Chương 84: Chuyện ma quái (Hạ)
Tang Lý
25/07/2021
Linh đường hiu quạnh nhất thời chỉ còn lại tiếng khóc khàn khàn và tiếng gọi tuyệt vọng. Kỷ Tây Vũ đứng cạnh dàn tế, vừa nhìn hai nha hoàn vừa nhếch môi cười lạnh.
Châu nhi đang dựa vào tường bỗng cảm thấy rét lạnh hơn, nàng rùng mình và đồng thời cảm thấy hô hấp khó khăn. Nàng ngừng khóc để thở. Rồi chợt có tiếng nước truyền đến... Tí tách, tí tách... Châu nhi ngẩn ra. Còn chưa kịp phản ứng thì ở đâu rớt xuống giọt nước lạnh vào cổ... Châu nhi sờ cổ và thấy ướt. Châu nhi run lên. Ngay sau đó, lại thêm một giọt nước nhiễu lên mu bàn tay. Châu nhi vừa run vừa ngẩng đầu nhìn lên. Một màu trắng lơ lửng giữa không trung... Châu nhi chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị lửa đốt, nàng há miệng thở dốc; rồi một giọt nước lại rơi trên mặt nàng...
"Nước... tại sao lại có nước..."
Không ai đáp lại.
Trong khi đó, tiểu nha hoàn vẫn còn khóc, dường như không nghe được Châu nhi nói; Châu nhi vội tránh sang bên cạnh nhưng vừa chống tay xuống thì... ướt nhẹp. Châu nhi run rẩy giơ tay lên mà nhìn; bàn tay ướt đẫm, nước nhiễu thành giọt. Bất chợt Châu nhi nhớ lại Kỷ Tây Vũ chết đuối. Châu nhi không còn quan tâm gì nữa, nàng đỡ tường đứng lên – tiếng nước bì bõm - mặt Châu nhi không còn chút máu, nàng cố gắng đi lại dàn tế theo trí nhớ với một ý niệm duy nhất: Ánh sáng... ánh sáng... Nàng chưa từng khát vọng ánh sáng đến độ này bởi vì bóng đêm hiện tại quá đáng sợ. Cộng thêm tiếng khóc tan nát cõi lòng, đã đủ làm người ta điên loạn. Châu nhi nhớ dàn tế cũng không xa nhưng giờ đi đến đó như nửa thế kỷ; cho đến khi đùi nàng đụng cạnh của nó, nàng mới thở ra; và nàng không được ngừng lại quá lâu; nàng phải tìm được nến...
Rồi Châu nhi làm đổ trái cây, nàng cũng bất chấp chúng rơi đi đâu, và rất nhanh nàng đã tìm được hỏa chiết tử. Song, khi vừa chạm được hỏa chiết tử, niềm vui còn chưa tan thì một bàn tay lạnh lẽo đã nắm lấy cổ tay nàng. Trong nháy mắt đó máu Châu nhi đông cứng lại, mắt trợn to và vô thần nhìn tay mình... Tiếng đập cửa và tiếng khóc vô vọng vẫn không ngừng vang lên, Châu nhi làm sập dàn tế; dĩa, nến rơi đầy đất, và mắt nàng trợn ngược.
Tựa hồ cảm ứng được điều gì, tiểu nha hoàn ngừng khóc. Không biết nàng lấy sức lực từ đâu mà quỳ lên rồi bắt đầu đập cửa. Trong đêm yên tĩnh, động tĩnh nơi linh đường liên tục bị phóng đại. Tiểu nha hoàn điên dại, chỉ lặp lại một câu "Có ma... thả ta ra..."
Kỷ Tây Vũ nhìn tiểu nha hoàn rồi nhấc chân đi lại phía cửa. Từng bước, từng bước một. Khi đi ngang qua tiểu nha hoàn, tiểu nha hoàn đột nhiên lật qua một bên và càng hỗn loạn thêm.
"Đừng..."
Kỷ Tây Vũ vẫn nhìn tiểu nha hoàn một lúc. Hắc ám này không ảnh hưởng gì đến nàng cả: Giờ phút này, nỗi kinh sợ được lấp đầy trên khuôn mặt non nớt của tiểu nha hoàn; đồng tử thì nở to; mặt không huyết sắc. Tựa như mảnh vải trắng đậy trên quan tài - bởi vì thi thể bị mất nên phải đậy - Kỷ Tây Vũ nhìn quan tài xong mới cất bước rồi biến mất trong bóng đêm.
Đêm nay có vẻ rất dài.
~~~
Mặt trời ló dạng, mưa suốt một đêm mãi mới dừng. Nhóm hộ vệ đã mệt vì lùng sục cả phủ một đêm. Rồi có tiếng bước chân phá tan cái lặng yên của buổi sáng ấy. Điểm đến là phòng Kỷ Thế Nam.
Kỷ Thế Nam cũng một đêm không ngủ. Sau cuộc lục soát không có kết quả hắn vẫn chưa về phòng, mà là ở thư phòng nghỉ ngơi. Song vừa nằm không được bao lâu thì đã bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức. Kỷ Thế Nam nhíu mày, đứng dậy khoác ngoại sam, rồi đi mở cửa.
Kỷ Bá lo lắng đứng ngoài cửa.
"Có chuyện gì?"
"Lão gia, không tốt rồi, linh đường có chuyện. Người phải đến đó thôi." Kỷ Bá đè thấp giọng mà nói.
Kỷ Thế Nam gật đầu.
Hai người vừa đi không xa - mới đến cửa viện thì đã nghe tiếng vỡ đồ, rồi ngay tức khắc Kỷ phu nhân thét lên: "Là ai làm?"
Kỷ Bá chần chờ mà nhìn tẩm cư Kỷ phu nhân xong thấp giọng nói: "Lão gia..."
Kỷ Thế Nam quay đầu lại nhìn, thấy nha hoàn đẩy cửa đi vào, tuy cũng có chút do dự nhưng ông vẫn không quay lại.
"Quên đi. Về xử lý sau. Đến linh đường trước."
Rồi hai người đi rất nhanh để đến linh đường.
Lúc này, tại linh đường, hơn mười hộ vệ canh chừng nhưng cũng chỉ đứng xa chứ không tới gần. Và có hai hộ vệ đang áp một người khác nữa dưới đất. Người này giãy dụa kịch liệt làm hộ vệ trông có vẻ bực tức. Khi Kỷ Thế Nam tới gần thì mới phát hiện những hộ vệ này hơi lạ, có vẻ như họ kiêng kị linh đường. Mà trên đường đi dĩ nhiên Kỷ Bá đã tóm tắt sơ bộ: Sáng nay, hộ vệ lại đưa cơm cho bốn hạ nhân bị giam lỏng ở đây, vừa mở cửa đã bắt gặp một cảnh tượng kinh hoàng. Đó là chỉ trong một đêm, bốn người nhưng chết hết ba, chỉ còn một tiểu nha hoàn tóc tai lại bù xù ngồi đó. Có hộ vệ đã đến hỏi tình huống nhưng không ngờ mới tới gần thì tiểu nha hoàn như bị trúng tà, bắt đầu cào cấu cắn xé người hộ vệ. Người hộ vệ không ngờ được tình huống, bị tiểu nha hoàn đâm lảo đảo, song song đó, tiểu nha hoàn còn luôn mãi kêu la "Có ma " và cứ chạy ra khỏi linh đường. Người hộ vệ thấy không ổn nên cũng bất chấp chuyện gì đã xảy ra, một mặt y gọi người đuổi theo; một mặt cho người canh giữ và cuối cùng là tự y chạy đi tìm Kỷ Bá.
Kỷ Thế Nam âm trầm khi nghe Kỷ Bá nói song hắn cũng không nói gì.
"Lão gia."
Mười hộ vệ cúi đầu cung kính gọi khi thấy Kỷ Thế Nam đến nhưng Kỷ Thế Nam vẫn không ngừng cước bộ. Hắn bước lên thềm, đẩy cửa linh đường ra. Lúc này, rốt cục sắc mặt hắn cũng biến đổi - bởi cảnh tượng trong linh đường: Linh đường vốn là một màu trắng; tấm vải trắng nguyên bản quấn trên xà nhà không biết tại sao rơi ra và rũ xuống. Dưới đất thì ngổn ngang cùng với ba cái xác. Gần cửa là thi thể của một hộ vệ, đầu quay về hướng cửa, tư thế tự bóp cổ, mặt tím ngắt; trước đó một đoạn ngắn là thi thể của một hộ vệ khác, nằm ngửa, trán thủng một lỗ, máu đầy mặt và cả nửa người đều là ngâm mình trong máu. Còn gần dàn tế là nha hoàn, mặt quay về phía cửa, hai mắt trợn ngược, bộ dáng kinh hoảng giống như trước khi chết đã nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng. Kỷ Thế Nam nhìn qua ba thi thể. Cuối cùng, tầm mắt dừng ở giữa linh đường – trên tường trắng; Bây giờ là buổi sáng, nắng sớm chiếu vào hàng chữ bằng máu trên tường:
Giết người đền mạng!
Kỷ Thế Nam chỉ biết nhìn chằm chằm vào hàng chữ đó. Thật lâu không nói gì.
Kỷ Bá biết Kỷ Thế Nam cũng khiếp sợ không thua gì hắn khi nhìn thấy cảnh tượng này. Bởi vì hàng chữ đó gây chấn động hơn cả ba thi thể. Bởi vì chúng là Kỷ Tây Vũ bút tích!
"... Lão gia..."
"Không có khả năng." Kỷ Thế Nam lẩm bẩm, không biết là nói cho Kỷ Bá hay cho chính mình. Mà hình như phát giác mình thất thố, hắn cứng ngắc xoay người nhìn đám hộ vệ.
Đám hộ vệ đã thấy tình cảnh trong linh đường, tất cả bọn họ đều lo sợ vì việc này không phải việc nhỏ. Hiện lại chạm được ánh mắt của chủ nhân tất cả đều cúi đầu, đợi lệnh.
Trong sự im lặng đó chỉ có giọng khàn và đứt quảng của tiểu nha hoàn: "Tránh ra... đừng tới đây... có ma... thả ta ra, ta không muốn ở đây!"
Kỷ Thế Nam nhìn tiểu nha hoàn rồi bước tới về phía nàng. Dường như cảm giác có người tới gần, tiểu nha hoàn giãy dụa hơn và bất ngờ cắn tay hộ vệ đang có phần lơi lỏng. Hộ vệ bị đau, giật tay lại. Mà tiểu nha hoàn thì đã bị điên, nàng cắn rất mạnh nên vết cắn đó khá nặng - hộ vệ thét thảm thiết và bàn tay tứa máu đã cho thấy điều đó. Lẽ dĩ nhiên, hộ vệ bất chấp Kỷ Thế Nam có mặt, y tung một cước đá vào bụng tiểu nha hoàn; người hộ vệ khác cùng giữ chặt tiểu nha hoàn cũng đã giật mình vì tình huống ấy, y cũng không giữ chặt được nhưng tiểu nha hoàn đã bị đá văng xuống đất. Tiểu nha hoàn kêu đau. Mà khi hộ vệ này đang luống cuống thì nàng lại đột ngột đứng lên chạy ngược về phía linh đường, song những hộ vệ khác thấy thế, nghĩ nàng muốn đào tẩu nên tiến lên hỗ trợ - họ đè tiểu nha hoàn xuống, với biểu tình mệt mỏi.
"Lão gia. Chúng tiểu nhân xin lỗi,." Hộ vệ bị cắn nói. "Nha đầu này điên rồi."
Kỷ Thế Nam khoát tay, không có trách đám hộ vệ mà chỉ đứng nhìn tiểu nha hoàn.
"Ngươi nhìn thấy gì?" Kỷ Thế Nam hỏi.
"Ma... Có ma... Ta muốn ra ngoài..." Ánh mắt Tiểu nha hoàn tan rã, không có nhìn Kỷ Thế Nam, cũng không có để ý tới hắn hỏi gì mà chỉ gào loạn.
"Lão gia, e là không hỏi được gì đâu." Kỷ Bá tiến lên, thấp giọng nói. "Tiểu nhân đã thử. Thần chí nó đã không rõ rồi, hỏi gì cũng không hiểu. Hay chúng ta gọi đại phu đến xem?"
Kỷ Thế Nam trầm mặc một lúc mới nói: "Việc này không được tiết lộ."
"Tìm người xử lý thi thể. Còn máu thì rửa sạch cho ta. Chỗ này vốn thế nào thì để như thế ấy."
"Vâng."
"Còn ai biết việc này?"
"..." Kỷ Bá ngập ngừng đảo mắt qua tiểu nha hoàn, "Nó đã chạy ra khỏi linh đường được một đoạn, hộ vệ mang nó về đây cũng không dễ dàng gì. Những hạ nhân khác khó tránh khỏi nhìn thấy..."
Kỷ Thế Nam cau mày.
"Nó luôn miệng gào thét đã gặp ma; tiểu nhân cũng đã hỏi hộ vệ giữ cửa linh đường đêm qua, hắn nói đêm qua cũng có nghe được chút động tĩnh nhưng không có nghĩ nhiều, hắn chỉ nghĩ người ở bên trong bày trò vì muốn đi ra ngoài." Kỷ Bá nói tiếp.
"... Lão gia, nha hoàn này người định xử lý như thế nào?" Kỷ Bá hỏi.
Kỷ Thế Nam nhìn tiểu nha hoàn rồi nhìn đám hộ vệ, gằn giọng nói:
"Việc hôm nay hiển nhiên là có người cố ý nhằm vào Kỷ gia ta. Ta biết các ngươi đang suy nghĩ gì. Ai dám bịa đặt, kết cục chắc chắn sẽ như bốn người trong linh đường."
Kỷ Thế Nam nhìn xung quanh một lượt xong quay lưng trở vào linh đường.
Bốn người...
Nghe chủ nhân phân phó, mấy hộ vệ bất an nhìn tiểu nha hoàn rồi không hẹn mà cùng thấy thương hại nàng. Ngay cả hộ vệ bị cắn. Họ hiểu ý lão gia họ muốn gì, và họ cũng không thể không nghe. Họ chỉ có thể thở dài và lắc đầu một cách tiếc nuối.
Tiểu nha hoàn đáng thương...
Châu nhi đang dựa vào tường bỗng cảm thấy rét lạnh hơn, nàng rùng mình và đồng thời cảm thấy hô hấp khó khăn. Nàng ngừng khóc để thở. Rồi chợt có tiếng nước truyền đến... Tí tách, tí tách... Châu nhi ngẩn ra. Còn chưa kịp phản ứng thì ở đâu rớt xuống giọt nước lạnh vào cổ... Châu nhi sờ cổ và thấy ướt. Châu nhi run lên. Ngay sau đó, lại thêm một giọt nước nhiễu lên mu bàn tay. Châu nhi vừa run vừa ngẩng đầu nhìn lên. Một màu trắng lơ lửng giữa không trung... Châu nhi chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị lửa đốt, nàng há miệng thở dốc; rồi một giọt nước lại rơi trên mặt nàng...
"Nước... tại sao lại có nước..."
Không ai đáp lại.
Trong khi đó, tiểu nha hoàn vẫn còn khóc, dường như không nghe được Châu nhi nói; Châu nhi vội tránh sang bên cạnh nhưng vừa chống tay xuống thì... ướt nhẹp. Châu nhi run rẩy giơ tay lên mà nhìn; bàn tay ướt đẫm, nước nhiễu thành giọt. Bất chợt Châu nhi nhớ lại Kỷ Tây Vũ chết đuối. Châu nhi không còn quan tâm gì nữa, nàng đỡ tường đứng lên – tiếng nước bì bõm - mặt Châu nhi không còn chút máu, nàng cố gắng đi lại dàn tế theo trí nhớ với một ý niệm duy nhất: Ánh sáng... ánh sáng... Nàng chưa từng khát vọng ánh sáng đến độ này bởi vì bóng đêm hiện tại quá đáng sợ. Cộng thêm tiếng khóc tan nát cõi lòng, đã đủ làm người ta điên loạn. Châu nhi nhớ dàn tế cũng không xa nhưng giờ đi đến đó như nửa thế kỷ; cho đến khi đùi nàng đụng cạnh của nó, nàng mới thở ra; và nàng không được ngừng lại quá lâu; nàng phải tìm được nến...
Rồi Châu nhi làm đổ trái cây, nàng cũng bất chấp chúng rơi đi đâu, và rất nhanh nàng đã tìm được hỏa chiết tử. Song, khi vừa chạm được hỏa chiết tử, niềm vui còn chưa tan thì một bàn tay lạnh lẽo đã nắm lấy cổ tay nàng. Trong nháy mắt đó máu Châu nhi đông cứng lại, mắt trợn to và vô thần nhìn tay mình... Tiếng đập cửa và tiếng khóc vô vọng vẫn không ngừng vang lên, Châu nhi làm sập dàn tế; dĩa, nến rơi đầy đất, và mắt nàng trợn ngược.
Tựa hồ cảm ứng được điều gì, tiểu nha hoàn ngừng khóc. Không biết nàng lấy sức lực từ đâu mà quỳ lên rồi bắt đầu đập cửa. Trong đêm yên tĩnh, động tĩnh nơi linh đường liên tục bị phóng đại. Tiểu nha hoàn điên dại, chỉ lặp lại một câu "Có ma... thả ta ra..."
Kỷ Tây Vũ nhìn tiểu nha hoàn rồi nhấc chân đi lại phía cửa. Từng bước, từng bước một. Khi đi ngang qua tiểu nha hoàn, tiểu nha hoàn đột nhiên lật qua một bên và càng hỗn loạn thêm.
"Đừng..."
Kỷ Tây Vũ vẫn nhìn tiểu nha hoàn một lúc. Hắc ám này không ảnh hưởng gì đến nàng cả: Giờ phút này, nỗi kinh sợ được lấp đầy trên khuôn mặt non nớt của tiểu nha hoàn; đồng tử thì nở to; mặt không huyết sắc. Tựa như mảnh vải trắng đậy trên quan tài - bởi vì thi thể bị mất nên phải đậy - Kỷ Tây Vũ nhìn quan tài xong mới cất bước rồi biến mất trong bóng đêm.
Đêm nay có vẻ rất dài.
~~~
Mặt trời ló dạng, mưa suốt một đêm mãi mới dừng. Nhóm hộ vệ đã mệt vì lùng sục cả phủ một đêm. Rồi có tiếng bước chân phá tan cái lặng yên của buổi sáng ấy. Điểm đến là phòng Kỷ Thế Nam.
Kỷ Thế Nam cũng một đêm không ngủ. Sau cuộc lục soát không có kết quả hắn vẫn chưa về phòng, mà là ở thư phòng nghỉ ngơi. Song vừa nằm không được bao lâu thì đã bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức. Kỷ Thế Nam nhíu mày, đứng dậy khoác ngoại sam, rồi đi mở cửa.
Kỷ Bá lo lắng đứng ngoài cửa.
"Có chuyện gì?"
"Lão gia, không tốt rồi, linh đường có chuyện. Người phải đến đó thôi." Kỷ Bá đè thấp giọng mà nói.
Kỷ Thế Nam gật đầu.
Hai người vừa đi không xa - mới đến cửa viện thì đã nghe tiếng vỡ đồ, rồi ngay tức khắc Kỷ phu nhân thét lên: "Là ai làm?"
Kỷ Bá chần chờ mà nhìn tẩm cư Kỷ phu nhân xong thấp giọng nói: "Lão gia..."
Kỷ Thế Nam quay đầu lại nhìn, thấy nha hoàn đẩy cửa đi vào, tuy cũng có chút do dự nhưng ông vẫn không quay lại.
"Quên đi. Về xử lý sau. Đến linh đường trước."
Rồi hai người đi rất nhanh để đến linh đường.
Lúc này, tại linh đường, hơn mười hộ vệ canh chừng nhưng cũng chỉ đứng xa chứ không tới gần. Và có hai hộ vệ đang áp một người khác nữa dưới đất. Người này giãy dụa kịch liệt làm hộ vệ trông có vẻ bực tức. Khi Kỷ Thế Nam tới gần thì mới phát hiện những hộ vệ này hơi lạ, có vẻ như họ kiêng kị linh đường. Mà trên đường đi dĩ nhiên Kỷ Bá đã tóm tắt sơ bộ: Sáng nay, hộ vệ lại đưa cơm cho bốn hạ nhân bị giam lỏng ở đây, vừa mở cửa đã bắt gặp một cảnh tượng kinh hoàng. Đó là chỉ trong một đêm, bốn người nhưng chết hết ba, chỉ còn một tiểu nha hoàn tóc tai lại bù xù ngồi đó. Có hộ vệ đã đến hỏi tình huống nhưng không ngờ mới tới gần thì tiểu nha hoàn như bị trúng tà, bắt đầu cào cấu cắn xé người hộ vệ. Người hộ vệ không ngờ được tình huống, bị tiểu nha hoàn đâm lảo đảo, song song đó, tiểu nha hoàn còn luôn mãi kêu la "Có ma " và cứ chạy ra khỏi linh đường. Người hộ vệ thấy không ổn nên cũng bất chấp chuyện gì đã xảy ra, một mặt y gọi người đuổi theo; một mặt cho người canh giữ và cuối cùng là tự y chạy đi tìm Kỷ Bá.
Kỷ Thế Nam âm trầm khi nghe Kỷ Bá nói song hắn cũng không nói gì.
"Lão gia."
Mười hộ vệ cúi đầu cung kính gọi khi thấy Kỷ Thế Nam đến nhưng Kỷ Thế Nam vẫn không ngừng cước bộ. Hắn bước lên thềm, đẩy cửa linh đường ra. Lúc này, rốt cục sắc mặt hắn cũng biến đổi - bởi cảnh tượng trong linh đường: Linh đường vốn là một màu trắng; tấm vải trắng nguyên bản quấn trên xà nhà không biết tại sao rơi ra và rũ xuống. Dưới đất thì ngổn ngang cùng với ba cái xác. Gần cửa là thi thể của một hộ vệ, đầu quay về hướng cửa, tư thế tự bóp cổ, mặt tím ngắt; trước đó một đoạn ngắn là thi thể của một hộ vệ khác, nằm ngửa, trán thủng một lỗ, máu đầy mặt và cả nửa người đều là ngâm mình trong máu. Còn gần dàn tế là nha hoàn, mặt quay về phía cửa, hai mắt trợn ngược, bộ dáng kinh hoảng giống như trước khi chết đã nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng. Kỷ Thế Nam nhìn qua ba thi thể. Cuối cùng, tầm mắt dừng ở giữa linh đường – trên tường trắng; Bây giờ là buổi sáng, nắng sớm chiếu vào hàng chữ bằng máu trên tường:
Giết người đền mạng!
Kỷ Thế Nam chỉ biết nhìn chằm chằm vào hàng chữ đó. Thật lâu không nói gì.
Kỷ Bá biết Kỷ Thế Nam cũng khiếp sợ không thua gì hắn khi nhìn thấy cảnh tượng này. Bởi vì hàng chữ đó gây chấn động hơn cả ba thi thể. Bởi vì chúng là Kỷ Tây Vũ bút tích!
"... Lão gia..."
"Không có khả năng." Kỷ Thế Nam lẩm bẩm, không biết là nói cho Kỷ Bá hay cho chính mình. Mà hình như phát giác mình thất thố, hắn cứng ngắc xoay người nhìn đám hộ vệ.
Đám hộ vệ đã thấy tình cảnh trong linh đường, tất cả bọn họ đều lo sợ vì việc này không phải việc nhỏ. Hiện lại chạm được ánh mắt của chủ nhân tất cả đều cúi đầu, đợi lệnh.
Trong sự im lặng đó chỉ có giọng khàn và đứt quảng của tiểu nha hoàn: "Tránh ra... đừng tới đây... có ma... thả ta ra, ta không muốn ở đây!"
Kỷ Thế Nam nhìn tiểu nha hoàn rồi bước tới về phía nàng. Dường như cảm giác có người tới gần, tiểu nha hoàn giãy dụa hơn và bất ngờ cắn tay hộ vệ đang có phần lơi lỏng. Hộ vệ bị đau, giật tay lại. Mà tiểu nha hoàn thì đã bị điên, nàng cắn rất mạnh nên vết cắn đó khá nặng - hộ vệ thét thảm thiết và bàn tay tứa máu đã cho thấy điều đó. Lẽ dĩ nhiên, hộ vệ bất chấp Kỷ Thế Nam có mặt, y tung một cước đá vào bụng tiểu nha hoàn; người hộ vệ khác cùng giữ chặt tiểu nha hoàn cũng đã giật mình vì tình huống ấy, y cũng không giữ chặt được nhưng tiểu nha hoàn đã bị đá văng xuống đất. Tiểu nha hoàn kêu đau. Mà khi hộ vệ này đang luống cuống thì nàng lại đột ngột đứng lên chạy ngược về phía linh đường, song những hộ vệ khác thấy thế, nghĩ nàng muốn đào tẩu nên tiến lên hỗ trợ - họ đè tiểu nha hoàn xuống, với biểu tình mệt mỏi.
"Lão gia. Chúng tiểu nhân xin lỗi,." Hộ vệ bị cắn nói. "Nha đầu này điên rồi."
Kỷ Thế Nam khoát tay, không có trách đám hộ vệ mà chỉ đứng nhìn tiểu nha hoàn.
"Ngươi nhìn thấy gì?" Kỷ Thế Nam hỏi.
"Ma... Có ma... Ta muốn ra ngoài..." Ánh mắt Tiểu nha hoàn tan rã, không có nhìn Kỷ Thế Nam, cũng không có để ý tới hắn hỏi gì mà chỉ gào loạn.
"Lão gia, e là không hỏi được gì đâu." Kỷ Bá tiến lên, thấp giọng nói. "Tiểu nhân đã thử. Thần chí nó đã không rõ rồi, hỏi gì cũng không hiểu. Hay chúng ta gọi đại phu đến xem?"
Kỷ Thế Nam trầm mặc một lúc mới nói: "Việc này không được tiết lộ."
"Tìm người xử lý thi thể. Còn máu thì rửa sạch cho ta. Chỗ này vốn thế nào thì để như thế ấy."
"Vâng."
"Còn ai biết việc này?"
"..." Kỷ Bá ngập ngừng đảo mắt qua tiểu nha hoàn, "Nó đã chạy ra khỏi linh đường được một đoạn, hộ vệ mang nó về đây cũng không dễ dàng gì. Những hạ nhân khác khó tránh khỏi nhìn thấy..."
Kỷ Thế Nam cau mày.
"Nó luôn miệng gào thét đã gặp ma; tiểu nhân cũng đã hỏi hộ vệ giữ cửa linh đường đêm qua, hắn nói đêm qua cũng có nghe được chút động tĩnh nhưng không có nghĩ nhiều, hắn chỉ nghĩ người ở bên trong bày trò vì muốn đi ra ngoài." Kỷ Bá nói tiếp.
"... Lão gia, nha hoàn này người định xử lý như thế nào?" Kỷ Bá hỏi.
Kỷ Thế Nam nhìn tiểu nha hoàn rồi nhìn đám hộ vệ, gằn giọng nói:
"Việc hôm nay hiển nhiên là có người cố ý nhằm vào Kỷ gia ta. Ta biết các ngươi đang suy nghĩ gì. Ai dám bịa đặt, kết cục chắc chắn sẽ như bốn người trong linh đường."
Kỷ Thế Nam nhìn xung quanh một lượt xong quay lưng trở vào linh đường.
Bốn người...
Nghe chủ nhân phân phó, mấy hộ vệ bất an nhìn tiểu nha hoàn rồi không hẹn mà cùng thấy thương hại nàng. Ngay cả hộ vệ bị cắn. Họ hiểu ý lão gia họ muốn gì, và họ cũng không thể không nghe. Họ chỉ có thể thở dài và lắc đầu một cách tiếc nuối.
Tiểu nha hoàn đáng thương...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.