Chương 97: Khó bề phân biệt
Tang Lý
25/07/2021
Kỷ Tiểu Nhiễm nghiêng đầu nhìn Kỷ Xuyên, "Kỷ đại thiếu gia tới thật đúng lúc."
"Có người thông báo nói với ta bên này có chuyện, tất nhiên là ta phải đến xem." Khi nói chuyện, Kỷ Xuyên đã bước vào phòng.
"Đại thiếu gia cứu mạng!" Một hộ vệ nhào tới dập đầu trước chân Kỷ Xuyên.
Kỷ Xuyên cúi mắt nhìn hộ vệ, "Các ngươi phạm vào cái gì mà chọc cựu Kỷ tam tiểu thư của chúng ta tức giận đến như vậy?" Hắn nói.
"Bẩm đại thiếu gia, chúng tiểu nhân... Chúng tiểu nhân thật sự không biết! Chúng tiểu nhân thật sự không biết vì sao Trữ hộ vệ chết!"
"Trữ hộ vệ?" Kỷ Xuyên nhìn lên giường, "Thì ra Trữ hộ vệ đã chết."
"Chỉ là một hạ nhân mà thôi, ngươi lại nổi sung cái gì? Vì một hạ nhân mà khó xử hạ nhân khác, có phải là không ổn hay không?" Kỷ Xuyên bình tĩnh nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm và mỉa mai nói.
"Kỷ đại thiếu gia muốn nhúng tay à?" Kỷ Tiểu Nhiễm nhếch môi, và buông kiếm.
"Ha. Người nhúng tay chính là ngươi; người luôn mồm bảo muốn thoát ly Kỷ gia cũng là ngươi; rồi bây giờ người tới đây gây rối cũng là ngươi; ngươi cho là ngươi là ai?" Rồi hắn nhìn hộ vệ đang cầu tình, "Nàng ta có phải là Tam tiểu thư đâu mà các ngươi mặc cho nàng ta muốn làm gì làm?"
Hộ vệ không dám lên tiếng; Kỷ Xuyên cũng đoán được là như thế, và hắn đạp người hộ vệ đó.
"Không tiền đồ. Xứng đáng." Hắn nói.
Tiếp đó, Kỷ Xuyên không thèm nhìn tới người hộ vệ đó nữa mà là đi đến giường. Rồi một luồng khí âm lãnh bỗng sượt qua làm hắn khẽ khựng lại, hắn cau mày nghiêng đầu nhìn, thấy không có gì, hắn không nghĩ nhiều và tiếp tục đi tới giường lạnh lùng nhìn Trữ Tâm.
Và cách Kỷ Xuyên hai bước, Kỷ Tây Vũ đang nhìn hắn, mọi thần sắc của hắn nàng đều nhìn thấy.
Kỷ Tiểu Nhiễm không để ý tới Kỷ Xuyên, nàng tiếp tục việc của mình.
"Tam-Tam tiểu thư tha mạng!" Hộ vệ cầu xin.
"Tiếp tục nói."
"Ta không có kiên nhẫn. Vậy nên ngươi nên hãy biết điều một chút. Ai tìm các ngươi uống rượu?"
"..."
"Như thế nào, hỏi không ra sao?" Kỷ Xuyên nhếch môi, "Cần ta hỗ trợ không?"
Kỷ Tiểu Nhiễm không thèm nhìn tới Kỷ Xuyên mà vung đao lên...
"A!!!"
"Ngươi đang làm gì đó?" Một âm thanh khí thế khác chợt vang lên.
Máu bắn lên mặt Kỷ Tiểu Nhiễm, nàng cũng lười lau.
"Ha ha ha, đêm nay thật náo nhiệt, không ngờ Kỷ phu nhân cũng tới."
"Lấy đao Tam tiểu thư lại cho ta, để tránh thương tổn cho Tam tiểu thư." Kỷ phu nhân sai hộ vệ đứng phía sau.
"Ai dám tới lấy?" Kỷ Tiểu Nhiễm vung đao; khí thế của nàng trấn áp tất cả, làm hộ vệ không dám bước lên.
"Mau! Muốn chờ lão gia tự mình đến sao?" Kỷ phu nhân trầm giọng nói.
Hộ vệ lúc này mới tiến lên... nhưng vừa mới tới gần thì Kỷ Tiểu Nhiễm châm chọc mà cười, sau đó, nàng lại vung đao đặt ở cổ mình.
"Lui ra!" Nàng lạnh lùng nói.
Đám hộ vệ không dám tiến lên mà thối lui.
Kỷ phu nhân cũng chấn động. Bà ta nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm quyết tuyệt, nhất thời không nói gì.
"Đêm nay, ta nhất định muốn biết sự tình rõ ràng. Ai cũng đừng hòng cản được." Ánh mắt Kỷ Tiểu Nhiễm như dao mà nhìn Kỷ phu nhân và Kỷ Xuyên. Đao sắc bén, nó đè lên cổ nàng thấm ra máu nhưng dường như nàng không hay biết. "Hai người các ngươi nếu trong lòng không có quỷ, tốt nhất đi ra ngoài cho ta."
"Ồ, đã lâu không gặp, Tam muội làm việc so với dĩ vãng thật còn sắc bén hơn." Nói xong, Kỷ Xuyên cũng không nói nhiều, hắn phất áo và đi ra ngoài.
Không biết có phải do có người chết hay không mà căn phòng có vẻ như âm lãnh.
Kỷ phu nhân nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm thật lâu.
"Ngươi điên rồi ư? Ngươi biết mình đang làm gì không?" Kỷ phu nhân nói.
"Biết chứ. Nếu bây giờ ta chết ở đây, bà cảm thấy cái người phụ thân không có lương tâm kia của ta sẽ làm gì?"
"Ha ha, ta không sợ chết một chút nào. Mặc dù ta chết, nhưng ta còn có thể đánh một canh bạc; hai người con gái chết lần lượt, không biết có đáng giá để ông ta ra tay hay không?"
Thần sắc Kỷ phu nhân đen tối hơn.
"Ta đã tính toán hết thảy khi trở về. Nếu ta chết ngay lúc này thì tin tức có người bức tử Kỷ tam tiểu thư sẽ truyền khắp Tô Châu. Thậm chí cái chết của Ngũ muội cũng sẽ được chú ý! Như thế, ta chết, cũng không phải là chuyện lỗ vốn." Kỷ Tiểu Nhiễm tiếp tục nói.
"Tại sao phải làm đến mức này?" Kỷ phu nhân cau mày.
Kỷ Tiểu Nhiễm rũ mắt xuống. Trong phòng, hai hộ vệ mất tai đã bất tỉnh. Máu tung tóe khắp nơi. Toàn cảnh thê thảm. Và trong đầu Kỷ Tiểu Nhiễm dần dần hiện ra chuyện đã lâu rất lâu.
Ký ức ấy là ký ức đau khổ nhất của nàng; một ký ức biết cách giày vò nàng nhất...
Người mang nàng bỏ trốn chỉ là một thư sinh yếu ớt, nhưng ánh mắt của chàng chứa đựng sự kiên quyết mà nàng chưa từng thấy qua trong đời. Và ngay từ đầu, hai người đều biết rằng cuộc tình của mình sẽ không được Kỷ gia chấp nhận. Song nàng không hề tham luyến phú quý, nên nàng đã không chút do dự mà đồng ý. Chỉ là không ngờ, khó khăn lắm chạy thoát được Tô Châu, vì thân phận của nàng không tiện nên chàng đã đi mua thức ăn cho nàng để rồi hai người bị cắt đứt từ đó.
Kỷ Tiểu Nhiễm tất nhiên là không thuận, nhưng bất chợt nàng thấy lo lắng, nàng bèn hỏi hướng đi của chàng. Song đối phương chỉ nói, lão gia phân phó, nếu nàng trở về thì chàng sẽ không gặp điều khó xử nào. Kỷ Tiểu Nhiễm không tin, nàng vẫn kiên trì mà chờ. Nhưng đối phương lại cười lạnh và nói: "Tiểu thư trì hoãn một khắc, hắn chịu khổ thêm một khắc." Chỉ một câu như thế đã làm Kỷ Tiểu Nhiễm quật cường kinh hãi và tạm thời đồng ý.
Đường về Tô Châu bất quá chỉ hơn một ngày mà nàng cảm thấy như đã qua mấy đời. Kỷ Tiểu Nhiễm không phút nào mà yên lòng, vì một khi bước vào Kỷ phủ chính là bước vào tường đồng vách sắt, nàng sẽ khó trốn đi. Bên cạnh đó, nàng cũng biết rằng chỉ một mình nàng là vô lực. Cuối cùng, hy vọng duy nhất liền đặt trên người Kỷ Tây Vũ. Nàng biết Kỷ Tây Vũ không thích thân cận cùng ai nên nhất thời cũng có chút đắn đo không biết Kỷ Tây Vũ có giúp nàng hay không. Nhưng ngoài dự đoán. Đêm đó, nàng chuồn đến phòng Kỷ Tây Vũ; Kỷ Tây Vũ đứng dậy nhìn nàng và hiểu rõ nói: "Tam tỷ rốt cục cũng đến đây." Chỉ một câu như thế đã làm tảng đá trong lòng Kỷ Tiểu Nhiễm rơi xuống đất.
Sau đó, hết thảy đều thuận lợi đến không ngờ; nàng được đưa ra khỏi Kỷ phủ vào ban đêm. Và khi nàng nói lời cảm tạ, Kỷ Tây Vũ chỉ nhìn nàng và lãnh đạm nói: "Tam tỷ không cần phải đa tạ. Dù sao thì việc ngươi rời đi Kỷ phủ đối với ta cũng là chuyện tốt." Rồi Kỷ Tây Vũ lấy một lọ thuốc đưa cho nàng, "Hẳn là hắn vẫn còn ở chỗ cũ chờ ngươi; và có lẽ là cần dùng cái này."
Kỷ Tiểu Nhiễm không nói nhiều, tiếp nhận thuốc và một đường không dừng vó ngựa mà chạy. Nhưng khi đến nơi, khi nhìn đến cảnh tượng trước mắt, một người hơn mười năm chưa từng khóc như nàng đã rơi lệ.
Lam bào của chàng tan nát, máu và bụi trộn lẫn vào nhau, chàng nằm bất động trên cỏ, tựa như một xác chết.
Không kịp tìm đại phu, Kỷ Tiểu Nhiễm rửa vết thương và đắp thuốc cho chàng ở trên xe ngựa. Xa phu mà Kỷ Tây Vũ chuẩn bị mang bọn họ một đường xuôi Nam, đưa bọn họ tới một trấn nhỏ bí mật, có người chào đón ở đó và đem hai người vào ở một nhà dân. Mặc dù không lớn nhưng đều thỏa đáng.
Sau đó, quả nhiên người Kỷ phủ không tìm tới được nữa. Có điều, những vết thương kia đối với một thư sinh mà nói chính là đòn hiểm. Nó đã để lại bệnh căn cho chàng. Hai người bên nhau không được lâu, chàng mất. Nàng an táng chàng ở sau nhà, mỗi ngày làm bạn cùng chàng.
Tất cả mọi chuyện Kỷ Tiểu Nhiễm chưa từng đề cập với ai. Ở trong mắt mọi người, nàng như bốc hơi khỏi Kỷ phủ, biến mất ở Tô Châu, không một tin tức. Kỷ Tiểu Nhiễm cảm kích Kỷ Tây Vũ, mặc dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng nếu không có Kỷ Tây Vũ thì ngay cả một chút tốt đẹp này nàng cũng không có. Chàng có thể đã chết, nếu nàng không tới được, có lẽ sẽ có người hảo tâm đi ngang qua phủ quần áo cho chàng rồi thôi, chàng sẽ hư thối mà nằm đó... Kết cục như vậy quá mức thảm thiết, cho nên hai người đều vô cùng quý trọng cuộc sống ở trấn nhỏ.
Khi Kỷ Tiểu Nhiễm giương mắt, thần sắc đã khôi phục bình tĩnh, đao trên cổ vẫn vững.
"Những lời này ta phải hỏi bà mới đúng. Đều là huyết thống, tại sao phải làm đến mức này?" Kỷ Tiểu Nhiễm lạnh lùng nói.
Kỷ phu nhân không nói gì nữa, mà chỉ là nhìn phía sau rồi lập tức rời khỏi phòng. Trong lúc đó, lòng dạ bà ta bách chuyển thiên hồi. Lão gia không tới, trừ phi là có chuyện trì hoãn.
Nhìn Kỷ phu nhân bỏ đi, Kỷ Tiểu Nhiễm bỏ đao xuống. Cổ nàng chảy máu xuống áo. Nàng nhìn gã hộ vệ đang run lẩy bẩy dưới bất, giọng lạnh băng nói:
"Hiện tại, chúng ta tiếp tục, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra."
~~~
"Phu nhân."
Trong bóng tối, ai đó gọi Kỷ phu nhân đang chuẩn bị trở về viện mình. Bà ta quay đầu nhìn, thấy cách đó không xa có cái đèn lồng đang từ từ tới gần và tiếng bánh xe nhỏ nhỏ lăn trên cỏ. Chốc lát sau, một khuôn mặt tái nhợt hiện ra.
"Thì ra là Việt Nhi." Thần sắc Kỷ phu nhân không thay đổi, bà ta nhanh chóng nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng thì thoáng yên lòng. "Đêm khuya lộ hàn, sao còn ra đây?"
"Không có gì đáng ngại. Nhưng nghe thấy động tĩnh nên ra xem." Đã là ngày xuân nhưng Kỷ Việt vẫn khoác áo khoác màu trắng, và trên đầu gối còn có một thảm nhung. Hắn nhìn thoáng qua Kỷ phu nhân, "Vừa lúc, phu nhân vừa đi đâu vậy? Phu nhân có biết là chuyện gì đã xảy ra không, hãy nói cho ta biết, mất công ta phải đi qua xem."
"Là Trữ hộ vệ đã chết, Tiểu Nhiễm đang ép hỏi hộ vệ nguyên do."
"A?" Kỷ Việt cũng không kinh ngạc bao nhiêu. Hắn cúi mắt suy nghĩ sâu xa một lúc mới nói:
"Xem ra Tam tỷ quyết tâm rồi."
"Là ngươi sao?" Kỷ phu nhân chợt nói.
Kỷ Việt ngẩng đầu, "Phu nhân nói cái gì?"
"Không có gì. Nhưng Việt Nhi, ngươi vẫn là đừng nên qua đó. Tiểu Nhiễm ngang tàng, ngộ nhỡ nàng nghĩ ngươi là hung thủ rồi ngộ thương ngươi, vậy sẽ không tốt." Kỷ phu nhân nghi ngờ mà nhìn Kỷ Việt, thâm ý nói.
"Phu nhân thật biết đùa. Việt Nhi còn sống được bao lâu mà đứng ra chắn gió đây?" Kỷ Việt cười nhạt. "Nhưng mà Nhị ca hắn tâm địa thiện lương, phu nhân nên trông chừng huynh ấy cho tốt đi thôi."
"Bất quá nếu phu nhân đã nói vậy thì Việt Nhi sẽ nghe lời, không qua giúp vui làm gì." Kỷ Việt gật đầu cáo từ Kỷ phu nhân. "Đêm rồi, phu nhân về nghỉ ngơi đi. Tam tỷ có ở đây, Kỷ phủ thật náo nhiệt." Sau đó, hắn nghiêng đầu thấp giọng nói với nha hoàn phía sau, "Về thôi."
Ngọn đèn lồng lại lắc lư mà dần đi xa.
"Phu nhân, chúng ta nên về thôi." Nha hoàn thấy Kỷ phu nhân bất động, nhắc nhở nói.
Kỷ phu nhân thu hồi ánh nhìn bóng dáng Kỷ Việt, nói: "Xem ra việc này hắn cũng không thoát khỏi liên can."
"Ý phu nhân nói là Trữ hộ vệ chết?" Nha hoàn nao nao.
"Ừ." Kỷ phu nhân không biết sao mà trong lòng cứ thấy bất an. "Nhưng nhìn hắn lại chẳng mảy may quan tâm."
"Ngay cả Kỷ Xuyên cũng tới rồi đi; không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra..." Kỷ phu nhân nói thầm.
"Có người thông báo nói với ta bên này có chuyện, tất nhiên là ta phải đến xem." Khi nói chuyện, Kỷ Xuyên đã bước vào phòng.
"Đại thiếu gia cứu mạng!" Một hộ vệ nhào tới dập đầu trước chân Kỷ Xuyên.
Kỷ Xuyên cúi mắt nhìn hộ vệ, "Các ngươi phạm vào cái gì mà chọc cựu Kỷ tam tiểu thư của chúng ta tức giận đến như vậy?" Hắn nói.
"Bẩm đại thiếu gia, chúng tiểu nhân... Chúng tiểu nhân thật sự không biết! Chúng tiểu nhân thật sự không biết vì sao Trữ hộ vệ chết!"
"Trữ hộ vệ?" Kỷ Xuyên nhìn lên giường, "Thì ra Trữ hộ vệ đã chết."
"Chỉ là một hạ nhân mà thôi, ngươi lại nổi sung cái gì? Vì một hạ nhân mà khó xử hạ nhân khác, có phải là không ổn hay không?" Kỷ Xuyên bình tĩnh nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm và mỉa mai nói.
"Kỷ đại thiếu gia muốn nhúng tay à?" Kỷ Tiểu Nhiễm nhếch môi, và buông kiếm.
"Ha. Người nhúng tay chính là ngươi; người luôn mồm bảo muốn thoát ly Kỷ gia cũng là ngươi; rồi bây giờ người tới đây gây rối cũng là ngươi; ngươi cho là ngươi là ai?" Rồi hắn nhìn hộ vệ đang cầu tình, "Nàng ta có phải là Tam tiểu thư đâu mà các ngươi mặc cho nàng ta muốn làm gì làm?"
Hộ vệ không dám lên tiếng; Kỷ Xuyên cũng đoán được là như thế, và hắn đạp người hộ vệ đó.
"Không tiền đồ. Xứng đáng." Hắn nói.
Tiếp đó, Kỷ Xuyên không thèm nhìn tới người hộ vệ đó nữa mà là đi đến giường. Rồi một luồng khí âm lãnh bỗng sượt qua làm hắn khẽ khựng lại, hắn cau mày nghiêng đầu nhìn, thấy không có gì, hắn không nghĩ nhiều và tiếp tục đi tới giường lạnh lùng nhìn Trữ Tâm.
Và cách Kỷ Xuyên hai bước, Kỷ Tây Vũ đang nhìn hắn, mọi thần sắc của hắn nàng đều nhìn thấy.
Kỷ Tiểu Nhiễm không để ý tới Kỷ Xuyên, nàng tiếp tục việc của mình.
"Tam-Tam tiểu thư tha mạng!" Hộ vệ cầu xin.
"Tiếp tục nói."
"Ta không có kiên nhẫn. Vậy nên ngươi nên hãy biết điều một chút. Ai tìm các ngươi uống rượu?"
"..."
"Như thế nào, hỏi không ra sao?" Kỷ Xuyên nhếch môi, "Cần ta hỗ trợ không?"
Kỷ Tiểu Nhiễm không thèm nhìn tới Kỷ Xuyên mà vung đao lên...
"A!!!"
"Ngươi đang làm gì đó?" Một âm thanh khí thế khác chợt vang lên.
Máu bắn lên mặt Kỷ Tiểu Nhiễm, nàng cũng lười lau.
"Ha ha ha, đêm nay thật náo nhiệt, không ngờ Kỷ phu nhân cũng tới."
"Lấy đao Tam tiểu thư lại cho ta, để tránh thương tổn cho Tam tiểu thư." Kỷ phu nhân sai hộ vệ đứng phía sau.
"Ai dám tới lấy?" Kỷ Tiểu Nhiễm vung đao; khí thế của nàng trấn áp tất cả, làm hộ vệ không dám bước lên.
"Mau! Muốn chờ lão gia tự mình đến sao?" Kỷ phu nhân trầm giọng nói.
Hộ vệ lúc này mới tiến lên... nhưng vừa mới tới gần thì Kỷ Tiểu Nhiễm châm chọc mà cười, sau đó, nàng lại vung đao đặt ở cổ mình.
"Lui ra!" Nàng lạnh lùng nói.
Đám hộ vệ không dám tiến lên mà thối lui.
Kỷ phu nhân cũng chấn động. Bà ta nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm quyết tuyệt, nhất thời không nói gì.
"Đêm nay, ta nhất định muốn biết sự tình rõ ràng. Ai cũng đừng hòng cản được." Ánh mắt Kỷ Tiểu Nhiễm như dao mà nhìn Kỷ phu nhân và Kỷ Xuyên. Đao sắc bén, nó đè lên cổ nàng thấm ra máu nhưng dường như nàng không hay biết. "Hai người các ngươi nếu trong lòng không có quỷ, tốt nhất đi ra ngoài cho ta."
"Ồ, đã lâu không gặp, Tam muội làm việc so với dĩ vãng thật còn sắc bén hơn." Nói xong, Kỷ Xuyên cũng không nói nhiều, hắn phất áo và đi ra ngoài.
Không biết có phải do có người chết hay không mà căn phòng có vẻ như âm lãnh.
Kỷ phu nhân nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm thật lâu.
"Ngươi điên rồi ư? Ngươi biết mình đang làm gì không?" Kỷ phu nhân nói.
"Biết chứ. Nếu bây giờ ta chết ở đây, bà cảm thấy cái người phụ thân không có lương tâm kia của ta sẽ làm gì?"
"Ha ha, ta không sợ chết một chút nào. Mặc dù ta chết, nhưng ta còn có thể đánh một canh bạc; hai người con gái chết lần lượt, không biết có đáng giá để ông ta ra tay hay không?"
Thần sắc Kỷ phu nhân đen tối hơn.
"Ta đã tính toán hết thảy khi trở về. Nếu ta chết ngay lúc này thì tin tức có người bức tử Kỷ tam tiểu thư sẽ truyền khắp Tô Châu. Thậm chí cái chết của Ngũ muội cũng sẽ được chú ý! Như thế, ta chết, cũng không phải là chuyện lỗ vốn." Kỷ Tiểu Nhiễm tiếp tục nói.
"Tại sao phải làm đến mức này?" Kỷ phu nhân cau mày.
Kỷ Tiểu Nhiễm rũ mắt xuống. Trong phòng, hai hộ vệ mất tai đã bất tỉnh. Máu tung tóe khắp nơi. Toàn cảnh thê thảm. Và trong đầu Kỷ Tiểu Nhiễm dần dần hiện ra chuyện đã lâu rất lâu.
Ký ức ấy là ký ức đau khổ nhất của nàng; một ký ức biết cách giày vò nàng nhất...
Người mang nàng bỏ trốn chỉ là một thư sinh yếu ớt, nhưng ánh mắt của chàng chứa đựng sự kiên quyết mà nàng chưa từng thấy qua trong đời. Và ngay từ đầu, hai người đều biết rằng cuộc tình của mình sẽ không được Kỷ gia chấp nhận. Song nàng không hề tham luyến phú quý, nên nàng đã không chút do dự mà đồng ý. Chỉ là không ngờ, khó khăn lắm chạy thoát được Tô Châu, vì thân phận của nàng không tiện nên chàng đã đi mua thức ăn cho nàng để rồi hai người bị cắt đứt từ đó.
Kỷ Tiểu Nhiễm tất nhiên là không thuận, nhưng bất chợt nàng thấy lo lắng, nàng bèn hỏi hướng đi của chàng. Song đối phương chỉ nói, lão gia phân phó, nếu nàng trở về thì chàng sẽ không gặp điều khó xử nào. Kỷ Tiểu Nhiễm không tin, nàng vẫn kiên trì mà chờ. Nhưng đối phương lại cười lạnh và nói: "Tiểu thư trì hoãn một khắc, hắn chịu khổ thêm một khắc." Chỉ một câu như thế đã làm Kỷ Tiểu Nhiễm quật cường kinh hãi và tạm thời đồng ý.
Đường về Tô Châu bất quá chỉ hơn một ngày mà nàng cảm thấy như đã qua mấy đời. Kỷ Tiểu Nhiễm không phút nào mà yên lòng, vì một khi bước vào Kỷ phủ chính là bước vào tường đồng vách sắt, nàng sẽ khó trốn đi. Bên cạnh đó, nàng cũng biết rằng chỉ một mình nàng là vô lực. Cuối cùng, hy vọng duy nhất liền đặt trên người Kỷ Tây Vũ. Nàng biết Kỷ Tây Vũ không thích thân cận cùng ai nên nhất thời cũng có chút đắn đo không biết Kỷ Tây Vũ có giúp nàng hay không. Nhưng ngoài dự đoán. Đêm đó, nàng chuồn đến phòng Kỷ Tây Vũ; Kỷ Tây Vũ đứng dậy nhìn nàng và hiểu rõ nói: "Tam tỷ rốt cục cũng đến đây." Chỉ một câu như thế đã làm tảng đá trong lòng Kỷ Tiểu Nhiễm rơi xuống đất.
Sau đó, hết thảy đều thuận lợi đến không ngờ; nàng được đưa ra khỏi Kỷ phủ vào ban đêm. Và khi nàng nói lời cảm tạ, Kỷ Tây Vũ chỉ nhìn nàng và lãnh đạm nói: "Tam tỷ không cần phải đa tạ. Dù sao thì việc ngươi rời đi Kỷ phủ đối với ta cũng là chuyện tốt." Rồi Kỷ Tây Vũ lấy một lọ thuốc đưa cho nàng, "Hẳn là hắn vẫn còn ở chỗ cũ chờ ngươi; và có lẽ là cần dùng cái này."
Kỷ Tiểu Nhiễm không nói nhiều, tiếp nhận thuốc và một đường không dừng vó ngựa mà chạy. Nhưng khi đến nơi, khi nhìn đến cảnh tượng trước mắt, một người hơn mười năm chưa từng khóc như nàng đã rơi lệ.
Lam bào của chàng tan nát, máu và bụi trộn lẫn vào nhau, chàng nằm bất động trên cỏ, tựa như một xác chết.
Không kịp tìm đại phu, Kỷ Tiểu Nhiễm rửa vết thương và đắp thuốc cho chàng ở trên xe ngựa. Xa phu mà Kỷ Tây Vũ chuẩn bị mang bọn họ một đường xuôi Nam, đưa bọn họ tới một trấn nhỏ bí mật, có người chào đón ở đó và đem hai người vào ở một nhà dân. Mặc dù không lớn nhưng đều thỏa đáng.
Sau đó, quả nhiên người Kỷ phủ không tìm tới được nữa. Có điều, những vết thương kia đối với một thư sinh mà nói chính là đòn hiểm. Nó đã để lại bệnh căn cho chàng. Hai người bên nhau không được lâu, chàng mất. Nàng an táng chàng ở sau nhà, mỗi ngày làm bạn cùng chàng.
Tất cả mọi chuyện Kỷ Tiểu Nhiễm chưa từng đề cập với ai. Ở trong mắt mọi người, nàng như bốc hơi khỏi Kỷ phủ, biến mất ở Tô Châu, không một tin tức. Kỷ Tiểu Nhiễm cảm kích Kỷ Tây Vũ, mặc dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng nếu không có Kỷ Tây Vũ thì ngay cả một chút tốt đẹp này nàng cũng không có. Chàng có thể đã chết, nếu nàng không tới được, có lẽ sẽ có người hảo tâm đi ngang qua phủ quần áo cho chàng rồi thôi, chàng sẽ hư thối mà nằm đó... Kết cục như vậy quá mức thảm thiết, cho nên hai người đều vô cùng quý trọng cuộc sống ở trấn nhỏ.
Khi Kỷ Tiểu Nhiễm giương mắt, thần sắc đã khôi phục bình tĩnh, đao trên cổ vẫn vững.
"Những lời này ta phải hỏi bà mới đúng. Đều là huyết thống, tại sao phải làm đến mức này?" Kỷ Tiểu Nhiễm lạnh lùng nói.
Kỷ phu nhân không nói gì nữa, mà chỉ là nhìn phía sau rồi lập tức rời khỏi phòng. Trong lúc đó, lòng dạ bà ta bách chuyển thiên hồi. Lão gia không tới, trừ phi là có chuyện trì hoãn.
Nhìn Kỷ phu nhân bỏ đi, Kỷ Tiểu Nhiễm bỏ đao xuống. Cổ nàng chảy máu xuống áo. Nàng nhìn gã hộ vệ đang run lẩy bẩy dưới bất, giọng lạnh băng nói:
"Hiện tại, chúng ta tiếp tục, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra."
~~~
"Phu nhân."
Trong bóng tối, ai đó gọi Kỷ phu nhân đang chuẩn bị trở về viện mình. Bà ta quay đầu nhìn, thấy cách đó không xa có cái đèn lồng đang từ từ tới gần và tiếng bánh xe nhỏ nhỏ lăn trên cỏ. Chốc lát sau, một khuôn mặt tái nhợt hiện ra.
"Thì ra là Việt Nhi." Thần sắc Kỷ phu nhân không thay đổi, bà ta nhanh chóng nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng thì thoáng yên lòng. "Đêm khuya lộ hàn, sao còn ra đây?"
"Không có gì đáng ngại. Nhưng nghe thấy động tĩnh nên ra xem." Đã là ngày xuân nhưng Kỷ Việt vẫn khoác áo khoác màu trắng, và trên đầu gối còn có một thảm nhung. Hắn nhìn thoáng qua Kỷ phu nhân, "Vừa lúc, phu nhân vừa đi đâu vậy? Phu nhân có biết là chuyện gì đã xảy ra không, hãy nói cho ta biết, mất công ta phải đi qua xem."
"Là Trữ hộ vệ đã chết, Tiểu Nhiễm đang ép hỏi hộ vệ nguyên do."
"A?" Kỷ Việt cũng không kinh ngạc bao nhiêu. Hắn cúi mắt suy nghĩ sâu xa một lúc mới nói:
"Xem ra Tam tỷ quyết tâm rồi."
"Là ngươi sao?" Kỷ phu nhân chợt nói.
Kỷ Việt ngẩng đầu, "Phu nhân nói cái gì?"
"Không có gì. Nhưng Việt Nhi, ngươi vẫn là đừng nên qua đó. Tiểu Nhiễm ngang tàng, ngộ nhỡ nàng nghĩ ngươi là hung thủ rồi ngộ thương ngươi, vậy sẽ không tốt." Kỷ phu nhân nghi ngờ mà nhìn Kỷ Việt, thâm ý nói.
"Phu nhân thật biết đùa. Việt Nhi còn sống được bao lâu mà đứng ra chắn gió đây?" Kỷ Việt cười nhạt. "Nhưng mà Nhị ca hắn tâm địa thiện lương, phu nhân nên trông chừng huynh ấy cho tốt đi thôi."
"Bất quá nếu phu nhân đã nói vậy thì Việt Nhi sẽ nghe lời, không qua giúp vui làm gì." Kỷ Việt gật đầu cáo từ Kỷ phu nhân. "Đêm rồi, phu nhân về nghỉ ngơi đi. Tam tỷ có ở đây, Kỷ phủ thật náo nhiệt." Sau đó, hắn nghiêng đầu thấp giọng nói với nha hoàn phía sau, "Về thôi."
Ngọn đèn lồng lại lắc lư mà dần đi xa.
"Phu nhân, chúng ta nên về thôi." Nha hoàn thấy Kỷ phu nhân bất động, nhắc nhở nói.
Kỷ phu nhân thu hồi ánh nhìn bóng dáng Kỷ Việt, nói: "Xem ra việc này hắn cũng không thoát khỏi liên can."
"Ý phu nhân nói là Trữ hộ vệ chết?" Nha hoàn nao nao.
"Ừ." Kỷ phu nhân không biết sao mà trong lòng cứ thấy bất an. "Nhưng nhìn hắn lại chẳng mảy may quan tâm."
"Ngay cả Kỷ Xuyên cũng tới rồi đi; không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra..." Kỷ phu nhân nói thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.