Chương 86: Lời đồn
Tang Lý
25/07/2021
Diệp Kết Mạn thấy thần sắc Kỷ Tây Vũ có vẻ dị thường, và nàng không biết có phải do mình hay không.
"Tối qua nàng trở về lúc nào?"
"Canh bốn. Nàng đã ngủ. Ta không đánh thức nàng."
"Trễ như thế?" Diệp Kết Mạn nhíu mày, "Nàng đã làm gì?"
Ánh mắt Kỷ Tây Vũ thay đổi khi nghe câu hỏi đó; nó trở nên sâu lắng hơn. Diệp Kết Mạn chợt thấy bất an. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Kỷ Tây Vũ nhếch môi, thần sắc ban đầu đã không còn mà trái ngược lại trở nên thoải mái.
"Nàng thật sự muốn biết?"
Diệp Kết Mạn cả kinh trong lòng, và đồng thời đoán được điều gì đó nhưng vẫn là cố giữ bình tĩnh.
"Ừ."
"Ta đi giết người."
Tay Diệp Kết Mạn run lên; nàng nhìn kỹ Kỷ Tây Vũ, chỉ thấy thần sắc người ta tự nhiên, dáng vẻ như đang nói về một chuyện hết sức bình thường. Kỷ Tây Vũ không có đùa, nàng nghĩ. Nhất thời, lòng dạ nàng trùng xuống.
Không quá khó để Kỷ Tây Vũ đoán được Diệp Kết Mạn nghĩ gì; Kỷ Tây Vũ thản nhiên, ngồi dậy nhìn duy trướng mà cười.
Trời đã sáng. Mưa to cả một đêm. Trời bây giờ cũng dần ấm trở lại.
Không biết cáo già Kỷ Thế Nam sẽ nghĩ cách gì để giải quyết đây...
Tiểu nha hoàn điên kia, nói vậy là đã bị diệt khẩu rồi. Bất quá không sao, có hộ vệ nhìn thấy được là đủ rồi. Kỷ Tây Vũ nghĩ.
Đang trong trầm mặc, một bàn tay nhẹ nhàng tới cầm cổ tay, Kỷ Tây Vũ cuối mắt nhìn, rồi chuyển sang nhìn Diệp Kết Mạn.
"Tại sao?" Diệp Kết Mạn hỏi trong khi nhìn đi nơi khác.
Kỷ Tây Vũ vốn không muốn giải thích nhưng thấy Diệp Kết Mạn tái nhợt...
"Thời gian cấp bách, ngày mai ta phải hạ táng xuống mồ. Kỷ Thế Nam giam lỏng bốn hạ nhân đó ở linh đường, phong tỏa tin tức. Mà, muốn phong ba nổi lên, biện pháp hữu hiệu nhất để hấp dẫn dư luận chính là mạng người."
Sau đó, Kỷ Tây Vũ tóm tắt lại tình huống đêm qua.
Khi nghe tới ba mạng người lần lượt chết đi, Diệp Kết Mạn càng tái hơn, và cũng nắm chặt cổ tay Kỷ Tây Vũ hơn. Còn Kỷ Tây Vũ thì chỉ im lặng nhìn Diệp Kết Mạn.
"Tại sao không giết tiểu nha hoàn?" Diệp Kết Mạn cười khổ hỏi. Nàng dĩ nhiên sẽ không nghĩ Kỷ Tây Vũ thủ hạ lưu tình. Việc giữ lại tiểu nha đầu đó nhất định là có dụng ý khác.
"Tiểu nha hoàn đó, vì sợ quá nên đã điên rồi. Giữ lại nàng để dọa những người khác cũng được, hoặc khiến người ta tò mò, và có thể làm cho bọn họ tin rằng ba người này chết là do ma quỷ."
Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn. Nàng không nói tiểu nha hoàn có thể đã chết.
Nghe xong, Diệp Kết Mạn nhếch môi, không nói gì.
Một lát sau, Kỷ Tây Vũ vươn tay vén tóc trên trán Diệp Kết Mạn. "Ta biết nàng không quen những việc như thế này. Vậy nên hãy để cho ta. Để ta làm là được rồi. Ta không buộc nàng chấp nhận gì hết."
Kỷ Tây Vũ không nói tiếp nữa. Sau đó, nàng cúi người, kề sát tai Diệp Kết Mạn, ôn nhu nói:
"Kết Mạn, nàng có ghét ta không? Mặc cho khi còn sống hay chết đi, tay ta nhất định phải dính đầy máu của người khác. Nàng, có thấy ta rất dơ bẩn không?"
Một câu nhẹ nhàng như lời đùa cợt cứ như thế tuôn ra. Cùng lúc đó, Kỷ Tây Vũ thu hồi lại cái tay bị Diệp Kết Mạn nắm.
Nàng ấy ngoan tuyệt, nàng ấy không từ thủ đoạn, nàng ấy chỉ dùng phương pháp hữu hiệu nhất để thực hiện... mọi thứ, đều là phương thức nhất quán của nàng ấy; ta, đã biết từ lâu, không phải sao? Diệp Kết Mạn đau đớn nghĩ.
Thấy Diệp Kết Mạn chỉ cắn môi mà không nói gì, mắt Kỷ Tây Vũ dao động. Nàng không nhìn Diệp Kết Mạn nữa. Nàng đứng dậy. Dường như cũng không màng đến đáp án từ Diệp Kết Mạn; hoặc là nàng đã biết được đáp án. Nụ cười nửa miệng từ từ nhạt dần, Kỷ Tây Vũ híp mắt nhìn sắc trời dần sáng lên.
Sóng gió, mau nổi lên đi thôi.
Kỷ Tây Vũ sở liệu không sai. Hay đúng hơn là hết thảy đều nằm trong kế hoạch của nàng.
Tường không thể chắn được gió, chuyện nhiều người biết thì càng khó dấu được. Và cũng không ai biết ai là người tiết lộ, lời đồn về chuyện kinh dị ở linh đường lan ra với tốc độ cực nhanh, toàn Kỷ phủ đều biết, đến giờ Ngọ đã vào tai Diệp Kết Mạn: và người truyền tin đến cho nàng chính là An nhi – do vô tình nghe được đám nha hoàn nghị luận. An nhi tò mò, tất nhiên sẽ âm thầm dò xét, và phản ứng đầu tiên là bị dọa, rồi chạy thẳng về tìm Diệp Kết Mạn.
Khi vào phòng, An nhi còn cẩn thận khóa cửa, thấy Diệp Kết Mạn nghỉ ngơi, nàng vội nói việc này ngay.
Diệp Kết Mạn tuy đã biết trước nhưng không ngờ đã truyền ra nhanh như vậy. Và nàng cũng không muốn thừa nhận việc Kỷ Tây Vũ làm là không có sai: phương thức đó quả thật là phương thức hữu hiệu nhất. Nghe xong lời kể kích động của An nhi, nàng tò mò hỏi thêm vài câu, phát hiện sự tình còn khoa trương hơn lời Kỷ Tây Vũ kể: Bốn người chết cực kì thê thảm; tất cả đều là thất khiếu chảy máu mà chết, nhuộm đỏ cả linh đường! Và đồng thời Giết người đền mạng huyết tự xuất hiện tại linh đường cũng xuất hiện tại tẩm cư của Kỷ phu nhân! Mà chuyện thi thể Kỷ Tây Vũ mất tích, không biết sao cũng bị người ta biết được. Rốt cục biến thành xác chết sống dậy đòi nợ!
"Nghe nói là Kỷ tiểu thư báo thù đó ạ..." An nhi tuy rằng biết sợ, nhưng mà không có che dấu được sự tò mò, nàng đè thấp giọng nói. "Hạ nhân ở Kỷ phủ đều nói, nhất định có người hại chết Kỷ tiểu thư, vậy nên oan hồn tiểu thư ấy mới bất tán, mới trở về..."
"Cái gì oan hồn bất tán?" Bỗng có tiếng nói sau lưng An nhi.
"A!!!"
An nhi giật mình, thét thật to, chân nhũn ra... Biết sẽ ngã xuống, An nhi nhắm mắt, chờ tiếp đất song lai được một đôi tay đúng lúc đỡ được.
An nhi run run mở mắt. Thư nhi cau mày hiện ra.
An nhi thở hắt ra, "Thư tỷ tỷ, tỷ làm muội sợ muốn chết, làm gì tự nhiên xuất hiện ở sau lưng muội vậy?"
Thư nhi liếc An nhi, "Ta còn chưa nói muội; muội lại nói lung tung cái gì trước mặt thiếu phu nhân vậy?"
"Không phải, không phải đâu. Là thật đấy."
"Hiện tại cả Kỷ phủ đều truyền như thế, nhiều người nhìn thấy huyết tự đó mà; sau này thì bị Kỷ quản gia rửa đi; bốn thi thể ấy cũng là.."
"Còn nói nữa!"
An nhi thấy Thư nhi có vẻ tức giận thì ngừng bặt, và ngập ngừng, ủy khuất nhìn Diệp Kết Mạn. Thấy Diệp Kết Mạn nhoáng lên, như có điều suy nghĩ thì nghĩ Diệp Kết Mạn không khỏe.
"Thiếu phu nhân?" An nhi quan tâm hỏi.
"Ừ, muội vừa nói bốn thi thể? Đều... đều chết rồi sao?" Diệp Kết Mạn kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi lại.
"Vậng."
Sắc mặt Diệp Kết Mạn thay đổi, vô thức nhìn Kỷ Tây Vũ ngồi ở giường. Thấy người ta cũng không kinh ngạc, chỉ lẳng lặng nhìn mình, Diệp Kết Mạn bỗng nghĩ tới điều gì mà cả người lạnh đi.
Kỷ Tây Vũ nàng... ngay từ đầu nàng đã biết tiểu nha hoàn ấy sẽ bị Kỷ Thế Nam xử lý!
Đúng rồi, bọn họ là cha con, tác phong làm việc giống nhau, khó trách...
An nhi không biết Diệp Kết Mạn nghĩ gì, nhưng tự nhiên thấy sắc mặt đối phương không tốt lắm nên lo lắng.
"Thấy chưa, cho muội nói lung tung!" Thư nhi thấp giọng mắng An nhi.
An nhi đuối lý, không phản bác, mặt mày ảo não.
"Thôi, Thư nhi, đừng trách An nhi."
"Thư nhi chỉ lo An nhi lại nói lung tung, khiến thiếu phu nhân nghĩ nhiều." Thư nhi cúi đầu nói. . ngôn tình hài
"Ta không sao. Chỉ thấy hơi không khỏe mà thôi. Mà cũng chỉ là lời đồn, nghe để hiểu tình hình cũng tốt. Vả lại, không có lửa làm sao có khói? Nó không hẳn là sai hoàn toàn." Diệp Kết Mạn cười, xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra và nhìn Thư nhi, "Thư nhi, em nghe được gì?"
Thư nhi nghe vậy trầm mặc.
"Ở ngoài đã truyền khắp như vậy, chắc chắn không phải chỉ mình em nghe được." An nhi thấy thế nói thầm.
Vừa dứt tiếng, Thư nhi liếc qua, An nhi im bặt.
"... Hồi bẩm thiếu phu nhân, đích xác em cũng nghe được một ít lời đồn. Tuy rằng không dám xác định rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn Kỷ phủ đã có chuyện. Và theo em thấy, có thể có liên quan đến việc hôm qua - Kỷ quản gia dẫn người điều tra. Về phần linh đường, và tẩm cư Kỷ phu nhân tại sao lại xuất hiện bút tích của Kỷ tiểu thư thì, khó đoán được. Mặc kệ là người hay quỷ, mục đích hẳn là dẫn dắt sự chú ý nhắm vào Kỷ phu nhân, về nguyên nhân sâu xa Kỷ tiểu thư bị hại chết."
"Ta cũng nghĩ như vậy."
"... Thiếu phu nhân, người cảm thấy chuyện ma ở Kỷ phủ là thật?" Bỗng, Thư nhi hỏi.
An nhi thì kinh ngạc quay đầu nhìn Thư nhi. Còn Diệp Kết Mạn, nàng cũng không ngờ người không tin quỷ thần như Thư nhi lại hỏi như thế.
"... D... Dù sao thì nó cũng đã khiến người ta ám ảnh."
"Vậy ạ?" Thư nhi đáp, rồi nâng mắt nhìn Diệp Kết Mạn xong lại lập tức cúi đầu.
"Cũng có khả năng lắm chứ. Có thể ngay tại bên cạnh, chỉ là chúng ta nhìn không thấy mà thôi."
Nghe Thư nhi nói xong, An nhi run lên, nhìn khắp phòng, mặt lại lo sợ.
"Thư tỷ tỷ, tỷ đừng nói lung tung làm muội sợ."
"Ta không có dọa muội. Không phải muội luôn tin chuyện này sao?" Thư nhi nhìn An nhi, nghiêm túc nói. "Rất có thể linh hồn Kỷ tiểu thư đang du đãng tại Kỷ phủ; biết không chừng còn người còn đang đi ngang qua muội..."
"Đừng nói nữa!" An nhi ôm chặt tay Thư nhi, mặt trắng nhách la lên. Nàng vốn đã cảm thấy phòng của thiếu phu nhân là lạ mà bây giờ lại nghe được Thư nhi nói như thế thì chỉ càng cảm thấy sợ hơn; càng muốn rời khỏi đây ngay hơn.
"Được rồi, Thư nhi, đừng dọa An nhi."
"Thư nhi chỉ đùa thôi." Thư nhi gật đầu, "Không còn sớm nữa, nếu không có việc gì, chúng em xin cáo lui để đi chuẩn bị ngọ thiện. Thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi ạ."
Diệp Kết Mạn gật đầu. Còn Thư nhi thì lôi kéo An nhi có chết cũng không buông tay ra cửa.
"Tối qua nàng trở về lúc nào?"
"Canh bốn. Nàng đã ngủ. Ta không đánh thức nàng."
"Trễ như thế?" Diệp Kết Mạn nhíu mày, "Nàng đã làm gì?"
Ánh mắt Kỷ Tây Vũ thay đổi khi nghe câu hỏi đó; nó trở nên sâu lắng hơn. Diệp Kết Mạn chợt thấy bất an. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Kỷ Tây Vũ nhếch môi, thần sắc ban đầu đã không còn mà trái ngược lại trở nên thoải mái.
"Nàng thật sự muốn biết?"
Diệp Kết Mạn cả kinh trong lòng, và đồng thời đoán được điều gì đó nhưng vẫn là cố giữ bình tĩnh.
"Ừ."
"Ta đi giết người."
Tay Diệp Kết Mạn run lên; nàng nhìn kỹ Kỷ Tây Vũ, chỉ thấy thần sắc người ta tự nhiên, dáng vẻ như đang nói về một chuyện hết sức bình thường. Kỷ Tây Vũ không có đùa, nàng nghĩ. Nhất thời, lòng dạ nàng trùng xuống.
Không quá khó để Kỷ Tây Vũ đoán được Diệp Kết Mạn nghĩ gì; Kỷ Tây Vũ thản nhiên, ngồi dậy nhìn duy trướng mà cười.
Trời đã sáng. Mưa to cả một đêm. Trời bây giờ cũng dần ấm trở lại.
Không biết cáo già Kỷ Thế Nam sẽ nghĩ cách gì để giải quyết đây...
Tiểu nha hoàn điên kia, nói vậy là đã bị diệt khẩu rồi. Bất quá không sao, có hộ vệ nhìn thấy được là đủ rồi. Kỷ Tây Vũ nghĩ.
Đang trong trầm mặc, một bàn tay nhẹ nhàng tới cầm cổ tay, Kỷ Tây Vũ cuối mắt nhìn, rồi chuyển sang nhìn Diệp Kết Mạn.
"Tại sao?" Diệp Kết Mạn hỏi trong khi nhìn đi nơi khác.
Kỷ Tây Vũ vốn không muốn giải thích nhưng thấy Diệp Kết Mạn tái nhợt...
"Thời gian cấp bách, ngày mai ta phải hạ táng xuống mồ. Kỷ Thế Nam giam lỏng bốn hạ nhân đó ở linh đường, phong tỏa tin tức. Mà, muốn phong ba nổi lên, biện pháp hữu hiệu nhất để hấp dẫn dư luận chính là mạng người."
Sau đó, Kỷ Tây Vũ tóm tắt lại tình huống đêm qua.
Khi nghe tới ba mạng người lần lượt chết đi, Diệp Kết Mạn càng tái hơn, và cũng nắm chặt cổ tay Kỷ Tây Vũ hơn. Còn Kỷ Tây Vũ thì chỉ im lặng nhìn Diệp Kết Mạn.
"Tại sao không giết tiểu nha hoàn?" Diệp Kết Mạn cười khổ hỏi. Nàng dĩ nhiên sẽ không nghĩ Kỷ Tây Vũ thủ hạ lưu tình. Việc giữ lại tiểu nha đầu đó nhất định là có dụng ý khác.
"Tiểu nha hoàn đó, vì sợ quá nên đã điên rồi. Giữ lại nàng để dọa những người khác cũng được, hoặc khiến người ta tò mò, và có thể làm cho bọn họ tin rằng ba người này chết là do ma quỷ."
Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn. Nàng không nói tiểu nha hoàn có thể đã chết.
Nghe xong, Diệp Kết Mạn nhếch môi, không nói gì.
Một lát sau, Kỷ Tây Vũ vươn tay vén tóc trên trán Diệp Kết Mạn. "Ta biết nàng không quen những việc như thế này. Vậy nên hãy để cho ta. Để ta làm là được rồi. Ta không buộc nàng chấp nhận gì hết."
Kỷ Tây Vũ không nói tiếp nữa. Sau đó, nàng cúi người, kề sát tai Diệp Kết Mạn, ôn nhu nói:
"Kết Mạn, nàng có ghét ta không? Mặc cho khi còn sống hay chết đi, tay ta nhất định phải dính đầy máu của người khác. Nàng, có thấy ta rất dơ bẩn không?"
Một câu nhẹ nhàng như lời đùa cợt cứ như thế tuôn ra. Cùng lúc đó, Kỷ Tây Vũ thu hồi lại cái tay bị Diệp Kết Mạn nắm.
Nàng ấy ngoan tuyệt, nàng ấy không từ thủ đoạn, nàng ấy chỉ dùng phương pháp hữu hiệu nhất để thực hiện... mọi thứ, đều là phương thức nhất quán của nàng ấy; ta, đã biết từ lâu, không phải sao? Diệp Kết Mạn đau đớn nghĩ.
Thấy Diệp Kết Mạn chỉ cắn môi mà không nói gì, mắt Kỷ Tây Vũ dao động. Nàng không nhìn Diệp Kết Mạn nữa. Nàng đứng dậy. Dường như cũng không màng đến đáp án từ Diệp Kết Mạn; hoặc là nàng đã biết được đáp án. Nụ cười nửa miệng từ từ nhạt dần, Kỷ Tây Vũ híp mắt nhìn sắc trời dần sáng lên.
Sóng gió, mau nổi lên đi thôi.
Kỷ Tây Vũ sở liệu không sai. Hay đúng hơn là hết thảy đều nằm trong kế hoạch của nàng.
Tường không thể chắn được gió, chuyện nhiều người biết thì càng khó dấu được. Và cũng không ai biết ai là người tiết lộ, lời đồn về chuyện kinh dị ở linh đường lan ra với tốc độ cực nhanh, toàn Kỷ phủ đều biết, đến giờ Ngọ đã vào tai Diệp Kết Mạn: và người truyền tin đến cho nàng chính là An nhi – do vô tình nghe được đám nha hoàn nghị luận. An nhi tò mò, tất nhiên sẽ âm thầm dò xét, và phản ứng đầu tiên là bị dọa, rồi chạy thẳng về tìm Diệp Kết Mạn.
Khi vào phòng, An nhi còn cẩn thận khóa cửa, thấy Diệp Kết Mạn nghỉ ngơi, nàng vội nói việc này ngay.
Diệp Kết Mạn tuy đã biết trước nhưng không ngờ đã truyền ra nhanh như vậy. Và nàng cũng không muốn thừa nhận việc Kỷ Tây Vũ làm là không có sai: phương thức đó quả thật là phương thức hữu hiệu nhất. Nghe xong lời kể kích động của An nhi, nàng tò mò hỏi thêm vài câu, phát hiện sự tình còn khoa trương hơn lời Kỷ Tây Vũ kể: Bốn người chết cực kì thê thảm; tất cả đều là thất khiếu chảy máu mà chết, nhuộm đỏ cả linh đường! Và đồng thời Giết người đền mạng huyết tự xuất hiện tại linh đường cũng xuất hiện tại tẩm cư của Kỷ phu nhân! Mà chuyện thi thể Kỷ Tây Vũ mất tích, không biết sao cũng bị người ta biết được. Rốt cục biến thành xác chết sống dậy đòi nợ!
"Nghe nói là Kỷ tiểu thư báo thù đó ạ..." An nhi tuy rằng biết sợ, nhưng mà không có che dấu được sự tò mò, nàng đè thấp giọng nói. "Hạ nhân ở Kỷ phủ đều nói, nhất định có người hại chết Kỷ tiểu thư, vậy nên oan hồn tiểu thư ấy mới bất tán, mới trở về..."
"Cái gì oan hồn bất tán?" Bỗng có tiếng nói sau lưng An nhi.
"A!!!"
An nhi giật mình, thét thật to, chân nhũn ra... Biết sẽ ngã xuống, An nhi nhắm mắt, chờ tiếp đất song lai được một đôi tay đúng lúc đỡ được.
An nhi run run mở mắt. Thư nhi cau mày hiện ra.
An nhi thở hắt ra, "Thư tỷ tỷ, tỷ làm muội sợ muốn chết, làm gì tự nhiên xuất hiện ở sau lưng muội vậy?"
Thư nhi liếc An nhi, "Ta còn chưa nói muội; muội lại nói lung tung cái gì trước mặt thiếu phu nhân vậy?"
"Không phải, không phải đâu. Là thật đấy."
"Hiện tại cả Kỷ phủ đều truyền như thế, nhiều người nhìn thấy huyết tự đó mà; sau này thì bị Kỷ quản gia rửa đi; bốn thi thể ấy cũng là.."
"Còn nói nữa!"
An nhi thấy Thư nhi có vẻ tức giận thì ngừng bặt, và ngập ngừng, ủy khuất nhìn Diệp Kết Mạn. Thấy Diệp Kết Mạn nhoáng lên, như có điều suy nghĩ thì nghĩ Diệp Kết Mạn không khỏe.
"Thiếu phu nhân?" An nhi quan tâm hỏi.
"Ừ, muội vừa nói bốn thi thể? Đều... đều chết rồi sao?" Diệp Kết Mạn kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi lại.
"Vậng."
Sắc mặt Diệp Kết Mạn thay đổi, vô thức nhìn Kỷ Tây Vũ ngồi ở giường. Thấy người ta cũng không kinh ngạc, chỉ lẳng lặng nhìn mình, Diệp Kết Mạn bỗng nghĩ tới điều gì mà cả người lạnh đi.
Kỷ Tây Vũ nàng... ngay từ đầu nàng đã biết tiểu nha hoàn ấy sẽ bị Kỷ Thế Nam xử lý!
Đúng rồi, bọn họ là cha con, tác phong làm việc giống nhau, khó trách...
An nhi không biết Diệp Kết Mạn nghĩ gì, nhưng tự nhiên thấy sắc mặt đối phương không tốt lắm nên lo lắng.
"Thấy chưa, cho muội nói lung tung!" Thư nhi thấp giọng mắng An nhi.
An nhi đuối lý, không phản bác, mặt mày ảo não.
"Thôi, Thư nhi, đừng trách An nhi."
"Thư nhi chỉ lo An nhi lại nói lung tung, khiến thiếu phu nhân nghĩ nhiều." Thư nhi cúi đầu nói. . ngôn tình hài
"Ta không sao. Chỉ thấy hơi không khỏe mà thôi. Mà cũng chỉ là lời đồn, nghe để hiểu tình hình cũng tốt. Vả lại, không có lửa làm sao có khói? Nó không hẳn là sai hoàn toàn." Diệp Kết Mạn cười, xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra và nhìn Thư nhi, "Thư nhi, em nghe được gì?"
Thư nhi nghe vậy trầm mặc.
"Ở ngoài đã truyền khắp như vậy, chắc chắn không phải chỉ mình em nghe được." An nhi thấy thế nói thầm.
Vừa dứt tiếng, Thư nhi liếc qua, An nhi im bặt.
"... Hồi bẩm thiếu phu nhân, đích xác em cũng nghe được một ít lời đồn. Tuy rằng không dám xác định rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn Kỷ phủ đã có chuyện. Và theo em thấy, có thể có liên quan đến việc hôm qua - Kỷ quản gia dẫn người điều tra. Về phần linh đường, và tẩm cư Kỷ phu nhân tại sao lại xuất hiện bút tích của Kỷ tiểu thư thì, khó đoán được. Mặc kệ là người hay quỷ, mục đích hẳn là dẫn dắt sự chú ý nhắm vào Kỷ phu nhân, về nguyên nhân sâu xa Kỷ tiểu thư bị hại chết."
"Ta cũng nghĩ như vậy."
"... Thiếu phu nhân, người cảm thấy chuyện ma ở Kỷ phủ là thật?" Bỗng, Thư nhi hỏi.
An nhi thì kinh ngạc quay đầu nhìn Thư nhi. Còn Diệp Kết Mạn, nàng cũng không ngờ người không tin quỷ thần như Thư nhi lại hỏi như thế.
"... D... Dù sao thì nó cũng đã khiến người ta ám ảnh."
"Vậy ạ?" Thư nhi đáp, rồi nâng mắt nhìn Diệp Kết Mạn xong lại lập tức cúi đầu.
"Cũng có khả năng lắm chứ. Có thể ngay tại bên cạnh, chỉ là chúng ta nhìn không thấy mà thôi."
Nghe Thư nhi nói xong, An nhi run lên, nhìn khắp phòng, mặt lại lo sợ.
"Thư tỷ tỷ, tỷ đừng nói lung tung làm muội sợ."
"Ta không có dọa muội. Không phải muội luôn tin chuyện này sao?" Thư nhi nhìn An nhi, nghiêm túc nói. "Rất có thể linh hồn Kỷ tiểu thư đang du đãng tại Kỷ phủ; biết không chừng còn người còn đang đi ngang qua muội..."
"Đừng nói nữa!" An nhi ôm chặt tay Thư nhi, mặt trắng nhách la lên. Nàng vốn đã cảm thấy phòng của thiếu phu nhân là lạ mà bây giờ lại nghe được Thư nhi nói như thế thì chỉ càng cảm thấy sợ hơn; càng muốn rời khỏi đây ngay hơn.
"Được rồi, Thư nhi, đừng dọa An nhi."
"Thư nhi chỉ đùa thôi." Thư nhi gật đầu, "Không còn sớm nữa, nếu không có việc gì, chúng em xin cáo lui để đi chuẩn bị ngọ thiện. Thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi ạ."
Diệp Kết Mạn gật đầu. Còn Thư nhi thì lôi kéo An nhi có chết cũng không buông tay ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.