Chương 41: Tiệc Sinh Nhật Kinh Hãi (4)
Sa Trung Hôi
23/08/2021
Tôi gạt tay Đại Hùng, nói: "Không có dư bùa đâu, muốn thì đi tìm cương thi mà đòi đê."
Ể? Đại Hùng liếc mắt nhìn Tương Thi Thi, nuốt nước miếng: "Đồ đã tặng rồi sao mà đòi lại được. Nhưng mà..."
Đại Hùng lại nhìn về phía tôi, ánh mắt kia hệt như một con sói đói làm tôi rợn cả da gà.
"Nhưng mà làm sao?"
Tôi cảm giác mình nói chuyện có hơi run rẩy, tất nhiên không phải tôi sợ hắn uy hiếp tôi cái gì mà là thằng khùng này bản lĩnh chơi xỏ lá quả thực có chút đáng sợ.
Quả nhiên, hàng này mặt cười gian manh nhìn tôi: "Anh Ninh, chú Ninh, Ninh đại gia... Tôi van cầu cậu đó, cậu cũng không thể thấy chết mà không cứu như vậy chứ. Dầu gì cậu cũng nên cho tôi mấy món đồ phòng phòng thân đi, đây cũng không phải là chuyện đùa mà. Cậu cũng biết tôi khi còn bé đã đụng quỷ, vạn nhất thật sự có cái gì không sạch sẽ, cậu trở về biết nói thế nào với cha mẹ tôi hơ..."
Nói xong, tên khốn kiếp này lại còn chuẩn bị trưng ra hai giọt nước mắt cá sấu. Cái lùm má, ông đây xiên chết cậu.
"Này, hai người các cậu làm gì đó? Mau đến thổi nến thôi, nhanh lên một chút đi." Dương Sơn Mỹ hướng về phía chúng tôi hô lên.
"Há, biết rồi, tới ngay!"
Đại Hùng liền đáp lại rồi quay qua tôi, ý vị chà xát đầu ngón tay: "Nhanh lên một chút đi nào, đừng chọc tôi nhặng lên không buổi tối tôi qua nhà thông chết cậu."
Thằng khùng này! Tôi thật sự bó tay với hắn rồi, ai bảo hắn là huynh đệ của tôi cơ chứ. Thật là!
Tôi đưa tay sờ sờ trong túi quần, cuối cùng cắn răng đưa cho hắn một tấm thẻ to bằng quân bài xì phé.
Thẻ này là một tấm bùa nhỏ do ông nội tôi tạo ra dựa theo cách thức thu nhỏ phù chú, giống như những thứ bùa giả mạo mà thầy tu đi vãn du bốn phương cùng mấy đạo sĩ pha kè đem đi bán ở các hang cùng ngõ hẻm. Phía trên nó vẽ đầy những tượng Phật, giống như thẻ khai quang, có hiệu quả trừ tà.
Có điều thẻ bùa của Âu gia chúng tôi còn có một loại công hiệu là tượng trưng cho Quỷ Y. Giống như một cái danh thiếp vậy.
Theo như ông nội của tôi khoác lác, trên mảnh đất Xà Sơn, tấm thẻ này so với tượng Phật có tác dụng ngang bằng. Quỷ nhìn thấy tấm thẻ này giống như nhìn thấy tổ tiên, sẽ rất cung kính.
Thân là truyền nhân duy nhất của Quỷ Y, làm sao tôi có thể không mang theo danh thiếp bên mình cơ chứ?
Nói khó nghe một chút thì một tấm thẻ bùa đáng giá như thế lại ở trên người tôi....
Đại Hùng kỳ quái nhìn tấm thẻ: "Ông nội cậu vẽ à?"
Tôi tức giận nhìn hắn: "Cút con mẹ cậu đi, ông tôi không có rảnh rỗi vẽ cái này, đều là tôi vẽ đấy. Làm sao? Chê à? Không lấy thì trả đây."
Đại Hùng nhanh chóng đem tấm thẻ kia nhét vào trong áo. Cái tên này lại còn nhét vào bên trong T-shirt, dán vào trên ngực.
Mẹ nó! Cậu còn có thể làm trò gì thấy gớm hơn nữa không?
Đại Hùng vui vẻ ra mặt, đấm vào ngực tôi: "Hí hí, tên nhóc cậu cũng khá tốt mà, còn có thể tự mình vẽ bùa."
Tôi lườm hắn một cái: "Cút! Lúc về thì đem trả tôi."
Đại Hùng lại nhìn liếc mắt nhìn Tương Thi Thi: "Cậu sẽ không thích..."
"Hai người các cậu ở đó lẩm bẩm cái gì chứ? Nhanh lên một chút đi! Tôi muốn cầu nguyện..." Tương Thi Thi hấp tấp nhảy lên.
"Ơi, đến ngay đến ngay!" Đại Hùng tự ngắt lời mình, kéo tôi chạy lại phía bàn. Mọi người đã làm thành một vòng.
Dưới ánh nến lờ mờ, Tương Thi Thi tâm tình tựa hồ có chút kích động nhìn quanh một lượt, cuối cùng nghiêm túc dừng tầm nhìn ở trên người tôi, sau đó mười ngón tay đan xen trước ngực, yên lặng ước nguyện.
Mặc dù ánh mắt cô bạn này có vẻ rất tùy ý, nhưng nghĩ đến lời Đại Hùng vừa nói tôi dường như hiểu được cái gì đó..
Nha đầu này sẽ không phải là...
Tôi lắc đầu vài cái, nghĩ bậy nghĩ bạ gì đó
Tương Thi Thi cầu nguyện xong Đại Hùng liền hô lên mọi người cùng nhau thổi nến, hẹn đếm một hai ba.
"Một "
"Hai "
Hô...
Còn chưa đếm đến ba nhưng toàn bộ nến đã bị thổi tắt, chung quanh đen kịt một màu, không ít người lúc ấy liền la lên.
Tôi nghe rất rõ ràng giọng Vương Sở: "Đm đại gia Cam Thành Hùng, nói đếm một, hai, ba, cậu vừa hô đến hai thì đã thổi rồi. Đồ con rùa cậu cũng hay quá."
Đại Hùng một giọng vịt đực cũng không cam chịu yếu thế: "Đm Vương Sở nhị đại gia , nói đếm một hai ba, ông đây mới đếm tới hai cậu đã thổi. Đúng là đầu óc có bệnh."
"Cậu có bệnh thì có."
"Cậu mới là đồ có bệnh đấy."
"Cậu đang đứng chỗ nào? Ra làm một trận đi."
"Tay đôi thì tay đôi, ngon tới đê."
Tôi tự nhủ cả hai thằng này đều có bệnh, không nhìn ra chuyện này có điểm khác thường sao? Giờ này mà còn ở đây gây lộn cậu một câu tôi một câu.
Tôi đang chuẩn bị lên tiếng liền nghe được một tiếng thét, có vẻ là từ trong miệng Dương Sơn Mỹ truyền ra: "Éeee... Rõ ràng là chỉ thổi một cây nến, thế nào lại tắt hết rồi."
Bên cạnh lập tức có người tiếp lời nói: "Thổi mà không tắt thì thổi làm gì?"
Tiếng Dương Sơn Mỹ lại vang lên: "Tôi nói không phải là nến ở trên bánh, tôi đang nói mấy ngọn nến ở xung quanh! Sao lại tắt hết rồi?"
Lúc này mấy vị bạn học mới phát hiện ra điều gì không đúng. Xung quanh phòng học bày một đống nến, khắp nơi từ trên bàn giáo viên, trên bàn học, trên kệ đều có cả. Cứ coi như tất cả nến ở trên bánh đều bị thổi tắt, mấy ngọn nến xung quanh cũng không thể nào bị tắt theo được? Nhiều nến như thế phải dùng quạt thổi thì mới tắt hết như thế.
Sau khi phát hiện ra chuyện không đúng, trong chốc lát mọi người đều rơi vào trầm tư.
Trong bóng tối, tôi với mắt U Minh thoáng nhìn thấy Đại Hùng móc ra tấm thẻ bùa từ trong lồng ngực ra, lại thấy Tương Thi Thi đưa tay nắm chặt tờ bùa hình tam giác.
Có lẽ bầu không khí quá ngột ngạt, chuyện xảy ra cũng quá đột ngột, Dương Sơn Mỹ lập tức quát lên: "Ai đùa dai thế? Mau đem nến đốt lên đi."
Đáp lại chỉ có một tiếng cười lạnh quỷ dị: "Hì hì.."
Mẹ nhà nó! Trong nháy mắt, sống lưng tôi như muốn nổ tung, nhiệt độ phòng học cũng giảm xuống một cách bất thường. Đây chính là dấu hiệu quỷ hồn xuất hiện đó!
"Ai?" Không biết ai mồm miệng hỏi một câu, kế đến toàn bộ phòng học lại hét lên: "Á.. có maaaa!"
Ma, ma quỷ cái đầu mấy người á! Ở phía sau tôi bắt đầu xuất hiện một tia sáng phát ra từ cái bật lửa nào đó. Tôi mặc kệ, tiếp dùng dùng mắt quét qua một vòng, hy vọng có thể tìm thấy một chút dấu vết.
Ánh sáng kia mang lại một chút cảm giác an toàn cho căn phòng đang vô cùng hoảng loạn. Làm theo Vương Sở, mấy bạn học khác cũng bắt đầu đốt những cây nến còn lại, rất nhanh bên trong phòng học đã sáng lên.
Ể? Đại Hùng liếc mắt nhìn Tương Thi Thi, nuốt nước miếng: "Đồ đã tặng rồi sao mà đòi lại được. Nhưng mà..."
Đại Hùng lại nhìn về phía tôi, ánh mắt kia hệt như một con sói đói làm tôi rợn cả da gà.
"Nhưng mà làm sao?"
Tôi cảm giác mình nói chuyện có hơi run rẩy, tất nhiên không phải tôi sợ hắn uy hiếp tôi cái gì mà là thằng khùng này bản lĩnh chơi xỏ lá quả thực có chút đáng sợ.
Quả nhiên, hàng này mặt cười gian manh nhìn tôi: "Anh Ninh, chú Ninh, Ninh đại gia... Tôi van cầu cậu đó, cậu cũng không thể thấy chết mà không cứu như vậy chứ. Dầu gì cậu cũng nên cho tôi mấy món đồ phòng phòng thân đi, đây cũng không phải là chuyện đùa mà. Cậu cũng biết tôi khi còn bé đã đụng quỷ, vạn nhất thật sự có cái gì không sạch sẽ, cậu trở về biết nói thế nào với cha mẹ tôi hơ..."
Nói xong, tên khốn kiếp này lại còn chuẩn bị trưng ra hai giọt nước mắt cá sấu. Cái lùm má, ông đây xiên chết cậu.
"Này, hai người các cậu làm gì đó? Mau đến thổi nến thôi, nhanh lên một chút đi." Dương Sơn Mỹ hướng về phía chúng tôi hô lên.
"Há, biết rồi, tới ngay!"
Đại Hùng liền đáp lại rồi quay qua tôi, ý vị chà xát đầu ngón tay: "Nhanh lên một chút đi nào, đừng chọc tôi nhặng lên không buổi tối tôi qua nhà thông chết cậu."
Thằng khùng này! Tôi thật sự bó tay với hắn rồi, ai bảo hắn là huynh đệ của tôi cơ chứ. Thật là!
Tôi đưa tay sờ sờ trong túi quần, cuối cùng cắn răng đưa cho hắn một tấm thẻ to bằng quân bài xì phé.
Thẻ này là một tấm bùa nhỏ do ông nội tôi tạo ra dựa theo cách thức thu nhỏ phù chú, giống như những thứ bùa giả mạo mà thầy tu đi vãn du bốn phương cùng mấy đạo sĩ pha kè đem đi bán ở các hang cùng ngõ hẻm. Phía trên nó vẽ đầy những tượng Phật, giống như thẻ khai quang, có hiệu quả trừ tà.
Có điều thẻ bùa của Âu gia chúng tôi còn có một loại công hiệu là tượng trưng cho Quỷ Y. Giống như một cái danh thiếp vậy.
Theo như ông nội của tôi khoác lác, trên mảnh đất Xà Sơn, tấm thẻ này so với tượng Phật có tác dụng ngang bằng. Quỷ nhìn thấy tấm thẻ này giống như nhìn thấy tổ tiên, sẽ rất cung kính.
Thân là truyền nhân duy nhất của Quỷ Y, làm sao tôi có thể không mang theo danh thiếp bên mình cơ chứ?
Nói khó nghe một chút thì một tấm thẻ bùa đáng giá như thế lại ở trên người tôi....
Đại Hùng kỳ quái nhìn tấm thẻ: "Ông nội cậu vẽ à?"
Tôi tức giận nhìn hắn: "Cút con mẹ cậu đi, ông tôi không có rảnh rỗi vẽ cái này, đều là tôi vẽ đấy. Làm sao? Chê à? Không lấy thì trả đây."
Đại Hùng nhanh chóng đem tấm thẻ kia nhét vào trong áo. Cái tên này lại còn nhét vào bên trong T-shirt, dán vào trên ngực.
Mẹ nó! Cậu còn có thể làm trò gì thấy gớm hơn nữa không?
Đại Hùng vui vẻ ra mặt, đấm vào ngực tôi: "Hí hí, tên nhóc cậu cũng khá tốt mà, còn có thể tự mình vẽ bùa."
Tôi lườm hắn một cái: "Cút! Lúc về thì đem trả tôi."
Đại Hùng lại nhìn liếc mắt nhìn Tương Thi Thi: "Cậu sẽ không thích..."
"Hai người các cậu ở đó lẩm bẩm cái gì chứ? Nhanh lên một chút đi! Tôi muốn cầu nguyện..." Tương Thi Thi hấp tấp nhảy lên.
"Ơi, đến ngay đến ngay!" Đại Hùng tự ngắt lời mình, kéo tôi chạy lại phía bàn. Mọi người đã làm thành một vòng.
Dưới ánh nến lờ mờ, Tương Thi Thi tâm tình tựa hồ có chút kích động nhìn quanh một lượt, cuối cùng nghiêm túc dừng tầm nhìn ở trên người tôi, sau đó mười ngón tay đan xen trước ngực, yên lặng ước nguyện.
Mặc dù ánh mắt cô bạn này có vẻ rất tùy ý, nhưng nghĩ đến lời Đại Hùng vừa nói tôi dường như hiểu được cái gì đó..
Nha đầu này sẽ không phải là...
Tôi lắc đầu vài cái, nghĩ bậy nghĩ bạ gì đó
Tương Thi Thi cầu nguyện xong Đại Hùng liền hô lên mọi người cùng nhau thổi nến, hẹn đếm một hai ba.
"Một "
"Hai "
Hô...
Còn chưa đếm đến ba nhưng toàn bộ nến đã bị thổi tắt, chung quanh đen kịt một màu, không ít người lúc ấy liền la lên.
Tôi nghe rất rõ ràng giọng Vương Sở: "Đm đại gia Cam Thành Hùng, nói đếm một, hai, ba, cậu vừa hô đến hai thì đã thổi rồi. Đồ con rùa cậu cũng hay quá."
Đại Hùng một giọng vịt đực cũng không cam chịu yếu thế: "Đm Vương Sở nhị đại gia , nói đếm một hai ba, ông đây mới đếm tới hai cậu đã thổi. Đúng là đầu óc có bệnh."
"Cậu có bệnh thì có."
"Cậu mới là đồ có bệnh đấy."
"Cậu đang đứng chỗ nào? Ra làm một trận đi."
"Tay đôi thì tay đôi, ngon tới đê."
Tôi tự nhủ cả hai thằng này đều có bệnh, không nhìn ra chuyện này có điểm khác thường sao? Giờ này mà còn ở đây gây lộn cậu một câu tôi một câu.
Tôi đang chuẩn bị lên tiếng liền nghe được một tiếng thét, có vẻ là từ trong miệng Dương Sơn Mỹ truyền ra: "Éeee... Rõ ràng là chỉ thổi một cây nến, thế nào lại tắt hết rồi."
Bên cạnh lập tức có người tiếp lời nói: "Thổi mà không tắt thì thổi làm gì?"
Tiếng Dương Sơn Mỹ lại vang lên: "Tôi nói không phải là nến ở trên bánh, tôi đang nói mấy ngọn nến ở xung quanh! Sao lại tắt hết rồi?"
Lúc này mấy vị bạn học mới phát hiện ra điều gì không đúng. Xung quanh phòng học bày một đống nến, khắp nơi từ trên bàn giáo viên, trên bàn học, trên kệ đều có cả. Cứ coi như tất cả nến ở trên bánh đều bị thổi tắt, mấy ngọn nến xung quanh cũng không thể nào bị tắt theo được? Nhiều nến như thế phải dùng quạt thổi thì mới tắt hết như thế.
Sau khi phát hiện ra chuyện không đúng, trong chốc lát mọi người đều rơi vào trầm tư.
Trong bóng tối, tôi với mắt U Minh thoáng nhìn thấy Đại Hùng móc ra tấm thẻ bùa từ trong lồng ngực ra, lại thấy Tương Thi Thi đưa tay nắm chặt tờ bùa hình tam giác.
Có lẽ bầu không khí quá ngột ngạt, chuyện xảy ra cũng quá đột ngột, Dương Sơn Mỹ lập tức quát lên: "Ai đùa dai thế? Mau đem nến đốt lên đi."
Đáp lại chỉ có một tiếng cười lạnh quỷ dị: "Hì hì.."
Mẹ nhà nó! Trong nháy mắt, sống lưng tôi như muốn nổ tung, nhiệt độ phòng học cũng giảm xuống một cách bất thường. Đây chính là dấu hiệu quỷ hồn xuất hiện đó!
"Ai?" Không biết ai mồm miệng hỏi một câu, kế đến toàn bộ phòng học lại hét lên: "Á.. có maaaa!"
Ma, ma quỷ cái đầu mấy người á! Ở phía sau tôi bắt đầu xuất hiện một tia sáng phát ra từ cái bật lửa nào đó. Tôi mặc kệ, tiếp dùng dùng mắt quét qua một vòng, hy vọng có thể tìm thấy một chút dấu vết.
Ánh sáng kia mang lại một chút cảm giác an toàn cho căn phòng đang vô cùng hoảng loạn. Làm theo Vương Sở, mấy bạn học khác cũng bắt đầu đốt những cây nến còn lại, rất nhanh bên trong phòng học đã sáng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.