Chương 33
Mạch Ngôn Xuyên
08/04/2022
Rầm!
Lời nói vừa dứt, toàn thân Thịnh Ly đã bị áp lên cửa, trong tích tắc máu dồn lên cao, nhịp tim đập nhanh khẩn trương, giống như anh không cho cô cơ hội để lựa chọn.
Thịnh Ly đỏ mặt thầm nghĩ, thế này cũng thật quá đáng.
Mặc dù hai lần trước là cô yêu cầu kịch liệt, nhưng anh vì sao lại nghĩ trải qua một lần rồi, cô sẽ tự đào hố chôn mình tiếp? Thịnh Ly vừa rồi đạp xe nhanh nên trán lấm tấm mồ hôi, tóc con loà xoà hai bên má, ánh mắt vì rung động mà trở nên dịu dàng, toàn bộ sự bá đạo trước kia đều đã ẩn đi.
Cô ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn lên môi, thở gấp nói: "Đừng động đậy."
Yết hầu Dư Trì không ngừng lăn dọc, rủ mắt nhìn gương mặt của cô, đưa tay vén tóc con dính trên má sang một bên. Thịnh Ly hôn từ yết hầu lên đến khoé miệng anh, khẽ hỏi: "Đêm nay em không muốn mãnh liệt, muốn nhẹ nhàng một chút, anh có thể thoả mãn em không?"
Rèm cửa trong phòng đóng kín mít, đèn ngủ không bật, chỉ có ánh đèn ấm từ trong phòng khách chiếu sáng cả không gian nhỏ. Một căn nhà tuy nhỏ và cũ kỹ, nhưng nhìn thế nào cũng đều cảm thấy lãng mạn và ấm áp, giống như căn cứ bí mật của cặp tình nhân yêu nhau say đắm. Tất cả tình yêu và giao hợp thân mật đều xảy ra ở đây.
Dư Trì không trả lời, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, cúi đầu gặm nhấm đôi môi của cô, sau đó giữ chặt cằm cô rồi cười: "Anh thích mãnh liệt."
Tên tiểu vương khốn khiếp này là cố tình?
"Muốn anh nhẹ nhàng một chút, không hiểu sao?" Thịnh Ly nheo mắt lại, cả người treo trên người anh, ôm mặt anh nghiêm túc nhìn: "Lần trước kỹ thuật anh quá tệ, làm đau em."
Dư Trì: "........."
Tai anh đỏ lên, thẹn quá hoá giận nhìn cô vài giây, khẽ thì thầm: "Dù sao anh cũng là người mới, em phải bao dung một chút. Nếu như kỹ thuật tốt, sẽ đâu khác gì Lộ Tinh Vũ? Như thế, em còn muốn anh sao?
Nói rất có lý, Thịnh Ly không thể phản bác. Cô sờ sau gáy anh, giống như vuốt ve, cười thầm một tiếng: "Ai da, anh làm sao vậy? Em đã ngủ với anh rồi, thế nào còn ghen với Lộ Tinh Vũ?"
Cô dùng lực áp gáy anh, Dư Trì phối hợp cúi đầu thấp xuống: "Em là người của anh, đừng giận."
Giây tiếp theo, cả người cô trong chớp mắt bị nhấc bổng lên.
Thịnh Ly bị người nọ ném xuống giường, chiếc giường gỗ lại phát ra một tiếng "két".
Cô đặt tay lên ngực anh, ngẩng đầu nhìn Dư Trì, nói đùa trong lo lắng: "Chiếc giường này, sẽ không sập chứ?"
Nếu thật sự sập, vậy càng vui.
Dư Trì cả người đè xuống, câu hỏi của cô như đánh trúng huyệt cười của anh. Dư Trì ghé bên tai cô: "Không biết, có thể thử xem sao."
Thịnh Ly: "........."
Thử cái rắm!
Người nào thử, người đó đần độn!
Bên ngoài phòng khách, điện thoại không đúng lúc reo lên.
Điện thoại Thịnh Ly vẫn ở trong túi quần, cô đẩy Dư Trì, mỉm cười nói: "Điện thoại anh kìa."
"Không cần quan tâm tới." Dư Trì vùi đầu xuống cổ cô, thanh âm mang một tia du͙ƈ vọиɠ.
Điện thoại dừng rồi, chưa đầy một phút sau, lại reo lên.
Dư Trì hai tay đặt cạnh người cô, chuyển người xuống giường, nhíu mày đi ra phòng khách. Màn hình hiện hai chữ "Từ Dạng", anh cầm điện thoại đến bên cửa sổ nghe máy.
Từ Dạng cười nói: "Tớ còn tưởng cậu ngủ rồi, vừa muốn cúp máy."
Ngữ khí Dư Trì lạnh nhạt: "Ngủ rồi cũng bị cậu đánh thức."
"Thật sao? Từ Dạng hoài nghi, "Còn chưa tới 12 giờ, cậu ngủ sớm như vậy?"
"Chưa ngủ." Dư Trì không kiên nhẫn, "Có chuyện gì?"
Từ Dạng thở dài một hơi: "Cũng không có gì, chỉ là ba mẹ tớ biết chuyện bị lừa ký hợp đồng xong thì cả ngày thở ngắn thở dài, tự trách bản thân lúc đầu đã không cẩn trọng. Tớ có thể nói cậu cũng ký với Tinh Tình hay không? Để họ biết không chỉ có mình tớ, như thế họ cũng yên tâm ít nhiều, không tự dằn vặt bản thân. Tớ nhìn mà ấm ức chết đi được."
"Cậu muốn thì nói đi, cũng đâu phải là bí mật gì." Dư Trì lãnh đạm đáp.
Từ Dạng lại nói thêm: "Tớ hỏi luật sự rồi, giải trừ hợp đồng căn bản là chuyện không thể, phí bồi thường quá nhiều. Cậu vẫn có cơ hội, nếu như năm sau bộ phim đại bạo, vừa hay cậu có thể nổi tiếng, nói không chừng sẽ có công ty tình nguyện giúp cậu chuộc thân."
"Chuyện năm sau, để năm sau rồi nói." Dư Trì thản nhiên liếc về phòng ngủ. Thịnh Ly từng nói muốn giúp anh chuộc thân, nhưng anh khong muốn. Ngưng một chút, lại nói với Từ Dạng: "Nếu như thật sự có công ty muốn giúp tớ chuộc thân, tớ cũng sẽ nghĩ cách để giúp cậu thoát khỏi đó."
Nói cho cùng, ở một góc độ nào đó thì Từ Dạng là bị anh làm liên luỵ.
______
Đèn phòng ngủ không bật, ánh sáng mờ lọt qua khe cửa khép hờ, cả không gian rơi vào mờ ảo. Dư Trì mở cửa bước vào, Thịnh Ly vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên giường. Hôm nay, cô mặc chiếc váy hai dây màu tím nhạt, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và mái tóc đen dài tựa thác nước, đang cầm điện thoại lướt Weibo.
Anh nghiêng người đến gần, đầu gối chống vào đôi chân đang khép lại của cô, mạnh mẽ tiến vào giữa. Dựa lên người cô, đem điện thoại để sang một bên, thấp giọng hỏi: "Không sợ điện thoại rơi xuống mặt sao?"
Thịnh Ly hơi buồn ngủ, trước khi anh bước vào liền ngáp một cái, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn anh, hai chân cũng mở ra, đưa tay lên ôm lấy cổ anh. Cô hôn lên môi anh một cái, mơ hồ nói: "Từ Dạng gọi anh?"
"Ừm."
Dư Trì lúc này không muốn nghe cô nhắc về người khác, nhanh chóng chặn lại môi cô, hung hăn cắи ʍút̼. Thịnh Ly hơi đau, cảm giác hơi thở của anh dần di chuyển xuống cổ, không khỏi nhíu mày, sợ anh không chú ý sẽ để lại dấu vết, thở hổn hển nhắc: "Đừng cắn mạnh, còn phải quay phim."
Dư Trì vùi đầu bên cổ, khàn khàn ừm một tiếng.
Dừng một chút, bàn tay của anh mò mẫm xuống dưới đùi cô, đầu ngón tay nhẹ đi sâu: "Ở đây, có thể không?"
Máy điều hoà cũ, quạt thông gió kêu cót két vài tiếng. Không khí nóng nực oi bức, Thịnh Ly ôm mặt hối hận không thôi, ban đầu không nên ra bừa ám hiệu chít, báo ứng cuối cùng cũng đến rồi. Nửa đêm nửa hôm, đều là bị tiếng "chít" kia hành hạ.
"Chị gái."
Dư Trì đưa tay đặt bên hông cô, nhẹ ôm người nọ vào lòng, hỏi: "Lần trước em còn chưa trả lời anh, anh có phải mối tình đầu của em không?"
"Không phải." Thịnh Ly thề thốt phủ nhận.
Nếu như nói đúng, anh không phải sẽ kiêu ngạo lên tận trời hay sao?
Cơ bắp Dư Trì căng cứng, lặng lẽ nhìn cô, cũng không hỏi lại vấn đề này. Bản giao hưởng của chiếc giường gỗ mở ra với một tiếng "két", tiết tấu về sau ngày càng nhanh hơn, âm thanh cũng thêm phần kịch liệt.
Anh cúi đầu hôn lên mặt cô, ở bên tai hỏi một câu, thanh âm mang theo sự không đành: Vẫn là năm rưỡi sáng mai rời đi?"
"Ừm." Thịnh Ly khẽ run, đôi mắt long lanh.
Thực ra, cũng không nhất định phải rời đi sớm như vậy, trên đường đến đây cô đã tính toán về chuyện này. Mười một giờ mới có cảnh quay, cô chỉ cần đến đoàn phim trước chín giờ cho kịp hoá trang là được. Để lão Lưu lái xe đi đâu đó một vòng, sau đó kêu Viên Viên tới đón cô, nếu như đụng phải người quen, có thể nói là bọn họ ra ngoài ăn sáng.
Hai giờ sáng, Thịnh Ly gửi tin nhắn cho Viên Viên xong, ngả đầu vào lồng ngực Dư Trì, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Dư Trì thức dậy vào lúc bảy giờ sáng. Đồng hồ sinh học của anh rất chuẩn, thông thường đều là vào khoảng bảy giờ tự động tỉnh giấc. Trong phòng ngủ tựa hồ như không có ánh sáng, anh lấy điện thoại qua, ánh sáng yếu ớt trên màn hình phản chiếu lên khuôn mặt của Thịnh Ly, cô dường như không có dấu hiệu muốn tỉnh. Nếu không có người gọi, đại khái sẽ ngủ một mạch đến trưa.
Bàn tay Dư Trì nhẹ nhàng đặt ở eo cô, cảm thấy không thể nằm xuống ngủ tiếp được nữa, rụt tay xoay người đi xuống giường, cầm bộ quần áo sạch mới đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Dư Trì tắm rửa xong xuôi, bước vào phòng bếp.
Trong bếp có một tủ lạnh nhỏ, dụng cụ nấu ăn khá đầy đủ nhưng Dư Trì hầu như không dùng đến. Anh biết nấu ăn, dù sao từ nhỏ đã được Giang Đông Mẫn dạy cho một vài món đơn giản, không những biết nấu ăn, mà còn làm rất ngon.
Nhưng đoàn phim có bữa trưa chuẩn bị sẵn, bữa sáng có thể ăn bên ngoài, trong khoảng thời gian sống ở đây, anh rất ít khi sử dụng nhà bếp.
Anh lấy trong tủ ra một chiếc chảo, chiếc chảo này mua ở siêu thị từ lúc chuyển nhà, bởi vì sao lại mua? Chính là vì thời điểm Viên Viên nhập viện, cô không những gửi tài liệu sở thích của Thịnh Ly cho anh mà còn gửi rất nhiều ảnh chụp các loại đồ ăn khác nhau, nói rằng buổi sáng Thịnh Ly thường ăn trứng tráng. Ở bán kính cách vài km, có thể tìm thấy các loại đồ ăn sáng này.
Nhưng thật ra, không có nhà hàng nào bán trứng tráng thông thường thế này.
Lúc đó, anh không thể đến khách sạn bảo đầu bếp làm, chỉ có thể tự thể hiện tay nghề.
Tám giờ, Thịnh Ly bị chuông báo thức đánh thức.
Cô mặc quần áo xong, buồn ngủ bước ra bên ngoài. Phòng khách không mở đèn, rèm cửa sổ mở he hé, bên ngoài trời đã hừng nắng, ánh nắng chói chang lọt qua khe cửa, chiếu xuống bàn trà.
Trên bàn có đặt một hộp cơm trong suốt dùng một lần, bên trong có vài lát trứng tráng.
Dư Trì uể oải dựa trên ghế sofa, anh mặc áo phông trắng cùng quần thể thao đen tuyền, cúi đầu nhìn điện thoại, thấy có tiếng mở cửa mới nhìn qua.
Cô đi tới, trực tiếp ngồi trên đùi anh, chỉ vào hộp cơm: "Anh ra ngoài mua bữa sáng à? Không phải nói hàng đó sập tiệm rồi sao?"
Dư Trì đặt điện thoại sang một bên, quàng tay qua ôm eo cô, thản nhiên đáp: "Lừa em thôi."
Lời nói vừa dứt, toàn thân Thịnh Ly đã bị áp lên cửa, trong tích tắc máu dồn lên cao, nhịp tim đập nhanh khẩn trương, giống như anh không cho cô cơ hội để lựa chọn.
Thịnh Ly đỏ mặt thầm nghĩ, thế này cũng thật quá đáng.
Mặc dù hai lần trước là cô yêu cầu kịch liệt, nhưng anh vì sao lại nghĩ trải qua một lần rồi, cô sẽ tự đào hố chôn mình tiếp? Thịnh Ly vừa rồi đạp xe nhanh nên trán lấm tấm mồ hôi, tóc con loà xoà hai bên má, ánh mắt vì rung động mà trở nên dịu dàng, toàn bộ sự bá đạo trước kia đều đã ẩn đi.
Cô ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn lên môi, thở gấp nói: "Đừng động đậy."
Yết hầu Dư Trì không ngừng lăn dọc, rủ mắt nhìn gương mặt của cô, đưa tay vén tóc con dính trên má sang một bên. Thịnh Ly hôn từ yết hầu lên đến khoé miệng anh, khẽ hỏi: "Đêm nay em không muốn mãnh liệt, muốn nhẹ nhàng một chút, anh có thể thoả mãn em không?"
Rèm cửa trong phòng đóng kín mít, đèn ngủ không bật, chỉ có ánh đèn ấm từ trong phòng khách chiếu sáng cả không gian nhỏ. Một căn nhà tuy nhỏ và cũ kỹ, nhưng nhìn thế nào cũng đều cảm thấy lãng mạn và ấm áp, giống như căn cứ bí mật của cặp tình nhân yêu nhau say đắm. Tất cả tình yêu và giao hợp thân mật đều xảy ra ở đây.
Dư Trì không trả lời, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, cúi đầu gặm nhấm đôi môi của cô, sau đó giữ chặt cằm cô rồi cười: "Anh thích mãnh liệt."
Tên tiểu vương khốn khiếp này là cố tình?
"Muốn anh nhẹ nhàng một chút, không hiểu sao?" Thịnh Ly nheo mắt lại, cả người treo trên người anh, ôm mặt anh nghiêm túc nhìn: "Lần trước kỹ thuật anh quá tệ, làm đau em."
Dư Trì: "........."
Tai anh đỏ lên, thẹn quá hoá giận nhìn cô vài giây, khẽ thì thầm: "Dù sao anh cũng là người mới, em phải bao dung một chút. Nếu như kỹ thuật tốt, sẽ đâu khác gì Lộ Tinh Vũ? Như thế, em còn muốn anh sao?
Nói rất có lý, Thịnh Ly không thể phản bác. Cô sờ sau gáy anh, giống như vuốt ve, cười thầm một tiếng: "Ai da, anh làm sao vậy? Em đã ngủ với anh rồi, thế nào còn ghen với Lộ Tinh Vũ?"
Cô dùng lực áp gáy anh, Dư Trì phối hợp cúi đầu thấp xuống: "Em là người của anh, đừng giận."
Giây tiếp theo, cả người cô trong chớp mắt bị nhấc bổng lên.
Thịnh Ly bị người nọ ném xuống giường, chiếc giường gỗ lại phát ra một tiếng "két".
Cô đặt tay lên ngực anh, ngẩng đầu nhìn Dư Trì, nói đùa trong lo lắng: "Chiếc giường này, sẽ không sập chứ?"
Nếu thật sự sập, vậy càng vui.
Dư Trì cả người đè xuống, câu hỏi của cô như đánh trúng huyệt cười của anh. Dư Trì ghé bên tai cô: "Không biết, có thể thử xem sao."
Thịnh Ly: "........."
Thử cái rắm!
Người nào thử, người đó đần độn!
Bên ngoài phòng khách, điện thoại không đúng lúc reo lên.
Điện thoại Thịnh Ly vẫn ở trong túi quần, cô đẩy Dư Trì, mỉm cười nói: "Điện thoại anh kìa."
"Không cần quan tâm tới." Dư Trì vùi đầu xuống cổ cô, thanh âm mang một tia du͙ƈ vọиɠ.
Điện thoại dừng rồi, chưa đầy một phút sau, lại reo lên.
Dư Trì hai tay đặt cạnh người cô, chuyển người xuống giường, nhíu mày đi ra phòng khách. Màn hình hiện hai chữ "Từ Dạng", anh cầm điện thoại đến bên cửa sổ nghe máy.
Từ Dạng cười nói: "Tớ còn tưởng cậu ngủ rồi, vừa muốn cúp máy."
Ngữ khí Dư Trì lạnh nhạt: "Ngủ rồi cũng bị cậu đánh thức."
"Thật sao? Từ Dạng hoài nghi, "Còn chưa tới 12 giờ, cậu ngủ sớm như vậy?"
"Chưa ngủ." Dư Trì không kiên nhẫn, "Có chuyện gì?"
Từ Dạng thở dài một hơi: "Cũng không có gì, chỉ là ba mẹ tớ biết chuyện bị lừa ký hợp đồng xong thì cả ngày thở ngắn thở dài, tự trách bản thân lúc đầu đã không cẩn trọng. Tớ có thể nói cậu cũng ký với Tinh Tình hay không? Để họ biết không chỉ có mình tớ, như thế họ cũng yên tâm ít nhiều, không tự dằn vặt bản thân. Tớ nhìn mà ấm ức chết đi được."
"Cậu muốn thì nói đi, cũng đâu phải là bí mật gì." Dư Trì lãnh đạm đáp.
Từ Dạng lại nói thêm: "Tớ hỏi luật sự rồi, giải trừ hợp đồng căn bản là chuyện không thể, phí bồi thường quá nhiều. Cậu vẫn có cơ hội, nếu như năm sau bộ phim đại bạo, vừa hay cậu có thể nổi tiếng, nói không chừng sẽ có công ty tình nguyện giúp cậu chuộc thân."
"Chuyện năm sau, để năm sau rồi nói." Dư Trì thản nhiên liếc về phòng ngủ. Thịnh Ly từng nói muốn giúp anh chuộc thân, nhưng anh khong muốn. Ngưng một chút, lại nói với Từ Dạng: "Nếu như thật sự có công ty muốn giúp tớ chuộc thân, tớ cũng sẽ nghĩ cách để giúp cậu thoát khỏi đó."
Nói cho cùng, ở một góc độ nào đó thì Từ Dạng là bị anh làm liên luỵ.
______
Đèn phòng ngủ không bật, ánh sáng mờ lọt qua khe cửa khép hờ, cả không gian rơi vào mờ ảo. Dư Trì mở cửa bước vào, Thịnh Ly vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên giường. Hôm nay, cô mặc chiếc váy hai dây màu tím nhạt, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và mái tóc đen dài tựa thác nước, đang cầm điện thoại lướt Weibo.
Anh nghiêng người đến gần, đầu gối chống vào đôi chân đang khép lại của cô, mạnh mẽ tiến vào giữa. Dựa lên người cô, đem điện thoại để sang một bên, thấp giọng hỏi: "Không sợ điện thoại rơi xuống mặt sao?"
Thịnh Ly hơi buồn ngủ, trước khi anh bước vào liền ngáp một cái, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn anh, hai chân cũng mở ra, đưa tay lên ôm lấy cổ anh. Cô hôn lên môi anh một cái, mơ hồ nói: "Từ Dạng gọi anh?"
"Ừm."
Dư Trì lúc này không muốn nghe cô nhắc về người khác, nhanh chóng chặn lại môi cô, hung hăn cắи ʍút̼. Thịnh Ly hơi đau, cảm giác hơi thở của anh dần di chuyển xuống cổ, không khỏi nhíu mày, sợ anh không chú ý sẽ để lại dấu vết, thở hổn hển nhắc: "Đừng cắn mạnh, còn phải quay phim."
Dư Trì vùi đầu bên cổ, khàn khàn ừm một tiếng.
Dừng một chút, bàn tay của anh mò mẫm xuống dưới đùi cô, đầu ngón tay nhẹ đi sâu: "Ở đây, có thể không?"
Máy điều hoà cũ, quạt thông gió kêu cót két vài tiếng. Không khí nóng nực oi bức, Thịnh Ly ôm mặt hối hận không thôi, ban đầu không nên ra bừa ám hiệu chít, báo ứng cuối cùng cũng đến rồi. Nửa đêm nửa hôm, đều là bị tiếng "chít" kia hành hạ.
"Chị gái."
Dư Trì đưa tay đặt bên hông cô, nhẹ ôm người nọ vào lòng, hỏi: "Lần trước em còn chưa trả lời anh, anh có phải mối tình đầu của em không?"
"Không phải." Thịnh Ly thề thốt phủ nhận.
Nếu như nói đúng, anh không phải sẽ kiêu ngạo lên tận trời hay sao?
Cơ bắp Dư Trì căng cứng, lặng lẽ nhìn cô, cũng không hỏi lại vấn đề này. Bản giao hưởng của chiếc giường gỗ mở ra với một tiếng "két", tiết tấu về sau ngày càng nhanh hơn, âm thanh cũng thêm phần kịch liệt.
Anh cúi đầu hôn lên mặt cô, ở bên tai hỏi một câu, thanh âm mang theo sự không đành: Vẫn là năm rưỡi sáng mai rời đi?"
"Ừm." Thịnh Ly khẽ run, đôi mắt long lanh.
Thực ra, cũng không nhất định phải rời đi sớm như vậy, trên đường đến đây cô đã tính toán về chuyện này. Mười một giờ mới có cảnh quay, cô chỉ cần đến đoàn phim trước chín giờ cho kịp hoá trang là được. Để lão Lưu lái xe đi đâu đó một vòng, sau đó kêu Viên Viên tới đón cô, nếu như đụng phải người quen, có thể nói là bọn họ ra ngoài ăn sáng.
Hai giờ sáng, Thịnh Ly gửi tin nhắn cho Viên Viên xong, ngả đầu vào lồng ngực Dư Trì, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Dư Trì thức dậy vào lúc bảy giờ sáng. Đồng hồ sinh học của anh rất chuẩn, thông thường đều là vào khoảng bảy giờ tự động tỉnh giấc. Trong phòng ngủ tựa hồ như không có ánh sáng, anh lấy điện thoại qua, ánh sáng yếu ớt trên màn hình phản chiếu lên khuôn mặt của Thịnh Ly, cô dường như không có dấu hiệu muốn tỉnh. Nếu không có người gọi, đại khái sẽ ngủ một mạch đến trưa.
Bàn tay Dư Trì nhẹ nhàng đặt ở eo cô, cảm thấy không thể nằm xuống ngủ tiếp được nữa, rụt tay xoay người đi xuống giường, cầm bộ quần áo sạch mới đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Dư Trì tắm rửa xong xuôi, bước vào phòng bếp.
Trong bếp có một tủ lạnh nhỏ, dụng cụ nấu ăn khá đầy đủ nhưng Dư Trì hầu như không dùng đến. Anh biết nấu ăn, dù sao từ nhỏ đã được Giang Đông Mẫn dạy cho một vài món đơn giản, không những biết nấu ăn, mà còn làm rất ngon.
Nhưng đoàn phim có bữa trưa chuẩn bị sẵn, bữa sáng có thể ăn bên ngoài, trong khoảng thời gian sống ở đây, anh rất ít khi sử dụng nhà bếp.
Anh lấy trong tủ ra một chiếc chảo, chiếc chảo này mua ở siêu thị từ lúc chuyển nhà, bởi vì sao lại mua? Chính là vì thời điểm Viên Viên nhập viện, cô không những gửi tài liệu sở thích của Thịnh Ly cho anh mà còn gửi rất nhiều ảnh chụp các loại đồ ăn khác nhau, nói rằng buổi sáng Thịnh Ly thường ăn trứng tráng. Ở bán kính cách vài km, có thể tìm thấy các loại đồ ăn sáng này.
Nhưng thật ra, không có nhà hàng nào bán trứng tráng thông thường thế này.
Lúc đó, anh không thể đến khách sạn bảo đầu bếp làm, chỉ có thể tự thể hiện tay nghề.
Tám giờ, Thịnh Ly bị chuông báo thức đánh thức.
Cô mặc quần áo xong, buồn ngủ bước ra bên ngoài. Phòng khách không mở đèn, rèm cửa sổ mở he hé, bên ngoài trời đã hừng nắng, ánh nắng chói chang lọt qua khe cửa, chiếu xuống bàn trà.
Trên bàn có đặt một hộp cơm trong suốt dùng một lần, bên trong có vài lát trứng tráng.
Dư Trì uể oải dựa trên ghế sofa, anh mặc áo phông trắng cùng quần thể thao đen tuyền, cúi đầu nhìn điện thoại, thấy có tiếng mở cửa mới nhìn qua.
Cô đi tới, trực tiếp ngồi trên đùi anh, chỉ vào hộp cơm: "Anh ra ngoài mua bữa sáng à? Không phải nói hàng đó sập tiệm rồi sao?"
Dư Trì đặt điện thoại sang một bên, quàng tay qua ôm eo cô, thản nhiên đáp: "Lừa em thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.