết vậy? Cam Vân Sơn liền đem chuyện đã xảy ra nói cho vợ. Không nghĩ tới vợ lão trong lòng nóng nảy, ôm Cam Thành Hùng chửi mắng Cam Vân Sơn, vừa vặn chúng tôi lại nghe được.
"Khụ...". Ông tôi cố ý ho khan một tiếng. Cam Vân Sơn cùng vợ lúc này mới phát hiện chúng tôi đến. Mẹ Đại Hùng lập tức níu lấy cánh tay ông tôi, nói: "Chú Âu, cứu mạng, cứu mạng với!"
Tôi tự nhủ cái người phụ nữ này cũng biến đổi nhanh quá đi. Hai ngày đầu còn nói ông nội tôi chiêu quỷ, không muốn để cho Đại Hùng chơi đùa với tôi. Chớp mắt một cái liền yêu cầu ông nội của tôi cứu mạng, người này cứ xoay như chóng chóng ấy nhờ.
Ông tôi gật đầu một cái, đi tới nhìn Đại Hùng, đưa tay bắt mạch: "Cũng còn may, chỉ lạc ba phách, ba phách này tiểu Ninh đều thấy, như vậy cũng tốt. Chẳng qua là..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.