Chương 79: Ác mộng và sự thật
Tang Lý
25/07/2021
Giấc mơ này, rất thật. Trước mắt như là bóng đêm; như là hư không; không có bất kì thứ gì. Diệp Kết Mạn loanh quanh vài vòng mới ngợ ra là mình đang ở Kỷ phủ.
Xa xa đột nhiên xuất hiện hai ngọn lửa trắng lơ lửng làm Diệp Kết Mạn không tự chủ được mà bước đi tới. Diệp Kết Mạn đi đến gần hơn. Khi nhìn lại, nàng mới nhìn thấy đó là hai cái đèn lồng màu trắng treo dưới mái nhà có chữ "Điện" màu đỏ thật to được viết ở trên bề mặt. Màu đỏ đó rất chói mắt, cứ như sẽ nhỏ thành máu bất cứ lúc nào. Mí mắt Diệp Kết Mạn giật giật. Rồi, Diệp Kết Mạn nhìn theo ngọn đèn mờ ở trong phòng.
Cách đó không xa, có một cái bóng trắng cô độc đang đứng với mái tóc đen dài rũ tới mắt cá chân; mái tóc đó gần như dung nhập vào bóng tối; Diệp Kết Mạn vừa nhìn đã nhận ra đó là Kỷ Tây Vũ. Diệp Kết Mạn muốn tiến lên nhưng không biết sao cái bóng đó cứ cách một khoảng cách không xa không gần. Diệp Kết Mạn sốt ruột. Diệp Kết Mạn gọi ra tiếng, nhưng không có âm thanh hoàn chỉnh nào tuôn ra được yết hầu, cứ như ai đang bóp cổ nàng vậy. Và như thế, lòng dạ Diệp Kết Mạn nhất thời như có một ngọn lửa, nó táp từng tấc một lòng dạ nàng. Đến tận tim. Diệp Kết Mạn cảm thấy có sự nguy hiểm; điều đó thể hiện qua việc hô hấp nàng dồn dập hẳn lên... Và giữa lúc đang lo âu đó thì trong không trung chợt dấy lên ánh lửa. Thấy thế, Diệp Kết Mạn mở to mắt nhìn ánh lửa kì lạ kia và nàng phát hiện đó là lá bùa đang cháy! Diệp Kết Mạn chấn động. Cả người Diệp Kết Mạn đông cứng. Khi nhìn thấy lá bùa nhẹ nhàng bay tới cái bóng trắng, tim Diệp Kết Mạn vọt nhanh tới cổ họng; nàng muốn thét lên cảnh báo cho Kỷ Tây Vũ nhưng đối phương có vẻ như không nghe được tiếng của nàng vì đối phương đang đứng đưa lưng về phía nàng trong bóng đêm, không xa cũng không gần, cũng không phản ứng.
"KHÔNG!" Yết hầu như toạc ra, mà lá bùa vẫn bay theo hướng của nó tới cái bóng trắng.
Và trong chớp mắt, Kỷ Tây Vũ bắt đầu bốc lửa. Bóng đêm vốn tối tăm chợt được sáng rực. Khuôn mặt vạn phần hoảng sợ của Diệp Kết Mạn cũng được nhìn rõ bởi lẽ đó; kể cả chữ "Tế" thảm đạm trên tường trắng.
Giữa lúc Diệp Kết Mạn đang trong nỗi tuyệt vọng thì trong không trung xuất hiện ngày càng nhiều lá bùa vàng và rơi xuống Kỷ Tây Vũ. Diệp Kết Mạn nghe thấy tiếng Kỷ Tây Vũ kêu đau đớn. Diệp Kết Mạn lắc đầu nguầy nguậy, không dám tin mà nhìn cảnh này với hai hàng nước mắt lã chã. Song bước chân của Diệp Kết Mạn như bị đóng ở tại chỗ; họng thì không phát ra được âm thanh và chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng của cái bóng trắng ngã oặt xuống. Dưới ngọn lửa, khuôn mặt trắng bệch của Kỷ Tây Vũ lộ ra. Và màu trắng đó như một thanh kiếm xuyên thẳng vào ngực Diệp Kết Mạn.
Khi Kỷ Tây Vũ vừa ngã xuống, những lá bùa đang hừng hực cháy liền bao trùm lấy nàng ấy tầng tầng lớp lớp; thần sắc nàng ấy cũng thể hiện sự thống khổ rõ hơn; nàng ấy giãy dụa trong lửa và nhìn Diệp Kết Mạn. Diệp Kết Mạn cảm thấy lòng dạ mình quặn xoắn lại, đau đến không thở nổi và nàng chỉ có thể cố bưng ngực mình.
Nơi tối đen sáng lên do lửa, bạch y Kỷ Tây Vũ dần biến thành huyết y. Tựa như giá y...
Không biết tự khi nào, chữ "Điện" trên tường cũng biến thành màu đỏ như sẽ hòa tan vào ánh lửa đó và... nó chảy máu! Diệp Kết Mạn thấy chân mình hơi ướt. Nàng cúi đầu nhìn, và dưới đất ngày càng nhiều máu nhuộm đẫm chân nàng! Mà Kỷ Tây Vũ – cách đó vài thước - cả người đã nằm trong vũng máu với khuôn mặt trắng bệch và vô thần nhìn Diệp Kết Mạn!
Tuyệt vọng lấp đầy trái tim, Diệp Kết Mạn run lẩy bẩy.
"Đừnggg!" Tiếng thét xé lòng... Diệp Kết Mạn mở mắt ra và ánh sáng chói lòa ập vào mắt nàng.
Một... một giấc mơ mà thôi... nhưng tim gan nàng muốn vỡ hết cả rồi.
"Ác mộng à?"
Giọng nói quen thuộc vang lên, Diệp Kết Mạn giật mình mà nhìn lại bên cạnh. Rồi sau đó, mặt nàng được sự mát mẻ bao lấy; Kỷ Tây Vũ lau mồ hôi lạnh ở trán cho nàng.
"Không có gì." Diệp Kết Mạn đảo mắt qua Kỷ Tây Vũ, thấy đối phương bình yên vô sự mới lắc đầu và khàn giọng nói. Diệp Kết Mạn ho nhẹ một tiếng và thầm hít một hơi. Nàng muốn cơn ác mộng kia biến mất nhanh đi.
"Mơ thấy cái gì?" Kỷ Tây Vũ hỏi. "Nhìn nàng không được tốt cho lắm."
Diệp Kết Mạn cắn môi rồi nâng mắt nhìn Kỷ Tây Vũ. Kỷ Tây Vũ đang cầm quyển sách, không biết lấy ở đâu, đang ngồi ở bên cạnh. Mặt mày nàng ấy vẫn nhợt nhạt. Và trong đôi mắt đỏ đó lại phản chiếu hình ảnh bất an của nàng.
"Kỷ Tây Vũ..." Diệp Kết Mạn bỗng thì thào gọi.
"Huh?" Kỷ Tây Vũ nhẹ giọng đáp, và để sách sang bên cạnh cái gối.
Sự tuyệt vọng trong giấc mơ rõ ràng như vậy, nó vẫn còn quấn quanh làm Diệp Kết Mạn mãi bồn chồn. Nhưng trong hiện thực, Kỷ Tây Vũ đang ở kề bên với ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, và nàng có thể cảm nhận được độ ấm quen thuộc trên người đối phương truyền đến. Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn nhắm mắt lại rồi dán mặt mình vào tay Kỷ Tây Vũ mà không nói gì.
Kỷ Tây Vũ cúi mắt nhìn Diệp Kết Mạn chưa dấu được hết nỗi tuyệt vọng.
"Mơ thấy ta sao?"
"Uh."
"Chỉ là mơ mà thôi, " Kỷ Tây Vũ vuốt tóc Diệp Kết Mạn. Và Khi đến vai thì ôm Diệp Kết Mạn, "Đừng nghĩ nhiều, ta đã chết rồi."
Diệp Kết Mạn bắt lấy góc áo Kỷ Tây Vũ, như sợ người ta sẽ biến mất ngay lập tức.
"Sau này thì sao?" Diệp Kết Mạn chợt nói.
Động tác vuốt ve vỗ về của Kỷ Tây Vũ đột ngột bị kiềm hãm.
"Sau này thế nào hở?" Diệp Kết Mạn lại thì thào; nàng càng thêm chôn mặt vào tay Kỷ Tây Vũ, ngữ khí bi thương. "Cuối cùng nàng cũng rời khỏi ta thôi."
Môi Kỷ Tây Vũ giật giật. Nàng muốn nói những lời an ủi như thường lệ nhưng tay lại thấy ướt át, và nó đã ngăn chặn những biện ngôn xảo ngữ kia. Kỷ Tây Vũ mím môi nhìn Diệp Kết Mạn. Không biết khi nào Diệp Kết Mạn lại gầy thêm rồi... Mắt Kỷ Tây Vũ nhoáng lên và đáy lòng nàng chợt gợn sóng. Nhất thời nàng cũng không thể nói gì được.
Những giọt nước mắt từ từ thấm đẫm tấm chăn tỏ rõ sự tuyệt vọng về tương lai. Và nước mắt ấy dĩ nhiên cũng đã tràn ngập bụng dạ Kỷ Tây Vũ. Nàng đương nhiên biết mình sẽ đi đâu. Nàng chỉ là một vong hồn mà thôi, vì báo thù mới ở lại đây, và sau đó là nàng sẽ biến mất. Ban đầu nàng không có quyến luyến như thế. Sống hay chết, đối với nàng là không sao cả; bởi vậy khi nàng phát hiện mình chết nàng cũng không phí nhiều thời gian mà chấp nhận. Nhưng nàng là người cao ngạo, nàng không cam lòng bị ức hiếp đến như thế này, nàng không muốn kẻ thù tiêu dao khoái hoạt.
Lần đầu tiên, khi ở tân phòng Bùi gia nhìn thấy Diệp Kết Mạn, nàng đã biết người này sẽ trở thành trợ lực của mình để báo thù rửa nhục. Bởi vì ngay từ đầu, Kỷ Tây Vũ đã hiểu được tình cảnh của Diệp Kết Mạn; nàng hiểu đằng sau cái chết của Bùi Nghiêu Húc là cuộc sống lặng yên của Bùi gia bắt đầu nổi sóng. Trứng mà không có tổ, làm sao nở? Mọi chuyện sau này đều bức bách người con gái mặc giá y đây vào tuyệt lộ cả. Mà, chỉ có nàng mới có khả năng cứu được thôi; thậm chí là còn có thể giúp cả Bùi gia thoát khỏi khốn cảnh. Diệp Kết Mạn cần nàng - mặc dù đối phương không biết gì cả; mặc dù là nàng nửa ép nửa uy hiếp, nhưng, Kỷ Tây Vũ biết cả hai người đều có lợi sau khi mọi chuyện sáng tỏ. Và nàng sẽ không thiếu Diệp Kết Mạn.
Chỉ là không ngờ rằng đối phương yên lặng trút xuống cảm tình, đến nỗi nàng cũng không đoán trước được.
Trên thực tế, Kỷ Tây Vũ xưa nay – kể cả khi còn sống - khinh thường tình cảm. Nàng cảm thấy nó chỉ là tục nhân tự thêu dệt, là một sự phát triển của tịch mịch... Mặc dù, lúc trước nàng cũng biết Diệp Kết Mạn có tâm tư riêng đối với mình song nàng cũng chỉ là cười cười. Và ngược lại nàng còn lợi dụng làm đối phương phải một mực giúp nàng.
Không có gì là vĩnh hằng. Nàng cũng không tin vào sự vĩnh hằng. Nàng và Diệp Kết Mạn chỉ là đôi bên cùng có lợi. Đối phương giúp nàng báo thù, nàng giúp đối phương đúng vững ở Bùi gia, bảo đảm được cho đối phương có thể bình yên mà tiếp tục sống đến cuối đời sau khi nàng rời đi, không đến mức nơi nơi đều bị hãm hại; nàng tin rằng thời gian qua đi đối phương tự nhiên sẽ quên được mình. Vậy mà trong thời gian ngắn ngủi để người ta quên lại có chuyện xảy ra;
Trong nhân sinh này, điều gì là không thể mất đi? Tiền tài, thân tình, tình yêu, tánh mạng bất quá chỉ là nhất thời. Huống hồ gì nàng thân là vong hồn? Ngay cả tư cách của một người khách qua đường nàng còn không có nữa; Sau này nàng biến mất, Diệp Kết Mạn có còn nhớ không? Đối phương không nói, nàng cũng không có hỏi. Xem như là hai bên ăn ý đi; Nàng thừa nhận cảm giác của mình đối với Diệp Kết Mạn là không tệ; ngẫu nhiên có thân mật một chút cũng vui; thậm chí đến nay ở gần nhau đã tự nhiên không cần phải diễn nữa. Nếu kết cục đã định thì cần gì cưỡng cầu? Nhân sinh trên đời chẳng thể quá trăm năm, cũng chẳng thể nắm chắc, chúng ta chỉ nên tận tình vui vẻ, không phải sao?
Nhưng...
Nắm tay đặt sau lưng Diệp Kết Mạn nắm lại; thần sắc Kỷ Tây Vũ phức tạp; một người chuyên bày mưu tính kế vào thời khắc này – giữa dòng lệ của Diệp Kết Mạn lại mơ hồ thấy bất an:
Sau này, Diệp Kết Mạn có thể dễ dàng quên ta sao?
Sau này, cứ mãi tiếp tục như thế này thì nàng ấy có phải là người tổn thương nhất không?
Tại sao ta lại đau lòng khi nghĩ đến điều này? Tại sao ta lại đau lòng như vậy? Tâm ta chẳng phải đã là sắt đá rồi sao?
Ngay khi Kỷ Tây Vũ đang đắm chìm trong suy nghĩ, Diệp Kết Mạn ngồi dậy. Kỷ Tây Vũ phục hồi tinh thần lại. Nàng cúi đầu nhìn lại thì đã thấy Diệp Kết Mạn lau nước mắt.
"Xin lỗi." Diệp Kết Mạn ngẩng đầu lên và cười nói.
Một nụ cười chói mắt; nằm trên khuôn mặt tái nhợt nhìn như tàn hoa sau bão nằm oặt dưới đất bùn, nhưng trông vẫn còn có vẻ ngang tàng cố chống đỡ. Kỷ Tây Vũ nhìn mà sa sầm.
"Vì sao?"
Thấy Kỷ Tây Vũ đổi sắc, Diệp Kết Mạn khẽ giật mình, đoán không ra tình tự bất thình lình của đối phương. Nàng chưa kịp trả lời thì tay của Kỷ Tây Vũ đã vươn tới, thô lỗ đè bên môi nàng.
"Rõ ràng không muốn cười, vì sao lại cười?"
"Ta..."
Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ bực dọc; và cũng không hiểu vì sao đột nhiên Kỷ Tây Vũ lại khó chịu.
Nàng ấy không vui vì những gì vừa rồi ta nói ư?
"Ta... ta thấy mình hơi thất thố. Ta không nên nói những lời như thế." Diệp Kết Mạn áy náy cắn môi nói.
Kỷ Tây Vũ trầm mặc nhìn Diệp Kết Mạn mà không đáp. Bởi vì nàng chợt không biết mình nên nói cái gì. Người trước mắt gầy guộc, gợi cho người khác phải tiếc thương. Đôi mắt trong phản chiếu được bản thân nàng – vẫn là vẻ mặt bất di bất dịch – và trong đôi mắt đó cất giấu mọi sự nhu tình muốn bao trùm lấy nàng. Kỷ Tây Vũ tự nhiên thấy lo lắng.
"Nàng biết vậy là tốt rồi." Dời đi tầm mắt của mình, Kỷ Tây Vũ nói.
"Mơ, chung quy chỉ là mơ, nàng không sao là được.
Kế tiếp, nàng có tính toán gì không?" Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ và nhẹ giọng nói.
Bình thường một lòng muốn giải quyết cho xong tâm nguyện, Kỷ Tây Vũ nghe Diệp Kết Mạn hỏi đến chính sự lại bỗng thấy phiền chán.
"Cách thời gian ta hạ táng cũng không nhiều, nếu đã biết ai có liên quan rồi cũng là thời điểm náo động." Kỷ Tây Vũ cau mày đáp.
Xa xa đột nhiên xuất hiện hai ngọn lửa trắng lơ lửng làm Diệp Kết Mạn không tự chủ được mà bước đi tới. Diệp Kết Mạn đi đến gần hơn. Khi nhìn lại, nàng mới nhìn thấy đó là hai cái đèn lồng màu trắng treo dưới mái nhà có chữ "Điện" màu đỏ thật to được viết ở trên bề mặt. Màu đỏ đó rất chói mắt, cứ như sẽ nhỏ thành máu bất cứ lúc nào. Mí mắt Diệp Kết Mạn giật giật. Rồi, Diệp Kết Mạn nhìn theo ngọn đèn mờ ở trong phòng.
Cách đó không xa, có một cái bóng trắng cô độc đang đứng với mái tóc đen dài rũ tới mắt cá chân; mái tóc đó gần như dung nhập vào bóng tối; Diệp Kết Mạn vừa nhìn đã nhận ra đó là Kỷ Tây Vũ. Diệp Kết Mạn muốn tiến lên nhưng không biết sao cái bóng đó cứ cách một khoảng cách không xa không gần. Diệp Kết Mạn sốt ruột. Diệp Kết Mạn gọi ra tiếng, nhưng không có âm thanh hoàn chỉnh nào tuôn ra được yết hầu, cứ như ai đang bóp cổ nàng vậy. Và như thế, lòng dạ Diệp Kết Mạn nhất thời như có một ngọn lửa, nó táp từng tấc một lòng dạ nàng. Đến tận tim. Diệp Kết Mạn cảm thấy có sự nguy hiểm; điều đó thể hiện qua việc hô hấp nàng dồn dập hẳn lên... Và giữa lúc đang lo âu đó thì trong không trung chợt dấy lên ánh lửa. Thấy thế, Diệp Kết Mạn mở to mắt nhìn ánh lửa kì lạ kia và nàng phát hiện đó là lá bùa đang cháy! Diệp Kết Mạn chấn động. Cả người Diệp Kết Mạn đông cứng. Khi nhìn thấy lá bùa nhẹ nhàng bay tới cái bóng trắng, tim Diệp Kết Mạn vọt nhanh tới cổ họng; nàng muốn thét lên cảnh báo cho Kỷ Tây Vũ nhưng đối phương có vẻ như không nghe được tiếng của nàng vì đối phương đang đứng đưa lưng về phía nàng trong bóng đêm, không xa cũng không gần, cũng không phản ứng.
"KHÔNG!" Yết hầu như toạc ra, mà lá bùa vẫn bay theo hướng của nó tới cái bóng trắng.
Và trong chớp mắt, Kỷ Tây Vũ bắt đầu bốc lửa. Bóng đêm vốn tối tăm chợt được sáng rực. Khuôn mặt vạn phần hoảng sợ của Diệp Kết Mạn cũng được nhìn rõ bởi lẽ đó; kể cả chữ "Tế" thảm đạm trên tường trắng.
Giữa lúc Diệp Kết Mạn đang trong nỗi tuyệt vọng thì trong không trung xuất hiện ngày càng nhiều lá bùa vàng và rơi xuống Kỷ Tây Vũ. Diệp Kết Mạn nghe thấy tiếng Kỷ Tây Vũ kêu đau đớn. Diệp Kết Mạn lắc đầu nguầy nguậy, không dám tin mà nhìn cảnh này với hai hàng nước mắt lã chã. Song bước chân của Diệp Kết Mạn như bị đóng ở tại chỗ; họng thì không phát ra được âm thanh và chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng của cái bóng trắng ngã oặt xuống. Dưới ngọn lửa, khuôn mặt trắng bệch của Kỷ Tây Vũ lộ ra. Và màu trắng đó như một thanh kiếm xuyên thẳng vào ngực Diệp Kết Mạn.
Khi Kỷ Tây Vũ vừa ngã xuống, những lá bùa đang hừng hực cháy liền bao trùm lấy nàng ấy tầng tầng lớp lớp; thần sắc nàng ấy cũng thể hiện sự thống khổ rõ hơn; nàng ấy giãy dụa trong lửa và nhìn Diệp Kết Mạn. Diệp Kết Mạn cảm thấy lòng dạ mình quặn xoắn lại, đau đến không thở nổi và nàng chỉ có thể cố bưng ngực mình.
Nơi tối đen sáng lên do lửa, bạch y Kỷ Tây Vũ dần biến thành huyết y. Tựa như giá y...
Không biết tự khi nào, chữ "Điện" trên tường cũng biến thành màu đỏ như sẽ hòa tan vào ánh lửa đó và... nó chảy máu! Diệp Kết Mạn thấy chân mình hơi ướt. Nàng cúi đầu nhìn, và dưới đất ngày càng nhiều máu nhuộm đẫm chân nàng! Mà Kỷ Tây Vũ – cách đó vài thước - cả người đã nằm trong vũng máu với khuôn mặt trắng bệch và vô thần nhìn Diệp Kết Mạn!
Tuyệt vọng lấp đầy trái tim, Diệp Kết Mạn run lẩy bẩy.
"Đừnggg!" Tiếng thét xé lòng... Diệp Kết Mạn mở mắt ra và ánh sáng chói lòa ập vào mắt nàng.
Một... một giấc mơ mà thôi... nhưng tim gan nàng muốn vỡ hết cả rồi.
"Ác mộng à?"
Giọng nói quen thuộc vang lên, Diệp Kết Mạn giật mình mà nhìn lại bên cạnh. Rồi sau đó, mặt nàng được sự mát mẻ bao lấy; Kỷ Tây Vũ lau mồ hôi lạnh ở trán cho nàng.
"Không có gì." Diệp Kết Mạn đảo mắt qua Kỷ Tây Vũ, thấy đối phương bình yên vô sự mới lắc đầu và khàn giọng nói. Diệp Kết Mạn ho nhẹ một tiếng và thầm hít một hơi. Nàng muốn cơn ác mộng kia biến mất nhanh đi.
"Mơ thấy cái gì?" Kỷ Tây Vũ hỏi. "Nhìn nàng không được tốt cho lắm."
Diệp Kết Mạn cắn môi rồi nâng mắt nhìn Kỷ Tây Vũ. Kỷ Tây Vũ đang cầm quyển sách, không biết lấy ở đâu, đang ngồi ở bên cạnh. Mặt mày nàng ấy vẫn nhợt nhạt. Và trong đôi mắt đỏ đó lại phản chiếu hình ảnh bất an của nàng.
"Kỷ Tây Vũ..." Diệp Kết Mạn bỗng thì thào gọi.
"Huh?" Kỷ Tây Vũ nhẹ giọng đáp, và để sách sang bên cạnh cái gối.
Sự tuyệt vọng trong giấc mơ rõ ràng như vậy, nó vẫn còn quấn quanh làm Diệp Kết Mạn mãi bồn chồn. Nhưng trong hiện thực, Kỷ Tây Vũ đang ở kề bên với ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, và nàng có thể cảm nhận được độ ấm quen thuộc trên người đối phương truyền đến. Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn nhắm mắt lại rồi dán mặt mình vào tay Kỷ Tây Vũ mà không nói gì.
Kỷ Tây Vũ cúi mắt nhìn Diệp Kết Mạn chưa dấu được hết nỗi tuyệt vọng.
"Mơ thấy ta sao?"
"Uh."
"Chỉ là mơ mà thôi, " Kỷ Tây Vũ vuốt tóc Diệp Kết Mạn. Và Khi đến vai thì ôm Diệp Kết Mạn, "Đừng nghĩ nhiều, ta đã chết rồi."
Diệp Kết Mạn bắt lấy góc áo Kỷ Tây Vũ, như sợ người ta sẽ biến mất ngay lập tức.
"Sau này thì sao?" Diệp Kết Mạn chợt nói.
Động tác vuốt ve vỗ về của Kỷ Tây Vũ đột ngột bị kiềm hãm.
"Sau này thế nào hở?" Diệp Kết Mạn lại thì thào; nàng càng thêm chôn mặt vào tay Kỷ Tây Vũ, ngữ khí bi thương. "Cuối cùng nàng cũng rời khỏi ta thôi."
Môi Kỷ Tây Vũ giật giật. Nàng muốn nói những lời an ủi như thường lệ nhưng tay lại thấy ướt át, và nó đã ngăn chặn những biện ngôn xảo ngữ kia. Kỷ Tây Vũ mím môi nhìn Diệp Kết Mạn. Không biết khi nào Diệp Kết Mạn lại gầy thêm rồi... Mắt Kỷ Tây Vũ nhoáng lên và đáy lòng nàng chợt gợn sóng. Nhất thời nàng cũng không thể nói gì được.
Những giọt nước mắt từ từ thấm đẫm tấm chăn tỏ rõ sự tuyệt vọng về tương lai. Và nước mắt ấy dĩ nhiên cũng đã tràn ngập bụng dạ Kỷ Tây Vũ. Nàng đương nhiên biết mình sẽ đi đâu. Nàng chỉ là một vong hồn mà thôi, vì báo thù mới ở lại đây, và sau đó là nàng sẽ biến mất. Ban đầu nàng không có quyến luyến như thế. Sống hay chết, đối với nàng là không sao cả; bởi vậy khi nàng phát hiện mình chết nàng cũng không phí nhiều thời gian mà chấp nhận. Nhưng nàng là người cao ngạo, nàng không cam lòng bị ức hiếp đến như thế này, nàng không muốn kẻ thù tiêu dao khoái hoạt.
Lần đầu tiên, khi ở tân phòng Bùi gia nhìn thấy Diệp Kết Mạn, nàng đã biết người này sẽ trở thành trợ lực của mình để báo thù rửa nhục. Bởi vì ngay từ đầu, Kỷ Tây Vũ đã hiểu được tình cảnh của Diệp Kết Mạn; nàng hiểu đằng sau cái chết của Bùi Nghiêu Húc là cuộc sống lặng yên của Bùi gia bắt đầu nổi sóng. Trứng mà không có tổ, làm sao nở? Mọi chuyện sau này đều bức bách người con gái mặc giá y đây vào tuyệt lộ cả. Mà, chỉ có nàng mới có khả năng cứu được thôi; thậm chí là còn có thể giúp cả Bùi gia thoát khỏi khốn cảnh. Diệp Kết Mạn cần nàng - mặc dù đối phương không biết gì cả; mặc dù là nàng nửa ép nửa uy hiếp, nhưng, Kỷ Tây Vũ biết cả hai người đều có lợi sau khi mọi chuyện sáng tỏ. Và nàng sẽ không thiếu Diệp Kết Mạn.
Chỉ là không ngờ rằng đối phương yên lặng trút xuống cảm tình, đến nỗi nàng cũng không đoán trước được.
Trên thực tế, Kỷ Tây Vũ xưa nay – kể cả khi còn sống - khinh thường tình cảm. Nàng cảm thấy nó chỉ là tục nhân tự thêu dệt, là một sự phát triển của tịch mịch... Mặc dù, lúc trước nàng cũng biết Diệp Kết Mạn có tâm tư riêng đối với mình song nàng cũng chỉ là cười cười. Và ngược lại nàng còn lợi dụng làm đối phương phải một mực giúp nàng.
Không có gì là vĩnh hằng. Nàng cũng không tin vào sự vĩnh hằng. Nàng và Diệp Kết Mạn chỉ là đôi bên cùng có lợi. Đối phương giúp nàng báo thù, nàng giúp đối phương đúng vững ở Bùi gia, bảo đảm được cho đối phương có thể bình yên mà tiếp tục sống đến cuối đời sau khi nàng rời đi, không đến mức nơi nơi đều bị hãm hại; nàng tin rằng thời gian qua đi đối phương tự nhiên sẽ quên được mình. Vậy mà trong thời gian ngắn ngủi để người ta quên lại có chuyện xảy ra;
Trong nhân sinh này, điều gì là không thể mất đi? Tiền tài, thân tình, tình yêu, tánh mạng bất quá chỉ là nhất thời. Huống hồ gì nàng thân là vong hồn? Ngay cả tư cách của một người khách qua đường nàng còn không có nữa; Sau này nàng biến mất, Diệp Kết Mạn có còn nhớ không? Đối phương không nói, nàng cũng không có hỏi. Xem như là hai bên ăn ý đi; Nàng thừa nhận cảm giác của mình đối với Diệp Kết Mạn là không tệ; ngẫu nhiên có thân mật một chút cũng vui; thậm chí đến nay ở gần nhau đã tự nhiên không cần phải diễn nữa. Nếu kết cục đã định thì cần gì cưỡng cầu? Nhân sinh trên đời chẳng thể quá trăm năm, cũng chẳng thể nắm chắc, chúng ta chỉ nên tận tình vui vẻ, không phải sao?
Nhưng...
Nắm tay đặt sau lưng Diệp Kết Mạn nắm lại; thần sắc Kỷ Tây Vũ phức tạp; một người chuyên bày mưu tính kế vào thời khắc này – giữa dòng lệ của Diệp Kết Mạn lại mơ hồ thấy bất an:
Sau này, Diệp Kết Mạn có thể dễ dàng quên ta sao?
Sau này, cứ mãi tiếp tục như thế này thì nàng ấy có phải là người tổn thương nhất không?
Tại sao ta lại đau lòng khi nghĩ đến điều này? Tại sao ta lại đau lòng như vậy? Tâm ta chẳng phải đã là sắt đá rồi sao?
Ngay khi Kỷ Tây Vũ đang đắm chìm trong suy nghĩ, Diệp Kết Mạn ngồi dậy. Kỷ Tây Vũ phục hồi tinh thần lại. Nàng cúi đầu nhìn lại thì đã thấy Diệp Kết Mạn lau nước mắt.
"Xin lỗi." Diệp Kết Mạn ngẩng đầu lên và cười nói.
Một nụ cười chói mắt; nằm trên khuôn mặt tái nhợt nhìn như tàn hoa sau bão nằm oặt dưới đất bùn, nhưng trông vẫn còn có vẻ ngang tàng cố chống đỡ. Kỷ Tây Vũ nhìn mà sa sầm.
"Vì sao?"
Thấy Kỷ Tây Vũ đổi sắc, Diệp Kết Mạn khẽ giật mình, đoán không ra tình tự bất thình lình của đối phương. Nàng chưa kịp trả lời thì tay của Kỷ Tây Vũ đã vươn tới, thô lỗ đè bên môi nàng.
"Rõ ràng không muốn cười, vì sao lại cười?"
"Ta..."
Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ bực dọc; và cũng không hiểu vì sao đột nhiên Kỷ Tây Vũ lại khó chịu.
Nàng ấy không vui vì những gì vừa rồi ta nói ư?
"Ta... ta thấy mình hơi thất thố. Ta không nên nói những lời như thế." Diệp Kết Mạn áy náy cắn môi nói.
Kỷ Tây Vũ trầm mặc nhìn Diệp Kết Mạn mà không đáp. Bởi vì nàng chợt không biết mình nên nói cái gì. Người trước mắt gầy guộc, gợi cho người khác phải tiếc thương. Đôi mắt trong phản chiếu được bản thân nàng – vẫn là vẻ mặt bất di bất dịch – và trong đôi mắt đó cất giấu mọi sự nhu tình muốn bao trùm lấy nàng. Kỷ Tây Vũ tự nhiên thấy lo lắng.
"Nàng biết vậy là tốt rồi." Dời đi tầm mắt của mình, Kỷ Tây Vũ nói.
"Mơ, chung quy chỉ là mơ, nàng không sao là được.
Kế tiếp, nàng có tính toán gì không?" Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ và nhẹ giọng nói.
Bình thường một lòng muốn giải quyết cho xong tâm nguyện, Kỷ Tây Vũ nghe Diệp Kết Mạn hỏi đến chính sự lại bỗng thấy phiền chán.
"Cách thời gian ta hạ táng cũng không nhiều, nếu đã biết ai có liên quan rồi cũng là thời điểm náo động." Kỷ Tây Vũ cau mày đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.