Chương 5: Nhiều Đời Quỷ Y
Sa Trung Hôi
14/08/2021
Luồng khí lạnh phía sau cổ kia âm trầm, lạnh lẽo làm tôi bị dọa sợ đến rùng mình một cái. Thế nhưng khi tôi quay đầu nhìn lên, lại cái gì cũng không thấy. Đang lúc ấy, trong phòng vang lên một âm thanh u ám không chút cảm tình: "Âu tiên sinh, mấy ngày gần đây trong bụng mơ hồ đau, không biết do cớ gì, cố ý đến tìm Âu tiên sinh xin thuốc."
Xin thuốc? Đã hơn nửa đêm còn tới thăm bệnh, đúng là có bệnh điên!
Sau đó tôi liền nghe được ông nội lên tiếng, tựa hồ ném thứ gì cho người kia rồi nói: "Bóp vỡ, phân ba lần hòa cùng âm thủy rồi uống."
"Cám ơn! Ta đây đi trước."
Người kia không chút sắc thái tình cảm nào nói một câu như vậy. Tôi lẩm bẩm một tiếng, dựa lưng vào tường chờ người kia đi ra. Chỉ chốc lát, người kia từ trong nhà đi ra, thế mà lại là nữ nhân, một thân quần áo màu trắng. Chỉ có điều quần áo màu trắng này sao dài như vậy, ngay cả chân cũng không hề thấy được. Còn nói cách đi kia nữa, đang đi bộ sao có thể nhẹ nhàng thế. Nhìn kĩ xem căn bản không giống như là đi, mà là bay. Tôi cảm giác răng mình đang thi đua run rẩy, va cầm cập vào nhau, đây rõ ràng là ma quỷ mà!
Tôi còn chưa kịp hét lên, con mắt lại nhìn thấy cách đó không xa đi tới thêm một người nữa. Không, là bay tới. Một con quỷ nam, quỷ nam này cùng người nữ kia đều giống nhau 1 thân áo trắng.
Lúc này tôi đã kịp phản ứng lại rồi, kia là thọ y (áo liệm). Sau khi Trần đại gia trong thôn chết tôi đã thấy, cũng mặc cái loại quần áo này.
Quỷ nam kia cũng cúi thấp đầu, tóc không dài, cả người cứ phiêu đãng bay về phía trước. Lúc bay ngang qua con quỷ nữ kia, tôi nhìn thấy hai người bọn họ còn giống như đang chào hỏi?
Trời má! Thần kì quá đi chứ. Lúc này ở trong mắt tôi chỉ còn sự sợ hãi kinh khủng. Bởi vì quỷ nam kia, tôi tựa hồ biết hắn, không phải là con trai lão Lưu cách vách sao? Hai năm trước nghe nói vì bệnh tim mà chết, lúc này hiển nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi, làm sao có thể không sợ?
Mấu chốt là tên này ngươi xuất hiện cũng xuất hiện rồi, ngươi còn nhìn ta cười cái gì, thần kinh à?
Người anh em này vừa bay vừa hướng về phía tôi âm u cười, cái nụ cười đó vô cùng thê thảm, còn không ngừng gật đầu với tôi. Mặc dù tôi nhìn ra hắn đang chào tôi đấy, nhưng tôi cứ cảm thấy hắn là đang kích thích dây thần kinh tôi, làm tôi hoảng sợ?
Bởi vì hoảng hốt, cho nên tôi sợ, bởi vì sợ nên tôi tập tức la lên:
"Áaa... Quỷ kìa!"
Nghe được tiếng tôi, ông nội từ trong nhà chạy ra, trừng mắt nhìn tôi một cái, nói: "Làm sao lại tới đây?"
Ông lại nói: "Hỏi con đấy?"
Sau đó ông dở khóc dở cười đem tôi xách lên, ở sau lưng tôi nặng nề vỗ vỗ vài cái: "Lá gan nhỏ như vậy, bị dọa đến ngất luôn?"
"Ớ ơ.. quỷ!". Tôi một hơi hít thật sâu, phản ứng đầu tiên chính là núp ở sau lưng ông nội, ngay cả mặt cũng không dám ló ra.
Con trai lão Lưu bay tới bên cạnh ông nội tôi nói: "Âu tiên sinh hôm nay không có thời gian? Ta đây đến ngày khác?"
Ông tôi khoát khoát tay: "Không có gì đáng ngại, vào đi!"
Tôi lặng lẽ trốn sau lưng ông, lại không nhịn được len lén đi xem, rụt rè e sợ theo ông chen chúc vào trong nhà. Ông liền kéo một cái ghế ngồi xuống. Tôi run run rẩy rẩy đứng tránh sau cái ghế dựa, đánh giá gian Y Quán này.
Từ bé đến lớn, lần đầu tiên tới Y Quán của ông, tôi lúc này mới phát hiện Y Quán này mặt trong cửa sổ đều kéo rèm màu đen, từ trong ra ngoài đều che chắn thật chặt. Khó trách bên ngoài nhìn vào chỉ thấy đen thui.
Y Quán không lớn, không gian cũng chừng mười thước vuông, chỉ đơn giản một cái bàn vuông, hai cái ghế, một cái tủ sách. Trên bàn bày cái hòm thuốc cũ nát của ông nội tôi, trong giá sách bày đầy đủ loại sách vở, vừa nhìn đã biết chủ yếu là sách cổ. Ở vị trí đối diện cửa, trên xà nhà ngay chính giữa Y Quán treo một cái gì đó đã bị miếng vải đen che lại. Miếng vải đen rất dài rất rộng, rũ xuống tận sàn, che đi một mặt gương đồng trên vách tường phía sau.
Chỉ đơn giản bài trí như vậy nhưng cảm giác rất trang trọng.
Không biết rõ làm sao, đứng ở trong gian phòng này cảm giác sợ hãi nhất thời tiêu tan không còn một mống, tôi lại không tự chủ được thẳng đứng người lên.
Ngược lại tiểu tử nhà lão Lưu sau khi vào cửa lại rụt rè e sợ. Hắn cúi đầu, cũng không dám cười với tôi nữa rồi, ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, giống như là chờ đợi huyện quan thẩm vấn tù phạm. Ông nội tôi ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhìn quỷ nam đứng ở trước mặt nói: "Cậu là Lưu Quyền đúng không? Nói đi, chuyện gì."
Nam quỷ Lưu Quyền kia nói : "Âu Thúc."
Ông nội tôi nhướng mày một cái: "Gọi ta Âu tiên sinh."
Tôi nhìn thấy Lưu Quyền mặt trắng bệch nhất thời lộ ra biểu tình kinh hãi, vội vàng đổi lời nói: "Dạ, Âu tiên sinh, ta là có chuyện muốn nhờ, ta đây không phải đã chết được gần hai năm sao. Địa Phủ bên kia xếp hàng chờ đến đầu thai, ta xếp đợi hai năm rồi cũng vẫn chưa đến lượt. Ta đây cũng hai năm không có nhận được tiền nhang đèn. Ta muốn, muốn trong nhà đốt cho một ít tiền vàng, người xem?"
Trong lòng tôi cảm thấy buồn cười, bên Âm Phủ có vẻ rất bận rộn nhỉ, xếp hàng xếp đến hai năm lại còn chưa có số...
Ông nội gật gật đầu nói: "Lão già nhà các người cũng hồ đồ rồi, nhà cậu bây giờ là nhà chị dâu cậu. Cậu hẳn biết, người vợ kia rất tiết kiệm, phỏng chừng hai năm qua cũng không chịu cho anh cậu đốt điểm giấy. Tiểu tử cậu cũng là tự làm tự chịu, năm đó muốn trở về phá đám làm gì, bằng không có thể thành như vậy sao? Như vậy đi, ta cho phép cậu báo mộng cho chị dâu, nhưng phải chú ý mức độ, không được hù dọa. Cậu phải biết, cô ta một mình gầy dựng lại một đại gia đình cũng không dễ dàng."
Lưu Quyền lập tức vui vẻ ra mặt, chuyển một khối trắng trắng mảnh khảnh, nhỏ chừng bằng móng tay đặt ở trên bàn, tíu tít cảm ơn rồi đi ra ngoài.
Tôi thầm nghĩ càng thêm kinh ngạc, thế nào lại không biết ông nội lợi hại như vậy. Nhìn xem mấy con quỷ này đối với ông đều phải cúi người gật đầu, quá đỉnh rồi.
Lúc này ông đã đem mấy mảnh nhỏ thu vào cái hòm thuốc, sau đó nghiêm nghị nhìn tôi hỏi: "Con như thế nào theo tới?"
"......"
Tôi cúi đầu, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm đứng ở một góc. Ồ nhưng mà tôi vốn là một đứa trẻ còn gì, chẳng qua là lúc này tôi không ý thức được mình đã sai cái gì.
"Đừng có dông dài, người nhà họ Âu chúng ta, không một ai không phải là trang nam nhi."
Giọng ông vang vọng khiến cho tôi tinh thần chấn động. Xem ra ông cũng không có ý trách cứ tôi, liền mở miệng nói: "Mẹ Đại Hùng nói ông chiêu quỷ, không để cho Đại Hùng theo con chơi đùa."
Tôi nói câu trước chẳng khớp câu sau, thứ tự có chút thác loạn, nhưng ông nghe lại hiểu. Lão nhân gia đầu tiên hơi ngẩn ra, tiếp đến có chút cô đơn thẫn thờ nói: "Phụ nữ nông thôn thì biết cái gì, con bây giờ thấy, ông của con đến cùng phải hay không phải cái gọi là chiêu quỷ."
"Phải!". Tôi không chút do dự trả lời.
"Hỏ?". Ông nội tôi lập tức trừng mắt lườm tôi
Tôi lập tức đem thanh âm nhỏ đi: "Ông nội vừa mới đây chẳng phải là chiêu quỷ thì là cái gì?"
Ông gõ một cái vào trán tôi, nói: "Ông của con là xem bệnh cho quỷ, xử lý vài chuyện âm gian. Nếu không có ta, một mảnh giới vùng này đã sớm loạn rồi."
Lòng tôi nói người có bản lĩnh lớn như vậy sao? Nhưng vẫn là không dám nói ra, bất quá biểu tình tôi đã bán đứng chính mình. Ông nội sống bao nhiêu tuổi, liếc mắt liền dễ như đọc bảng cửu chương nhìn ra tâm ý tôi.
Ông vỗ vỗ bả vai tôi nói: "Con còn nhỏ, có điều đã là người Âu gia, vậy thì sớm muộn cũng phải tiếp xúc những thứ này. Nói thiệt cho con biết, ông nội của con là đất giới Âm quan, chính là quản lý những cô hồn dã quỷ vùng này. Là dạng nhà nào người đã đến thọ hạn rồi, ta sẽ trước thời hạn thông báo một tiếng, để cho bọn họ sớm chuẩn bị sẵn sàng".
"Những hồn phách đã chết ở đất chúng ta, chỉ cần chưa qua cửa âm ti vào Phong Đô Thành, đều có thể trở về tìm tới ta. Có tâm nguyện chưa thành cũng có thể nói với ta, ta sẽ tận lực đến giúp bọn họ xử lý hậu sự. Quỷ loại coi trọng nhất những thứ này, một khi bọn họ tâm nguyện không thể đạt thành, sẽ oán khí mười phần, đến lúc đó sẽ làm hại tứ phương, khi đó coi như phiền toái.
Nếu là đụng phải quỷ bản tính hiền lành còn dễ nói, liền có thể tận lực khuyên giải cho đi Địa Phủ. Đụng phải quỷ oán niệm khá lớn, cùng hung cực ác, như vậy nhất định cần dùng thuật pháp đem nó diệt bỏ, tránh nó tung hoành tràn lan sinh tai họa. Cho nên ta ở vị trí này, ắt không thể thiếu. Lão Thái Tổ con lúc là âm quan còn tự mình sáng tạo một môn Quỷ Y dựa trên căn bản Mao Sơn đạo pháp lý luận.
Cái gọi là Quỷ Y, chính là phải bắt đầu tìm nguyên nhân từ chính tà ma. Thế gian Quỷ Hồn tuy nhiều, nhưng vô duyên vô cớ làm hại người là số ít. Đại đa số gây chuyện đều bởi vì trước khi chết oán niệm cực sâu, hoặc là sau khi chết không người cung phụng, hoặc là bệnh tật khốn nhiễu, bị những ác quỷ khác khi dễ, gặp chuyện khó khăn, tâm tình khó dằn không được yên ổn mới ra ngoài làm loạn, làm hại thế nhân.
Thân là Quỷ Y, liền phải lấy việc dạy dỗ làm thú vui, lấy đức làm gốc, khoan hồng, rộng lượng, biết ban ơn và thể hiện uy quyền với quỷ. Cái dạy dỗ ở đây là dạy dỗ với ma quỷ, gặp được con nào lương thiện thì phải dạy nó. Tỷ như tên nữ quỷ trước đó bị bệnh, phải dạy nó biết chữa vết thương thế nào. Lại giống Lưu Quyền, con trước phải giáo dục hắn, rồi cho hắn thêm một tia hi vọng. Đây chính là ân uy tịnh thi (ban ơn và thể hiện uy quyền).
Ô kìa, ta thế nào lại dài dòng văn tự nói nhiều như vậy. Có nói nhiều con bây giờ cũng không hiểu, chỉ cần biết, ông nội của con đầu đội trời chân đạp đất, làm chuyện tốt không thẹn với lòng, không phải là cái gì gọi là chiêu quỷ.
Âu gia chúng ta đời đời thay mặt Âm quan, thẳng tuột đến đời cha con xem như đứt quãng. Thật may mẹ con lại vất vả sinh được con, mới để cho lão già ta lại có hi vọng. Này, tiểu tử, con nghe hiểu ta nói gì chưa?"
Tôi mí mắt liên tục chớp chớp, cái hiểu cái không liền gật đầu. Mấy cái dông dài tôi nghe không hiểu, nhưng tôi hiểu một điều, ông nội làm vậy cũng là vì muốn tốt cho mọi người, nam nhân làm chuyện không thẹn với lòng.
Tôi gãi gãi sau gáy, có chút khó hiểu hỏi "Ông nội, ngày đó quỷ đem con cùng Đại Hùng đi là cái gì quỷ? Phải như thế nào mới có thể trừ bỏ nó?"
Không nghĩ tới, tôi vừa nhắc tới sự kiện kia ông nội liền một mặt biến sắc rồi.
Xin thuốc? Đã hơn nửa đêm còn tới thăm bệnh, đúng là có bệnh điên!
Sau đó tôi liền nghe được ông nội lên tiếng, tựa hồ ném thứ gì cho người kia rồi nói: "Bóp vỡ, phân ba lần hòa cùng âm thủy rồi uống."
"Cám ơn! Ta đây đi trước."
Người kia không chút sắc thái tình cảm nào nói một câu như vậy. Tôi lẩm bẩm một tiếng, dựa lưng vào tường chờ người kia đi ra. Chỉ chốc lát, người kia từ trong nhà đi ra, thế mà lại là nữ nhân, một thân quần áo màu trắng. Chỉ có điều quần áo màu trắng này sao dài như vậy, ngay cả chân cũng không hề thấy được. Còn nói cách đi kia nữa, đang đi bộ sao có thể nhẹ nhàng thế. Nhìn kĩ xem căn bản không giống như là đi, mà là bay. Tôi cảm giác răng mình đang thi đua run rẩy, va cầm cập vào nhau, đây rõ ràng là ma quỷ mà!
Tôi còn chưa kịp hét lên, con mắt lại nhìn thấy cách đó không xa đi tới thêm một người nữa. Không, là bay tới. Một con quỷ nam, quỷ nam này cùng người nữ kia đều giống nhau 1 thân áo trắng.
Lúc này tôi đã kịp phản ứng lại rồi, kia là thọ y (áo liệm). Sau khi Trần đại gia trong thôn chết tôi đã thấy, cũng mặc cái loại quần áo này.
Quỷ nam kia cũng cúi thấp đầu, tóc không dài, cả người cứ phiêu đãng bay về phía trước. Lúc bay ngang qua con quỷ nữ kia, tôi nhìn thấy hai người bọn họ còn giống như đang chào hỏi?
Trời má! Thần kì quá đi chứ. Lúc này ở trong mắt tôi chỉ còn sự sợ hãi kinh khủng. Bởi vì quỷ nam kia, tôi tựa hồ biết hắn, không phải là con trai lão Lưu cách vách sao? Hai năm trước nghe nói vì bệnh tim mà chết, lúc này hiển nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi, làm sao có thể không sợ?
Mấu chốt là tên này ngươi xuất hiện cũng xuất hiện rồi, ngươi còn nhìn ta cười cái gì, thần kinh à?
Người anh em này vừa bay vừa hướng về phía tôi âm u cười, cái nụ cười đó vô cùng thê thảm, còn không ngừng gật đầu với tôi. Mặc dù tôi nhìn ra hắn đang chào tôi đấy, nhưng tôi cứ cảm thấy hắn là đang kích thích dây thần kinh tôi, làm tôi hoảng sợ?
Bởi vì hoảng hốt, cho nên tôi sợ, bởi vì sợ nên tôi tập tức la lên:
"Áaa... Quỷ kìa!"
Nghe được tiếng tôi, ông nội từ trong nhà chạy ra, trừng mắt nhìn tôi một cái, nói: "Làm sao lại tới đây?"
Ông lại nói: "Hỏi con đấy?"
Sau đó ông dở khóc dở cười đem tôi xách lên, ở sau lưng tôi nặng nề vỗ vỗ vài cái: "Lá gan nhỏ như vậy, bị dọa đến ngất luôn?"
"Ớ ơ.. quỷ!". Tôi một hơi hít thật sâu, phản ứng đầu tiên chính là núp ở sau lưng ông nội, ngay cả mặt cũng không dám ló ra.
Con trai lão Lưu bay tới bên cạnh ông nội tôi nói: "Âu tiên sinh hôm nay không có thời gian? Ta đây đến ngày khác?"
Ông tôi khoát khoát tay: "Không có gì đáng ngại, vào đi!"
Tôi lặng lẽ trốn sau lưng ông, lại không nhịn được len lén đi xem, rụt rè e sợ theo ông chen chúc vào trong nhà. Ông liền kéo một cái ghế ngồi xuống. Tôi run run rẩy rẩy đứng tránh sau cái ghế dựa, đánh giá gian Y Quán này.
Từ bé đến lớn, lần đầu tiên tới Y Quán của ông, tôi lúc này mới phát hiện Y Quán này mặt trong cửa sổ đều kéo rèm màu đen, từ trong ra ngoài đều che chắn thật chặt. Khó trách bên ngoài nhìn vào chỉ thấy đen thui.
Y Quán không lớn, không gian cũng chừng mười thước vuông, chỉ đơn giản một cái bàn vuông, hai cái ghế, một cái tủ sách. Trên bàn bày cái hòm thuốc cũ nát của ông nội tôi, trong giá sách bày đầy đủ loại sách vở, vừa nhìn đã biết chủ yếu là sách cổ. Ở vị trí đối diện cửa, trên xà nhà ngay chính giữa Y Quán treo một cái gì đó đã bị miếng vải đen che lại. Miếng vải đen rất dài rất rộng, rũ xuống tận sàn, che đi một mặt gương đồng trên vách tường phía sau.
Chỉ đơn giản bài trí như vậy nhưng cảm giác rất trang trọng.
Không biết rõ làm sao, đứng ở trong gian phòng này cảm giác sợ hãi nhất thời tiêu tan không còn một mống, tôi lại không tự chủ được thẳng đứng người lên.
Ngược lại tiểu tử nhà lão Lưu sau khi vào cửa lại rụt rè e sợ. Hắn cúi đầu, cũng không dám cười với tôi nữa rồi, ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, giống như là chờ đợi huyện quan thẩm vấn tù phạm. Ông nội tôi ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhìn quỷ nam đứng ở trước mặt nói: "Cậu là Lưu Quyền đúng không? Nói đi, chuyện gì."
Nam quỷ Lưu Quyền kia nói : "Âu Thúc."
Ông nội tôi nhướng mày một cái: "Gọi ta Âu tiên sinh."
Tôi nhìn thấy Lưu Quyền mặt trắng bệch nhất thời lộ ra biểu tình kinh hãi, vội vàng đổi lời nói: "Dạ, Âu tiên sinh, ta là có chuyện muốn nhờ, ta đây không phải đã chết được gần hai năm sao. Địa Phủ bên kia xếp hàng chờ đến đầu thai, ta xếp đợi hai năm rồi cũng vẫn chưa đến lượt. Ta đây cũng hai năm không có nhận được tiền nhang đèn. Ta muốn, muốn trong nhà đốt cho một ít tiền vàng, người xem?"
Trong lòng tôi cảm thấy buồn cười, bên Âm Phủ có vẻ rất bận rộn nhỉ, xếp hàng xếp đến hai năm lại còn chưa có số...
Ông nội gật gật đầu nói: "Lão già nhà các người cũng hồ đồ rồi, nhà cậu bây giờ là nhà chị dâu cậu. Cậu hẳn biết, người vợ kia rất tiết kiệm, phỏng chừng hai năm qua cũng không chịu cho anh cậu đốt điểm giấy. Tiểu tử cậu cũng là tự làm tự chịu, năm đó muốn trở về phá đám làm gì, bằng không có thể thành như vậy sao? Như vậy đi, ta cho phép cậu báo mộng cho chị dâu, nhưng phải chú ý mức độ, không được hù dọa. Cậu phải biết, cô ta một mình gầy dựng lại một đại gia đình cũng không dễ dàng."
Lưu Quyền lập tức vui vẻ ra mặt, chuyển một khối trắng trắng mảnh khảnh, nhỏ chừng bằng móng tay đặt ở trên bàn, tíu tít cảm ơn rồi đi ra ngoài.
Tôi thầm nghĩ càng thêm kinh ngạc, thế nào lại không biết ông nội lợi hại như vậy. Nhìn xem mấy con quỷ này đối với ông đều phải cúi người gật đầu, quá đỉnh rồi.
Lúc này ông đã đem mấy mảnh nhỏ thu vào cái hòm thuốc, sau đó nghiêm nghị nhìn tôi hỏi: "Con như thế nào theo tới?"
"......"
Tôi cúi đầu, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm đứng ở một góc. Ồ nhưng mà tôi vốn là một đứa trẻ còn gì, chẳng qua là lúc này tôi không ý thức được mình đã sai cái gì.
"Đừng có dông dài, người nhà họ Âu chúng ta, không một ai không phải là trang nam nhi."
Giọng ông vang vọng khiến cho tôi tinh thần chấn động. Xem ra ông cũng không có ý trách cứ tôi, liền mở miệng nói: "Mẹ Đại Hùng nói ông chiêu quỷ, không để cho Đại Hùng theo con chơi đùa."
Tôi nói câu trước chẳng khớp câu sau, thứ tự có chút thác loạn, nhưng ông nghe lại hiểu. Lão nhân gia đầu tiên hơi ngẩn ra, tiếp đến có chút cô đơn thẫn thờ nói: "Phụ nữ nông thôn thì biết cái gì, con bây giờ thấy, ông của con đến cùng phải hay không phải cái gọi là chiêu quỷ."
"Phải!". Tôi không chút do dự trả lời.
"Hỏ?". Ông nội tôi lập tức trừng mắt lườm tôi
Tôi lập tức đem thanh âm nhỏ đi: "Ông nội vừa mới đây chẳng phải là chiêu quỷ thì là cái gì?"
Ông gõ một cái vào trán tôi, nói: "Ông của con là xem bệnh cho quỷ, xử lý vài chuyện âm gian. Nếu không có ta, một mảnh giới vùng này đã sớm loạn rồi."
Lòng tôi nói người có bản lĩnh lớn như vậy sao? Nhưng vẫn là không dám nói ra, bất quá biểu tình tôi đã bán đứng chính mình. Ông nội sống bao nhiêu tuổi, liếc mắt liền dễ như đọc bảng cửu chương nhìn ra tâm ý tôi.
Ông vỗ vỗ bả vai tôi nói: "Con còn nhỏ, có điều đã là người Âu gia, vậy thì sớm muộn cũng phải tiếp xúc những thứ này. Nói thiệt cho con biết, ông nội của con là đất giới Âm quan, chính là quản lý những cô hồn dã quỷ vùng này. Là dạng nhà nào người đã đến thọ hạn rồi, ta sẽ trước thời hạn thông báo một tiếng, để cho bọn họ sớm chuẩn bị sẵn sàng".
"Những hồn phách đã chết ở đất chúng ta, chỉ cần chưa qua cửa âm ti vào Phong Đô Thành, đều có thể trở về tìm tới ta. Có tâm nguyện chưa thành cũng có thể nói với ta, ta sẽ tận lực đến giúp bọn họ xử lý hậu sự. Quỷ loại coi trọng nhất những thứ này, một khi bọn họ tâm nguyện không thể đạt thành, sẽ oán khí mười phần, đến lúc đó sẽ làm hại tứ phương, khi đó coi như phiền toái.
Nếu là đụng phải quỷ bản tính hiền lành còn dễ nói, liền có thể tận lực khuyên giải cho đi Địa Phủ. Đụng phải quỷ oán niệm khá lớn, cùng hung cực ác, như vậy nhất định cần dùng thuật pháp đem nó diệt bỏ, tránh nó tung hoành tràn lan sinh tai họa. Cho nên ta ở vị trí này, ắt không thể thiếu. Lão Thái Tổ con lúc là âm quan còn tự mình sáng tạo một môn Quỷ Y dựa trên căn bản Mao Sơn đạo pháp lý luận.
Cái gọi là Quỷ Y, chính là phải bắt đầu tìm nguyên nhân từ chính tà ma. Thế gian Quỷ Hồn tuy nhiều, nhưng vô duyên vô cớ làm hại người là số ít. Đại đa số gây chuyện đều bởi vì trước khi chết oán niệm cực sâu, hoặc là sau khi chết không người cung phụng, hoặc là bệnh tật khốn nhiễu, bị những ác quỷ khác khi dễ, gặp chuyện khó khăn, tâm tình khó dằn không được yên ổn mới ra ngoài làm loạn, làm hại thế nhân.
Thân là Quỷ Y, liền phải lấy việc dạy dỗ làm thú vui, lấy đức làm gốc, khoan hồng, rộng lượng, biết ban ơn và thể hiện uy quyền với quỷ. Cái dạy dỗ ở đây là dạy dỗ với ma quỷ, gặp được con nào lương thiện thì phải dạy nó. Tỷ như tên nữ quỷ trước đó bị bệnh, phải dạy nó biết chữa vết thương thế nào. Lại giống Lưu Quyền, con trước phải giáo dục hắn, rồi cho hắn thêm một tia hi vọng. Đây chính là ân uy tịnh thi (ban ơn và thể hiện uy quyền).
Ô kìa, ta thế nào lại dài dòng văn tự nói nhiều như vậy. Có nói nhiều con bây giờ cũng không hiểu, chỉ cần biết, ông nội của con đầu đội trời chân đạp đất, làm chuyện tốt không thẹn với lòng, không phải là cái gì gọi là chiêu quỷ.
Âu gia chúng ta đời đời thay mặt Âm quan, thẳng tuột đến đời cha con xem như đứt quãng. Thật may mẹ con lại vất vả sinh được con, mới để cho lão già ta lại có hi vọng. Này, tiểu tử, con nghe hiểu ta nói gì chưa?"
Tôi mí mắt liên tục chớp chớp, cái hiểu cái không liền gật đầu. Mấy cái dông dài tôi nghe không hiểu, nhưng tôi hiểu một điều, ông nội làm vậy cũng là vì muốn tốt cho mọi người, nam nhân làm chuyện không thẹn với lòng.
Tôi gãi gãi sau gáy, có chút khó hiểu hỏi "Ông nội, ngày đó quỷ đem con cùng Đại Hùng đi là cái gì quỷ? Phải như thế nào mới có thể trừ bỏ nó?"
Không nghĩ tới, tôi vừa nhắc tới sự kiện kia ông nội liền một mặt biến sắc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.