Ám Hiệu Tình Đầu

Chương 57

Mạch Ngôn Xuyên

07/10/2022

Thịnh Li mở cửa, Dư Trì ngoài cửa nâng mí mắt nhìn cô, cậu nhanh chân đi vào, tay với ra sau đẩy nhẹ, cửa phát ra một tiếng cạch rồi đóng lại. Căn phòng bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, Thịnh Li ngẩng đầu nhìn cậu, nhướng mi cười: “Đến tìm chị tính sổ thật đấy à?”

Dư Trì cúi đầu nhìn cô, bật cười mỉa mai: “Không lẽ chị nghĩ tôi đang giỡn chơi sao?”

Kể ra cũng phải cảm ơn cảnh hôn NG hơn mười mấy lần kia, dường như cảm giác xa lạ giữa hai người đã hoàn toàn tan biến, dẫu sao đã từng thân mật đến thế, lại còn thật lòng yêu thương đối phương, đến cả ký ức cơ thể cũng đều là sự rung cảm.

“Vậy…” Thịnh Li tiến lên một bước, choàng qua cổ cậu, ngẩng đầu nheo mắt cười, “Cậu muốn tính sổ, là tính chuyện cảnh hôn hôm nay, hay là chuyện chia tay năm đó?”

Cô cũng tự mình biết mình ghê.

Dư Trì vô cảm nhìn cô: “Tính hết.”

“Ừm thì…”

Viên Viên bên cạnh lấm lét đi ra, nhắc nhở hai người rằng cô vẫn còn ở đây đó! Viên Viên phấn khích chỉ vào cửa, “Chị và anh rể, hai người muốn tính sổ có thể đợi em ra ngoài rồi hẵng tính không?”

Dư Trì thoáng sững người, lúc này mới biết trong phòng còn có một người nữa.

Thịnh Li phì cười thành tiếng, chớp chớp mắt với cậu: “Cậu đến đúng lúc quá, trước khi tính sổ có thể cùng chị đi đến một nơi không?”

“Đi đâu?” Dư Trì khẽ nhíu mày, xem ra có hơi chút bất mãn.

Thịnh Li nhẹ mím môi, không muốn nói cho cậu chuyện mình làm mất khuyên tai ngay, chỉ cười hỏi: “Vậy cậu đi hay không nào?”

Dư Trì không biết cô lại muốn làm gì, nhưng trực giác mách bảo đây chẳng phải chuyện gì tốt lành, cậu giễu cợt đáp lời: “Đi chứ, tại sao không đi?”

Thịnh Li ngoái nhìn Viên Viên, Viên Viên hiểu ra ngay, cô ấy thấp thỏm hỏi: “Đi thật à?”

Thịnh Li gật đầu: “Gọi điện cho chú Lưu.”

“Không cần phiền như vậy, đi đâu, tôi chở.” Dư Trì ngắt lời cô.

Thịnh Li đi lại khoác áo lông vào, trước khi ra ngoài cô nói với Dư Trì: “Gọi thêm Tiểu Trần qua đây đi, nhiều người… tốt hơn một xíu.”

Dư Trì đánh mắt nhìn cô, đẩy cửa rồi gọi điện cho Tiểu Trần.

Tiểu Trần còn đang làm tổ trông chừng ở lối thoát hiểm, vừa chuẩn bị xuống lầu về phòng đánh một giấc thì nhận được điện thoại.

Năm phút sau, bốn người ra khỏi thang máy, Thịnh Li và Dư Trì đều đội mũ và đeo khẩu trang, che chắn vô cùng cẩn thận. Tiểu Trần nhanh chân tiến lên trước mở cửa sau xe, hai người một trước một sau bước lên xe.

Tiểu Trần lái xe, Viên Viên ngồi ở ghế phụ.

Sau khi xe chạy ra ngoài, Tiểu Trần mới hỏi: “Hmm, chúng ta đi đâu đây?”

Nơi đây là một thành phố xa lạ đối với họ, Viên Viên mở bản đồ chỉ đường, nhập điểm đến. Tiểu Trần nhìn thoáng qua, điếng người: “Đi nghĩa trang? Chị… không nhập nhầm đấy chứ?”

Viên Viên xem đồng hồ, đã hơn mười hai giờ rồi, cô cũng cảm thấy rợn tóc gáy khi nửa đêm nửa hôm còn đến nghĩa trang, nhưng đâu thể không đi, chỉ đành cứng miệng trả lời: “Không hề.”

Tiểu Trần: “Đi nghĩa trang làm gì chứ?”

“Hmm…” Viên Viên không biết trả lời sao nữa.

“Chị làm mất đồ à?” Dư Trì mở áo lông cho thoáng, lười biếng tựa vào lưng ghế, gỡ khẩu trang xoay sang nhìn cô.

Thịnh Li chột dạ chớp mắt: “Sao cậu biết tôi làm mất đồ vậy?”

Dư Trì châm chọc: “Không thì nửa đêm chị đến nghĩa trang là muốn trộm mộ à?”

Thịnh Li: “…”

Viên Viên: “…”

Lời nói đùa này thật là rùng rợn mà.

Tiểu Trần kiềm lòng không đặng bật cười thành tiếng, sau đó vội húng hắng vài lần che đậy, nghiêm chỉnh lái xe.

Bẵng đi một lúc, Dư Trì hạ thấp giọng hỏi: “Rơi khuyên tai rồi?”

Thôi được rồi, chẳng có gì qua nổi mắt cậu.

Thịnh Li bất lực buông tiếng thở dài: “Ừm.”

Dư Trì chống khuỷu tay lên cửa sổ, uể oải mở rộng chân, không nói gì thêm nữa chỉ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Dải đèn neon lướt qua mặt cậu, Thịnh Li cảm thấy cậu đã thay đổi đáng kể so với cậu của tuổi mười tám, đường nét khuôn mặt vẫn như vậy, có thể là do trưởng thành, cũng có thể là do được tôi luyện bởi sự nổi tiếng của giới giải trí, vẫn là dáng vẻ nhàn nhã tựa vào ghế ấy, nhưng khí chất quanh người mạnh mẽ hơn nhiều so với năm đó, cũng càng mê người hơn. Cô mải miết ngắm cậu hồi lâu rồi sáp lại hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Dư Trì xoay sang nhìn cô: “Đang nghĩ lỡ như không tìm được khuyên tai thì nên tính sổ món nợ này thế nào.”

Thịnh Li: “…”

Cậu là cung Cự Giải, sao còn để bụng hơn cả cung Thiên Bình là tôi nữa, tin được không chứ?

Ngay lúc này, điện thoại của hai người đồng loạt đổ chuông, Thịnh Li cúi đầu ấn vào Weixin, là tin nhắn trong nhóm chat của đoàn phim.

Cảnh Di Minh: [@Thịnh Li, khuyên tai của em rơi ở nghĩa trang hả? Là vật rất quý giá hay quan trọng lắm sao?]

Trần Uyên: [Có cần gọi người đến đó tìm giúp không?]

Mấy anh con trai đều tỏ ý muốn giúp đỡ, mặc dù nửa đêm đến nghĩa trang khá là sợ, nhưng có nhiều người thì không việc gì phải xoắn nữa.

Thịnh Li trả lời: [@Cảnh Di Minh, vâng, là vật rất quan trọng.]

Cảnh Di Minh: [Cục Khí tượng thông báo tối hôm nay sẽ có trận tuyết lớn, anh nhìn tình hình có vẻ sắp có tuyết rơi thật, muốn tìm phải nhanh tay lên, nếu không đến lúc ấy để tuyết bao phủ thì khó tìm được lắm.]



Thịnh Li ngước nhìn Dư Trì, Dư Trì đang cúi đầu đọc tin nhắn trong nhóm, ngón tay thoăn thoắt gõ chữ trên bàn phím.

Dư Trì: [Chúng em đang trên đường đến đó rồi.]

Cảnh Di Minh: [Hửm? Dư Trì, em đi cùng Thịnh Li sao?]

Thịnh Li nhanh nhẹn gõ chữ: [Vừa nãy ở nhà xe tình cờ gặp em trai Dư Trì nên kể sơ sự việc cho cậu ấy, cậu ấy và Tiểu Trần rất sẵn lòng đi cùng bọn em đến đây, cũng sắp tới rồi.]

Tình cờ gặp? Rất sẵn lòng?

Dư Trì hừ một tiếng, trả lời: [Đúng vậy.]

Trần Uyên: [Vậy hai đứa nhớ chú ý an toàn, cần giúp gì thì gọi điện, sáng mai còn phải làm nam nữ chính cho tôi đấy.]

Thịnh Li: […đạo diễn, lời này của chú rùng rợn quá đi [đổ mồ hôi].]

Chiếc xe lao thẳng một đường, dừng lại trước cổng nghĩa trang.

Có lẽ người gác nghĩa trang cũng không ngờ khuya thế này còn có người đến, bèn cầm đèn pin đi ra hỏi bằng giọng địa phương: “Ai đọ? Đện làm gì?”

Tiểu Trần đỗ xe, hạ cửa sổ xuống hét lớn: “Chú ơi, bọn cháu có chút chuyện.”

Ông chú kia căn bản chẳng nghe rõ Tiểu Trần nói gì, gào lên: “Nọi cại gì?”

Gió núi bên ngoài gào thét, lạnh cắt da thịt, Dư Trì đẩy cửa xuống xe, ngược chiều gió sải bước đi đến, đèn xe chiếu rọi bóng lưng cao ngất của cậu, trông vô cùng dứt khoát nhanh nhẹn. Thịnh Li đội mũ vào, đẩy cửa xuống xe, vừa xuống xe đã rùng mình một cái, lạnh quá đi mất.

Viên Viên nhát gan sợ ma, run cầm cập bước xuống xe, chạy vọt đến bên cạnh Thịnh Li và Tiểu Trần.

Đợi bọn họ đi tới, Dư Trì đã nói chuyện xong xuôi với người gác nghĩa trang, người này vẫn còn nhớ bọn họ là diễn viên quay phim ở đây chiều hôm nay, còn cho bọn họ mượn một cái đèn pin lớn.

Nói thật thì, lá gan của Thịnh Li không tính là bé, nhưng đêm đông giá rét, gió lạnh phần phật, phóng tầm mắt ra xa chỉ toàn là những ngôi mộ cao thấp mấp mô đan xen, nói gì cũng cảm thấy ớn lạnh, không khác gì đang đặt chân vào một cảnh phim kinh dị. Nếu không phải trông Dư Trì có vẻ rất thản nhiên, căn bản cô sẽ chẳng dám vào.

Viên Viên đáng thương sợ phát khiếp, lại sợ ảnh hưởng đến bọn họ, chỉ có thể níu áo Tiểu Trần, run cầm cập nói: “Nhờ cái, tôi nắm một chút, tôi hơi sợ ma…”

Tiểu Trần: “…”

Lúc này còn nhắc tới ma quỷ làm gì vậy trời!

Nghĩa trang được sửa sang gìn giữ rất tốt, một tay Dư Trì cho vào túi, tay kia cầm đèn pin đi thẳng về trước, Thịnh Li theo sau cậu một bước, vô ý vấp phải một hòn đá liền vội chụp lấy ống tay áo cậu. Dư Trì ngừng bước, quay đầu nhìn cô: “Chị à, chị cũng sợ sao?”

Thịnh Li nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy, tôi sợ lắm.”

Dư Trì cười thầm, tiếp tục đi thẳng. Tay Thịnh Li từ níu tay áo cậu dần dần chuyển sang nắm lấy cánh tay cậu, sau đó lại tiếp tục lấn lướt trượt xuống cổ tay cậu, vùi vào trong túi, những ngón tay lạnh lẽo áp vào bàn tay khô ráo ấm áp của cậu.

Bàn tay cô ngọ nguậy tới lui trong túi áo cậu, Dư Trì bắt lấy tay cô, thầm thì: “Làm gì đó?”

Thịnh Li hài lòng, cười dịu dàng đáp: “Không có gì, tay cậu ấm quá đi.”

Vài phút sau đã đến được địa điểm quay phim, Thịnh Li mở lại đoạn video kia ra xem lại, sau khi xác định vị trí đánh rơi khuyên tai trong video thì ngồi xổm xuống đất mở đèn flash trên điện thoại bắt đầu dò tìm, nhưng cho dù cô có lật tung miếng đất kia lên đi nữa cũng chẳng tìm thấy, “Rõ ràng rơi ở chỗ này, sao không thấy nữa rồi, rõ ràng là rơi ở chỗ này mà.”

Viên Viên ngồi cạnh cô, cảm thấy kinh hãi tột độ, “Huhu, sẽ không tâm linh vậy đâu chứ?”

Tiểu Trần: “…”

Dư Trì nhìn vẻ mặt ngợp trong lo lắng của Thịnh Li, hạ giọng nói: “Đừng suy đoán lung tung, một chiếc khuyên tai nhỏ xíu chẳng nặng bao nhiêu, gió núi lại lớn, nói không chừng bị cuốn đi mất rồi, tìm ở khu vực lân cận thử xem.” Cậu cầm đèn pin xoay người, men theo hướng khác bắt đầu tìm kiếm.

Nhiệt độ trên núi thấp cực kỳ, gió lạnh cứa vào mặt đau đớn, Thịnh Li cảm giác cả tay và chân đều đã tê cóng, cô xoay đầu dõi theo bóng dáng Dư Trì, cực kỳ hối hận vì buổi chiều đã bất cẩn như vậy, lẽ ra cô nên cẩn thận cất khuyên tai đúng chỗ hơn mới phải.

Thịnh Li hà hơi vào đôi tay lạnh cóng, chuyển hướng sang bên cạnh lần tìm.

Mọi người đều im lặng vùi đầu tìm khuyên tai, nhất thời không ai lên tiếng, bên tai chỉ văng vẳng tiếng gió rít gào, cảm giác này thật tồi tệ, sau hơn mười mấy phút tìm kiếm, tâm trạng Thịnh Li bắt đầu suy sụp, gió lớn từng này, lẽ nào khuyên tai thật sự bị gió cuốn mất rồi ư? Cô đi đâu để tìm đây!

Cô cắn môi rồi lại ngoảnh nhìn Dư Trì, bỗng nhiên khuôn mặt lành lạnh, cô bất giác rùng mình, khi vươn tay sờ thử lại sờ được một mảnh bông tuyết trắng.

Tuyết rơi rồi.

Trước khi đến, Thịnh Li vững tin rằng sẽ dễ dàng tìm thấy khuyên tai thôi, nhưng ngờ đâu đã tìm gần một tiếng nhưng vẫn chưa tìm được, trời giờ đã phủ tuyết, bông tuyết dày như vậy, chưa đến nửa tiếng mặt đất sẽ trắng xóa, đến lúc ấy biết tìm thế nào được? Cô không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, hay là thôi, bảo Dư Trì tặng lại cô cái khác? Cứ tiếp tục chịu lạnh như vậy, nói không chừng sẽ có người bị cảm lạnh mất.

Cô ủ rũ chống gối đứng dậy, cứng nhắc sải bước về phía Dư Trì.

Dư Trì ngồi xổm trước bia mộ, một tay cầm đèn pin gác lên chân, một tay gạt đám cỏ khô lộn xộn trên mặt đất, ánh mắt bình tĩnh cẩn thận tìm kiếm, dây kéo áo lông của cậu vẫn bung mở nhưng dường như cậu chẳng cảm thấy lạnh, ở đây không tìm thấy, lại tiếp tục mở rộng phạm vi về phía trước.

Đột nhiên, cậu nhìn chăm chú vào một chỗ, cẩn thận từng chút gạt đám cỏ khô ở đó ra, chiếc khuyên tai nhỏ xíu lấp lánh bị ánh đèn rọi vào, phát ra ánh sáng lung linh dìu dịu.

Dư Trì thở phào nhẹ nhõm, nhặt khuyên tai thổi đi lớp bụi bẩn, thổi không sạch bèn kéo luôn góc áo bọc lại, tỉ mỉ lau sạch. Cậu nhìn khuyên tai trong lòng bàn tay, lẳng lặng giương nhẹ khóe môi, chẳng dễ tìm tẹo nào.

“A!”

Một tiếng thét hãi hùng, xé toạc sự âm trầm u ám nơi nghĩa trang, nghe mà sởn gai ốc. 

Suýt chút nữa Thịnh Li đã bị dọa nhảy cẩng lên, phản ứng đầu tiên chính là lao về phía Dư Trì.

Dư Trì vừa xoay người đứng dậy đã bị người nào đó bổ nhào vào vòng tay, theo bản năng cậu ôm cô vào lòng.

Sau đó, nghe thấy tiếng than khóc của Viên Viên: “Làm sao bây giờ, tuyết rơi mất rồi?”

Thịnh Li ôm chặt Dư Trì, vừa hoảng vừa sợ lại còn lạnh thấu tim gan, được cậu ôm như vậy, chóp mũi bỗng nhiên chua xót, cảm xúc gần như vỡ òa: “Huhu, Dư Tiểu Trì, làm sao bây giờ? Khuyên tai cậu tặng chị mất rồi.” Cô dùng dằng lắc lắc người cậu, đỏ mắt ngẩng lên, “Chị không biết đâu, cậu không thể trách chị, cũng không được giận, còn phải tặng chị cái khác, bằng không… cậu đừng mơ theo đuổi lại được chị.”

Dư Trì cúi đầu nhìn cô: “Lúc chia tay cũng không thấy chị khóc, mất một cái khuyên tai thì khóc lóc gì chứ?”

Thịnh Li nước mắt lưng tròng: “Thế cậu tặng hay không tặng?”

“Chẳng phải chị từng nói không ăn cỏ cũ sao?” Dư Trì rũ mắt nhìn cô, mỉm cười dửng dưng, “Thế mà bây giờ bức ép tôi quay lại?”



Cô đã khóc tèm lem mà cậu còn cười được, Thịnh Li véo eo cậu cho hả dạ, hùng hổ trả lời: “Phải, tốt nhất cậu nên nhanh chóng đồng ý cho chị, lỡ mất lần này thì không còn cơ hội khác đâu.”

Đây là lần đầu Dư Trì được chứng kiến dáng vẻ nhếch nhác này của cô, mắt hoen đỏ chực khóc, nhưng cậu lại xiêu lòng, dường như nhìn thấy cô hoảng loạn, nhìn thấy cô khóc, cậu mới có thể cảm nhận được sự yêu thích của cô với mình.

Cậu vươn tay lau những giọt lệ vương trên khóe mắt cô. Sau đó mở nắm tay, thì thầm: “Tôi tìm được rồi.”

Thịnh Li mắt tròn mắt dẹt, ngẩng đầu nhìn cậu đầy khó tin: “Là chiếc của chị thật sao? Có phải cậu đem chiếc của cậu ra dỗ chị không?”

“Chiếc của tôi ở khách sạn.” Dư Trì cười khẽ.

Gió trên núi vẫn cứ gào rít, mặc sức buốt lạnh, bông tuyết to bằng lông ngỗng rơi lả tả, bị gió thổi bay tự do, nhè nhẹ đáp trên cơ thể hai người, tăng thêm vài phần lãng mạn cho nơi nghĩa trang tiêu điều u ám.

Thịnh Li vùi mặt vào áo cậu, lấy chiếc chốt khuyên kia trong túi đưa cho cậu: “Cậu đeo lên giúp chị đi.”

Dư Trì vươn tay vén tóc cô ra sau tai, ngón tay dịu dàng mân mê dái tai cô, nhìn cô không rời, hạ giọng hỏi: “Chị, chị thật sự không hối hận khi chia tay với tôi sao?”

Thịnh Li ngẩng lên nhìn cậu cười trìu mến, ngữ khí chân thành: “Chị vẫn không hối hận, bởi vì nếu như lúc đó không chia tay, vậy thì nhất định sẽ không có Dư Trì của hiện tại, chị từng nói cậu là báu vật chị đào được, cậu xem cậu giỏi biết bao, gặt hái từng giải thưởng một, còn là Ảnh đế trẻ tuổi nhất, chị rất mừng cho cậu, điều ấy cũng chứng minh rằng ánh mắt của chị rất tinh tường.”

Cậu lặng im giây lát, cúi đầu đeo khuyên tai cho cô, “Đeo lên rồi sau này không cho phép nói chia tay, nếu như chị còn dám nói lời chia tay thêm lần nữa”, cậu rỉ tai cô nhẹ buông lời cảnh cáo, “Có hóa thành quỷ tôi cũng không tha cho chị.”

Thịnh Li: “…”

Thịnh Li rùng mình, nói mấy lời kiểu vậy ở nghĩa trang là muốn dọa chết ai đấy hả!

“Bảo bối, cậu có biết bây giờ cậu nổi tiếng nhường nào không? Biết bao cô gái muốn theo đuổi cậu, muốn ngủ với cậu?” Thịnh Li ngẩng đầu, mổ lên môi cậu, “Chị có bị ngốc mới nói lời chia tay.”

Dư Trì giữ chặt eo cô, cúi đầu gặm nhấm môi cô từng hồi, lạnh lùng nói: “Chị là nhất rồi, gái hư.”

Thịnh Li: “…”

“Về thôi.” Dư Trì khoác vai cô, lúc xoay người lại, khóe miệng co rút khi đối diện với camera điện thoại của Viên Viên.

Sắp đến cổng nghĩa trang, Dư Trì buông Thịnh Li ra, hai người sóng vai nhau đi như thường.

Đến cổng, Viên Viên đột nhiên xoay người lại, gập người trước nghĩa trang, một lòng thành kính lẩm bẩm: “Làm phiền mấy chú mấy dì mấy anh mấy chị rồi, xin phù hộ cho couple con chèo sống lâu trăm tuổi… Ơ, không đúng, là trăm năm hòa hợp mới đúng, trăm năm hòa hợp, cảm ơn cảm ơn…”

Trên đường trở về, nhóm chat lại gửi tin nhắn hỏi thăm bọn họ đã tìm được đồ chưa? Đã về hay chưa?

Thịnh Li trả lời: [Tìm được đồ rồi, đang trên đường quay về, khoảng tầm hơn hai mươi phút nữa sẽ về tới khách sạn.]

Trong xe vô cùng ấm áp, trả lời xong tin nhắn, Thịnh Li liền uể oải tựa vào lòng Dư Trì, ngáp dài trong cơn buồn ngủ, chưa được mấy phút đã thiếp đi, Dư Trì cúi đầu nhìn cô thật lâu, vươn tay sờ nhẹ tai cô.

Gần hai giờ sáng bọn họ mới lê cơ thể mệt nhoài về khách sạn, Thịnh Li và Dư Trì vừa ra khỏi thang máy đã gặp Cảnh Di Minh trong phòng ló đầu ra: “Cuối cùng cũng về rồi.”

Sau đó Trần Uyên cũng đi ra xem, nói: “Về rồi thì ngủ sớm đi, trằn trọc một đêm rồi, ngày mai còn phải quay phim đấy.”

Thịnh Li ngại ngùng nói: “Em xin lỗi, đã để mọi người thức khuya theo em như thế này.”

Dư Trì ở cạnh phòng Cảnh Di Minh, cậu cho tay vào túi, bình thản đi qua, rút thẻ phòng từ trong túi mở cửa. Quay về phòng, cậu nhắn cho Thịnh Li: [Nhớ tắm nước ấm, đừng để bị cảm. Nợ nần để sau rồi tính.]

Thịnh Li: […]

Vậy thì chị phải thật lòng cảm ơn cậu nhá.

Sáng hôm sau, đầu óc Thịnh Li quay cuồng nặng trình trịch tựa vào ghế trang điểm, còn hắt hơi một cái rõ to, thợ trang điểm quan tâm hỏi han: “Nghe nói tối hôm qua tụi em đến nghĩa trang tìm khuyên tai đến tận hai giờ sáng mới về hả, nhiệt độ ngoài trời thấp như vậy, có phải bị cảm rồi không?”

Thịnh Li rút một tờ giấy lau nước mũi, giọng nói khàn khàn: “Vâng, hơi khó chịu.”

Ngay lúc ấy, Viên Viên ôm điện thoại chạy đến: “Trời ơi cái quần què dzì dzãy, LiLi, chị và… chị và anh Dư lên hotsearch rồi! Đã thế còn vô cùng rầm rộ.”

Thịnh Li: “…”

Thịnh Li vớ lấy điện thoại mở Weibo, quả nhiên No.1 Hotsearch đập thẳng vào mắt.

#Thịnh Li Dư Trì đêm khuya bí mật hẹn hò # Phía sau còn kèm theo chữ “Siêu hot”.

Tiêu đề – Mười hai giờ đêm, Thịnh Li và Dư Trì dẫn theo trợ lý ra khỏi thang máy, lên xe Dư Trì, sau đó lái xe rời khỏi khách sạn.

Phía sau còn kèm theo một video dài hơn năm phút, trong video Thịnh Li và Dư Trì đội mũ, đeo khẩu trang kín như bưng cẩn thận leo lên xe, đám chó săn bám theo rồi thuyết minh cả quãng đường, vừa bắt đầu đã kích động không ngừng, bày tỏ bản thân đi theo Dư Trì từng ấy tháng, cuối cùng cũng chộp được tin tức sốt dẻo! Vốn dĩ háo hức muốn chết, kết quả lại chạy theo đến nghĩa trang, dấu chấm hỏi giăng đầy màn hình bày tỏ sự khó hiểu tột độ của đám chó săn.

Khu bình luận càng buồn cười hơn, một số người ngay cả video còn chẳng xem hết đã túa vào bình luận.

[Ủa ủa ủa! Dư Trì và Thịnh Li? Hai người này? Thiệt không ba? Cậu ấy không theo đuổi mối tình đầu sao?]

[Xời, theo đuổi mối tình đầu gì rứa, mị bảo zòi, thanh niên Dư Trì chỉ đang lấy le đắp nặn hình tượng hoy! Tự làm màu làm mè hoy, vào đoàn dăm ba hôm đã hú hí với nữ diễn viên chung đoàn òi.]

[Alo alo fan nghe rõ trả lời. Có bao nhiêu mống sập nhà rồi ta?]

Không lâu sau, khu bình luận xoay chuyển.

[Người đầu tiên trong giới hẹn hò ở nghĩa trang.]

[??? Hẹn hò ở nghĩa trang? Quá đỗi lạ lòn?]

[Mọi người bị làm sao ý nhở, khùm lòn hay gì ra nghĩa trang hẹn hò! Chua choa lại đến bôi xấu cu Trì nhà mị, đám chó săn không có chái chym, vì một chữ “hot” này mà high lá đu đủ vậy luôn à. Lắc não lên dùm cái, cái tiêu đề dắt mũi chần dần thế cơ mà, đâu ra hẹn hò. Chuyện còn chưa tỏ đã sồn sồn cả lên.]

[Chuẩn cơm mẹ nấu ạ, ắt phải có chuyện gì LiLi nhà em mới đến đó ớ, nói không chừng là chuyện của đoàn phim á!]

Thịnh Li im lặng lướt Weibo vài giây, lòng thầm nhủ, đúng là cô và Dư Trì thật sự đi nghĩa trang hẹn hò.

- -----oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Hiệu Tình Đầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook