Âm Dương Quỷ Y

Chương 34: Độ Quỷ

Sa Trung Hôi

20/08/2021

Lúc này tôi cùng ông nội đã bị mười mấy cái lửa quỷ vây quanh. Ông tôi nhìn những đốm quỷ hỏa kia, cơn phẫn nộ trong lòng bộc phát không kiềm chế được.

Tôi tay chân lanh lẹ rút từ trong túi ra cái ống chích, bên trong đã sớm chứa đầy máu chó mực. Không thể không công nhận biện pháp này của ông cực tốt, máu chó mực đựng bên trong ống tiêm, tay cũng không bị dính bẩn, sử dụng lại thuận tiện.

Cái này là lần trước ông nội đưa tôi, không nghĩ tới bây giờ vẫn có chỗ để dùng đến.

Tôi đưa mắt chăm chăm nhìn lửa quỷ, tự nhủ không sợ chết thì lao lên đây đi, ông đây sẽ cho tụi bay mấy xịt máu chó. Nào ngờ đâu ông nội thấy tôi đem ra ống máu chó mực liền nhanh như chớp giật khỏi tay tôi.

Ông thở dài nói: "Đều là những đứa trẻ phải chịu khổ, dùng vật này quá tàn nhẫn, nếu như không phải nhãi con kia quá dữ dội ta cũng không nỡ dùng vật này đối phó nó. Thôi, hãy để ta độ bọn chúng."

Độ? Tôi lại ngẩn người một chút, độ kiểu gì?

Lông mày ông run lên: "Mấy năm trước, ta có theo một vị Cao Tăng đắc đạo học qua một bài chú độ quỷ."

Ông nói xong, bắt đầu niệm một tiếng "A di đà phật!"

Tiếng niệm phật này phát ra dài và nặng như mang theo một gợn sóng liên miên bất tuyệt, tâm trạng tôi nhất thời cũng cảm thấy thật tĩnh lặng. Ngẩng đầu nhìn, tôi phát hiện toàn bộ mười mấy quỷ lửa giống như dính phải định thân chú, đứng yên tại chỗ.

Khi tôi đang cảm thấy thật kỳ quái ông nội lại khoanh chân ngồi xuống, từ trong hòm thuốc nhỏ lấy ra một chuỗi Phật châu, bắt đầu niệm kinh.

Trời ơi! Thần kì thế, một người tu đạo lại đi niệm Phật, ngay cả tôi là trẻ con ít tuổi còn cảm thấy chuyện này có chút khó tin. Theo tiếng tụng kinh Phật không ngừng vang lên, chuyện kỳ quái bắt đầu xảy ra, những lửa quỷ kia từng con một chậm rãi từ không trung bay xuống như những tín đồ, thành kính nằm trên đất.

Từ xa nhìn lại giống như những con đom đóm đang chơi đùa trong bụi cỏ.

Tôi đưa mắt nhìn, chỉ thấy bên trong những đốm lửa quỷ phảng phất từng gương mặt trẻ con, như ẩn như hiện. Những đứa bé kia, mặt mũi chịu qua thống khổ chậm rãi trở nên an tường tự đắc, con mắt đáng sợ từ từ nhắm lại giống như đang thưởng thức một nhạc khúc êm tai.



Không riêng gì những gương mặt trẻ nhỏ bên trong lửa quỷ, ngay cả linh hồn tiểu quỷ cũng từ từ bay xuống, hai mắt nó nhắm nghiền, bắt chước dáng vẻ khoanh chân của ông nội, lẩm bẩm theo từng tiếng tụng kinh.

Tôi ngạc nhiên chứng kiến tình cảnh này, trong lòng sinh ra 1 loại cảm giác cực kì sùng bái đối với ông.

Giữa răng môi ông phát ra tiếng Phạn, linh hồn tiểu quỷ dẫn đầu những đốm lửa quỷ cùng phát ra âm thanh.

Toàn bộ bụi cỏ giữa trời đêm toả ra ánh sáng chói lọi, những ánh lửa quỷ màu lam u ám dần dần biến thành sắc vàng, ánh lửa càng lúc càng mãnh liệt, dần dần nối thành một mảnh. Sau đó chúng hợp lại làm thành một ngọn lửa lớn, kim quang xán lạn .

Thể xác tiểu quỷ ở trong ngọn lửa đó đã bị thiêu gần như không còn nữa. Trên mặt đất chỉ còn một khung xương trẻ em trắng như tuyết, bộ xương kia rất nhỏ, chỉ lớn chừng quả đấm như vừa được sinh ra.

Tiểu quỷ cùng mười mấy lửa quỷ dần tiêu tan, nhiệt độ xung quanh cũng bắt đầu trở nên ấm áp. Mặt đất bị gió đêm thổi qua làm những ngọn cỏ xanh đung đưa bừng bừng sức sống. Tiếng Phạn vang lên từng hồi đến khi tàn khói lượn lờ đã tan biến hết thảy.

Ông tôi từ dưới đất đứng lên, nhìn bầu trời đêm đầy sao lại một lần nữa thở dài.

Tôi hiếu kì không hiểu, ông cũng đã độ tiểu quỷ xong rồi sao còn than thở cái gì nữa?

Ông nội có chút tang thương nói cho tôi biết tiểu quỷ trước khi được siêu độ có kể lể một đời đau khổ, trong lòng ông xúc động cho nên mới thở dài. Tôi hỏi ông đấy là chuyện gì, ông chỉ lắc đầu không nói, lấy ra từ trong hòm thuốc một khối vải trắng đem bộ xương kia cẩn thận bọc lại.

Ông đi ở phía trước, tôi lặng lẽ đi theo bên cạnh.

Rất nhanh, chúng tôi đã xuyên qua cánh rừng tới trước một nấm mồ be bé.

"Đây chính là mộ phần của tiểu quỷ."

Tôi không biết ông nội đã làm như thế nào tìm được nơi này, có lẽ đúng như ông từng nói, tiểu quỷ kia trước khi siêu độ có nói với ông cái gì đó!

Ông tìm lấy một cây trúc dỡ bỏ ngôi mộ để lộ ra một cái quan tài nhỏ. Quan tài rất mỏng, giống như chỉ tùy ý tìm sáu tấm gỗ ghép lại, bên trong rỗng tuếch. Sau đó ông đem khung xương đã được bọc kĩ nhẹ nhàng bỏ vào trong quan tài rồi đậy kín nắp lại, lần nữa chôn xuống. Sau khi đốt một xấp giấy tiền, ông mới đứng dậy rời đi.



Giấy tiền vàng bạc đốt ra hóa thành tro, vòng vo bay lượn trên không trung. Ông nói lúc hóa vàng có hiện tượng này là tốt, chứng minh đối phương đã nhận được tâm ý người hoá vàng rồi.

Xử lý xong xuôi các thứ này ông mới sờ đầu tôi một cái, dẫn tôi về nhà.

Tôi hỏi ông vì sao lại tu phật pháp đến mức độ cao thâm thế, trước đó rõ ràng ông có nói qua tổ tiên xuất phát từ Mao Sơn, tự sáng tạo ra một môn Quỷ Y, so với Phật môn căn bản không có liên quan mà!

Ông nội nghe vấn đề này cười cười nói cho tôi biết, đối với ông cái gọi là tín ngưỡng chính là hướng thiện, dẫn dắt con người tích cực tiến lên. Bất kể là tu Đạo hay là tu Phật, tu đến cuối cùng cũng đều chung mục đích hướng thiện.

Nếu chung mục đích, tại sao không thể cùng nhau tu hành?

Ông rất nghiêm túc nhìn tôi, nói: "Tín ngưỡng chân chính là bao dung lẫn nhau, học tập lẫn nhau, không phải tạo ra thần luận duy nhất. Tín ngưỡng chân chính là giải phóng linh hồn người, không phải trói buộc tư tưởng người."

Khi đó tôi căn bản nghe không hiểu mấy lời này, chỉ có điều cảm giác ông nội khi đó rất rất vĩ đại.

Đi trở về thôn, ông nội lại một lần nữa đem tôi qua Y Quán. Lần này, ông lôi ra một bộ ấm trà, ngâm trà rồi bày ra hai chén trà nhỏ.

Tôi với ông ngồi ở cái bàn màu vàng, uống trà cùng nhau.

Tôi khi đó căn bản không hiểu cái gọi là trà đạo, chỉ cảm thấy chén trà nhỏ tản ra mùi thơm mát làm tôi hết sức say mê. Sau đó tôi mở miệng hớp một miếng, uống liền mười mấy ly, đầu lưỡi cũng nóng phồng.

Ông nội dở khóc dở cười đánh tôi một cái nói tôi phí của trời, sau đó bảo tôi sau này mỗi tối thứ sáu, thứ bảy đều có thể đi theo ông đến Âm Dương Y Quán.

Nghĩ lại thì tôi ở cái tuổi đó đúng là cái tuổi đối với thứ gì cũng tò mò, nhất là đối với mấy cái thứ quỷ này. Chẳng hiểu sao tôi không những không sợ, ngược lại còn cảm thấy hứng thú, nhất là Y Quán của ông.

Được ông đặc biệt cho phép, tôi biết tôi đã bắt đầu bước vào một lĩnh vực thần bí nào đó khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Dương Quỷ Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook