Chương 28: Gà Chết Đầy Đất
Sa Trung Hôi
18/08/2021
Ông nội tôi nhìn thấy đứa bé này bỏ chạy trong lòng có chút kinh ngạc, lại bận tâm nhìn tôi một chút, muốn nói gì lại thôi. Tôi nghĩ ông muốn đem chuyện Đại Hùng xử lý cho xong trước cho nên mới không nói gì.
Chuyện của Đại Hùng thật ra cũng rất đơn giản, phần quan trọng nhất là dẫn hồn tôi đã hoàn thành, phần còn lại là trả hồn về thân sau đó nghỉ ngơi lấy sức. Tôi vừa ôm bát canh gừng nóng mà mẹ Đại Hùng đã sớm chuẩn bị vừa nhìn ông nội làm phép.
Dưới sự dẫn đường của ông, hồn phách Đại Hùng rốt cuộc cũng trở về vị trí cũ. Ông lại đốt cho hắn một chút bùa vàng, nói với mẹ hắn nuôi ba ngày là được.
Sau khi Cam Vân Sơn cùng mẹ Đại Hùng cảm ơn rối rít ông nội liền dẫn tôi về nhà. Lúc này đã là hơn năm giờ, trời bắt đầu tờ mờ sáng.
Tôi cùng ông đi trên đường đất ở trong thôn, tâm tình không chút lý do lại hết sức hưng phấn.
Một đêm này quả thực quá kích thích, tôi trước giờ chưa từng đụng phải nhiều chuyện như vậy, cảm giác vẫn chưa tiêu hóa được. Tim tôi lúc này đập còn nhanh hơn so với lúc thấy hồn cha Lưu Đại Tráng nữa.
Ông nội bước nhanh ở phía trước, tôi ở phía sau tí tởn nhảy theo, không ngừng nói về những chuyện phát sinh. Khi tôi nói đến cha Lưu Đại Tráng, ông tôi như sa vào hồi tưởng, cười nói: "Lão quỷ này, sao còn chưa chịu đầu thai đi?"
"A, ông ta bảo con giúp, nói với Lưu Đại Tráng một tiếng tu sửa lại mộ tổ tiên, trả cho con một miếng nhỏ nhỏ này nè." Tôi đem cái mảnh nhỏ ra đưa cho ông nội.
Lão nhân gia nhìn tôi một cái, đem nó bỏ vào túi rồi cười nói: "Cháu của ta lại hành nghề chữa bệnh cho quỷ, không tồi!"
Tôi hì hì cười một tiếng: "Ông nội, đây là cái đồ chơi gì vậy?"
Ông nội của tôi cười híp mắt bảo: "Là móng tay quỷ."
À! Tôi nghĩ một hồi, nhìn cái miếng đó với móng tay quỷ quả thực có chút giống, chẳng qua là móng tay quỷ dài hơn. Lại nghĩ một chút nữa đến cái móng tay của tiểu quỷ kia, trời ơi, thật là dọa người.
Không nghĩ tới tôi lại cầm theo thứ kinh khủng như vậy.
Tôi không nhịn được tò mò, hỏi ông: "Chúng ta tại sao phải thu móng tay quỷ?"
Ông nội của tôi nói: "Móng tay quỷ với người giống nhau ở chỗ đều có thể dài ra. Thời điểm bọn họ cùng chúng ta làm ăn sẽ dùng móng tay coi như tiền để mua một ít gì đó. Loại móng tay này đối với chúng ta mà nói có tác dụng lớn, có thể ma luyện thành phấn, vẽ trong bùa chú uy lực sẽ càng lớn, đúc thành pháp khí uy lực cũng sẽ lớn hơn. Những thứ này hiện tại nói với con con cũng không hiểu, chờ con lớn lên sẽ tự khắc rõ."
Tôi gật đầu một cái, cao hứng hô: "Há há, con cũng có thể giúp ông nội hành nghề chữa bệnh, con cũng là Quỷ Y."
Ông cười híp mắt nhìn tôi một cái: "Rất hưng phấn?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, ông không biết đâu, con ở trên đường đem Đại Hùng trở lại đụng phải rất nhiều rất nhiều quỷ, dạng gì cũng có. Nhưng mà lạ lắm, bình thường cảm giác rất sợ hãi vậy mà lúc đó con lại không sợ chút nào?"
Ông nội nét mặt già nua cười, mặt mày hớn hở: "Lúc này đây?"
Tôi lại chần chừ một chút: "Vẫn có chút sợ."
Tôi tự nhủ không phải chỉ là sợ hãi một chút, nếu không phải nhờ những động tác kì quái kia tôi thiếu chút nữa đã mất mạng rồi. Nhưng khi nam nhân thần bí kia xuất hiện, ông nội có vẻ không thích ông ta cho lắm, tôi cũng không cần đem chuyện mình học được mấy động tác kì quái nói cho ông nghe, chẳng may ông lại tức giận thì không hay.
"Ha ha ha, chuyện bình thường."
Ông nội cười lớn tiếp tục dắt tôi đi về phía trước. Tôi nhìn biểu cảm của ông không giống như dáng vẻ cao hứng, bước chân rất nhanh giống như đang vội vã đi làm gì đó.
"Ông nội, đi nhanh như vậy làm gì? Con theo không kịp." Tôi rối rít chạy theo, cảm thấy có hơi mệt.
"Quỷ nhỏ hôm nay thật lâu không chịu rời đi, cái gì cũng không muốn. Vậy có thể khẳng định sẽ xảy ra chuyện, chúng ta phải nhanh chóng trở về chuẩn bị thật kĩ, phòng ngừa tiểu quỷ kia làm loạn."
Nghe được ông nói như thế tôi lập tức giật mình, cũng không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, chạy thật sát phía sau lưng ông về nhà. Còn chưa đến cửa, tôi đã thấy mẹ sắc mặt tái nhợt đứng đó, giống như đã chờ từ lâu.
Sau khi thấy tôi, mẹ không nói gì liền nhanh chóng kéo tôi vào lòng, sờ đầu tôi một cái. Tôi có thể cảm giác được trong lòng mẹ dâng lên phần nào lo lắng mặc dù mẹ không nói ra.
Có vẻ như mẹ biết tôi đi làm gì, không mắng tôi cũng không đánh tôi, cũng không có an ủi tôi, chỉ ôm chặt làm tôi cảm thấy thật ấm áp.
Ông nội tôi lúng túng gõ gõ cái điếu thuốc: "Mệt mỏi một đêm, đói rồi."
Mẹ tôi gật đầu một cái: "Bánh bao đã sớm xong, cháo cũng nóng hổi."
Tôi mặt mày hớn hở nói: "Mẹ làm bánh bao ăn ngon nhất."
Nói xong, tôi nhanh nhẹn kéo tay mẹ vào sân, ông nội cũng đi theo. Lúc đi vào cửa tôi bất chợt cau mày, nhìn trái liếc phải, mũi không ngừng ngửi.
Mẹ tôi nhìn thấy tôi động tác quái dị, không hiểu hỏi: "Đứa nhỏ này, lại làm sao thế?"
Ông nội tôi cũng sững sờ, làm cùng một động tác với tôi, sau đó lại nhìn: "Con cũng phát hiện?"
Tôi gật đầu, kéo mẹ qua một bên rồi tự mình chạy về phía chuồng gà. Chuồng gà ở góc tường, phải vòng qua sân mới thấy được, bình thường nếu không chú ý cũng không biết nuôi gà ở đó. Gà nhà tôi không nhiều, cả trống cả mái chỉ chừng bảy, tám con.
Bình thường, tầm này là thời gian gà trống đi tuần, nó luôn ra vẻ như mình là quan trên, vênh váo nghênh ngang đứng ở trên chuồng, thoắt ẩn thoắt hiện trong đám gà giống như một kiểm quân diễu võ dương oai. Những thứ gà mái kia cũng cục tác hoan nghênh.
Vậy nhưng lúc này chuồng gà lại vô cùng tĩnh lặng, không có một tí âm thanh nào.
Trước chuồng gà, con gà trống lớn im lặng nằm trên đất, mào gà đỏ trở nên trắng bệch như tuyết, màu lông ngũ sắc cũng biến thành màu xám tro, hai con mắt lồi ra nhìn ghê người hệt như con mắt của lão Lưu ngày đó.
Mấy con gà mái cũng chết theo như thế, đông một con, tây một con, khắp nơi xung quanh chuồng gà, nằm la liệt trên đất trông rất thảm thiết. Lông gà rớt rụng không biết là bao nhiêu, kinh khủng hơn là cái chết của chúng còn vô vùng đau đớn.
Ruột bụng tràn lan đầy đất, đủ loại phanh thây trông cực kì khó coi. Nhìn một màn trước mắt này, tôi cảm giác toàn thân cứng đờ. Trên mặt ông nội cũng hiện lên một nét nghiêm trọng.
Tôi hướng về phía ông, hỏi: "Là tiểu quỷ đó làm sao ông?"
Ông tôi gật đầu một cái: "Nhìn tình huống này hẳn là do quỷ nhỏ kia hóa sát, chuyện này có hơi phiền toái đây!"
"Áaaaaa..."
Mẹ tôi lúc này cũng chạy tới, thấy một màn kinh hãi như vậy liền bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch. Tôi vội vàng kéo mẹ đi còn ông tìm một cái túi lớn đem từng con gà chết ném vào, sau đó bê đi.
Dìu mẹ vào trong phòng, tôi không ngừng an ủi.
Mẹ tôi cười thảm một chút: "Không việc gì, chỉ là mới vừa thấy có chút sợ. Chuyện này mẹ thấy nhiều lắm, tuổi còn trẻ cũng từng theo cha con..."
Mẹ như đang hồi tưởng điều gì nhưng nói tới chỗ này bỗng nhiên lại dừng. Biểu tình của mẹ bi thương khiến tôi cảm thấy đau lòng, cúi đầu nghĩ một hồi, tôi muốn hỏi nhiều chuyện hơn nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm hỏi.
"Con trai, sinh ra ở Âu gia số đã định như thế, cho nên có một số việc mẹ không thể nói, cũng sẽ không hỏi. Con sau khi lớn trở thành một người đầu đội trời chân đạp đất, phải nhớ kĩ không được làm chuyện hổ thẹn với lòng."
Đây là lần thứ hai tôi nghe lời tương tự. Ông tôi từng nói một lần, hôm nay mẹ tôi lại nói thêm lần nữa.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất."
Lúc này ông nội của tôi cũng chầm chậm trở về, tay cầm một cái lớn lồng trúc to rồi ném ở trong sân, nhìn tôi nói: "Tiểu Ninh, mau tới đây, thử nhìn một chút cái lồng tre này con có thể chui vào không?."
Tôi chạy ra, rốt cuộc ông đang muốn làm gì thế?
Chuyện của Đại Hùng thật ra cũng rất đơn giản, phần quan trọng nhất là dẫn hồn tôi đã hoàn thành, phần còn lại là trả hồn về thân sau đó nghỉ ngơi lấy sức. Tôi vừa ôm bát canh gừng nóng mà mẹ Đại Hùng đã sớm chuẩn bị vừa nhìn ông nội làm phép.
Dưới sự dẫn đường của ông, hồn phách Đại Hùng rốt cuộc cũng trở về vị trí cũ. Ông lại đốt cho hắn một chút bùa vàng, nói với mẹ hắn nuôi ba ngày là được.
Sau khi Cam Vân Sơn cùng mẹ Đại Hùng cảm ơn rối rít ông nội liền dẫn tôi về nhà. Lúc này đã là hơn năm giờ, trời bắt đầu tờ mờ sáng.
Tôi cùng ông đi trên đường đất ở trong thôn, tâm tình không chút lý do lại hết sức hưng phấn.
Một đêm này quả thực quá kích thích, tôi trước giờ chưa từng đụng phải nhiều chuyện như vậy, cảm giác vẫn chưa tiêu hóa được. Tim tôi lúc này đập còn nhanh hơn so với lúc thấy hồn cha Lưu Đại Tráng nữa.
Ông nội bước nhanh ở phía trước, tôi ở phía sau tí tởn nhảy theo, không ngừng nói về những chuyện phát sinh. Khi tôi nói đến cha Lưu Đại Tráng, ông tôi như sa vào hồi tưởng, cười nói: "Lão quỷ này, sao còn chưa chịu đầu thai đi?"
"A, ông ta bảo con giúp, nói với Lưu Đại Tráng một tiếng tu sửa lại mộ tổ tiên, trả cho con một miếng nhỏ nhỏ này nè." Tôi đem cái mảnh nhỏ ra đưa cho ông nội.
Lão nhân gia nhìn tôi một cái, đem nó bỏ vào túi rồi cười nói: "Cháu của ta lại hành nghề chữa bệnh cho quỷ, không tồi!"
Tôi hì hì cười một tiếng: "Ông nội, đây là cái đồ chơi gì vậy?"
Ông nội của tôi cười híp mắt bảo: "Là móng tay quỷ."
À! Tôi nghĩ một hồi, nhìn cái miếng đó với móng tay quỷ quả thực có chút giống, chẳng qua là móng tay quỷ dài hơn. Lại nghĩ một chút nữa đến cái móng tay của tiểu quỷ kia, trời ơi, thật là dọa người.
Không nghĩ tới tôi lại cầm theo thứ kinh khủng như vậy.
Tôi không nhịn được tò mò, hỏi ông: "Chúng ta tại sao phải thu móng tay quỷ?"
Ông nội của tôi nói: "Móng tay quỷ với người giống nhau ở chỗ đều có thể dài ra. Thời điểm bọn họ cùng chúng ta làm ăn sẽ dùng móng tay coi như tiền để mua một ít gì đó. Loại móng tay này đối với chúng ta mà nói có tác dụng lớn, có thể ma luyện thành phấn, vẽ trong bùa chú uy lực sẽ càng lớn, đúc thành pháp khí uy lực cũng sẽ lớn hơn. Những thứ này hiện tại nói với con con cũng không hiểu, chờ con lớn lên sẽ tự khắc rõ."
Tôi gật đầu một cái, cao hứng hô: "Há há, con cũng có thể giúp ông nội hành nghề chữa bệnh, con cũng là Quỷ Y."
Ông cười híp mắt nhìn tôi một cái: "Rất hưng phấn?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, ông không biết đâu, con ở trên đường đem Đại Hùng trở lại đụng phải rất nhiều rất nhiều quỷ, dạng gì cũng có. Nhưng mà lạ lắm, bình thường cảm giác rất sợ hãi vậy mà lúc đó con lại không sợ chút nào?"
Ông nội nét mặt già nua cười, mặt mày hớn hở: "Lúc này đây?"
Tôi lại chần chừ một chút: "Vẫn có chút sợ."
Tôi tự nhủ không phải chỉ là sợ hãi một chút, nếu không phải nhờ những động tác kì quái kia tôi thiếu chút nữa đã mất mạng rồi. Nhưng khi nam nhân thần bí kia xuất hiện, ông nội có vẻ không thích ông ta cho lắm, tôi cũng không cần đem chuyện mình học được mấy động tác kì quái nói cho ông nghe, chẳng may ông lại tức giận thì không hay.
"Ha ha ha, chuyện bình thường."
Ông nội cười lớn tiếp tục dắt tôi đi về phía trước. Tôi nhìn biểu cảm của ông không giống như dáng vẻ cao hứng, bước chân rất nhanh giống như đang vội vã đi làm gì đó.
"Ông nội, đi nhanh như vậy làm gì? Con theo không kịp." Tôi rối rít chạy theo, cảm thấy có hơi mệt.
"Quỷ nhỏ hôm nay thật lâu không chịu rời đi, cái gì cũng không muốn. Vậy có thể khẳng định sẽ xảy ra chuyện, chúng ta phải nhanh chóng trở về chuẩn bị thật kĩ, phòng ngừa tiểu quỷ kia làm loạn."
Nghe được ông nói như thế tôi lập tức giật mình, cũng không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, chạy thật sát phía sau lưng ông về nhà. Còn chưa đến cửa, tôi đã thấy mẹ sắc mặt tái nhợt đứng đó, giống như đã chờ từ lâu.
Sau khi thấy tôi, mẹ không nói gì liền nhanh chóng kéo tôi vào lòng, sờ đầu tôi một cái. Tôi có thể cảm giác được trong lòng mẹ dâng lên phần nào lo lắng mặc dù mẹ không nói ra.
Có vẻ như mẹ biết tôi đi làm gì, không mắng tôi cũng không đánh tôi, cũng không có an ủi tôi, chỉ ôm chặt làm tôi cảm thấy thật ấm áp.
Ông nội tôi lúng túng gõ gõ cái điếu thuốc: "Mệt mỏi một đêm, đói rồi."
Mẹ tôi gật đầu một cái: "Bánh bao đã sớm xong, cháo cũng nóng hổi."
Tôi mặt mày hớn hở nói: "Mẹ làm bánh bao ăn ngon nhất."
Nói xong, tôi nhanh nhẹn kéo tay mẹ vào sân, ông nội cũng đi theo. Lúc đi vào cửa tôi bất chợt cau mày, nhìn trái liếc phải, mũi không ngừng ngửi.
Mẹ tôi nhìn thấy tôi động tác quái dị, không hiểu hỏi: "Đứa nhỏ này, lại làm sao thế?"
Ông nội tôi cũng sững sờ, làm cùng một động tác với tôi, sau đó lại nhìn: "Con cũng phát hiện?"
Tôi gật đầu, kéo mẹ qua một bên rồi tự mình chạy về phía chuồng gà. Chuồng gà ở góc tường, phải vòng qua sân mới thấy được, bình thường nếu không chú ý cũng không biết nuôi gà ở đó. Gà nhà tôi không nhiều, cả trống cả mái chỉ chừng bảy, tám con.
Bình thường, tầm này là thời gian gà trống đi tuần, nó luôn ra vẻ như mình là quan trên, vênh váo nghênh ngang đứng ở trên chuồng, thoắt ẩn thoắt hiện trong đám gà giống như một kiểm quân diễu võ dương oai. Những thứ gà mái kia cũng cục tác hoan nghênh.
Vậy nhưng lúc này chuồng gà lại vô cùng tĩnh lặng, không có một tí âm thanh nào.
Trước chuồng gà, con gà trống lớn im lặng nằm trên đất, mào gà đỏ trở nên trắng bệch như tuyết, màu lông ngũ sắc cũng biến thành màu xám tro, hai con mắt lồi ra nhìn ghê người hệt như con mắt của lão Lưu ngày đó.
Mấy con gà mái cũng chết theo như thế, đông một con, tây một con, khắp nơi xung quanh chuồng gà, nằm la liệt trên đất trông rất thảm thiết. Lông gà rớt rụng không biết là bao nhiêu, kinh khủng hơn là cái chết của chúng còn vô vùng đau đớn.
Ruột bụng tràn lan đầy đất, đủ loại phanh thây trông cực kì khó coi. Nhìn một màn trước mắt này, tôi cảm giác toàn thân cứng đờ. Trên mặt ông nội cũng hiện lên một nét nghiêm trọng.
Tôi hướng về phía ông, hỏi: "Là tiểu quỷ đó làm sao ông?"
Ông tôi gật đầu một cái: "Nhìn tình huống này hẳn là do quỷ nhỏ kia hóa sát, chuyện này có hơi phiền toái đây!"
"Áaaaaa..."
Mẹ tôi lúc này cũng chạy tới, thấy một màn kinh hãi như vậy liền bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch. Tôi vội vàng kéo mẹ đi còn ông tìm một cái túi lớn đem từng con gà chết ném vào, sau đó bê đi.
Dìu mẹ vào trong phòng, tôi không ngừng an ủi.
Mẹ tôi cười thảm một chút: "Không việc gì, chỉ là mới vừa thấy có chút sợ. Chuyện này mẹ thấy nhiều lắm, tuổi còn trẻ cũng từng theo cha con..."
Mẹ như đang hồi tưởng điều gì nhưng nói tới chỗ này bỗng nhiên lại dừng. Biểu tình của mẹ bi thương khiến tôi cảm thấy đau lòng, cúi đầu nghĩ một hồi, tôi muốn hỏi nhiều chuyện hơn nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm hỏi.
"Con trai, sinh ra ở Âu gia số đã định như thế, cho nên có một số việc mẹ không thể nói, cũng sẽ không hỏi. Con sau khi lớn trở thành một người đầu đội trời chân đạp đất, phải nhớ kĩ không được làm chuyện hổ thẹn với lòng."
Đây là lần thứ hai tôi nghe lời tương tự. Ông tôi từng nói một lần, hôm nay mẹ tôi lại nói thêm lần nữa.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất."
Lúc này ông nội của tôi cũng chầm chậm trở về, tay cầm một cái lớn lồng trúc to rồi ném ở trong sân, nhìn tôi nói: "Tiểu Ninh, mau tới đây, thử nhìn một chút cái lồng tre này con có thể chui vào không?."
Tôi chạy ra, rốt cuộc ông đang muốn làm gì thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.