Âm Dương Quỷ Y

Chương 18: Không Thể Sợ Hãi

Sa Trung Hôi

16/08/2021

"Cậu, cậu.... tôi.. tô..."

Lưu Đại Tráng chỉ vào người tôi, cả nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

Tôi hướng về phía Lưu Đại Tráng hô: "Cậu cậu cái đầu nhà anh, ông nội của tôi nói chôn trong mộ này là một con quỷ lợi hại, anh cứ chờ chết đi!"

Thật ra thì tôi cũng không biết trong mộ kia rốt cuộc là chôn cái gì, chỉ có thể dùng cái từ lợi hại quỷ dọa Lưu Đại Tráng. Đồng thời tôi cũng dùng những lời này để hù dọa đám người mắt ti hí kia. Quả nhiên, tôi vừa nói như thế, mấy người họ trong mắt rõ ràng toát ra một chút sợ hãi.

Nhưng tên mắt hí kia lại không thèm quan tâm.

Hắn mắt lim dim đi tới trước mặt Lưu Đại Tráng, dùng giọng âm trầm: "Đem tiểu tử thối này ném xuống, thế là không có ai biết cậu nổ mộ phần tổ tiên."

Lưu Đại Tráng khoát tay lia lịa: "Không, không, không thể đâu, Cao tiên sinh."

Tên mắt hí nhếch miệng lên thành một nụ cười quỷ dị, một cước đem Lưu Đại Tráng đạp ngã: "Hai đứa chúng mày đồng thời đi xuống đi! Lợi hại quỷ? Tao ngược lại muốn nhìn một chút, lợi hại quỷ này lợi hại đến đâu. Đem cả hai bọn họ ném xuống thăm dò một chút."

Nghe theo tên mắt ti hí, mấy kẻ nam nhân kia lập tức xông về phía chúng tôi. Lưu Đại Tráng đột nhiên gắng sức vùng vẫy, một cước đạp lộn mèo một tên tiến lên bắt hắn, tiếp đến đụng ngã một kẻ đang tóm lấy tôi, ném tôi qua một bên.

"Chạy mau! Chạy mau!"

Lưu Đại Tráng đẩy tôi ra, đem thân thể mình ngăn ở phía trước. Tôi sững sờ, ngay sau đó hiểu ra, tiểu tử này là cố ý trước mặt tên mắt hí giả bộ kinh sợ. Lúc này đối phương muốn giết người diệt khẩu, Lưu Đại Tráng lại không phản kháng thì đúng là chờ chết.

Tôi đưa mắt nhìn trái nhìn phải, lòng nói ở đây khắp nơi đều là mộ, tôi chạy đi đâu bây giờ?

"Uầy, không nhìn ra, kẻ hám tiền cũng thật trượng nghĩa, tao xem chúng mày chạy đàng nào!"

Mắt ti hí nam nhân bước dài vọt tới trước mặt Lưu Đại Tráng, bắt lấy tóc hắn giật xuống phía dưới. Lưu Đại Tráng thậm chí cũng không kịp phản ứng, sống mũi liền đụng vào đầu gối tên mắt hí đang nâng lên. Máu mũi xì ra, Lưu Đại Tráng ngả đầu về sau, nhất thời ngất đi.

Tôi lúc ấy liền bị dọa cho giật mình, Lưu Đại Tráng cũng xuất thân là trai tráng nông thôn, thân thể tố chất cũng là tiêu chuẩn nhất định thế mà chỉ một cái lên gối liền ngất. Cái tên mắt ti hí này là người sao?

Tôi cảm giác mình hôm nay dữ nhiều lành ít, không chừng bị ném vào cái động đen thui kia thật.

"Ném xuống!" Mắt ti hí nam nhân lạnh lùng nói. Mấy tên thuộc hạ của hắn lần nữa xông lại.



Tôi nhìn Lưu Đại Tráng ngã xuống đất hôn mê, người này mặc dù bán núi đã phạm sai lầm, nhưng cũng không thể chỉ trách hắn. Cứ coi như hắn không bán, mấy tên này tính tình càn rở, với bản tính này cũng sẽ phá núi mở mộ.

Lại nói biểu hiện mới vừa rồi của Lưu Đại Tráng, hắn dám một mình đối kháng nhiều người như vậy, còn nghĩ để cho tôi chạy trốn. Từ hướng này mà nói, hắn chính là một nam tử hán.

Ông nội tôi từng nói, người nhà lão Âu không có một ai không phải là hán tử. Vào giờ phút này, tôi cũng không được sợ. Tôi không biết mình lấy dũng khí từ đâu, duỗi hai tay ra ngăn trước người Lưu Đại Tráng, tức giận hô: "Các người không thể động đến hắn."

Tuy nhiên sức lực và tuổi tác của tôi so với đám người này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Tôi ở trong mắt bọn họ, cùng lắm là một tiểu tử gan lớn. Một tên cường tráng căn bản không để ý tới tôi, trực tiếp đẩy tôi ra, chụp vào Lưu Đại Tráng.

Trong lòng tôi không ngừng căm phẫn, xem thường người khác cũng vừa thôi chứ, không thấy bố mày còn đứng ở đây à? Lại dám bỏ qua ông đây, trực tiếp động thủ? Coi ông đây không tồn tại sao?

Ngươi dám động hắn, ta liền cắn ngươi. Tôi bắt lấy cánh tay tên đàn ông kia, hung tợn cắn.

"Áaaa...". Tên kia phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, mấy tên còn lại cũng bị dọa sợ chỉ đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn. Con mắt hắn lộ vẻ hung tợn, mạnh mẽ đem tôi vứt qua một bên, kế đó lại lên tiếng quát tháo.

"Haaa.... tay của tôi. Cái thằng nhãi ranh." Trên bàn tay hắn lưu lại một vệt máu, nhìn kỹ liền thấy một mảng da thịt đã bị tôi cắn rách.

"Đồ chó. Mày dám cắn ông à!" Hắn giận chửi một câu lại hướng tôi xông đến, hận không thể giết tôi tại chỗ cho bõ tức.

Con người một khi bị dồn đến đường cùng, cái gì cũng sẽ không sợ. Giống như tôi lúc này, mặc dù có bốn năm người trưởng thành vây quanh, tôi cũng đếch sợ. Bởi vì tôi có sợ hãi cũng vô dụng. Tôi không phản kháng chẳng khác nào chờ bị ném xuống hố sâu chịu chết, tôi phản kháng lại cắn hắn một cái cũng có mất gì đâu.

Suy nghĩ của tôi lúc ấy là thế, cho dù có chết tôi cũng là nam nhân Âu gia. Ông đã từng nói, thân làm nam nhi phải làm chuyện không thẹn với lòng.

Trong thôn chúng tôi mấy đứa trẻ lớn lên đều buông thả, tôi chính là bá vương trong cái đám buông thả đó.

Trong trường học thành tích học tập kém cỏi nhất là tôi, bình thường nghịch ngợm càn quấy cũng là tôi. Dù tôi mới chỉ học năm 2, những đứa năm 3, năm 4 thấy tôi cũng không đứa nào không sợ? Mấy tên này cùng so với Lưu Quyền, tôi thà sợ Lưu Quyền thấy được không sờ được cũng sẽ không sợ mấy tên người sống.

Huống chi những người này nhìn cùng hung cực ác, nếu như tôi không bị ném xuống hố đen mà chết, cũng chẳng biết sẽ chết thế nào. Cho nên tôi cắn đối phương một miếng thịt, cố nén cơn buồn ói dâng lên miệng đầy máu tanh. Đúng lúc hắn lại nhào tới, tôi liền há mồm phun ra khối thịt vừa cắn cùng một ngụm máu tươi.

"Phọt." Cục thịt đáp thẳng trên mặt tên đàn ông cường tráng, máu tươi cũng phun ở trên mặt, hắn theo bản năng nhắm mắt lại.

Tôi chỉ chờ đợi giây phút này, vào lúc này, cho dù ai cũng không nghĩ ra được một đứa trẻ bảy tuổi lại bình tĩnh như vậy, giống như một con sói bụng đói mấy ngày. Tôi tiến lên trước một bước, một cước hung hăng đạp ở lên đôi chân đi giày da của hắn, tay nắm thành quyền, thụi mạnh vào đũng quần người ta.

Nói ra nghe thật khó tin, nhưng sự thật là là như thế.



Vào giờ phút này, tôi vô cùng tỉnh táo, vẻ tỉnh táo của tôi không phải là vô căn cứ giả tạo, là ông nội của tôi mấy năm như một bồi dưỡng thành.

Hàng năm cùng với ông nội lên núi hái thuốc, luôn có lúc đụng phải sài lang hổ báo, đủ loại dã thú. Nhất là khi đối mặt heo rừng với gấu chó, nhất định phải tỉnh táo, nếu không thể tỉnh táo đối mặt, thứ đón chờ chính là bỏ mạng. Hơn nữa ông nội của tôi nhiều lúc hái thuốc trên vách núi thẳng đứng, sơ ý một chút liền sảy chân, nguy hiểm rình rập. Nếu không bình tĩnh, chờ đợi phía trước chỉ có cái chết.

Cho nên lúc có chuyện nhà lão Lưu, tôi mới có thể bình tĩnh dựa đầu tường nhìn Lưu Quyền nhập thi Lưu mỗ bắt mẹ, tìm cơ hội động thủ. Cho nên tôi có thể vào giờ phút này bình tĩnh như vậy đối mặt với tên lưu manh kia, để cho hắn lật thuyền trong mương.

Đương nhiên, tỉnh táo có lúc đối với một số thứ gì đó là vô dụng, tỷ như những thứ vượt qua nhận thức. Nói thí dụ như mấy con quỷ hù tôi sợ hãi, lại nói thí dụ như những chuyện tôi sắp phải trải qua ở thời điểm này.

Nam nhân kia bị một quyền của tôi nện vào giữa háng, lập tức nhảy cẫng, hai tay bụm lại đáy quần.

Đừng hỏi sao tôi ra tay tàn độc, đối với quỷ đúng là tôi một chút chiêu cũng không có nhưng đối với người, nhất là đối với những kẻ phá nổ tổ mộ người khác, bọn họ trong mắt tôi đến cả súc sinh cũng không bằng.

Tôi há mồm lại phun một ngụm nước miếng tràn đầy mùi máu tanh, nhìn tên mắt hí nói: "Tới đi! Xà Sơn chúng tôi không có một người đàn ông nào không mang theo khí phách."

Không biết có phải hay không mấy tên còn lại bị khí thế của tôi hù dọa, hoặc là hình tượng miệng đầy vệt máu dọa cho đứng ở nơi đó không dám động. Tôi nghĩ có khi bọn họ hẳn là sợ xông lên chẳng may lại bị tôi cắn một miếng, cho nên mới không dám động thủ.

Nam nhân mắt hí có chút hứng thú nhìn tôi, dường như có chút không ngờ.

"Tiểu tử có gan, nếu như tao hôm nay không phải là tới nổ mộ phần, có lẽ tao còn suy nghĩ nhận mày làm con nuôi. Nhưng hôm nay tao tới đây chuyện tương đối trọng yếu, tao không thể xảy ra một chút lầm lỗi, cho nên mày phải chết."

Tôi hướng về phía hắn nhổ nước miếng: "Tôi khinh, chỉ bằng ông mà muốn nhận tôi làm con nuôi sao, còn nói khoác mà không biết ngượng mồm. Đừng ở đó chém gió nữa."

Tôi trợn tròn đôi mắt, miệng đầy máu tươi, bộ dáng có chút kinh người.

"Được lắm, nhóc con có khi phách đấy."

Tên mắt ti hí cười nhạt một chút, từ trên chân rút ra một con dao găm, âm điệu cười lạnh, từng bước một đi về phía tôi. "Bây giờ, tao sẽ tự tay chặt đứt dũng khí của mày."

Tôi cau mày nhìn hắn từng bước một đến gần, một cơn áp lực vô hình dâng lên phả vào mặt. Có lẽ, đây chính sát khí mà giang hồ đồn đại?

Cái tên mắt ti hí thật sự muốn giết tôi. Xem ra chính là kiểu lòng dạ hiểm ác, cho dù bây giờ trước mặt hắn là một ông già, hay một đứa trẻ, hắn cũng xuống tay không chút lưu tình. Tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn lên tôi cùng hắn ta.

Tôi cũng không có để ý ngay lúc đó từ dưới cái hố đen u ám đang xuất ra một cỗ khí đen, tốc độ điên cuồng bay ra phía ngoài. Cỏ cây trong nháy mắt liền trở nên khô héo....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Dương Quỷ Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook